Chương 20 : Tam Thể: Einstein, Con lắc đơn, Vụ Vỡ Lớn

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lần thứ năm Uông Diểu đăng nhập vào Tam Thể, thế giới trong buổi bình minh đã hoàn toàn biến đổi. Toà kim tự tháp lớn xuất hiện bốn lần trước đó đã bị huỷ diệt trong thảm hoạ ba Mặt trời giao hội, trên vị trí đó xuất hiện một kiến trúc hiện đại to lớn. Uông Diểu thấy toà nhà lớn màu đen này rất quen mắt, đó chính là toà nhà của Liên Hiệp Quốc. Xa xa, có rất nhiều kiến trúc lớn nằm rải rác trên mặt đất, hiển nhiên chính là các nhà kho, tất cả đều có bề mặt gương phản xạ toàn phần, dưới ánh ban mai, trông như thể trên mặt đất mọc lên vô số cây côi

bằng thuỷ tinh khổng lồ.
Uông Diểu nghe thấy tiếng đàn violon, hình như là một khúc nhạc của Mozart, người chơi đàn không thành thạo cho lắm, nhưng lại có một âm điệu rất đặc biệt, tựa hồ không ngừng giải thích rằng, đây là tôi chơi cho mình nghe, và tôi rất thích nghe. Tiếng đàn phát ra từ chỗ một ông già vô gia cư ở trên bậc cấp dẫn lên cửa chính toà nhà, mái tóc bạc bù xù tung bay trong gió, dưới chân ông ta để một cái mũ dạ rách, trong mũ hình như đã có người bỏ vào mấy đồng tiền lẻ.
Uông Diểu đột nhiên nhận ra, Mặt trời đã mọc, nhưng Mặt trời lại mọc lên từ bên dưới đường chân trời ở hướng

ngược với hướng của ánh ban mai, bầu trời phía đó vẫn là một mảng tối đen, trước khi Mặt trời lên, không có chút ánh sáng nào. Mặt trời rất lớn, vầng dương dâng lên một nửa chiếm trọn cả một phần ba đường chân trời. Nhịp tim của Uông Diểu đập nhanh hơn, Mặt trời lớn thế này, chỉ có nghĩa là lại một trận đại thảm hoạ sắp giáng xuống. Nhưng lúc anh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy ông già kia vẫn hờ hững như không ngồi ở đó kéo đàn vĩ cầm, dưới ánh Mặt trời, mái tóc bạc của ông ta trông như thể đang cháy bùng lên.
Mặt trời này có màu bạc, cùng màu với mái tóc của ông lão, nó rải xuống mặt đất một vạt sáng bàng bạc, nhưng Uông Diểu không hề cảm thấy ánh sáng

này ấm áp chút nào. Anh ngước nhìn Mặt trời đã dâng hẳn lên khỏi đường chân trời, trên cái mâm khổng lồ phát ra ánh sáng bạc đó, anh nhìn thấy rõ mồn một những đường nét dạng vân gỗ, đó là những rặng núi ở trạng thái rắn. Uông Diểu đã hiểu ra, bản thân nó không phát ra ánh sáng, mà chỉ phản chiếu lại ánh sáng của Mặt trời thực sự phát ra từ hướng khác, thứ mọc lên ấy không phải Mặt trời, mà là một mặt trăng khổng lồ! Mặt trăng chuyển động rất nhanh, lướt qua bầu trời với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra được, trong cả quá trình này, nó từ trăng tròn, thu nhỏ dần thành trăng thượng huyền, rồi lại thành trăng lưỡi liềm, tiếng đàn violon chậm

rãi của ông già dập dềnh bay bổng trong làn gió sớm lạnh lẽo, cảnh tượng tráng lệ trong vũ trụ dường như chính là thứ âm nhạc đó hoá thành thực thể, Uông Diểu ngất ngây trong nỗi kinh sợ trước cái đẹp. Vầng lưỡi liềm khổng lồ lặn xuống trong ánh nắng sớm, lúc này, độ sáng của nó đã tăng lên rất nhiều, khi chỉ còn lại hai chiếc sừng nhọn phát ra ánh sáng bạc chói loá ở phía trên đường chân trời, Uông Diểu đột nhiên tưởng tượng chúng là hai chiếc sừng cong của một con trâu vũ trụ khổng lồ đang lao về phía Mặt trời.
“Copernicus tôn kính, xin hãy dừng bước chân vội vã của anh lại, anh thưởng thức một khúc nhạc của Mozart còn tôi

