Chương 22 : Quân phản loạn địa cầu

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trái ngược với buổi gặp mặt người chơi trên mạng lần trước, đây là một buổi tụ tập đông người, địa điểm là nhà ăn dành cho cán bộ công nhân của một nhà máy hoá chất. Nhà máy đã di dời, bên trong kiến trúc sắp bị phá dỡ này hết sức cũ nát, nhưng rất rộng rãi. Có hơn ba trăm người tụ tập ở đây, Uông Diểu phát hiện ra có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội và tinh hoa trong các lĩnh vực, có các nhà khoa học, nhà văn, nhà chính trị nổi tiếng.
Thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của

Uông Diểu là một đồ vật lạ lùng bày ở chính giữa đại sảnh, đó là ba khối cầu màu bạc, đường kính hơi nhỏ hơn trái bóng bowling một chút đang bay lượn trên một bệ bằng kim loại, Uông Diểu đoán có khả năng thiết bị này hoạt động dựa trên nguyên lý đệm từ trường. Quỹ đạo chuyển động của ba khối cầu hoàn toàn ngẫu nhiên, đây coi như Uông Diểu đã tận mắt chứng kiến chuyển động Tam Thể thật sự.
Những người khác không mấy để tâm đến tác phẩm nghệ thuật thể hiện chuyển động ngẫu nhiên của ba vật thể ấy, họ đổ dồn chú ý vào Phan Hàn đang đứng giữa đại sảnh, trên một cái bàn bị thủng.

“Có phải anh đã giết đồng chí Thân Ngọc Phi?” Có người chất vấn.
“Là tôi.” Phan Hàn bình thản nói, “Tổ chức rơi vào tình cảnh nguy hiểm như ngày hôm nay, tất cả đều do trong phe ủng hộ đổ bộ có những kẻ phản bội như cô ta bán đứng đồng đội.”
“Ai cho anh cái quyền giết người đó?”
“Việc này xuất phát từ trách nhiệm của tôi với tổ chức!”
“Anh còn có trách nhiệm sao? Bản thân anh đã là loại người nung nấu sẵn ý đồ đen tối thì có!”
“Anh nói cho rõ xem nào!”

“Nhóm Môi trường do anh lãnh đạo đã làm được những gì, trách nhiệm của các người là lợi dụng và tạo ra các vấn đề về môi trường để khơi dậy sự chán ghét của con người đối với khoa học và công nghiệp hiện đại. Nhưng anh thì đã làm gì chứ? Chỉ lợi dụng kỹ thuật và dự đoán của Chúa để mưu cầu danh lợi cho mình!”
“Tôi nổi tiếng là vì bản thân mình hay sao? Trong mắt tôi, toàn bộ nhân loại này đã là một đống rác rồi, tôi còn quan tâm đến danh dự nữa chắc? Nhưng tôi không nổi tiếng thì có được không? Không nổi tiếng thì tôi làm sao dẫn dắt tư tưởng của người khác được?”

“Anh chỉ toàn lựa việc dễ mà tránh việc khó! Những công việc đó của anh, hoàn toàn có thể để cho đám người bảo vệ môi trường trong xã hội đi làm được! Bọn họ chân thành hơn anh gấp bội, mà cũng nhiệt tình hơn gấp bội, chỉ cần dẫn dắt thêm một chút, chúng ta có thể lợi dụng hành vi của họ rồi. Việc mà nhóm Môi trường các anh cần làm là tạo ra các thảm hoạ môi trường, sau đó lợi dụng chúng. Rải chất độc vào hồ chứa nước, gây rò rỉ ở nhà máy sản xuất hoá chất… những việc này các anh đã làm chưa hả? Không hề làm một việc nào hết!”
“Chúng tôi đã có rất nhiều phương án và kế hoạch, nhưng đều bị Thủ lĩnh phủ quyết còn gì. Ít nhất thì trong quá khứ

làm như vậy là rất ngu xuẩn, nhóm Sinh vật và Y học từng tạo ra thảm hoạ lạm dụng thuốc kháng sinh, chẳng phải đã nhanh chóng bị phát hiện đó sao? Cơ sở ở châu Âu suýt chút nữa đã tự rước hoạ vào mình!”
“Anh đã giết người, vậy là đã tự chuốc hoạ vào thân rồi!”
“Hãy nghe tôi, các đồng chí, sớm hay muộn cũng thế thôi! Chắc chắn mọi người đã biết cả rồi, chính phủ các nước đều đã nối đuôi nhau bước vào trạng thái chiến tranh, ở châu Âu và Bắc Mỹ, cuộc lùng bắt đối với tổ chức Tam Thể đã bắt đầu. Một khi xảy ra chuyện ở đây, phe cứu thế nhất định sẽ trở giáo đứng về

