Chương 124: Chú Kiếm Sơn Trang bị thương nặng

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên đỉnh núi cao, hơn mười bóng người đứng cao ngạo phiêu dật trong gió, tất cả đều đang hướng tầm mắt nhìn về một sơn trang rộng lớn được xây dựng dựa vào vách núi.

“Hồi bẩm Thượng tông, nơi đó chính là Chú Kiếm Sơn Trang.” Viên Thu Nguyệt chỉ tay về phía tòa sơn trang nằm giữa sườn núi rồi cất giọng nói .

Trong mắt Chu Khánh Thư hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã làm cho tính tình của hắn được tôi luyện trở nên trầm ổn một chút. Hắn nhẹ gật đầu: “Bọn chúng chính là gia tộc họ Mạc sao ?”

“Vâng thưa Thượng tông. Kiếm Môn chúng ta đã nhiều lần phái người điều tra, Mạc Gia Chú Kiếm Sơn Trang được sáng lập cách đây ba trăm năm, bọn họ không phải là người Triệu Quốc mà là từ nơi khác chuyển đến, còn căn nguyên từ nơi nào thì không thể tra ra được. Nhưng cũng có thể khẳng định là họ đã từng dừng chân tại Vệ Quốc, Tấn Quốc, Yến Quốc một thời gian ngắn, mãi đến ba trăm năm trước mới dời đến Triệu Quốc, sau đó ở Giang Châu lập nên Chú Kiếm Sơn Trang. Gia tộc bọn họ tục truyền có được một bộ Linh đồ tổ truyền, cũng vì trên đó có vẽ bốn con Linh Thú nên còn được gọi là Tứ Linh đồ, trong đó có ẩn chứa bốn bộ Kiếm Quyết, là vật truyền thừa của gia tộc.”

“Tứ Linh đồ, Tứ Linh đồ…” Chu Khánh Thư kẽ thì thào rồi ngẩng đầu hỏi: “Ngươi cũng biết về Tứ Linh đồ ?”

Viên Thu Nguyệt khẽ lắc đầu: “Bẩm Thượng tông, Tứ Linh đồ chính là vật truyền thừa huyết mạch của Mạc Gia, ngoại trừ huyết mạch chính thống thì chưa người nào được tận mắt nhìn thấy. Còn việc bên trong có vẽ bốn con Linh Thú cũng chỉ là nhừng lới đồn đãi trên giang hồ mà thôi .”

“Nếu đã không có cách nào biết rõ thì chúng ta đến lấy về xem.” Chu Khánh Thư vung tay lên hô : “Đi.”

Chú Kiếm Sơn Trang lập trang đã hơn ba trăm năm, trải qua vô số mưa gió phong ba, bị kẻ địch mấy lần vây thành, mà lần gần đây nhất là nửa năm về trước, nhưng cuối cùng cũng đều an nhiên vượt qua. Hôm nay nơi này lại nghênh đón những vị khách không mời mà đến, bọn họ chỉ có hơn mười người nhưng sự uy hiếp đã vượt xa hàng vạn người vây thành trước đây, đơn giản vì họ đã vượt ra khỏi phạm trù của thế tục, đều là những tồn tại Kiếm Thánh mà thế gian tung hô .

Hơn mười luồng kiếm quang trực tiếp bay từ đỉnh núi xuống, sau đó hạ xuống Diễn Võ Trường trong sơn trang .

“Người nào ?”

“Ngự kiếm phi hành? Là Kiếm Thánh!”

“Sao lại có nhiều Kiếm Thánh như vậy ?”

Mười mấy người đường hoàng xuất hiện lập tức làm kinh động đến những đệ tử Mạc gia trẻ tuổi trên Diễn Võ Trường, ánh mắt bọn chúng toát lên sự sợ hãi nhưng cũng không giấu nổi sự hưng phấn. Dù sao thì Kiếm Thánh cũng từng là mục tiêu phấn đấu cao nhất trong lòng của những Linh Kiếm Sư thế tục, mỗi một người đều rất khó gặp, hôm nay chỉ một thoáng đã xuất hiện nhiều như vậy .

