Chương 119: Cái Chết Của Nguyệt

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đôi chân Mạc vấn vô định tiến về phía trước, chuyện gì cũng không nghĩ đến, chuyện gì cũng không để tâm, chỉ một mực bước đi, một bước rồi lại một bước đi về phía trước, dường như hắn muốn cứ đi như vậy suốt đời.

Thiểm Vân Báo nghểnh cao cái đầu ngoan ngoãn đi sau lưng hắn. Giờ này nó đã bỏ đi ý định chạy trốn, vị chủ nhân này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, hầu hết loài người đều run sợ trước khí tức nó phát ra, nhưng trước mặt vị chủ nhân trông có vẻ yếu ớt này nó như một chú báo con mới được sinh ra.

Nhóm một người một báo kỳ lạ này cứ như vậy đi về phía Hoang Nguyên, mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, hết ngày rồi lại đến đêm. Khí tức của Thiểm Vân báo dễ dàng làm phần lớn yêu thú cấp thấp run sợ, nhưng lại có một vài yêu thú cấp cao không thèm để tâm, muốn chặn đường đi của con mồi béo bở, nhưng tất cả đều bị kiếm đồ sau lưng Mạc vấn phóng ra trọng lực ép thành bùn nhão, bất kể đó có là yêu thú thất cấp hay cửu cấp, đều không có ngoại lệ.

Vài ngày sau, một tòa thành trì hiện lên xa xa cuối con đường. Mạc Vấn vẫn không dừng chân, thậm chí tên thành được gắn trên cổng cũng không buồn nhìn đến mà bước thẳng vào bên trong.

“Kia là cái gì vậy?”

“Không phải ta đang hoa mắt đấy chứ ?”

“Yêu thú ! Là yêu thú !”

“Chạy mau !”

Cổng vào thành liền trở nên hỗn loạn, tiếng còi cảnh giới réo lên inh ỏi cả một vùng, từng đội kiếm sĩ gác thành kéo ra từ bên trong, vây tròn lấy Mạc vấn và Thiểm Vân Báo như gặp phải đại địch.

Thiểm Vân Báo nhe răng liên tục gầm gừ với đám kiếm sĩ đang giương cung bạt kiếm kia, khí tức mạnh mẽ của yêu thú lục cấp bao phủ toàn bộ khu vực cổng thành.

Mạc Vấn như không nhìn thấy tình cảnh này, không nhanh không chậm bước thẳng về phía một hàng kiếm sắc nhọn sáng choang đang giăng ra.

“Dừng lại ! Nếu ngươi còn đi tiếp bọn ta sẽ không khách khí nữa đâu !”

Quan canh cổng thành – là một gã Linh Kiếm sư ngũ giai – quát lên một tiếng chói tai. Thứ làm gã hoảng sợ không phải là Mạc Vấn, mà là đầu Thiểm Vân Báo lục cấp đứng sau.

“Rống!”

Thiểm Vân Báo rốt cuộc đã không chịu nổi bầu không khí nghiêm trọng này, gầm lên một tiếng giận dữ. Tiếng gầm ẩn chứa yêu lực của yêu thú lục cấp như trời long đất lở khiến những kiếm sĩ giữ cổng tu vi không cao choáng váng đầu óc, lùng bùng hai tai.

Khi thân hình Mạc vấn chỉ còn cách hàng kiếm chưa đầy một trượng, một gã quan quân vội vàng hỏi: “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sắc mặt tên quan canh cổng âm u khó đoán, để cho một đầu yêu thú lục cấp tiến vào trong thành, nếu không có chuyện gì xảy ra thì quá tốt rồi, nhưng nếu yêu thú bất ngờ nổi hung tính thì chắc chắn sẽ gây ra tai họa, đến lúc đó hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ đền tội. Nhưng một đầu yêu thú lục cấp không phải là thứ một đội kiếm sĩ canh cổng có thể đối phó, hơn nữa gã thiếu niên có thuần phục yêu thú lục cấp này lại cao thâm bí hiểm, nếu như có thể cảm ứng được thực lực của đối phương thì thật quá tốt, nhưng hắn thử hết lần này tới lần khác đều không dò ra.

