Chương 10 : Vũ trụ nhấp nháy phần 2

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sa Thụy Sơn kể với Uông Diểu, đầu những năm 90 của thế kỷ trước Diệp Văn Khiết mới quay lại thành phố này, giảng dạy môn Vật lý thiên văn tại ngôi trường đại học trước đây cha bà từng làm việc, cho tới khi bà nghỉ hưu.
“Gần đây tôi mới biết, hơn hai mươi năm đó, bà ấy đã sống trong căn cứ Hồng Ngạn.”
Uông Diểu chấn động trước lời kể của Sa Thụy Sơn, hồi lâu sau mới phản ứng được với câu nói cuối cùng của anh ta: “Lẽ nào những truyền thuyết ấy…”

“Hầu hết là thật. Năm ngoái, một nhà nghiên cứu chế tạo hệ thống tự giải mã cho Hồng Ngạn di cư đến châu Âu đã viết một cuốn sách, truyền thuyết mà anh nói đa phần đều từ cuốn sách ấy mà ra, theo những gì tôi biết thì là sự thật đấy. Những người tham gia vào công trình Hồng Ngạn hầu hết vẫn còn đang sống khỏe mạnh.”
“Nhưng đó thật là… truyền kỳ mà!” “Nhất là chuyện xảy ra vào thời đại
ấy, lại càng là truyền kỳ trong truyền kỳ.”

Đèn pha chiếu vào dàn ăng ten vô tuyến đã tắt, dưới bầu trời đêm, các cột ăng ten trở thành những đồ hình 2D màu đen đơn giản, tựa như một chuỗi ký hiệu trừu tượng, đồng loạt hướng lên vũ trụ theo cùng một góc nghiêng, như thể đang chờ đợi gì đó. Cảnh tượng này khiến Uông Diểu không rét mà run, anh nhớ đến những quả lắc khổng lồ trong trò chơi Tam Thể kia.
Họ trở lại phòng thí nghiệm vào đúng một giờ sáng, khi ánh mắt họ hướng về phía màn hình thiết bị đầu cuối, sóng dao động vừa mới xuất hiện, đường thẳng biến thành đường cong, xuất hiện những đỉnh sóng nhọn dán cách không đều nhau, màu sắc cũng chuyển sang đỏ, giống như một con rắn vừa ngủ đông tỉnh dậy bắt đầu ngọ nguậy để máu lan đều đi khắp cơ thể.
“Chắc chắn là vệ tinh COBE xảy ra sự cố!” Sa Thụy Sơn kinh hãi nhìn chằm chằm vào đồ thị ấy nói.
“Không phải sự cố.” Uông Diểu bình tĩnh đáp, trước những sự việc kiểu này, anh đã bắt đầu học được cách kiềm chế bản thân mình.
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi!” Sa Thụy Sơn nói, nhanh chóng thao tác trên hai thiết bị đầu cuối khác. Thoáng sau, anh ta đã lấy ra số liệu thời gian thực của bức xạ nền vũ trụ do hai vệ tinh WMAP và Planck cung cấp, đồng thời hiển thị sự thay đổi của chúng dưới dạng đồ thị gấp khúc…

Ba đường đồ thị dao động cùng một nhịp, giống hệt nhau.
Sa Thụy Sơn lại lấy ra một chiếc máy tính xách tay, luống cuống khởi động hệ thống, cắm dây mạng vào, sau đó gọi điện – Uông Diểu nghe được anh ta đang liên lạc với Trung tâm quan trắc vô tuyến ở Ürümqi – rồi chờ đợi. Anh ta không giải thích gì với Uông Diểu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ trình duyệt trên màn hình, Uông Diểu có thể nghe thấy cả tiếng thở gấp gáp của Sa Thụy Sơn. Mấy phút sau, trên trình duyệt xuất hiện một cửa sổ tọa độ, một đường đồ thị màu đỏ xuất hiện trên đó, nhô lên hạ xuống đồng bộ với ba đường đồ thị còn lại.

