Chương 35 : Sâu bọ

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Xem xong những thứ này, nhất định là anh đã nghĩ đến đại nguyên tử mà mình phát hiện ba năm trước do nghiên cứu sét hòn, đó là thời kỳ huy hoàng nhất của anh còn gì.” Uông Diểu nói với Đinh Nghị, lúc này họ đang ở trong căn phòng khách rộng rãi ở nhà Đinh Nghị, hai người đều dựa vào bên cạnh chiếc bàn bi a kia.

“Đúng thế, tôi vẫn luôn xây dựng lý thuyết về đại nguyên tử, giờ đã có được gợi ý rồi: đại nguyên tử rất có khả năng chính là sự triển khai của nguyên tử ở chiều thấp hơn. Quá trình triển khai này là do một lực tự nhiên nào đó mà chúng ta chưa biết, có thể nó đã diễn ra không lâu sau Vụ Nổ Lớn, cũng có khả năng là đến tận bây giờ, nó vẫn liên tục tiến hành triển khai như thế. Có lẽ, tất cả mọi nguyên tử trong vũ trụ này cuối cùng đều sẽ triển khai thành cấu trúc ở chiều thấp hơn trong thời gian dài đằng đẵng, kết cục cuối cùng của vũ trụ của chúng ta là biến thành vũ trụ vĩ mô do các nguyên tử cấu trúc chiều thấp hơn tạo thành cũng nên, đây cũng có thể coi như một quá trình tăng entropy… lúc đó còn tưởng rằng, phát hiện ra đại nguyên tử có thể mang đến sự đột phá cho ngành vật lý, giờ xem ra hoàn toàn không phải.” Đinh Nghị nói, đứng dậy đi về phía phòng sách lật tìm gì đó.

“Tại sao? Nếu chúng ta đã có thể bắt được đại nguyên tử rồi, chẳng lẽ không thể bỏ qua máy gia tốc hạt, trực tiếp nghiên cứu cấu trúc tầng sâu của vật chất thông qua đại nguyên tử này hay sao?”

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy” Đinh Nghị bước ra khỏi phòng sách, trong tay cầm một khung ảnh viền bạc chế tác tinh xảo, “Giờ nghĩ lại thấy thật tức cười.” Anh ta khom người nhặt từ dưới sàn nhà bừa bộn lên một đầu mẩu thuốc lá, “Hãy xem cái đầu lọc này nhé. Chúng ta từng nói, diện tích hai chiều của nó khi triển khai ra thì bằng cả căn phòng khách này, nhưng nếu thật sự trải ra, anh có thể dựa vào mặt phẳng ấy mà nghiên cứu ra cấu trúc ba chiều từng tồn tại của cái đầu lọc thuốc lá hay không? Tất nhiên là không thể nào, những thông tin về cấu trúc ba chiều đó đã biến mất khi triển khai thành cấu trúc hai chiều rồi, giống như cái cốc đã vỡ thì không thể lành lại được vậy, nguyên tử ở trạng thái tự nhiên triển khai thành cấu trúc chiều thấp hơn là quá trình không thể nghịch đảo. Chỗ thông minh của các nhà khoa học Tam Thể chính là đồng thời với việc triển khai hạt thành cấu trúc chiều thấp hơn, họ vẫn bảo lưu được thông tin về cấu trúc ở chiều cao hơn, khiến cả quá trình này có thể nghịch đảo được. Trong khi ấy, cấu trúc tầng sâu của vật chất mà chúng ta phải nghiên cứu, vẫn chỉ có thể bắt đầu từ mười một chiều, tức là, không thể không có máy gia tốc. Lấy ví dụ thế này: máy gia tốc chính là bàn tính và thước đo của chúng ta, nhờ vào chúng, chúng ta mới phát minh ra được máy tính điện tử.”

Đinh Nghị cho Uông Diểu xem tấm ảnh lồng trong chiếc khung đó. Trong ảnh, một nữ thiếu tá quân đội trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng ở giữa đám trẻ con, ánh mắt cô trong veo, nụ cười mỉm mê người. Cô và bọn trẻ con đứng trên một bãi cỏ được cắt tỉa rất đẹp, bên trên có mấy con thú nhỏ trắng muốt. Phía sau họ, có một tòa nhà lớn trông như nhà xưởng, trên tường vẽ các động vật hoạt hình màu sắc rực rỡ, còn có cả bóng bay, hoa lá…

“Quen trước khi gặp Dương Đông à?

Đời sống của anh cũng phong phú nhỉ.” Uông Diểu nhìn tấm ảnh nói.

“Cô ấy tên là Lâm Vân, đã có những cống hiến mang tính then chốt với công trình nghiên cứu sét hòn và phát hiện ra đại nguyên tử, có thế nói, không có cô ấy, thì không thể có phát hiện này.”

“Tôi chưa từng nghe nói đến cô ấy” “Đúng thế, vì một số việc mà anh cũng chưa từng nghe nói đến… nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy như vậy là không công bằng với Lâm Vân.”

“Giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Ở … ở một nơi, có lẽ là ở một số nơi… Chậc, giờ mà cô ấy có thể xuất hiện thì tốt biết mấy.”

Trước câu trả lời kỳ quặc của Đinh Nghị, Uông Diểu cũng không để ý lắm, anh chẳng có hứng thú gì với người phụ nữ trong tấm ảnh, bèn trả khung ảnh lại cho Đinh Nghị, xua xua tay nói: “Chẳng can hệ gì, tất cả đều chẳng can hệ gì nữa rồi.”

“Đúng thế, tất cả đều chẳng còn can hệ gì nữa rồi.” Đinh Nghị đặt chiếc khung ảnh ngay ngắn trên bàn bi a, ngước nhìn anh, rồi vươn tay với lấy chai rượu để ở góc bàn…

Lúc Sử Cường đẩy cửa bước vào, hai người đã say ngà ngà, họ trông thấy gã thì đều rất hưng phấn. Uông Diểu đứng dậy ôm lấy vai gã, “A, Đại Sử, cảnh sát Sử…” Đinh Nghị lảo đà lảo đảo tìm một cái cốc đặt lên bàn bi a, rót rượu cho gã, “Cái độc chiêu đấy của anh thà rằng không tung ra còn hơn. Những thông tin ấy, chúng ta có đọc hay không thì kết quả hơn bốn trăm năm sau cũng như thế cả thôi.”

Sử Cường ngồi xuống đằng trước bàn bi a, hấp háy mắt nhìn bọn họ: “Thật sự đúng như các cậu nói hả, mọi sự đều đã tiêu tùng rồi sao?”

“Tất nhiên, tiêu tùng hết cả rồi” “Không thể dùng máy gia tốc, không thể nghiên cứu cấu trúc vật chất thì là
tiêu tùng hết cả đấy hả?”

“Thế anh… nói đi xem nào?”

“Không phải kỹ thuật vẫn đang tiến bộ đấy à, viện sĩ Uông vẫn làm được vật liệu nano…”

“Thử tưởng tượng ở một vương quốc cổ đại, kỹ thuật của họ cũng đang tiến bộ, có thể chế tạo cho binh lính những thanh đao, thanh kiếm, mũi giáo tốt hơn, thậm chí còn có thể tạo ra những cung nỏ bắn liên tục được như súng máy, nhưng mà…”

Sử Cường trầm ngâm gập đầu, “Nhưng nếu bọn họ không biết vật chất là do nguyên tử, phân tử cấu tạo nên, thì sẽ mãi mãi không thể tạo ra tên lửa đạn đạo và vệ tinh, trình độ khoa học bị hạn chế.”

Đinh Nghị vỗ vai Sử Cường nói, “Từ lâu tôi đã biết anh là người thông minh mà, nhìn đấy mà xem…”

Uông Diểu tiếp lời: “Nghiên cứu cấu trúc tầng sâu của vật chất là cơ sở của cơ sở để nghiên cứu tất cả mọi khoa học khác, nếu việc này không có tiến triển, thì cái gì cũng là … nói theo cách của anh đi: tán phét.”

Đinh Nghị chỉ vào Uông Diểu: “Viện sĩ Uông đời này vẫn không đến nỗi phải nhàn rỗi, có thể tiếp tục đi cải tiến đao này, kiếm này, mũi giáo này. Còn tôi thì sau này biết làm cái mẹ gì đây? Có trời mới biết!” Nói xong, anh ta ném chai rượu rỗng không lên bàn, cầm một viên bi ném về phía cái chai.

“Đây là chuyện tốt!” Uông Diểu giơ cốc rượu lên nói, “Dẫu sao chúng ta cũng sống được hết đời này, từ nay về sau có lý do để chán chường trụy lạc rồi! Chúng ta là sâu bọ! Là loài sâu bọ sắp bị tiêu diệt, ha ha…”

“Nói hay lắm!” Đinh Nghị cũng giơ cốc lên, “Cạn vì loài sâu bọ! thật không thể ngờ nổi ngày tận thế mà cũng sảng khoái như vậy, sâu bọ vạn tuế, Hạt trí tuệ vạn tuế! Ngày tận thế vạn tuế!”

Sử Cường lắc đầu, uống một hơi cạn sạch cốc rượu trước mặt gã, rồi lại lắc đầu, “Đếch ra cái thể thống gì.”

“Vậy thì anh muốn sao?” Đinh Nghị trừng cặp mắt say rượu lên nhìn Sử Cường, “Anh có thể khiến chúng tôi phấn chấn lên không?”

Sử Cường đứng dậy: “Đi thôi.” “Đi đâu?”

“Đi tìm cái để phấn chấn chứ còn gì.”

“Được rồi anh Cường ơi, ngồi xuống, uống đi.”