phía chính phủ, vì vậy hiện nay việc đầu tiên chúng ta cần làm, chính là loại bỏ phe cứu thế ra khỏi nội bộ tổ chức!”
“Việc này không đến lượt anh tính.” “Tất nhiên, phải do Thủ lĩnh suy tính
rồi, nhưng các đồng chí, tôi có thể lấy
danh dự ra khẳng định với mọi người rằng, Thủ lĩnh là người theo phe đổ bộ!”
“Anh đừng có ăn nói lung tung, uy tín của Thủ lĩnh thế nào mọi người đểu rõ cả, nếu đúng như anh nói, phe cứu thế đã bị thanh trừ từ lâu rồi!”
“Có lẽ Thủ lĩnh cũng có suy tính riêng của mình, nói không chừng, buổi họp hôm nay chính là vì chuyện này đó.”

Sau đó, mọi người không tập trung chú ý vào Phan Hàn nữa, mà chuyển sang nguy cơ trước mắt. Một chuyên gia nổi tiếng từng đoạt giải Turing (*) nhảy lên bàn, vung cánh tay nói:
(*) Giải thưởng Turing (A. M. Turing Award) là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính cho các cá nhân hoặc một tập thể có những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính. Được coi như là giải Nobel cho lĩnh vực khoa học máy tính. Giải thưởng được đặt theo tên của nhà toán học người Anh Alan Turing, người được coi là cha đẻ của lý thuyết khoa học máy tính và trí tuệ nhân tạo.

“Mọi người nói xem, giờ chúng ta nên làm thế nào?”
“Khởi nghĩa toàn cầu!”
“Thế chẳng phải là tự chuốc lấy diệt vong à?”
“Tinh thần Tam Thể vạn tuế! Chúng ta là những hạt giống ngoan cường, lửa kia không thể thiêu đốt hết được!”
“Khởi nghĩa có thể bộc lộ sự tồn tại của chúng ta trên vũ đài chính trị thế giới, đây sẽ là cột mốc đánh dấu lần đầu tiên tổ chức Tam Thể công khai bước lên vũ đài lịch sử của nhân loại, chỉ cần có cương lĩnh thích hợp, chúng ta sẽ được hưởng ứng rộng rãi trên toàn thế giới!”

Câu cuối cùng này do Phan Hàn nói, khiến cả hội xôn xao một chập.
Có người kêu lên: “Thủ lĩnh đến rồi!” Cả đám người tách ra thành một lối đi, Uông Diểu cũng ngước mắt nhìn, nhất thời choáng váng, thế giới trong mắt anh chỉ còn hai màu đen và trắng, thứ duy nhất có màu sắc chính là người vừa mới xuất hiện kia.
Được một đám vệ sĩ trẻ tuổi vây quanh, Thủ lĩnh tối cao của quân phản loạn địa cầu Diệp Văn Khiết chậm rãi bước tới.
Diệp Văn Khiết bước ra chính giữa khoảng đất trống hình tròn để dành riêng cho bà ta, giơ một cánh tay gầy guộc lên,

dùng sức mạnh và sự kiên định mà Uông Diểu không dám tưởng tượng có thể xuất phát từ bà ta, nói: “Tiêu diệt bạo chính loài người!”
Đám người phản bội nhân loại này đồng thanh hô lên câu khẩu hiệu rõ ràng đã lặp đi lặp lại vô số lần: “Thế giới thuộc về Tam Thể!”
“Các đồng chí.” Diệp Văn Khiết nói, giọng bà ta đã khôi phục lại vẻ dịu dàng và chậm rãi mà Uông Diểu quen thuộc, đến nỗi bây giờ anh mới xác định được đó chính xác là bà ta, “Dạo gần đây sức khoẻ không được tốt lắm, không gặp mặt mọi người, giờ tình thế đang căng thẳng, tôi biết mọi người đều phải chịu áp lực

rất lớn, vậy nên mới đến xem sao.”
“Thủ lĩnh giữ gìn sức khoẻ…” Cả bọn nhốn nháo nói, Uông Diểu nhận ra, nhưng lời này là chân thành.
Diệp Văn Khiết nói: “Trước khi thảo luận đến vấn đề quan trọng, chúng ta xử lý một việc nhỏ trước đã. Phan Hàn…” Lúc gọi tên anh ta, mắt bà ta vẫn nhìn về phía mọi người.
“Thủ lĩnh, tôi ở đây.” Phan Hàn bước ra, trước đó, anh ta đã cố tình lẩn vào sâu trong đám đông, tuy vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, nhưng có thể dễ dàng nhận ra được nỗi sợ hãi sâu trong tâm khảm: Thủ lĩnh không gọi anh ta là đồng chí, đây là điềm chẳng lành.

