Chương 131: Không đề

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào sương mù bảy màu phía dưới, không hề quan tâm đến những lời tên trưởng lão kia vừa nói. Vì an nguy của Đại trưởng lão Kiếm Quang Môn, bà càng muốn biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì ? Lạc Tâm rốt cuộc còn có thủ đoạn gì ? Trước khi nắm rõ được tình hình thì thật không đáng vì đối phương mà mạo hiểm. Tuy bọn họ hiện giờ là đồng minh của nhau, nhưng trên đời này không có liên minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn .

Trầm ngâm một lát, trong lòng Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn đã có quyết định, lớn giọng nói: “Lạc Tâm ! Ta biết ngươi nghe thấy ! Chúng ta hãy nói chuyện một lát !”

Sau một lúc im lặng, trong sương mù bảy màu truyền ra giọng nói của Lạc Tâm : “Phác Minh Hâm, ta và ngươi đã không còn gì để nói, ngươi không cần phải uổng phí tâm cơ. Kim Đô Thiếu đã bị ta vây khốn ở trong kiếm trận, giết chết hắn chỉ còn là vấn đề thời gian, ngươi có thể lựa chọn xuống cùng hắn hoặc là lập tức rút đi “

Vẻ mặt Phác Minh Hâm không thay đổi nói : “Lạc Tâm, ngươi học kiểu hù dọa đó từ khi nào vậy ? Có thể vây khốn Linh Kiếm Sư Kiếm Cương Viên Mãn, ít nhất cũng phải cần kiếm trận nhị giai thượng phẩm trở lên. Dục Kiếm môn các ngươi chỉ có một bộ Phù Trận nhị giai siêu phẩm và một bộ Kiếm Đồ nhị giai thượng phẩm. Phù Trận thì đã bị phá hủy khi chúng ta công phá Tuyệt Tình Cốc, còn Kiếm Đồ lại đang nằm trong tay Chưởng Giáo đồ đệ của ngươi. Hiện giờ ngươi chỉ còn bộ kiếm trận Thất Huyễn Linh Dục này mà thôi .”

“Ta đâu có cần ngươi phải tin.” Lạc Tâm dửng dưng trả lời .

“Hừ.” Phác Minh Hâm hừ khẽ : “Ngươi cho rằng ta không biết mục đích của ngươi ư ? Ngươi không phải là đang muốn kéo dài thời gian sao ? Nhưng cho dù có thể khôi phục trạng thái toàn thịnh, đối mặt với hai người bọn ta ngươi tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội sao ?”

“Cơ hội là do con người tạo ra, huống chi Kim Đô Thiếu hiện giờ ngay đến bản thân mình còn khó bảo toàn, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội cùng ngươi liên thủ.” Lạc Tâm vẫn bình tĩnh nói .

Vẻ mặt Phác Minh Hâm hơi dịu lại, cắn răng nói : “Ngươi không cần lừa gạt ta, nếu ngươi thật sự có thể đối phó được với Kim Đô Thiếu thì cần gì phải nhiều lời với ta như vậy ?”

“Không phải ngươi vừa nói, ta cần thêm thời gian hay sao ?”

Sắc mặt Phác Minh Hâm lập tức trở nên khó coi, bà ta im lặng một lúc rồi đột nhiên chuyển hướng kiếm quang bay trở về .

Bên kia hạp cốc, sắc mặt của phần lớn Linh Kiếm Sư Kiếm Quang Môn lại càng thêm khó coi, họ đều không hiểu được hành động vừa rồi của Phác Minh Hâm .

“Tam trưởng lão, chúng ta phải làm gì bây giờ ?” Sắc mặt của vài tên trưởng lão Kiếm Quang Môn đều như tro tàn, lo lắng nhìn về phía tên trưởng lão Kiếm Cương trung kỳ.

Sắc mặt tên trưởng lão này cũng tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi!”

“Nhưng mà Đại trưởng lão còn ở dưới đó .” Một tên trưởng lão Kiếm Cương sơ kỳ vội vàng nói .

