Chương 9 : Hồng Ngạn phần 1

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Diệp Văn Khiết nghe thấy tiếng ầm ầm nặng nề. Âm thanh này vang lên từ mọi phương hướng, trong ý thức mơ hồ của cô, dường như có một cỗ máy khổng lồ nào đó đang khoan thủng hoặc cưa đôi khối băng lớn mà cô ở bên trong. Thế giới vẫn tăm tối, nhưng âm thanh ầm ầm lại càng lúc càng chân thực, cuối cùng cô cũng xác định được nguồn của âm thanh này không phải từ thiên đường mà cũng chẳng phải từ địa ngục. Cô ý thức được mắt mình vẫn đang nhắm nghiền, bèn gắng gượng hé mở đôi mí mắt nặng trịch… Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một ngọn đèn gắn vào trần nhà, được bọc trong một lớp lưới sắt như để phòng hờ va đập, phát ra ánh sáng vàng vọt. Trần nhà dường như làm bằng kim loại.
Cô nghe thấy một giọng nam đang khẽ gọi tên mình.
“Cô đang sốt cao.” Người đó nói. “Đây là đâu?” Diệp Văn Khiết yếu ớt
hỏi, cảm giác giọng đó như thể không
phải do mình phát ra. “Trên máy bay.”
Diệp Văn Khiết cảm thấy cả người bải hoải, không còn chút sức lực nào, lại ngủ thiếp đi. Trong lúc mê man, tiếng ầm ầm vẫn luôn ở bên cạnh cô. Không lâu sau, cô lại tỉnh dậy, lần này đã hết tê liệt, thay vào đó là cảm giác đau đớn: đầu và các khớp tay chân đều rất đau, hơi thở phả ra trong miệng như thể đang bốc cháy, cổ họng cũng đau, nuốt nước bọt mà như nuốt một cục than hồng vậy.
Diệp Văn Khiết ngoảnh đầu, trông thấy bên cạnh có hai người mặc áo khoác dài quân đội giống đại diện Trình, chỉ khác là bọn họ đều đội mũ vải bông có sao đỏ năm cánh, vạt áo khoác mở hé, lộ ra phù hiệu màu đỏ trên bộ quân phục bên trong, một trong hai quân nhân này đeo kính. Diệp Văn Khiết phát hiện mình cũng đang đắp một chiếc áo khoác quân đội, quần áo trên người đều khô ráo, rất ấm áp.

Cô khó nhọc nhỏm người ngồi dậy, không ngờ lại thành công. Cô trông thấy cửa sổ phía bên kia, bên ngoài là biển mây cuồn cuộn đang chầm chậm trôi qua, ánh Mặt trời chiếu vào lóa cả mắt; cô vội quay mặt đi, trông thấy trong khoang máy bay chật hẹp chất đầy những thùng sắt màu xanh bộ đội, qua một cửa sổ khác có thể trông thấy bóng của cánh quạt bên trên. Cô đoán, có lẽ mình đang ở trên một chiếc máy bay trực thăng.
“Cô nằm xuống thì hơn.” Quân nhân đeo kính nói, đỡ cô nằm trở lại, đắp áo lên người.
“Diệp Văn Khiết, bài báo khoa học này có phải do cô viết không?” Quân nhân còn lại giơ một tờ tạp chí tiếng Anh đã mở sẵn tới trước mặt cô, cô đọc được đầu đề bài viết là “Mặt gương năng lượng có khả năng tồn tại bên trong tầng bức xạ Mặt trời và đặc tính phản xạ của nó”, anh ta lại cho cô xem trang bìa tạp chí, đó là một số tạp chí Vật lý thiên văn năm 1966.
“Chắc chắn là đúng rồi, chuyện này mà còn phải chứng thực nữa à?” Người đeo kính cất tờ tạp chí đi, sau đó giới thiệu: “Đây là chính ủy Lôi Chí Thành của căn cứ Hồng Ngạn. Tôi là Dương Vệ Ninh, kỹ sư trưởng của căn cứ. Còn một tiếng nữa mới hạ cánh, cô nghỉ ngơi đi.”
Anh là Dương Vệ Ninh? Diệp Văn