thì cũng có bữa trưa.” Sau khi vầng trăng khổng lồ lặn xuống, ông lão ngẩng đầu lên nói.
“Nếu tôi không nhận nhầm người…” Uông Diểu nhìn gương mặt đầy nếp nhăn ấy, những nếp nhăn đó đều rất dài, đường nét cũng rất nhẹ nhàng, như thể đang cố gắng tạo ra một cảm giác hài hoà.
“Anh không nhận nhầm đâu, tôi là Einstein, một người đáng thương một lòng tin vào Thượng Đế nhưng lại bị Ngài bỏ rơi.”
“Vầng trăng khổng lồ lúc nãy là thế nào vậy? Mấy lần trước tôi không thấy nó.”

“Nó đã nguội đi rồi.” “Ai cơ?”
“Mặt trăng ấy, hồi tôi còn nhỏ, nó vẫn còn nóng lắm, lúc lên đến giữa trời có thể trông thấy ánh sáng đỏ trên bình nguyên trung tâm, giờ thì nguội đi rồi… Anh không nghe nói đến Vụ Vỡ Lớn hả?”
“Không, chuyện là thế nào vậy?”
Einstein thở dài, lắc đầu: “Không nhắc đến làm gì nữa, chuyện xưa chẳng nên quay đầu, quá khứ của tôi, quá khứ của nền văn minh, quá khứ của vũ trụ, đều chẳng nên quay đầu nhìn lại làm gì!”
“Sao ngài luân lạc đến nông nỗi này?” Uông Diểu thò tay vào túi, quả là móc ra

được một ít tiền lẻ, anh khom người bỏ tiền vào trong chiếc mũ.
“Cảm ơn anh, Copernicus, mong rằng Thượng Đế không ruồng bỏ anh, có điều, tôi chẳng có lòng tin vào điều này. Tôi cảm thấy, cái mô hình mà anh và hội Newton đến phương Đông sử dụng con người để tính toán ấy đã đến rất gần đáp án chính xác rồi, nhưng một chút còn thiếu đó, đối với Newton hoặc bất kỳ ai khác đều là một rãnh sâu không thể nào vượt qua nổi. Trước giờ tôi luôn nghĩ rằng, không có tôi, người khác cũng có thể phát hiện ra Thuyết tương đối hẹp, nhưng Thuyết tương đối rộng thì không phải như thế. Một chút mà Newton còn thiếu đó, chính là sự nhiễu loạn do lực

hấp dẫn của quỹ đạo hành tinh được miêu tả trong Thuyết tương đối rộng, sai số do nó gây ra tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có ảnh hưởng trí mạng đối với kết quả tính toán. Thêm tham số nhiễu loạn do lực hấp dẫn vào phương trình cổ điển, thì sẽ có được mô hình toán học chính xác. Lượng thuật toán sẽ lớn hơn rất nhiều so với lượng mà các anh đã hoàn thành ở phương Đông, nhưng đối với máy tính hiện đại thì thật sự không phải là vấn đề gì.”
“Kết quả tính toán có được chứng thực bởi quan trắc thiên văn không?”
“Nếu được thế thì tôi còn ở đây làm gì? Nhưng từ góc độ mỹ học, tôi không

hề sai, có sai thì là vũ trụ sai. Thượng Đế đã ruồng bỏ tôi, rồi tất cả mọi người cũng đều ruồng bỏ tôi, không nơi nào cần tôi nữa, Đại học Princeton miễn chức giáo sư của tôi, tổ chức UNESCO thậm chí còn không để cho tôi làm cố vấn khoa học, hồi trước bọn họ có quỳ xuống xin tôi tôi cũng chẳng thèm làm; tôi thậm chí nghĩ đến việc đi Israrel làm tổng thống, nhưng bọn họ nói họ đã đổi ý rồi, bảo tôi chỉ là một tên bịp bợm, chậc…”
Einstein nói xong lại bắt đầu chơi đàn, bắt đầu lại từ đúng đoạn dở dang lúc nãy. Uông Diểu nghe thêm một lúc, rồi cất bước đi về phía cửa lớn của toà nhà.