Tam trưởng lão lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Đại trưởng lão thân là Kiếm Cương Đại viên mãn, kiếm độn Cực Quang đã tu luyện đến cực hạn, nếu ngài đã muốn thoát ra thì không ai có thể ngăn cản được ! Từ nãy đến giờ cũng chỉ mới hơn một khắc, Đại trưởng lão có lẽ chỉ gặp một chút khó khăn thôi .”

Những trưởng lão khác nghe vậy đều im lặng, trong lòng cả bọn đều hiểu rõ, lý do này nghe thật gượng ép. Hơn nữa, nói như vậy cũng chỉ để tự an ủi mình mà thôi .

Bên trong kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần, thần sắc Mạc Vấn thoáng buông lỏng. Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn vì không dám mạo hiểm nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt nên tạm thời lựa chọn phương án chờ đợi quan sát tình hình, việc này làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hiện giờ kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần đã phát động toàn lực, cũng chỉ có thể giam cầm được Kim Đô Thiếu mà không thể làm gì được lão, Linh Kiếm Sư Kiếm Cương đại viên mãn thật sự mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi .

Kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần vốn là kiếm trận nhị giai siêu phẩm, nhưng Dục Kiếm môn chỉ có bốn vị trưởng lão cảnh giới Kiếm Cương, hơn nữa hai người trong đó lại có thuộc tính kiếm khí giống nhau nên chỉ còn ba người phân biệt chủ trì ba bộ phận Kim, Hỏa, Thủy của trận pháp, còn lại hai loại thuộc tính Mộc, Thổ đành phải bất đắc dĩ do hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Viên Mãn thay thế. Do đó uy lực của Đại Ngũ Hành Diễn Thần kiếm trận giảm đi nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy ra một nửa uy lực .

Một nửa uy lực của kiếm trận nhị giai siêu phẩm so với nhị giai thượng phẩm chỉ mạnh hơn một chút và nhiều hơn một vài tác dụng. Dùng nó để vây khốn một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn thì còn có thể chứ muốn dùng kiếm trận chém giết đối phương thì không có khả năng. Nếu như Đại trưởng lão Tâm Kiếm Môn lớn mật một chút hoặc là bớt đi một ít tư tâm mà cùng với Đại trưởng lão Quang Kiếm Môn hợp lực phá trận thì tòa kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần này cũng chỉ có thể chống đỡ không quá ba ngày .

Trong kiếm trận Đại Ngũ Hành Diễn Thần, Kim Đô Thiếu bị cuồng phong thuộc tính Kim Hỏa thiêu đốt, quần áo trên người đều đã cháy đen, râu tóc lông mày cháy xém nham nhở trông thảm hại vô cùng. Đường đường là Đại trưởng lão Quang Kiếm Môn, lão chưa bao giờ phải chịu tủi nhục khổ sở như vậy, trong lòng hiện giờ đã vô cùng phẫn nộ ! Nhưng mặc cho lão dùng đủ mọi biện pháp công phá, toàn bộ công kích đều bị gió bão thuộc tính Kim Hỏa và dòng nước hệ Thủy ở bên ngoài ngăn cản khiến chúng trở nên vô dụng .

“Phác Minh Hâm! Bà già chết bầm kia ! Ngươi dám thấy chết mà không cứu ! Lão tử mà thoát được ra khỏi đây nhất định sẽ không để yên cho mụ đâu !”

Ôm một bụng tức giận làm cho Kim Đô Thiếu không còn giữ được vẻ phong độ thường ngày nữa mà ngoác mồm chửi ầm lên, đương nhiên tình trạng bản thân hiện giờ lão cũng chẳng còn giữ lại được bao nhiêu phong độ nào nữa. Lão khổ sở chịu đựng đã hơn ba canh giờ vậy mà bên ngoài ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, rõ ràng là Phác Minh Hâm thấy chết mà không cứu, thâm tâm lão vô cùng căm hận ả đàn bà lúc nào cũng làm ra vẻ từ bi nhưng lòng dạ nham hiểm ích kỷ này.