Vậy là, ba vệ tinh và một thiết bị quan trắc mặt đất đã đồng thời chứng thực một điều: vũ trụ đang nhấp nháy!
“Có thể in đoạn đồ thị phía trước ra không?” Uông Diểu hỏi.
Sa Thụy Sơn quệt mồ hôi trên trán, gật gật đầu, di chuyển con trỏ chuột khởi động lệnh in. Uông Diểu hấp tấp giật lấy trang giấy đầu tiên được chiếc máy in laser nhả ra. Anh dùng một chiếc bút chì vạch qua đường gấp khúc, đối chiếu khoảng cách giữa những đỉnh sóng với tờ mã Morse mà anh vừa lấy ra lúc nãy.
Ngắn dài dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài dài dài dài, dài dài dài ngắn ngắn, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn ngắn dài dài, dài dài ngắn ngắn ngắn, đây là 1108:21:37.
Ngắn dài dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài dài dài dài, dài dài dài ngắn ngắn, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn ngắn dài dài, dài ngắn ngắn ngắn ngắn, đây là 1108:21:36.
Ngắn dài dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài dài dài dài, dài dài dài ngắn ngắn, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn dài dài dài, ngắn dài dài dài dài, dài dài ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn ngắn dài dài, ngắn ngắn ngắn ngắn ngắn, đây là 1108:21:35.

Bộ đếm giờ đang tiếp tục ở tầm vóc vũ trụ, vẫn còn lại 1108 giờ đồng hồ nữa?
Sa Thụy Sơn sốt ruột đi qua đi lại, chốc chốc lại dừng sau lưng Uông Diểu xem dãy số mà anh đang viết ra kia, “Anh không thể nói cho tôi biết hả?!” Anh ta không nhẫn nại được nữa, lớn tiếng hỏi.
“Tiến sĩ Sa, tin tôi đi, hiện thời không thể nói cho rõ được.” Uông Diểu đẩy chồng giấy in đường đồ thị dao động kia ra xa, nhìn chằm chằm vào những con số của bộ đếm giờ, “Có lẽ, ba vệ tinh và điểm quan trắc dưới mặt đất đều đã xảy ra sự cố.”
“Anh biết chuyện này là không thể mà!”
“Nếu có người cố ý phá hoại thì sao?”
“Cũng không thể nào! Cùng lúc thay đổi số liệu của ba vệ tinh và một trạm quan trắc dưới mặt đất? Vậy thì sự phá hoại này cũng hơi siêu nhiên rồi đấy.”
Uông Diểu gật đầu, so với việc cả vũ trụ đang nhấp nháy, anh thà rằng chấp nhận cái sự phi tự nhiên này còn hơn.

Nhưng Sa Thụy Sơn ngay lập tức đã giật đi cọng rơm cứu mạng duy nhất ấy của anh.
“Muốn chứng thực tất cả chuyện này thật ra rất đơn giản. Bức xạ nền vũ trụ mà dao động ở mức độ này thì đã lớn đến mức chúng ta có thể dùng mắt thường để quan sát rồi.”
“Anh nói nhảm gì vậy? Thế là sai thường thức rồi đấy: độ dài bước sóng của bức xạ nền là 7 cm, lớn hơn bảy tám cấp số so với ánh sáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, làm sao mà thấy được?”
“Dùng mắt kính 3K.”

“Mắt kính 3K?”
“Là một thứ thuộc dạng phổ cập khoa học mà chúng tôi làm cho Cung Thiên văn Thủ đô. Với kỹ thuật công nghệ hiện nay đã có thể thu nhỏ ăng ten loa độ mở 6 m mà Arno Penzias và Robert Wilson dùng để phát hiện bức xạ nền 3K từ hơn bốn mươi năm trước lại thành kích cỡ của một chiếc mắt kính, đồng thời lắp đặt hệ thống chuyển đổi trong mắt kính này, nén bước sóng của bức xạ nền mà nó thu nhận được lại bảy cấp số, biến bước sóng 7 cm thành ánh sáng đỏ. Như vậy, khách tham quan đeo loại kính này vào buổi tối có thể tận mắt trông thấy bức xạ nền 3K của vũ trụ. Lúc này, cũng có thể trông thấy vũ trụ đang nhấp nháy.”

