Chương 26 : Cái chết của Lôi Chí Thành, Dương Vệ Ninh

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người thẩm vấn: Họ tên?
Diệp Văn Khiết: Diệp Văn Khiết.
Người thẩm vấn: Ngày tháng năm sinh?
Diệp Văn Khiết: Tháng Sáu năm 1947.
Người thẩm vấn: Nghề nghiệp?
Diệp Văn Khiết: Giáo sư ngành Vật lý thiên văn thuộc khoa Vật lý, Đại học Thanh Hoa, nghỉ hưu năm 2004.

Người thẩm vấn: Xét tình hình sức khỏe của bà, trong quá trình nói chuyện, bà có thể yêu cầu tạm dừng để nghỉ ngơi.
Diệp Văn Khiết: Cảm ơn, không cần.
Người thẩm vấn: Hôm nay chúng ta tiến hành điều tra một vụ án hình sự bình thường, không liên quan đến những nội dung cao cấp hơn, đây không phải là phần chính yếu của cuộc điều tra này, chúng tôi hy vọng có thể kết thúc sớm, mong rằng bà có thể hợp tác.
Diệp Văn Khiết: Tôi biết anh muốn nói đến chuyện gì, tôi sẽ hợp tác.

Người thẩm vấn: Điều tra phát hiện, trong thời gian công tác tại căn cứ Hồng Ngạn, bà bị tình nghi giết người.
Diệp Văn Khiết: Tôi đã giết chết hai người.
Người thẩm vấn: Thời gian?
Diệp Văn Khiết: Buổi chiều ngày 21 tháng 10 năm 1979.
Người thẩm vấn: Họ tên người bị hại?
Diệp Văn Khiết: Chính ủy của căn cứ Lôi Chí Thành và kỹ sư Dương Vệ Ninh, chồng tôi.
Người thẩm vấn: Hãy kể lại động cơ

gây án của bà.
Diệp Văn Khiết: Tôi… tôi có thể giả thiết rằng anh đã có hiểu biết tương đối về bối cảnh thời đại khi ấy?
Người thẩm vấn: Hiểu một cách cơ bản, chỗ nào không rõ tôi sẽ đặt câu hỏi.
Diệp Văn Khiết: Được. Sau khi nhận thông tin từ ngoài Trái đất và hồi âm lại ấy, tôi biết được không chỉ có mình mình nhận được thông tin này. Lôi Chí Thành cũng nhận được. Chính ủy Lôi là cán bộ chính trị điển hình của thời đại đó, cực kỳ nhạy cảm về chính trị, theo cách nói của thời bấy giờ, thì là sợi dây đàn đấu tranh giai cấp rất căng.

Trong suốt một thời gian dài, anh ta âm thầm che giấu hầu hết cán bộ kỹ thuật của căn cứ Hồng Ngạn, vận hành một chương trình nhỏ trong máy chủ, chương trình này không ngừng đọc lấy thông tin trong bộ nhớ đệm của hệ thống phát xạ và tiếp nhận thông tin, đồng thời lưu trữ các nội dung đọc được vào một tập tin bảo mật được giấu rất sâu, như vậy, các thông tin mà hệ thống Hồng Ngạn phát ra và tiếp nhận có thêm một bản sao lưu mà chỉ có anh ta đọc được, chính từ bản sao lưu này, anh ta phát hiện ra Hồng Ngạn đã nhận được thông tin từ ngoài Trái đất. Buổi chiều hôm tôi phát đi thông tin hồi đáp về phía Mặt trời mới mọc,

cũng chính là sau khi tôi vừa biết được mình đã mang thai từ chỗ phòng y tế, Lôi Chí Thành gọi tôi đến phòng làm việc của anh ta. Tôi trông thấy, màn hình trên bàn anh ta không ngờ lại hiển thị thông tin đến từ thế giới Tam Thể mà đêm qua thu nhận được…
“Từ khi nhận được đợt thông tin đầu tiên đến nay đã là hơn tám tiếng đồng hồ, cô không báo cáo, ngược lại còn xóa bỏ hoặc giấu giếm thông tin ban đầu đi, đúng không?”
Tôi cúi đầu không trả lời.
“Ý đồ bước tiếp theo của cô tôi cũng rõ như lòng bàn tay, cô định đánh điện trả lời. Nếu không phải tôi kịp thời phát

hiện, cả nền văn minh nhân loại này đều sẽ bị hủy trong tay cô mất. Tất nhiên, đây không có nghĩa là chúng ta sợ hãi bọn ngoại xâm đến từ vũ trụ, mà trong trường hợp xấu nhất, chuyện đó thật sự xảy ra, thì bọn xâm lược ngoài Trái đất đó ắt sẽ bị nhấn chìm trong biển lớn của chiến tranh nhân dân!”
Giờ thì tôi đã hiểu, anh ta vẫn chưa biết tôi đã gửi tin hồi đáp, khi đưa thông tin hồi đáp vào bộ nhớ đệm của hệ thống phát xạ, tôi không sử dụng cổng nhập thông thường, vô ý lại vòng tránh được chương trình giám sát của anh ta.
“Diệp Văn Khiết, chắc chắn cô sẽ làm những chuyện như vậy, bấy lâu nay cô

