Chương 12 : Tam Thể: Mặc Tử, Lửa nóng

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Uông Diểu trở về nhà, trước đó không quên qua cửa hàng đạo cụ chơi game mua một bộ thiết bị V. Vợ anh nói, người ở cơ quan đã tìm anh suốt cả ngày. Uông Diểu bật chiếc điện thoại đã tắt máy cả ngày lên, trả lời mấy cuộc gọi từ Trung tâm nghiên cứu nano, hứa hẹn ngày mai sẽ đi làm. Lúc ăn cơm, anh nghe theo lời khuyên của Sử Cường, uống khá nhiều rượu, nhưng không thấy buồn ngủ chút nào. Khi vợ đã ngủ say, anh ngồi trước máy tính đeo bộ thiết bị V vừa mới mua lên người, một lần nữa đăng nhập vào trò chơi Tam Thể.

Đồng hoang buổi bình minh, Uông Diểu đứng trước tòa kim tự tháp của Trụ Vương, lớp tuyết che phủ nó giờ đã biến mất, bề mặt những khối đá lớn xây kim tự tháp đã bị phong hóa rỗ chằng rỗ chịt, mặt đất đã đổi thành một màu sắc khác. Xa xa, có mấy tòa kiến trúc lớn, Uông Diểu đoán đó đều là kho chứa, nhưng hình dạng của chúng đã khác hoàn toàn so với lần trước, mọi thứ đều chứng tỏ rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nhờ ánh ban mai nơi chân trời, Uông Diểu tìm đến lối vào kim tự tháp. Ở đó, anh thấy lối vào đã bị những khối đá lớn bít kín, nhưng đồng thời cũng thấy ở bên cạnh mới xây một cầu thang đá áp sát vào một mặt tường, vươn dài thông thẳng lên đỉnh kim tự tháp. Anh ngước nhìn đỉnh tháp cao vút, nhận ra đỉnh tháp nhọn chọc thẳng lên bầu trời trước đây đã bị đẽo bằng, trở thành một bình đài, kim tự tháp này đã từ kiểu Ai Cập chuyển thành kiểu Aztec.
Men theo bậc cầu thang đá, Uông Diểu lên đến đỉnh kim tự tháp, ở đây anh thấy một nơi tương tự như đài quan sát tinh tượng cổ đại. Ở một góc bình đài, có một kính viễn vọng thiên văn cao tới mấy mét, bên cạnh còn mấy cái nhỏ hơn. Một mé khác là những máy móc hình dạng kỳ quái, rất giống với cái hỗn thiên nghi(*) của Trung Quốc thời xưa. Đáng chú ý nhất là một khối cầu bằng đồng lớn ở chính giữa bình đài, có đường kính khoảng chừng hai mét, đặt trên một cỗ máy phức tạp, được nâng lên bằng rất nhiều bánh răng lớn nhỏ khác nhau, quả cầu đang chầm chậm chuyển động. Uông Diểu chú ý thấy, phương hướng và tốc độ chuyển động của nó không ngừng thay đổi. Phần dưới cỗ máy có một hốc vuông, nhờ ánh lửa mập mờ trong đó, Uông Diểu trông thấy có mấy người trông như nô lệ đang xoay chuyển một bánh xe, cung cấp động lực cho cỗ máy bên trên.
(*) Hỗn thiên nghi: dụng cụ gồm các vòng đồng tự xoay tròn bằng sức nước, thể hiện vị trí tương đối của các thiên thể, tựa như một mô hình vũ trụ của người Trung Quốc cổ.

Một người đi về phía Uông Diểu, giống lần đầu gặp gỡ Chu Văn Vương, người này cũng xoay lưng về phía ánh nắng sớm nơi đường chân trời, chỉ thấy được một đôi mắt sáng hiện lên trong bóng tối. Ông ta có vóc người cao gầy, mặc áo dài đen thùng thình, mái tóc dài búi qua loa trên đỉnh đầu, phần còn lại thì thả xõa trong gió.
“Xin chào, tôi là Mặc Tử.” Ông ta tự giới thiệu.
“Tôi là Hải Nhân, xin chào.”
“À, tôi biết anh!” Mặc Tử hưng phấn nói, “Trong nền văn minh số 137, anh đã đi theo Chu Văn Vương.”

