Chương 255: Huyết Giao

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“A Kiều, quấy rầy lúc ngươi đang hồi phục thật sự là thật có lỗi. Ngươi yên tâm, ta sẽ lấy máu của hắn tế ngươi.” Thiếu niên tóc đỏ vuốt ve mũi Linh kiếm huyết sắc như vuốt ve tình nhân.

Mạc Vấn tự nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, lão quái vật này không biết đã sống bao nhiêu năm, chẳng lẽ hắn còn yêu quý đồ vật nữa sao? Đương nhiên chỉ là tò mò, hiện tại rơi vào tình huống sinh tử tồn vong khẩn yếu quan đầu, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi mà để ý tới những việc khác.

“Chạy thôi?” Mạc Vấn nói với Tịch Vân đang trong vòng tay. Thừa dịp thiếu niên tóc đỏ bị thương, hắn đút cho Tịch Vân một viên Linh đan chữa thương cùng một viên Linh đan giải độc.

“Ân.” Tịch Vân nhẹ nhàng lên tiếng, vẻ thanh lệ trên mặt và vẻ lạnh lùng xưa nay có chút biến hóa rất nhỏ. Có thể do đây là lần đầu tiên nàng đứng gần người khác phái đến như vậy. Dù cho một năm trước nàng đã kết thành đạo lữ với tên Chu Khánh Thư, nhưng quan hệ của hai người không tiến thêm một bước nào. Không phải Chu Khánh Thư trở thành Thánh Nhân gì hết, mà là nàng có thân thể Tiên Thiên Kim Linh, mấy năm trước theo Chu Khánh Thư gia nhập Vô Vi Kiếm Tông đã được một vị trưởng lão Nội Môn quyền cao chức trọng nhìn trúng, thu làm đệ tử Chân Truyền. Từ đó địa vị của nàng tuy không thể sánh với con của Chưởng tông nhưng cũng không bị Chu Khánh Thư tùy ý xử trí. Nàng không muốn thì Chu Khánh Thư cũng không thể cường bạo được. Bởi vì nguyên âm nguyên dương Tiên Thiên Linh Thể cực kỳ trân quý, sau khi “phá thân” có ảnh hưởng rất nhiều tới sự tăng tiến của tu vi, sư phụ của nàng không cho phép “phá thân” trước khi ngưng tụ Kiếm Cương, nên Chu Khánh Thư cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Ngày nào cũng chỉ nhìn chứ không thể ăn, cuối cùng hắn đành dứt khoát không quan tâm tới nàng, mặc kệ tự sinh tự diệt. Nếu không phải lần này tham gia thí luyện Ảo Cảnh thì hai người không có khả năng chạm mặt nhau như vậy.

Lần đầu tiên bị người khác phái ôm, nỗi lòng phẳng lặng của Tịch Vân cuối cùng cũng nhúc nhích, như một viên đá nhỏ rơi, sau đó dần dần gột rửa toàn bộ thể xác và tinh thần. Nàng không biết đây là cảm giác gì, tóm lại không thể ở lâu trong lồng ngực Mạc Vấn.

Mạc Vấn cảm thấy Tịch Vân vùng vẫy nên buông ra.

“Ngươi đi cứu bọn họ, có thể cứu bao nhiêu thì cứu, tạm thời ta vây khốn hắn, cố gắng tranh thủ thời gian.” Mạc Vấn tiến lên phía trước một bước, chắn trước mặt Tịch Vân.

Tịch Vân nhìn chằm chằm vào lưng Mạc Vấn, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Mạc Vấn thoáng cứng lại, thản nhiên nói: “Chắc vậy, có lẽ là kiếp trước có quen biết nhau.”

