Chương 341: Đội thuyền

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phía chân trời cách Phục Long đảo khoảng mấy trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một đội thuyền khổng lồ, có đến ba mươi chiếc Phi Vũ Kiếm Thuyền như già vân tế nhật, tại trung tâm là ba chiếc Tứ Dực Kiếm Thuyền hiếm thấy.

Phía trên boong của một chiếc Tứ Dực Kiếm Thuyền được tạo hình tinh xảo hoa mỹ, có một gã nam tử áo đen dung mạo tuấn dật đang nằm nghiêng trên một chiếc Linh tọa được chế tạo bằng Huyết San Hô, quây quanh Linh tọa có tám thiếu nữ xinh đẹp tận tình phục vụ. Mà ở xung quanh boong thuyền, còn có mấy trăm nữ Linh Kiếm sư nhan sắc không kém mặc Linh Giáp màu đen, những thiếu nữ này phân bố xung quanh boong thuyền giống như những thủ vệ đang cảnh giới, nhưng sắc thái mỗi người đều rất đờ đẫn, trong mắt cũng không hề có biểu lộ gì, trông giống như những con rối. Có điều khiến cho người ta kinh ngạc lại là linh tức tỏa ra trên người những thiếu nữ này đều không thấp hơn Kiếm Cương sơ kỳ!

Đột nhiên một chiếc Trục Lãng Phi Toa lướt trên mặt biển, bay về phía Tứ Dực Kiếm Thuyền kia. Một gã Linh Kiếm sư trung niên có tu vi Kiếm Cương hậu kỳ đáp xuống boong thuyền, gã không lại gần nam tử áo đen kia mà quỳ xuống cách đó vài chục trượng.

“Chủ nhân, phát hiện một tòa Linh đảo Nhị giai cách phía trước năm trăm dặm, trên đó có tung tích hoạt động của Linh Kiếm sư, có lẽ vẫn chưa rơi vào tay giặc.”

Mí mắt nam tử áo đen trừng lên, khóe miệng nhếch lên mỉm cười có phần tà dị: “Xem ra hôm nay lại có thu hoạch rồi, hy vọng trên đó có đủ lô đỉnh thượng đẳng. Thiên Âm Kiếm khôi của bổn tọa chỉ cần hơn hai trăm cỗ nữa là có thể gom đủ số lượng đại thiên ba nghìn rồi, tạo thành kiếm trận Huyễn Âm Huyền Nữ hoàn chỉnh. Đến lúc đó cho dù có đụng độ Yêu thú Tứ giai cũng có khả năng liều mạng, ở Huyết Hồn Hải này còn ai có thể gây khó khăn cho ta được?”

Hắn liếc mắt nhìn qua tên Linh Kiếm sư trung niên đang quỳ phía xa kia nói: “Quy củ cũ, mọi việc cứ dựa theo biện pháp cũ mà làm.”

“Tuân mệnh.”

Linh Kiếm sư trung niên nhận lệnh lui ra sau, lại ngự kiếm bay ra khỏi Kiếm Thuyền trở lại Trục Lãng Phi Toa, rồi phi về hướng đội thuyền phía trước.

Rất nhanh, đội thuyền điều chỉnh phương hướng một chút, rồi nhằm về một phía mau chóng đi tới.

Trong Phục Long thành, một đạo kiếm quang từ trên biển nhanh chóng lướt tới, đáp xuống đoạn tường thành mới được tu sửa ở thành bắc. Đây là đệ tử Lưu Ly đảo, tu vi Kiếm Cương sơ kỳ, bởi vì gấp gáp chạy tới nên hô hấp có chút không được tự nhiên.

“Nhanh! Nhanh thông báo cho đại sư tỷ! Hướng tây bắc có một đội ba mươi chiếc Kiếm Thuyền đang tới gần!”

Linh Kiếm sư Lưu Ly đảo đang canh gác trên tường thành không dám lơ là, lập tức bóp nát một quả kiếm phù đưa tin.

Một lát sau, hơn mười đạo kiếm quang từ Phủ Thành chủ bay lên, nhanh chóng lướt đến thành bắc.

Rất nhanh, Tịch Phi Tuyết cùng đám đệ tử Lưu Ly đảo và một ít Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh đáp xuống tường thành. “Tình huống cụ thể như thế nào?” Tịch Phi Tuyết ngưng trọng hỏi.