Mắng Phác Minh Hâm đã đời, Kim Đô Thiếu lại quay sang mắng Lạc Tâm, chỉ có làm như vậy lão mới có thể phát tiết tất cả nỗi bức bối trong lòng. Đường đường là Thái thượng Chưởng Giáo của một đại kiếm môn, lại bị người ta nướng như vịt quay, sự việc mất mặt như vậy trong giới Linh Kiếm Sư chắc cũng chỉ có mình lão .

Trong lòng Kim Đô Thiếu hiểu rất rõ, lão dù có mạnh mẽ thế nào chăng nữa cũng sẽ đến lúc phải kiệt sức, kiếm trận ngăn cách đã Thiên Địa Chi Linh bên ngoài với nơi này khiến hắn không thể nào bổ sung linh khí, kiếm khí tiêu hao trong cơ thể sẽ không thể hồi phục được, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị cuồng phong Kim Hỏa nướng chín .

Phác Minh Hâm vẫn ngồi yên trên vách núi từ sáng sớm tới tận xế chiều mà không hề nhúc nhích.

Nhưng phần lớn những Linh Kiếm Sư của Kiếm Quang Môn thì lại không nhẫn nại được như vậy. Vài tên trưởng lão Kiếm Cương nhanh chóng tập hợp lại một chỗ cùng bàn bạc, sau đó vị Tam trưởng lão Kiếm Cương trung kỳ liền ngự kiếm bay lên vách núi .

“Đại trưởng lão, kiếm môn chúng ta sẵn lòng dâng lên một linh mạch nhị giai và ba linh mạch tam giai, xin các hạ hãy lập tức xuất thủ trợ giúp” Vẻ mặt vị Tam trưởng lão Kiếm Quang Môn lạnh lẽo, gằn từng chữ hai từ “các hạ”. Từ Phác kiếm hữu chuyển thành “các hạ”, dĩ nhiên đã xuất hiện sự rạn nứt trong quan hệ giữa hai bên .

“Một linh mạch nhị giai, ba linh mạch nhất giai ?” Phác Minh Hâm khẽ nhíu mày, vẻ mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì .

Nhưng những Linh Kiếm Sư Tâm Kiếm Môn đứng cạnh bà ta thì như muốn nín thở. Không nói đến linh mạch nhất giai, toàn bộ nước Triệu dù không có đến một trăm thì cũng phải được vài chục, trong đó Tâm Kiếm Môn chiếm tới hơn ba mươi. Còn linh mạch nhị giai lại là loại tài nguyên cực kỳ khan hiếm, toàn bộ nước Triệu cũng chỉ có mười một cái, trong đó Tâm Kiếm Môn cùng Dục Kiếm Môn mỗi nhà sở hữu ba cái, năm cái còn lại thuộc về Thiên Trì Thiên Kiếm Môn. Do Chưởng Giáo của Thiên Kiếm Môn tiến cấp Kiếm Nguyên đã dời tông đến Tử Vân Tinh Các ở chủ quốc, ngoại trừ linh mạch nhị giai thượng phẩm trên ngọn chủ phong ở Thiên Trì đã bị phong ấn từ bên ngoài, những linh mạch còn lại đều được Tâm Kiếm Môn cùng Dục Kiếm Môn chia nhau chiếm cứ. Nhưng cho dù không tính những linh mạch mới công phá Dục Kiếm Môn đoạt được thì Tâm Kiếm Môn cũng chỉ có năm linh mạch nhị giai. Từ đó có thể thấy được linh mạch nhị giai quý hiếm thế nào.

