Chương 4 : Tam thể: Chu Văn Vương, Đêm dài

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Uông Diểu bấm số điện thoại của Đinh Nghị, sau khi đầu dây kia bắt máy, anh mới nhớ ra giờ đã là hơn một giờ sáng.
“Tôi là Uông Diểu, thật xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền.”
“Không sao, tôi đang mất ngủ.” “Tôi… gặp phải một số chuyện, muốn
nhờ anh giúp. Anh biết ở trong nước có
nơi nào có thể quan trắc được bức xạ nền của vũ trụ không?” Uông Diểu khao khát được trút bầu tâm sự, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy chuyện bộ đếm giờ ma quái kia lúc này vẫn không nên để nhiều người biết thì hơn.
“Bức xạ nền vũ trụ, sao anh lại có nhã hứng với thứ này? Có vẻ như đúng là anh đã gặp phải một số chuyện rồi… Anh đi gặp mẹ Dương Đông chưa?”
“À… thật xin lỗi, tôi quên mất.” “Không sao cả. Trong giới khoa học
hiện nay, có rất nhiều người… cũng gặp
phải một số chuyện như anh nói, tâm trí cứ để đâu đâu vậy, có điều tốt nhất anh vẫn nên đi thăm bà ấy, bà ấy tuổi cao rồi, lại không chịu thuê người giúp việc, nếu có việc gì phải tốn sức thì làm phiền anh giúp hộ… À, chuyện bức xạ nền vũ trụ ấy, anh có thể gặp mẹ của Dương Đông để hỏi, trước khi nghỉ hưu bà ấy là chuyên gia về vật lý thiên văn, rất thân thuộc với các cơ quan nghiên cứu ngành này ở trong nước.”
“Được, hôm nay hết giờ làm tôi sẽ đi.”
“Vậy tôi cảm ơn trước, tôi thật sự không thể nào đối mặt với bất cứ điều gì có liên quan đến Dương Đông nữa rồi.”
Gọi xong cuộc điện thoại ấy, Uông Diểu ngồi trước máy tính, bắt đầu in bảng đối chiếu mã Morse đơn giản trên trang web đó ra. Lúc này, anh đã bình tĩnh lại, không tập trung vào bộ đếm giờ kia nữa mà dành thơi gian suy nghĩ về Biên giới Khoa học và Thân Ngọc Phi, nghĩ đến trò chơi trực tuyến mà cô ta đang tham gia. Về Thân Ngọc Phi, điều duy nhất mà anh có thể khẳng định là cô ta không phải loại người thích chơi game, ấn tượng duy nhất về người phụ nữ nói năng ngắn gọn như điện báo này là lạnh lùng, sự lạnh lùng của cô ta không giống với một số phụ nữ khác, không phải một tấm mặt nạ, mà là cái lạnh toát ra từ trong ra ngoài.
Một cách vô thức, Uông Diểu luôn liên tưởng cô ta với hệ điều hành DOS đã biến mất từ lâu, một màn hình đen kịt trống rỗng, chỉ nhấp nháy một ký hiệu “C:>” đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn, bạn nhập cái gì vào nó sẽ trả về cái đó. Không thừa một chữ, cũng không thay đổi. Giờ đây, anh đã biết, phía sau ký hiệu “C:>” ấy kỳ thực là một vực sâu không đáy.
Cô ta thật sự có hứng chơi game, hơn nữa còn măc cả bộ thiết bị V vào chơi sao? Cô ta không có con cái, bộ thiết bị V ấy chỉ có thể là tự mua về để sử dụng, điều này thật sự hơi khó tin.
Uông Diểu nhập địa chỉ trang web rất dễ nhớ của trò chơi đó vào trình duyệt: www.3body.xyz. Trên trang web nêu rõ trò chơi này chỉ chấp nhận phương thức chơi qua thiết bị V. Uông Diểu nhớ trong phòng giải trí dành cho nhân viên của Trung tâm nghiên cứu nano có một bộ thiết bị V, bèn ra khỏi phòng thí nghiệm trung tâm giờ này đã vắng tanh, lên phòng trực ban lấy chìa khóa rồi đi xuyên qua dãy bàn bi a cùng máy tập gym, tìm thấy bộ thiết bị V bên cạnh chiếc máy tính. Anh mất khá nhiều công sức mới mặc được bộ trang phục cảm ứng lên người, sau đó đội mũ chụp lên đầu và khởi động máy tính.
Sau khi trò chơi khởi động, Uông Diểu thấy mình ở giữa một vùng đồng không mông quạnh vào lúc bình minh, cánh đồng hoang có màu nâu xám, không nhìn rõ được chi tiết, trên đường chân trời phía xa xa có một mảng sáng trắng nho nhỏ, phần bầu trời còn lại vẫn còn sao lấp lánh. Một tiếng nổ lớn, hai ngọn núi lớn phát ra ánh sáng đỏ rơi xuống mặt đất đằng xa, cả cánh đồng hoang bao trùm trong quầng sáng đỏ. Sau khi lớp bụi mù mịt cả đất trời tan đi, Uông Diểu thấy rõ hai chữ lớn cao từ trên trời: Tam Thể.
Ngay sau đó, xuất hiện một giao diện đăng ký, Uông Diểu dùng ID “Hải Nhân” để đăng ký, rồi đăng nhập thành công vào trò chơi.
