Chương 222: Mặt nạ

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong bạo loạn lưu dần bị dẹp đi, tình cảnh trên Luận Kiếm đài cũng hiện ra rõ ràng. Tất cả Linh Kiếm sư nhìn thấy cảnh này đều ngơ ngẩn, nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt khiếp sợ nhìn qua Kiếm đài.

Thân ảnh hai người tương ứng đang đứng đó, Tử Tinh Linh kiếm của Tử Ngọc đang khoác lên vai Mạc Vấn, lưỡi kiếm sắc bén cách cổ Mạc Vấn chỉ hơn một tấc. Thế nhưng nó vĩnh viễn không có cơ hội tiến thêm một bước, cánh tay trái của Mạc Vấn nắm chặt thân Tử Tinh Linh kiếm kìm hãm thanh kiếm ở nguyên chỗ đó.

Nhưng đó chưa phải là tất cả, điều khiến mọi người hoảng sợ thật sự lại là cánh tay phải của Mạc Vấn. Cánh tay để trần lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, duỗi thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn đang giữ chặt yết hầu Tử Ngọc!

Tử Ngọc bị người ta nắm yết hầu! Đường đường là người đứng đầu một thế hệ trẻ mà cứ thế bị người khác nắm yết hầu!

Tình cảnh này gây kích động không khác gì việc làm sụp đổ một lòng tin!

“Cái này, làm sao có thể như thế này chứ?”

Thật lâu sau mới có Linh Kiếm sư rên rỉ như nói mơ, sau đó như một phản ứng dây chuyền, tiếng bàn luận ầm ĩ nổi lên, tiếng gầm thét cực lớn suýt chút nữa làm lật tung tất cả đình các trong hội trường. Rất nhiều nữ Linh Kiếm sư trẻ tuổi thậm chí còn kích động đến mức phát ra tiếng gào khóc thống khổ.

“Không thể như thế! Tử Ngọc không thể thua! Tử Ngọc là thiên hạ đệ nhất!”

Một vài nhóm Linh Kiếm sư không thể tiếp nhận sự thật này, bọn họ phát ra âm thanh gào thét kích động, dù nghe như nào cũng thấy giống như dã thú đến bước đường cùng đang tuyệt vọng gào rú.

Quang ảnh trên bầu trời đột nhiên biến hóa, danh tự Tử Ngọc biến mất khỏi vị trí số một, mà thay vào đó chính là hai chữ Mạc Thu. Tiếp theo từ Tử Ngọc trở xuống, thứ hạng của tất cả đều tụt xuống một con số. Vị tồn tại thần bí trong Tử Vân Tinh các kia đã phán quyết! Bất kể là ai cũng không thể nghi ngờ phán quyết này!

“Hàaaa…! Thắng! Tiểu sư thúc vạn tuế!” Lưu Vũ kích động nhảy lên hô to.

Sau đó Lưu Duệ, Tô Yến, Túc Bích cũng đều kích động hô to, bọn họ dùng thanh âm để thổ lộ kích động trong lòng, cuối cùng cũng chẳng biết bọn họ đang nói cái gì cả.

La Lưu Băng hung hăng nắm chặt tay, vẻ mặt tuấn tú cũng hơi đỏ lên, Thạch Trung Thiên toét miệng ra cười ha ha một cách ngây ngô, Mộ Dung Hinh thì mê man nhìn, thần sắc nàng có hơi hoảng hốt.

Vài vị nội môn trưởng lão Thiên Trì Kiếm Tông cũng kích động, bờ môi run rẩy, còn những đệ tử đứng đằng sau xem thi đấu thì hưng phấn đứng một chỗ ôm nhau la to. Mạc Vấn thắng lợi, đương nhiên đem lại vinh dự cho Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ!

Đinh Hàn hơi giật mình, nhưng chỉ sau một lát hắn thoải mái thở ra một hơi, quả nhiên là Thái Tôn sư đệ đã lôi kéo cho Thiên Trì Kiếm Tông một yêu nghiệt.

Bọn họ đều trầm mặc, tất cả Cửu Long Thất Hoàng đều trầm mặc, lẳng lặng nhìn hai thân ảnh đang ở trên Kiếm đài kia.

