Chương 13 : Hồng Ngạn phần 2

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi mới gia nhập căn cứ Hồng Ngạn, Diệp Văn Khiết không được phân cho công việc cố định nào, chỉ làm một số việc lặt vặt về kỹ thuật dưới sự giám sát của một nhân viên an ninh.
Từ thời học đại học năm thứ hai, Diệp Văn Khiết đã rất thân thiết với thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh sau này của cô. Ông từng nói với Diệp Văn Khiết, nghiên cứu vật lý thiên văn mà không hiểu kỹ thuật thực nghiệm, không có năng lực quan sát thì lý thuyết giỏi mấy cũng vô dụng, ít nhất ở Trung Quốc là như thế. Điều này khác hẳn với quan điểm của

cha cô. Nhưng Diệp Văn Khiết có khuynh hướng đồng tình với cách nhìn nhận của giáo sư, cô luôn có cảm giác cha mình quá lý thuyết. Thầy giáo cô là một trong những người sáng lập nên ngành thiên văn vô tuyến của Trung Quốc, dưới sự ảnh hưởng của ông, Diệp Văn Khiết cũng bắt đầu nảy sinh hứng thú với thiên văn vô tuyến, vì vậy cô đã tự học thêm chuyên ngành kỹ sư điện tử và máy tính(*), đây là cơ sở kỹ thuật để thực nghiệm và quan trắc của ngành học này. Trong hai năm nghiên cứu sinh, cô và thầy giáo đã cùng vận hành thử kính thiên văn vô tuyến cỡ nhỏ đầu tiên trong nước, tích lũy khá nhiều kinh nghiệm trên phương diện này. Thật không ngờ, những

kiến thức ấy của cô lại có ích ở căn cứ địa Hồng Ngạn.
(*) Vào thời đó, ở hầu hết các trường đại học, hai chuyên ngành này là một. (TG)
Ban đầu, Diệp Văn Khiết phụ trách kiểm tra và sửa chữa thiết bị ở bộ phận phát xạ, rồi nhanh chóng trở thành cốt cán kỹ thuật không thể thiếu của bộ phận này, cô lấy làm khó hiểu về điều đó. Cô là người duy nhất không mặc quân phục trong căn cứ này, thêm nữa, do thân phận đặc biệt của cô, mọi người đều giữ khoảng cách nhất định, khiến cô chỉ có thể dốc hết tâm trí vào công việc để vợi bớt nỗi cô đơn. Nhưng điều này cũng

không đủ để giải thích vấn đề, đây dẫu sao cũng là dự án quốc phòng trọng điểm, lẽ nào trình độ của nhân viên kỹ thuật ở đây lại tầm thường đến thế, một người không xuất thân ngành kỹ thuật, cũng chẳng có kinh nghiệm công tác như cô mà cũng dễ dàng thay thế được hay sao?
Sau rồi, cô nhanh chóng phát hiện ra một vài nguyên nhân. Trái ngược với những gì cô trông thấy, những sĩ quan kỹ thuật ưu tú nhất của Quân đoàn Pháo binh số 2 đều được phân về đây, cô có học cả đời cũng không thể theo kịp những kỹ sư điện tử và máy tính siêu việt này. Nhưng căn cứ Hồng Ngạn ở nơi hoang vắng, điều kiện rất kém, vả lại việc nghiên cứu

chế tạo hệ thống Hồng Ngạn về cơ bản đã kết thúc, chỉ còn lại việc vận hành và bảo dưỡng, về mặt kỹ thuật cũng chẳng có cơ hội làm nên thành quả gì nữa, đa số mọi người làm việc chẳng mấy chuyên chú. Bọn họ hiểu rõ, ở những dự án bảo mật tối cao này, một khi đã đặt chân vào cương vị chủ chốt về mặt kỹ thuật thì rất khó được điều đi. Bởi vậy, mọi người đều cố ý hạ thấp năng lực của mình xuống, nhưng cũng không thể biểu hiện quá tệ, vì vậy khi lãnh đạo chỉ hướng Đông, họ liền gắng sức cật lực hướng Tây, cố tình giả ngốc, chỉ mong lãnh đạo nghĩ: người này cũng cố hết sức rồi, nhưng với năng lực và trình độ đó có giữ lại cũng chẳng ích gì, chỉ vướng chân

