Chương 17 : Bài toán Ba vật thể

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Uông Diểu vừa thoát khỏi trò chơi, điện thoại đã đổ chuông, Sử Cường gọi tới, nói có việc gấp, bảo anh đến ngay văn phòng của tổ trọng án một chuyến, Uông Diểu nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng rồi.
Khi đến phòng làm việc bừa bãi của Sử Cường, Uông Diểu thấy nơi đó đã chìm trong khói thuốc Sử Cường phả ra, khiến một nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi cùng phòng phải liên tục dùng cuốn sổ ghi chép phe phẩy trước mũi. Sử Cường giới thiệu cô tên là Từ Băng Băng, chuyên gia máy tính, là người của bộ phận an ninh

mạng. Sự có mặt của người thứ ba trong căn phòng này làm Uông Diểu rất kinh ngạc, không ngờ lại là chồng của Thân Ngọc Phi, Ngụy Thành, đầu tóc rối bù, anh ta ngẩng lên nhìn Uông Diểu, dường như đã quên mất họ từng gặp nhau.
“Làm phiền anh ngại quá, nhưng tôi thấy anh cũng chưa ngủ, đúng không. Ở đây có vài sự vụ, vẫn chưa báo cáo về trung tâm tác chiến, đại khái là muốn nhờ anh tư vấn giúp.” Sử Cường nói với Uông Diểu, sau đó quay sang phía Ngụy Thành: “Nói đi!”
“Tôi đã bảo rồi, tính mạng của tôi đang bị uy hiếp.” Ngụy Thành nói, nhưng nét mặt lại trơ ra như phỗng.

“Kể từ đầu đi.”
“Được rồi, kể từ đầu, đừng chê tôi phiền phức đấy, dạo này tôi thật tình rất muốn tìm người để nói chuyện…” Ngụy Thành vừa nói vừa nhìn Từ Băng Băng, “Không ghi biên bản gì đó hả?”
“Giờ không cần, lúc trước không có ai nói chuyện với anh hả?” Sử Cường không để lỡ thời cơ vặn hỏi.
“Cũng không phải. Tôi lười chẳng buồn nói, tôi vốn lười nhác mà.”
Dưới đây là lời khai của Ngụy Thành:
Tôi là một kẻ lười biếng, từ nhỏ đã thế rồi, hồi ở trường nội trú, chưa bao giờ tôi rửa bát, gấp chăn, chẳng thấy

hứng thú với bất cứ cái gì, lười chằng buồn học, thậm chí còn lười chẳng buồn chơi, ngày nào cũng lơ mơ mà sống. Nhưng tôi biết mình có một số tài năng hơn người, ví dụ như anh vẽ một đường thẳng, tôi vạch một đường trên đường thẳng ấy, chắc chắn sẽ chia nó theo tỷ lệ vàng 0,618:1. Các bạn học nói tôi thích hợp làm thợ mộc, nhưng tôi thấy đây là một năng lực cao cấp hơn nhiều, đây là một thứ trực giác đối với số và hình. Thực ra, kết quả học tập môn toán của tôi cũng như các môn khác, tệ hết chỗ nói, tôi lười suy luận, lúc làm bài thi cứ đem đáp án mình đoán bừa ra mà điền thẳng vào, thế mà cũng đoán trúng được 90%, nhưng làm

vậy không được điểm cao.
Hồi học lớp 1 , một thầy giáo dạy toán đã chú ý đến tôi, hồi đấy, các thầy giáo dạy trung học toàn là cọp nằm rồng phục, trong Cách mạng văn hóa có rất nhiều người tài hoa đã bị lưu lạc về các trường trung học làm thầy giáo, ông ấy là một trong số đó. Một hôm, sau giờ học ông ấy giữ tôi lại, viết mười mấy dãy số trên bảng, bảo tôi viết ra công thức tính tổng của chúng. Tôi nhanh chóng viết ra một phần trong số đó, về cơ bản đều đúng, những dãy số còn lại chỉ liếc nhìn đã biết là dãy số phân kỳ rồi. Thầy giáo lấy ra một quyển sách, tên là “Sherlock Holmes phá án”, lật tới một trang, hình như là

vụ Chiếc nhẫn tình cờ thì phải, có một đoạn đại ý thế này: Watson thấy dưới nhà có một người ăn vận rất bình thường đến đưa thư, liền chỉ cho Holmes, Holmes liền hỏi anh chỉ tay trung sĩ hải quân đã xuất ngũ kia đúng không? Watson lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao Holmes suy đoán được thân phận của người đó, bản thân Holmes cũng không rõ lắm, nghĩ một lúc lâu mới sắp xếp xong quá trình suy luận: nào là nhìn tay người đó, rồi dáng đi điệu bộ… vân vân. Ông ấy bảo, chuyện này không có gì là lạ, người khác cũng khó mà nói được tại sao mình suy đoán 2 + 2 = 4 vậy thôi.
Thầy giáo gấp sách lại nói với tôi:

em là vậy đấy, suy luận của em quá nhanh, vả lại còn là bản năng nữa, vì vậy bản thân không ý thức được. Kế đó, ông ấy hỏi tôi: khi thấy một dãy số, em có cảm giác gì? Thầy đang hỏi về cảm giác. Tôi nói, bất cứ tổ hợp số nào trong mắt tôi cũng là một hình khối lập thể, tất nhiên tôi không thể nói rõ số nào có hình dạng thế nào, nhưng đúng thực là nó thể hiện ra dưới dạng một hình khối. Thế còn khi nhìn thấy các hình thì sao? Thầy giáo hỏi tiếp. Tôi trả lời là ngược lại với trường hợp trên, trong đầu tôi không hiện ra các hình hình học, mà tất cả đều hóa thành con số, giống như khi gí sát mắt vào nhìn tấm ảnh trên báo, toàn là những

chấm nhỏ (tất nhiên ảnh trên báo ngày nay thì không còn như thế nữa rồi).
Thầy giáo bảo, em đúng là có thiên phú về toán học, nhưng mà, nhưng mà… thầy ấy cứ đi đi lại lại không ngừng nói “nhưng mà”, như thể tôi là một bài toán rất hóc búa, không biết nên xử lý thế nào cho phải vậy. Nhưng mà kiểu người như em lại không biết quý trọng khả năng thiên phú của mình, thầy ấy nói. Nghĩ ngợi hồi lâu, hình như thầy ấy đã bỏ cuộc, bảo rằng: thế em tham gia cuộc thi toán của quận vào tháng sau nhé, tôi cũng không phụ đạo cho em đâu, với loại người như em thì chỉ phí công thôi, có điều, lúc làm bài, em nhất định phải viết cả quá trình suy