“Anh đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tổ chức.” Lúc nói những lời này, Diệp Văn Khiết vẫn không nhìn Phan Hàn, giọng bà ta rất ôn tồn, như người mẹ đứng trước đứa con làm chuyên sai quấy.
“Thủ lĩnh, giờ tổ chức đang đối mặt với hoạ diệt vong, nếu không có biện pháp quyết đoán, loại bỏ những kẻ đối lập và thù địch nội bộ, chúng ta sẽ mất tất cả!”
Diệp Văn Khiết ngẩng đầu lên nhìn Phan Hàn, ánh mắt ôn hoà, nhưng lại khiến anh ta phải nín thở mấy giây. “Mục tiêu và lý tưởng cuối cùng của tổ chức Tam Thể Địa Cầu chính là mất hết tất cả,

mất hết tất cả mọi thứ hiện tại của nhân loại, bao gồm cả chúng ta.”
“Vậy bà là người thuộc phe đổ bộ rồi! Thủ lĩnh, xin hãy tuyên bố rõ ràng điều này ra, điều này rất quan trọng với chúng tôi, có phải vậy không, các đồng chí? Rất quan trọng!!” Anh ta lớn tiếng hét lên, giơ cao một cánh tay, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tất cả đều im lặng, không một ai hưởng ứng.
“Anh không phải là người đáng đưa ra yêu cầu này. Anh đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tổ chức, nếu muốn khiếu nại, giờ có thể làm luôn; bằng không, anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.” Diệp Văn Khiết nói rất chậm,

từng chữ từng chữ một, như thể sợ đứa trẻ mà bà ta đang giáo dục nghe không hiểu vậy.
“Tôi vốn định đi trừ khử tên thiên tài toán học kia, đây là quyết định của đồng chí Evans, đã được toàn thể thông qua trong cuộc họp. Nếu tên thiên tài ấy thật sự tìm ra được mô hình toán học hoàn chỉnh của chuyển động tam thể, Chúa sẽ không giáng xuống, sự nghiệp của Tam Thể ở Trái đất sẽ bị huỷ hoại trong một sớm một chiều. Lúc đó, tôi chỉ muốn tự vệ, là Thân Ngọc Phi nổ súng trước.”
Diệp Văn Khiết gật đầu nói: “Coi như chúng tôi tin lời anh, dẫu sao đây cũng không phải là việc quan trọng nhất trước

mắt, hy vọng sau này chúng tôi vẫn có thể tiếp tục tin tưởng ở anh. Anh hãy lặp lại yêu cầu vừa rồi của mình với tôi đi.”
Phan Hàn thoáng ngẩn người ra giây lát, qua cửa ải vừa rồi dường như không hề khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm chút nào: “Tôi… xin bà hãy tuyên bố rõ ràng mình theo phe đổ bộ, xét cho cùng, cương lĩnh của phe đổ bộ cũng chính là lý tưởng của bà.”
“Anh hãy nhắc lại cương lĩnh đó đi.” “Xã hội loài người đã không thể nào
dựa vào sức mạnh tự thân để giải quyết
vấn đề của mình, cũng không thể trông vào sức mạnh tự thân để kìm hãm sự điên cuồng của chính mình; vì vậy, cần

phải thỉnh cầu Chúa giáng xuống thế giới này, mượn sức mạnh của Chúa, tiến hành cưỡng chế giám sát và cải tạo loài người, nhằm sáng tạo ra một nền văn minh nhân loại hoàn toàn mới, hoàn thiện và sáng sủa.”
“Phái đổ bộ có trung thành với cương lĩnh này không?”
“Tất nhiên! Xin Thủ lĩnh chớ nên dễ dàng tin vào những lời đồn nhảm nhí.”
“Đây không phải lời đồn!” Một người châu Âu lớn tiếng nói, đồng thời chen lên phía trước, “Tôi tên là Raphael, người Israel. Ba năm trước, đứa con trai mười bốn tuổi của tôi gặp tai nạn xe hơi, tôi đã hiến thận của thằng bé cho một cô gái