Khiết không nói ra lời, chỉ kinh ngạc nhìn đối phương, phát hiện vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, rõ ràng là không muốn người bên cạnh biết bọn họ quen nhau. Dương Vệ Ninh từng là một nghiên cứu sinh học trò của Diệp Triết Thái, khi anh ta tốt nghiệp thì Diệp Văn Khiết mới lên đại học năm thứ nhất. Đến giờ, Diệp Văn Khiết vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Dương Vệ Ninh đến nhà mình lần đầu tiên, bấy giờ anh ta mới thi đỗ nghiên cứu sinh, đến thảo luận về phương hướng đề tài với thầy giáo hướng dẫn. Dương Vệ Ninh nói anh ta muốn làm đề tài có khuynh hướng thực nghiệm và ứng dụng, cố gắng tránh xa khỏi lý thuyết cơ sở một chút. Diệp Văn Khiết còn nhớ lúc đó cha mình đã nói: “Tôi không phản đối, nhưng dẫu sao chúng ta cũng là chuyên ngành Vật lý lý thuyết, lý do cậu yêu cầu như vậy là gì?” Dương Vệ Ninh trả lời: “Em muốn dấn thân vào thời đại, làm ra một số cống hiến mang tính thực tế.” Cha cô trả lời: “Lý thuyết là cơ sở của ứng dụng, phát hiện ra quy luật tự nhiên, lẽ nào không phải là cống hiến lớn nhất đối với thời đại hay sao?” Dương Vệ Ninh do dự một lát, rốt cuộc cũng nói ra lời thật lòng: “Nghiên cứu lý thuyết dễ phạm phải sai lầm về mặt tư tưởng.” Lời này của anh ta khiến cha cô im lặng.
Dương Vệ Ninh là người rất tài năng, nền tảng toán học vững chắc, tư duy nhanh nhẹn, nhưng trong khoảng thời gian làm nghiên cứu sinh không dài lắm ấy, quan hệ của anh ta và thầy giáo hướng dẫn khá là lạnh nhạt, giữa họ luôn giữ một khoảng cách “kính nhi viễn chi”. Lúc đó, Diệp Văn Khiết và Dương Vệ Ninh thường xuyên gặp mặt, có lẽ do ảnh hưởng từ người cha, Diệp Văn Khiết cũng không để ý tới anh ta lắm, còn việc anh ta có chú ý đến mình hay không thì cô không biết. Sau này, Dương Vệ Ninh tốt nghiệp suôn sẻ, không lâu sau thì không còn liên lạc với thầy giáo hướng dẫn của mình nữa.
Diệp Văn Khiết lại mệt mỏi nhắm mắt. Hai quân nhân rời khỏi chỗ cô đến phía sau một dãy thùng sắt thì thầm nói chuyện. Khoang máy bay rất hẹp, trong tiếng ầm ầm của động cơ, Diệp Văn Khiết vẫn nghe được tiếng họ…
“Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không được ổn cho lắm.” Đây là giọng của Lôi Chí Thành.
Dương Vệ Ninh hỏi vặn lại: “Vậy anh có thể tìm người tôi cần qua các kênh thông thường không?”
“Ừm, tôi cũng tốn nhiều công sức lắm rồi. Trong quân đội không tìm được ai có chuyên môn này, tìm ở địa phương thì vấn đề càng nhiều hơn, anh biết cấp bậc bảo mật của dự án này rồi còn gì, đầu tiên phải gia nhập quân đội, vấn đề lớn hơn nữa vẫn là điều lệ bảo mật yêu cầu làm việc cách ly tại căn cứ. Thời gian dài như vậy, người nhà đi theo phải tính sao? Cũng phải ở trong căn cứ, chuyện này thì chẳng ai muốn cả. Hai ứng cử viên thích hợp mà chúng ta tìm được thì thà ở trường cán bộ 7-5(*) chứ không chịu đến. Tất nhiên có thể điều động ép buộc, nhưng tính chất công việc này, nếu không yên tâm thì chẳng thể làm gì được cả đâu.”
(*) Đây là mô hình nông trường được tổ chức nhằm quán triệt chỉ thị 7-
5 của Mao Trạch Đông trong Cách mạng văn hóa, tập trung các cán bộ của cơ quan nhà nước, các phần tử trí thức thuộc cơ quan nghiên cứu, giáo dục để tiến hành cải tạo lao động, giáo dục tư tưởng.