Cánh đồng hoang vẫn y như cũ, nhưng thiết bị nén trên trang phục cảm ứng đã xì xì khởi động, Uông Diểu cảm thấy một luồng khí hơi lạnh ghê người. Phía trước mặt anh xuất hiện hai người đang đi, in hai cái bóng đen trên nền ánh rạng đông. Uông Diểu đuổi theo, anh thấy hai người này đều là nam giới, khoác áo dài rách tả tơi, bên ngoài còn choàng một tấm da thú bẩn thỉu, mỗi người đeo một thanh kiếm vừa rộng vừa ngắn từ thời kỳ đồ đồng, một trong hai người đeo trên lưng một chiếc hộp gỗ dài và hẹp cao bằng nữa người, quay đầu lại nhìn Uông Diểu. Mặt ông ta cũng bẩn và nhăn nheo như tấm da thú vậy, nhưng đôi mắt thì rất có thần, con ngươi ánh lên trong nắng ban mai. “Lạnh nhỉ.” Ông ta nói.
“Ừ, lạnh thật.” Uông Diểu phụ họa. “Đây là thời đại Chiến Quốc, ta là
Chu Văn Vương.” Người đó nói.
“Chu Văn Vương đâu phải là người thời Chiến Quốc nhỉ?” Uông Diểu hỏi.

“Ông ấy vẫn sống đến tận bây giờ đó, Trụ Vương cũng còn sống.” Người không đeo hộp gỗ kia nói, “tôi là tùy tùng của Chu Văn Vương, ID của tôi là ‘Tùy tùng của Chu Văn Vương’, ông ấy mới gọi là thiên tài.”
“ID của tôi là ‘Hải Nhân’.” Uông Diểu nói, “Trên lưng ông có gì thế?”
Chu Văn Vương đặt cái hộp gỗ hình chữ nhật xuống, mở một mặt đứng ra, tựa như mở cảnh cửa, để lộ năm tầng ô vuông, dưới ánh sáng buổi sớm, Uông Diểu thấy trong mỗi tầng đều có một đụn cát mịn nhỏ cao thấp không đều, mỗi ô đều có một dòng cát mảnh đang chảy từ ô trên xuống.

“Đồng hồ cát, tám tiếng chảy hết một lượt, đảo ba lần thì là một ngày. Nhưng ta thường hay quên đảo chiều, phải chở Tùy tùng nhắc nhở.” Chu Văn Vương giới thiệu.
“Các ông hình như đang thực hiện một chuyến đi dài, có nhất thiết phải cõng theo một thiết bị tính giờ nặng nề như vậy không?”
“Thế tính giờ bằng cách nào?”
“Mang một cái đồng hồ Mặt trời cỡ nhỏ thuận tiện hơn nhiều, hoặc không thì quan sát luôn Mặt trờ cũng có thể biết được thời gian đại khái mà.”
Chu Văn Vương và Tùy tùng ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng nhìn chằm chằm vào Uông Diểu, như thể anh là một tên đại ngốc, “Mặt trời? Nhìn Mặt trời làm sao biết được thời gian? Đây là kỷ nguyên Hỗn loạn đó.”
Uông Diểu đang định hỏi hàm nghĩa của danh từ quái dị này thì Tùy tùng đã ai oán kêu lên: “Lạnh thật đó, lạnh chết tôi rồi!”
Uông Diểu cũng cảm thấy lạnh, nhưng anh không thể tùy tiện cởi bỏ trang phục cảm ứng, thông thường, làm như vậy sẽ bị trò chơi xóa bỏ ID. Anh nói: “Mặt trời lên thì sẽ ấm hơn thôi.”
“Anh đang giả mạo nhà tiên tri vĩ đại phải không hả? Đến Chu Văn Vương còn không tiên tri nổi đâu nhé!” Tùy tùng nhìn Uông Diểu lắc đầu vẻ khinh miệt.
“Chuyện này mà cũng phải cần đến tiên tri sao? Ai mà không biết một hai tiếng nữa Mặt trời sẽ lên chứ.” Uông Diểu chỉ về phía chân trời.
“Đây là kỷ nguyên Hỗn loạn!” Tùy tùng nói.
“Kỷ nguyên Hỗn loạn là cái gì?” “Ngoại trừ kỷ nguyên Hằng định, tất
cả đều là kỷ nguyên Hỗn loạn.” Chu Văn
Vương nói, như thể đang trả lời câu hỏi của một đứa trẻ ranh vô tri.
Quả nhiên, ánh nắng sớm cuối chân trời bắt đầu nhạt đi rồi nhanh chóng biến mất, màn đêm lại bao phủ lên tất thảy, trên bầu không, ánh sao lấp lánh.
“Thì ra giờ là hoàng hôn chứ không phải sáng sớm?” Uông Diểu hỏi.
“Đang là buổi sáng sớm, nhưng Mặt trời buổi sớm cũng chưa chắc mọc lên, đây là kỷ nguyên Hỗn loạn.”
Cái lạnh khiến Uông Diểu rất khó chịu, “Tình hình này, Mặt trời còn rất lâu nữa mới lên.” Anh lẩm bẩm chỉ vào đường chân trời mơ hồ phía xa.
“Sao anh lại nghĩ như thế rồi? Chuyện này không chắc đâu, đây là kỷ nguyên Hỗn loạn.” Tùy tùng nói đoạn quay sang phía Chu Văn Vương: “Cơ Xương, cho tôi ít cá khô ăn đi.”
“Không được!” Chu Văn Vương quả quyết nói, “Ta cũng cố lắm mới tạm coi là no, phải đảm bảo rằng ta có thể đi tới Triều Ca, chứ không phải là cậu.”