“Bên trong không có người đâu, tất cả mọi người dự hội nghị Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc lần này đều đang ở đằng sau toà nhà tham gia nghi thức khởi động con lắc đơn.” Einstein vừa kéo đàn vừa nói.
Uông Diểu đi vòng qua toà nhà, đến khu vực phía sau, lập tức trông thấy một thứ khiến anh không thể nào tin nổi vào mắt mình: một con lắc đơn khổng lồ cao chọc trời. Kỳ thực, ở phía trước toà nhà đã có thể trông thấy đỉnh chóp của nó, nhưng lúc đó Uông Diểu vẫn chưa biết đấy là gì. Đây chính là loại con lắc đơn khổng lồ do Phục Hy kiến tạo để thôi miên thần Mặt trời mà Uông Diểu thấy ở thời đại Chiến Quốc khi đăng nhập vào trò chơi Tam Thể lần đầu tiên. Hình thù

của con lắc đơn khổng lồ trước mặt anh đã được hiện đại hoá, hai tháp cao chống đỡ thanh ngang được làm hoàn toàn bằng kim loại, mỗi chiếc đều cao như tháp Eiffel, con lắc cũng bằng kim loại, hình giọt nước, bề mặt mạ điện bóng loáng, do đã dùng vật liệu cường độ cao, sợi dây treo con lắc chỉ là một sợi cực mảnh, gần như không nhìn thấy được, khiến cho con lắc trông như thể lơ lửng trong khoảng không giữa hai toà tháp.
Bên dưới con lắc khổng lồ ấy có một đám người bận đồ Tây, có lẽ là đầu não của các nước tham gia hội nghị Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc. Họ tụ tập thành nhóm năm ba người thấp giọng rầm rì, hình như đang chờ đợi điều gì đó.

“Ồ, Copernicus, người đã trải qua năm thời đại!” Có người lớn giọng kêu lên, những người khác lần lượt tỏ ý chào mừng anh.
“Vả lại, anh còn là người tận mắt trông thấy con lắc đơn ở thời đại Chiến Quốc đó!” Một người da đen mặt mũi thân thiện bắt tay Uông Diểu, nói. Có người giới thiệu, ông ta là Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc nhiệm kỳ này.
“Đúng thế, tôi từng thấy rồi. Nhưng tại sao bây giờ lại xây thứ này lên?” Uông Diểu hỏi.
“Nó là bia kỷ niệm Tam Thể, cũng là một tấm bia mộ.” Tổng thư ký ngước

nhìn con lắc giữa không trung, nhìn từ chỗ này, trông nó to như một chiếc tàu ngầm.
“Bia mộ? Của ai?”
“Của một cố gắng, một cố gắng đã kéo dài suốt gần hai trăm nền văn minh, cố gắng để giải quyết bài toán Ba vật thể, cố gắng tìm kiếm quy luật chuyển động của Mặt trời.”
“Cố gắng này đã kết thúc rồi sao?” “Đến thời điểm này, nó đã kết thúc
triệt để rồi.”
Uông Diểu hơi do dự, lấy ra một tập tài liệu, đây là mô hình toán học giải quyết bài toán Ba vật thể của Nguỵ