“Vì vậy chỉ còn cách này thôi.”
“Nhưng thế này cũng trái quy tắc quá rồi.”
“Dự án này vốn dĩ đã trái với quy tắc rồi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì.”
“Kỹ sư trưởng Dương của tôi ơi, trách nhiệm này anh có gánh vác nổi không? Anh chỉ vùi đầu vào kỹ thuật, nhưng mà ‘Hồng Ngạn’ khác với những dự án quốc phòng trọng điểm khác, sự phức tạp của nó là phức tạp ở ngoài phương diện kỹ thuật cơ.”
“Anh nói vậy cũng đúng.”

Lúc hạ cánh thì đã là chiều muộn, Diệp Văn Khiết từ chối khéo không để Dương Vệ Ninh và Lôi Chí Thành dìu đỡ, tự mình khó nhọc đi xuống máy bay, một trận gió mạnh làm cô suýt nữa bị ngã, gió thổi vào cánh quạt máy bay vẫn đang quay, phát ra những tiếng rít sắc lạnh. Diệp Văn Khiết rất quen với mùi của rừng sâu trong gió, cô nhận ra cơn gió này, cơn gió cũng nhận ra cô, đây là gió của vùng núi Đại Hưng An.
Cô nhanh chóng nghe thấy một âm thanh khác, tiếng ù ù đơn điệu và trầm đục, mạnh mẽ hồn hậu, như làm nền cho cả thế gian này, đây là âm thanh của cột ăng ten parabol cách đó không xa trong gió, chỉ khi đến gần, mới có thể thật sự cảm nhận được tấm lưới trời này lớn đến chừng nào. Chỉ trong một tháng nay, số phận Diệp Văn Khiết đã đi một vòng lớn rồi lại quay lại đây… Cô đang ở trên núi Radar.
Diệp Văn Khiết không kìm được quay đầu nhìn về hướng đại đội trực thuộc Binh đoàn xây dựng của cô đóng quân, chỉ thấy một mảng rừng mông lung trong ánh chiều tà.
Rõ ràng, chiếc trực thăng này không phải dành riêng cho cô, mấy người lính đi tới, dỡ những thùng hàng màu xanh lục kia khỏi khoang máy bay, lướt qua bên cạnh cô, không ai liếc nhìn lấy một lần.