Chu Khánh Thư lạnh lùng nhìn lướt những đệ tử trẻ tuổi của Mạc gia đứng đằng xa muốn tới gần nhưng không dám bước tới, trong mắt toát ra một tia khinh thường, ánh mắt hắn cứ như là đang nhìn một bầy khỉ biết nói tiếng người vậy .

“Trang chủ các ngươi đâu ? Chúng ta là người của Vô Trần Nhai Tâm Kiếm Môn, có chuyện quan trọng cần gặp mặt” Viên Thu Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, uyển chuyển cất tiếng .

Những đệ tử của Mạc gia hai mắt đều tỏa ánh sáng. Vô Trần nhai! Một trong tam đại thánh địa Linh Kiếm Sư của Triệu Quốc !

Cách đó không xa, vài bóng người nhanh chóng lướt tới, đằng sau còn có rất nhiều hộ vệ của Sơn Trang. Dĩ nhiên sự xuất hiện của bọn người Chu Khánh Thư đã làm kinh động tới mọi người trong trang .

Mạc Thiên dẫn đầu những cao tầng của Chú Kiếm Sơn Trang tới trước bọn người Chu Khánh Thư hơn mười trượng rồi dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến này .

“Bái kiến các vị tiên trưởng ! Tại hạ là Mạc Thiên hiện tại đang đảm nhiệm vị trí trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang, không biết các vị tiên trưởng đến Chú Kiếm Sơn Trang cần chúng ta làm việc gì ?” Mạc Thiên dứng phía xa ôm quyền .

Chu Khánh Thư hất cằm: “Ngươi là chủ nhân nơi này ?”

“Đúng vậy.” Mạc Thiên gật đầu .

“Tốt lắm, lập tức lấy Tứ Linh đồ trình lên đây !” Chu Khánh Thư hất ống tay áo, cứ như là đang ở quán rượu yêu cầu tiểu nhị dâng trà .

Mạc Thiên biến sắc, đám người Mạc Hư, Mạc Vũ sau lưng sắc mặt cũng có chút khó coi. Tứ Linh đồ là căn cơ của Chú Kiếm Sơn Trang, chỉ có lịch đại trang chủ mới có tư cách nắm giữ. Chu Khánh Thư vừa mở miệng đã yêu cầu Mạc gia giao ra, không biết là hắn cuồng vọng hay là còn có chỗ dựa khác, mà cũng có thể là cả hai .

“Vị huynh đài này, Tứ Linh Đồ chính vật truyền thừa huyết mạch của Mạc Gia, không có quan hệ huyết thống trực hệ thì không thể xem được.” Mạc Thiên trầm giọng nói.

Chu Khánh Thư ánh mắt lạnh lẽo: “Bản thiếu gia bảo ngươi dâng Tứ Linh Đồ lên. Ngươi không nghe thấy sao ?”

“Các hạ…”

“Im ngay! Sự kiên nhẫn của bản thiếu gia
có hạn, trước khi ta thay đổi chủ ý, lập tức lấy Tử Linh đồ ra đây!” Chu Khánh Thư không chút khách khí cắt ngang lời Mạc Thiên, thanh âm lạnh lẽo thấu xương, khí tức của Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ cũng phóng thích ra.

Toàn bộ đệ tử Mạc Gia trên Diễn Võ Trường đều biến sắc, Kiếm Mạch hậu kỳ đối với bọn họ thật sự quá mức xa xôi, giống như một đứa trẻ ba tuổi đứng trước một người khổng lồ! Uy áp cơ hồ khiến bọn họ quỳ xuống tại chỗ .

Mạc Thiên là người trong cuộc nên nhận lấy phần lớn linh áp, khuôn mặt ông đỏ bừng, toàn thân run lên nhè nhẹ .

Cố nén áp lực cực lớn từ bên ngoài, Mạc Thiên cắn răng nói: “Các hạ, Tứ Linh đồ đã được ta truyền lại cho con ta, thiếu trang chủ của sơn trang. Hơn hai tháng trước nó đã tới Mê Vụ Đầm Lầy bên ngoài Vụ Quang Thành, đến bây giờ vẫn chưa trở về …”

Chu Khánh Thư không có hứng thú nghe thêm nữa, khuôn mặt đột nhiên trở nên âm trầm: “Ngươi nói là Tứ Linh đồ không có ở nơi này ?”