“Đợi một lúc ! Một lúc thôi! Đã báo lại cho điển úy đại nhân rồi !” Tên quan canh cổng hiện giờ chỉ có thể khẩn cầu cho quan trên tới đây mau mau một chút.

Chỉ chần chừ trong giây lát thôi, Mạc vấn đã đi tới phía trước hàng người, cứ như vậy mà tiến tới, một bước cũng không dừng lại.

Đôi tay cầm kiếm của hơn hai trăm gã danh kiếm sĩ phát run lên, không một ai có can đảm xuất kiếm, không hẹn mà cùng lùi về phía sau. Mạc vấn tiến một bước, bọn hắn lại lùi về một bước, cho đến lúc lùi đến cổng thành thì tất cả đã muốn lánh hẳn đi nơi khác rồi.

“Yêu thú đang ở đâu ?” Từ phía trước truyền tới một giọng nói ngạo nghễ: “ồ ? Thiểm Vân Báo ! Loại yêu thú này cũng thật hiếm thấy, haha, hôm nay lão phu đã có lộc rồi !” Nói về thơm ngon thì thịt từ bàn chân Thiểm Vân Báo có thể sánh cùng với tay gấu.

Tiếng nói vừa vang lên đã có một lão giả râu tóc bạc trắng nhảy vào trong sân, đưa tay chộp lấy Thiểm Vân Báo.

Thiểm Vân Báo hoảng sợ kêu lên một tiếng thảm thiết, run rẩy nằm rạp xuống đất. Nỗi sợ hãi sinh ra từ trong linh hồn trước khí tức của lão giả.

Kiếm Mạch sơ kỳ ! Đây là Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ ! Đối với thế tục mà nói thì cũng chính là Kiếm Thánh. Trước mặt Kiếm Thánh, Thiểm Vân Báo thật sự cũng chỉ còn nước khẩn

cầu mong thoát được một kiếp bị làm thịt.

Tâm hồn Mạc vấn đã bay tận đi đâu, vốn không hề hay biết những việc xảy ra bên cạnh, nhưng mắt thấy Thiểm Vân Báo sắp bị một chưởng của đối phương đánh chết thì Lam đang ở sau lưng lại một lần nữa phát uy, phóng xuất trọng lực trong một phạm vi nhỏ giam lão giả kia lại, một chưởng kia liền không thể tiếp tục đánh tới.

Lão giả biến sắc, luồng trọng lực bất ngờ kia khiến cho lão thiếu chút nữa ngã rạp xuống đất, vẫn may là nó chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất nhưng cũng khiến lão khó khăn lắm mới đứng vững trở lại, chỉ là khó mà nuốt trôi một phen ê mặt này.

Lão nhìn chằm chằm vào Mạc vấn, trầm giọng nói: “Thì ra các hạ cũng thật là cao thâm khó dò, không biết là cao đồ của môn phái nào ?”

Nhưng Mạc vấn căn bản không hề nghe thấy câu nói kia, vẫn như trước tiến từng bước một về phía trước, hai mắt mông lung vô hồn.

Lão giả kia nhíu hàng lông mày bạc trắng, cảm giác nhục nhã khi bị khinh thường phớt lờ sôi lên trong người:” Tiểu tử! Lão phu nể ngươi cũng có chút tu vi nên mới hỏi một câu ! Ngươi lại còn không biết điều ! Ngươi tưởng mình không nói thì ta sẽ không biết hay sao ! Một cái Tấn quốc Linh Thú Cung cỏn con thôi mà cũng dám đi vào Triệu quốc gây chuyện ! Đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Mạc vấn không đáp lời, vẫn đi về phía trước.

“Cái gì ! Tên tiểu bối này vẫn không biết tốt xấu ! Hôm nay lão phu Lưu Thanh Sơn ngoại môn trưởng lão Tâm Kiếm môn sẽ thay sư môn dậy cho ngươi biết phải kính trọng bậc trưởng bối như thế nào !” Lưu Thanh Sơn bị chọc giận đến nỗi rung rinh hàng lông mày bạc trắng, linh quang bên hông lóe lên, trên tay đã xuất hiện linh kiếm.