Ánh mắt Tử Ngọc hơi ngây ngốc, giống như hắn đã mất đi tất cả thần khí chỉ còn lại màu xám trắng cùng với mê man. Từ khi sinh ra đến nay, hắn đã biểu hiện khác người, vượt lên trên tất cả những người cùng thế hệ ở khắp nơi. Mười ba tuổi Kiếm Mạch, mười bảy tuổi Kiếm Mạch Viên Mãn, hai mươi tuổi Kiếm Cương, hai mươi chín tuổi Kiếm Cương hậu kỳ, ba lăm tuổi Kiếm Cương Viên Mãn! Đi đến đâu cũng đều được những người ở đó ngưỡng mộ. Hắn cũng có thói quen đứng trên cao nhìn người khác, loại kiêu ngạo so với những người cùng thế hệ này cùng với cảm giác ưu việt của bản thân vô tri vô giác đã ngấm vào xương cốt, trở thành bản năng của hắn. Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội lần này, hắn chỉ coi là một cầu nối, cầu nối để hắn nhảy vươn tới chỗ cao hơn, bởi vì trong thế hệ này không có ai đáng để hắn phải ra tay!

Nhưng tất cả những điều đó sụp đổ quá nhanh, nhanh đến mức làm hắn trở tay không kịp! Cảm nhận được từng ngón tay lạnh như băng đang nắm yết hầu của mình, Tử Ngọc mờ mịt, hắn không biết tại sao mình lại thất bại. Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới khả năng này, nên lúc nó đột nhiên phát sinh khiến hắn chẳng biết phải làm sao.

Mạc Vấn buông lỏng nắm tay đang bóp yết hầu Tử Ngọc ra, cánh tay trái cầm Tử Tinh Linh kiếm từ trên bờ vai đưa xuống. Tử Ngọc sững sờ rút kiếm đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, nhìn như hắn đã trở thành một pho tượng. Liếc nhìn Tử Ngọc đã mất hồn, Mạc Vấn quay người rời khỏi Kiếm đài.

“Không đúng! Trên người hắn có chút kì lạ!” Lão tổ Hư Không Kiếm Tông đột nhiên đứng dậy, thân thể lão tiến lên một bước, bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Sau một khắc, trên Luận Kiếm đài cách đó mấy ngàn trượng, nổi lên một gợn sóng chấn động, lão tổ Hư Không Kiếm Tông theo gợn sóng hiện ra, vừa vặn đứng trước người Mạc Vấn.

Đồng tử Mạc Vấn co rút lại, dừng bước chân, hắn cảnh giác nhìn về phía lão tổ Kiếm Nguyên đột nhiên xuất hiện này. Từ trên người lão tổ Kiếm Nguyên này, hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm còn đáng sợ hơn lão tổ của Thiên Trì Kiếm Tông.

Lão tổ Hư Không Kiếm Tông híp mắt đánh giá Mạc Vấn, cuối cùng dừng lại trên người Mạc Vấn, hắn đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Tháo bỏ mặt nạ trên mặt ngươi xuống.”

Ánh mắt Mạc Vấn hiện lên một tia khiếp sợ, Đinh Hàn ở phía xa thì thất thố mà bóp nát một cái chén ngọc trong tay.

Toàn bộ hội trường yên tĩnh hoàn toàn, hơn ba vạn con mắt đồng thời nhìn chăm chú xuống chỗ này, tràn đầy vẻ tò mò cùng kinh nghi.

Mặt nạ? Chẳng lẽ từ trước đến giờ Mạc Thu luôn đeo mặt nạ gặp người khác? Nếu thật sự như vậy thì cũng quá sức tưởng tượng của bọn hắn rồi? Đường đường là một Linh Kiếm sư thiên tài có thể đánh bại Tử Ngọc mà lại đeo mặt nạ?

Mạc Vấn trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Ta không biết tiền bối nói vậy là có ý gì?”

Lão tổ Hư Không cười lạnh lùng: “Suýt chút nữa thì bị ngươi dấu diếm qua mặt, ngươi cho rằng đeo một cái mặt nạ được luyện chế từ da của Huyễn Thủy Thiên Xà thì có thể thoát được dò xét của bổn tọa hay sao?”