“Tôi đi cùng ông ta đến đây, nhưng chưa bao giờ tin vào lý thuyết của ông ta cả.”
“Anh đúng đấy.” Mặc Tử trịnh trọng gật đầu với Uông Diểu, sau đó xích lại gần anh nói, “Anh biết không, trong ba trăm sáu mươi hai nghìn năm anh rời khỏi đây, văn minh đã khởi động lại bốn lần, trưởng thành đầy gian nan trong sự hoán đổi bất quy tắc của kỷ nguyên Hằng định và kỷ nguyên Hỗn loạn. Lần ngắn nhất chỉ đi hết một nửa thời kỳ Đồ đá, nhưng nền văn minh số 139 đã lập nên kỷ lục, không ngờ đã đi được đến thời kỳ Máy hơi nước!”
“Nói như vậy, trong nền văn minh ấy đã có người tìm được quy luật vận hành của Mặt trời?”
Mặc Tử cười lớn lắc đầu: “Không, không, may mắn thôi.”
“Nhưng mọi người vẫn luôn cố gắng chứ?”
“Tất nhiên, lại đây, để tôi cho anh xem nỗ lực của nền văn minh lần trước.” Mặc Tử dẫn Uông Diểu đi tới một góc đài quan sát sao, mặt đất trải dài bên dưới chân họ tựa như tấm da thuộc đã trải nhiều năm tháng, Mặc Tử điều chỉnh chiếc kính viễn vọng cỡ nhỏ hướng về một mục tiêu trên mặt đất, sau đó để Uông Diểu nhìn vào. Uông Diểu ghé mắt vào ống kính, thấy một thứ hết sức kỳ dị, đó là một bộ xương ánh lên màu trắng như tuyết dưới ánh nắng sớm mai, nhìn bề ngoài có kết cấu rất tinh xảo. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là bộ xương này đang đứng, tư thế vô cùng cao quý ưu nhã, một tay giơ phía dưới cằm, tựa như đang vuốt bộ râu đã không còn tồn tại, chiếc đầu lâu còn hơi ngẩng lên như thể đang hỏi trời cao.
“Đó là Khổng Tử.” Mặc Tử chỉ về hướng đó nói, “Ông ta cho rằng, tất cả đều phải hợp lễ, vạn vật trong vũ trụ cũng không phải là ngoại lệ. Thế nên, ông ấy đã tạo ra một hệ thống lễ pháp cho vũ trụ, hòng dựa vào đó để dự đoán sự vận hành của Mặt trời.”