luận vào. Vậy là tôi đi thi, thi từ khu vực cho đến Olympic toán học của Budapest, toàn bộ đều giành giải quán quân. Sau khi trở về, tôi được một trường đại học hàng đầu tuyển thẳng vào khoa toán…
Tôi nói những chuyện ấy các người không thấy phiền phức chứ? À, được rồi, thực ra, muốn nói cho rõ ràng những chuyện về sau, thì vẫn cần phải nói ra những chuyện ấy đấy. Ông thầy giáo trung học đó nói rất đúng, tôi không biết quý trọng bản thân, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ đều lất pha lất phất, nhưng không ngờ đều qua được hết. Đến khi ra ngoài xã hội, tôi mới phát hiện mình là một thằng vứt đi chính

hiệu, ngoài môn toán ra thì chẳng biết cái quái gì, lúc nào cũng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê giữa những mối quan hệ xã hội phức tạp, càng lăn lộn lại càng trượt dốc. Về sau, tôi về trường đại học làm nghề giáo, nhưng cũng không làm nổi, chẳng thể nghiêm túc dạy dỗ gì được. Tôi viết lên bảng một câu “dễ chứng minh”, đám sinh viên ở dưới liền kêu gào la ó, sau này cắt giảm biên chế, cũng chẳng được dạy học nữa luôn. Đến lúc đó, tôi đã chán ghét hết thảy rồi, bèn mang theo một túi hành lý đơn giản tìm đến một ngôi chùa trong núi sâu ở miền Nam.
À, không phải tôi đi tu đâu, tôi lười chẳng buồn tu ấy chứ, chỉ là muốn kiếm

nơi nào thanh tịnh thật sự để ở một thời gian thôi. Trưởng lão ở đấy là một người bạn cũ của bố tôi, học vấn rất uyên thâm nhưng về già lại bước vào cửa Không, theo lời bố tôi nói, đến cấp độ như ông ấy rồi thì cũng chỉ còn mỗi con đường đó mà thôi. Vị trưởng lão ấy cho tôi ở lại, tôi nói với ông ấy, muốn tìm ra một lối sống nào thanh tịnh nhẹ nhàng để sống cho hết đời này là được. Trưởng lão bảo, đây không phải nơi thanh tịnh, mà là khu du lịch, khách dâng hương cũng rất đông; kẻ đại ẩn ở ẩn nơi chợ búa, muốn thanh tịnh an bình, thì lòng phải không đã. Tôi nói, cháu “không” đủ rồi, danh lợi đối với cháu thậm chí còn không bằng phù vân,

mấy ông sư trong chùa của bác còn nhiều phàm tâm hơn cả cháu ấy chứ. Trưởng lão lắc đầu: “không” không phải là trống rỗng, “không” là một dạng tồn tại, cháu phải đong đầy bản thân bằng dạng tồn tại này mới được. Câu nói của ông ấy rất có giá trị dẫn dắt đối với tôi, sau này nghĩ lại, đây hoàn toàn không phải giáo lý nhà Phật, ngược lại giống với lý thuyết vật lý hiện đại nào đó hơn. Trưởng lão cũng đã nói, ông ấy không nói chuyện Phật với tôi, lý do cũng giống hệt như ông thầy giáo hồi trung học: loại người như tôi có nói cũng vô dụng.
Tối hôm đầu tiên, ở trong căn phòng nhỏ của nhà chùa, tôi bị mất ngủ,

không ngờ rằng nơi thế ngoại đào nguyên này lại chẳng dễ chịu chút nào, chăn nệm đều bị sương mù trong núi làm cho ẩm hết, giường thì cứng đơ đơ. Vậy là, để cho mình ngủ được, tôi bèn thử làm theo lời trưởng lão, dùng “không” để lấp đầy bản thân mình: cái “không” đầu tiên mà tôi sáng tạo ra trong ý thức là một vũ trụ không có biên giới, bên trong đó không có gì cả, không có cả ánh sáng, trống rỗng. Tôi nhanh chóng cảm thấy vũ trụ trống rỗng này hoàn toàn không thể khiến mình có cảm giác bình yên, đặt mình trong đó ngược lại còn cảm thấy nôn nao bất an khó tả, trong lòng trỗi lên thứ ham muốn tóm bắt lấy bất cứ thứ

gì, kiểu như một người bị đuối nước vậy.
Thế là tôi tạo ra cho mình một vật thể hình cầu trong cái không gian vô tận ấy, không lớn, có chất và có lượng. Nhưng cảm giác vẫn không tốt lên chút nào, vật thể hình cầu ấy trôi nổi ở chính giữa “không” (đối với không gian vô tận, chỗ nào cũng là chính giữa), trong vũ trụ đó không có bất cứ thứ gì ảnh hưởng lên nó, nó cũng không có thứ gì để gây ảnh hưởng. Nó lơ lửng ở đó, vĩnh viễn không bao giờ chuyển động, vĩnh viễn không bao giờ có thay đổi, quả thực là một lời định nghĩa xác đáng nhất về cái chết.

Tôi sáng tạo ra khối cầu thứ hai, có kích cỡ và khối lượng tương đương với khối cầu ban đầu, bề mặt của chúng đều là những mặt gương phản xạ toàn phần, phản chiếu hình ảnh của nhau, soi bóng tồn tại duy nhất ngoài chính bản thân chúng trong cái vũ trụ ấy. Nhưng tình hình cũng chẳng tốt hơn là mấy: Nếu khối cầu không có chuyển động khởi thủy, cũng tức là cú đẩy đầu tiên của tôi, bọn chúng sẽ nhanh chóng bị lực hấp dẫn của nhau hút lại thành một, sau đó hai khối cầu sẽ dính vào nhau lơ lửng ở đó, không nhúc nhích, vẫn là một biểu tượng của sự chết. Nếu có chuyển động khởi thủy, và hai khối cầu không va chạm nhau, bọn chúng sẽ