Linh quang kiếm nang bên hông lóe lên, một cái họa trục xuất hiện trong tay Mạc Vấn, đúng là bộ Kiếm Đồ Tam giai bán thành phẩm của Vạn Kiếm môn tại Cửu Hàn Châu! Kiếm Đồ bị thương tích đã được hắn chữa trị hoàn toàn, hơn nữa lại cho nó cắn nuốt tất cả hai cái quáng mạch linh kim Nhị giai đỉnh cấp, còn tinh khí của quáng mạch linh kim Nhất Nhị giai khác thì nhiều vô số kể. Tóm lại toàn bộ quáng mạch linh kim mà Tàng Kiếm môn tìm được hoặc sở hữu hơn phân nửa đều nhập vào bụng của bức Kiếm Đồ này. Mặc dù không có tinh khí của quáng mạch linh kim Tam giai chính thức để cho nó hấp thu, nhưng với số lượng nhiều như thế, mặc dù cái Kiếm Đồ này còn chút chênh lệch với cấp Kiếm Đồ Tam giai Hạ phẩm nhưng uy lực của nó tuyệt không kém hơn bao nhiêu!

“Kiếm Đồ Tam giai?” Trong mặt thiếu niên tóc đỏ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rồi hắn cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là một tấm Kiếm Đồ bán thành phẩm, dùng nó để chống lại Linh kiếm của bản tôn thật sự là buồn cười!”

Thiếu niên tóc đỏ nhẹ nhàng phóng Linh kiếm ra: “A Kiều, đi, hút khô nó đi!”

Linh kiếm huyết sắc đột nhiên phát ra một tiếng ngâm vang dội, linh quang huyết sắc đại thịnh, một con Giao Long màu máu không có trảo liền vọt ra, qua trong giây lát dài ra vài chục trượng bay nhanh về phía Mạc Vấn.

Cánh tay trái Khôi Lỗi bên của Mạc Vấn toàn lực vận chuyển, chuyển hóa thành Canh Kim kiếm khí, hắn rót cả vào Kiếm Đồ mà không hề giữ lại. Cả bức Kiếm Đồ lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, linh lực Kim Hành nồng đậm chấn động bắn ra. Mạc Vấn ném Kiếm Đồ lên không, Kiếm đồ tự động mở to ra. Trong nháy mắt nó đã mở rộng ra hơn mười trượng, chín thanh Nguyên Không Kiếm khí hóa thành chín đạo ánh sáng bay ra xa. Lát sau chúng đan vào nhau tạo thành một lưới ánh sáng chói mắt bao phủ Giao Long huyết sắc lại.

PHỐC! PHỐC! PHỐC!

Nguyên Không Phá Hư Kiếm Võng sắc bén ma sát với linh thể Huyết Giao, bạch quang và huyết quang bắn ra. Huyết Giao phẫn nộ gào thét, điên cuồng giãy giụa bên trong lưới ánh sáng, mà cả Phá Hư Kiếm Võng cũng không chịu nổi phụ trọng, vặn vẹo thành những hình dị dạng, như thể sau một khắc sẽ tan tành.

Đến lúc này Mạc Vấn đã thăm dò được hư thực của thiếu niên tóc đỏ. Đừng nói là tu vi chuẩn Kiếm Thai cảnh, ngay cả tu vi Kiếm Mạch hậu kỳ hắn cũng không phải. Những thủ đoạn đưa ra hoàn toàn là dựa vào bổn nguyên trong cơ thể, cứ dùng một ít là tiêu hao một ít. Hiện tại hắn mượn nhờ lực lượng Linh kiếm, cũng có thể thấy thủ đoạn mới sử dụng không thể lặp lại được. Đã nhìn thấu hư thực của thiếu niên tóc đỏ thì trong nội tâm Mạc Vấn không vội vã như trước. Chỉ cần mình ở đây ngăn chặn hắn, không cho hắn có cơ hội bổ sung Huyết Nguyên thì sẽ dần dần từng bước ép hắn hao tổn đến chết!

Tay phải vung lên, một đoàn hỏa diễm màu bạc từ lòng bàn tay bay lên, một lát đã phình ra tới vài thước, mà trên đầu Mạc Vấn cũng bắt đầu xuất hiện tóc trắng, nhưng hắn vẫn cứ cắn răng tiếp tục thúc dục, quả cầu lửa lập tức to thêm một vòng nữa, đột nhiên to thêm vài thước, cao đạt đến một trượng. Mạc Vấn ném ngân diễm vào thân thể Huyết Giao trên không trung.