Thành: “Tôi… đến đây chính vì chuyện này, tôi mang đến một mô hình toán học có thể giải quyết được vấn đề Tam Thể, tin rằng rất có khả năng thành công.”
Uông Diểu vừa dứt lời, liền nhận ra những người xung quanh lập tức không còn hứng thú gì với mình nữa, ai nấy đều rời khỏi anh để quay lại với nhóm nhỏ của mình, tiếp tục cuộc nói chuyện dở dang ban nãy, anh để ý thấy có người lúc bỏ đi còn cười cười lắc đầu. Tổng thư ký nhận lấy tập tài liệu, chẳng buồn ghé mắt nhìn đã đưa cho một người cao gầy đeo kính bên cạnh: “Vì sự tôn kính trước danh tiếng cao vời của anh, tôi mới để cố vấn khoa học xem qua đấy. Thực ra, mọi người ở đây đã bày tỏ sự tôn kính ấy

với anh rồi, nếu đổi lại là người khác, sẽ bị cười nhạo ngay rồi đó.”
Vị cố vấn khoa học nhận lấy tập tài liệu mở ra xem: “Thuật toán tiến hoá? Copernicus, anh là một thiên tài, người có thể nghĩ ra thuật toán thế này đều là bậc thiên tài, ngoài tài năng toán học cao siêu ra, còn cần phải có cả trí tưởng tượng nữa.”
“Nghe ông nói vậy, thì đã có người sáng tạo ra mô hình toán học này rồi?”
“Đúng thế, còn có mười mấy mô hình toán học khác nữa, hơn một nửa trong số đó cao minh hơn mô hình của anh nhiều, tất cả đều đã được sáng tạo ra, đồng thời hoàn thành việc tính toán trên máy tính.

Trong hai thế kỷ trước, khối lượng thuật toán khổng lồ này là hoạt động trung tâm của thế giới, mọi người đều đợi chờ kết quả như thể đợi chờ Ngày Phán Xét cuối cùng vậy.”
“Kết quả ra sao?”
“Đã chứng minh một cách chuẩn xác, bài toán Ba vật thể vô nghiệm.”
Uông Diểu ngửa mặt nhìn con lắc đơn khổng lồ, dưới ánh sáng lấp loá của nắng mai, nó trở thành một tấm gương biến hình phản chiếu mọi thứ ở xung quanh, như con mắt của thế giới này vậy. Ở thời đại xa xôi đã cách đây rất nhiều nền văn minh, cũng ở trên mảnh đất này, anh và Chu Văn Vương từng đi qua vô số con

lắc đơn san sát, đến cung điện của Trụ Vương. Cứ thế, lịch sử đã đi một vòng tròn lớn, quay lại điểm ban đầu.
“Đúng như chúng ta đã dự đoán từ trước, Tam Thể là một hệ thống hỗn độn, nó sẽ phóng to vô hạn những nhiễu loạn nhỏ bé nhất, xét về bản chất toán học, quy luật vận hành của nó là không thể nào dự đoán được.” Vị cố vấn khoa học nói.
Uông Diểu có cảm giác mọi tri thức khoa học và hệ thống tư tưởng của mình trong nháy mắt đều trở nên mơ hồ không rõ, thay vào đó là sự mờ mịt xưa nay chưa từng có: “Nếu cả hệ thống cực kỳ đơn giản như hệ thống Ba vật thể mà

cũng ở trạng thái hỗn độn không thể dự đoán, vậy thì chúng ta làm sao có lòng tin khám phá quy luật phức tạp của vũ trụ đây?”
“Thượng Đế là một con bạc già vô sỉ, lão ta đã ruồng bỏ chúng ta rồi!” Không biết từ lúc nào, Einstein đã đi tới chỗ họ, vung vẩy cây violin nói.
Tổng thư ký chậm rãi gật đầu: “Đúng thế, Thượng Đế là một con bạc, vậy thì hy vọng duy nhất của văn minh Tam Thể, chính là đánh một ván đi.”
Lúc này, vầng trăng khổng lồ lại dâng lên ở phương trời tối tăm, hình ảnh to lớn màu bạc của nó phản chiếu trên bề mặt nhẵn bóng của con lắc, ánh sáng đung