vướng tay.
Rất nhiều người đã được điều đi thành công. Trong tình cảnh đó, Diệp Văn Khiết bất giác đã trở thành lực lượng kỹ thuật trung kiên của căn cứ. Thế nhưng, vẫn còn một nguyên nhân khác khiến cô bước lên vị trí này, cô nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi: ít nhất, dựa trên những phần mà cô tiếp xúc được, căn cứ Hồng Ngạn này chẳng có kỹ thuật nào thực sự tiên tiến cả.
Sau khi vào căn cứ, Diệp Văn Khiết chủ yếu làm việc tại bộ phận phát xạ, thời gian trôi đi, những hạn chế đối với cô đã dần dần buông lỏng, nhân viên giám thị luôn kè kè đi theo cô cũng đã

được rút đi, cô có thể tiếp xúc với hầu hết mọi thứ của hệ thống Hồng Ngạn, cũng có thể đọc các tài liệu kỹ thuật tương ứng. Tất nhiên, vẫn có những thứ cô bị cấm đụng đến, ví dụ như tuyệt đối không được bước lại gần bộ phận điều khiển máy tính. Nhưng về sau Diệp Văn Khiết phát hiện, ảnh hưởng của bộ phận ấy đối với hệ thống Hồng Ngạn không hề lớn như cô nghĩ. Lấy ví dụ, máy tính của bộ phận phát xạ là ba bộ thiết bị còn lạc hậu hơn cả máy đời DJS-130, sử dụng bộ nhớ băng từ và nhập liệu bằng băng giấy, thời gian hoạt động không xảy ra sự cố dài nhất không quá mười lăm tiếng. Cô còn thấy cả bộ phận ngắm của hệ thống Hồng Ngạn, độ chính xác rất thấp,

có lẽ còn không bằng thiết bị ngắm gắn trên khẩu pháo.

Hôm ấy, chính ủy Lôi lại gọi Diệp Văn Khiết đến nói chuyện. Giờ đây, trong mắt cô, vị trí của Dương Vệ Ninh và Lôi Chí Thành đã đổi cho nhau. Thời ấy, địa vị chính trị của lãnh đạo cao nhất về kỹ thuật như Dương Vệ Ninh không hề cao, rời xa kỹ thuật là anh ta không còn quyền uy gì nữa, đối xử với cấp dưới phải cẩn thận từng li từng tí một, nói chuyện với lính gác cũng phải khách khí, bằng không thì sẽ thành ra phần tử trí thức có vấn đề thái độ đối với chủ trương ba kết hợp(*) và cải tạo tư tưởng. Vì vậy, những lúc công việc không thuận

theo ý mình, Diệp Văn Khiết lại thành nơi trút giận duy nhất của anh ta. Nhưng khi Diệp Văn Khiết càng lúc càng trở nên quan trọng đối với công tác kỹ thuật, chính ủy Lôi đã dần dần thay đổi thái độ khắt khe và lạnh lùng với cô lúc ban đầu, trở nên nhã nhặn hơn.
(*) Kết hợp kế hoạch hóa gia đình với phát triển kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, với quần chúng cần lao lẫn giàu có lẫn trung lưu, với xây dựng gia đình văn minh hạnh phúc, gọi là “ba kết hợp”.
“Tiểu Diệp này, đến bây giờ, cô đã quen thuộc với hệ thống phát xạ rồi, đây cũng là bộ phận tấn công của hệ thống

Hồng Ngạn, là bộ phận chính của nó, nói thử tôi nghe cái nhìn tổng quan của cô về hệ thống này xem nào?” Lôi Chí Thành nói, họ đang ngồi trước một vách đá trên núi Radar, đây là nơi hẻo lánh nhất của cả khu căn cứ. Vách đá dựng thẳng đứng ấy cơ hồ sâu không thấy đáy, thoạt đầu nó còn khiến Diệp Văn Khiết sợ khiếp hồn, nhưng giờ cô lại rất thích đến đây một mình.
Trước câu hỏi của chính ủy Lôi, Diệp Văn Khiết hơi luống cuống. Cô chỉ phụ trách bảo dưỡng và sửa chữa thiết bị, hoàn toàn không biết gì về tình trạng tổng thể của hệ thống Hồng Ngạn, bao gồm cả phương thức hoạt động, mục tiêu công kích… mà họ cũng không cho phép cô

