Chương 8: Kiếm khí

Truyền Kiếm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mạc Vấn không biết mình tỉnh lại khi nào, hắn ngơ ngác nằm ở đó, trong ánh mắt không có tầm nhìn, không còn nhìn thấy cái gì cả, cũng không còn muốn nhớ tới gì hết.

“Vấn nhi, đây là ba trăm lượng vàng, con hãy cầm lấy, ngay bây giờ hãy theo Ngô bá đi tới Phiền Thủy thành ở Dự Châu*, nơi đó mẹ có một căn nhà riêng là của hồi môn khi cưới, ở nơi đó con hãy sống thật tốt, khi nào rảnh rỗi mẹ sẽ tới thăm con.”

“Còn có ba tháng thuốc này nữa, ngàn vạn lần ghi nhớ là phải uống thuốc.”

“Vấn nhi, con cũng không nên trách cha con, cha con cũng có nỗi khổ riêng của người.”

“…………”

Thanh âm quen thuộc dần dần rời xa, Mạc Vấn dần dần khôi phục tầm nhìn, hắn nhìn khẽ cái mui xe đang đung đưa, cảm nhận được sự xóc nảy ở dưới bánh xe ngựa, đột nhiên hắn cảm thấy thế giới này đang dần cách xa mình, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp toàn thân, rất lạnh, rất lạnh !

“Cuối cùng vẫn bị ruồng bỏ sao ?” Trên khóe miệng Mạc Vấn lộ ra một ít sầu muộn như có như không, hắn thì thào nói : “Đi cũng tốt, không phải nhìn thấy những khuôn mặt dối trá của những kẻ kia, cũng không bị mấy đệ tử trẻ tuổi của Sơn Trang giễu cợt, lại có thể ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút.”

Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu, hắn nhắm chặt hai mắt lại : “Nay xin từ biệt, Chú Kiếm sơn trang, mẹ, cha, lại còn cả Thanh Thanh nữa.”

Những giọt nước mắt từ khóe mắt Mạc Vấn chậm rãi chảy xuống, sau đó hắn mở hai mắt ra một lần nữa, mọi ngẩn ngơ trong mắt đã biến mất hết, lúc này chỉ còn sự bình tĩnh khiến người khác phải giật mình. Trí nhớ được kinh nghiệm của hàng ngàn hàng vạn linh kiếm tàn phiến tẩy rửa, lúc này tâm trí của hắn đã không còn là của thiếu niên bệnh tật kia nữa rồi.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại.

“Thiếu gia, đã giữa trưa rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa lại lên đường đi tiếp.” Thanh âm già nua của Ngô bá từ ngoài thùng xe truyền đến.

Mạc Vấn ngồi dậy, vén rèm xe lên hướng nhìn ra phía ngoài, thấy con đường lát đá xanh rất dài chạy xa khuất tới tận cuối chân trời, hai bên đường được người ta trồng những bụi cỏ gai, ước chừng mười trượng phía ngoài mới là rừng cây rậm rạp hoặc những bụi cỏ dại cao đến tận thắt lưng. Loại cỏ gai ở hai bên đường có sức sống rất mạnh lại sinh sản nhanh, chỉ cần thân cao ba tấc là có thể làm hàng rào phòng ngừa hữu hiệu với các loại yêu thú đang ẩn núp.

Ngô bá thấy Mạc Vấn vén rèm xe lên lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: “Thiếu gia, ở ngoài gió rất lớn, hay là người ở lại trong xe đi !”

Nghe được giọng nói mang vẻ lo lắng của Ngô bá, trong lòng Mạc Vấn cảm thấy ấm áp, hắn hơi mỉm cười nói: “Không có chuyện gì đâu Ngô bá, thân thể của con có thể chịu đựng được gió ở đây.”

Ngô bá là người lão bộc theo mẫu thân hắn cùng tới Chú Kiếm sơn trang, đối với mẫu thân hắn một lòng trung thành, con của ông cũng thường xuyên tán dóc cùng với hắn những chuyện trên trời dưới biển, luận về những người thân cận với hắn trong sơn trang thì ngoài mẫu thân và Thanh Thanh ra tất nhiên là tới Ngô bá.