Trong lúc nói chuyện, Uông Diểu chú ý thấy đường chân trời ở một hướng khác lại xuất hiện ánh ban mai, anh không phân biệt được Đông Tây hay Nam Bắc, nhưng có thể khẳng định không phải là hướng mà nó xuất hiện lần trước. Ánh nắng sớm mạnh dần, một lúc sau đó Mặt trời của thế giới này đã lên, đó là một vầng Mặt trời nhỏ màu xanh lam, rất giống mặt trăng được tăng cường độ sáng, nhung vẫn làm cho Uông Diểu ấm lên, đồng thời nhìn rõ được các chi tiết của mặt đất. Nhưng ngày rất ngắn ngủi, Mặt trời vạch một đường cong nông choẹt phía bên trên đường chân trời rồi lặn luôn, màn đêm và cái lạnh một lần nữa bao trùm lên hết thảy.
Ba người đứng trước một cái cây khô, Chu Văn Vương và Tùy tùng rút kiếm đồng thau ra chặt củi, Uông Diều nhặt củi vun lại thành một đống, Tùy tùng lấy mồi lừa, lẹt xẹt, lẹt xẹt một hồi, đốt lên một đống lửa. Phần ngực bộ trang phục cảm ứng của Uông Diểu trở nên ấm áp, nhưng sau lưng thì vẫn lạnh buốt.
“Đốt vài người thoát nước đi, lửa mới mạnh được.” Tùy tùng nói.

“Câm miệng! Việc đó chỉ tên Trụ Vương kia mới làm!”
“Đằng nào thì những kẻ nằm rải rác trên đường kia cũng rách nát thế rồi, ngâm cũng không sống lại được đâu. Nếu lý luận của ông thật sự dùng được, đừng nói là đốt một vài tên, ăn mấy tên cũng được ấy chứ, so với lý luận đó, mấy cái mạng có đáng là gì?”
“Nói bậy! Chúng ta là những học giả!”
Sau khi đống lửa cháy hết, ba người tiếp tục lên đường. Vì họ nói chuyện rất ít, hệ thống đã đẩy nhanh tốc độ thời gian trôi trong trò chơi, Chu Văn Vương nhanh chóng đảo chiều chiếc đồng hồ cát trên lưng sáu lần, thoáng cái đã hai ngày trôi qua, Mặt trời vẫn chưa lên lấy một lần, thậm chí phía chân trời còn chẳng thấy bóng dáng ánh ban mai.
“Xem ra Mặt trời không lên nữa rồi.” Uông Diểu nói, đồng thời bật ra giao diện trò chơi để xem HP (Health Point) của mình, chỉ số đang nhanh chóng giảm xuống vì lạnh giá.
“Anh lại giả mạo tiên tri vĩ đại rồi…” Tùy tùng nói, Uông Diểu và anh ta cùng đồng thanh nói nửa câu sau: “Đây là kỷ nguyên Hỗn loạn.”
Lời này vừa nói ra chưa được bao lâu, chân trời đã xuất hiện ánh nắng sớm, ánh sáng nhanh chóng mạnh lên, thoáng cái Mặt trời đã mọc, Uông Diểu phát hiện lần này là một vầng Mặt trời lớn, khi nó lên được nữa chừng, đường kính đã chiếm ít nhất một phần năm đường chân trời trong tầm mắt anh. Làn hơi ấm áp ập vào mặt khiến Uông Diểu thấy thoải mái dễ chịu, nhưng khi nhìn sang Chu Văn Vương và Tùy tùng, anh lại thấy bọn họ hết sức kính sợ, tựa như ma quỷ sắp giáng xuống vậy.
“Nhanh lên, mau tìm chỗ bóng râm!” Tùy tùng hét lớn, Uông Diểu chạy như bay theo bọn họ đến sau một khối nham thạch thấp, ngồi thụp xuống. Cái bóng khối nham thạch từ từ thu ngắn lại, mặt đất xung quanh chói lòa nhức mắt như bị nung trắng lên, nền đất đông cứng dưới chân nhanh chóng tan chảy, đang cứng rắn như thép bỗng biến thành đất bùn mềm nhũn, sóng nhiệt cuồn cuộn, chẳng mấy chốc, Uông Diểu đã toát hết mồ hôi. Khi vầng Mặt trời lớn lên đến đỉnh đầu, ba người dùng da thú che kín đầu, nhưng ánh nắng gay gắt vẫn xói vào từ mọi khe hở và lỗ thủng, tựa như những mũi tên sắc bén. Ba người đi vòng qua tảng nham thạch di chuyển sang phía bên kia, nấp vào bóng râm mới xuất hiện bên đó…
Sau khi Mặt trời khuất núi, không khí vẫn nóng bức dị thường, ba người mồ hôi đầm đìa ngồi trên tảng đá, Tùy tùng ủ rũ nói: “Du hành trong kỷ nguyên Hỗn loạn quả là đi giữa địa ngục, tôi không chịu nổi nữa rồi; vả lại, tôi cũng chẳng có gì ăn cả, ông không chia cá khô cho tôi, lại không cho tôi ăn nhứng người thoát nước, chậc…”
“Vậy thì cậu chỉ còn cách thoát nước thôi.” Chu Văn Vương nói, một tay dùng miếng da thú quạt gió.
“Sau khi thoát nước, ông sẽ không bỏ rơi tôi chứ?”
“Tất nhiên là không, ta đảm bảo sẽ đưa cậu tới Triều Ca.”
Tùy tùng cởi bỏ chiếc áo dài bị mồ hôi thấm ướt, mình trần nằm xuống bùn, dưới ánh tà dương còn sót lại, Uông Diểu thấy Tùy tùng đột nhiên vã mồ hôi đầm đìa. Nhưng chẳng mấy chốc, anh nhận ra đó không phải mồ hôi, mà là nước trong cơ thể người này đang tiết xuất ra triệt để, chảy thành những dòng nhỏ trên nền cát, cơ thể Tùy tùng tựa như một cây nến tan chảy, dần dần mềm nhũn, mỏng đi… Khoảng mười phút sau, nước đã tiết ra hết, thân thể biến thành một miếng da mềm hình người nằm bất động trên nền đất bùn, mắt mũi tai miệng trên gương mặt đều trở nên mơ hồ nhăn nhúm.