được biết, mỗi lần phát xạ thường quy cô đều không được có mặt. Cô ngẫm nghĩ một lúc, lộ vẻ ngập ngừng.
“Mạnh dạn nói đi. Không sao đâu.” Lôi Chí Thành giựt một cọng cỏ bên cạnh, cầm trên tay phất qua phất lại.
“Nó… chẳng qua chỉ là một máy phát vô tuyến mà thôi.”
“Đúng thế, nó chính là một máy phát vô tuyến.” Chính ủy Lôi hài lòng gật đầu, “Cô có biết lò vi sóng không?”
Diệp Văn Khiết lắc đầu.
“Một thứ đồ chơi xa xỉ của giai cấp tư sản phương Tây, dùng hiệu ứng nhiệt sinh ra sau khi hấp thụ vi sóng để làm

nóng thực phẩm. Viện nghiên cứu mà hồi trước tôi làm việc đã nhập khẩu một chiếc từ nước ngoài về để kiểm tra chính xác mức độ lão hóa trong nhiệt độ cao của một loại phụ tùng. Hết giờ làm, chúng tôi cũng dùng nó để làm nóng bánh bao, nướng khoai, hay phết, bên trong nóng trước, bên ngoài vẫn mát lạnh.” Vừa nói, Lôi Chí Thành vừa đứng dậy đi qua đi lại, anh ta bước đến sát mép vách đá, làm Diệp Văn Khiết hết sức căng thẳng, “Hệ thống Hồng Ngạn chính là một cái lò vi sóng, mục tiêu làm nóng là thiết bị hàng không vũ trụ của kẻ địch. Chỉ cần năng lượng bức xạ vi sóng đạt đến 0,1-1 watt/m2 là có thể khiến các thiết bị điện tử vi sóng trong vệ tinh liên

lạc, radar, hệ thống dẫn đường… mất hiệu lực hoặc bị thiêu hủy rồi.”
Diệp Văn Khiết chợt hiểu ra. Hệ thống Hồng Ngạn tuy chỉ là một máy phát xạ sóng vô tuyến, nhưng không có nghĩa nó là thứ tầm thường, điều khiến cô kinh ngạc nhất là công suất phát xạ của nó, không ngờ lại lên đến 25 triệu watt! Con số này không chỉ lớn hơn công suất phát xạ của tất cả các thiết bị thông tấn, mà còn cao hơn công suất phát xạ của tất cả các hệ thống radar. Hệ thống Hồng Ngạn có một nhóm tụ điện khổng lồ để cung cấp năng lượng phát xạ, vì công suất quá lớn, mạch phát xạ của nó cũng khác rất nhiều so với bình thường. Đến giờ, Diệp Văn Khiết đã hiểu được ý đồ của công

suất phát xạ siêu lớn này, nhưng cô cũng lập tức nghĩ đến một vấn đề:
“Sóng vô tuyến mà hệ thống phát ra, hình như đã được điều chế(*).”
(*) Điều chế trong viễn thông là việc biến đổi một trong các thông số (biên độ, tần số, pha, xung) của một sóng cao tần, gọi là sóng mang, theo sự thay đổi của một tín hiệu khác mang thông tin, nhằm truyền tín hiệu đó đi xa.
“Đúng thế, nhưng sự điều chế này hoàn toàn khác với việc truyền tin bằng vô tuyến điện thông thường, không phải để đưa thông tin vào, mà là sử dụng tần số và biên độ sóng biến đổi liên tục để phá vỡ lá chắn phòng hộ kẻ địch có thể

