Chương 25 : Phiến loạn

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Diệp Văn Khiết kể hết đoạn lịch sử ấy, cả gian đại sảnh chìm vào yên lặng, rất nhiều người có mặt ở đây rõ ràng cũng lần đầu tiên nghe được câu chuyện hoàn chỉnh như vậy, Uông Diểu bị cuốn theo, tạm thời quên đi sự nguy hiểm và nỗi sợ trước mắt, anh không kìm được buột miệng hỏi:
“Thế thì, tổ chức Tam Thể làm sao mà phát triển được đến mức độ này?”
Diệp Văn Khiết trả lời: “Chuyện này phải kể từ lúc tôi quen biết Evans… Có điều, đoạn lịch sử này các đồng chí có

mặt ở đây đều đã biết rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, sau này tôi có thể kể riêng cho cậu, nhưng có cơ hội ấy hay không thì phải xem ở cậu rồi… Tiểu Uông, chúng ta hãy nói về vật liệu nano của cậu đã.”
“Chúa… mà các người nói đến, tại sao lại sợ hãi vật liệu nano như thế?” Uông Diểu hỏi.
“Vì nó có thể khiến loài người thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái đất, tiến vào vũ trụ với quy mô lớn.”
“Thang máy vũ trụ?” Uông Diểu lập tức nghĩ ra.
“Đúng thế, nếu thứ vật liệu siêu bền

ấy có thể sản xuất với quy mô lớn, việc xây dựng thang máy vũ trụ từ bề mặt Trái đất lên đến quỹ đạo đồng bộ coi như đã có được kỹ thuật nền tảng. Đối với Chúa, đây chỉ là một phát minh rất nhỏ, nhưng đối với loài người trên Trái đất, nó lại có ý nghĩa lớn lao. Loài người có thể dựa vào kỹ thuật này để dễ dàng tiến vào không gian ở khoảng cách gần, việc xây dựng hệ thống phòng ngự quy mô lớn trong không gian trở nên khả thi, vì vậy, cần phải dập tắt kỹ thuật này đi.”
“Khi bộ đếm giờ chạy hết thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Uông Diểu đặt ra câu hỏi bấy lâu nay vẫn khiến anh sợ hãi.
Diệp Văn Khiết mỉm cười, “Không

biết.”
“Các người làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả! Đây không phải là nghiên cứu lý thuyết, chỉ cần đúng phương hướng đại thể, người khác cũng có thể làm ra được!” Uông Diểu căng thẳng nói lớn.
“Đúng là không có ý nghĩa, nếu có thể làm rối loạn tư tưởng của người nghiên cứu thì là hiệu quả nhất, nhưng chúng tôi không làm được như kỳ vọng, như cậu đã nói đấy, đây dẫu sao cũng là nghiên cứu ứng dụng, không hiệu quả như đối với nghiên cứu lý thuyết…”
“Nói đến việc nghiên cứu lý thuyết, con gái bà đã chết như thế nào chứ?”

Câu hỏi này làm Diệp Văn Khiết im lặng mất mấy giây, Uông Diểu để ý thấy, ánh mắt bà dường như thoáng ảm đạm đi, cơ hồ không thể nhận ra được, nhưng ngay lập tức, bà ta lại trở lại với chủ đề vừa rồi, “Thực ra đối với Chúa có sức mạnh vô song, tất cả những gì chúng ta làm đều không có ý nghĩa gì cả, chúng ta chỉ làm điều mà mình muốn làm thôi.”
Diệp Văn Khiết vừa mới dứt lời, chợt có mấy tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai cánh cửa lớn của nhà ăn đồng thời bị húc bật ra, một đám binh sĩ cầm súng tiểu liên xông vào trong, Uông Diểu để ý thấy bọn họ không phải cảnh sát vũ trang mà là quân chính quy, những người lính này

đi áp sát vào tường, hầu như không gây ra tiếng động, trong một thoáng đã hình thành một vòng vây xung quanh đám quân phiến loạn Tam Thể. Sử Cường là người đi vào sau cùng, áo jacket da mở phanh, tay nắm vào nòng súng, báng súng lộ ra trông như một chiếc búa. Gã vênh váo đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên xông lên phía trước, cánh tay cầm súng ngược vung lên một cái, tiếng kim loại đập vào xương sọ vang lên trầm đục, một chiến sĩ thuộc phe Tam Thể ngã gục xuống, khẩu súng lục còn chưa kịp rút văng một quãng xa. Mấy binh sĩ giương súng bắn chỉ thiên, bụi trên trần rơi xuống lả tả. Có người kéo tay Uông Diểu, nhanh chóng chạy ra khỏi đám