Nữ đệ tử đưa tin nói: “Đại sư tỷ, phía tây bắc có một đội hơn ba mươi chiếc Kiếm Thuyền đang bay về hướng Phục Long đảo chúng ta, ước chừng một phút sau sẽ tới.”

“Ba mươi chiếc Kiếm Thuyền! Tình huống trên thuyền ra sao? Có bao nhiêu người?” Tịch Phi Tuyết nhíu mày hỏi. Nữ đệ tử kia lắc đầu: “Muội không dám đến gần nên tình huống trên thuyền không rõ lắm, nhưng mà trong đó có ba chiếc là Tứ Dực Kiếm Thuyền.”

Chân mày Tịch Phi Tuyết cau lại, nàng lâm vào trầm tư.

Tiếp theo lại có vài chục đạo kiếm quang từ khắp Phục Long thành lướt tới, đáp xuống tường thành, có cả Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh cùng ba người Thích Uy, Tần Long, Phòng Trí Dụng. “Có chuyện gì xảy ra? Vì sao lại triệu tập chúng ta?” Thích Uy vẻ mặt không vui hỏi.

Tịch Phi Tuyết quét mắt nhàn nhạt nhìn gã nói: “Có một đội hơn ba mươi chiếc Kiếm Thuyền tới gần, có khả năng là người sống sót chạy nạn từ Linh đảo khác tới.”

Trên mặt ba người Thích Uy vốn vui vẻ ngay sau đó biến thành âm trầm. Có người sống sót khác gia nhập thì tự nhiên là chuyện tốt nhưng nếu thực lực đối phương quá mạnh mà nói thì lại khác, Tịch Phi Tuyết Lưu Ly đảo chính là như vậy. Ba mươi chiếc Kiếm Thuyền đã hoàn toàn áp chế lực lượng Phục Long đảo, một khi lên đảo rất có thể đảo khách thành chủ, đến lúc đó một ít quyền lực mà bọn hắn vất vả tranh đoạt có thể thay chủ, bất kể như thế nào thì điều này cũng không thể chấp nhận được.

Tần Long nhìn về phía Tịch Phi Tuyết hỏi: “Tịch kiếm hữu thấy thế nào?”

Tịch Phi Tuyết bình thản đáp: “Phục Long đảo đang cần thêm lực lượng gia nhập.”

“Tịch kiếm hữu, mặc dù như vậy, nhưng hiện tại Huyết Hồn Hải hỗn loạn, lòng người khó đoán, mục đích của đội thuyền này còn chưa nắm rõ, là bạn hay địch càng khó phân biệt, bởi vậy chúng ta không thể không đề phòng.” Tần Long trầm giọng nói. Tịch Phi Tuyết không cãi lại, mặc cho Tần Long khi nói ra những lời này xuất phát từ mục đích gì đi nữa thì cũng rất có lý. Khi chưa biết mục đích của đội thuyền kia, tốt nhất là nên đề phòng một chút.

“Toàn thành cảnh giới cấp một, mở kiếm trận phòng ngự ra, phái nhân thủ ra ngoài tuần tra. Mặt khác, cử người thông báo cho hai vị tiền bối.” Tịch Phi Tuyết hạ lệnh.

Phục Long thành đã nhiều lần trải qua thú triều tập kích, nên tổng động viên vô cùng nhanh chóng. Rất nhanh, một màn hào quang trong suốt bao phủ toàn bộ thành trì, từng đạo kiếm quang từ khắp nơi trong nội thành bay lên hội tụ lại chỗ tường thành phía bắc. Không đến một phút đồng hồ, toàn bộ hơn một trăm hai mươi tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh đã tập trung ở nơi đây. Mặt khác, hơn một ngàn tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ đã ở trận địa trên tường thành sẵn sàng đón tiếp quân địch. Phục Long thành kiên trì lâu như vậy mà không rơi vào tay giặc, Linh Kiếm sư tử thương vô số, nhưng có thể sống sót đến bây giờ đều là tinh anh trong tinh anh, bởi vậy tổng thể thực lực không ngừng đề thăng, trong toàn thành rất ít gặp được Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ trung kỳ, phần lớn đều đã là Kiếm Mạch hậu kỳ.