thiết lập, tất nhiên, mọi thứ vẫn còn ở trong giai đoạn thử nghiệm.”
Diệp Văn Khiết gật đầu, rất nhiều nghi vấn khác trong lòng cô trước đây, giờ cũng đã có lời giải đáp.
“Đợt này, ở Tửu Tuyền có phóng lên hai vệ tinh làm bia ngắm bắn, hệ thống Hồng Ngạn đã tiến hành thử nghiệm công kích, thành công hoàn toàn, phá hủy được mục tiêu, khiến nhiệt độ bên trong vệ tinh đạt đến gần 1000 độ, máy móc và thiết bị camera bên trong toàn bộ đều bị phá hoại. Trong chiến đấu thực tế ở tương lai, hệ thống Hồng Ngạn có thể tấn công các vệ tinh liên lạc và trinh sát của kẻ địch một cách hiệu quả, vệ tinh trinh sát

chủ lực hiện nay của đế quốc Mỹ là KH8 và KH9 sắp được phóng lên, còn những vệ tinh trinh sát có quỹ đạo thấp hơn của Liên Xô thì càng không cần phải nói đến. Lúc cần thiết, còn có khả năng phá hủy trạm không gian Salyut của Liên Xô và trạm Skylab mà đế quốc Mỹ có kế hoạch phóng lên sang năm.”
“Chính ủy, anh đang nói gì với cô ấy vậy?” Có người đứng sau lưng Diệp Văn Khiết lên tiếng. Cô quay người lại, là Dương Vệ Ninh, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Lôi Chí Thành, ánh mắt nghiêm khắc.
“Tôi làm vậy là vì công việc thôi.” Lôi Chí Thành buông một câu rồi xoay

người bỏ đi. Dương Vệ Ninh không nói không rằng liếc nhìn Diệp Văn Khiết một cái, cũng đi theo luôn, để lại một mình cô đứng đó.
“Anh ta đưa mình vào căn cứ địa này. Nhưng đến giờ, anh ta vẫn chưa tin tưởng mình.” Diệp Văn Khiết buồn bã thầm nhủ, đồng thời lại lo lắng cho chính ủy Lôi Chí Thành. Ở căn cứ, quyền lực của Lôi Chí Thành lớn hơn Dương Vệ Ninh, các sự vụ quan trọng, chính ủy đều có quyền quyết định cuối cùng. Nhưng nhìn bộ dạng vội vàng bỏ đi của anh ta lúc nãy, rõ ràng Lôi Chí Thành cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì đó trước mặt vị kỹ sư trưởng, điều này khiến Diệp Văn Khiết tin chắc rằng việc anh ta nói cho

cô biết công dụng thực sự của hệ thống Hồng Ngạn có thể chỉ là quyết định cá nhân. Chuyện này sẽ có hậu quả thế nào với anh ta? Nhìn theo tấm lưng rộng của chính ủy, trong lòng Diệp Văn Khiết chợt dâng trào cảm giác biết ơn, đối với cô, sự tín nhiệm đã trở thành một thứ hàng xa xỉ mà cô không dám tơ tưởng đến. Trong lòng cô, Lôi Chí Thành là một quân nhân chân chính, có sự chân thành và thẳng thắn của người lính, còn Dương Vệ Ninh chỉ là một phần tử trí thức điển hình của thời đại này mà cô đã gặp rất nhiều, nhát gan và thận trọng, chỉ mong giữ cho mình được bình an. Tuy rằng Diệp Văn Khiết hiểu anh ta, song khoảng cách vốn dĩ đã rất xa giữa hai người, nay lại càng kéo

xa thêm nữa.
Ngày hôm sau, Diệp Văn Khiết được điều động khỏi bộ phận phát xạ, đưa đến làm việc ở bộ phận giám thính. Cô vốn tưởng rằng việc này là do chuyện ngày hôm trước, họ muốn điều cô rời khỏi bộ phận nòng cốt của Hồng Ngạn, nhưng đến bộ phận giám thính cô mới phát hiện chỗ này mới là trung tâm của công trình Hồng Ngạn thì đúng hơn. Tuy rằng hai bộ phận có một số điểm chung về thiết bị hệ thống, ví dụ như cùng dùng chung cái ăng ten, nhưng trình độ kỹ thuật của bộ phận giám thính còn cao hơn bộ phận phát xạ một bậc.
Bộ phận giám thính có một hệ thống