chuyển động quay xung quanh lẫn nhau dưới tác đụng của lực hấp dẫn, dù chuyển động khởi thủy có biến đổi như thế nào, sự xoay chuyển ấy cuối cùng cũng sẽ cố định lại, vĩnh viễn không bao giờ biến đổi, một điệu múa của sự chết.
Tôi lại đưa vào khối cầu thứ ba, tình huống đã nảy sinh sự thay đổi làm tôi sửng sốt. Lúc nãy đã kể rồi đấy, bất cứ hình ảnh nào trong ý thức của tôi cũng được chuyển thành dạng số, vũ trụ không có khối cầu, có một khối cầu và hai khối cầu ở trên đều được thể hiện thành một hoặc vài phương trình miêu tả nó, giống như mấy phiến lá lác đác rụng vào mùa thu vậy. Nhưng khối cầu

thứ ba này, chính là con rồng được điểm mắt(*), vũ trụ có ba khối cầu lập tức trở nên phức tạp, ba khối cầu được cung cấp chuyển động khởi thủy bắt đầu chuyển động một cách phức tạp, cơ hồ như không bao giờ trùng lặp trong không trung. Những phương trình miêu tả chúng dồn dập xuất hiện như mưa rào, mãi không ngừng lại. Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ, ba khối cầu vẫn tiếp tục nhảy múa trong giấc mơ, một điệu nhảy không quy luật và không bao giờ lặp lại. Nhưng sâu thẳm trong ý thức của tôi, điệu nhảy này vẫn có tiết tấu, chỉ là chu kỳ lặp lại của nó kéo dài vô hạn mà thôi, điều này khiến tôi mê muội, đắm đuối, tôi cần phải thể hiện

được một phần hoặc toàn bộ cái chu kỳ này.
(*) Người ta vẽ rồng luôn vẽ mắt sau cùng, ý muốn nói đến sự hoàn hảo.
Ngày hôm sau, tôi vẫn luôn nghĩ về khối cầu nhảy múa trong cái “không” đó của mình, đầu óc tôi chưa bao giờ hoạt động hết công suất như vậy cả, đến nỗi có nhà sư còn hỏi trưởng lão phải chăng tâm thần tôi có vấn đề gì, trưởng lão mỉm cười nói: không sao, cậu ấy tìm được “không” rồi. Đúng thế, tôi đã tìm được “không”, giờ tôi có thể ẩn cư ở chốn thị thành được rồi, dù thân ở giữa chốn đông người huyên náo, nội tâm tôi cũng vẫn tĩnh lặng vô

cùng. Đó là lần đầu tiên tôi hưởng thụ được niềm vui của toán học, nguyên lý vật lý của bài toán Ba vật thể(*) rất đơn thuần, thực ra là một vấn đề toán học. Lúc này, tôi chẳng khác nào một kẻ phóng đãng suốt nửa đời chỉ chơi bời lêu lổng bỗng nhiên cảm nhận được ái tình chân chính vậy.
(*) Bài toán tính toán chuyển động do lực hấp dẫn tác động lên nhau của ba vật thể có khối lượng giống nhau hoặc gần giống nhau, là một bài toán kinh điển trong vật lý cổ điển, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong nghiên cứu chuyển động của các thiên thể, từ thế kỷ 16 đến nay vẫn luôn được chú trọng. Nhà toán học Thụy Sĩ Euler, nhà

toán học Pháp Joseph Lagrange, và một số học giả gần đây nhờ vào sự giúp đỡ của nghiên cứu khoa học máy tính, đều đã tìm ra một số nghiệm trong các trường hợp đặc biệt của bài toán Tam Thể này. (TG)
“Anh biết Poincaré(*) không?” Uông Diểu ngắt lời Ngụy Thành.
(*) Jules Henri Poincaré (1854- 1912), nhà toán học, vật lý lý thuyết và triết gia người Pháp. Khi nghiên cứu bài toán Ba vật thể, ông là người đầu tiên khám phá ra Hệ có tính tất định hỗn độn, sau này là cơ sở cho lý thuyết hỗn độn hiện đại. Ông được coi là một trong những cha đẻ của tô pô học. (TG)

Lúc đó tôi không biết, học toán mà không biết Poincaré là không đúng, nhưng tôi xưa nay chẳng kính ngưỡng các bậc thầy, mà bản thân cũng không muốn trở thành bậc thầy, nên không biết. Mà kể cả lúc đó đã biết đến Poincaré, tôi cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu bài toán Ba vật thể này. Cả thế giới đều cho rằng ông ấy đã chứng minh được bài toán Ba vật thể không thể giải ra, nhưng tôi có cảm giác đây có thể là một sai lầm, ông ấy chỉ chứng minh tính nhạy cảm đối với các điều kiện khởi thủy, chứng minh hệ thống ba vật thể là một hệ thống không thể tích phân, nhưng tính nhạy cảm không đồng nghĩa với sự bất xác định triệt để, mà

chỉ là phương pháp xác định chứa một số lượng rất lớn các hình thức khác nhau, điều cần phải làm lúc này là tìm ra một phương pháp tính toán mới. Lúc đó, tôi lập tức nghĩ đến một thứ: anh đã nghe nói đến phương pháp Monte Carlo(*) bao giờ chưa? Đó là thuật toán sử dụng phần mềm máy tính để tính toán diện tích của các hình bất quy tắc, cách làm cụ thể là dùng rất nhiều khối cầu nhỏ bắn vào hình khối bất quy tắc ấy trong phần mềm, những chỗ đã bị bắn trúng sẽ không bị bắn lại nữa, như thế, khi đạt đến một số lượng nhất định, tất cả phần của hình khối đều sẽ bị bắn trúng một lần, lúc này, thống kê số lượng khối cầu bên trong khu vực

của hình khối là sẽ biết được diện tích, tất nhiên, khối cầu càng nhỏ thì kết quả càng chính xác.
(*) Các phương pháp Monte Carlo là một lớp các thuật toán để giải quyết nhiều bài toán trên máy tính theo kiểu không tất định, thường bằng cách sử dụng các số ngẫu nhiên (thường là các số giả ngẫu nhiên), ngược lại với thuật toán tất định. Trong toán học, thuật toán Monte Carlo là phương pháp tính bằng số hiệu quả cho nhiều bài toán liên quan đến nhiều biến số mà không dễ dàng giải được bằng các phương pháp khác, chẳng hạn bằng tính tích phân.