“Kết quả có thể đoán được.”
“Đúng vậy, ông ta tính toán ra lễ nghĩa mà Mặt trời phải tuân theo, liền dự đoán một kỷ nguyên Hằng định kéo dài năm năm. Lần đó chính xác là đã kéo dài được một tháng.”
“Sau đó, đến một ngày Mặt trời không xuất hiện nữa?”
“Không, hôm ấy Mặt trời đã xuất hiện, lên đến giữa trời, nhưng đột nhiên tắt lụi.”
“Gì hả? Tắt lụi?”
“Đúng thế, mới đầu là từ từ tối đi, nhỏ dần, sau đó đột nhiên tắt ngúm! Màn đêm buông xuống, lạnh giá lắm, Khổng Tử cứ đứng như vậy rồi biến thành cột băng, mãi đến tận bây giờ.”
“Không còn gì nữa hả? Ý tôi là Mặt trời sau khi tàn lụi ấy?”
“Ở vị trí đó, xuất hiện một ngôi sao bay, giống như là linh hồn của Mặt trời sau khi chết.”
“Ồ, ông khẳng định là Mặt trời đột nhiên tắt ngúm, rồi sao bay đột nhiên xuất hiện ư?”
“Đúng thế. Đột nhiên tắt ngúm, sao bay liền xuất hiện luôn. Anh có thể tra lại kho số liệu nhật ký, ghi chép đó không sai được.”
“Ồ…” Uông Diểu trầm ngâm hồi lâu, vốn dĩ, trong lòng anh đã có một lý luận mơ hồ về bí ẩn của thế giới Tam Thể này, nhưng sự kiện mà Mặc Tử nói lại đã lật đổ toàn bộ những gì anh nghĩ, “Sao lại… đột ngột thế nhỉ?” Anh ảo não nói.
“Giờ là triều Hán, Tây Hán hay Đông Hán thì tôi cũng không rõ.”
“Ông cũng sống từ đó tới giờ à?” “Tôi có sứ mệnh, cần phải quan sát sự
vận hành của Mặt trời một cách chuẩn
xác. Những tên thầy mo hay nhà huyền học, đạo học kia đều là hạng vô dụng, bọn họ tay chân quen thói biếng lười, ngũ cốc không biết phân biệt, khả năng bắt tay vào việc cực kém, chỉ biết đắm chìm trong những ảo tưởng của chính mình mà thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi có thể làm ra những thứ thực tế!” Ông ta vừa nói vừa chỉ vào những máy móc trên bình đài.
“Nhờ những thứ này thì có thể đạt được mục đích của ông ư?” Uông Diểu chỉ vào đống máy móc, đặc biệt là khối cầu bằng đồng thần bí kia.
“Tôi cũng có lý thuyết của riêng mình, nhưng không phải là huyền học, mà là lý thuyết tổng kết ra từ rất nhiều quan sát. Trước tiên, anh có biết vũ trụ là gì không? Là một cỗ máy.”
“Nói vậy cũng như không nói.”
“Cụ thể hơn, vũ trụ là một khối cầu rỗng khổng lồ trôi nổi trong biển lửa, trên khối cầu ấy có rất nhiều lỗ nhỏ và một lỗ lớn, ánh sáng từ biển lửa chiếu vào qua những cái lỗ này, lỗ nhỏ là sao, lỗ lớn là Mặt trời.”
“Một mô hình rất thú vị,” Uông Diểu nhìn khối cầu lớn bằng đồng nói, giờ anh đã đoán được đại khái nó là gì rồi, “nhưng trong đó có một sơ hở lớn: lúc Mặt trời mọc và lặn, chúng ta thấy nó chuyển động một cách tương đối với các ngôi sao, mà vị trí tương đối của tất cả các lỗ trên bề mặt khối cầu này lại là cố định.”
“Rất đúng. Vì vậy tôi đã đưa ra mô hình được chỉnh sửa, khối cầu vũ trụ do hai lớp vỏ cầu tạo thành, bầu trời chúng ta nhìn thấy là lớp vỏ bên trong, lớp vỏ bên ngoài có một lỗ lớn, lớp bên trong có nhiều lỗ nhỏ, ánh sáng chiếu qua lỗ thủng lớn ở lớp vỏ ngoài phản xạ và tán xạ trong khoảng không hẹp giữa hai lớp vỏ, khiến tầng giữa này tràn ngập ánh sáng, ánh sáng này chiếu qua các lỗ nhỏ, chính là tinh tú mà chúng ta trông thấy.”
“Thế còn Mặt trời?”
“Mặt trời là đốm sáng khổng lồ chiếu lên lớp vỏ bên trong qua lỗ thủng ở lớp vỏ ngoài, độ sáng của nó cao như thế đấy, giống như khi ta chiếu đèn xuyên qua vỏ trứng vậy, đấy chính là Mặt trời mà chúng ta nhìn thấy. Ánh sáng tán xạ xung quanh đốm sáng ấy tương đối mạnh, cũng chiếu vào lớp vỏ trong, đây chính là bầu trời quang đãng mà chúng ta thấy vào buổi ban ngày.”
“Sức mạnh nào thúc đẩy hai lớp vỏ khối cầu này vận hành bất quy tắc như vậy?”
“Là sức mạnh của biển lửa bên ngoài vũ trụ.”
“Nhưng kích cỡ và độ sáng của Mặt trời ở những thời kỳ khác nhau là khác nhau. Trong mô hình hai lớp vỏ này của ông, kích cỡ và độ sáng của Mặt trời phải là cố định, giả sử biển lửa bên ngoài không đồng đều thì chí ít kích cỡ cũng phải là không đổi chứ.”

“Anh nghĩ mô hình này đơn giản quá rồi, cùng với sự biến đổi của biển lửa bên ngoài, kích cỡ của lớp vỏ ngoài cũng sẽ phình ra hoặc thu nhỏ lại, đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi về kích cỡ và độ sáng của Mặt trời.”
“Thế còn sao bay thì sao?”
“Sao bay? Cớ gì anh cứ nhắc đến sao bay mãi thế? Đó là những thứ không quan trọng, chỉ là bụi bay ở bên trong khối cầu vũ trụ thôi.”
“Không. Tôi cho rằng sao bay rất quan trọng. Ngoài ra, mô hình của ông giải thích việc Mặt trời đột nhiên tắt ngúm giữa không trung ở thời đại của Khổng Tử như thế nào?”