Kiếm Quang Môn là kiếm môn thuộc phạm vi nước Yến. Mà nước Yến lại không giống với nước Triệu, số lượng kiếm môn rất nhiều, nhất lưu kiếm môn như Kiếm Quang Môn có tới bốn năm nhà, chưa kể còn có những nhị lưu tam lưu kiếm môn khác. Bởi vậy tài nguyên của Kiếm Quang Môn còn kém xa so với Tâm Kiếm Môn, cả kiếm môn cũng chỉ có hai cái linh mạch nhị giai, tính luôn hai cái vừa đoạt được trong tay Dục Kiếm Môn thì cũng chỉ có bốn cái. Bây giờ vì an nguy của đại trưởng lão mà phải dâng lên một cái, Kiếm Quang Môn lần này đúng là đã mất một số vốn lớn .

“Ngươi có thể thay mặt cho Kiếm Quang Môn không ?” Phác Minh Hâm thản nhiên nói.

Tam trưởng lão khóe mắt dãn ra: “Đây là quyết định của cả bốn vị trưởng lão trong nội môn đưa ra, cho dù là Chưởng Giáo hay Đại trưởng lão cũng không thể bác bỏ .”

Phác Minh Hâm mỉm cười, thản nhiên nói : “Hai kiếm môn chúng ta hiện giờ đã là đồng minh, Kim kiếm hữu thân nơi hiểm cảnh, Tâm Kiếm Môn chúng ta cũng không thể nào làm ngơ được. La kiếm hữu hãy yên tâm, có Phác Minh Hâm ta đây, Kim kiếm hữu nhất định sẽ bình yên vô sự .”

Có được lời hứa hẹn này, vẻ mặt của Tam trưởng lão Kiếm Quang Môn cũng thoáng buông lỏng, nói vài lời cảm tạ với Phác Minh Hâm, nhưng trong lòng lại đang thầm rủa tổ tông mười tám đời nhà mụ.

Đưa mắt nhìn Tam trưởng lão Kiếm Quang Môn bay đi, nụ cười trên môi Phác Minh Hâm càng thêm rạng rỡ, hai mắt dường như híp cả lại. Bà ta tâm bình khí hòa ngồi đây hơn nửa ngày cũng không phải thật sự không quan tâm tới sự sống chết của Kim Đô Thiếu trong sương mù bảy màu. Vào hai canh giờ trước bà nhờ vào cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh đã phá vỡ sự phong tỏa tâm thần của tòa kiếm trận thần bí mà hiểu rõ được đại khái tình hình bên trong. Phát hiện ra Kim Đô Thiếu ngoại trừ chịu chút đau khổ bên ngoài thì tính mạng cũng không đáng lo, do đó bà ta mới không vội ra tay, thảnh thơi ngồi chờ đám người Kiếm Quang Môn tới cầu viện .

Một linh mạch nhị giai, ba linh mạch nhất giai. Vụ mua bán này thật là lời to .

“Các ngươi chờ ở đây, không có lệnh của ta không ai được tùy ý hành động .” Phác Minh Hâm ra lệnh với vài tên trưởng lão Kiếm Cương đang đứng sau lưng rồi tung người nhảy vào trong sương mù bảy màu .

Suốt hai canh giờ qua bà ta không hề lãng phí thời gian mà đã âm thầm tra xét được rõ ràng tám chín phần tòa kiếm trận thần bí đang vây khốn Kim Đô Thiếu. Ba loại thuộc tính Kim, Thủy, Hỏa cùng kết hợp với nhau có thể coi là tuyệt trận, nhưng uy lực của nó cũng có giới hạn, dùng để vây khốn một gã Kiếm Cương viên mãn còn khó khăn huống chi là cả hai người, kiếm trận nhất định sẽ không chịu nổi .

Phác Minh Hâm giữ suy nghĩ này mà không hề do dự nhảy vào trong sương mù bảy màu, kiếm trận Thất Huyễn Linh Dục cũng không ngăn cản bà ta. Không lâu sau đó bà đã phát hiện ra một tòa kiếm trận ẩn sâu dưới lớp sương mù bảy màu, một vòng hào quang hệ Thủy đen tuyền đang vững vàng bao trùm lấy toàn bộ khu vực.