Phương pháp này tuy đơn giản, nhưng lại thể hiện lối tư duy dùng sức mạnh của sự ngẫu nhiên chống lại logic chính xác trong toán học, một phương pháp tính toán dùng số lượng để có được chất lượng. Đây chính là sách lược giải quyết bài toán Ba vật thể của tôi. Tôi nghiên cứu một mặt cắt thời gian bất kỳ trong chuyển động của ba vật thể, trên mặt cắt ấy, vector chuyển động của các khối cầu có vô hạn cách tổ hợp, tôi coi mỗi một tổ họp ấy tương tự như một thứ sinh vật, mấu chốt là cần xác định một quy tắc: tổ hợp các chuyển động nào là “lành mạnh” và “có lợi”, tổ hợp nào là “bất lợi” và “có hại”, để nhóm trước có

được ưu thế sinh tồn, còn nhóm sau thì gặp phải khó khăn sinh tồn, trong khi tính toán cứ giữ lại cái tốt, đào thải cái xấu, cái tồn tại đến cuối cùng chính là dự đoán chính xác cho trạng thái chuyển động của mặt cắt tiếp theo.
“Thuật toán tiến hóa.” Uông Diểu nói. “Mời anh đến quả là đúng đắn.” Sử
Cường gật đầu với Uông Diểu.
Đúng thế, về sau tôi mới nghe nói đến danh từ này. Đặc điểm của thuật toán này là lượng tính toán cực nhiều, số lượng phép tính cực kỳ lớn, đối với bài toán Ba vật thể, máy tính hiện nay chưa thể giải quyết được. Mà khi đó, tôi đang ở chùa, đến một cái máy tính

cầm tay cũng không có, chỉ có một cuốn sổ ghi nợ trắng và một cái bút chì ở phòng thu chi: tôi bắt đầu xây dựng mô hình toán học trên giấy, khối lượng công việc rất lớn, chẳng mấy chốc đã dùng hết mười mấy cuốn sổ, khiến vị hòa thượng quản lý thu chi tức điên người lên. Nhưng theo yêu cầu của trưởng lão, họ vẫn kiếm cho tôi thêm nhiều giấy và bút, tôi cất những bản thảo đã viết xong xuống dưới gối, những trang nháp bỏ đi thì vứt vào lò đốt trong chùa.
Chiều hôm đó, một cô gái trẻ đột nhiên xông vào phòng tôi, đây là lần đầu tiên có phụ nữ bước vào từ khi tôi bắt đầu ở đây, trên tay cô ấy cầm mấy

tờ giấy đã cháy một ít ở rìa mép, đó là bản nháp mà tôi bỏ đi.
“Họ nói đây là của anh, anh đang nghiên cứu bài toán Ba vật thể hả?” Cô gái nôn nóng hỏi, đôi mắt phía sau cặp kính to tướng trông như đang bốc lửa vậy.
Điều này khiến tôi kinh ngạc, tôi sử dụng phương pháp toán học không theo quy tắc thông thường, vả lại trong lúc suy luận đã nhảy cóc qua rất nhiều bước, vậy mà cô ấy chỉ từ mấy tờ giấy nháp bỏ đi lại có thể nhìn ra được đối tượng nghiên cứu, năng lực toán học quả không phải tầm thường. Đồng thời, cũng có thể khẳng định, cô ấy cũng

giống tôi, rất chú ý đến bài toán Ba vật thể này. Tôi vốn chẳng có ấn tượng gì với những du khác và khách dâng hương đến đây, đám du khách thì chẳng biết mình đến xem cái gì, chỉ chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia chụp ảnh; còn khách dâng hương, đa phần trông có vẻ nghèo hơn du khách nhiều, người nào cũng ở trong một trạng thái tê liệt, trí tuệ bị ức chế. Nhưng cô gái này thì khác, cô ấy có khí chất của học giả, về sau tôi mới biết, cô ấy đi cùng với một đoàn du khách người Nhật.
Không đợi tôi trả lời, cô ấy lại nói: “Cách nghĩ của anh thật cao siêu, chúng tôi bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm phương pháp tương tự như vậy,

chuyển độ khó của bài toán Ba vật thể thành lượng phép tính khổng lồ. Nhưng làm vậy cần phải có một máy tính rất lớn mới được.”
“Dùng tất cả máy tính cỡ lớn trên thế giới này cũng không được.” Tôi thành thực nói với cô ấy.
“Nhưng anh cũng phải có một môi trường nghiên cứu tạm ổn mới được chứ, chỗ này chẳng có gì cả. Tôi có thể cho anh cơ hội sử dụng máy tính cỡ lớn, còn có thể tặng cho anh một cái máy tính cỡ trung nữa, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng xuống núi đi.”
Cô ấy chính là Thân Ngọc Phi, cô ấy vẫn giống như hiện nay, kiệm lời và

chuyên chế, nhưng so với hiện nay thì hấp dẫn hơn. Tính tôi vốn lãnh đạm, đối với nữ giới, tôi còn ít hứng thú hơn cả mấy hòa thượng ở xung quanh, nhưng cô ấy thì rất đặc biệt, chính cái vẻ đàn bà không hề đàn bà ấy đã thu hút tôi. Đàng nào thì tôi cũng nhàn rỗi, bèn lập tức nhận lời với Thân Ngọc Phi.
Buổi đêm, không ngủ được, tôi bèn khoác áo đi ra sân chùa, ở phía xa, dưới ánh đèn tăm tối của nhà chùa, tôi trông thấy bóng Thân Ngọc Phi, cô ấy đang dâng hương trước tượng Phật, động tác có vẻ rất thành kính. Tôi nhẹ nhàng bước tới, lúc đi đến bên ngoài bậu cửa thì nghe thấy cô ấy lầm bầm

cầu khấn:
“Phật tổ phù hộ cho Chúa tôi thoát khỏi biển khổ.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng cô ấy lại khấn lần nữa:
“Phật tổ phù hộ cho Chúa tôi thoát khỏi biển khổ.”
Tôi không hiểu tôn giáo nào, mà cũng không thấy hứng thú gì, nhưng thực tình không tưởng tượng ra được lời cầu khấn nào ly kỳ hơn thế nữa, bất giác buột miệng hỏi: “Cô đang nói gì thế?”
Thân Ngọc Phi hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi, vẫn khép hờ mắt,

