Chương 11 : Sử Cường

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sử Cường ngồi xuống bên cạnh Uông Diểu, đưa chùm chìa khóa xe cho anh, “Tùy tiện đậu xe ở ngã tư Đông Đơn, tôi mà đến chậm một bước là cảnh sát giao thông kéo đi rồi đấy.”
Sử Cường à, nếu biết anh luôn bám theo tôi, ít nhất tôi cũng thấy an ủi phần nào. Uông Diểu thầm nhủ, nhưng lòng tự tôn khiến anh không nói những lời đó ra miệng. Anh nhận lấy điếu thuốc Sử Cường đưa cho, châm lên, hút hơi thuốc lá đầu tiên sau mấy năm cai thuốc.
“Sao vậy chú em, không chịu nổi nữa à? Tôi đã bảo chú không được rồi mà, lại cứ thích cứng đầu cứng cổ.”
“Anh không hiểu được đâu.” Uông Diểu rít mạnh mấy hơi thuốc.
“Tôi quá hiểu là khác… Được rồi, đi ăn đi.”
“Tôi không muốn ăn.”
“Thế thì đi uống rượu, tôi mời.”
Uông Diểu bèn lên xe của Sử Cường, đi tới một nhà hàng nhỏ gần đó, trời vẫn sớm, trong nhà hàng không có ai cả.
“Hai cân(*) lòng bò, hai chai Nhị oa đầu!” Sử Cường lớn giọng gọi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, rõ ràng là khách quen ở đây.
(*) Cân Trung Quốc bằng 0,5 kg.
Nhìn thứ đen đúa trên hai cái đĩa to tướng được bưng ra, dạ dày trống rỗng của Uông Diểu quặn lên, suýt chút nữa là nôn ọe. Sử Cường lại gọi cho anh bánh quẩy và sữa đậu nành, Uông Diểu cố ép mình ăn một chút, sau đó cùng Sử Cường uống hết chén này đến chén khác. Anh có cảm giác người mình nhẹ bẫng, bắt đầu nhiều lời hơn, kể hết toàn bộ những việc xảy ra trong ba ngày nay cho Sử Cường nghe, tuy rằng anh cũng biết có thể Sử Cường đã biết hết rồi, thậm chí còn biết nhiều hơn cả anh nữa.
“Ý anh là, vũ trụ nháy mắt với anh ấy hả?” Sử Cường xúc lòng bò ăn như kiểu ăn mì, ngẩng đầu lên hỏi.
“Cách ví von này rất xác đáng đấy.” “Vớ vẩn.”
“Nguồn gốc sự không biết sợ của anh là bởi anh vô tri.”
“Lại nhảm nhí, nào, cạn ly!”
Uông Diểu uống cạn chén đó xong, cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng cả lên, chỉ có Sử Cường đang ngồi đối diện với mình ăn lòng bò là đứng yên, anh nói: “Đại Sử à, anh… anh đã bao giờ nghĩ đến một số vấn đề triết học cao nhất chưa? Ừm, ví dụ như là, con người từ đâu đến, rồi sẽ đi đâu; vũ trụ từ đâu đến, rồi sẽ đi đâu…” “Không hề.” “Chưa bao giờ?” “Chưa bao giờ.”
“Anh cũng nhìn bầu trời sao rồi chứ, chẳng lẽ không hề nảy sinh chút cảm giác kính sợ và tò mò nào?”
“Buổi đêm tôi chẳng bao giờ nhìn trời cả.”
“Sao lại thế được? Các anh thường phải trực ca đêm cơ mà?”
“Chú em à, nếu tôi đang cắm điểm ca đêm mà ngẩng đầu nhìn trời, lỡ đối tượng phải giám sát trốn đi mất thì tính sao?”
“Chúng ta đúng là chẳng có chuyện gì để nói cả, cạn ly!”