Sau khi Phục Long đảo hoàn tất việc chuẩn bị không lâu, hơn ba mươi chiếc Kiếm Thuyền khổng lồ xuất hiện ở hướng tây bắc. Nhìn nhiều Kiếm Thuyền tập trung như vậy thật kích động, trông như mây đen che kín trời. Tổng cộng ba mươi hai chiếc Phi Vũ Kiếm Thuyền dừng lại bên ngoài Phục Long đảo, trôi nổi giữa không trung, cùng đối diện với Phục Long thành ở phía xa xa.

Toàn bộ Linh Kiếm sư trên tường thành đều toát mồ hôi lạnh, hơn ba mươi chiếc Kiếm Thuyền mang lại áp lực quá lớn, hơn nữa trong số đó còn có cả ba chiếc Tứ Dực Kiếm Thuyền. Chỉ có Kiếm Tông Tam giai trở lên mới có khả năng chế tạo Tứ Dực Kiếm Thuyền, cấm trận trên thuyền ít nhất cũng phải cấp Tam giai, nói cách khác nếu đối phương thực sự có ác ý, chỉ cần điều động một chiếc thôi cũng có thể đánh lui toàn bộ Phục Long thành bọn hắn! Tất nhiên là nói như vậy cũng có phần hơi quá, bởi vì bọn hắn cũng có một chiếc Tứ Dực Kiếm Thuyền, là của đệ tử Lưu Ly đảo mang đến. Có điều chuyện của mình thì mình biết, toàn bộ linh thạch Tam giai trong thành gần như không còn rồi, căn bản không đủ dùng cho Tứ Dực Kiếm Thuyền đại chiến một trận.

Một chiến Tứ Dực Kiếm Thuyền rời khỏi đội thuyền, bay về hướng Phục Long thành, thân thuyền khổng lồ lớn hơn một ngàn mét trông như một con cự thú biển sâu, uy áp cực lớn. Cuối cùng Kiếm Thuyền ngừng lại cách Phục Long thành hơn ngàn trượng, hai bên đã có thể trông thấy rõ ràng diện mạo của nhau.

Số người trên boong Tứ Dực Kiếm Thuyền cũng không nhiều, chỉ khoảng bảy tám trăm người, nhưng cầm đầu là một lão giả có vẻ mặt lo lắng lại tỏa ra linh áp Kiếm Nguyên sơ kỳ. Mà phía sau lão còn có hơn năm mươi tên Linh Kiếm sư có khí tức Kiếm Cương, trong đó có một đội thiếu nữ Linh Kiếm sư xinh đẹp mặc Linh Giáp màu đen lại dễ dàng làm người khác chú ý. Có tổng cộng mười nữ Linh Kiếm sư, linh tức từng người đều không dưới Kiếm Cương sơ kỳ, người cầm đầu còn cao hơn, là Kiếm Cương trung kỳ. Việc này có chút gì đó khác thường, bởi vì những Linh Kiếm sư này còn quá trẻ, lớn nhất trong đó cũng không quá bốn mươi tuổi, còn lại đều là hai mươi, ba mươi tuổi thậm chí còn có người mới hơn mười tuổi, tư chất như vậy dù ở trong Kiếm Tông Tam giai cũng đều là thiên tài hiếm thấy, vì sao có thể xuất hiện liền một lúc mười người trên Kiếm Thuyền này?

“Không đúng? Sinh mệnh các nàng suy yếu, là bị bí pháp nào đó thúc đẩy tiềm lực, dùng tính mạng để đổi lấy sức mạnh! Xem thần sắc các nàng đờ đẫn càng giống như bị tà pháp nào đó khống chế!” Trong nháy mắt, nội tâm Tịch Phi Tuyết nảy ra nhiều suy nghĩ, kết luận thu được lại làm cho nàng kinh hãi. Bởi vì có thể chế tạo ra nhiều khôi lỗi như vậy, những người này tuyệt đối không phải hạng thiện nam tín nữ gì.