“Anh ta chết rồi hả?” Uông Diểu hỏi. Anh nhớ ra, trên đường thỉnh thoảng cũng trông thấy những miếng da mềm hình người như thế này, có tấm đã rách nát không còn nguyên vẹn nữa, đó chính là những người thoát nước mà cách đây không lâu Tùy tùng đã muốn dùng để đốt lửa.
“Không.” Chu Văn Cương nói, nhấc tấm da mà Tùy tùng biến thành, phủi bụi đất bám bên trên rồi đặt lên mặt tảng đá để cuộn anh ta (nó) lại, như cuộn một quả bóng da bị xì hơi, “Ngâm vào nước một lúc, cậu ta sẽ khôi phục nguyên trạng và sống lại, kiểu như ngâm nấm khô vậy.”
“Xương cốt anh ta cũng mềm ra à?” “Đúng thế, đều thành sợi khô hết, như
vậy mới tiện mang theo.”
“Người nào trong thế giới này cũng có thể thoát nước à?”
“Tất nhiên, anh cũng có thể, nếu không thì không thể sống được trong kỷ nguyên Hỗn loạn.” Chu Văn Vương đưa Tùy tùng đã cuộn lại cho Uông Diểu, “Anh mang theo cậu ta nhé, vứt ở bên đường thì không bị đốt cũng bị ăn mất.”
Uông Diểu nhận lấy miếng da mềm, nay chỉ còn là một cuộn rất nhẹ. Anh kẹp vào cánh tay, cũng không thấy có cảm giác gì lạ.
Uông Diểu kẹp theo Tùy tùng đã thoát nước, Chu Văn Vương đeo đồng hồ cát trên lưng, hai người lại tiếp túc hành trình gian nan. Cũng như mấy ngày trước, Mặt trời trong thế giới này vận hành hoàn toàn không theo quy luật nào cả, sau mấy đêm dài lạnh lẽo, có thể đột nhiên xuất hiện một ngày nóng tàn bạo, hoặc là ngược lại. Hai người nương tựa lẫn nhau, ngồi bên đống lửa chống lại giá lạnh, ngâm trong hồ nước cầm cự cho qua cơn nóng bức. Cũng may trong trò chơi, thời gian có thể tăng nhanh. Một tháng có thể trôi qua trong nửa giờ đồng hồ, điều này khiến hành trình trong kỷ nguyên Hỗn loạn vẫn còn ở mức độ có thể chịu đựng được.
Hôm ấy, đêm dài đằng đẵng đã kéo dài gần một tuần (tính theo thời gian đồng hồ cát), Chu Văn Vương đột nhiên chỉ bầu trời đêm reo lên mừng rỡ:
“Sao bay! Sao bay! Hai ngôi sao bay!!”

Kỳ thực, trước đó Uông Diểu đã chú ý đến loại thiên thể kỳ lạ ấy, nó lớn hơn ngôi sao thường một chút, hình tròn, trông to như quả bóng bàn, tốc độ di chuyển rất nhanh, mắt thường cũng thấy được rõ ràng, hiện giờ nó đang di động trên bầu trời đầy sao, chỉ là lần này lại xuất hiện hai cái cùng lúc.
Chu Văn Vương giải thích: “Hai ngôi sao bay xuất hiện, chứng tỏ rằng kỷ nguyên Hằng định sắp sửa bắt đầu!”
“Lúc trước có thấy rồi.” “Lúc đó chỉ có một.”
“Nhiều nhất chỉ có hai thôi à?” “Không, có lúc có ba, nhưng không nhiều hơn nữa.”
“Ba ngôi sao bay xuất hiện, có phải là báo trước một kỷ nguyên tốt đẹp hơn nữa không?”
Chu Văn Vương trừng mắt lên nhìn Uông Diểu, ánh mắt ngập tràn vẻ sợ hãi, “Anh đang nói gì vậy, ba ngôi sao bay… cầu mong nó đừng bao giờ xuất hiện.”
Chu Văn Vương nói không sai, kỷ nguyên Hằng định mà họ mong đợi sắp sửa bắt đầu, Mặt trời mọc và lặn bắt đầu trở nên có quy luật, một ngày đêm dần dần cố định trong khoảng mười tám tiếng, ngày đêm thay phiên nhau có quy luật khiến không khí cũng ấm áp hơn phần nào.

“Kỷ nguyên Hằng định có thể kéo dài bao lâu?” Uông Diểu hỏi.
“Một ngày hoặc một thế kỷ, không ai nói chính xác được.” Chu Văn Vương ngồi trên đồng hồ cát, ngửa mặt nhìn vầng dương chính ngọ. “Theo ghi chép, Tây Chu từng có kỷ nguyên Hằng định kéo dài hai thế kỷ, ừm, người sinh ra ở thời đại đó thật có phúc.”
“Vậy kỷ nguyên Hỗn loạn sẽ kéo dài bao lâu?”
“Không phải đã nói rồi sao, ngoại trừ kỷ nguyên Hằng định thì đều là kỷ nguyên Hỗn loạn, hai kỷ nguyên xen kẽ lẫn nhau.”

“Vậy có nghĩa đây là một thế giới hỗn loạn hoàn toàn chẳng có quy luật gì?!”
“Đúng thế, văn minh chỉ có thể phát triển trong kỷ nguyên Hằng định có khí hậu ôn hòa trong thời gian tương đối dài. Hầu hết thời gian, nhân loại đều thoát nước tập thể để tồn trữ, khi kỷ nguyên Hằng định tương đối dài xuất hiện, sẽ lại tập thể ngâm nước phục sinh, sản xuất và xây dựng.”