Mạc Vấn không hề để ý tới sự phản đối của Ngô bá, hắn từ trên xe nhảy xuống làm cho Ngô bá sợ quá vội chạy tới đỡ, nhưng Mạc Vấn khoát tay áo từ chối ý tốt của Ngô bá, thân thể hắn bây giờ đã không còn yếu đuối như trước kia nữa rồi.

Mạc Vấn nhìn về chỗ rừng cây cách ven đường vài chục trượng rồi hướng tới Ngô bá nói: “Ngô bá, con đi tới chỗ rừng cây kia.” Hắn muốn kiểm tra xem thân thể mình rốt cuộc đã có sự thay đổi như thế nào.

“Ai, Thiếu gia, ngài chờ một chút nhé, ta đi qua bên đó dò xét trước xem có nguy hiểm gì không đã.” Ngô bá vừa nói vừa chạy về phía rừng cây ven đường, động tác rất linh hoạt không hề giống như điệu bộ của lão nhân năm sáu chục tuổi.

Quả thật Ngô bá không phải là một lão nhân tầm thường. Lão đã từng là một Kiếm sư rất có thiên phú, chưa đầy bốn mươi tuổi tu vi đã đạt tới thất cấp, nhưng khi bôn tẩu trên giang hồ đã đắc tội với một thế lực thù địch rất lớn, bị ba tên có tu vi thất cấp đuổi giết, mặc dù cuối cùng lão đã giết chết được cả ba tên đó nhưng chính bản thân cũng thụ thương rất nặng. Đang lúc bị thương sắp chết thì Ngô bá được một vị thiếu nữ đang ngao du bên ngoài cứu giúp, đó chính là mẫu thân của Mạc Vấn. Mẫu thân không chỉ chữa lành hết các vết thương cho lão mà còn giúp lão giải quyết được kẻ thù, từ đó trở đi Ngô bá nguyện bán mạng cho mẫu thân.

Nhưng mà sau lần đó linh căn của Ngô bá bị suy giảm, không có cách nào đả thông lại Linh kiếm, tu vi kiếm khí cũng bị hạ xuống một cấp, không có cách nào tu luyện lại, gần ba mươi năm nay tu vi vẫn dừng lại ở đỉnh lục cấp.

Kiếm khí đạt tới tu vi lục cấp đỉnh nhanh chóng xoay quanh toàn thân, cơ thể của Ngô bá còn nhanh nhẹn hơn thỏ chạy, rất nhanh dò xét một lượt toàn bộ phạm vi của khu rừng rậm kia, sau khi xác định không có yêu thú nào ẩn nấp có thể gây nguy hiểm cho thiếu gia, lão mới trở lại bên cạnh xe ngựa ở ven đường, thời gian cho cả quá trình trên cùng lắm cũng chỉ mất mười mấy nhịp thở mà thôi !

Mạc Vấn hít vào một hơi thật sâu rồi cất bước đi vào khu rừng rậm, hắn tìm một gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm rồi thả lỏng hai đầu gối và ngồi xuống, nhắm mắt cố gắng vận động kiếm khí được khổ tu mười mấy năm nay trong cơ thể. Nhưng trong khoảnh khắc khi ý thức hắn vừa tập trung, một tiếng “oanh” lớn vang lên trong đầu, tựa hồ mình đã đi vào đâu đó, một loạt những hình ảnh thần dị mênh mong bỗng hiện ra trước mắt, những đường kinh mạch chằng chịt trong suốt lóe lên vẻ sáng bóng.

Là nội thị *! Trong lòng Mạc Vấn rung động mạnh, hắn vốn từ nhỏ bệnh tật, không thể làm được nhiều điều, chỉ có thể tự an ủi bằng cách lấy việc đọc sách làm thú vui, hắn đã từng nhìn thấy trong một quyển thư tịch có liên quan tới Linh Kiếm Sư nói tới cảnh giới này, theo như miêu tả thì đây là một loại cảnh giới tu luyện cực cao, không có tu vi thất cấp trở lên thì không thể nào có khả năng nội thị, nhưng mà rõ ràng hắn đã làm được !

Những thứ kinh mạch trong suốt này trải rộng khắp toàn thân, tại vị trí trung tâm, một cây kinh mạch mạnh mẽ tráng kiện giống như một gốc cây chủ đứng vững vàng ở đó, phía dưới nó phát ra một bộ rễ nhiều vô số, toàn bộ bao xung quanh bảo vệ gốc cây chủ mạch !