đưa dao động, tựa như con lắc và vầng trăng đã nảy sinh một thứ cảm ứng tâm linh thần bí nào đó.
“Nhắc đến văn minh, nền văn minh này hình như đã phát triển đến trình độ tương đối cao rồi.” Uông Diểu nói.
“Đúng thế, nắm giữ được năng lượng hạt nhân, đã đến thời đại Thông tin.” Tổng thư ký nói, nhưng dường như ông ta không hề coi trọng những chuyện này.
“Vậy thì vẫn còn một hy vọng nữa: văn minh tiếp tục phát triển, đạt đến một độ cao khác, tuy rằng không thể biết được quy luật chuyển động của Mặt trời, nhưng có thể sinh tồn trong kỷ nguyên Hỗn loạn, đồng thời có thể kháng cự lại

những thảm hoạ mang tính huỷ diệt do Mặt trời chuyển động dị thường gây ra trước đây.”
“Trước đây tất cả đều nghĩ như thế, đây cũng chính là một trong những động lực khiến văn minh Tam Thể tiếp tục ngoan cường tái sinh hết lượt này đến lượt khác, nhưng làm thế đã khiến chúng ta nhận thức được, suy nghĩ này thật là quá đỗi ngây thơ.” Tổng thư ký chỉ vào vầng trăng đang lên cao, “Có thế đây là lần đầu tiên anh trông thấy mặt trăng lớn như vậy, kỳ thực nó gần như tương đương với một phần tư hành tinh của chúng ta đấy, đã không còn là một mặt trăng, mà là sao con của hành tinh này trong một hệ sao đôi, nó là sản phẩm của Vụ Vỡ Lớn.”

“Vụ Vỡ Lớn?”
“Thảm hoạ huỷ diệt nền văn minh trước đó. Kỳ thực, so với những nền văn minh trước, dự báo về thảm hoạ này đã có từ khá lâu. Những ghi chép tàn lưu lại đã chỉ ra, các nhà thiên văn học của nền văn minh 191 đã quan sát thấy ‘Sao bay bất động’ từ rất sớm.”
Nghe thấy những chữ này, quả tim Uông Diểu thắt lại. “Sao bay bất động” là điềm hung lớn nhất trong thế giới Tam Thể. Sao bay, hay nói cách khác chính là Mặt trời ở phía xa, quan sát từ góc độ dưới mặt đất đã dừng lại trên bức nền vũ trụ, điều này chỉ có nghĩa là Mặt trời và hành tinh đang chuyển động trên một

đường thẳng. Có ba khả năng có thể xảy ra: thứ nhất, Mặt trời và hành tinh chuyển động với tốc độ bằng nhau về cùng một hướng; thứ hai, Mặt trời đang đi xa khỏi hành tinh; thứ ba, Mặt trời đang lao về phía hành tinh. Trước nền văn minh số 191, đây chỉ là một thảm hoạ trong tưởng tượng, chưa từng thực sự xảy ra lần nào, nhưng nỗi khiếp sợ và cảnh giác đối với nó của mọi người cơ hồ chưa từng lơi lỏng, đến nỗi “Sao bay bất động” đã trở thành một câu nguyền rủa độc địa nhất trong nhiều nền văn minh của thế giới Tam Thể này. Cho dù chỉ có một ngôi sao bay dừng lại, cũng đủ khiến người ta không rét mà run lên rồi.
“Khi đó, ba ngôi sao bay cùng đồng

thời dừng lại. Người của nền văn minh số 191 đứng trên mặt đất bất lực nhìn ba ngôi sao bay treo lơ lửng trên không trung, nhìn ba ngôi sao bay đang lao thẳng tới thế giới của họ. Mấy ngày sau, một Mặt trời chuyển động đến khoảng cách có thể nhìn thấy bên ngoài bầu khí quyển, trên bầu trời đêm tĩnh lặng, ngôi sao bay đột nhiên biến ảo thành vầng dương chói loá hào quang, hơn ba mươi tiếng sau, hai Mặt trời còn lại cũng lần lượt hiện hình. Đó không phải hiện tượng Ba Mặt trời đồng hiện bình thường, khi ngôi sao bay cuối cùng biến thành Mặt trời, Mặt trời đầu tiên hiện ra đã lướt qua hành tinh ở cự ly cực gần, liền ngay sau đó, hai Mặt trời còn lại cũng tiếp tục