vẫn ôm mối hận khắc cốt ghi tâm với Đảng và nhân dân, cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội trả thù nào. Cô có biết hậu quả của việc làm này hay không?”
Tất nhiên là tôi biết, bèn gật gật đầu, Lôi Chí Thành im lặng giây lát, nhưng những lời tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Diệp Văn Khiết, đối với cô, tôi hoàn toàn không có chút lòng trắc ẩn nào cả, bao lâu nay cô vẫn luôn là kẻ thù giai cấp thù địch với nhân dân. Nhưng tôi và Dương Vệ Ninh là chiến hữu nhiều năm, tôi không thể trơ mắt ra nhìn anh ấy cùng bị hủy diệt với cô, lại càng không thể trơ mắt ra nhìn con anh ấy gặp nguy hiểm, cô

đã có con rồi, đúng không?”
Những lời này của anh ta không phải là tùy tiện mà nói ra, nếu xảy ra chuyện, vào thời đại ấy, với vấn đề có tính chất như vậy, dù chồng tôi có can hệ đến chuyện này hay không, cũng sẽ bị liên lụy rất lớn, tất nhiên, còn cả đứa con chưa ra đời kia nữa.
Lôi Chí Thành hạ giọng nói: “Trước mắt, chuyện này vẫn chỉ có tôi với cô biết, giờ việc cần phải làm chính là hạ thấp tầm ảnh hưởng của nó xuống mức thấp nhất, cô không cần nghĩ ngợi gì hết, cứ coi như nó chưa hề xảy ra, đừng nhắc với bất cứ ai, kể cả Dương Vệ Ninh, những việc còn lại để đấy tôi xử lý cho.

Tiểu Diệp à, hãy tin tôi, chỉ cần cô hợp tác là sẽ có thể tránh được hậu quả đáng sợ về sau.”
Tôi lập tức hiểu được dụng tâm của Lôi Chí Thành, anh ta muốn trở thành người đầu tiên phát hiện ra văn minh ngoài Trái Đất, đây quả thực là một cơ hội tuyệt vời để lưu danh sử sách.
Tôi nhận lời anh ta, sau đó rời khỏi phòng làm việc, lúc này, tôi đã quyết định tất cả mọi chuyện.
Tôi lấy một cái cờ lê nhỏ, đi vào phòng thiết bị của module xử lý thuộc hệ thống tiếp sóng, mở buồng máy chủ ra, cẩn thận vặn lỏng con ốc của dây nối đất bên dưới cùng. Vì tôi thường xuyên phải

kiểm tra thiết bị, nên không ai chú ý thấy tôi đã làm gì. Lúc này, điện trở tiếp đất từ 0,6 ohm tăng một phát lên 5 ohm, độ nhiễu hệ thống tiếp sóng đột nhiên tăng cao.
Nhân viên kỹ thuật trực ban biết ngay là dây nối đất gặp sự cố, vì sự cố này trước đây đã xảy ra rất nhiều lần, phán đoán rất dễ dàng, nhưng anh ta không thể ngờ được sự cố lại xảy ra ở đầu mút trên cùng của dây nối đất, vì chỗ đó có kết cấu rất tốt, bình thường chẳng ai đụng chạm đến, huống hồ tôi còn nói là lúc nãy tiện thể đã kiểm tra rồi. Đỉnh núi radar này có kết cấu địa chất không bình thường, bên trên phủ một tầng đất bùn dày đến mười mấy mét. Tính chất dẫn

điện của loại đất bùn này rất kém, sau khi chôn dây nối đất xuống, điện trở nối đất không bao giờ đạt được yêu cầu; cách chôn dây nối đất xuống thật sâu cũng không ổn, vì tầng bùn nhão này có khả năng ăn mòn rất lớn, để thời gian dài có thể sẽ làm đứt dây nối đất ở đoạn giữa. Cuối cùng, đành kéo dây nối đất cho thả xuống chỗ vách núi dựng đứng, men theo vách núi buông xuống tận nơi không có tầng đất bùn, chôn điện cực nối đất ở vị trí đó trên vách đá. Kể cả làm như vậy cũng vẫn không ổn định, điện trở thường vượt quá quy định cho phép, vấn đề đều xảy ra ở đoạn dây nối đất vắt trên vách đá kia, mỗi lần như thế, nhân viên sửa chữa đều phải dùng dây thừng leo