Mạc Thiên nhẹ gật đầu xem như trả lời.

“Tên khốn ! Ngươi giỡn mặt ta sao ? Vật quan trọng như vậy sao có thể tùy tiện để người khác mang tới nơi nguy hiểm như thế !” Chu Khánh Thư tức giận quát lớn, tất cả linh áp đột nhiên hội tụ lại rồi giáng lên người Mạc Thiên.

Mạc Thiên kêu lên một tiếng, cả người văng ra ngoài mấy trượng như một cái bao cát .

“Trang chủ!” Bọn người Mạc Vũ quá sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ Mạc Thiên dậy .

Mạc Thiên mặt vàng như nghệ, há miệng phun ra một ngụm máu tươi .

“Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy ? Bản thiếu gia hết lần này tới lần khác đến đến đây, Linh đồ lại không có ở chỗ này !” Chu Khánh Thư tức điên lên, lần này hắn rất vất vả mới thuyết phục được tổ phụ của mình, nếu như làm không xong khi trở về hắn cũng không biết ăn nói thế nào .

“Thiểu tông chủ, những người này có lẽ là không muốn giao Linh đồ ra, cho nên mới nói dối để lừa gạt chúng ta.” Một gã Linh Kiếm Sư trung niên của Vô Vi Tông nói chen vào .

Ánh mắt Chu Khánh Thư đột nhiên trở lên lạnh lẽo, âm lãnh nhìn chằm chằm đám người Mạc Thiên .

“Chư vị, trang chủ chúng ta không có nói dối, trang chủ thật sự đã giao Linh đồ cho thiếu trang chủ rồi .” Mạc Vũ đứng lên rồi kiên nhẫn giải thích .

“Có phải nói dối hay không phải chờ sau khi điều tra mới biết được.” Tên Linh Kiếm Sư trung niên kia mỉm cười lạnh lùng, hắn nhìn về phía Chu Khánh Thư nói: “Thiểu tông chủ, người cần gì phải lãng phí nước bọt với bọn sâu kiến này, chỉ cần dùng Sưu Hồn thuật là rõ hết thôi .”

Viên Thu Nguyệt nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng cuối cùng cũng im lặng không nói gì, lẳng lặng đứng ở một bên.

“Đại sư tỷ, dùng Sưu Hồn thuật đối với những người này không tốt lắm đâu ?” Một nữ đệ tử trẻ tuổi của Tâm Kiếm Môn đứng bên cạnh không đành lòng truyền âm nói với Viên Thu Nguyệt .

Viên Thu Nguyệt trừng mắt liếc nàng: “Không phải việc của ngươi thì không nên quan tâm! Mọi việc đều do Thượng tông quyết định .”

Nữ đệ tử kia cúi đầu, không dám nói gì nữa .

Viên Thu Nguyệt thầm than trong lòng, may là không mang Tịch Vân đi theo, nếu không với tính cách của nha đầu kia nhất định sẽ chống đối lại Chu Khánh Thư.

“Sưu hồn! Lập tức sưu hồn!” Chu Khánh Thư nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

“Vâng, thiểu tông chủ.”

Tên Linh Kiếm Sư trung niên kia lên tiếng, đang chuẩn bị tiến lên thì lại bị Chu Khánh Thư ngăn lại: “Khoan đã, để bản thiếu gia tự mình ra tay !”

“Các ngươi muốn làm gì?”

Bọn người Mạc Vũ tuy không hiểu những người này đang nói gì, nhưng nghe ngữ khí thì không phải việc gì tốt, tất cả liền cảnh giác nhìn về phía Chu Khánh Thư.

“Cút ngay !” Chu Khánh Thư hất tay lên, một luồng lực lượng quét ra, bọn người Mạc Vũ đều bị đánh bay ra ngoài, những tên Linh Kiếm Sư cao giai trước mặt hắn đều không có khả năng kháng cự .

“Các hạ rốt cuộc muốn thế nào?” Mạc Thiên cố gắng chống thân thể nửa ngồi trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm vào Chu Khánh Thư.