Kiếm mạch ! Không biết tại sao trong cơ thể Mạc Vấn lại xuất hiện sự hợp nhất này, hắn mơ hồ hiểu rằng: hắn là người có kiếm mạch trời sinh, còn bộ rễ kia là do vị Chú Kiếm sư thần bí nọ tạo ra khi đúc lại kinh mạch cho hắn, một luồng linh lực thuần túy hùng hậu đang được phát động từ trong kinh mạch truyền ra, toàn bộ linh lực là do linh khí tạo thành, nói là linh mạch thì chính xác hơn.

Thử vận hành một chút kiếm khí, Mạc Vấn nghĩ tới việc tập trung tinh thần tại đan điền, từ chỗ cái cây ở đan điền xuống bộ rễ kiếm mạch, kiếm mạch ở đây chính là bộ rễ, khuếch tán những nhánh kiếm mạch tới khắp nơi trong cơ thể, nó chính là điểm đầu cũng là điểm cuối của vòng tuần hoàn kinh mạch.

Đây chính là kiếm khí sao?

Bên trong đan điền một đám khí thể hỗn độn đang trôi nổi lơ lửng, không có bất kỳ sắc thái nào, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác nặng nề, điều này so với những cảm giác của hắn khi tu luyện kiếm khí lúc trước là rất mâu thuẫn, nếu như nói cảm giác trước kia là một đám bông mềm thì bây giờ toàn là gỗ cứng. Hắn thử dùng ý niệm chia nhỏ một luồng khí đem xuất ra ngoài, tiến vào bên trong kinh mạch, không có trở ngại gì, hơn nữa lại lưu động cực nhanh, đồng thời thấy trong kinh mạch được linh lực này tẩm bổ thêm, đoàn “kiếm khí” này đúng là rất nhanh và rất mạnh !

Bỗng trong lòng nảy ra chủ ý, Mạc Vấn chỉ một ngón tay lên, Xuy ! Một đạo khí hình trụ từ đầu ngón tay hắn bắn ra toán loạn , phốc ! Một cây đại thụ to bằng người ôm lập tức bị xuyên qua một lỗ thủng nhỏ, nhưng đạo khí hình trụ vô hình đó không hề biến mất mà lại còn tiếp tục xuyên thủng mấy cây đại thụ phía sau nữa, mãi tới khoảng cách ngoài mười trượng mới dần dần tiêu tán.

Kiếm khí ly thể ! Vậy mà đã có thể làm kiếm khí rời khỏi thân thể ! Mạc Vấn trong lòng không khỏi kích động, Linh Kiếm Sư chỉ có đạt tới tứ cấp, lại thêm dùng linh kiếm làm phụ trợ mới có thể có những lúc làm kiếm khí rời khỏi thân thể, nếu mà tay không có thể làm cho kiếm khí rời cơ thể mà công kích ra ngoài thì dường như chỉ có Kiếm Thánh trong truyền thuyết !

Ta là Kiếm Thánh rồi sao ? Mạc Vấn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này, theo truyền thuyết, Kiếm Thánh có thể dễ dàng phá hủy một tòa thành trì, hơn nữa có thể ngự kiếm phi hành, vượt xa khả năng của thế tục, mà hắn thì nhận ra mình không mạnh mẽ đến như vậy, kiếm khí trong cơ thể hắn nhiều lắm cũng chỉ đủ để phóng ra hai mươi lần, chỉ có thể miễn cưỡng phá hủy được mấy cây đại thụ.

Xem ra vấn đề ở đây là trên thân thể mình!

Mạc Vấn rất nhanh hiểu rõ nguyên do, thân thể của hắn nay không phải là máu thịt bình thường nữa, mà như là một thanh linh kiếm ! Kiếm khí được tạo thành từ linh lực của kinh mạch ở trong cơ thể mình chẳng khác gì được phát ra từ linh kiếm, kiếm khí có thể rời khỏi thân thể cũng không có gì là khó hiểu. Như vậy mình đã trở thành Linh Kiếm Sư tứ cấp trở lên rồi sao ?

Linh Kiếm Sư ! Ta trở thành Linh Kiếm Sư rồi sao?

Mạc Vấn thấy trong lòng buồn bã, rốt cuộc bây giờ mình đã không còn là phế vật, điều này cũng chính là trời cao đền bù cho hắn sau mười mấy năm bị ốm đau bệnh tật hành hạ.