Phác Minh Hâm nhếch miệng cười lạnh, Linh kiếm phiêu dật xuất hiện trong tay. Một luồng kiếm quang xanh biếc như chiếc cột chống trời đâm bổ xuống từ trên trời cao, tầng tầng lớp lớp oanh kích lên trên tầng vòng hào quang hệ Thủy.

Đúng như bà ta dự đoán, vòng hào quang hệ Thủy kia không thể ngăn cản nổi áp lực của hai cường giả Kiếm Cương viên mãn, lập tức bị phá vỡ một mảng lớn tạo thành một lỗ hổng rộng vài trượng. Phác Minh Hâm thận trọng từ lỗ hổng tiến vào bên trong .

Phác Minh Hâm đã sớm có chuẩn bị nên ngay khi vừa tiến vào đã lập tức kích phát hộ thể Kiếm Cương, sau đó lại gọi ra Kiếm Linh bên trong Linh kiếm. Dưới sự bảo vệ của hai tầng phòng hộ, cuồng phong Kim Hỏa không thể nào gây khó dễ được bà ta .

“Phác Minh Hâm! Bà lão nhà ngươi cuối cùng đã tới rồi !” Giọng nói xen lẫn sự vui mừng, phẫn nộ cùng oán hận. Bao loại cảm xúc lẫn lộn theo đó dồn dập truyền tới .

Khuôn mặt Phác Minh Hâm bỗng trở nên khó coi, thân là phụ nữ, hơn nữa lại đã hơn ba trăm tuổi, bây giờ bị người khác ở trước mặt gọi thẳng là bà lão, việc này làm sao bà ta có thể chịu nổi ?

Nhưng Kim Đô Thiếu đâu nghĩ được nhiều chuyện như vậy, lão bị tình cảnh hôm nay làm cho phát điên lên rồi, sáu canh giờ ! Đúng sáu canh giờ ! Ở cái nơi quỷ quái này lão bị thiêu sống suốt sáu canh giờ, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay ! Rồi chợt nhìn thấy người mà mình hy vọng và nguyền rủa suốt từ sáng đến giờ xuất hiện, lão đâu có còn giữ được bình tĩnh nữa .

“Kim Đô Thiếu, ngươi hình như đã bị lửa thiêu đến ngớ ngẩn rồi !” Phác Minh Hâm đáp xuống cách Kim Đô Thiếu không xa, trên khuôn mặt bao phủ một tầng sương lạnh.

Kim Đô Thiếu bị khuôn mặt lạnh như băng đó làm giật mình, thần trí rốt cuộc cũng quay về thân thể. Dù sao lão cũng là Linh Kiếm Sư Kiếm Cương Đại viên mãn, lại là một lão quái vật sống đã hai ba trăm năm, công phu hàm dưỡng rất cao. Lão xấu hổ cười trừ, nhưng khuôn mặt lão bị cháy đen, chòm râu dài chỉ còn vài sợi khiến cho nụ cười của lão trông rất khó coi .

“Phác kiếm hữu, trong lòng ta nhất thời kích động nên lời nói có phần thất lễ “

“Thôi đủ rồi !” Phác Minh Hâm bị nụ cười khó coi của Kim Đô Thiếu làm thừ người, bà khoát tay áo: “Hiện giờ phá trận quan trọng hơn .”

Vừa nhắc đến việc phá trận lập tức hai mắt Kim Đô Thiếu tỏa ra sát ý điên cuồng, hôm nay tất cả môn nhân của Dục Kiếm Môn nhất định phải chết ! Lão đường đường là đại trưởng lão của một kiếm môn mà lại phải chịu nhục như vậy, cho dù hôm nay có giết sạch những người này cũng khó có thể xóa hết nỗi hận trong lòng lão ! Lão muốn hành hạ lũ người này đến chết ! Khiến chúng phải chết thật đau đớn ! Nhất là kẻ chủ trì kiếm trận này, lão muốn chém tên này ra thành trăm ngàn mảnh sau đó trừu hồn luyện phách một ngày một đêm .