“Đó là ngoại lệ hiếm hoi, có khả năng là do một đốm đen hoặc một đám mây đen ở biển lửa bên ngoài vũ trụ vừa khéo bay qua cái lỗ lớn ở lớp vỏ ngoài.”
Uông Diểu chỉ vào khối cầu lớn bằng đồng: “Đây nhất định chính là mô hình vũ trụ của ông đúng không?”
“Đúng thế, tôi chế tạo ra cỗ máy vũ trụ này. Tổ hợp bánh răng phức tạp khiến khối cầu chuyển động kia mô phỏng theo lực tác dụng của biển lửa bên ngoài vào khối cầu vũ trụ. Quy luật của lực tác dụng này, cũng chính là sự phân bố lửa và quy luật dòng chảy của biển lửa bên ngoài, đây là do tôi trải qua quan sát suốt mấy trăm năm mới tổng kết ra được.”

“Khối cầu này có thể phình to thu nhỏ không?”
“Tất nhiên là có, giờ nó đang chầm chậm thu nhỏ lại đấy.”
Uông Diểu lấy lan can của bình đài làm vật tham chiếu cố định, tỉ mỉ quan sát, liền nhận ra điều Mặc Tử nói là sự thật.
“Khối cầu này có lớp vỏ bên trong không?”
“Tất nhiên là có, lớp vỏ bên trong và lớp vỏ bên ngoài chuyển động bằng một cơ cấu phức tạp.”
“Đúng là một cỗ máy tinh xảo!” Uông

Diểu thật lòng tán thưởng, “Nhưng nhìn từ bên ngoài đâu có thấy lỗ hổng to để ánh sáng chiếu vào lớp bên trong?”
“Không có lỗ nào, tôi đã lắp một nguồn sáng ở mặt trong lớp vỏ ngoài để mô phỏng lỗ lớn. Nguồn sáng ấy chế từ tinh chất huỳnh quang tinh luyện từ mấy trăm nghìn con đom đóm, phát ra ánh sáng lạnh, vì lớp vỏ khối cầu bên trong bằng thạch cao trong mờ có tính dẫn nhiệt không tốt, làm như vậy có thể tránh được trường hợp nguồn sáng nóng tích tụ nhiệt độ bên trong khối cầu, để người ghi chép có thể đứng bên trong một thời gian dài.”
“Bên trong khối cầu có người?”

“Tất nhiên, người ghi chép đứng trên một cái giá bên dưới có bánh xe trượt, vị trí luôn duy trì ở trung tâm khối cầu. Sau khi cài đặt vũ trụ mô phỏng vào một trạng thái nào đó của vũ trụ hiện thực, những chuyển động sau đấy của nó sẽ mô phỏng chính xác trạng thái của vũ trụ trong tương lai, tất nhiên cũng có thể mô phỏng được trạng thái vận hành của Mặt trời, những gì người ghi chép đó ghi lại sẽ hình thành nên một cuốn lịch vạn niên chính xác, đây chính là thứ mà hơn một trăm nền văn minh trước đây đều mong mỏi. Anh đến đúng lúc lắm, vũ trụ mô phỏng vừa mới hiển thị một kỷ nguyên Hằng định kéo dài bốn năm sắp bắt đầu, Hán Vũ Đế đã dựa theo suy đoán của tôi công bố chiếu thư ngâm nước, chúng ta hãy chờ Mặt trời lên đi nào.”
Mặc Tử bật lên giao diện trò chơi, điều chỉnh tốc độ thời gian trôi nhanh hơn một chút. Một vầng Mặt trời đỏ ối dâng cao khỏi đường chân trời, vô số hồ nước chi chít trên mặt đất bắt đầu tan băng, trên mặt băng bít kín những hồ nước này vốn phủ một lớp bụi cát, khiến chúng hòa làm một với mặt đất, giờ đã dần dần biến thành vô số mặt gương sáng lấp lánh, tựa như muôn ngàn con mắt đất đồng loạt mở bừng ra. Ở trên cao này, Uông Diểu không nhìn rõ chi tiết cuộc ngâm nước hồi sinh, chỉ thấy người bên bờ hồ mỗi lúc một nhiều hơn, như thể lũ kiến đang tràn ra khỏi hang vào mùa xuân. Thế giới một lần nữa lại hồi sinh.
“Anh không xuống hòa vào cuộc sống tươi đẹp này sao? Phụ nữ vừa hồi sinh là khát khao tình ái nhất đấy.” Mặc Tử chỉ vào mặt đất đang bừng bừng sức sống một lần nữa, nói với Uông Diểu, “Anh ở đây đợi nữa cũng không còn ý nghĩa gì rồi, trò chơi đã kết thúc, tôi là người chiến thắng cuối cùng.”
“Nếu là một cỗ máy, vũ trụ mô phỏng của ông quả thực vô cùng tinh diệu, nhưng còn dự đoán mà nó đưa ra… Ừm, tôi có thể sử dụng kính viễn vọng kia của ông để quan sát thiên tượng không?”
“Tất nhiên được, xin mời.” Mặc Tử khoát tay về phía chiếc kính viễn vọng lớn.
Uông Diểu bước đến trước kính viễn vọng, lập tức nhận ra vấn đề: “Làm sao để quan sát Mặt trời?”
Mặc Tử lấy trong hộp gỗ ra một miếng kính tròn màu đen, “Lắp thêm kính lọc đã hun muội than này vào nữa.” Nói đoạn, ông ta nhét nó vào phía trước ống kính viễn vọng.
Uông Diểu hướng kính viễn vọng về phía vầng Mặt trời đang dâng lên lơ lửng giữa không trung, không khỏi khen ngợi trí tưởng tượng của Mặc Tử: Mặt trời trông thực sự giống một lỗ hổng lớn thông ra biển lửa ở phía chân trời, là một phần nhỏ của một thực thể lớn hơn.

