Chương 207: Con Số Cuối Cùng

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người đứng bên cạnh Tử Long Tử Ngọc hiện giờ là một thiếu nữ, nhưng điều làm cho người khác ngạc nhiên là dung mạo của nàng cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là có nét thanh tú, gương mặt lại quá mức phổ thông, nhưng từ trên người nàng lại toát ra một loại khí chất vô cùng đặc biệt, khiến cho những người tiếp xúc có một cảm giác thoải mái không nói nên lời,

“Vị cô nương này là người đứng đầu Thất Hoàng, Thiên Hoàng Hạ Thiên Tuyền sao ? Nghe nói nàng cũng có một loại thể chất Tiên Thiên tối thượng, vô cùng hiếm có là Kiếm Tâm Đạo Thể, ngộ tính của nàng xưa nay chưa từng thấy, hiện giờ không ai có thể biết nàng đã kiếm đạo của nàng đã tiến xa đến mức nào rồi.” Một gã Linh Kiếm Sư thán phục nói.

“Tiên Thiên Kiếm Mạch, Kiếm Tâm Đạo Thể, quả nhiên không hổ là Tử Vân đệ nhất tông. . . ” Đinh Hàn lắc đầu cười khổ.

“Nhị sư huynh, đệ phát hiện ra ở nơi này chúng ta giống như một thứ rơm rác vậy.” Chứng kiến phong thái của Tử Long và Thiên Hoàng, Lưu Duệ như bị tạt một gáo nước lạnh, khoảng cách của gã so với những thiên tài này. . . không phải quá lớn hay sao ? Vừa nãy gã đã nhìn thấy Hắc Long Ngạo Hàn Dương, người đã xuất hiện tại Tiềm Long Đài ngày đó, nhưng đứng ở bên cạnh hai người kia, một trong Cửu Long lại trở thành nhân vật làm nền.

Sắc mặt Thạch Trung Thiên trở nên ngưng trọng, nhưng không lâu sau đó đã quay trở lại trạng thái bình thường, gã vỗ vai Lưu Duệ, nhếch miệng cười: “Không phải chúng ta là loại bỏ đi, mà là cha mẹ bọn họ quá lợi hại, sinh ra đứa con có thể chất tuyệt mỹ như vậy, cái này không thể trách chúng ta được.”

Trong nhóm đệ tử của Hư Không Kiếm Tông cũng có hai người đặc biệt thu hút ánh mắt của người khác, một người chính là Bạch Long Bạch Vô Ngân mà bọn họ đã gặp trước đây, người còn lại là một thiếu nữ mỹ lệ thoát tục. Thiếu nữ này đang đứng trên không trung, nhìn qua có cảm giác như cơ thể nàng không hề tồn tại trong trời đất này. Nếu như nói Bạch Vô Ngân còn để lại dấu tích để nhìn ra thì thiếu nữ này hoàn toàn không để lại hình bóng cho người khác tra xét.

“Ảnh Hoàng Diệp Huyên ! Quả nhiên không hổ là người thứ hai trong Thất Hoàng ! Nghe nói nàng sở hữu Không Linh Chi Thể, trời sinh mẫn cảm với Không Gian Chi Lực, thân thể này có ích rất lớn trong việc tu luyện Vô Không Kiếm Quyết, đôi bên tương hỗ cho nhau ! Không biết nếu so sánh nàng và Thiên Hoàng thì ai mạnh ai yêu đây ?”

“Đương nhiên phải là Thiên Hoàng rồi, nếu không thì tại sao nàng lại được xưng là người đứng đầu trong Thất Hoàng ? Hơn nữa vị trí của nàng trên Địa Kiếm Bảng cũng cao hơn Ảnh Hoàng.”

“Cũng không hẳn là vậy, Thiên Hoàng được thơm lây cái danh kiếm tông đệ nhất của Tử Dương Kiếm Tông cho nên xếp hạng mới cao hơn Ảnh Hoàng, trước khi hai người giao thủ thì không ai có thể kết luận được điều gì.”

“Vậy thì cứ đợi đến Đại Hội Luận Kiếm thôi, xem đến cùng là ai mạnh ai yếu ! Ta cá Thiên Hoàng mạnh nhất, một ngàn linh thạch, có dám cược với ta hay không ?”