thu vô tuyến cực nhạy và rất tiên tiến, tín hiệu thu được từ ăng ten khổng lồ sẽ được khuếch đại lên nhờ thiết bị khuếch đại vi sóng bằng phát xạ kích thích môi trường hồng ngọc. Để hạn chế tối đa sự nhiễu đến từ bên trong hệ thống, họ còn đặt bộ phận trung tâm của hệ thống bắt sóng này trong heli lỏng ở nhiệt độ âm 269 độ C, heli lỏng được máy bay trực thăng định kỳ vận chuyển đến để bổ sung phần tiêu hao. Làm như vậy khiến cho hệ thống có độ nhạy cực cao, có thể nhận được những tín hiệu vô cùng yếu. Diệp Văn Khiết bất giác thầm nhủ, nếu dùng thiết bị này vào công tác nghiên cứu thiên văn vô tuyến thì tuyệt vời biết mấy.
Hệ thống máy tính của bộ phận giám

thính cũng lớn và phức tạp vượt xa bộ phận phát xạ, lần đầu tiên Diệp Văn Khiết bước vào phòng máy chủ, trông thấy một màn hình CRT, cô kinh ngạc nhận ra, trên màn hình không ngờ lại có những chuỗi mã lập trình đang nhấp nháy, có thể thoải mái sửa và chạy thử bằng bàn phím. Hồi ở trường đại học, những lúc sử dụng máy tính, cô đều phải viết mã lập trình lên những trang giấy kẻ ô, rồi dùng máy đánh chữ lách ca lách cách gõ lên băng giấy. Cô từng nghe nói đến chuyện nhập liệu qua bàn phím và màn hình, giờ không ngờ lại được trông thấy thật. Nhưng điều khiến Diệp Văn Khiết kinh ngạc hơn, chính là công nghệ phần mềm ở đây. Cô biết có một thứ gọi là

FORTRAN(*), có thể dùng các mã lệnh gần với ngôn ngữ tự nhiên để viết chương trình, thậm chí có thể trực tiếp viết công thức toán học vào trong mã lệnh, hiệu suất lập trình của nó cao hơn việc tổng hợp mã máy không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, còn một thứ gọi là cơ sở dữ liệu, có thể thoải mái điều khiển một lượng thông tin vô cùng lớn.
(*) Ngôn ngữ lập trình máy tính cao cấp thế hệ đầu tiên, được IBM phát triển từ thập niên 1950, đến nay được coi là “tiếng mẹ đẻ của tính toán khoa học”.
Hai ngày sau, chính ủy Lôi Chí Thành lại tìm cô nói chuyện, lần này ở trong

phòng máy chủ của bộ phận giám thính, trước màn hình máy tính phát ánh sáng xanh nhấp nháy. Dương Vệ Ninh ngồi cách họ không xa lắm, vừa không muốn tham gia vào cuộc đàm thoại của họ, lại vừa không yên tâm bỏ đi, làm cho Diệp Văn Khiết cảm thấy rất không tự nhiên.
Chính ủy Lôi Chí Thành nói: “Tiểu Diệp, giờ tôi sẽ giải thích cho cô nội dung công việc của bộ phận giám thính, nói một cách ngắn gọn, chính là tiến hành giám sát hoạt động của kẻ địch trong không gian, bao gồm nghe lén các thông tin liên lạc giữa thiết bị hàng không vũ trụ của kẻ địch với mặt đất và thiết bị hàng không khác, phối hợp với cơ quan giám sát và điều khiển hàng không vũ trụ

của quân ta, theo dõi sát sao quỹ đạo của chúng, cung cấp dữ liệu làm cơ sở để Hồng Ngạn tấn công, có thể nói, đây là tai mắt của Hồng Ngạn.”
Dương Vệ Ninh chen vào: “Chính ủy Lôi, tôi cảm thấy anh làm vậy không ổn, thật sự không cần thiết phải nói những chuyện này với cô ấy làm gì.”
Diệp Văn Khiết liếc nhìn Dương Vệ Ninh ngồi cách đó không xa, bất an nói: “Chính ủy, nếu không thích hợp để tôi tìm hiểu, thì…”
“Không, không, Tiểu Diệp,” chính ủy Lôi Chí Thành giơ một tay lên ngăn Diệp Văn Khiết nói tiếp, quay lại bảo Dương Vệ Ninh: “Kỹ sư trưởng Dương, vẫn là