lướt qua ở khoảng cách gần hơn! Lực thuỷ triều (*) của ba Mặt trời tác động lên hành tinh đều vượt quá giới hạn Roche (**), Mặt trời đầu tiên đã làm chấn động kết cấu địa chất ở tầng sâu nhất của hành tinh, Mặt trời thứ hai khiến hành tinh toác ra một khe nứt khổng lồ sâu đến tận tâm, Mặt trời thứ ba đã xé rách hành tinh ra làm hai nửa.”
(*) Lực thuỷ triều: đây là hiệu ứng thứ hai của lực hấp dẫn, góp phần tạo nên hiện tượng thuỷ triều ở Trái đất, ngoài ra trong vũ trụ, lực thuỷ triều còn giữ cho các thiên thể nằm trong vành đai bao quanh các hành tinh không bay khỏi quỹ đạo hay hút lẫn nhau hình thành các mặt trăng mới.

(**) Giới hạn Roche: là khoảng cách ổn định ngắn nhất giữa hai thiên thể có được, nếu đến gần hơn, thiên thể nhỏ sẽ bị vỡ vụn và có thể gây thiệt hại cho thiên thể lớn. Nhà thiên văn Pháp Edouard Albert Roche (1820-1883) là người đầu tiên tính ra giới hạn này. Thông thường giá trị của giới hạn Roche tương ứng với 2,44 lần bán kính đường xích đạo thiên thể lớn hơn. (TG)
Tổng thư ký chỉ tay vào vầng trăng đã lên đến giữa trời, “Đây chính là nửa nhỏ hơn, bên trên còn lưu lại dấu tích của nền văn minh số 191, nhưng đó đã là một thế giới hoàn toàn không còn sự sống nữa rồi. Đó là thảm hoạ kinh khủng khiếp

nhất trong toàn bộ lịch sử thế giới Tam Thể, sau khi hành tinh bị nứt vỡ, hai phần có hình dạng bất quy tắc ấy đã biến thành hình cầu trở lại dưới tác động của lực hấp dẫn tự thân, vật chất nóng bỏng đặc quánh ở tâm hành tinh trào lên mặt đất, nước biển sôi trào trên nham thạch nóng chảy, các đại lục trôi nổi như những núi băng tan chảy, chúng va đụng vào nhau, mặt đất trở nên mềm nhũn như biển cả, rặng núi khổng lồ mấy chục kilômét có thể dâng lên trong một giờ đồng hồ rồi lại biến mất trong thời gian ngắn ngủi tương đương. Trong khoảng thời gian này, hai phần bị tách ra làm đôi của hành tinh như thể ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’, giữa chúng là một dòng sông dung

nham vắt ngang vũ trụ. Dung nham này bị đông lạnh trong vũ trụ, hình thành nên một vòng tròn xung quanh hành tinh, nhưng do nhiễu loạn hấp dẫn từ hai nửa hành tinh, cái vòng không ổn định, nham thạch rơi xuống lả tả, khiến thế giới chìm trong trận mưa vẫn thạch kéo dài mấy thế kỷ… Anh có thể tưởng tượng đó là một địa ngục như thế nào không! Đây là thảm hoạ phá hoại môi trường sinh thái nghiêm trọng nhất trong lịch sử, trước nay chưa từng có, sự sống trên sao con đã bị tuyệt diệt, sao mẹ cũng gần như trở thành một thế giới không còn sự sống, nhưng hạt giống sự sống không ngờ vẫn manh nha ở nơi này, khi trạng thái địa chất của sao mẹ dần ổn định, sự tiến hoá

lại bắt đầu những bước chân loạng choạng của mình ở các đại lục và đại dương hoàn toàn mới, cho đến khi nền văn minh thứ 192 xuất hiện, cả quá trình này, đã tiêu tốn mất 90.000.000 năm.
“Vùng vũ trụ của thế giới Tam Thể này còn tàn khốc hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm. Lần ‘Sao bay bất động’ tiếp theo sẽ như thế nào? Có khả năng rất lớn, hành tinh của chúng ta sẽ không lướt qua vùng rìa Mặt trời nữa, mà lao thẳng vào biển lửa ấy. Cùng với thời gian, khả năng này cơ hồ đã trở thành một lẽ tất nhiên.
“Đây vốn dĩ chỉ là một suy đoán khủng khiếp, nhưng phát hiện thiên văn