“Cược thì cược, ta sợ ngươi chắc ? Ta cá với ngươi ! Ảnh Hoảng mới là người mạnh nhất !”

Việc hai gã Linh Kiếm Sư này đánh cược cùng nhau vốn cũng không phải điều lạ lùng gì, những việc tương tự như vậy đều có thể gặp được ở các tòa đình các khác, mỗi người đều bàn tán không ngừng về những thiên tài Linh Kiếm Sư mà mình ủng hộ.

Đến lúc này, những thiên tài trong tầng lớp Linh Kiếm Sư đã tề tụ đông đủ ở đây.

Đột nhiên, sáu luồng sóng dao động mạnh mẽ truyền tới từ phía xa, ngay sau đó phía cuối chân trời đã xuất hiện sáu đạo cầu vồng đang phá không lao đến rồi bổ nhào xuống một tòa đình các ở vị trí cao nhất trên Luận Kiếm Đài, linh áp đáng sợ lập tức tỏa ra bốn phương tám hướng.

“Lão tổ Kiếm Nguyên !”

Đám đông xung quanh trở nên kích động dị thường, bởi số lượng những lão tổ Kiếm Nguyên trong toàn bộ Tử Vân Tinh Các cũng không hơn năm mươi người, hơn nữa phần lớn đều bế quan quanh năm, nếu không thì cũng tọa trấn tông môn, những người xuất hiện ở bên ngoài thế này lại càng ít hơn. Một vài Linh Kiếm Sư mất cả đời cũng không có cơ hội gặp mặt những nhân vật bậc này, vậy mà hiện giờ lại có thể nhìn thấy liền một lúc sau người, bảo sao mà bọn họ lại không kích động được đây ?

Ánh sáng từ những đạo cầu vồng kia dần thu lại, hiện ra sáu bóng người ở bên trong, hình dáng tất cả sáu vị này đều y như người bình thường, cũng có hai tay, hai chân, nhưng uy áp phát ra từ trên người những Linh Kiếm Sư bề trên này lại làm đám đông bên dưới chịu áp lực nặng nề, hít thở không thông.

Người đi đầu mặc áo bào mầu tím có thêu hình ngôi sao ở trên, người này chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt chính trực, chòm râu dài lay động theo gió, quả thật có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Đây đúng là người đứng đầu Tử Vân Tinh Các, Tử Dương Kiếm Tông đệ nhất Thái Thượng trưỡng lão, các chủ đương nhiệm Tử Hàm Dương.

Sáu vị lão tổ cảnh giới Kiếm Nguyên này đã an vị trên sáu chiếc ghế ngọc bầy sẵn từ trước, từ trên tòa đình các này nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khung cảnh Luận Kiếm Đài.

“Mạc sư đệ, người bên trái kia là Thái Thượng trưởng lão của Linh Dục Kiếm Tông, La Âm Sơn, lão có một đứa cháu tên La Ngọc Tiêu.” Đinh Hàn bất ngờ nói một câu bâng quơ.

Đôi mắt Mạc Vấn híp lại, đánh giá vị Thái Thượng trưởng lão kia, người này mặc trường bào mầu đen, người gầy như que củi, sắc mặt tái xanh, toàn thân được bao phủ bởi một lớp tử khí, nhưng điều làm Mạc Vấn chú ý chính là đôi mắt của lão, ánh mắt của lão đặc biệt lạnh lùng, dường như có thể xuyên thủng thần hồn của người khác.

Giọng nói của Đinh Hàn tiếp tục vang lên bên tai: “Lão là một trong ba vị Thái Thượng trưởng lão đương thời của Linh Dục Kiếm Tông, đứng ở vị trí thứ hai, tu vi Kiếm Nguyên sơ kỳ, tu luyện Tuyệt Vọng Ma Đạo, am hiểu phương pháp rút hồn phách của những người tuyệt vọng rồi dùng nó để tế luyện ma tính của linh kiếm, cảnh giới Tuyệt Vọng Kiếm Ý của lão cũng không cao, ước chừng mởi chỉ đạt đến mức độ tiểu thành.”