câu nói đó thôi, vì công việc, phải phát huy khả năng của Tiểu Diệp thêm một bước nữa, cô ấy phải biết những điều cần phải biết.”
Dương Vệ Ninh đứng dậy, “Tôi phải báo cáo với cấp trên!”
“Dĩ nhiên đây là quyền của anh. Có điều, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm về chuyện này.” Lôi Chí Thành bình tĩnh nói.
Dương Vệ Ninh liền hậm hực bỏ đi. “Cô đừng để ý, kỹ sư trưởng Dương
là thế đấy, cẩn trọng quá mức, có lúc làm
việc không thể thoải mái phóng tay được.” Lôi Chí Thành mỉm cười lắc đầu,

sau đó nhìn thẳng vào Diệp Văn Khiết, trịnh trọng nói: “Tiểu Diệp, mới đầu, mục đích chúng tôi đưa cô vào căn cứ rất đơn giản: hệ thống giám thính của Hồng Ngạn thường bị nhiễu bởi bức xạ điện từ sinh ra do hoạt động của các vết đen và tia lửa Mặt trời. Chúng tôi tình cờ đọc được luận văn ấy của cô, phát hiện cô có nghiên cứu tương đối sâu về hoạt động của Mặt trời, ở trong nước, mô hình dự đoán mà cô đưa ra là chuẩn xác nhất, vì vậy mới muốn cô đến để hỗ trợ giải quyết vấn đề này. Nhưng sau khi tới đây, cô đã thể hiện năng lực làm việc rất mạnh ở phương diện kỹ thuật. Vì vậy, chúng tôi quyết định để cô đảm nhận thêm nhiều công việc quan trọng hơn.

Tôi dự định thế này, để cô làm việc ở bộ phận phát xạ, rồi sang bộ phận giám thính nhằm làm quen và có hiểu biết toàn diện về hệ thống Hồng Ngạn này, sau đó sắp xếp cô làm công tác gì thì chúng ta sẽ nghiên cứu thêm. Tất nhiên, cô cũng thấy rồi đó, chuyện này có trở ngại, nhưng tôi tin tưởng ở cô. Tiểu Diệp, cần phải nói rõ, cho đến thời điểm này, sự tín nhiệm này chỉ là của cá nhân tôi mà thôi, hy vọng cô có thể cố gắng làm việc, cuối cùng sẽ giành được sự tín nhiệm của cả tổ chức.” Chính ủy Lôi Chí Thành đặt một tay lên vai Diệp Văn Khiết, cô cảm nhận được sức mạnh và sự ấm áp mà bàn tay mạnh mẽ ấy truyền sang mình, “Tiểu Diệp này, nói cho cô biết một điều mà

tôi thật sự hy vọng: hy vọng sẽ đến một ngày, tôi có thể gọi cô là đồng chí Diệp Văn Khiết.”
Lôi Chí Thành nói xong bèn đứng dậy, sải những bước vững chãi đặc trưng của người lính, rời khỏi phòng máy chủ. Hai mắt Diệp Văn Khiết ứa lệ, qua làn nước mắt, những mã lệnh trên màn hình biến thành vô số ngọn lửa đang nhảy nhót. Từ sau khi cha qua đời, đây là lần đầu tiên cô khóc.
Diệp Văn Khiết bắt đầu làm quen với công việc của bộ phận giám thính. Cô nhanh chóng nhận ra, ở đây không hề thuận lợi như bên bộ phận phát xạ, tri thức vốn có của cô về máy tính đã lạc

hậu từ lâu, phải học lại từ đầu hầu hết các công nghệ phần mềm. Tuy được sự tin tưởng của chính ủy, nhưng cô vẫn bị quản lý rất nghiêm ngặt, có thể xem mã nguồn của chương trình, nhưng không được tiếp xúc với cơ sở dữ liệu.
Trong công việc thường ngày, Diệp Văn Khiết chủ yếu nhận lệnh từ Dương Vệ Ninh, anh ta càng lúc càng khắt khe với cô hơn, động chút là nổi cáu. Lôi Chí Thành đã nhiều lần khuyên ngăn mà cũng không có tác dụng, dường như hễ trông thấy Diệp Văn Khiết, trong lòng anh ta lại dâng tràn một nỗi lo âu không thể gọi tên vậy.
Dần dần, trong công việc, Diệp Văn