Cô và Lôi Chí Thành, Dương Vệ Ninh tiếp tục đi về phía trước, Diệp Văn Khiết phát hiện đỉnh núi Radar hóa ra khá rộng rãi, bên dưới cột ăng ten là một quần thể kiến trúc màu trắng, so với cột ăng ten, những kiến trúc này chỉ như mấy khối đồ chơi xếp gỗ tinh xảo. Họ đang đi về phía cổng lớn của căn cứ có hai người lính đứng gác, trước khi đi vào, ba người dừng lại.
Lôi Chí Thành quay sang nhìn Diệp Văn Khiết, trịnh trọng nói: “Diệp Văn Khiết, chứng cứ tội phản cách mạng của cô đã xác thực, phiên xét xử mà cô sắp sửa phải đối mặt cũng là đúng người đúng tội. Bây giờ, trước mặt cô có một cơ hội để lập công chuộc tội, cô có thể chấp nhận, cũng có thể từ chối.” Anh ta chỉ tay lên cột ăng ten, “Đây là căn cứ nghiên cứu khoa học của Bộ Quốc phòng, dự án nghiên cứu đang thực hiện ở trong này cần đến tri thức chuyên ngành của cô, cụ thể hơn, sẽ phiền kỹ sư trưởng Dương giới thiệu cho cô biết, cô phải suy nghĩ cho cẩn trọng.” Dứt lời, anh ta gật đầu với Dương Vệ Ninh, rồi theo sau mấy binh lính vận chuyển vật tư đi vào căn cứ.
Dương Vệ Ninh đợi người khác đi xa rồi, mới ra hiệu cho Diệp Văn Khiết, dẫn cô đi xa thêm chút nữa, rõ ràng là sợ lính gác nghe thấy cuộc nói chuyện tiếp theo của họ. Lúc này, anh ta không che giấu việc mình quen biết cô nữa: “Diệp Văn

Khiết, tôi phải nói rõ với cô, đây không phải là cơ hội gì đâu. Tôi đã tìm hiểu bên Ủy ban quân sự của tòa án, tuy Trình Lệ Hoa chủ trương phán tội nặng, nhưng cụ thể với tình tiết của cô, thời hạn thụ hình nhiều lắm chỉ mười năm, xét đến khả năng giảm án, thì cũng chỉ chừng sáu bảy năm gì đó. Còn ở đây…” Anh ta nghiêng đầu về phía căn cứ, “là dự án nghiên cứu có cấp độ bí mật cao nhất, với thân phận của cô, đi vào cánh cửa này, có thể…” Anh ta ngừng lại giây lát, tựa như muốn để tiếng ù ù của cột ăng ten trong gió làm ngữ điệu mình nặng nề thêm, “cả đời cũng không ra được.”
“Tôi đi vào.” Diệp Văn Khiết khẽ nói.

Dương Vệ Ninh rất ngạc nhiên khi thấy cô trả lời nhanh như vậy. “Cô không cần phải quyết định vội vàng thế đâu, có thể quay trở lại máy bay trước, ba tiếng nữa nó mới cất cánh, nếu cô từ chối, tôi sẽ đưa cô về.”
“Tôi không về, chúng ta vào trong đi.” Giọng Diệp Văn Khiết vẫn rất khẽ khàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự kiên quyết như chém đinh chặt sắt. Lúc này đây, ngoại trừ cái thế giới khác sau khi chết mà không biết có tồn tại hay không kia, nơi cô muốn đi nhất chính là một đỉnh núi cách biệt hoàn toàn với thế giới như thế này, ở đây, cô có một cảm giác an toàn mà đã lâu lắm rồi chưa cảm nhận được.
“Vẫn nên cẩn trọng thì hơn, cô nghĩ kỹ xem điều này có nghĩa là gì.”
“Tôi có thể ở đây cả đời.”
Dương Vệ Ninh cúi đầu im lặng, anh ta nhìn về phía xa xa, tựa hồ muốn cho Diệp Văn Khiết một chút thời gian để cân nhắc suy nghĩ. Diệp Văn Khiết cũng làm thinh, quấn chặt chiếc áo khoác quân đội vào người giữa cơn gió, dõi mắt nhìn về phía xa, nơi đó, dãy núi Đại Hưng An đã biến mất trong màn đêm dày đặc. Trong thời tiết buốt giá không có quá nhiều thời gian, Dương Vệ Ninh hạ quyết tâm cất bước đi về phía cổng, anh ta đi rất nhanh, như thể muốn bỏ Diệp Văn