chắp tay trước ngực, tựa như đang nhìn lời cầu khấn của mình theo khói hương vấn vít bay tới chỗ Phật tổ. Một lúc lâu sau, cô ấy mới mở mắt ra hướng về phía tôi.
“Đi ngủ đi, ngày mai đi sớm.” Cô ấy nói mà chẳng buồn nhìn tôi.
“Lúc nãy cô vừa nói ‘Chúa tôi’, là ở trong Phật giáo hả?” Tôi hỏi.
“Không phải.” “Thế…”
Thân Ngọc Phi chẳng nói chẳng rằng, ,rảo bước đi khỏi, tôi không kịp hỏi thêm điều gì. Tôi cứ nhẩm lại lời cầu khấn đó trong đầu hết lượt này đến

lượt khác, càng nhẩm càng cảm thấy quái dị, về sau còn có một thứ cảm giác sợ hãi không tả được thành lời, bèn chạy nhanh đến chỗ trưởng lão, gõ cửa phòng ông.
“Nếu có người cầu khẩn Phật tổ phù hộ cho một Chúa khác, thế nghĩa là sao ạ?” Tôi hỏi, sau đó tỉ mỉ thuật lại cho ông sự việc vừa xảy ra.
Trưởng lão im lặng nhìn cuốn sách trên tay, nhưng rõ ràng ông không đọc mà đang suy nghĩ về chuyện tôi mới kể, sau đấy ông nói: “Cháu ra ngoài một lát, để ta nghĩ đã.” Tôi quay người đi ra cửa, lòng thầm biết chuyện này rất không bình thường. Trưởng lão là

người học thức uyên bác, thông thường những vấn đề về tôn giáo, lịch sử và văn hóa, ông đều trả lời ngay lập tức không cần nghĩ ngợi. Tôi đợi bên ngoài một lúc bằng thời gian hút hết điếu thuốc thì trưởng lão gọi vào.
“Ta cảm thấy, chỉ có một khả năng thôi.” Ông cẩn trọng nói.
“Gì ạ? Có thể là gì ạ? Lẽ nào lại có thứ tôn giáo như thế, Chúa của họ lại yêu cầu giáo đồ đi cầu khẩn Chúa của một tôn giáo khác cứu vớt?”
“Vị Chúa của cô gái ấy, là một tồn tại chân thực.”
Câu nói này của trưởng lão làm tôi

hoang mang: “Vậy thì… Phật tổ không tồn tại ạ?” Vừa thốt lên câu ấy, tôi lập tức nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng xin lỗi.
Trưởng lão chầm chậm xua tay: “Ta đã bảo rồi, hai chúng ta không thể nói chuyện Phật học được, sự tồn tại của Phật tổ là tồn tại mà cháu không thể lý giải nổi. Còn Chúa mà cô ấy nói, tồn tại theo một phương thức mà cháu hiểu được… Về chuyện này, ta không có khả năng nói kỹ hơn với cháu, chỉ biết khuyên cháu là đừng đi theo cô gái ấy thôi.”
“Tại sao?”
“Cũng chỉ làm cảm giác thôi, ta cảm

thấy đằng sau cô ấy có thể có một số chuyện mà cả ta lẫn cháu đều không tài nào tưởng tượng nổi.”
Tôi ra khỏi chỗ trưởng lão, băng qua sân chùa về phòng mình. Hôm đó là đêm trăng tròn, tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, chợt cảm thấy giống như một con mắt quái dị màu bạ đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh trăng toát lên một vẻ lạnh lẽo âm u.
Hôm sau, tôi vẫn đi với Thân Ngọc Phi, dẫu sao cũng không thể ở trong chùa mãi được, nhưng không ngờ, chín năm tiếp theo, tôi sống như trong mơ. Thân Ngọc Phi đã thực hiện lời hứa, tôi có một máy tính cỡ trung cho riêng

mình, và điều kiện sống rất thoải mái, còn nhiều lần ra nước ngoài sử dụng máy tính cỡ lớn, không phải phân thời gian sử dụng mà chiếm toàn bộ thời gian của CPU. Cô ấy rất giàu, tôi không biết cô ấy kiếm đâu ra nhiều tiền thế. Sau này, chúng tôi kết hôn, cũng không có tình yêu và cảm xúc mãnh liệt gì, chẳng qua để tiện cho cuộc sống của đôi bên mà thôi, mỗi người đều có việc riêng của mình. Đối với tôi, chín năm về sau cũng chỉ như một ngày, cuộc sống trôi qua trong bình lặng. Trong căn biệt thự ấy, tôi không phải lo ăn lo mặc gì hết, chỉ cần chuyên tâm vào nghiên cứu giải bài toán Ba vật thể là được. Thân Ngọc Phi chưa bao giờ

can thiệp vào cuộc sống của tôi, trong ga ra có một chiếc xe dành riêng cho tôi, tôi có thể lái đi bất cứ đâu, thậm chí tôi dám khẳng định, kể cả mình dẫn gái về nhà cô ấy cũng chẳng để tâm, cô ấy chỉ quan tâm đến nghiên cứu của tôi thôi. Nội dung duy nhất mà chúng tôi trao đổi hằng ngày chính là bài toán Ba vật thể, ngày nào cô ấy cũng tìm hiểu xem nghiên cứu của tôi tiến triển tới đâu.
“Anh có biết Thân Ngọc Phi còn làm gì nữa không?” Sử Cường hỏi.
“Thì là cái Biên giới Khoa học đó chứ còn gì, cả ngày cô ấy đều bận bịu việc ở đó, ngày nào cũng có cả đống

người đến nhà.”
“Cô ta không rủ anh nhập hội à?” “Chưa bao giờ , thậm chí cố ấy còn
chưa từng nhắc đến hội đó với tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, tính tôi thế đấy, chẳng muốn quan tâm nhiều chuyện. Cô ấy cũng biết rõ điểm này, bảo tôi là loại người lười biếng chẳng có tí tinh thần vì sứ mạng nào cả, hội đó không thích hợp với tôi, ngược lại còn quấy nhiễu việc nghiên cứu.”
“Thế nghiên cứu về bài toán Ba vật thể có tiến triển không?”
Xét tình trạng hiện nay của lĩnh vực nghiên cứu này trên thế giới, tiến triển