quân phiến loạn, đứng ở phía sau một hàng binh sĩ.
“Bỏ vũ khí lên bàn! Kẻ nào giở trò, bắn bỏ luôn!” Sử Cường chỉ vào một dãy súng tiểu liên sau lưng mình: “Biết là các vị đều không cần mạng rồi, bọn tôi đây cũng là nhắm vào những kẻ không muốn sống đấy! Tôi nói trước luôn ở đây cho rõ nhé: quy tắc của cảnh sát và những cấm kỵ của luật pháp không thích hợp để áp dụng với các người, thậm chí cả phép tắc chiến tranh của loài người cũng không thích hợp với các người nốt! Nếu các người đã coi cả nhân loại là kẻ thù, chúng ta cũng chẳng còn phải kiêng kỵ gì sất.”

Trong đám quân phiến loạn có tiếng xôn xao, nhưng không hề có hoảng loạn. Diệp Văn Khiết không tỏ thái độ gì. Có ba người đột nhiên xông ra khỏi đám đông, một trong số đó chính là cô gái xinh đẹp đã vặn gãy cổ Phan Hàn, họ chạy thẳng về phía tác phẩm nghệ thuật thể hiện mô hình Tam Thể đang chuyển động, mỗi người chụp lấy một khối cầu kim loại đang bay lượn, ôm chặt ở trước ngực.
Cô gái xinh đẹp dùng cả hai tay giơ cao khối cầu kim loại sáng bóng, khiến người ta liên tưởng đến một vận động viên thể dục dụng cụ thân hình yểu điệu, rồi lại nở nụ cười mê người, nói bằng giọng êm ái: “ Các anh cảnh sát, trong

tay chúng ta đây là ba quả bom nguyên tử, mỗi quả tương đương một nghìn năm trăm tấn TNT, cũng chẳng lớn lắm, chúng ta thích mấy thứ đồ chơi nho nhỏ thôi, đây là công tắc cho nổ.”
Mọi thứ trong đại sảnh lập tức đông cứng lại, duy chỉ có Sử Cường vẫn cử động. Gã nhét khẩu súng cầm ngược trên tay vào bao súng dưới nách trái, thần thái hờ hững như không, xoa xoa tay vào nhau.
“Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản: để Thủ lĩnh đi, sau đó chúng ta chơi kiểu gì cũng được.” Cô gái nói tiếp, bộ dạng có đôi phần nũng nịu.
“Tôi ở bên các đồng chí.” Diệp Văn

Khiết bình tĩnh nói.
“Có thể chứng thực điều cô ả nói không?” Sử Cường thấp giọng hỏi một sĩ quan đứng bên cạnh, hiển nhiên đây chính là chuyên gia về chất nổ.
Người sĩ quan ấy ném một chiếc túi nhựa tới trước mặt ba người cầm ba khối cầu, trong túi đựng một cái cân lò xo. Một chiến sĩ Tam Thể cầm khối cầu kim loại nhặt túi nhựa lên, sau khi lấy cái cân ra, liền cho khối cầu vào túi, treo lên móc cân, giơ lên đung đưa, sau đó lấy khối cầu ra ném xuống đất. Cô gái bật cười khanh khách, chuyên gia chất nổ bên này cũng cười khẩy khinh miệt. Một người khác cũng làm theo, cân thử khối

cầu, sau đó cũng vứt đi. Cô gái lại cười lên một tiếng, nhận lấy túi nhựa cho khối cầu vào, treo lên móc cân lò xo, thước đo soạt một cái đã trượt xuống mức thấp nhất.
Nụ cười trên gương mặt chuyên gia chất nổ đông cứng lại, anh ta thấp giọng bảo Sử Cường: “Cái này thì đúng rồi.”
Sử Cường vẫn không tỏ thái độ gì.
“Ít nhất có thể khẳng định bên trong có vật liệu phân hạch nguyên tố nặng, còn hệ thống dẫn nổ có hoạt động hay không thì vẫn chưa rõ.” Chuyên gia chất nổ nói.
Những cột sáng từ đèn pin gắn trên

súng của các binh sĩ đều tập trung cả vào người cô gái cầm quả bom nguyên tử, đôi tay thanh tú chết chóc đẹp đẽ nâng khối cầu có sức nổ tương đương một nghìn năm trăm tấn TNT, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ, hồ như đang đứng dưới ánh đèn pha trên sân khấu, đón nhận tiếng vỗ tay và hoan hô của khán giả.
“Có một cách này: bắn vào khối cầu đó.” Chuyên gia chất nổ thấp giọng nói nhỏ vào tai Sử Cường.
“Không làm nổ chứ?”
“Chỉ làm nổ thuốc nổ bình thường ở bên ngoài thôi, nhưng sẽ làm thuốc nổ bị bắn tung ra, không thể tạo ra lực nén hướng tâm chính xác đối với chất nổ hạt

nhân ở giữa, chắc chắn sẽ không gây nổ.”
Sử Cường nhìn chầm chầm vào cô gái cầm quả bom nguyên tử, không nói năng gì.

