Chương 16 : Tam Thể: Copernicus, Bóng bầu dục vũ trụ, Ba Mặt trời đồng hiện

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi ra khỏi nhà Diệp Văn Khiết, Uông Diểu không sao bình tâm lại được, những chuyện gặp phải trong hai ngày hôm nay cùng câu chuyện về Hồng Ngạn, dù không liên quan nhưng cứ mắc mứu xoắn xuýt vào với nhau, khiến thế giới này sau một đêm đã trở nên lạ lẫm khác thường.
Về tới nhà, để thoát ra khỏi tâm trạng ấy, anh bật máy tính lên, mặc bộ thiết bị V lên người, lần thứ ba đăng nhập vào Tam Thể. Anh đã hoàn toàn điều chỉnh được tâm trạng, khi giao diện đăng nhập

hiện ra, Uông Diểu như biến thành 1 con người khác, lòng ngập tràn cảm giác hưng phấn không thể gọi tên. Khác với hai lần trước, lần này Uông Diểu tiến vào trò chơi với một sứ mệnh, anh cần phải bóc trần bí mật của thế giới Tam Thể, anh đăng ký một ID khác cho tương xứng với sứ mệnh này: Copernicus.
Sau khi đăng nhập vào Tam Thể, Uông Diểu lại đứng trên bình nguyên mênh mông đó, dối diện với buổi bình minh kỳ dị của thế giới Tam Thể. Kim tự tháp khổng lồ xuất hiện ở phương Đông, nhưng Uông Diểu lập tức nhận ra đây không phải là tòa kim tự tháp của Trụ Vương và Mặc Tử nữa mà có đỉnh tháp theo phong cách Gothic, đâm thẳng lên

bầu không buổi sớm, khiến anh nhớ đến nhà thờ phong cách La Mã mình trông thấy lúc sáng sớm hôm qua trên phố Vương Phủ Tỉnh, nhưng nếu đem nhà thờ đó đặt bên cạnh kim tự tháp này, thì chẳng qua chỉ bằng một cánh cửa nhỏ của nó mà thôi. Anh còn thấy ở đằng xa có rất nhiều tòa nhà rõ ràng chính là các kho chứa, nhưng hình dạng cũng đã đều biến thành kiến trúc kiểu Gothic, đỉnh nhọn, giống như trên mặt đất mọc ra rất nhiều mũi gai vậy.
Uông Diểu thấy trên kim tự tháp có một ô cửa hắt ra ánh lửa yếu ớt, liền đi vào trong đó. Trên vách tường trong ô cửa ấy, một hàng các tượng thần Olympus đã bị khói hun đen thui đang

giơ đuốc. Vào bên trong đại điện, anh phát hiện ở đây còn tối tăm hơn cả chỗ ô cửa, chỉ có hai giá nến bằng bạc đặt trên chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch phát ra thứ ánh sáng nhờ nhờ ủ dột, cạnh bàn có mấy người ngồi, ánh sáng mờ mịt khiến Uông Diểu chỉ nhìn được đường nét khuôn mặt của họ, chứ không nhìn thấy những đôi mắt ẩn trong bóng mờ của hốc mắt trũng sâu, nhưng Uông Diểu có thể cảm giác được ánh mắt bấy nhiêu người đều đang đổ dồn vào mình. Những người này dường như đều mặc áo choàng dài thời Trung cổ, nhìn kỹ lại thì thấy có hai người mặc áo dài đơn giản hơn một chút, theo kiểu Hy Lạp cổ đại. Một người đàn ông cao gầy ngồi ở đầu bàn, ngoài những

ngọn nến, chiếc mũ miện vàng trên đầu ông ta là thứ duy nhất sáng lấp lánh trong gian đại điện này, dưới ánh nến, Uông Diểu phải rất khó khăn mới nhận ra được, chiếc áo choàng trên người ông ta không giống với những người khác, mà có màu đỏ.
Đến đây, Uông Diểu đã xác định được phán đoán của mình: trò chơi này mở ra cho mỗi một người chơi một chương trình riêng, lúc này là bản sao của châu Âu thời Trung cổ, phần mềm đã dựa theo ID của anh để lựa chọn.
“Anh đến muộn, hội nghị đã bắt đầu từ lâu rồi.” Người mặc áo choàng đỏ đội mũ miện vàng nói, “Ta là Giáo hoàng