“Thực ra ấy, tôi có nhìn sao trên trời cũng chẳng đi nghĩ mấy vấn đề triết học tận cùng gì đó của chú đâu, tôi có nhiều chuyện cần lo lắng lắm, thuê nhà này, con cái phải đi học đại học này, đấy là chưa kể mấy vụ án không đầu không đuôi kia nữa… Tôi là loại thẳng ruột ngựa nhìn một cái là thấu từ trong ra ngoài luôn, đương nhiên không được lòng lãnh đạo, sau khi xuất ngũ lăn lộn bao nhiêu năm vẫn chỉ là loại lính quèn, nếu không phải làm được việc thì đã bị người ta đá đi từ lâu rồi… Bấy nhiêu đấy vẫn chưa đủ cho tôi nghĩ hay sao, còn tâm trạng nào mà ngắm sao nghĩ về triết học nữa chứ?”
“Nói vậy cũng phải, nào, cạn ly!” “Nhưng mà, tôi cũng đã phát minh ra
một định lý đấy.”
“Nói thử xem nào.”
“Cái gì bất bình thường ắt có ma quỷ.”
“Đây là… định lý chó chết gì vậy!” “Tôi nói ‘có ma’, không phải là có ma
thật, mà là có người đang giở trò quỷ.”
“Nếu có chút thường thức khoa học tối thiểu, anh sẽ không thể tưởng tượng nổi sức mạnh nào mới có thể làm được hai điều này đâu, đặc biệt là điều thứ hai, trên cấp độ cả vũ trụ đấy, chẳng những không thể giải thích bằng khoa học hiện có của nhân loại, mà thậm chí là cả bên ngoài khoa học đi nữa, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này không phải là hiện tượng siêu nhiên, tôi không biết nó là siêu cái gì nữa…”
“Vẫn là câu nói ấy: nhảm nhí! Chuyện bất thường tôi đây gặp nhiều lắm rồi.”
“Vậy anh cho tôi một gợi ý đi, bước tiếp theo tôi nên làm thế nào?”
“Uống tiếp, uống xong về đi ngủ.” “Được lắm.”

Uông Diểu không biết mình đã trở về xe thế nào, anh nằm trên ghế sau chìm vào một giấc ngủ say không mộng mị, cảm giác thời gian không lâu, nhưng lúc mở mắt ra, Mặt trời đã sắp lặn về phía Tây thành phố rồi. Anh ra khỏi xe, tuy rằng cuộc rượu lúc sáng khiến cả người anh mềm nhũn, nhưng cảm giác đỡ hơn nhiều. Anh nhận ra mình đang ở một góc Tử Cấm thành, ánh hoàng hôn chiếu lên hoàng cung cổ kính, dát vàng lên hào nước bao bọc xung quanh thành, trong mắt anh, thế giới đã khôi phục lại nét cổ điển và ổn định vốn có. Uông Diểu cứ thế hưởng thụ sự bình lặng đã lâu rồi không được cảm nhận ấy cho tới khi trời tối hẳn, chiếc Santata màu đen quen thuộc kia lách ra khỏi làn xe trên phố, đi thẳng tới chỗ anh rồi phanh kít lại, Sử Cường bước xuống.
“Ngủ ngon chứ hả?” Sử Cường hỏi oang oang.
“Ừ, bước tiếp theo phải tính sao bây giờ?”
“Ai, anh hả? Đi ăn tối, rồi uống thêm chút nữa, uống xong rồi ngủ.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Ngày mai anh cũng phải đi làm chứ.”
“Bộ đếm giờ đã nhảy xuống… 1091 tiếng rồi.”

“Mặc cha cái bộ đếm giờ ấy, việc trước tiên anh cần làm bây giờ là đảm bảo mình đứng vững, sau đó mới có thể nói chuyện khác được.”
“Đại Sử, anh không thể nói cho tôi một chút sự thật sao? Coi như tôi xin anh vậy.”