có thể nói là mang tính đột phá đấy. Mấy năm trước, Richard Montgomery ở Đại học California tại Santa Cruz, Alain Chenciner ở Đại học Paris 7, còn cả các nghiên cứu viên của Cơ quan nghiên cứu đo lường Pháp, đã dùng một loại phương pháp toán học gọi là “phương pháp Raphson”, tìm được dạng thức ổn định khả dĩ của chuyển động tam thể: với điều kiện khởi thủy thích hợp, quỹ đạo chuyển động của ba vật thể sẽ hình thành nên một hình số 8 khép kín. Sau này, người ta bắt đầu say mê tìm kiếm các dạng thức ổn định đặc thù này, tìm được một cái liền vui sướng như bắt được vàng, đến giờ cũng mới tìm được có ba bốn cái thôi. Kỳ

thực, tôi dùng thuật toán tiến hóa đã tìm được hơn một trăm dạng thức ổn định rồi, đem những qũy đạo ấy vẽ ra thì cũng đủ làm một buổi triển lãm tranh hậu hiện đại ấy chứ. Nhưng đây không phải mục tiêu của tôi, lời giải thực sự cho bài toán Ba vật thể là xây dựng được một mô hình toán học, khiến cho một khi đã biết được vector chuyển động khởi thủy của ba vật thể tại bất cứ mặt cắt thời gian nào, cũng có thể dự đoán chình xác tất cả các trạng thái chuyển động của cả hệ ba vật thể về sau. Đây cũng là mục tiêu mà Thân Ngọc Phi hằng khao khát.
Nhưng cuộc sống bình yên của tôi đã kết thúc vào hôm qua, tôi đã gặp phải

một chuyện phiền phức.
“Đây là vụ việc mà anh muốn báo án hả?” Sử Cường hỏi.
“Đúng thế, tối qua một người đàn ông gọi điện tới, bảo rằng nếu tôi không dừng ngay việc nghiên cứu bài toán Ba vật thể, hắn sẽ giết tôi.”
“Người đó là ai?” “Không biết.”
“Còn số điện thoại?”
“Không biết, điện thoại của tôi không hiển thị số gọi đến.”
“Còn gì khác nữa không?”

“Không biết.”
Sử Cường cười cười, vứt bỏ đầu mẩu thuốc, “Lúc trước thì lảm nhảm cả một tràng dài, cuối cùng chỉ báo mỗi một câu ấy với mấy câu không biết thôi hả?”
“Tôi không lảm nhảm gì cả, anh có hiểu được câu đấy không hả? Với lại, nếu chỉ có mỗi chuyện vặt đó thì tôi cũng chẳng thèm đến, tôi lười mà. Tối hôm nay, ừm, lúc đó là nửa đêm rồi, tôi cũng không biết gọi là hôm qua hay hôm nay nữa, tôi đang ngủ thì mơ hồ cảm thấy trên mặt mình có thứ gì đó man mát đang chuyển động, mở mắt ra liền trông thấy Thân Ngọc Phi, làm tôi sợ chết khiếp luôn.”

“Nửa đêm trông thấy vợ anh trên giường thì có gì mà đáng sợ chứ?”
“Cô ấy nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó, chưa bao giờ cô ấy có ánh mắt như thế cả, ánh đèn ở vườn hoa bên ngoài chiếu lên gương mặt cô ấy, trông như hồn ma vậy. Trong tay cô ấy đang cầm một khẩu súng! Cô ấy cọ nòng súng lên mặt tôi, nói tôi phải tiếp tục nghiên cứu bài toán Ba vật thể, nếu không, cô ấy sẽ giết tôi.”
“Ừm, bắt đầu thú vị rồi đây.” Sử Cường lại châm một điếu thuốc, hài lòng gật đầu.
“Cái gì mà thú vị chứ? Các anh thấy đấy, tôi không còn chỗ nào để đi nữa, mới đến tìm các anh.”

“Anh nhắc lại nguyên xi những gì cô ta nói với anh xem nào.”
“Cô ấy nói thế này này: ‘Nếu nghiên cứu thành công, tìm được lời giải cho bài toán Ba vật thể, anh sẽ trở thành Chúa cứu thế; nếu bây giờ dừng lại, anh sẽ là một kẻ tội nhân. Nếu có một người cứu vớt hoặc hủy diệt loài người, vậy thì công trạng anh có thể tạo dựng hoặc tội ác anh có thể gây ra, đều vừa hay gấp đôi người đó.’ ”
Sử Cường phun ra một hơi khói thuốc nồng nặc, nhìn chằm chằm vào Ngụy Thành một lúc lâu, đến khi anh ta hơi luống cuống, mới lôi từ chiếc bàn bừa bãi ra một cuốn sổ, cầm bút lên. “Chẳng

phải anh muốn ghi biên bản sao? Lặp lại những lời vừa rồi một lượt đi.”
Sau khi Ngụy Thành lặp lại một lượt, Uông Diểu nói: “Câu này quả thực rất kỳ lạ, sao lại là vừa hay gấp đôi nhỉ?”
Ngụy Thành chớp chớp mắt nói với Sử Cường: “Có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng? Lúc tôi đến, người trực ban vừa trông thấy tôi liền bảo tôi đi gặp anh, xem chừng tôi đã được ghi danh sẵn ở đây rồi nhỉ.”
Sử Cường gật đầu, “Hỏi thêm một chuyện nữa: anh cảm thấy khẩu súng của vợ anh có phải hàng thật không?” Thấy Ngụy Thành không biết trả lời thế nào, gã lại hỏi, “Có mùi dầu súng không?”

“Có, chắc chắn là có mùi dầu!”
“Vậy thì được.” Sử Cường đang ngồi trên bàn nhảy xuống, “Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, nghi phạm tàng trữ súng phi pháp, đó là một lý do lục soát miễn cưỡng chấp nhận được, thủ tục thì để mai bổ sung, chúng ta lập tức hành động ngay.” Gã quay sang bảo Uông Diểu, “Vụ này vẫn phải phiền anh đi cùng để cố vấn thêm.” Dứt lời, gã lại bảo Từ Băng Băng nãy giờ vẫn không nói năng gì: “Tiểu Từ, giờ chỉ còn hai người trực ban trong tổ chuyên án, không đủ, tôi biết mấy người bên phòng thông tin các cô toàn là lá ngọc cành vàng, nhưng hôm nay chuyên gia như cô cũng đành phải đi ra ngoài

một chuyến vậy.” Từ Băng Băng nhanh chóng gật đầu, cô cũng chỉ muốn được nhanh chóng rời khỏi cái chỗ nồng nặc khói thuốc này.