Nhưng khi quan sát kỹ hơn nữa, anh phát hiện, Mặt trời này có một số điểm khác biệt với Mặt trời trong kinh nghiệm thực tế của mình, nó có một cái lõi rất nhỏ, nếu coi Mặt trời như một con mắt, thì cái lõi này chính là đồng tử. Lõi Mặt trời tuy nhỏ, nhưng sáng và đặc, tầng bao bên ngoài nó lại có vẻ thiếu chân thực, phiêu hốt bất định, rất giống như thể khí. Mà việc có thể nhìn xuyên qua lớp ngoài khá dày kia để thấy lõi bên trong, cũng chứng tỏ rằng lớp bên ngoài này ở trạng thái trong suốt hoặc trong mờ, ánh sáng mà nó phát ra, nhiều khả năng là do sự tán xạ của những tia sáng phát ra từ lõi.
Độ chân thực và tinh vi của hình ảnh Mặt trời khiến Uông Diểu kinh hãi, anh

một lần nữa khẳng định người sáng tạo ra trò chơi này đã cố ý ẩn giấu vô vàn chi tiết nhỏ nhặt đằng sau những hình ảnh bề ngoài tưởng như đơn giản, chờ đợi người chơi khám phá.
Uông Diểu đứng thẳng người, tỉ mỉ suy nghĩ về ý nghĩa ẩn chứa đằng sau cấu trúc của vầng Mặt trời này, lập tức hào hứng hẳn lên. Do thời gian trong trò chơi được tăng nhanh, Mặt trời đã dịch về phía Tây, Uông Diểu điều chỉnh kính viễn vọng hướng về phía nó thêm lần nữa, theo dấu cho đến khi nó lặn xuống dưới đường chân trời. Màn đêm buông xuống. Những đốm lửa trên mặt đất và những ngôi sao chi chít trên nền trời đêm cùng làm nổi bật nhau lên. Uông Diểu gỡ miếng kính lọc màu đen ra khỏi kính viễn vọng, tiếp tục quan sát bầu trời sao, thứ anh hứng thú nhất là sao bay, thoáng cái anh đã tìm được hai ngôi. Anh chỉ kịp quan sát qua loa một trong hai ngôi sao ấy thì trời đã sáng. Anh lại lắp kính lọc vào tiếp tục quan sát Mặt trời… Uông Diểu cứ như vậy quan sát thiên văn hơn mười ngày liền, hưởng thụ niềm vui khám phá. Kỳ thực, tốc độ thời gian trôi nhanh hơn có lợi đối với việc quan trắc thiên văn, vì như vậy sự vận hành và biến đổi của thiên thể sẽ càng thêm rõ rệt.
Ngày thứ mười bảy từ khi kỷ nguyên Hằng định bắt đầu, đã quá giờ Mặt trời mọc năm tiếng, mặt đất vẫn chìm trong
màn đêm. Bên dưới kim tự tháp, người đông như biển. Vô số ngọn đuốc bập bùng trong gió lạnh.
“Mặt trời có khả năng sẽ không xuất hiện nữa, cũng giống như kết cục của nền văn minh số 137.” Uông Diểu nói với Mặc Tử, người đang biên soạn cuốn lịch vạn niên đầu tiên của thế kỷ này.
Mặc Tử vuốt râu, nở nụ cười tự tin với Uông Diểu: “Yên tâm, Mặt trời sẽ mọc lên, kỷ nguyên Hằng định sẽ tiếp tục, tôi đã nắm bắt được nguyên lý chuyển động của cỗ máy vũ trụ này rồi, dự đoán của tôi không sai sót đâu.”
Tựa như chứng minh cho lời Mặc Tử, ánh nắng sớm quả thực đã xuất hiện cuối chân trời, tiếng hoan hô tức thì vỡ òa trong đám người ở cạnh kim tự tháp.
Mảng sáng trắng bạc lan rộng và sáng lên với tốc độ bất thường, tựa như vầng dương sắp nhô lên muốn bù đắp lại quãng thời gian đã mất. Chỉ lát sau, ánh nắng đã tràn khắp cả nửa bầu trời, đến nỗi Mặt trời vẫn chưa mọc mà mặt đất đã sáng như ban ngày. Uông Diểu nhìn về phía xa, nơi ánh nắng sớm xuất hiện, nhận ra đường chân trời đang phát ra một luồng sáng mạnh chói mắt, hơn nữa còn cong lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ vắt ngang cả tầm nhìn. Anh nhanh chóng nhận ra đó không phải đường chân trời, mà là đường viền của vầng dương, một Mặt trời khổng lồ đang dâng lên, sau khi đôi mắt thích ứng được với ánh sáng chói