Sử Cường trừng mắt lên nhìn Uông Diểu một lúc, sau đó ngửa mặt cười ha hả, “Câu này tôi cũng nói với Thường Vĩ Tư mấy lần rồi, chúng ta đúng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn mà. Nói thực nhé, tôi chẳng biết cái mẹ gì đâu, cấp bậc thấp, bọn họ không nói cho tôi biết, có lúc cứ như là đang ở trong một cơn ác mộng vậy.”

“Nhưng dẫu sao anh cũng biết nhiều hơn tôi.”
“Được rồi, giờ tôi sẽ nói cho anh hết những thứ nhiều hơn ấy.” Sử Cường chỉ tay vào bờ hào nước quanh thành, hai người tìm một chỗ thích hợp ở đó ngồi xuống. Trời đã tối, sau lưng họ là dòng chảy đèn pha của xe cộ, hai người nhìn thấy bóng mình trên mặt nước đang biến ảo lúc dài lúc ngắn.
“Làm cái nghề này của chúng tôi, thực ra chính là chắp nối những sự việc tưởng chừng như chẳng liên can gì đến nhau lại, chắp đúng rồi, chân tướng sẽ lộ ra. Dạo trước, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tội phạm nhắm vào các cơ quan nghiên cứu khoa học và giới học thuật tăng cao đột ngột, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Tất nhiên, anh đã biết vụ nổ ở công trình máy gia tốc hạt bên Lương Tương kia rồi, còn cả vụ án vị học giả được giải Nobel bị giết đó nữa… Động cơ phạm tội đều rất kỳ quái, không phải vì tiền, không phải vì trả thù, cũng không có bối cảnh chính trị gì hết, đơn thuần chỉ là phá hoại. Còn một số việc khác không phải hành vi phạm tội nữa, như là Biên giới Khoa học và các học giả tự sát, vân vân. Hoạt động của các nhóm bảo vệ môi trường gần đây cũng sôi nổi một cách quá đáng, lúc thì tụ tập ở công trường ngăn không cho thi công đập thủy điện hoặc trạm điện hạt nhân, lúc thì lại tổ chức xã hội thể nghiệm trở về với tự nhiên của nợ gì đó… Còn cả một số việc trông thì có vẻ vặt vãnh… Gần đây anh có xem phim không?”
“Về cơ bản là không.”
“Mấy bộ phim lớn gần đây đều nhà quê vãi cả ra, toàn là cảnh non xanh nước biếc, trai đẹp gái xinh chẳng hiểu đời nào ở đó sống rất hạnh phúc, nam làm ruộng, nữ dệt vải, nói theo lời đạo diễn thì là thể hiện cuộc sống tốt đẹp trước khi bị khoa học kỹ thuật hiếp dâm. Thí dụ như cái phim ‘Đào hoa nguyên’ ấy, rõ ràng là sản xuất ra chẳng có ma nào xem, nhưng lại có người nhất quyết bỏ mấy trăm triệu vào đấy. Còn cả một cuộc thi tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nữa, giải cao nhất là năm triệu, người nào viết về tương lai kinh tởm nhất thì sẽ đoạt giải thưởng, sau đó lại quẳng ra thêm mấy trăm triệu để cải biên tiểu thuyết ấy thành phim điện ảnh… Đủ các loại tà giáo kỳ quái cũng mọc lên như nấm, giáo chủ nào cũng tiền bạc thênh thang…”
“Những chuyện này thì có liên can gì đến những gì anh nói trước đó?”
“Phải kết nối chúng lại với nhau, tất nhiên hồi trước tôi chẳng hơi đâu mà lo nghĩ mấy chuyện này, nhưng từ khi được điều từ tổ trọng án đến trung tâm tác chiến, đây lại là việc thuộc chức phận của tôi rồi. Tôi có thể kết nối chúng với nhau, đây là thiên bẩm, ngay cả Thường Vĩ Tư cũng không thể không phục.”