Gregorius.”
Uông Diểu cố gắng nhớ lại lịch sử châu Âu Trung cổ mà mình vốn mù mờ, hòng dựa vào cái tên này để suy đoán mức độ tiến hóa của nền văn minh hiện tại, nhưng nghĩ đến sự hỗn loạn trong lịch sử của thế giới Tam Thể, anh lại thấy sự cố gắng này không có ý nghĩa gì cho lắm.
“Anh đã đổi ID, nhưng chúng tôi đều nhận ra anh, trong hai nền văn minh trước đây, anh hình như đến từ phương Đông. À, tôi là Aristoteles.” Người mặc áo dài kiểu Hy Lạp cổ đại nói, ông ta có chòm râu quai nón bạc trắng.
“Đúng thế,” Uông Diểu gật đầu, “tôi

đã mục kích hai nền văn minh hủy diệt, một lần hủy diệt vì giá lạnh, một lần vì Mặt trời nóng bỏng. Tôi còn thấy những học giả phương Đông đã nỗ lực rất nhiều để nắm bắt quy luật vận hành của Mặt trời.”
“Phì!” Một người để râu dê vểnh lên, trông còn gầy hơn giáo hoàng, ngồi trong bóng tối cất tiếng, “Học giả phương Đông muốn dựa vào suy tưởng, đốn ngộ, thậm chí là mộng du để tham thấu bí mật sự vận hành của Mặt trời, thật là nực cười hết sức!”
“Đây là Galileo.” Aristoteles giới thiệu, “Ông ấy chủ trương phải nhận thức thế giới thông qua thực nghiệm và quan

sát, một nhà tư tưởng theo kiểu thợ thủ công, nhưng chúng ta cũng không thể không nhìn nhận những thành tựu mà ông ấy đạt được.”
“Mặc Tử cũng đã tiến hành thực nghiệm và quan sát.” Uông Diểu nói.
Galileo lại “ừm” một tiếng, “Tư tưởng của Mặc Tử vẫn là kiểu phương Đông, ông ta chẳng qua chỉ là một nhà huyền học khoác lên tấm áo choàng khoa học mà thôi, chưa bao giờ đối xử nghiêm túc với kết quả quan sát của mình, chỉ dựa vào ức đoán chủ quan để xây dựng nên mô hình mô phỏng vũ trụ, thật nực cười! Đáng tiếc cho những thiết bị tinh xảo ấy. Chúng tôi thì khác, chúng tôi đã

dựa trên cơ sở rất nhiều quan sát và thực nghiệm, tiến hành suy luận cẩn trọng để xây dựng mô hình vũ trụ, rồi lại thực nghiệm và quan sát lại nhiều lần để kiểm nghiệm nó.”
“Chính xác đấy,” Uông Diểu gật đầu, “đây cũng là phương pháp tư duy của tôi.”
“Có phải anh cũng mang theo một cuốn lịch vạn niên đó không?” Giáo hoàng châm biếm.
“Tôi không có lịch vạn niên, mà chỉ có mô hình vũ trụ được xây dựng dựa trên cơ sở số liệu quan sát, có điều cần phải nói rõ, cho dù mô hình này là chính xác thì cũng chưa chắc đã có thể dựa vào

nó để nắm bắt được chính xác quy luật vận hành của Mặt trời, rồi biên soạn lịch vạn niên. Nhưng đây dẫu sao cũng là bước đầu tiên cần thực hiện.”
Vài tiếng vỗ tay lẻ loi vang lên trong gian đại điện tối tăm lạnh lẽo, phát ra từ Galileo. “Hay lắm, Copernicus, hay lắm, đại đa số các học giả không có suy nghĩ thực tế, phù hợp với khoa học thực nghiệm như anh đâu, chỉ dựa vào điều này thôi, lý thuyết của anh cũng đã đáng để lắng nghe lắm rồi.”
Giáo hoàng gật đầu với Uông Diểu, “Nói thử nghe xem.”
Uông Diểu bước đến đầu bên kia của chiếc bàn dài, để mình bình tĩnh lại phần

nào: “Thực ra rất đơn giản, Mặt trời sở dĩ vận hành không có quy luật, là bởi thế giới của chúng ta có ba Mặt trời, dưới tác dụng của nhiễu loạn hấp dẫn, ba Mặt trời này đã thực hiện chuyển động tam thể mà chúng ta không thể dự đoán. Khi hành tinh của chúng ta quy ổn định xung quanh một trong ba Mặt trời, thì đó là kỷ nguyên Hằng định. Khi một hoặc hai Mặt trời kia di chuyển tới một khoảng cách nhất định, lực hấp dẫn của chúng sẽ giật hành tinh khỏi Mặt trời mà nó đang quay xung quanh, khiến nó chuyển động bất định trong phạm vi lực hấp dẫn của ba Mặt trời, thì đó là kỷ nguyên Hỗn loạn. Sau một khoảng thời gian không xác định, hành tinh của chúng ta sẽ lại bị một