“Thứ này đang ở đâu vậy?”
“Ở Cung Thiên văn, có hai mươi cái cơ.”
“Tôi cần phải có trước năm giờ sáng.”
Sa Thụy Sơn cầm điện thoại lên quay số, đầu dây bên kia một lúc lâu sau mới nhấc máy, anh ta phải tốn khá nhiều nước bọt mới thuyết phục được người bị đánh thức giữa đêm hôm kia một tiếng sau đợi Uông Diểu ở Cung Thiên văn.
Trước lúc từ biệt, Sa Thụy Sơn nói: “Tôi không đi với anh đâu, vừa nãy nhìn thế đã đủ rồi, tôi không cần chứng minh kiểu này. Có điều, tôi vẫn hy vọng anh có thể tiết lộ sự thực cho tôi vào thời điểm thích hợp, nếu hiện tượng này dẫn đến thành quả nghiên cứu nào đó, tôi sẽ không quên anh đâu.”
“Hiện tượng nhấp nháy này sẽ ngừng lại vào năm giờ sáng, sau này đừng tìm hiểu sâu thêm nữa, tin tôi đi, sẽ chẳng có thành quả gì đâu.” Uông Diểu vịn tay vào cửa xe nói.
Sa Thụy Sơn nhìn chằm chằm vào Uông Diểu một lúc lâu, gật gật đầu: “Hiểu rồi, hiện nay trong giới khoa học có xảy ra một số chuyện…”
“Đúng thế.” Uông Diểu nói, chui vào xe, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Đến lượt chúng ta rồi hả?”
“Ít nhất là đến lượt tôi rồi.” Uông Diểu nói dứt lời, liền khởi động xe.

Một tiếng sau, Uông Diểu vào nội thành, anh xuống xe trước cổng Cung Thiên văn mới. Ánh đèn nửa đêm của thành phố chiếu qua bức tường trong suốt của tòa kiến trúc bằng kính khổng lồ, làm kết cấu bên trong hiện lên mờ mờ ảo ảo. Giờ Uông Diểu đã hiểu được, nếu kiến trúc sư xây dựng Cung Thiên văn mới này muốn biểu đạt cảm giác của mình về vũ trụ, người đó đã thành công… Thứ gì càng trong suốt thì càng thần bí, bản thân vũ trụ là trong suốt, chỉ cần tầm mắt có thể nhìn tới được, anh muốn nhìn bao xa thì cứ nhìn bấy xa, nhưng càng nhìn sẽ lại càng thấy thần bí.
Người nhân viên Cung Thiên văn vẫn còn đang ngái ngủ kia đã đợi Uông Diểu ở cổng, anh ta đưa cho Uông Diểu một cái hộp xách, “Trong này có năm bộ mắt kính 3K, đều đã sạc đầy pin, núm vặn bên trái là công tắc bật, bên phải là điều tiết độ sáng. Bên trên còn mười mấy bộ nữa, anh muốn xem kiểu gì thì xem, tôi lên ngủ trước đây, ở ngay cái phòng cạnh cửa kia kìa. Cái ông tiến sĩ Sa này đúng là đồ thần kinh.” Nói xong, anh ta liền xoay người đi thẳng vào tòa nhà tối om.