Nhưng Mạc vấn trước giờ vẫn không hề hay biết sự việc bên ngoài lại đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lưu Thanh Sơn, ánh sáng mầu đỏ ẩn hiện trong đôi mắt làm cho người khác phải sợ hãi.

Lưu Thanh Sơn lại càng hoảng hơn khi nhìn vào đôi mắt Mạc Vấn, sức mạnh trong nội tâm lại có thể dồi dào đến thế chăng. Ban đầu lão cho rằng Mạc vấn chỉ là đệ tử chân truyền của Tấn quốc Linh Thú Cung mà thôi, thực lực có cao hơn nữa thì cũng chỉ có hạn. Linh Kiếm sư của Tấn quốc Linh Thú miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể xếp vào hàng nhị lưu, cách tu luyện của bọn họ có điểm đặc biệt, thậm chí có thể nói không phải là Linh Kiếm sư đơn thuần do nền tảng của môn phải không phải là kiếm quyết tâm pháp mà là thuật chế ngự muông thú. Đối với bọn họ linh kiếm chỉ được xem như vật hỗ trợ, chiến lực chủ yếu đến từ yêu thú, nếu bàn về kiếm pháp thì một đệ tử kiếm môn khác có thể đấu ngang với vài tên đệ tử Linh Thú Cung cùng giai. Bởi thế mà bao năm qua mỗi khi Đầm Lầy Mê Vụ mở ra bọn họ cũng không hề tham gia, linh trí của yêu thú so với loài người còn thấp hơn rất nhiều, thần trí rất dễ dàng bị sát lực nồng đậm trong đầm xâm nhập mà hóa điên.

Nhưng vì sao mà sát khí và uy thế phát ra trong đôi mắt thiếu niên trước mặt này lại có thể khiến cho lão lạnh người kinh hãi như vậy ? Đây chắc chắn không phải việc một gã Linh Kiếm sư bình thường có thể làm được !.

“Kiếm Quang môn… Thật đáng chết!”

Mạc Vấn khàn giọng nói ra một câu, thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Lưu Thanh Sơn, bàn tay cứng rắn ngang với linh kiếm thượng phẩm nhất giai dễ dàng xuyên qua lồng ngực lão.

Hự, hự, yết hầu Lưu Thanh Sơn lên xuống, hai mắt mở to đầy giận dữ, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, từ từ đứt hơi mà chết!

Sau khi giết Lưu Thanh Sơn, Mạc vấn thoáng ngẩn người ra, sát khí trong mắt tản đi, dần bình tĩnh trở lại. Hắn rút cánh tay phải lại, nhìn máu tươi ngập trên bàn tay, tâm hồn hắn tựa như hơi chút xúc động.

“Giết người, Lam, ta muốn giết người!” Mạc vấn nói rất nghiêm túc.

“Vậy thì giết đi.” Một luồng linh thức khẽ truyền tới.

Mạc Vấn có chút khóc dở mếu dở: “Ta còn tưởng ngươi sẽ an ủi ta đôi một hai câu chứ.”

“Sát khí trên người ngươi quá nặng, trong lòng lại tích tụ quá nhiều lệ khí, nếu như không phát tiết ra ngoài sẽ rất dễ dàng bị cảm xúc tiêu cực chi phối.” Lam cẩn thận trả lời.

“Đến ngươi cũng cho rằng nên giết, vậy thì giết thôi!”

Mạc Vấn thở ra một hơi uế khí thật dài, nét u mê mơ hồ trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là luồng sát ý rét lạnh.

Thành Sơn Dương, một nơi nào đó trong đình viện.

“Cái gì ? Lưu Thanh Sơn bị giết! Chuyện xẩy ra khi nào ? Là ai ra tay ? Một lão giả tóc bạc, sắc mặt hồng hào đứng bật dậy.

Một gã thủ hạ Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ nói: “Cách đây nửa canh giờ, là do một tên thiếu niên điều khiển yêu thú có va chạm với Lưu trưởng lão ở cổng thành.”

“Thiếu niên điều khiển yêu thú ?” Lão giả tóc bạc rõ ràng rất kinh ngạc, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư: “Chẳng lẽ là người nước Tấn ? Bọn họ đã nắm được tin tức gì hay sao ?”