lọi đó, đường chân trời vẫn hiển hiện ra ở vị trí ban đầu. Uông Diểu trông thấy những vệt đen đang lờ lững bốc lên phía chân trời, hết sức nổi bật trên nền sáng của vầng dương. Đó là khói mù bốc lên do phía xa bị cháy. Bên dưới kim tự tháp, một con ngựa phi như bay tới từ phía Mặt trời mọc, bụi mù bốc lên vạch trên mặt đất một vệt xám rõ mồn một, đám người tách ra nhường một đường cho thớt ngựa ấy, Uông Diểu nghe thấy người cưỡi trên lưng ngựa đang khản tiếng hét lớn: “Thoát nước! Thoát nước!!”
Cùng với thớt ngựa ấy, là một đám trâu bò và các loài động vật khác. Trên người chúng đều bén lửa, dệt nên một tấm thảm lửa di động trên mặt đất.
Vầng Mặt trời khổng lồ dâng lên một nửa trên đường chân trời, chiếm cả nửa bầu không, mặt đất như thể một bức tường rực rỡ sáng lòa đang từ từ chìm xuống. Uông Diểu có thể thấy rõ mồn một những chi tiết trên bề mặt vầng dương, bên trên biển lửa là sóng cuộn và vòng xoáy, những vết đen trôi nổi theo những tuyến đường không có quy tắc tựa những con thuyền ma dập dềnh, vầng nhật hoa trông như một vạt tay áo dài thượt thong thả vươn dài ra.
Trên mặt đất, những người đã thoát nước và chưa thoát nước đều bốc cháy như vô số khúc củi được quăng vào lò, ngọn lửa bùng lên còn sáng hơn than hồng trong lò lửa, nhưng thoáng cái đã tắt ngúm.
Mặt trời nhanh chóng nhô lên, chẳng mấy chốc đã lên giữa trời, che lấp phần lớn bầu không. Uông Diểu ngẩng đầu ngước nhìn, cảm thấy trong chớp mắt đã xảy ra một biến hóa kỳ diệu: trước đó, anh đang ngước nhìn lên trên, nhưng giờ lại dường như cúi nhìn xuống dưới. Bề mặt của vầng Mặt trời khổng lồ trở thành một mặt đất rực lửa. Anh có cảm giác, mình đang rơi xuống địa ngục rực rỡ ấy!
Hồ nước trên mặt đất bắt đầu bốc hơi, từng đám từng đám hơi nước trắng xóa như tuyết tạo thành những đám mây hình nấm bốc lên cao, rồi tan ra, che phủ tro xương của con người bên bờ hồ.
“Kỷ nguyên Hằng định sẽ tiếp tục, vũ trụ là một cỗ máy, tôi tạo ra cỗ máy này; kỷ nguyên Hằng định sẽ tiếp tục, vũ trụ là…”
Uông Diểu ngoảnh đầu lại nhìn, giọng nói đó do Mặc Tử đang cháy bừng bừng phát ra, thân thể ông ta bọc trong một cột lửa màu cam cao vút, da thịt nhăn nhúm lại rồi cháy thành than, nhưng hai mắt vẫn bừng lên những tia sáng khác hẳn với ánh sáng của ngọn lửa đang nuốt chửng ông ta. Hai cánh tay đã thành than của ông ta nâng lên một đống tro tàn bay tứ tán, đó là cuốn lịch vạn niên đầu tiên. Bản thân Uông Diểu cũng đang bốc cháy, anh giơ hai tay lên, trông thấy hai ngọn đuốc lớn.
Vầng dương khổng lồ nhanh chóng dịch chuyển về hướng Tây, nhường chỗ cho vòm trời bị nó che khuất rồi chìm xuống dưới đường chân trời, quá trình Mặt trời lặn rất nhanh, mặt đất cơ hồ cũng được nâng lên theo bức tường ánh sáng đó. Ráng chiều chói mắt trong khoảnh khắc đã tan biến, màn đêm như thể một tấm vải đen lớn bị đôi tay khổng lồ nào đó kéo xuống che phủ lên thế giới đã hóa thành tro tàn. Mặt đất vừa bị thiêu đốt phát ra ánh sáng đỏ sậm dưới bầu trời đêm, trông như một cục than vừa gắp ra khỏi lò lửa không lâu. Uông Diểu đứng trong màn đêm nhìn sao trời xuất hiện một lúc, lát sau, hơi nước và sương mù đã che lấp cả bầu không, cũng che phủ mọi thứ đang ở trạng thái nóng đỏ trên mặt đất, thế giới lại chìm vào đêm đen và hỗn loạn. Một hàng chữ đỏ xuất hiện:

Nền văn minh thứ 141 bị hủy diệt trong ngọn lửa, nền văn minh này tiến
hóa đến thời kỳ Đông Hán.
Hạt giống văn minh vẫn còn, sẽ được khởi động lại, một lần nữa tiến hóa trong vận mệnh khó lường của thế
giới Tam Thể.

Hoan nghênh bạn đăng nhập lần sau.

Uông Diểu gỡ bộ thiết bị V xuống, sau khi đã tĩnh tâm, cảm giác lần trước lại một lần nữa nảy sinh: trò chơi Tam Thể này cố ý ngụy trang thành giả tượng, nhưng lại có một sự chân thực ẩn sâu bên trong; còn thế giới chân thực trước mắt anh, lại giống như một bức Thanh minh thượng hà đồ, thoạt nhìn có vẻ phức tạp, song thực chất lại hết sức nông cạn, chỉ được cái bề ngoài mà thôi.

Hôm sau, Uông Diểu đến Trung tâm nghiên cứu nano làm việc, ngoại trừ một vài hỗn loạn nhỏ do ngày hôm trước anh nghỉ làm, còn lại mọi thứ đều bình thường. Anh phát hiện ra, công việc là một loại thuốc tê rất có hiệu quả, buông mình vào trong đó có thể tạm thời tránh được sự quấy nhiễu tựa như cơn ác mộng dai dẳng kia. Cả ngày, anh cố ý giữ mình trong trạng thái bận rộn, trời tối hẳn mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Vừa ra khỏi tòa nhà của Trung tâm nghiên cứu nano, Uông Diểu lại bị cảm giác như ác mộng kia tóm lấy, anh cảm thấy bầu trời đêm lấp lánh đầy sao giống như một chiếc kính lúp khổng lồ bao trùm lên tất thảy, còn bản thân mình chỉ là một con côn trùng nhỏ trần trụi bên dưới chiếc kính lúp ấy, không có nơi nào để lẩn trốn. Anh cần phải tìm việc gì đó để làm, sực nghĩ cũng đến lúc đi thăm lại mẹ của Dương Đông, bèn lái xe tới nhà Diệp Văn Khiết.
Diệp Văn Khiết ở nhà một mình, lúc Uông Diểu bước vào, bà đang ngồi đọc sách trên ghế xô pha, bấy giờ anh mới phát hiện mắt bà vừa bị cận thị vừa bị lão hóa, lúc đọc sách hay nhìn xa đều phải đổi mắt kính. Diệp Văn Khiết thấy Uông Diểu đến thì rất vui vẻ, khen sắc mặt anh trông đã đỡ hơn lần trước nhiều rồi.
“Đều do nhân sâm của cô Diệp.” Uông Diểu mỉm cười.
Diệp Văn Khiết lắc đầu, “Thứ đó không phải loại tốt, hồi ấy, ở xung quanh căn cứ đào được nhân sâm tự nhiên tốt lắm. Tôi đào được một cây dài như thế này này… Không biết giờ ở đó thế nào rồi, nghe nói đã không còn ai nữa. Chậc, già rồi, dạo này cứ nghĩ đến những chuyện trước kia suốt thôi.”
“Nghe nói trong Cách mạng văn hóa, cô Diệp từng chịu nhiều khổ sở.”