Uông Diểu đặt chiếc hộp lên ghế xe, mở nó ra, cầm lên một cặp kính 3K, thứ này rất giống với kính hiển thị panorama trong bộ thiết bị V mà anh vừa sử dụng. Anh lấy một cặp bước ra ngoài xe đeo lên, qua mắt kính, anh thấy cảnh đêm thành thị không có gì thay đổi, chỉ hơi tối đi một chút, lúc này anh mới nhớ ra phải bật công tắc, lập tức, thành phố hóa thành từng mảng mông lung, hầu hết đều có độ sáng cố định, một số nhấp nháy hoặc di động. Anh biết, đây đều là vi sóng có bước sóng tầm xăngtimét được chuyển hóa thành ánh sáng nhìn thấy được, ở giữa mỗi đốm sáng đều là một nguồn phát xạ, do độ dài bước sóng nên không thể nào nhìn rõ hình dạng của chúng.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy một bầu trời đang phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, cứ thế, anh đã thấy được bức xạ nền vũ trụ, ánh sáng đỏ này đến từ hơn chục tỷ năm về trước, là sự kéo dài của vụ nổ lớn, là hơi nóng còn sót lại của sự sáng thế. Anh không thấy ngôi sao nào; vốn dĩ, vì dải sóng ánh sáng có thể nhìn thấy được đã bị đẩy về mức không thể nhìn thấy, các ngôi sao lẽ ra là những chấm đen, nhưng sự nhiễu xạ của bước sóng tầm xăngtimét đã che phủ hết mọi hình dạng và chi tiết.
Khi mắt Uông Diểu thích ứng với những thứ này, anh thấy nền ánh sáng đỏ trên bầu không đang khe khẽ nhấp nháy, cả vũ trụ biến thành một chỉnh thể, đang nhấp nháy đồng bộ với nhau, cảm tưởng như cả vũ trụ này chỉ là một ngọn đèn lẻ loi trong cơn gió vậy.
Đứng dưới bầu trời nhấp nháy ấy, Uông Diểu đột nhiên cảm thấy vũ trụ sao mà nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ giam cầm mỗi một mình anh bên trong nó. Vũ trụ giống như một quả tim hay một tử cung chật hẹp, ánh sáng đỏ bao phủ này chính là những dòng máu trong mờ tràn đầy bên trong, anh đang trôi nổi trong dòng máu ấy, chu kỳ nhấp nháy của ánh sáng đỏ này không theo quy tắc nào, giống như quả tim hoặc tử cung này đang co bóp một cách bất quy tắc vậy, từ trong nhịp độ ấy, anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ gì đó to lớn, quái dị và biến thái mà trí tuệ của nhân loại vĩnh viễn không thể nào lý giải nổi.
Uông Diểu gỡ cặp mắt kính 3K xuống, mệt mỏi dựa vào bánh xe ngồi thụp xuống nền đất. Trong mắt anh, thành phố lúc nửa đêm đã trở lại hình ảnh hiện thực mà dải bước sóng trong khoảng mắt thường nhìn thấy thể hiện, nhưng khi ánh mắt anh di chuyển, anh lại bắt được một số thứ khác nữa: dãy đèn nê ông bên cạnh cổng vườn thú phía đối diện có một chiếc đèn hỏng, đang nhấp nháy không theo quy tắc nào cả; lá cây trên cây nhỏ gần đấy đang đung đưa trong làn gió đêm, phản xạ ánh đèn đường, nhấp nháy lên một cách bất quy tắc; đằng xa, ngôi sao năm cánh trên đỉnh chóp nhọn nóc nhà kiểu Nga của nhà triển lãm Bắc Kinh cũng đang phản xạ ánh đèn xe trên những con phố khác nhau bên dưới, nhấp nháy không theo quy tắc gì…
Uông Diểu cố gắng dựa theo mã Morse diễn dịch những nhấp nháy ấy. Anh thậm chí còn có cảm giác, những nếp nhăn của mấy lá cờ nhiều màu đang tung bay trong gió bên cạnh, những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt vũng nước ven đường… đều đang gửi mã Morse cho anh… Anh cố gắng giải mã chúng, cảm nhận bộ đếm giờ ma quái kia đang trôi ngược.