“Thế làm sao để dự đoán lúc kỷ nguyên Hằng định xuất hiện và độ dài của nó?”
“Không thể làm được, xưa nay chưa bao giờ làm được, khi kỷ nguyên Hằng định xuất hiện, quốc gia có ngâm nước phục sinh hay không đều dựa vào trực giác của đại vương, thường thường là: ngâm nước phục sinh, trồng trọt hoa màu, bắt đầu xây dựng thành thị thôn trấn, cuộc sống vừa mới bắt đầu, kỷ nguyên Hằng định liền kết thúc. Lạnh giá và nóng bức hủy diệt tất thảy.” Chu Văn Vương nói tới đây, chỉ một tay về phía Uông Diểu, hai mắt sáng bừng lên: “Được rồi, anh đã biết được mục tiêu của trò chơi này rồi đó: chính là vận dụng trí lực và ngộ tính của chúng ta, phân tích, nghiên cứu các hiện tượng, nắm bắt quy luật vận hành của Mặt trời, sự sinh tồn của nền văn minh đều gắn với điểm này.”
“Theo tôi thấy, Mặt trời vận hành hoàn toàn không có quy luật gì cả.”
“Đó là vì anh chưa thể ngộ ra được bản nguyên của thế giới.”
“Ông đã ngộ ra rồi?”
“Đúng thế, đây chính là mục đích mà ta đến Triều Ca, ta sẽ hiến lên Trụ Vương một cuốn lịch vạn niên chuẩn xác.”
“Nhưng cả chặng đường, tôi không thấy ông có năng lực này.”
“Dự đoán quy luật vận hành của Mặt trời chỉ có thể thực hiện ở Triều Ca, vì nơi đó là điểm giao hội của Âm Dương, chỉ có ở nơi đó thì quẻ bói mới chuẩn xác được.” Hai người lại cất bước đi trong kỷ nguyên Hỗn loạn tàn khốc một thời gian rất dài, giữa chừng lại trải qua một kỷ nguyên Hằng định ngắn ngủi, cuối cùng cũng đến được Triều Ca.
Uông Diểu nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm vang lên không ngớt, âm thanh này do rất nhiều thứ kỳ quái trên mặt đất ở Triều Ca phát ra, đó là những con lắc đơn khổng lồ, mỗi con lắc đều cao đến mấy chục mét, quả lắc là những khối đá lớn, buộc vào một sợi dây chão treo trên cầu đá bắc ngang hai tháp đá cao. Mỗi con lắc đơn đều đang dao động. Làm chúng dao động là những đội binh sĩ mặc khôi giáp, đồng thanh hô vang những khẩu hiệu kỳ quái, hợp sức kéo sợi dây treo quả lắc đá khổng lồ, đảm bảo cho dao động của con lắc không đổi. Uông Diểu phát hiện, dao động của tất cả các con lắc này đều đồng bộ với nhau, nhìn từ xa, cảnh tượng quái dị đến nỗi khiến người ta mê mẩn, trông như có vô số đồng hồ quả lắc đang đồng thời chạy, lại như rất nhiều ký hiệu khổng lồ, trừu tượng từ trời cao giáng xuống.
Trong vòng tròn các con lắc lớn ấy, có một tòa kim tự tháp khổng lồ, tựa hồ một ngọn núi đen ngòm nhô cao giữa màn đêm, đây chính là cung điện của Trụ Vương. Uông Diểu theo Chu Văn Vương đi vào một ô cửa không cao lắm ở tầng trệt kim tự tháp, mấy binh sĩ canh gác cạnh cửa lặng lẽ đi qua đi lại như những bóng ma trong đêm tối. Họ men theo một đường hầm dài, chật hẹp và tăm tối, cách một quãng rất xa mới có một cây đuốc.
“Trong kỷ nguyên Hỗn loạn, cả nước đều ở trong trạng thái thoát nước, nhưng Trụ Vương luôn thức bầu bạn với mảnh đất không còn sự sống này. Muốn sinh tồn trong kỷ nguyên Hỗn loạn, thì phải sống bên trong kiến trúc có vách tường cực dày như thế này, gần như là sống dưới lòng đất, mới tránh được lạnh giá và nóng bức.” Chu Văn Vương vừa đi vừa giải thích cho Uông Diểu.
Đi một quãng đường rất dài, họ mới vào đến đại điện ở trung tâm kim tự tháp của Trụ Vương, kỳ thực nơi này cũng không lớn lắm, lại giống như một hang núi. Người khoác một tấm da thú hoa ngồi trên đài cao kia hiển nhiên chính là Trụ Vương, nhưng thu hút ánh mắt của Uông Diểu trước tiên lại là một người áo đen, tấm áo đen cơ hồ hòa làm một với bóng tối dày đặc bên trong đại điện, gương mặt trắng nhợt ấy như thể lơ lửng giữa không trung.
“Đây là Phục Hy.” Trụ Vương giới thiệu người áo đen với Chu Văn Vương và Uông Diểu mới bước vào, cứ như họ đã ở đó từ bao giờ, còn người áo đen mới là kẻ mới đến, “Y cho rằng, Mặt trời là một vị thần vĩ đại trái tính trái nết, lúc ngài tỉnh giấc thì hỉ nộ thất thường, đó là kỷ nguyên Hỗn loạn; lúc ngài ngủ thì hô hấp đều đặn, đó là kỷ nguyên Hằng định.

Phục Hy đề nghị dựng những con lắc lớn ngoài kia, ngày đêm không ngừng dao động, nói rằng làm vậy có tác dụng thôi miên mạnh mẽ với Thần Mặt trời, có thể khiến thần chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng đến giờ, chúng ta thấy Thần Mặt trời vẫn tỉnh táo, cùng lắm chỉ là chốc chốc lại chợp mắt một chút thôi.”