“Nghe Sa Thụy Sơn kể đúng không?” Bà Dương khe khẽ xua tay, tựa như gạt đi một sợi tơ nhện vương trước mặt, “Quá khứ, đều đã qua cả rồi… Hôm qua cậu ta gọi điện thoại tới, cuống hết cả lên, nói gì tôi cũng không hiểu lắm, chỉ nghe ra là hình như cậu đã gặp phải chuyện gì đó. Tiểu Uông à, kỳ thực, khi cậu đến tuổi của tôi, cậu sẽ nhận ra những chuyện lớn mà năm đó mình tưởng như trời sắp sập xuống đến nơi, thực ra cũng chẳng có gì cả đâu.”
“Cháu cảm ơn.” Uông Diểu nói, anh lại cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi đó. Giờ đây, bà già trải qua vô số tang thương đã trở nên bình thản trước mọi sự này, cùng với Sử Cường điếc không sợ súng kia, đã trở thành hai cây cột chống đỡ cho thế giới tinh thần lung lay sắp sụp đổ của anh.
Bà Dương lại nói tiếp: “Nhắc đến Cách mạng văn hóa, tôi vẫn là người rất may mắn, vào lúc không sống nổi, lại bất ngờ đến được một nơi mà mình có thể sống được.”
“Cô nói đến căn cứ địa Hồng Ngạn phải không ạ?”
Bà Dương gật đầu.
“Đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, thoạt đầu cháu còn tưởng đó chỉ là một truyền thuyết.”
“Không phải là truyền thuyết đâu, nếu muốn biết thì để tôi kể cho cậu nghe những chuyện mình đã trải qua ấy.”
Diệp Văn Khiết nói vậy làm Uông Diểu thấy hơi căng thẳng. “Cô Diệp, cháu chỉ tò mò thôi, nếu không tiện thì thôi cũng được.”

“Ồ, cũng không có gì đâu, coi như tôi kiếm người để nói chuyện thôi mà, dạo gần đây, thực tình tôi cũng muốn tìm ai đó để trò chuyện.”
“Cô có thể đến Hội người cao tuổi gì đó tham gia cũng được, đi lại nhiều một chút dẫu sao cũng bớt tịch mịch phần nào.”
“Cái đám già về hưu đó đa phần đều là đồng nghiệp của tôi ở trường đại học, nhưng tôi chẳng bao giờ hòa nhập được với bọn họ cả. Mọi người đều thích lảm nhảm hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nhưng chỉ thích người khác nghe chuyện của mình mà chán ngấy chuyện của người khác. Những chuyện ở căn cứ Hồng Ngạn, chắc chỉ có cậu thấy hứng thú thôi.”
“Giờ nói ra vẫn không được tiện lắm phải không ạ?”
“Cũng đúng, dẫu sao thì vẫn thuộc vào hàng thông tin cơ mật. Có điều, từ sau khi cuốn sách kia xuất bản, rất nhiều người trải qua sự việc ấy cũng đã nói ra, trở thành bí mật công khai rồi. Người viết cuốn sách ấy rất vô trách nhiệm, tạm gác mục đích của anh ta sang một bên, riêng trong sách đã có rất nhiều nội dung không đúng với sự thật rồi, cải chính lại một chút cũng là điều nên làm.”
Vậy là, bà Dương kể cho Uông Diểu đoạn lịch sử còn chưa phủ bụi ấy.