Mặt trời nào đó bắt cóc, tạm thời hình thành nên quỹ đạo ổn định, kỷ nguyên Hằng định lại bắt đầu. Đây là một trận đấu bóng bầu dục vũ trụ, ba Mặt trời là vận động viên, còn thế giới của chúng ta chính là quả bóng!”
Trong đại điện tối tăm vang lên mấy cười khan. “Thiêu chết hắn đi.” Giáo hoàng thản nhiên nói, hai binh sĩ mặc bộ giáp kín người hoen gỉ đứng trước cửa lập tức tiến về phía Uông Diểu, tựa như hai gã người máy vụng về.
“Thiêu đi!” Galileo thở dài xua tay, “Vốn tưởng anh có hy vọng, thì ra cũng chỉ là một gã huyền học hay phù thủy mà thôi.”

“Loại người này đã trở thành mối hại chung rồi.” Aristoteles gật đầu đồng ý.
“Dẫu sao cũng phải để tôi nói hết đã chứ.” Uông Diểu đẩy bàn tay đeo găng sắt của hai binh sĩ đang tóm lấy mình ra.
“Anh đã trông thấy ba Mặt trời chưa? Hoặc đã có người nào khác trông thấy chưa?” Galileo nghiêng đầu hỏi.
“Người nào cũng đều trông thấy rồi.” “Vậy thì, ngoài Mặt trời xuất hiện
trong kỷ nguyên Hỗn loạn và kỷ nguyên
Hằng định, hai Mặt trời khác ở đâu?”
“Trước tiên phải nói rõ, Mặt trời mà chúng ta nhìn thấy ở những thời điểm khác nhau rất có khả năng không phải

cùng một Mặt trời, mà là một trong ba Mặt trời ấy. Hai Mặt trời còn lại chính là sao bay, khi chúng chuyển động đến khoảng cách xa, trông giống như những ngôi sao vậy.”
“Anh bị hổng kiến thức khoa học tối thiểu rồi.” Galileo lắc đầu phản đối, “Mặt trời chuyển động liên tục từ gần ra xa, không thể nào nhảy cóc được, vì vậy theo giả thiết của anh, sẽ phải có tình huống thứ ba: Mặt trời nhỏ hơn trạng thái bình thường, nhưng lớn hơn sao bay, trong khi chuyển động nó sẽ dần dần biến thành kích cỡ giống như sao bay, nhưng chúng tôi chưa từng thấy Mặt trời như vậy bao giờ cả.”

“Nếu ông đã được đào tạo cơ bản về khoa học, trong lúc quan sát, hẳn đã tìm hiểu được phần nào về kết cấu của Mặt trời.”
“Đây chính là phát hiện mà tôi tự hào nhất: Mặt trời gồm có một lớp khí dày nhưng rất loãng ở ngoài cùng bao lấy một lõi đặc nóng bỏng bên trong.”
“Rất đúng, nhưng hiển nhiên là ông chưa phát hiện ra hiệu ứng quang học đặc biệt của lớp khí ngoài cùng Mặt trời lên bầu khí quyển của hành tinh chúng ta. Hiện tượng này tương tự như hiện tượng phân cực, khiến cho khi Mặt trời ra ngoài một khoảng cách nhất định nào đó, nếu quan sát từ bên trong bầu khí quyển

của chúng ta, lớp khí ngoài cùng Mặt trời sẽ đột nhiên trở nên trong suốt không nhìn thấy được, mà chỉ có thể thấy cái lõi phát sáng của nó mà thôi, lúc này, trong tầm mắt của chúng ta, Mặt trời đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng kích cỡ lõi, biến thành sao bay. Chính hiện tượng này đã khiến các nhà nghiên cứu của những nền văn minh trong lịch sử lầm lẫn, làm cho họ không ý thức đến sự tồn tại của ba Mặt trời. Giờ các ông đã hiểu tại sao khi ba ngôi sao bay cùng xuất hiện lại dự báo một đợt lạnh giá kéo dài rồi đấy, là bởi lúc đó ba Mặt trời đều ở phía xa.”
Một khoản lặng ngắn, mọi người đều đang ngẫm nghĩ. Aristoteles là người lên tiếng trước tiên: “Anh bị hổng kiến thức