xuống để sửa. Nhân viên kỹ thuật kia đánh tiếng với ban duy tu vòng ngoài, một chiến sĩ trong ban buộc dây thừng vào cây cột sắt rồi men theo vách đá leo xuống, hì hục trên vách đá hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đầm đìa mồ hôi leo lên, báo rằng không tìm được sự cố. Lần này, công tác giám thính sẽ bị ảnh hưởng lớn, họ đành phải báo lên bộ chỉ huy căn cứ. Tôi đứng bên cạnh cái cột sắt buộc dây thừng phía trên vách núi đó chờ đợi, quả nhiên đúng như tôi dự đoán, Lôi Chí Thành đã đến cùng với người chiến sĩ kia.
Cần phải nói, Lôi Chí Thành là một cán bộ chính trị hết lòng với công tác, đã thành thực làm theo yêu cầu đối với bọn

họ thời bấy giờ: hòa nhập cùng quần chúng, lúc nào cũng ở tuyến đầu, có lẽ cũng là để ra vẻ thôi, nhưng quả thực anh ta làm rất tốt, những công tác cấp cứu, nguy hiểm trong căn cứ đều không thể thiếu bóng dáng anh ta được, mà trước đó việc anh ta làm nhiều nhất, chính là việc sửa chữa dây nối đất, vừa nguy hiểm lại vừa mệt nhọc này. Công việc này mặc dù không có yêu cầu kỹ thuật cao lắm, nhưng cần có kinh nghiệm, vì sự cố có thể là do dây nối đất hoàn toàn lộ thiên nên có những chỗ tiếp xúc không tốt, rất khó nhận ra được, cũng có thể là vì chỗ chôn điện cực nối đất do bị khô quá làm giảm khả năng dẫn điện. Thời điểm đó, quân tình nguyện phụ trách sửa

chữa vòng ngoài vừa mới đổi một đợt mới nên không có kinh nghiệm, bởi vậy tôi đoán quá nửa là anh ta sẽ phải tự làm. Anh ta buộc chặt dây an toàn, rồi đu dây thừng leo xuống, như thể tôi không hề tồn tại ở đó vậy. Tôi kiếm cớ đuổi người chiến sĩ kia đi, trên vách đá giờ chỉ còn lại một mình tôi, sau đó lấy trong túi áo ra một món đồ, là một xấp lưỡi cưa sắt ngắn, đây là một lưỡi cưa dài cắt ra làm ba rồi xếp chồng lên nhau, như vậy người ta sẽ không nhận ra chỗ đứt trên dây thừng là do bị cưa.
Đúng lúc này, Dương Vệ Ninh chồng tôi cũng đến.
Sau khi hỏi rõ nguyên do sự tình, anh

ấy nhìn xuống vách đá, bảo nếu muốn kiểm tra điện cực nối đất thì phải đào lỗ, một mình Lôi Chí Thành ở dưới đó tốn sức quá. Anh ấy muốn xuống giúp một tay, bèn đeo sợi dây an toàn mà chiến sĩ kia để lại. Tôi bảo anh ấy lấy thêm một sợi thừng khác, nhưng Dương Vệ Ninh nói không cần, sợi thừng này rất to, rất chắc chắn, chịu tải hai người không thành vấn đề. Tôi kiên quyết đòi lấy thêm, anh ấy bèn bảo tôi đi lấy đi vậy. Đợi tôi chạy vội đi lấy một sợi thừng khác về đến vách đá, Dương Vệ Ninh đã đu sợi thừng kia mà leo xuống rồi. Tôi thò đầu nhìn xuống, thấy anh ấy và Lôi Chí Thành đã kiểm tra xong xuôi, đang bám vào cùng một sợi thừng để leo lên, Lôi Chí Thành

leo phía trước.
Thật sự là không còn cơ hội nào khác nữa rồi, tôi lấy lưỡi cưa sắt ra, cắt đứt dây thừng.

Người thẩm vấn: Tôi hỏi câu này, trả lời không ghi vào biên bản. Cảm giác của bà lúc đó thế nào?
Diệp Văn Khiết: Bình tĩnh, tôi làm mà không hề có cảm xúc gì. Tôi đã tìm được sự nghiệp để hiến thân vì nó, cái giá phải trả, cho dù là của chính tôi hay của người khác, đều chẳng đáng quan tâm. Đồng thời, tôi cũng biết, cả nhân loại đều sẽ phải vì sự nghiệp này mà hy sinh lớn lao chưa từng có, đây

chẳng qua chỉ là một sự khởi đầu bé nhỏ không đáng để nhắc đến.
Người Thẩm vấn: Được rồi, tiếp tục
đi.
Diệp Văn Khiết: Tôi nghe thấy hai
ba tiếng kêu kinh hoảng ngắn ngủi, sau đó là tiếng cơ thể rơi xuống những khối đá bên dưới, đợi một lúc, tôi liền trông thấy dòng suối nhỏ chảy ra từ bên dưới vách đá ấy chuyến sang sắc đỏ… về chuyện này, tôi chỉ có thể nói được đến vậy thôi.
Người thẩm vấn: Được rồi, đây là biên bản, bà hãy xem thật kỹ, nếu không có gì sai sót thì ký tên ở đây.