“Kết luận rút ra là gì?”
“Tất cả mọi chuyện, đều có và chỉ có một kẻ đứng sau giật dây, hắn muốn đánh sập hoàn toàn mọi nghiên cứu khoa học.”
“Ai?”
“Không biết, thật sự tôi không biết, nhưng có thể cảm giác được kế hoạch của hắn rất to lớn, rất toàn diện: phá hoại thiết bị nghiên cứu khoa học, sát hại nhà khoa học; hoặc khiến họ tự sát, khiến họ phát điên… Nhưng chủ yếu vẫn là khiến các anh suy nghĩ lệch lạc, như vậy thì các anh sẽ biến thành ngu xuẩn hơn cả người bình thường.”
“Câu cuối cùng của anh rất chính xác.”
“Đồng thời, còn bêu xấu khoa học trong xã hội, tất nhiên hồi trước cũng có người luôn làm như vậy, nhưng lần này thì tuyệt đối là có tổ chức.”
“Tôi tin anh.”
“Hừ, đấy là bây giờ thế thôi. Chuyện mà đám tinh hoa trong giới khoa học như các anh còn không nhìn ra, không ngờ lại bị một kẻ thô lỗ chỉ tốt nghiệp trường trung cấp như tôi nhìn ra được? Sau khi tôi nói ra chuyện này, đã bị lãnh đạo và đám học giả cười cho thối mũi một phen đấy.”
“Kể cả lúc đó anh nói những chuyện này với tôi, tôi chắc chắn cũng không cười nhạo anh. Anh biết một số vụ việc ngụy khoa học không, có biết những kẻ làm trò ngụy khoa học ấy sợ nhất là gì không?”
“Nhà khoa học chứ còn gì.”
“Sai rồi, trên thế giới có rất nhiều học giả hàng đầu đã bị bọn lừa đảo dùng ngụy khoa học gạt cho chóng mày chóng mặt, cuối cùng lại còn đi giong trống phất cờ cho chúng nữa. Nhưng bọn ngụy khoa học lại sợ nhất một loại người khác, bọn họ rất khó gạt: chính là nhà ảo thuật. Sự thực là, hầu hết các vụ lừa đảo bằng ngụy khoa học đều bị các nhà ảo thuật bóc trần. So với đám mọt sách trong giới khoa học, người có kinh nghiệm xã hội và nhiều năm làm cảnh sát như anh rõ ràng có năng lực phát giác ra hành vi phạm tội quy mô lớn hơn họ nhiều chứ.”
“Thực ra, cũng vẫn có người thông minh hơn tôi đấy, chuyện này đã được cấp trên phát giác ra từ lâu rồi. Lúc đầu tôi bị cười nhạo là vì không tìm đúng nơi đúng chỗ, cuối cùng liền được Đại đội trưởng cũ triệu tập về đây, có điều cũng chỉ là làm chân chạy việc thôi… Được rồi, đó chính là một chút những gì tôi biết nhiều hơn anh đấy.”

“Có một câu hỏi: chuyện này thì có quan hệ gì với bên quân đội?”
“Tôi cũng thắc mắc, hỏi bọn họ, họ liền nói chiến tranh đã nổ ra rồi, chiến tranh thì tất nhiên là việc của quân đội rồi còn gì. Tôi cũng giống anh thôi, thoạt tiên tưởng là họ đang nói mê. Nhưng họ không đùa chút nào đâu, bây giờ bộ đội đúng là đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Toàn cầu có hơn hai mươi cái trung tâm tác chiến như ở chỗ chúng ta, bên trên còn một cấp nữa, nhưng không ai biết đó là cái gì.”
“Kẻ địch là ai?”
“Không biết. Sĩ quan NATO đã vào phòng tác chiến của Bộ Tổng tham mưu bên ta rồi, trong Lầu Năm Góc cũng có cả một mớ tướng tá Trung Quốc, bố ai mà biết được kẻ địch là ai chứ?”