Chu Khánh Thư chậm rãi đi đến trước mặt Mạc Thiên, cười lạnh một tiếng: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết .”

Hắn vừa nói vừa duỗi một tay ra đặt lên trên đỉnh đầu Mạc Thiên, chỉ sau vài tức toàn thân Mạc Thiên chấn động run rẩy kịch liệt, khuôn mặt vặn vẹo méo mó, hai mắt máu chảy ròng ròng .

Chu Khánh Thư hai mắt nhắm nghiền, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, giống như đang hỏi những vấn đề quan trọng.

Mười tức sau, thân thể Mạc Thiên đột nhiên run lên, thần quang trong hai mắt tán loạn, sau đó cũng không còn run rẩy.

Chu Khánh Thư mở bừng hai mắt, kinh sợ nói: “Tự bạo linh hồn ! Không ngờ hắn lại tự bạo linh hồn ! Tức thật ! Chỉ chút nữa thôi !”

“Thiểu tông chủ, chuyện gì xảy ra vậy ?” Tên Linh Kiếm Sư trung niên của Vô Vi Tông Linh vội vàng hỏi thăm.

Sắc mặt Chu Khánh Thư tối sầm, tức giận nói: “Bên trong huyết mạch của hắn có chứa một loại cấm chế, bị ta sưu hồn liền tự động kích hoạt hủy diệt linh hồn của mình .”

Tên Linh Kiếm Sư trung niên vừa nghe liền kinh sợ nhưng sau đó vui vẻ nói: “Có thể hạ loại cấm chế huyền ảo này trong huyết mạch, Chú Kiếm Sơn Trang này thật không đơn giản! Tứ Linh đồ rất có thể chính là mục tiêu chúng ta cần tìm !”

Chu Khánh Thư vứt thi thể Mạc Thiên sang một bên, từ trong kiếm nang lấy ra một cái khăn tay lau sạch hai bàn tay rồi nói: ” Sưu hồn tất cả bọn họ ! Nhất định phải tìm cho ra nơi cất giữ Tứ Linh đồ !”

“Trang chủ!”

Mắt thấy Mạc Thiên đã không còn sinh cơ ngã trên mặt đất, đám người Mạc Vũ hét lên bi thiết .

Mạc Hư cố nén bi thương, khuôn mặt tái nhợt hét lớn: “Tất cả đệ tử Sơn Trang nghe lệnh! Sơn Trang gặp cường địch tập kích! Lập tức rời khỏi Sơn Trang! Không được kháng lệnh !”

“Lão già chết tiệt !” Chu Khánh Thư biến sắc, vung tay bắn ra một đạo kiếm khí, lập tức trước ngực Mạc Hư bị xuyên thủng một lỗ to bằng miệng chén, lục phủ ngũ tạng bị chấn nát hoàn toàn .

Nhưng vẫn chậm một chút, thanh âm của Mạc Hư đã truyền khắp toàn bộ Sơn Trang, bản thân là Linh Kiếm Sư thất giai, khiến thanh âm truyền xa vài dặm là việc vô cùng đơn giảm .

Bọn người Mạc Vũ cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của Mạc Hư, đã nhận ra hôm nay nhất định không thể sống sót, nên sớm cảnh báo để cho mọi người đào tẩu. Có thể trốn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, vì Mạc Gia Chú Kiếm Sơn Trang lưu lại hương hỏa. Vì vậy tiếp sau Mạc Hư, nhiều người cũng lập tức vận khí lớn tiếng ra lệnh cho các đệ tử Sơn Trang thoát đi .

“Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!” Chu Khánh Thư lớn tiếng chửi bới, quay sang ra lệnh với những Linh Kiếm Sư phía sau : “Lập tức chặn giết người của Chú Kiếm Sơn Trang! Bắt tất cả những Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm ngoài tầng sáu mang đến đây, những người còn lại không ai được sống sót “

Những đệ tử Vô Vi Tông không chút do dự, lập tức lĩnh mệnh khống chế kiếm quang tỏa ra bốn phía Sơn Trang bay đi. Còn những đệ tử Tâm Kiếm Môn và Kiếm Quang Môn thoáng do dự một chút rồi cũng chia nhau hành động .