Mạc Vấn khẽ gật đầu, ý bảo mình đã nghe được.

“Bây giờ ta sẽ đi bái kiến Các chủ Tinh Các, kiếm hội sẽ bắt đầu ngay thôi, khi thượng đài ứng chiến các ngươi phải hết sức cẩn thận.” Sau khi dặn dò chúng đệ tử, Đinh Hàn rút ra linh kiếm rồi bay về phía tòa đình các trên cao. Cùng lúc đấy, từng đạo kiếm quang cũng phóng ra từ bên trong những đình các của các kiếm tông khác, đồng thời nhằm hướng tòa đình các trên cao kia bay tới.

Sau khi mười bốn vị Chưởng tông diện kiến Các chủ Tinh Các và những vị lão tổ Kiếm Nguyên, Đại Hội Luận Kiếm Tiềm Long chính thức bắt đầu. Các Chưởng tông không quay về đình các của môn phái mình mà được bố trí vị trí ngồi ở bên cạnh sáu vị lão tổ Kiếm Nguyên, cùng giữ nhiệm vụ đánh giá, đảm bảo sự công chính của đại hội.

Một cột sáng tím nhạt đột nhiên phá không lao ra từ bên trong dãy núi Tử Vân rồi trùm xuống toàn bộ Luận Kiếm Đài. Dưới kiếm đài, những Linh Kiếm Sư đủ tư cách dư thi đều được bao phủ bởi một vầng ánh sáng tím, ấn ký kiếm lệnh trên tay cũng theo đó mà bắt đầu thay đổi, một con số đã xuất hiện bên trên ấn ký.

“Năm nghìn không trăm bảy mươi chín.”

Mạc Vấn nhìn lên con số trên cánh tay mình mà trầm ngâm không nói, hắn đoán có lẽ đây là số cao nhất trong kỳ đại hội này.

Quả thật ước đoán của hắn không hề sai, người điều hành Đại Hội Luận Kiếm lần này không phải là sáu vị lão tổ Kiếm Nguyên và những Chưởng tông ngồi ở trên kia, mà chính là Kiếm Linh của linh kiếm mà Tử Vân Tinh Các thờ phụng – Tử Vân Linh Chủ ! Toàn bộ cấm chế của Tử Vân Tinh Các đều do Tử Vân Linh Chủ khống chế, tuy có danh xưng là Tử Vân Các Chủ, nhưng thật ra thân phận của Các chủ có thể xem như một kiểu quản gia, làm việc theo chỉ thị của Tử Vân Linh Chủ. Tử Vân Linh Chủ rất ít khi xuất hiện, trừ khi đó là những hoạt động quan trọng, ví dụ như khảo nghiệm Kiếm Linh Ảo Canh và Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội tổ chức ba mươi năm một lần này.

“Số của ta là ba nghìn ba trăm mười tám, hức. . . hức. . . Có còn để cho người ta sống nữa không đây ?” Lưu Duệ mặt buồn rười rượi, nói trong đau đớn.

“Ngươi vừa nói cái gì ? Ta là ba nghìn ba trăm chín mươi mốt ! Tại sao ta lại xếp sau ngươi chứ ?” Tô Yến tức giân nói.

“Tứ sư huynh, huynh số bao nhiêu ?” Lưu Duệ tiến đến trước mặt La Lưu Băng, nắm lấy bàn tay của gã.

“Oaaa ! Chín trăm bốn mươi lăm ! Vậy là đã lọt vào nhóm một nghìn người đứng đầu rồi ! Tứ sư huynh, huynh phải mời đệ một bữa đấy !” Lưu Duệ kêu lên.

“Đại sư tỷ, số của tỷ vào Nhị sư huynh là bao nhiêu vậy ?” Tô Yến tò mò quay sang hỏi thăm Mộ Dunh Hinh và Thạch Trung Thiên.

Thạch Trung Hiên giơ tay lên cao, vẻ mặt có chút đắc ý: “Hắc hắc, tám mươi bảy ! Vậy là đã vào nhóm một trăm người rồi.”

Mộ Dung Hinh thoáng suy nghĩ, nhưng rồi cũng lật bàn tay lên, con số hai mươi chín vô cùng bắt mắt xuất hiện ở bên trên.