“Phác kiếm hữu, chúng ta cùng phá vỡ cái kiếm trận chết tiệt này rồi sau đó sẽ đại khai sát giới!” Kim Đô Thiếu nổi giận gầm lên, một luồng kiếm mang Cực Quang chém thẳng vào sâu trong kiếm trận .

Phác Minh Hâm tuy xem thường Kim Đô Thiếu ăn nói thô tục, nhưng thân thủ cũng không chậm, ngay lập tức chém ra một kiếm .

Hai luồng kiếm quang một trước một sau xé rách kim phong, biển lửa rồi lao thẳng vào dải nước đen ở phía ngoài. Hai Linh Kiếm Sư Kiếm Cương viên mãn cùng lúc đánh ra một đòn toàn lực, lực phá hủy đã vượt ra ngoài sức chịu đựng của tòa kiếm trận, cơn bão kiếm khí hình thành từ linh lực hai thuộc tính Kim, Hỏa lập tức trở nên vặn vẹo dữ dội, chúng không có khả năng ngăn cản được kiếm quang nên lần lượt bị đẩy dạt sang hai bên .

Nhưng đúng vào lúc này, biển lửa đột nhiên tối sầm lại, một tầng ánh sáng màu vàng từ mặt đất tỏa ra, sau đó một bức tường bằng đất mầu vàng đột ngột mọc lên từ trên mặt đất, hình thành nên một cái lồng vây lấy hai người Phác Minh Hâm và Kim Đô Thiếu ở giữa.

Kiếm quang của hai người chưa đánh vào dải nước đen kia đã bị bức tường do linh lực hệ Thổ hình thành cản lại .

Ầm ! Bức tường đất tuy vững chắc như núi nhưng cũng không thể nào ngăn cản nổi một đòn liên thủ của hai gã Kiếm Cương Đại viên mãn, chỉ chốc lát đã dễ dàng bị phá hủy. Nhưng ngay sau đó dải nước đen kia cũng xuất hiện biến hóa, một khúc gỗ tròn xanh biếc lớn hơn mười trượng đột ngột thò ra từ trong dòng nước, giống như Giao Long xuất hải nghênh tiếp hai luồng kiếm quang.

Ầm ! Ầm ! Ầm !

Âm thanh va chạm mãnh liệt vang lên liên tục, thanh gỗ tròn đường kính hơn mười trượng bị chấn nát văng tung tóe khắp nơi, nhưng mà thanh gỗ này không biết dài bao nhiêu tuy liên tục bị đánh nát nhưng nó lại thò ra liên tục từ trong dòng nước. Nếu cẩn thận dùng linh thức dò xét, có thể nhận ra những mảnh gỗ vụn kia đều là những sợi kiếm khí Mộc linh lực nhỏ bé yếu ớt như những sợi tóc .

Kiếm quang của hai người cuối cùng cũng đánh tan hoàn toàn thanh gỗ lớn, nhưng bị bức tường đất và thanh gỗ ngăn cản, hai luồng kiếm quang đã trở nên cực kỳ suy yếu, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong dòng nước.

“Việc này sao có thể xẩy ra được ? Đầy đủ thuộc tính Ngũ Hành !”

Hai người Phác, Kim khiếp sợ đến hồn phi phách tán, rồi ngay trước ánh mắt kinh hãi của hai người, khung cảnh xung quanh bỗng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Biển lửa, gió kim loại, bức tường đất, thanh gỗ tròn, dòng sông đen năm loại vật thể thi nhau vỡ vụn ra tạo thành những sợi kiếm khí như lúc ban đầu, sau đó chúng lại tụ lại rồi hòa trộn vào nhau, cuối cùng hóa thành một bức tường ánh sáng năm mầu bao phủ hoàn toàn hai người .

Trắng, xanh, đen, đỏ, vàng năm loại màu sắc đại diện cho thuộc tính Ngũ Hành lưu chuyển liên tục trên màn sáng năm mầu, có cảm giác như chúng sẽ không bao giờ dừng lại.