Tịch Phi Tuyết hít sâu một hơi, nàng biết rõ lúc này Phục Long thành gặp nguy cơ còn đáng sợ hơn so với thú triều. Nếu không phải trong thành có hai vị tiền bối tọa trấn, nàng không tưởng tượng được tình cảnh Phục Long thành sẽ ra sao. [BQT: Mời bạn chung tay dịch với diễn đàn. Dịch không khó, diễn đàn tự hào là nơi có nhiều cách thức tiếp cận dịch nhất. Mỗi một chương dịch là bạn đã tặng cộng đồng 2h đến 24h] Lão giả Kiếm Nguyên sơ kỳ trên thuyền mở miệng nói: “Lão phu là Độ Biên Chính ở Phi Độ đảo, nay mang theo môn hạ đệ tử chạy nạn ngang qua đây. Huyết Hồn Hải đang gặp nạn thú triều, các Linh đảo đều trở nên hoang phế, các ngươi vì sao vẫn còn cố thủ trên đảo này?”

Mọi người trên tường thành liếc nhìn nhau, Tần Long tiến lên phía trước nói: “Tiền bối, không phải chúng ta không muốn, chỉ là thực lực chúng ta kém cỏi, vật tư trên đảo lại thiếu thốn, không đủ để di chuyển đường dài, vì vậy chỉ có thể cố thủ nơi đây, mong cầm cự qua ngày.”

Tần Long đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ ‘vật tư thiếu thốn’. Huyết Hồn Hải hôm nay biến đổi lớn, không biết đã có bao nhiêu Tông môn rời đảo mà trốn chạy, vật tư phải nói còn quý trọng hơn cả nhân mạng, nếu đối phương có ác ý thì cũng chắc là vì vật tư, đã biết trước trên đảo không có nhiều vật tư nên nếu ngươi muốn cướp thì ngươi đã nhầm rồi. Độ Biên Chính đứng ở trên thuyền nhíu mày nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu thất vọng mà chỉ nói: “Đã như vầy tại sao các ngươi không gia nhập vào đội thuyền của chúng ta để cùng tránh nạn ở Lạc Hải, dù sao có thêm một phần lực thì cũng an toàn hơn một phần.”

Bọn người Tịch Phi Tuyết vừa nghe lời này thì trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, mà một số Linh Kiếm sư khác đã lộ ra vẻ động tâm. Huyết Hồn Hải ngày hôm nay tràn đầy nguy hiểm, nếu có một đội thuyền khổng lồ che chở thì an toàn rất nhiều, có lẽ còn sống mà chạy tới Lạc Hải.

“Đa tạ ý tốt của tiền bối, chỉ là ở trong thành còn có vài chục vạn phụ lão, chúng ta không đành lòng nhìn bọn họ bị biến thành thức ăn cho Hải tộc, cho nên ý tốt của tiền bối cúng ta xin nhận.” Tần Long không kiêu ngạo cũng không tự ti mà trả lời.

Rất nhiều nữ đệ tử Lưu Ly đảo nhếch miệng cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường. Các ngươi thật sự cao thượng như vậy ư, trên Phục Long đảo vốn có năm mươi vạn người cũng không chỉ còn có ba mươi vạn. Các nàng đã sớm biết khi ba tòa thành trì khác ở trên đảo rơi vào tay giặc, vì trì hoãn thú triều mà ba đại Kiếm môn đã vứt bỏ không ít cư dân ở trong thành làm mồi nhử. Tần Long nói ra như vậy thì có thể thấy da mặt gã dày như tường thành.

Sắc mặt Độ Biên Chính trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Chỉ là con sâu con kiến, vứt đi thì vứt, trở lại Lạc Hải thì còn sợ không có người sao? Các ngươi ở chỗ này chờ chết đi.”

“Nhân sinh trên đời, có ai dám nói trường sinh bất tử? Cuối cùng cũng chết đi, chúng ta không cầu lưu danh sử sách, nhưng cầu không thẹn với lương tâm.” Tần Long một mặt chính trực, nếu không quen thuộc thì căn bản không ai nghi ngờ lời của gã.

Mà Độ Biên Chính chính là một trong số những người đó, nhìn thấy những Linh Kiếm sư này không biết thức thời như vậy cuối cùng lão cũng mất kiên nhẫn, âm trầm nói: “Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, bây giờ ta cho các ngươi nửa khắc thu hồi kiếm trận, toàn bộ những ai đã ngoài Kiếm Mạch thì giao ra Linh kiếm cùng kiếm nang, tự trói hai tay quỳ ở ngoài thành! Một người chống cự thì giết một vạn, mười người chống thì giết mười vạn! Trăm người chống thì giết cả thành!”