logic học tối thiểu rồi. Đúng thế, đôi lúc chúng ta thấy ba ngôi sao bay, đồng thời sự xuất hiện của chúng bao giờ cũng đi kèm với một đợt lạnh giá mang tính hủy diệt. Nhưng nếu theo lý thuyết đó của anh, chúng ta còn phải có khả năng nhìn thấy ba Mặt trời kích cỡ bình thường nữa, chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả, trong ghi chép để lại của tất cả các nền văn minh trước đó, cũng chưa từng xảy ra một lần nào!”
“Gượm đã!” Một người đội chiếc mũ kỳ quặc, để râu dài lần đầu tiên đứng dậy lên tiếng, “Trong lịch sử dường như có ghi chép, có một nền văn minh đã trông thấy hai Mặt trời, nền văn minh đó lập tức bị hủy diệt trong sức nóng của hai

vầng Mặt trời, nhưng ghi chép này rất mơ hồ. À, tôi là Da Vinci.”
“Chúng ta đang nói đến ba vầng Mặt trời, chứ không phải hai!” Galileo hét lên, “Theo lý luận của anh ta, ba Mặt trời nhất định sẽ xuất hiện, giống như là ba ngôi sao bay vậy!”
“Ba vầng Mặt trời đã từng xuất hiện,” Uông Diểu vẫn bình thản nói, “cũng có người đã chứng kiến hiện tượng này, nhưng những người nhìn thấy chúng không thể nào truyền thông tin lại được, vì khi họ nhìn thấy cảnh tượng vĩ đại ấy, cùng lắm cũng chỉ sống thêm được vài giây đồng hồ nữa mà thôi, không thể nào kịp thoát nước và tồn trữ được. Ba Mặt

trời cùng xuất hiện là tai họa khủng khiếp nhất trong thế giới Tam Thể, lúc đó, bề mặt hành tinh sẽ biến thành lò luyện kim trong nháy mắt, nhiệt độ cao có thể làm tan chảy cả nham thạch. Thế giới bị hủy diệt trong thảm họa ba Mặt trời cùng xuất hiện phải trải qua một thời gian rất dài mới xuất hiện lại sự sống và văn minh, đây cũng là nguyên nhân khiến trong lịch sử không có ghi chép lại.”
Im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giáo hoàng.
“Thiêu chết hắn.” Giáo hoàng thản nhiên nói, Uông Diểu thấy nụ cười của ông ta quen quen, đó là nụ cười của Trụ Vương.

Trong đại điện lập tức sôi nổi hẳn lên, tất cả dường như gặp được chuyện vui gì đó. Đám người Galileo hào hứng khiêng từ trong góc tối ra một cây thập giá dùng để hỏa thiêu, họ gỡ các xác đen thui trên giá xuống vứt sang một bên, rồi dựng đứng giá chữ thập ấy lên, một số người khác thì phấn khởi chất củi thành đống. Chỉ có Da Vinci là không mảy may xúc động trước mọi thứ, ông ta vẫn ngồi cạnh bàn suy tư, chốc chốc lại dùng bút tính toán gì đó trên mặt bàn.
“Giordano Bruno(*),” Aristoteles chỉ vào cái xác cháy đen, “từng nói nhảm ở đây giống như anh vậy.”
(*) Giordano Bruno (1548-1600) là

người đã mở rộng thuyết nhật tâm của Nicolaus Copernicus, cho rằng các ngôi sao chỉ là các Mặt trời bên ngoài Hệ Mặt trời với những hành tinh riêng xoay quanh, hơn nữa có khả năng tại các hành tinh này có thể hình thành sự sống. Ông cũng khẳng định rằng vũ trụ là bao la vô tận và do vậy không có thiên thể nào ở “trung tâm”.
“Dùng lửa nhỏ.” Giáo hoàng mệt mỏi nói.
Hai tên lính dùng dây thừng bằng amiang chịu lửa trói Uông Diểu lên giá hỏa thiêu, Uông Diểu dùng một ngón tay vẫn còn nhúc nhích được chỉ vào Giáo hoàng: “Chắc chắn ông là một chương

trình phần mềm, những người còn lại không phải phần mềm thì cũng là đồ ngu, tôi sẽ đăng nhập trở lại!”
“Ngươi sẽ không quay lại được nữa, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới Tam Thể.” . Galileo cười quái dị.
“Vậy thì ông chắc chắn là một chương trình phần mềm rồi, một người bình thường không thể không biết những thường thức về mạng internet này được, ở đây cùng lắm chỉ ghi nhớ lại địa chỉ MAC của tôi mà thôi, đổi một máy tính mới, dùng ID mới là được rồi, đến lúc đó tôi sẽ tuyên bố mình là ai.”
“Hệ thống đã ghi lại đặc điểm võng mạc của anh thông qua bộ thiết bị V.” Da