người Palestine mắc chứng nhiễm trùng đường tiết niệu, dùng việc này để biểu đạt nguyện vọng của mình, mong cho hai dân tộc có thể chung sống hoà bình. Vì nguyện vọng này, tôi thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng mình, rất nhiều người Israel và Palestine cũng đang nỗ lực một cách chân thành giống như tôi vậy. Nhưng tất cả đều vô ích, quê hương chúng tôi vẫn chìm trong vũng bùn thù hận, càng lúc càng lún sâu. Điều này đã khiến tôi mất đi lòng tin với nhân loại mà gia nhập tổ chức Tam Thể. Tuyệt vọng đã khiến tôi từ một người theo chủ nghĩa hoà bình trở thành phần tử cực đoan, đồng thời, có lẽ cũng do khoản quyên tặng khổng lồ của tôi với tổ chức, đã

khiến tôi có thể trở thành nòng cốt của phe đổ bộ. Giờ đây, để tôi nói cho các vị biết, phe đổ bộ đã có cương lĩnh bí mật của riêng mình, đó chính là: loài người là giống vật xấu xa, văn minh nhân loại đã phạm tội ác tày trời với Trái đất, cần phải chịu trừng phạt vì việc đó. Mục tiêu cuối cùng của phe đổ bộ chính là cầu xin Chúa thi hành hình phạt thần thánh này: huỷ diệt toàn bộ loài người!”
“Cương lĩnh thực sự của phe đổ bộ đã là một bí mật công khai!” Có người kêu lên.
“Nhưng điều mà mọi người không biết là, cương lĩnh này không hề được phát triển từ cương lĩnh ban đầu, mà là mục

tiêu đã được xác định ngay từ khi phe đổ bộ thành lập, là lý tưởng suốt đời của Evans! Hắn đã lừa gạt tổ chức, lừa gạt tất cả mọi người, kể cả Thủ lĩnh! Ngay từ thuở ban đầu, Evans đã nhắm đến mục tiêu này rồi, hắn ta đã biến phe đổ bộ trở thành một vương quốc khủng bố tạo nên bởi những kẻ theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường cực đoan và những kẻ điên căm thù cả nhân loại!”
“Mãi về sau này tôi mới biết suy nghĩ chân thực của Evans.” Diệp Văn Khiết nói, “Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng hàn gắn rạn nứt, để tổ chức Tam Thể Địa Cầu trở thành một chỉnh thể, nhưng phe đổ bộ đã làm ra một số sự việc khác, khiến cho những cố gắng này trở thành điều bất

khả.”
Phan Hàn nói: “Thủ lĩnh, phe đổ bộ là lực lượng nòng cốt của tổ chức Tam Thể Địa Cầu, không có chúng tôi thì sẽ không thể có phong trào Tam Thể trên địa cầu!”
“Nhưng đây không phải lý do để các người lũng đoạn thông tin giữa tổ chức và Chúa!”
“Căn cứ Hồng Ngạn 2 là do chúng tôi xây dựng, đương nhiên phải do chúng tôi vận hành!”
“Phe đổ bộ đã lợi dụng điều kiện này để phản bội tổ chức, không thể tha thứ được: các người đã chặn lại thông tin Chúa gửi đến cho tổ chức, những gì các

người truyền đạt lại cho tổ chức, chỉ là một phần cực nhỏ của thông tin thu nhận được, hơn nữa đã bị xuyên tạc bóp méo. Các người còn thông qua căn cứ Hồng Ngạn 2, chuyển đến Chúa rất nhiều thông tin chưa được tổ chức xét duyệt.”
Bầu không khí im lặng nặng nề phủ xuống hội trường tựa như một vật thể khủng khiếp, khiến da đầu Uông Diểu ngứa ran. Phan Hàn không trả lời, vẻ mặt anh ta trở nên bình thản, tựa hồ như đang nói: Được rồi, rốt cuộc thì cũng xảy ra rồi.
“Có rất nhiều chứng cứ về sự phản bội của phe đổ bộ, đồng chí Thân Ngọc Phi là một trong những người cung cấp