học gần đây nhất đã khiến chúng ta hoàn toàn tuyệt vọng về vận mệnh của thế giới Tam Thể này. Mục đích của nghiên cứu ấy là thông qua một số dấu vết tàn lưu trong thiên hà để suy đoán ra lịch sử hình thành của các sao và hành tinh trong thiên hà. Trong lúc vô tình, họ đã phát hiện ra hệ sao Tam Thể này trong thời gian dài đằng đẵng từng có đến mười hai hành tinh! Mà giờ đây, cả hệ sao chỉ còn lại duy nhất một hành tinh này của chúng ta, chỉ có một cách giải thích duy nhất: qua năm tháng đằng đẵng, mười một hành tinh kia đều đã bị ba Mặt trời nuốt trọn! Thế giới của chúng ta, chẳng qua chỉ là tàn dư còn sót lại của cuộc săn bắt lớn trong vũ trụ này, nền văn minh có thể trải

qua 192 lần tái sinh chẳng qua chỉ là một sự may mắn mà thôi. Đào sâu nghiên cứu thêm một bước nữa, chúng ta còn phát hiện được hiện tượng hô hấp của ba ngôi sao này.”
“Ngôi sao hô hấp?”
“Chỉ là một cách nói ví dụ thôi, anh đã phát hiện ra lớp khí ở vùng ngoài rìa của ngôi sao, nhưng anh không biết rằng, lớp khí này vẫn không ngừng bành trướng và thu nhỏ lại theo một chu kỳ rất dài, như là đang hô hấp vậy. Khi lớp khí bành trướng ra, độ dày của nó có thể tăng lên gấp mười mấy lần, khiến cho đường kính của ngôi sao tăng lên gấp bội, giống như một bàn tay khổng lồ xoè ra, khiến nó dễ

dàng bắt được hành tinh hơn. Khi một hành tinh lướt qua Mặt trời ở khoảng cách gần, nó sẽ rơi vào lớp khí này, nhanh chóng giảm tốc do ma sát dữ dội, cuối cùng sẽ như một ngôi sao chổi mà kéo theo một cái đuôi dài rơi xuống biển lửa của Mặt trời. Theo khảo cứu, trong lịch sử dài dằng dặc của hệ ba sao Tam Thể này, mỗi lần lớp khí ngoài cùng bành trướng, Mặt trời sẽ nuốt một đến hai hành tinh, mười một hành tinh kia, chính là lần lượt rơi xuống biển lửa khi lớp khí ngoài cùng của Mặt trời phình ra đến độ to nhất. Lúc này, lớp khí ngoài cùng của ba Mặt trời đều đang ở trạng thái thu hẹp, bằng không thì lần trước Mặt trời bay lướt qua, hành tinh chúng ta cũng đã

rơi vào trong đó rồi. Theo dự đoán của các vị học giả, lần phình to tới đây của Mặt trời sẽ xảy ra vào khoảng một triệu rưỡi cho đến hai triệu năm nữa.”
“Cái chốn quỷ quái này quả thực không thể ở được nữa.” Einstein ôm đàn violin ngồi xổm dưới đất, bộ dạng hệt như một lão ăn mày già.
Tổng thư ký gật gật đầu: “Không thể ở được nữa, không thể ở được nữa rồi! Đường thoát duy nhất của văn minh Tam Thể, chính là đánh cược một phen với cái vũ trụ này.”
“Đánh cược thế nào?” Uông Diểu hỏi. “Bay ra khỏi thiên hà Tam Thể, bay ra