“Có cần bố trí tay súng bắn tỉa không?”
Sử Cường khẽ lắc đầu, cơ hồ không để ai nhận ra, “Không có vị trí thích hợp, con bé đó tinh quái như quỷ vậy, tay súng bắn tỉa chỉ cần giơ súng lên ngắm là nó phát giác ngay.”
Dứt lời, Sử Cường một mình bước lên trước, gạt đám người ra, đứng ở giữa khoảng đất trống.
“Đứng yên.” Cô gái cầm bom nguyên

tử ném cho Sử Cường một cái liếc mắt cảnh cáo, ngón tay cái bàn tay bên phải đặt lên nút nhấn kích nổ, sơn móng tay lấp lóa trong ánh đèn pin.
“Từ từ thôi, cô bé con, có chuyện này nhất định là cô muốn biết.” Sử Cường đứng cách cô gái chừng bảy tám mét, lấy trong túi ra một chiếc phong bì, “Tìm được mẹ ruột của cô rồi.”
Đôi mắt rạng rỡ của cô gái lập tức tối sầm lại, nhưng lúc này, đôi mắt ấy thật sự đã soi đến tâm hồn cô.
Sử Cường thừa cơ lại sải chân bước lên hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa gã và cô gái xuống còn khoảng năm mét. Cô gái cảnh giác giơ quả bom nguyên tử

lên, dùng ánh mắt ngăn gã lại, nhưng sự chú ý của cô đã bị phân tán. Một trong hai người vừa quăng quả bom nguyên tử giả đi lúc nãy bước về phía Sử Cường, đưa tay cầm lấy phong bì gã đang cầm, Sử Cường rút súng lục ra nhanh như chớp, động tác rút súng của gã vừa khéo bị người lấy phong bì chắn mất, cô gái không trông thấy, chỉ thấy bên tai người lấy thư có ánh sáng lóe lên, quả bom nguyên tử đang ôm trong lòng đã bị bắn trúng nổ bùng ra.
Sau một tiếng nổ trầm đục, hai mắt Uông Diểu tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa, anh được người ta kéo ra khỏi nhà ăn, khói mù màu vàng từ cửa lớn tràn vào, bên trong, tiếng ho trộn lẫn với

tiếng súng vang lên không ngớt, liên tục có người từ trong đám khói dày đặc xông ra ngoài… Uông Diểu đứng dậy, toan xông vào trong đại sảnh, liền bị chuyên gia chất nổ kia ôm ngang hông giữ chặt.
“Cẩn thận, có phóng xạ!”
Hỗn loạn nhanh chóng lắng xuống, có mười mấy người thuộc tổ chức Tam Thể bị bắn chết tại chỗ, hơn hai trăm người còn lại, kể cả Diệp Văn Khiết đều bị bắt sống. Cô gái cầm bom bị nổ thành một đống máu thịt bầy nhầy, nhưng quả bom nguyên tử bị ép nổ ấy chỉ hại chết một mình cô; người lấy phong bì trước mặt Sử Cường bị trọng thương, vì có người che chắn, Sử Cường chỉ bị vài vết

thương nhẹ, nhưng gã cũng giống như những người còn ở lại trong nhà ăn sau khi bom nổ, đã bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.
Uông Diểu nhìn Sử Cường ngồi trong xe qua ô cửa sổ nhỏ của xe cấp cứu, một vết thương trên đầu gã vẫn còn đang chảy máu, người y tá băng bó cho gã mặc một bộ đồ phòng hộ trong suốt, Sử Cường và Uông Diểu chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại di động.
“Cô gái đó là ai?” Uông Diểu hỏi.
Sử Cường nhe răng cười, “Tôi biết thế quái nào được, đoán bừa thôi, một con bé như thế, quá nửa là chưa từng gặp mẹ ruột mình. Tôi làm cái nghề này hơn

hai chục năm, chỉ học được cái phép nhìn người này thôi.”
“Anh thắng rồi, đúng thật là có người giở trò quỷ.” Uông Diểu cố gắng rặn ra một nụ cười, hy vọng Sử Cường ngồi trong xe có thể trông thấy.
“Chú em, vẫn là chú thắng chứ.” Sử Cường cười cười lắc đầu, “Anh chú đây có nằm mơ cũng không ngờ được, con bà nhà nó, không ngờ lại lôi cả người ngoài hành tinh vào đây!”