Sử Cường xốc cánh tay hai người kéo đi: “Đi thôi, không được thì cầm cả rượu theo”

Sau khi xuống nhà, ba người lên xe của Sử Cường. Lúc xe khởi động, Uông Diểu lớn tiếng hỏi đi đâu, Sử Cường trả lời: “Quê tôi, không xa lắm đâu.”

Xe chạy ra khỏi thành phố, men theo đường cao tốc Bắc Kinh-Thạch Gia Trang phóng nhanh về hướng Tây, vừa vào địa phận Hà Bắc thì ra khỏi đường cao tốc. Sử Cường dừng xe, kéo hai người còn lại ra. Đinh Nghị và Uông Diểu vừa bước xuống, ánh Mặt trời chói chang của buổi chiều đã khiến họ phải nheo mắt lại, đồng bằng Hoa Bắc phủ kín những ruộng lúa mạch trải rộng ra trước mắt ba người.

“Anh dẫn bọn tôi đến đây làm gì?” Uông Diểu hỏi.

“Xem sâu bọ.” Sử Cường châm một điếu xì gà mà thượng tá Stanton tặng gã, đồng thời dùng xì gà chỉ vào ruộng lúa mạch phía trước.

Uông Diểu và Đinh Nghị bây giờ mới nhận ra, ruộng đồng đã bị một lớp châu chấu phủ kín, trên mỗi cây lúa mạch đều có mấy con châu chấu bu vào, dưới mặt đất, lại có nhiều châu chấu hơn đang nhung nhúc, trông như một thứ dịch thể nhầy nhụa.

“Ở đây cũng có nạn châu chấu à?” Uông Diểu xua đi một đám châu chấu nhỏ ở bờ ruộng, ngồi xuống.

“Giống như bão cát thôi, có từ mười năm trước rồi, nhưng năm nay là ghê gớm nhất.”

“Thế thì sao chứ? Sử Cường, chẳng can hệ gì nữa rồi.” Đinh Nghị vẫn chưa hết say, lè nhè nói.

“Tôi chỉ muốn mời hai vị khoa học gia nghĩ một vấn đề thôi: mức độ chênh lệch giữa kỹ thuật của người Trái đất và người Tam Thể lớn hơn, hay là giữa trình độ của châu chấu với của chúng ta lớn hơn hả?”

Câu hỏi này tựa như một gáo nước lạnh giội lên đầu hai nhà khoa học đang say rượu, họ tròn mắt nhìn chằm chằm vào lũ châu chấu bám thành đống thành đụn phía trước, nét mặt dần dần trở nên nghiêm nghị, hai người nhanh chóng hiểu được ý của Sử Cường.

Hãy nhìn đi, đây chính là sâu bọ, mức độ chênh lệch giữa trình độ kỹ thuật của bọn chúng và của chúng ta, lớn hơn rất nhiều so với độ chênh lệch giữa chúng ta và văn minh Tam Thể. Loài người đã dốc hết sức lực tiêu diệt bọn chúng, dùng đủ các loại thuốc trừ sâu, dùng máy bay phun thuốc, nhập khẩu, nuôi dưỡng thiên địch của bọn chúng, lùng sục tiêu diệt trứng của bọn chúng, dùng biện pháp biến đổi gien để khiến chúng mất khả năng sinh sản, dùng lửa đốt bọn chúng, dùng nước nhấn chìm bọn chúng, mỗi gia đình đều có thuốc xịt côn trùng để đối phó với bọn chúng, bên dưới mỗi chiếc bàn làm việc đều có vũ khí có thể tiêu diệt bọn chúng… Cuộc chiến tranh dài đằng đẵng này đã gắn liền với cả nền văn minh nhân loại, đến giờ vẫn chưa phân được thắng bại, sâu bọ vẫn chưa bị tuyệt diệt, bọn chúng vẫn cứ ngạo nghễ giữa trời đất như thuở trước, số lượng của bọn chúng cũng không hề ít đi so với lúc trước khi loài người xuất hiện. Người Tam Thể khi coi loài người như lũ sâu bọ dường như đã quên mất một sự thực rằng: sâu bọ chưa bao giờ thực sự bị đánh bại.

Mặt trời bị một đám mây đen nhỏ che lấp, buông xuống mặt đất một khoảng bóng râm di động. Đây không phải mây bình thường, mà là một đàn châu chấu lớn vừa mới đến, bọn chúng nhanh chóng hạ cánh xuống những ruộng lúa mạch ở đó, ba người đắm mình trong trận mưa rào của sự sống ấy, cảm nhận sự tôn nghiêm của sự sống trên địa cầu. Đinh Nghị và Uông Diểu nghiêng hai chai rượu đang cầm trên tay, đổ xuống đồng bằng Hoa Bắc dưới chân mình, đây là để mời rượu lũ sâu bọ kia.

“Đại Sử, cảm ơn anh.” Uông Diểu chìa tay ra với Sử Cường.

“Tôi cũng cảm ơn anh.” Đinh Nghị nắm chặt bàn tay kia của Sử Cường.

“Chúng ta mau trở về thôi, có rất nhiều việc phải làm” Uông Diểu nói.