Khiết phát hiện ra rất nhiều chuyện không thể lý giải được, điều này khiến cô cảm thấy công trình Hồng Ngạn này còn phức tạp hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều.
Hệ thống giám thính bắt được một nhóm thông tin đáng chú ý, sử dụng máy tính biên dịch và giải mã, phát hiện đó là mấy tấm ảnh chụp vệ tinh, rất mờ nhạt, đưa tới cục giám định hình ảnh của Bộ Tổng tham mưu, hóa ra đều là các mục tiêu quan trọng trong lãnh thổ Trung Quốc, có ảnh chụp của quân cảng ở Thanh Đảo và mấy nhà máy quân sự trọng điểm ở khu vực Tiền tuyến số 3(*). Qua phân tích, đã xác nhận những tấm ảnh này được gửi đi từ vệ tinh trinh sát

KH9 của Mỹ; vệ tinh KH9 đầu tiên vừa mới hoàn thành thử nghiệm phóng lên, chủ yếu là truyền thông tin tình báo bằng các cuộn phim gửi về, nhưng họ cũng đang tiến hành thử nghiệm một phương thức tiên tiến hơn là truyền dữ liệu số thông qua vô tuyến điện, do kỹ thuật chưa chín muồi nên tần số truyền tin không cao lắm, vì vậy lượng thông tin bị lộ ra tương đối lớn, bị hệ thống Hồng Ngạn bắt được. Cũng do đang truyền phát thử nghiệm, cấp độ bảo mật khá thấp, nên có thể phá giải được, đây rõ ràng là đối tượng giám sát quan trọng nhất, là cơ hội có một không hai để tìm hiểu hệ thống trinh sát không gian của Mỹ. Thế nhưng, ngày thứ ba, Dương Vệ Ninh lại ra lệnh

chuyển dịch tần số và phương hướng giám sát, bỏ ngang mục tiêu này, khiến Diệp Văn Khiết không thể nào hiểu nổi.
(*) Đây là một khái niệm địa lý quân sự được sử dụng trong cuộc vận động xây dựng cơ bản trên quy mô lớn bắt đầu từ năm 1964 đối với các ngành quốc phòng, khoa học kỹ thuật, công nghiệp, điện lực và giao thông nhằm chuẩn bị cho chiến tranh ở Trung Quốc. Khu vực Tiền tuyến số 3 này bao gồm 13 tỉnh và khu tự trị ở vùng Trung Tây Trung Quốc, trong đó trung tâm là khu vực Tây Bắc.
Thêm một chuyện nữa khiến cô kinh ngạc: tuy đã ở bộ phận giám thính, nhưng

cô vẫn được phân công làm một số việc ở bộ phận phát xạ. Có một lần, cô vô tình đọc được tần số thiết đặt trong kế hoạch phát xạ mấy lần tiếp theo, phát hiện trong các lần phát xạ thứ 304, 318 và 325, tần số phát xạ được xác lập thấp hơn cả phạm vi của vi sóng, không thể sinh ra bất cứ hiệu ứng nhiệt nào đối với mục tiêu phát xạ.
Ngày hôm đó, đột nhiên có người thông báo Diệp Văn Khiết đến văn phòng tổng bộ căn cứ, qua ngữ điệu và sắc mặt của sĩ quan đó, Diệp Văn Khiết có dự cảm chẳng lành.
Cô bước vào văn phòng, một cảnh tượng tựa như đã gặp đâu đây xuất hiện:

các lãnh đạo chủ chốt của căn cứ đều có mặt, còn có hai sĩ quan quân đội cô không quen biết, vừa nhìn đã biết là ở cơ quan cấp trên xuống, ánh mắt lạnh như băng của bọn họ đều đổ dồn vào cô. Nhưng sự mẫn cảm hình thành sau bao năm dông bão lại mách bảo cô, hôm nay người đen đủi không thể nào là cô được, cùng lắm cô cũng chỉ là một món đồ bồi táng mà thôi. Cô thấy chính ủy Lôi Chí Thành đang ngồi ở một góc, thần sắc ủ rũ. Rốt cuộc, anh ấy đã phải trả giá cho sự tin tưởng đối với mình, đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Diệp Văn Khiết. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vơ hết sự việc vào mình để tránh không liên lụy

đến chính ủy Lôi Chí Thành, thậm chí cô sẵn sàng nói dối. Nhưng cô không thể ngờ, người đầu tiên mở miệng chính là Lôi Chí Thành, những gì anh ta nói lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
“Diệp Văn Khiết, trước tiên phải nói cho rõ, tôi không đồng ý làm như vậy, quyết định dưới đây là do kỹ sư trưởng Dương xin chỉ thị cấp trên rồi thực hiện, anh ấy sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với hậu quả xảy ra.” Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Dương Vệ Ninh, Dương Vệ Ninh trịnh trọng gật đầu. “Để phát huy tốt hơn vai trò của cô đối với căn cứ Hồng Ngạn, những ngày này, kỹ sư trưởng Dương Vệ Ninh đã nhiều lần xin chỉ thị cấp trên, các đồng chí được phòng chính

trị của binh chủng phái đến cũng đã tìm hiểu tình hình công tác của cô,” anh ta đưa tay chỉ vào hai sĩ quan lạ mặt, “được cấp trên đồng ý, chúng tôi quyết định cho cô biết sự thực về công trình Hồng Ngạn này.”
Một lúc lâu sau, Diệp Văn Khiết mới hiểu được hàm ý đằng sau những lời này của Lôi Chí Thành: bấy lâu nay anh ta vẫn luôn gạt cô!
“Hy vọng cô trân trọng cơ hội này, cố gắng làm việc để lập công chuộc tội. Từ nay, cô chỉ được phép thành thật ngoan ngoãn ở lại căn cứ, không được nói năng, hành động bừa bãi, bất cứ hành vi phản động nào cũng sẽ phải gánh chịu hình

phạt nghiêm khắc nhất.” Lôi Chí Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Văn Khiết gằn giọng nói, dường như anh ta đã biến thành người khác. “Đã hiểu chưa hả? Được rồi, giờ xin mời kỹ sư trưởng Dương giới thiệu cho cô Diệp Văn Khiết về tình hình của công trình Hồng Ngạn.”
Những người khác lần lượt rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người là Dương Vệ Ninh và Diệp Văn Khiết.
“Nếu cô không đồng ý, giờ vẫn còn kịp đấy.” Dương Vệ Ninh nói.
Diệp Văn Khiết biết được sức nặng của câu nói này, cũng lý giải được sự lo lắng của Dương Vệ Ninh khi trông thấy cô dạo gần đây. Để phát huy tài hoa của

cô ở căn cứ, thì buộc phải cho cô biết tình hình chân thực của công trình Hồng Ngạn, nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc tia hy vọng cuối cùng để Diệp Văn Khiết có thể rời khỏi núi Radar cũng không còn, căn cứ Hồng Ngạn sẽ là chốn về cuối cùng của cuộc đời cô.
“Tôi đồng ý.” Diệp Văn Khiết khẽ khàng, nhưng kiên định.
Vậy là, vào buổi hoàng hôn đầu hạ ấy, giữa tiếng rít gào của cột ăng ten khổng lồ trong gió giật và tiếng thông reo ở dãy Đại Hưng An xa tít, Dương Vệ Ninh đã kể cho Diệp Văn Khiết nghe tính chất thực sự của công trình Hồng Ngạn, đây

là một chuyện thần thoại thời hiện đại còn khó tin hơn cả lời nói dối của Lôi Chí Thành.