“Đây là loại hỏa gì? Bổn mạng chân hỏa? Không đúng! Đáng chết! Đây rõ ràng là do Mệnh Nguyên Lực tinh khiết biến thành!” Sắc mặt của thiếu niên tóc đỏ lại lần nữa đại biến. Hắn như nhìn thấy quỷ, bởi người dám trực tiếp thiêu đốt Mệnh Nguyên của bản thân thì đây đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải một tên điên cuồng như vậy!

Ngân diễm nhanh chóng bay đến chỗ Huyết Giao, hơn nữa nhanh chóng kéo dài bám vào lưới ánh sáng, trong nháy mắt đã bao vây hoàn toàn con Huyết Giao. Mệnh Nguyên màu bạc hừng hực thiêu đốt, nó vừa chạm vào linh thể Huyết Giao thì giống như là ngọn lửa liếm phải dầu hỏa.

Ầm một cái, trong khoảnh khắc Huyết Giao biến thành một quả cầu lửa lớn.

Huyết Giao gào thét kịch liệt, thanh âm tỏ ra cực kỳ khủng hoảng và sợ hãi. Linh thể của nó vốn là pha tạp, được hình thành bởi tinh khí Huyết Nguyên hỗn tạp. Mệnh Nguyên Linh Hỏa của Mạc Vấn chính là củi khô gặp được Liệt Hỏa, không cháy không được! Hơn nữa còn là bùng nổ! Chỉ một lát, Huyết Giao liền rút nhỏ xuống một phần!

“Đáng chết! Cuối cùng ngươi là loại quái vật gì vậy!” Thiếu niên tóc đỏ bắt đầu hối hận khi tóm phải tên này. Bây giờ chính là không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo. Dù có tiêu diệt Mạc Vấn cũng đền bù không được tổn thất của chính mình!

“Dập tắt cho bản tôn!” Thiếu niên tóc đỏ duỗi hai tay ra như muốn hút ngân diễm. Một luồng lực lượng vô hình bao phủ phía trên ngân diễm áp chế thế lửa hừng hực, sau đó từ từ tắt dần.

Mạc Vấn thừa dịp này nhanh chóng đổi linh thạch đã khô kiệt ở cánh tay Khôi Lỗi, mà bên kia Tịch Vân Ngự Kiếm bay thẳng lên mái vòm, nghĩ biện pháp cứu những người còn lại. Nàng cố hết sức chặt đứt những cái kén đang được treo trên mái vòm. Lúc này đã đến người thứ hai, thế nhưng cái kén quá nặng không thể làm gì được, nàng không còn cách nào khác, thôi thì cứ lấy người xuống rồi tính sau.

Thiếu niên tóc đỏ tự mình động thủ, ngân diễm cuối cùng cũng không thể chống đỡ được sức mạnh thiên địa to lớn. Nó bị ép trở thành nhỏ bé, tróc khỏi thân thể Huyết Giao. Hắn phải trả cái giá tương đối lớn, từng sợi tóc trên đầu rụng xuống trở nên trọc lốc.

“Ah! Bản tôn hận ah! Hận!” Thiếu niên tóc đỏ tức giận, ngay cả ý nghĩ ăn thịt người cũng xuất hiện trong đầu hắn, Huyết Thai bổn nguyên ngưng tụ không dễ, về sau không biết lại phải ngây ngốc chờ đợi ở đây bao lâu mới có thể đền bù trở lại!

Hắn liếc mắt nhìn Tịch Vân đang nghĩ cách cứu mấy cái kén, nỗi hận trong lòng càng dâng cao. Hắn trực tiếp xuất một trảo tóm lấy Tịch Vân, Hóa Huyết bí pháp lập tức vận chuyển.

Trên vai Tịch Vân vốn có thương tích, lần này máu tươi chảy ra khỏi miệng vết thương như nước lũ, khuôn mặt nàng lập tức trắng bệch không có một tia huyết sắc.