Trụ Vương khoát tay, có người bưng lên một chiếc vò gốm đặt trên bàn đá trước mặt Phục Hy… Uông Diểu sau đó biết được, đó là một vò canh pha lẫn đủ thứ gia vị. Phục Hy thở dài, bưng vò lên uống, âm thanh ừng ực ừng ực nghe như thể một quả tim khổng lồ đang đập ở sâu trong bóng tối. Uống được một nửa, y rưới chỗ canh còn lại lên người mình, sau đó ném vò đi, bước về phía một cái đỉnh lớn bằng đồng thau đặt trên ngọn lửa phía góc đại điện, leo lên mép đỉnh; y nhảy vào trong, làm bốc lên một luồng hơi nước.
“Cơ Xương ngồi xuống đi, một lát nữa sẽ mở tiệc.” Trụ Vương chỉ vào cái đỉnh lớn.
“Trò phù thủy ngu xuẩn.” Chu Văn Vương hất đầu về phía cái đỉnh, nói với giọng khinh miệt.
“Ông đã ngộ ra điều gì về Mặt trời rồi?” Trụ Vương hỏi, ngọn lửa nhảy nhót trong đôi mắt ông ta.
“Mặt trời không phải thần thánh gì,

Mặt trời là Dương, đêm đen là Âm, thế giới vận hành trong sự cân bằng của Âm Dương, điều này không nằm trong sự khống chế của chúng ta, nhưng có thể dự đoán.” Chu Văn Vương nói, đoạn rút thanh kiếm đồng thau ra, vạch trên mặt đất chỗ có ánh đuốc soi tới một đôi Âm Dương Ngư to tướng, sau đó thoăn thoắt vẽ sáu mươi tư quẻ xung quanh khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt, trông như một vòng năm lớn khi ẩn khi hiện dưới ánh lửa, “Đại vương, đây chính là mật mã của vũ trụ, dựa vào nó, tôi sẽ hiến cho vương triều của ngài một cuốn lịch vạn niên chuẩn xác.”
“Cơ Xương à, giờ điều ta cần biết nhất, là kỷ nguyên Hằng định dài tiếp theo bao giờ mới đến.”
“Tôi sẽ lập tức bói cho ngài.” Chu Văn Vương nói, đoạn bước tới chính giữa đồ án Âm Dương Ngư ngồi xếp bằng xuống, ngẩng đầu nhìn lên trần đại diện, ánh mắt như thể xuyên thấu bức tường dày của kim tự tháp trông thấy bầu trời sao, hai tay ông ta cùng lúc tiến hành những động tác phức tạp, tạo thành một máy tính vận hành tốc độ cao. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng sôi lục bục của món canh trong cái đỉnh lớn, tựa hồ thấy mo trong nồi canh ấy đang nói mớ.
Chu Văn Vương đứng phắt dậy giữa đồ án Âm Dương, đầu vẫn ngẩng lên trần: “Tiếp sau là một kỷ nguyên Hỗn loạn dài bốn mươi mốt ngày, sau đó sẽ xuất hiện kỷ nguyên Hằng định dài năm ngày, tiếp sau nữa là một kỷ nguyên Hỗn loạn hai mươi ba ngày và kỷ nguyên Hằng định mười tám ngày, sau đó là kỷ nguyên Hỗn loạn tám ngày, khi kỷ nguyên Hỗn loạn này kết thúc, Đại vương, kỷ nguyên Hằng định này sẽ duy trì trong ba năm bốn tháng, trong khoảng thời gian đó, khí hậu ôn hòa, là một kỷ nguyên vàng.”
“Chúng ta trước tiên cần phải chứng thực những suy đoán trước đó của ông đã.” Trụ Vương bình thản nói.
Uông Diểu nghe thấy phía trên có tiếng động ầm ầm, rồi một phiến đá trên trần đại điện trượt ra, để lộ một cái hốc hình vuông, Uông Diểu điều chỉnh lại phương hướng, trông thấy cái hốc vuông này thông ra bên ngoài kim tự tháp, phía đầu bên kia, anh nhìn thấy vài ngôi sao đang nhấp nháy.
Thời gian trong trò chơi lại tăng nhanh, chiếc đồng hồ cát mà Chu Văn Vương mang đến do hai binh sĩ canh giữ cứ vài giây lại đảo chiều một lần, biểu thị tám tiếng đã trôi qua, ô cửa bên trên chớp sáng không theo quy luật nào cả, chốc chốc lại có ánh Mặt trời của kỷ nguyên Hỗn loạn rọi vào đại điện, có lúc yếu ớt như ánh trăng, có lúc lại hết sức gay gắt, đốm sáng hình vuông trên nền đất trắng rực lên, khiến tất cả các bó đuốc xung quanh đều mờ nhạt. Uông Diểu đếm số lần đồng hồ cát đảo chuyển, khi lật đến khoảng lần thứ một trăm hai mươi, khoảng thời gian gián cách giữa nhưng lúc ánh Mặt trời chiếu vào qua ô vuông đã trở nên có quy luật, kỷ nguyên Hằng định đầu tiên mà Chu Văn Vương dự đoán đã đến. Đồng hồ cát lại đảo chiều mười lăm lần nữa, ánh sáng nhấp nháy nơi cửa sổ trở nên rối loạn, kỷ nguyên Hỗn loạn lại bắt đầu. Sau đó, lại là kỷ nguyên Hằng định, rồi lại là kỷ nguyên Hỗn loạn, thời gian bắt đầu và kéo dài tuy có một chút sai lệch nhỏ, nhưng cũng đã tương đối trùng khớp với dự đoán của Chu Văn Vương. Khi kỷ nguyên Hỗn loạn kéo dài tám ngày cuối cùng kết thúc, kỷ nguyên Hằng định dài trong lời dự đoán của ông ta bắt đầu. Uông Diểu đếm số lần đồng hồ cát đảo chiều, hơn hai mươi ngày đã trôi qua, ánh Mặt trời chiếu vào đại điện vẫn theo một tiết tấu chuẩn xác. Lúc này, tốc độ trôi của thời gian trong trò chơi đã được điều chỉnh về bình thường.