bằng chứng đó, cô ấy từng là nòng cốt của phe đổ bộ, nhưng sâu trong nội tâm cô ấy lại là một phần tử kiên định của phe cứu thế, về sau các người mới phát hiện ra điều này. Cô ấy đã biết quá nhiều nên lần này Evans phái anh đi, là muốn giết hai người chứ không phải chỉ có một.”
Phan Hàn đưa mắt nhìn xung quanh, rõ ràng đang nhanh chóng đánh giá tình thế, song động tác của anh ta không qua được mắt Diệp Văn Khiết.
“Anh có thể thấy rõ, hầu hết người tham dự buổi họp này là đồng chí thuộc phe cứu thế, chỉ có một số ít thành viên phe đổ bộ, tôi tin rằng họ sẽ đứng về

phía tổ chức, nhưng những kẻ như anh và Evans thì đã không thể cứu vãn được nữa. Để duy trì cương lĩnh và lý tưởng của tổ chức Tam Thể Địa Cầu, chúng tôi sẽ triệt để giải quyết vấn đề phe đổ bộ các người.”
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm tất cả.
Hai ba phút sau, một trong số vệ sĩ của Diệp Văn Khiết, một thiếu nữ xinh đẹp có thân hình mảnh mai nhoẻn miệng nở một nụ cười khiến người ta mê mẩn, nụ cười ấy thật thu hút, bao ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô gái uyển chuyển đi về phía Phan Hàn.
Sắc mặt Phan Hàn tái mét, một tay

thọc vào áo ngoài trước ngực, nhưng cô gái đã xông tới như một tia chớp, người bên cạnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô đã dùng cánh tay ngọc ngà mềm mại trông như sợi dây leo kẹp chặt cổ Phan Hàn, tay kia đặt lên đỉnh đầu anh ta, dùng sức mạnh tưởng chừng không thể có ở cô, cùng góc độ vận sức cực kỳ khéo léo, thành thạo xoay cái đầu của Phan Hàn đi một trăm tám mươi độ. Trong bầu không khí tĩnh lặng, tiếng xương cổ bị vặn gãy răng rắc nghe rõ mồn một. Hai tay cô gái đồng thời buông ra thật nhanh, như thể cái đầu đó đang nóng giãy lên. Phan Hàn ngã gục xuống đất, khẩu súng lục đã giết chết Thân Ngọc Phi trượt xuống gầm bàn. Thân

hình anh ta vẫn đang co giật, hai mắt lồi ra, lưỡi thè thật dài, nhưng cái đầu lâu lại không nhúc nhích chút nào, tựa như nó chưa từng thuộc về thân thể ấy. Vài người kéo Phan Hàn đi, máu từ miệng anh ta ộc ra tạo thành một vệt dài trên mặt đất.
“Ồ, Tiểu Uông cũng đến rồi, chào cậu.” Ánh mắt Diệp Văn Khiết dừng lại ở Uông Diểu, thân thiết mỉm cười và gật gật đầu với anh, sau đó nói với những người khác: “Đây là viện sĩ của Viện hàn lâm khoa học quốc gia, thầy giáo Uông Diểu, bạn của tôi, cậu ấy nghiên cứu vật liệu nano, là kỹ thuật mà Chúa muốn tiêu diệt đầu tiên ở địa cầu.”

Không ai buồn nhìn Uông Diểu, Uông Diểu cũng không còn sức biểu lộ bất cứ thái độ gì, anh vô thức đưa một tay kéo lấy vạt áo người bên cạnh để có thể đứng vững, nhưng người đó đã nhẹ nhàng hất tay anh ra.
Diệp Văn Khiết nói: “Tiểu Uông à, tiếp theo lần trước, tôi sẽ kể tiếp cho cậu nghe câu chuyện về Hồng Ngạn nhé, các đồng chí cũng nghe đi, không lãng phí thời gian đâu, vào thời khắc quan trọng này, chúng ta cần nhìn lại quá trình của tổ chức một chút.”
“Chuyện về Hồng Ngạn… vẫn chưa kể hết sao?” Uông Diểu ngẩn người ra hỏi.

Diệp Văn Khiết chậm rãi bước tới trước mô hình Tam Thể, mê mẩn nhìn những quả cầu bạc đang bay lượn, ánh tà dương xuyên qua cửa sổ vỡ chiếu lên mô hình ấy, những quả cầu bạc hắt ánh sáng lên khắp người vị thủ lĩnh quân phản loạn khó tin này, trông như một ngọn lửa.
“Chưa hết, vừa mới bắt đầu.” Diệp Văn Khiết thấp giọng nói.