Khiết lại, nhưng Diệp Văn Khiết vẫn bám sát theo, bước vào cổng lớn của căn cứ địa Hồng Ngạn. Sau khi họ đi qua, hai người lính gác liền đóng hai cánh cửa sắt nặng nề đó lại.
Đi được một lúc, Dương Vệ Ninh đứng lại, chỉ vào cột ăng ten nói với Diệp Văn Khiết: “Đây là dự án nghiên cứu vũ khí hạng nặng, nếu thành công, ý nghĩa của nó không chừng còn lớn hơn cả bom nguyên tử và bom hydro ấy.”
Khi đi qua tòa kiến trúc lớn nhất trong khu căn cứ, Dương Vệ Ninh đi thẳng tới đẩy cửa mở ra, Diệp Văn Khiết trông thấy hàng chữ “Phòng điều khiển phát xạ chính” trên cánh cửa. Bước vào trong, một luồng khí nóng mang mùi dầu máy phả vào mặt, cô thấy trong gian đại sảnh rộng rãi kê kín các loại máy móc thiết bị, đèn tín hiệu và đường đồ thị trên máy dao động ký nhấp nháy liên tục, mười mấy người điều khiển đều mặc quân phục ngồi trước những dãy máy móc dường như có thể chôn vùi họ bên dưới, trông như đang canh gác dưới hào sâu. Khẩu lệnh điều khiển vang lên hết bên này rồi lại bên kia, toát lên sự căng thẳng và hỗn loạn. “Chỗ này khá ấm áp, cô đợi một lúc đã, tôi đi sắp xếp chỗ ở cho cô rồi quay lại.” Dương Vệ Ninh nói với Diệp Văn Khiết, rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh cái bàn gần cửa bảo cô ngồi xuống. Diệp Văn Khiết trông thấy, trước bàn đã có một lính gác đeo súng ngắn đang ngồi.
“Tôi đợi bên ngoài thì hơn.” Diệp Văn Khiết dừng bước nói.
Dương Vệ Ninh cười hiền hòa, “Sau này cô là nhân viên của căn cứ rồi, ngoại trừ một số ít nơi, cô có thể đến bất cứ chỗ nào.” Dứt lời, gương mặt anh ta lộ vẻ bất an, rõ ràng đã ý thức được một tầng ý nghĩa khác của câu nói này: cô không thể rời khỏi nơi này được nữa.
“Tôi vẫn nên đợi bên ngoài thì hơn.” Diệp Văn Khiết kiên trì.
“Vậy… được rồi.” Dương Vệ Ninh liếc nhìn người lính gác không hề để ý đến bọn họ, tựa hồ đã hiểu được tâm trạng của Diệp Văn Khiết, anh ta dẫn cô rời khỏi phòng điều khiển chính, “Cô tới chỗ này tránh gió, tôi đi mấy phút rồi quay lại ngay, chủ yếu là kiếm người đốt lửa trong phòng cho cô, điều kiện của căn cứ hiện nay vẫn chưa được tốt lắm, không có lò sưởi khí nóng.” Dứt lời, anh ta liền rảo bước đi luôn.
Diệp Văn Khiết đứng bên cạnh cửa phòng điều khiển chính, cột ăng ten khổng lồ dựng đứng phía sau lưng cô, chiếm trọn nửa bầu trời đêm. Ở đây, cô có thể nghe rõ mồn một âm thanh bên trong vẳng ra. Đột nhiên, những khẩu lệnh điều khiển hỗn loạn biến mất, phòng điều khiển chính tĩnh lặng như tờ, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng “vù vù” thi thoảng phát ra từ các máy móc thiết bị, kế đó xuất hiện một giọng nam át hết mọi âm thanh khác:
“Binh đoàn pháo binh số 2, Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lần phát xạ thứ 147 của dự án Hồng Ngạn, xác nhận hoàn tất, đếm ngược 30 giây!”
“Loại mục tiêu: A3, ký hiệu tọa độ: BN20197F; hiệu chỉnh vị trí hoàn tất, đếm ngược 25 giây!”
“Số hồ sơ phát xạ: 22; đính kèm: 0; chuyển tiếp: 0; hoàn tất hiệu chỉnh hồ sơ lần cuối, đếm ngược 20 giây!”
“Bộ phận nguồn năng lượng báo cáo, bình thường!”