Ngoài Sử Cường và Từ Băng Băng, còn có hai viên cảnh sát hình sự đang trực ban đi chấp hành nhiệm vụ lục soát lần này. Cộng thêm Uông Diểu và Ngụy Thành, một đoàn sáu người chia ra ngồi trên hai xe cảnh sát, băng qua màn đêm tăm tối nhất trước buổi bình minh tiến về khu biệt thự ở ven thành phố.
Từ Băng Băng và Uông Diểu ngồi ở hàng ghế sau, xe vừa chạy, cô liền thấp giọng nói với Uông Diểu: “Thầy giáo Uông, điểm danh vọng của anh trong trò

chơi Tam Thể rất cao đấy nhé.”
Trong thế giới hiện thực lại có người nhắc đến Tam Thể, Uông Diểu không khỏi xúc động, cảm giác khoảng cách giữa mình và cô gái mặc cảnh phục này trong chốc lát đã được kéo gần lại.
“Cô cũng chơi à?”
“Tôi phụ trách giám sát và theo dấu nó, việc khổ sai ấy mà.”
Uông Diểu quan tâm hỏi: “Có thể cho tôi bết một số việc liên quan đến trò chơi ấy được không, tôi thật sự rất muốn biết.”
Nhờ ánh đèn yếu ớt hắt vào qua cửa sổ xe, Uông Diểu thấy Từ Băng Băng nở

một nụ cười thần bí.
“Chúng tôi cũng muốn biết lắm, máy chủ của nó ở nước ngoài, hệ thống và tường lửa đều rất chặt chẽ, không dễ gì xâm nhập được đâu. Hiện nay những gì chúng tôi biết được cũng chẳng nhiều nhặn gì: chắc chắn là nó phi lợi nhuận, phần mềm trò chơi rất cao cấp, thậm chí có thể nói là cao cấp đến bất bình thường, còn cả lượng thông tin trong đó nữa, anh cũng biết rồi còn gì, lại càng bất bình thường hơn, chẳng giống trò chơi gì cả!”
“Ở trong đó, có…” Uông Diểu cẩn trọng chọn lựa từ ngữ, “Có hiện tượng gì có vẻ là siêu nhiên không?”

“Việc này thì chúng tôi nghĩ là không, có rất nhiều người tham gia lập trình trò chơi này, rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới, phương thức phát triển rất giống với hệ điều hành LINUX một dạo nổi như cồn mấy năm trước, nhưng lần này, chắc chắn họ đã sử dụng một công cụ phát triển nào đó rất tiên tiến. Còn về những thông tin đó, có trời mới biết ở đâu ra, đúng là có chút… siêu nhiên như anh nói đấy, có điều chúng tôi vẫn tin vào câu danh ngôn của đội trưởng Sử, tất cả mọi chuyện này chắc chắn là do con người làm ra. Việc theo dõi dấu vết của chúng tôi vẫn hiệu quả lắm, chẳng bao lâu sẽ có kết quả thôi.”
Cô gái này dẫu sao vẫn không phải là

người từng trải, câu cuối cùng của cô khiến Uông Diểu hiểu rằng cô có rất nhiều chuyện che giấu mình. “Câu đấy của anh ta thành danh ngôn rồi hả?” Uông Diểu liếc nhìn Sử Cường đang lái xe đằng trước nói.
Lúc họ đến biệt thự, trời vẫn chưa sáng, tầng trên căn biệt thự có một phòng còn sáng đèn, các cửa sổ khác đều tối đen như mực.
Uông Diểu vừa bước xuống xe, lập tức nghe thấy trên lầu có tiếng động, liên tiếp mấy âm thanh giống như có thứ gì đó đang đập vào tường. Sử Cường vừa xuống xe nghe thấy âm thanh này, lập tức trở nên cảnh giác, gã giơ chân đạp tung

cánh cổng sân khép hờ, xông thẳng vào trong biệt thự, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn tương phản với tấm thân bồ tượng, ba đồng nghiệp của Sử Cường cũng lao theo phía sau. Uông Diểu và Ngụy Thành đi theo vào trong, qua phòng khách lên tầng hai, đi vào căn phòng để cửa mở sáng đèn, gót giày “bẹp” một tiếng giẫm ngay phải vũng máu đang chảy ra ngoài. Đêm đó, cũng tầm này, Uông Diểu đã thấy Thân Ngọc Phi đang chơi Tam Thể… Còn giờ đây, cô ta nằm ngửa giữa phòng, hai lỗ đạn trước ngực vẫn đang phun máu, viên đạn thứ ba xuyên qua giữa hai chân mày, khiến cả gương mặt Thân Ngọc Phi bê bết máu me, cách chỗ cô ta nằm không xa, có một khẩu súng lục

ngâm trong vũng máu.
Lúc Uông Diểu đi vào, vừa hay thấy Sử Cường và một đồng nghiệp nam của anh ta xông ra, chạy vào căn phòng đối diện để ngỏ cửa nhưng tắt đèn tối om, cửa sổ mở toang, Uông Diểu nghe thấy có tiếng động cơ xe khởi động bên ngoài. Một cảnh sát nam bắt đầu gọi điện, Từ Băng Băng đứng ở phía xa căng thẳng quan sát, có lẽ cô cũng giống hai người bọn Uông Diểu, lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy. Sử Cường nhanh chóng quay lại, vừa nhét khẩu súng vào bao đeo trước ngực, vừa nói với tay đồng nghiệp đang gọi điện thoại:
“Xe Santana màu đen, chỉ có một

người, không nhìn rõ được biển số, bảo bọn họ tập trung phong tỏa lối vào tuyến đường vành đai số 5, tiên sư bà nhà nó, không khéo để hắn thoát mất rồi.” Sử Cường đưa mắt nhìn xung quanh, trông thấy mấy lỗ đạn trên tường, lại liếc nhìn đống vỏ đạn nằm rải rác trên sàn nhà, nói: “Đối phương bắn năm phát, trúng ba phát. Cô ta bắn hai phát, đều trượt cả.” Sau đó gã lại ngồi xổm xuống cùng viên cảnh sát còn lại kiểm tra cái xác. Từ Băng Băng vẫn đứng ở ngoài xa, len lén nhìn Ngụy Thành đứng bên cạnh cô, Sử Cường cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Gương mặt Ngụy Thành thoáng lộ vẻ kinh hãi và bi thương, nhưng cũng chỉ một thoáng mà thôi, vẻ hờ hững cố hữu

của anh ta không hề mất đi, so với Uông Diểu, anh ta trấn tĩnh hơn nhiều.
“Hình như anh chẳng để tâm gì cả, người đó có thể đến để giết anh đấy.” Sử Cường nói với Ngụy Thành.
Ngụy Thành không ngờ lại bật cười, nụ cười thê lương. “Tôi có thể làm gì đây? Đến bây giờ, thực ra tôi cũng không biết tí gì về cô ấy, tôi không chỉ một lần khuyên cô ấy sống đơn giản một chút, nhưng mà… Chậc, nghĩ lại những lời năm đó trưởng lão khuyên tôi…”
Sử Cường đứng dậy, đi tới trước mặt Ngụy Thành, lấy thuốc ra châm một điếu, “Nhất định anh vẫn còn chuyện chưa nói với chúng tôi, phải không?”