Mạc Vấn chấn động mạnh trong lòng, bị nhìn thấu rồi sao? Làm sao có thể chứ? Chẳng phải Thiên Trì lão tổ đã nói Linh Kiếm sư Kiếm Nguyên cảnh không thể nhìn thấu sao? Chẳng lẽ mình bị Thiên Trì lão tổ lừa gạt? Kiếm thức tự động bao phủ lên mặt nạ, Mạc Vấn rốt cuộc cũng biết xảy ra chuyện gì rồi. Thì ra là lúc liếc nhìn Tử Ngọc, cấm chế trên mặt nạ đã bị tổn thương một chút làm lộ ra sơ hở!

“Tháo bỏ mặt nạ xuống, để bổn tọa xem bộ dáng của người đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội lần này nhìn như nào.” Lão tổ Hư Không Kiếm Tông lạnh lùng nói.

Linh Kiếm sư trong toàn hội trường lại xôn xao lần nữa, không ai nghi ngờ lời nói của một lão tổ Kiếm Nguyên, hơn nữa lại là Hư Không lão tổ thân phận phó Các chủ Tử Vân Tinh Các, tu vi Kiếm Nguyên hậu kỳ đỉnh phong!

“Thật sự có mặt nạ sao! Vì sao lại thế? Còn có cái gì không thể bày ra cho người khác nhìn sao?”

“Có lẽ lớn lên quá xấu ah.” Có người ủng hộ Tử Ngọc nhưng vì thất bại trước mắt mà cay đắng nói.

“Mạc Thu! Tháo bỏ mặt nạ xuống! Để cho chúng ta nhìn xem dáng vẻ của ngươi như nào!” Một Linh Kiếm sư hô to.

Thoáng cái đã khơi dậy tiếng lòng của mọi người, tất cả cùng hô to.

“Tháo mặt nạ xuống! Tháo mặt nạ xuống!”

Đối mặt với áp bức của Hư Không lão tổ, cơ bắp trên người Mạc Vấn chậm rãi căng ra, trong nháy mắt các loại ý nghĩ xẹt qua trong đầu hắn.

“Tháo mặt nạ xuống, Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội quyết không cho phép có thế hệ dấu đầu lòi đuôi, nếu không ta lấy thân phận phó Các chủ Tử Vân Tinh Các để hủy bỏ tư cách dự thi của ngươi!” Ánh mắt Hư Không lão tổ sắc bén nhìn Mạc Vấn.

“Hư tiền bối, Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội hình như không có yêu cầu phải dùng bộ mặt thật đi thi đấu. Diện mạo Mạc Thu lúc trước bị nọc độc của Lục Đồng Hắc Chu ăn mòn, làm cho da thịt trên mặt bị hoại tử. Bởi vậy hắn mới được Thiên Trì lão tổ ban thưởng cho một cái mặt nạ, yêu cầu của ngài hơi bị ép buộc đấy.” Thanh âm Đinh Hàn từ xa truyền tới.

“Lục Đồng Hắc Chu? Khó trách, nghe nói nhiễm phải nọc độc của yêu thú này thì sẽ trực tiếp bị xâm nhập vào xương tủy. Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng sẽ để lại vết thương vĩnh viễn, phải được tẩy trừ bằng địa tủy linh nhũ mới có thể rửa sạch sẽ.” Một Linh Kiếm sư kiến thức rộng rãi nói.

Làm cho tất cả những người có yêu cầu bắt Mạc Vấn tháo bỏ mặt nạ lập tức im bặt, vạch trần vết thương cũ để lại sẹo của người ta là quá bỉ ổi. Không ai nguyện ý gánh chịu sự bêu xấu này.

“Hừ, che lấp diện mạo bị thương mà cần đến mặt nạ Linh khí Tam giai sao?” Hư Không lão tổ hừ lạnh một tiếng, lão nhìn chằm chằm Mạc Vấn nói: “Thân là Linh Kiếm sư, có lẽ một lòng hướng về kiếm đạo, một cỗ thân xác mục nát thì không thể gặp người ngoài sao? Tháo bỏ mặt nạ xuống, nếu không ta nghi ngờ ngươi là quân cờ của Cổ Yêu nhất tộc lẻn vào Nhân tộc chúng ta!”