ngoài vũ trụ mênh mông, tìm thế giới mới có thể di dân đến trong hệ Ngân Hà!”
Lúc này, Uông Diểu nghe thấy tiếng “két két”, trông thấy con lắc đơn đang được một sợi dây cáp nhỏ của chiếc xe tời cao bên cạnh kéo lên cao, lên đến vị trí mà nó được thả ra, trên nền trời phía sau nó, một vầng trăng tàn khổng lồ đang lặn xuống dưới ánh ban mai.
Tổng thư ký nghiêm nghị tuyên bố: “Khởi động con lắc đơn!”
Xe tời nhả sợi dây cáp kéo con lắc lên cao ra, quả lắc khổng lồ lặng lẽ trượt xuống theo một quỹ đạo vòng cung, bắt đầu thì chậm, nhưng nhanh chóng tăng tốc, khi đến điểm thấp nhất thì vận tốc

cũng đạt cao nhất, phát ra tiếng xe gió ù ù trong không khí, khi âm thanh này tan biến, quả lắc đã lên đến độ cao tương đương lúc đầu theo quỹ đạo hình cong tương tự, thoáng dừng lại rồi bắt đầu một vòng dao động mới. Uông Diểu có cảm giác quả lắc đang dao động này dường như sinh ra một sức mạnh khổng lồ, tưởng chừng như mặt đất cũng bị nó kéo cho lung lay rung chuyển. Khác với con lắc đơn trong thế giới hiện thực, chu kỳ chuyển động của con lắc khổng lồ này không cố định mà luôn biến đổi, nguyên nhân là do sự biến đổi trọng lực mà vầng trăng khổng lồ chuyển động xung quanh hành tinh mẹ gây ra: khi mặt trăng ở bên này hành tinh mẹ, lực hấp dẫn của nó và

hành tinh mẹ triệt tiêu lẫn nhau, trọng lực giảm xuống; khi nó chuyển động sang phía bên kia, lực hấp dẫn lại chồng lên nhau, trọng lực cơ hồ khôi phục tương đương với giai đoạn trước vụ nứt vỡ.
Ngước mắt lên nhìn tấm bia kỷ niệm Tam Thể chuyển động với khí thế hừng hực, Uông Diểu tự hỏi chính mình: nó biểu thị khát vọng đối với quy luật hay biểu thị sự khuất phục trước cái hỗn độn? Uông Diểu lại có cảm giác con lắc ấy giông như một nắm đấm bằng kim loại khổng lồ, mãi mãi vung lên trước vũ trụ tàn khốc, lặng lẽ phát ra tiếng gầm bất khuất của nền văn minh Tam Thể… Khi hai mắt Uông Diểu nhoà đi vì nước mắt, anh nhìn thấy trên cảnh nền là con lắc

khổng lồ ấy xuất hiện hàng chữ:
Bốn trăm năm mốt năm sau, nền văn minh số 192
bị huỷ diệt trong ngọn lửa của hai Mặt trời đồng hiện,
nó tiến hoá đến thời đại nguyên tử và
thông tin.
Nền văn minh số 192 là bước ngoặt của văn minh Tam Thể,
cuối cùng nó đã chứng minh được bài toán Ba vật thể không thể
tìm ra lời giải, từ bỏ nỗ lực vô ích kéo dài suốt 191 nền văn minh
trước đó, xác định hướng đi hoàn toàn

mới cho các nền văn minh
từ sau trở đi. Từ đây, mục tiêu cuối cùng của trò chơi
Tam Thể đã thay đổi, mục tiêu mới là: Bay vào vũ trụ, tìm đến nhà mới.
Hoan nghênh bạn đăng nhập lần sau.

Sau khi đăng xuất khỏi trò chơi Tam Thể, giống như mọi lần, Uông Diểu cảm thấy hết sức mệt mỏi, đây quả thực là một trò chơi rất tốn sức, nhưng lần này anh chỉ nghỉ ngơi nửa tiếng là đã đăng nhập lại. Sau khi vào Tam Thể, trên nền đen xuất hiện một thông tin hết sức bất ngờ:

Tình huống khẩn cấp, máy chủ Tam Thể sắp tắt,
thời gian còn lại đăng nhập tự do,
Tam Thể sẽ trực tiếp chuyển đến màn
cuối.