Trụ Vương gật đầu với Chu Văn Vương: “Cơ Xương à, ta sẽ lập cho ông một tấm bia phong thưởng cao hơn cả cung điện này.”
Chu Văn Vương khom người đáp: “Đại vương, hãy để vương triều của ngàu thức tỉnh và phồn vinh đi!”

Trụ Vương đứng dậy trên bậc đá, dang rộng hai cánh tay như thể muốn ôm trọn cả thế giới, ông ta lớn tiếng hét lên bằng âm điệu kỳ quặc gần như hát: “Ngâm nước…”
Nghe thấy hiệu lệnh này, mọi người trong đại điện đều chạy ra cửa. Được Chu Văn Vương ra hiệu, Uông Diểu theo ông ta men theo đường hầm dài đằng đẳng chạy ra bên ngoài kim tự tháp. Lúc ra khỏi cửa, Uông Diểu nhận ra đang là buổi trưa, Mặt trời giữa không trung chiếu rọi khắp mặt đất, gió thổi hiu hiu, anh cơ hồ còn ngửi thấy cả mùi của mùa xuân. Chu Văn Vương và Uông Diểu cũng đến bên một hồ nước cách không xa kim tự tháp, băng trên mặt hồ đã tan chảy, ánh nắng nhảy nhót trên làn sóng nước lăn tăn.
Một nhóm binh sĩ ra trước đang hô vang: “Ngâm nước! Ngâm nước!”, tất cả đều chạy về phía một kiến trúc cao to bằng đá trông như kho thóc bên cạnh hồ. Trên đường tới đây, thỉnh thoảng Uông Diểu cũng nhìn thấy kiến trúc này ở xa xa, Chu Văn Vương nói với anh đó là “kho khô”, là loại nhà kho lớn để tồn trữ người thoát nước. Các binh sĩ mở cánh cửa kho bằng đá, khiêng ra từng cuộn từng cuộn da bám đầy bụi đất, mỗi người ôm, kẹp nách mấy cuộc da đi về phía bờ hồ, ném vào trong nước. Những cuộn da ấy vừa chạm vào nước lập tức duỗi ra, thoáng chốc mặt hồ đã nổi lềnh bềnh một đám hình nhân mỏng như thể được cắt ra. Mỗi tấm “da người” đều nhanh chóng hút nước phình to, dần dần, biến thành thân thể đầy đặn trên mặt hồ. Những thân thể ấy chẳng mấy chốc đã có dấu hiệu của sự sống, từng người từng người một vùng vẫy đứng dậy trong hồ nước ngập đến thắt lưng. Họ mở to cặp mắt như vừa ngủ say tỉnh giấc nhìn thế giới gió nhẹ nắng chan hòa này. “Ngâm nước!” Một người cao giọng hô vang, lập tức làm dấy lên một tràng tiếng hoan hô theo: “Ngâm nước! Ngâm nước!!”… Những người này từ dưới hồ chạy lên bờ, trần truồng lao về phía kho, mang thêm nhiều cuộn da nữa bỏ vào hồ nước, từng đám từng đám người được ngâm nước phục sinh chạy ra khỏi hồ, cảnh tượng này cũng xảy ra ở những hồ nước và ao đầm phía xa hơn, cả thế giới đều đang sống lại.
“Ối, trời ơi! Ngón tay của tôi…” Uông Diểu nhìn theo hướng tiếng la,
thấy một người vừa ngâm nước sống lại
đứng trong hồ nước, giơ tay lên gào khóc, bàn tay ấy thiếu mất ngón giữa, máu từ chỗ đứt chảy ra nhỏ xuống hồ, nhưng những người vừa sống dậy khác lần lượt đi qua bên cạnh anh ta, hào hứng chạy lên bờ, không ai buồn chú ý.
“Được rồi. Phải biết đủ đi chứ!” Một người vừa sống lại đi qua nói, “Có người còn mất cả cẳng chân ấy chứ, có người bị gặm thủng cả đầu, nếu còn không ngâm nước, sợ rằng chúng ta đều bị lũ chuột ở kỷ nguyên Hỗn loạn gặm nhấm hết cả rồi!”
“Chúng ta thoát nước được bao lâu rồi?” Một người khác vừa sống lại hỏi.
“Nhìn bụi đất tích tụ trên cung điện của đại vương dày bao nhiêu là biết, vừa nghe nói đại vương bây giờ đã không phải là vị đại vương lúc trước khi chúng ta thoát nước nữa rồi, không biết là con hay cháu ngài ấy nữa.”
Việc ngâm nước kéo dài liên tiếp tám ngày mới hoàn toàn kết thúc, lúc này tất cả những người thoát nước đều đã sống lại, thế giới lại một lần nữa có được sức sống mới. Trong tám ngày này, mọi người được hưởng cảnh Mặt trời mọc lặn theo chu kỳ chuẩn xác, mỗi ngày hai mươi tiếng. Tắm mình trong không khí mùa xuân, tất cả đều hết lòng ca ngợi Mặt trời, ca ngợi các vị thần cai quản vũ trụ này. Đêm ngày thứ tám, những đống lửa trên mặt đất còn nhiều hơn sao trên trời, những thành thị hoang phế trong kỷ nguyên Hỗn loạn lại tràn ngập ánh lửa và tiếng ồn ào huyên náo. Cũng như vô số lần ngâm nước trước của nền văn minh này, mọi người đều hoan lạc suốt đêm, đón mừng cuộc sống mới sau khi Mặt trời lên.