“Thế này thì cũng ly kỳ quá rồi, những gì anh nói đều là sự thật chứ?”
“Mấy tay chiến hữu cũ của tôi thời trong bộ đội giờ đều lên tướng cả rồi, thế nên cũng biết một ít.”
“Chuyện lớn như vậy mà báo đài truyền thông lại không có tí phản ứng nào à?”
“Đây lại là một hiện tượng kỳ lạ nữa: tất cả các quốc gia đều đồng thời bảo mật, vả lại còn làm cực kỳ khắt khe. Giờ tôi có thể khẳng định một điều: kẻ địch rất ghê gớm, cấp trên họ hoảng rồi! Tôi quá quen với Thường Vĩ Tư, từ chỗ ông ta có thể nhìn ra được, ông ta là loại người trời sập xuống cũng không sợ, nhưng giờ có lẽ không chỉ có trời sập xuống thôi đâu. Bọn họ bị dọa cho run lên rồi, căn bản là không có lòng tin để chiến thắng kẻ địch ấy.”
“Nếu mà như vậy thì đáng sợ quá rồi.”
“Có điều, ai mà chẳng có thứ họ sợ, kẻ địch ghê gớm kia cũng thế; càng lợi hại thì thứ mà nó sợ lại càng trí mạng đối với nó.”
“Thế nó sợ cái gì?”

“Sợ các anh, sợ các nhà khoa học. Vả lại, lạ một điều là, những thứ các anh nghiên cứu càng không có tác dụng thực tế, càng vơ vẩn không đâu vào đâu kiểu như Dương Đông ấy, thì nó lại càng sợ, còn sợ hơn cả anh sợ vũ trụ nháy mắt ấy, thế nên nó mới hành động dữ dội như thế. Nếu giết các anh mà có tác dụng, nó đã giết sạch các anh từ lâu rồi, nhưng biện pháp hữu hiệu nhất vẫn là quấy nhiễu tư tưởng của các anh, người chết rồi thì còn có người khác, nhưng tư tưởng mà nhiễu loạn thì khoa học coi như tiêu đời.”
“Ý anh là nó sợ khoa học cơ bản?” “Ừ, khoa học cơ bản.”

“Nghiên cứu của tôi và Dương Đông khác biệt rất lớn, vật liệu nano không phải là khoa học cơ bản, mà chỉ là một vật liệu có cường độ cao, có thể uy hiếp được cái sức mạnh thần bí kia sao?”
“Anh thì đúng là ngoại lệ, hiện tại, nó vẫn chưa quấy nhiễu đến loại nghiên cứu ứng dụng như anh, có lẽ trong thứ vật liệu ấy của anh có thứ gì đó khiến nó sợ hãi.”
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
“Đi làm, tiếp tục nghiên cứu, đây chính là đòn đả kích lớn nhất với nó, mặc cha cái bộ đếm giờ gì đấy kia. Nếu hết giờ làm mà muốn thư giãn, cũng có thể chơi thử cái trò chơi đó, phá đảo được nó là tốt nhất.”
“Trò chơi? Tam Thể? Chẳng lẽ nó liên quan gì đến chuyện này?”
“Có liên quan đấy, tôi thấy trong trung tâm tác chiến có mấy chuyên gia cũng chơi trò này, không phải trò chơi bình thường đâu, người không biết gì như tôi không chơi nổi, phải là hạng có tri thức như anh mới được.”
“Ừm, không còn gì khác nữa à?”
“Hết rồi, khi nào có gì tôi sẽ báo cho anh biết, điện thoại di động phải luôn luôn bật. Anh bạn à, phải đứng cho vững nhé! Lúc nào sợ hãi thì hãy nghĩ đến định lý kia của tôi.”

Uông Diểu còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, Sử Cường đã lên xe đi mất.