Chẳng rõ bao lâu trôi qua, tay nhân viên của Cung Thiên văn lại đi ra, hỏi Uông Diểu đã xem xong chưa. Lúc nhìn thấy bộ dạng Uông Diểu, cơn buồn ngủ trong mắt người kia vụt tan biến. Nhận lại chiếc hộp đựng mắt kính 3K xong, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Uông Diểu mấy giây, rồi mới xách hộp rảo bước quay trở vào.
Uông Diểu lấy điện thoại di động, bấm số của Thân Ngọc Phi, cô ta bắt máy rất nhanh, có lẽ cũng đã trải qua một đêm không ngủ.
“Kết thúc bộ đếm giờ là gì?” Uông Diểu yếu ớt hỏi.
“Không biết.” Cô ta vừa nói dứt hai chữ ngắn ngủn ấy, điện thoại đã tắt.
Là gì? Có lẽ là cái chết của chính anh, giống như Dương Đông vậy; có lẽ là một trận đại thảm họa giống như cơn sóng thần ở Ấn Độ Dương mấy năm trước, sẽ chẳng có ai liên tưởng chuyện này với dự án nghiên cứu vật liệu nano của anh cả (từ đây liên tưởng, mỗi trận đại thảm họa trong quá khứ, tính cả hai lần Đại chiến thế giới, phải chăng đều là những lần bộ đếm giờ ma quái này kết thúc? Lần nào cũng đều có một người phải chịu trách nhiệm cuối cùng mà không ai có thể ngờ đến được, giống như anh vậy?). Có lẽ thế giới sẽ bị diệt vong hoàn toàn, trong cái vũ trụ biến thái này, đó cũng là một sự giải thoát với mọi người… Song có một điều chắc chắn là cho dù tận cùng của bộ đếm giờ ma quái này là cái gì, thì trong hơn một nghìn tiếng đồng hồ còn lại, suy đoán về điều sẽ xảy ra khi nó kết thúc sẽ như ác quỷ giày vò anh một cách tàn khốc, cuối cùng sẽ triệt để hủy hoại tinh thần anh.
Uông Diểu chui vào trong ô tô, rời khỏi Cung Thiên văn, lái xe vô định trong thành phố. Trước bình minh, đường rất vắng, nhưng anh không dám chạy nhanh, tưởng chừng như nếu xe chạy nhanh, bộ đếm giờ cũng sẽ chạy nhanh theo. Khi một tia nắng mai ló rạng đằng Đông, anh dừng xe lại ven đường, bước xuống đi bộ, cũng vẫn lang thang vô định. Ý thức anh hoàn toàn trống rỗng, chỉ có bộ đếm giờ kia hiển hiện lên trên bức xạ nền vũ trụ màu đỏ sậm, nhảy từng giây, còn bản thân anh dường như đã biến thành một bộ đếm giờ ngược, một chiếc chuông tang không biết đang ngân lên vì ai. Trời đã sáng, Uông Diểu cũng thấm mệt, bèn ngồi xuống một chiếc ghế băng, khi ngẩng đầu lên nhìn điểm đến mà mình đi tới trong vô thức, anh bất giác rùng mình.
Anh đang ngồi trước nhà thờ Thiên Chúa ở đường Vương Phủ Tỉnh. Dưới bầu trời nhợt nhạt của buổi sớm mai, mái nhọn kiểu La Mã của nhà thờ trông như ba ngón tay khổng lồ màu đen đang chỉ cho anh thứ gì đó ở chốn vũ trụ mênh mang kia.
Uông Diểu đứng dậy toan bỏ đi, song tiếng nhạc thánh trong nhà thờ vẳng ra đã níu chân anh lại. Hôm nay không phải ngày lễ, đây có lẽ là dàn thánh ca đang tập luyện cho lễ Phục sinh, họ hát bài Nguyện Thánh Linh Chiếu Ánh Chân Quang trong lễ Misa vào ngày này. Trong sự sâu sắc trang nghiêm của tiếng nhạc thánh, Uông Diểu lại một lần nữa cảm thấy vũ trụ trở nên nhỏ bé, biến thành một giáo đường trống trải, vòm trần bị che khuất trong ánh sáng đỏ nhấp nháy của bức xạ nền, còn anh chỉ là một con kiến nhỏ xíu trong khe gạch trên sàn của nhà thờ tráng lệ ấy. Anh có cảm giác linh hồn đang run rẩy của mình được một bàn tay vô hình khổng lồ ve vuốt, trong khoảnh khắc lại quay trở về thuở ấu thơ yếu đuối mong manh, thứ đang chống chọi ở nơi sâu thẳm ý thức bỗng mềm ra như sáp nến, rồi sụp đổ. Anh đưa hai tay bưng mặt, khóc òa lên.
“Ha ha ha, thêm một người nữa gục rồi!”
Tiếng khóc của Uông Diểu bị tràng cười phía sau cắt ngang, anh ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Sử Cường đang đứng đó, miệng phả ra khói trắng.