Nhưng Mặt trời không mọc lên nữa. Các thiết bị tính giờ đều thể hiện thời gian Mặt trời mọc đã trôi qua, nhưng đường chân trời ở các hướng vẫn là một vùng tối đen như mực. Lại mười tiếng nữa trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng mặt trời đâu, thậm chí một tia nắng sớm yêu ớt nhất cũng không thấy. Một ngày trôi qua, màn đêm vẫn tiếp tục bao phủ chân trời; hai ngày trôi qua, cái lạnh như một bàn tay khổng lồ đè nặng xuống mặt đất tối tăm.
“Xin đại vương tin tôi, đây chỉ là tạm thời, tôi thấy khí Dương đang tụ tập trong vũ trụ, Mặt trời sắp mọc lên rồi, kỷ nguyên Hằng định và mùa xuân sẽ tiếp tục!” Trong đại điện giữa kim tự tháp, Chu Văn Vương quỳ bên dưới thềm đá mà Trụ Vương đang ngồi, cầu khẩn.

“Đốt đỉnh lên đi!” Trụ Vương thở dài.
“Đại vương! Đại vương!” Một vị đại thần từ cửa đường hầm tập tểnh chạy vào, khóc rống lên: “Trên trời, trên trời có ba ngôi sao bay!!”
Tất cả mọi người trong đại điện đều kinh hãi đờ người ra, không khí như đông đặc lại, chỉ có Trụ Vương vẫn không biểu lộ cảm xúc. Ông ta quay sang Uông Diểu mà từ đầu đến giờ chẳng buồn để mắt, “Ngươi vẫn chưa biết ba ngôi sao bay cùng xuất hiện có ý nghĩa gì phải không? Cơ Xương à, nói cho hắn biết đi.”
“Có nghĩa là ngày tháng lạnh giá kéo dài, sẽ lạnh đến mức làm đá đông thành bột vụn.” Chu Văn Vương thở dài, nói.
“Thoát nước…” Trụ vương hét lên bằng giọng như đang hát. Kỳ thực, trên mặt đất bên ngoài, mọi người sớm đã bắt đầu lục tục thoát nước, biến trở lại trạng thái khô để sống qua đêm dài đằng đẵng, những người may mắn trong số họ được mang trở lại vào kho, song vẫn có một số lớn bị bỏ lại nơi đồng không mông quạnh. Chu Văn Vương chậm rãi đứng dậy, đi về phía đỉnh đồng thau trên đống lửa, ông ra leo lên mép đỉnh, trước khi nhảy xuống còn ngập ngừng vài giây, có lẽ là nhìn thấy gương mặt bị đun nát nhừ của Phục Hy bên trong đang mỉm cười với mình.

“Dùng lửa liu riu thôi.” Trụ Vương uể oải nói, sau đó bảo với những người còn lại, “Ai nên EXIT thì EXIT đi, trò chơi đến đây cũng chẳng còn gì nữa rồi.”
Phía trên cửa đường hầm xuất hiện biểu tượng EXIT phát ra ánh sáng đỏ, mọi người lần lượt đi về phía đó, Uông Diểu cũng bám theo, băng qua cửa và đường hầm dài để ra bên ngoài kim tự tháp, chỉ thấy trong đêm đen tuyết lớn đang bay lả tả, gió lạnh thấu xương khiến anh run lên. Một góc bầu trời hiển thị rằng thời gian trong trò chơi đang tăng nhanh.
Mười ngày sau, tuyết vẫn rơi, những bông tuyết to và nặng nề, như thể bóng đêm ngưng kết lại. Có người thì thầm bên tai Uông Diểu: “Đây là khi cacbonic đóng thành băng khô rồi.” Uông Diểu ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Tùy tùng của Chu Văn Vương.
Mười ngày nữa trôi qua, tuyết vẫn rơi, nhưng hoa tuyết đã biến thành mỏng và trong suốt, mang một màu xanh nhạt siêu phàm thoát tục dưới ánh đuốc hắt ra từ cửa hầm kim tự tháp, giống như vô số con sứa đang bay múa.
“Hoa tuyết này là ôxy và nitơ hóa rắn, bầu khí quyển đang biến mất trong độ 0 tuyết đối.”
Kim tự tháp bị tuyết vùi lấp, tầng dưới cùng là tuyết từ nước, tầng giữa là băng khô, tầng trên là tuyết do ôxy và nitơ ở trạng thái rắn tạo thành. Bầu trời đêm trở nên trong trẻo dị thường, còn tinh tú thì tựa như một quầng lửa màu bạc. Một hàng chữ xuất hiện trên nền trời sao ấy:
Đêm này sẽ kéo dài 48 năm, nền văn minh số 137 bị hủy diệt trong lạnh giá, nền văn minh này tiến hóa đến thời kỳ Chiến Quốc.
Hạt giống văn minh vẫn còn, sẽ được khởi động lại, một lần nữa tiến hóa trong vận mệnh khó lường của thế giới Tam Thể.
Hoan nghênh bạn đăng nhập lần sau.

Trước khi đăng xuất, thứ cuối cùng mà Uông Diểu chú ý đến là ba ngôi sao bay trên bầu trời đêm, chúng cách nhau rất gần, quay xung quanh nhau, nhảy một điệu vũ kỳ dị giữa vũ trụ sâu thẳm.