Trong phút chốc, lão giả tóc bạc đã có quyết định trong lòng, ngẩng đầu lên nói: “Tên thiếu niên kia hiện đang ở đâu ?”

“Giờ hắn đang uống rượu tại một tửu lâu trong thành.”

Lão giả tóc bạc lạnh lùng cười khẽ: “Quả thật là quá ư bình tĩnh, đã giết người trên đất Triệu ta mà lại còn dám ngông nghênh như vậy, thật đúng là không kiêng nể ai ! Cho người theo dõi hắn ! Có gì khác thường lập tức quay về báo cáo ! Chú ý không nên đánh rắn động cỏ, bây giờ chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng mục đích của hắn.”

“Đệ tử tuân mệnh !” Linh Kiếm sư trung niên kia nhận lệnh rời đi.

Lão giả tóc bạc ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ, khóe miệng lộ ra nét cười khó hiểu: “Thành Sơn Dương này càng ngày càng thú vị, người của Tấn quốc cũng nhúng tay tới tận đây, Cơ Thương Tâm ngươi thật sự trốn ở nơi này sao ?”

Nhưng chưa cười được lâu thì lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khiến cho hắn biến sắc: “Người đâu !”

Một gã đệ tử Dục Kiếm môn chạy tới bên ngoài cửa rồi quỳ xuống nói: “Ngũ trưởng lão !”

“Tìm xem Chung Ly trưởng lão hiện đang ở đâu, rồi nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Đệ tử kia nhận lệnh di ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại bẩm báo: ”Bẩm Ngũ trưởng lão, một khắc trước Chung Ly trưởng lão đã dẫn môn hạ đệ tử đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.”

“Không xong !” Lão giả tóc bạc sắc mặt đại biến, đứng lên nói: “Bổn tọa có viêc phải ra ngoài một chuyên, các ngươi cứ theo bố trí lúc trước mà làm việc.”

Nói xong, lão giả tóc bạc hất ống tay áo, dưới chân xuất hiện một thanh linh kiếm, sau đó cả người hóa thành một đạo cầu vồng bắn ra ngoài cửa.

Thành Sơn Dương, trong một tòa tửu lầu nào đó.

Tứ trưởng lão Kiếm Quang môn Chung Ly minh hạc híp mắt nhìn chằm chằm vào một gã thanh niên ngồi gần cửa sổ, linh áp Kiếm cương sơ cảnh bao trùm cả tửu lâu. Giờ phút này trong tòa tửu lâu ngoại trừ những đệ tử Kiếm Quang môn sau lưng và tên thiếu niên đang vui mừng uống rượu cạnh cửa sổ ra thì tất cả mọi người đã bị luồng linh áp này đánh ngất, ngay cả đầu Thiểm Vân Báo lục cấp bên chân Mạc vấn cũng không phải ngoại lệ.

“Tiểu bối, có thể ngồi dưới linh áp bổn tọa phát ra mà mặt không đổi sắc, ngươi thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo đấy, nhưng ngươi có muốn ngạo mạn thì cũng phải biết chọn địa điểm. Kiên nhẫn của bổn tọa có hạn, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn nói ra, bằng không bổn tọa cũng không ngại sưu hồn, loại cảm giác này ngươi tuyệt đối không muốn nếm thử tới lần thứ hai đâu !” Chung Ly Minh Hạc nói ra một câu nghe đến lạnh người.

Mạc Vấn dốc ly rượu mạnh xuống cổ, rượu mạnh nóng rát chảy theo yết hầu xuống bụng, cả ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác này thật thoải mái, trong khoảnh khác đã có thể gột đi mọi phiền não, hắn rất thích thứ mùi vị này. Đối với Chung Ly Minh Hạc hắn còn không buồn ghé mắt lên nhìn.

“Tiểu tử ! Tứ trưởng lão đang hỏi ngươi đấy !” Một gã đệ tử Kiếm Quang môn Kiếm Mạch trung kỳ bước ra chỉ thẳng vào mặt Mạc Vấn mà gầm lên.

Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng: “ồn ào quá!”

Mi mắt mở ra, kim quang mờ mờ trong mắt lóe lên.