“Bộ phận mã hóa báo cáo, bình thường!”
“Bộ phận khuếch đại năng lượng báo cáo, bình thường!”
“Giám sát nhiễu báo cáo, trong phạm vi cho phép!”
“Trình tự không thể đảo ngược, đếm ngược 15 giây!”
Tất cả lại trở nên tĩnh lặng, mười mấy giây sau, cùng với một tiếng còi cảnh báo, một ngọn đèn đỏ trên cột ăng ten nhấp nháy cực nhanh.
“Khởi động phát xạ! Các bộ phận chú ý giám sát!”

Diệp Văn Khiết thấy mặt mình hơi ngưa ngứa, cô biết một điện trường khổng lồ đã xuất hiện. Cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng chỉ của cột ăng ten, trông thấy một đám mây mỏng trên bầu trời đêm phát ra ánh sáng xanh nhạt, ánh sáng đó rất yếu, mới đầu cô còn tưởng đấy là ảo giác, nhưng khi đám mây rời khỏi khoảng trời đó, quầng sáng nhạt của nó cũng biến mất, một đám mây khác trôi vào lại phát sáng lên. Trong phòng điều khiển chính, khẩu lệnh lại vang lên liên tục, cô chỉ loáng thoáng nghe được vài câu trong số đó:
“Bộ phận khuếch đại năng lượng gặp sự cố, ống magnetron số 3 bị cháy!”

“Bộ phận dự trữ đưa vào hoạt động bình thường!”
“Điểm dừng 1, chuyển tiếp bình thường!”

Diệp Văn Khiết nghe thấy một loạt tiếng “xì xì xì” khác, rồi lờ mờ thấy từng đám từng đám bóng đen xuất hiện trong khu rừng rậm dưới chân núi, xoay tròn và bay lên giữa bầu trời đêm, thực không ngờ trong rừng rậm mùa đông giá rét thế này mà vẫn có nhiều chim bị kinh động bay lên như thế. Kế đó, cô chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp: một đàn chim bay vào khu vực cột ăng ten đang chỉ tới, trên nền đám mây phát ra ánh sáng mờ mờ, ngay lập tức, chúng rơi lả tả từ giữa không trung xuống.
Quá trình này kéo dài chừng mười lăm phút, đèn đỏ trên cột ăng ten đã tắt, cảm giác ngưa ngứa trên da Diệp Văn Khiết cũng không còn nữa, trong phòng điều khiển chính, những khẩu lệnh hỗn loạn vẫn vang lên, kể cả sau khi giọng nam mạnh mẽ kia cất lên, tiếng ồn cũng không lắng xuống.
“Công trình Hồng Ngạn, hoàn tất lần phát xạ thứ 147, tắt hệ thống phát xạ, Hồng Ngạn bước vào trạng thái giám thính, đề nghị bộ phận giám thính tiếp quản quyền điều khiển hệ thống, đồng thời tải lên số liệu tại điểm dừng.”

“Đề nghị các bộ phận nghiêm túc viết lại nhật ký phát xạ, các tổ trưởng đến phòng họp tham gia cuộc họp báo cáo phát xạ thường kỳ. Kết thúc!”
Tất cả đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng ồn của cột ăng ten trong gió là vẫn y nguyên. Diệp Văn Khiết thấy lũ chim trên trời lần lượt trở về rừng rậm. Cô lại ngẩng đầu lên nhìn ăng ten, cảm thấy nó như thể một bàn tay khổng lồ đang hướng lên bầu không, sở hữu một sức mạnh siêu phàm. Cô ngước nhìn bầu trời nơi “bàn tay” ấy đang chụp vào, không thấy mục tiêu số hiệu BN20197F đã bị nó tấn công đâu, phía sau màn mây mỏng lưa thưa ấy, chỉ có bầu trời sao lạnh giá của năm 1969 mà thôi.