Vút !

Tiếng tay áo xé gió truyền tới, bóng dáng Ngô bá xuất hiện cách đó không xa, trong mắt toát lên một vẻ khẩn trương.

“Thiếu gia, ngài không sao chứ? ”

Ngô bá bước nhanh tới bên cạnh Mạc Vấn, ánh mắt cảnh giác bốn phía như là lâm phải đại địch, con ngươi bỗng co rút lại, bởi vì ông thấy có một lỗ thủng bóng loáng trên cái cây đại thụ ở phía trước cách đó không xa.

“Kiếm khí !” Trong lòng Ngô bá ngạc nhiên, lật tay lấy cái bao mang hình dạng mảnh dài ở trên lưng xuống, rồi hướng về phía rừng cây im ắng lạnh lùng nói : “Cao nhân phương nào, xin hãy hiện thân gặp mặt !”

Gió rừng thổi nhẹ, chỉ có thanh âm của lá cây ma sát vào nhau sào sạc, tất nhiên không có tiếng người đáp lại.

Mạc Vấn đứng dậy từ mặt đất, hắn không giải thích được tại sao Ngô bá đột nhiên đến, nhưng sau khi thấy một loạt hành động của Ngô bá thì hắn đã hiểu rõ, thân là Linh Kiếm Sư, hơn nữa từng là Thất cấp Linh Kiếm Sư, linh giác đương nhiên mạnh mẽ phi thường, bất luận là linh khí gì phát động trong vòng mười trượng quanh người cũng không thể thoát khỏi cảm giác của lão, mới vừa rồi mình vô tình kích phát ra một đạo kiếm khí, rất có thể đã làm cho Ngô bá cảm ứng được, còn tưởng là có cường địch nào đó tới gần nên nãy giờ mới có một màn như vậy.

Khi hiểu rõ nguyên do thì Mạc Vấn không khỏi dở khóc dở cười, đang định hướng Ngô bá nói lời giải thích, đột nhiên cách đó không xa truyền tới một loạt thanh âm sào sạc, một bóng người bay ra từ trong đám cành lá của một cây đại thụ, như một con chim lớn bay về chỗ rừng sâu.

“Chạy đi đâu!” Ngô bá gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng đuổi theo sát.

Đảo mắt lại trong rừng rậm lúc này chỉ còn Mạc Vấn đứng lẻ loi dưới gốc đại thụ, một loạt biến cố vừa rồi khiến hắn phản ứng không kịp, không ngờ tới là có người ẩn núp ở ngay bên cạnh !

Mạc Vấn ngơ ngác một hồi rồi thu hồi ánh mắt lại, thần sắc lúc này có chút trầm trọng, người đó là địch hay bạn ? Là vô tình ngoài ý muốn gặp được hay cố tình ? Từ khi hắn mới chào đời chưa hề đi quá Chú kiếm sơn trang, mọi người trên giang hồ chỉ biết Chú Kiếm sơn trang có một vị Thiếu trang chủ, nhưng biết được mặt hắn thì chỉ vỏn vẹn có mấy người, ai lại có hứng thú với một phế nhân bị trục xuất ?

Mạc Vấn không tự chủ được mà đặt ra những câu hỏi này, thật khó mà tưởng tượng một người không bao giờ rời khỏi nhà nửa bước lại có thể nghĩ đến như vậy, trí tuệ được từng mảnh trí nhớ nhỏ của những thanh tàn kiếm tẩy rửa, thật sự đã làm thay đổi bản chất một con người từ trong xương cốt.

Nhưng cho dù có thể nghĩ tới rất nhiều vấn đề thì bây giờ hắn vẫn chưa phải là kẻ đã từng lịch duyệt giang hồ, cơ bản là không nghĩ ra được các đầu mối, cuối cùng đành kết luận rằng nhiều khả năng là do vô tình ngoài ý muốn mà gặp thôi.

Thật sự là vô tình ngoài ý muốn mà gặp hay sao ? Mạc Vấn không dám khẳng định.

——————————————————

*Dự Châu: Vùng Hà Nam, Trung Quốc ngày nay.
*Nội thị : Khả năng tự nhìn thấy kinh mạch bên trong cơ thể mình.