“Có một số chuyện, tôi lười chẳng buồn nói.”
“Vậy thì giờ anh phải chăm chỉ lên một chút rồi.”
Ngụy Thành ngẫm nghĩ giây lát: “Hôm nay, ừm, là chiều hôm qua, cô ấy cãi nhau với một người đàn ông trong phòng khách, chính là cái tay Phan Hàn, nhà bảo vệ môi trường nổi tiếng gì đó. Hồi trước bọn họ cũng cãi nhau mấy lần rồi, toàn nói tiếng Nhật, hình như sợ tôi nghe thấy, nhưng hôm nay thì họ mặc kệ hết, nói bằng tiếng Trung Quốc, tôi nghe được mấy câu.”
“Anh cố gắng nhắc lại nguyên văn đi.”

“Được thôi. Phan Hàn nói: ‘Bề ngoài chúng ta là những người cùng chí hướng, nhưng thực tế lại là kẻ thù ở hai chiến tuyến!’ Thân Ngọc Phi nói: ‘Đúng thế, các người mượn sức mạnh của Chúa để chống lại nhân loại.’ Phan Hàn nói: ‘Cô hiểu như thế cũng không phải hoàn toàn không có lý, chúng tôi cần Chúa giáng xuống thế giới này, trừng phạt những tội ác lẽ ra phải bị trừng phạt từ lâu rồi, còn cô lại ngăn cản sự giáng thế đó, vì vậy chúng ta không thể đứng chung, nếu các người không dừng lại, chúng tôi sẽ khiến các người phải dừng!’ Thân Ngọc Phi nói: ‘Thủ lĩnh đã mù rồi mới để lũ ma quỷ như các người gia nhập tổ chức!’ Phan Hàn nói: ‘Nhắc đến thủ lĩnh, thủ

lĩnh thuộc phái nào đây? Phái trừng phạt hay phái cứu thế, cô nói chắc được không?’ Những lời này của Phan Hàn khiến Thân Ngọc Phi im lặng một lúc lâu, sau đó hai người họ không lớn tiếng cãi vã nữa, tôi cũng không nghe thấy gì thêm.”
“Kẻ uy hiếp anh trong điện thoại ấy, giọng của hắn nghe giống ai?”
“Ý anh hỏi có phải Phan Hàn không chứ gì? Không biết, lúc đó tiếng rất nhỏ, tôi không nghe ra được.”
Mấy chiếc xe cảnh sát hụ còi ầm ĩ đỗ lại bên ngoài, một đám cảnh sát đeo găng trắng cầm máy ảnh đi lên lầu, tòa biệt thự bắt đầu chộn rộn cả lên. Sử Cường bảo

Uông Diểu về nghỉ ngơi trước, Uông Diểu vào căn phòng có chiếc máy tính cỡ trung kia, tìm thấy Ngụy Thành ở trong đó.
“Mô hình thuật toán tiến hóa để giải bài toán Ba vật thể kia, anh có thể cho tôi một bản tóm lược đại cương hay gì đó tương tự được không, tôi muốn… giới thiệu nó ở một nơi, yêu cầu này có phần đường đột, nếu không được thì thôi vậy.”
Ngụy Thành lấy ra một chiếc đĩa CD đưa cho Uông Diểu. “Đều ở trong này hết, tất cả các mô hình và tài liệu kèm theo. Anh muốn tốt với tôi thì dùng tên mình mà công bố nó, thế là giúp tôi một việc lớn rồi.”

“Không không, sao lại thế được!”
Ngụy Thành chỉ vào đĩa CD trên tay Uông Diểu: “Thầy giáo Uông, thực ra khi anh đến lần trước tôi đã chú ý đến anh rồi, anh là người tốt, một người tốt có trách nhiệm, vì vậy, tôi vẫn khuyên anh nên tránh xa cái thứ này ra, thế giới sắp xảy ra thay đổi lớn, mỗi người có thể bình yên sống hết cuộc đời còn lại của mình đã là phúc lớn lắm rồi, đừng nghĩ quá nhiều, đằng nào thì cũng chẳng ích gì đâu.”
“Hình như anh còn biết nhiều điều khác nữa?”
“Ngày nào cũng ở bên cô ấy, đâu thể không biết chuyện gì được.”

“Vậy tại sao anh không nói cho cảnh sát biết?”
Ngụy Thành cười kinh khỉnh: “Phì, cảnh sát thì làm được cái chó gì chứ, Thượng Đế đến cũng vô dụng, giờ cả nhân loại này đã đến nước ‘gọi trời không đáp, gọi đất chẳng thưa’ rồi.”
Ngụy Thành đứng bên ô cửa sổ phía Đông, bầu không phía sau đám nhà cao tầng của thành phố có ánh sáng le lói hiện ra, không hiểu tại sao, cảnh tượng ấy làm Uông Diểu nhớ đến buổi bình minh kỳ dị trông thấy mỗi lần đăng nhập vào trò chơi Tam Thể.
“Thực ra, tôi cũng không lãng đãng

đến thế đâu, mấy hôm nay toàn mất ngủ cả đêm, buổi sáng trở dậy đứng đây nhìn Mặt trời mọc, cứ có cảm giác là Mặt trời đang lặn.” Anh ta quay sang nhìn Uông Diểu, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Thực ra, tất cả những chuyện này đều bởi, Thượng Đế, hoặc Chúa mà cô ấy nói đến, ngay bản thân mình cũng khó mà giữ được.”