Vinci ngẩng đầu lên nhìn Uông Diểu nói, sau đó lại cắm cúi tiếp tục tính toán của mình.
Lòng Uông Diểu đột nhiên trào dâng một nỗi sợ không tên, anh hét lớn: “Các người đừng làm thế! Thả tôi xuống! Những điều tôi nói là chân lý!”
“Nếu những gì ngươi nói là chân lý, thì sẽ không bị thiêu chết đâu, trò chơi luôn bật đèn xanh cho những người đi đúng đường.” Aristoteles cười ghê rợn, móc ra một chiếc bật lửa Zippo màu bạc, biểu diễn một động tác phức tạp, bật lửa lên đánh “xoẹt” một tiếng.
Đúng lúc ông ta vươn tay ra định châm lửa, một luồng sáng mạnh đỏ rực

bắn vào qua ô cửa, kế đó một làn sóng nhiệt mang theo khói bụi tràn vào. Một con ngựa lao vút qua luồng sáng ấy xông vào đại điện, thân thể con ngựa bốc cháy bừng bừng, biến thành một quả cầu lửa, lúc nó chạy, ngọn lửa còn rít lên xèo xèo. Trên lưng ngựa là một kỵ sĩ Trung cổ mặc áo giáp nặng, bộ giáp của anh ta đã bị thiêu đốt đỏ rực, lúc chạy kéo theo cả một làn khói trắng.
“Thế giới vừa bị hủy diệt!! Thế giới vừa bị hủy diệt!! Thoát nước!! Thoát nước!!” Kỵ sĩ gào tướng lên, con ngựa đang bốc cháy bên dưới ngã nhào xuống đất, bến thành một đống lửa lớn. Kỵ sĩ bị hất văng ra xa, lăn lông lốc xuống bên dưới giá hỏa thiêu, nằm bất động trong

bộ giáp bị thiêu đốt đỏ rực, chỉ thấy khói trắng dày đặc không ngừng bốc lên. Mỡ người từ bên trong bộ giáp chảy ra cũng cháy bùng lên lan dài dưới đất, trông như thể bộ giáp mọc ra đôi cánh bằng lửa.
Những người trong đại điện đều chạy ra cửa như bầy ong vỡ tổ, thoáng cái đã biến mất trong ánh sáng đỏ chiếu vào qua ô cửa. Uông Diểu vận hết sức giằng thoát khỏi dây thừng, vòng qua kỵ sĩ và con ngựa đang bốc cháy, đi xuyên qua đại điện trống trải, chạy qua hành lang hừng hực sóng nghiệt ra tới bên ngoài.
Mặt đất đã bị đốt cho đỏ như một tấm sắt trong lò nướng, bên trên chảy tràn những dòng suối dung nham nhỏ sáng

rực, dệt nên một tấm lưới lửa diễm lệ vươn về phía chân trời. Trên mặt đất bị nung đỏ ấy có vô số cột lửa bốc cao, đó là những kho chứa đang cháy, những người thoát nước trong kho khiến cột lửa nhuộm một màu lam lục kỳ dị. Uông Diểu thấy ở cách mình không xa lắm có mười mấy cột lửa nhỏ hơn cũng có màu xanh lam, đấy là những người vừa chạy ra khỏi kim tự tháp: Giáo hoàng, Galileo, Aristoteles, Da Vinci… ngọn lửa màu xanh lam bao bọc quanh họ trong suốt, có thể trông thấy gương mặt và thân thể họ từ từ biến hình bên trong, họ đổ dồn ánh mắt lên người Uông Diểu vừa mới chạy ra, giữ nguyên một tư thế, giơ hai cánh tay bốc cháy hừng hực lên bầu trời,

đồng thanh tụng lên như thể đang ca xướng: “Ba Mặt trời đồng hiện…”
Uông Diểu ngẩng đầu lên, trông thấy ba vầng Mặt trời khổng lồ trên không trung chầm chậm chuyển động xung quanh một tâm điểm vô hình, tựa như một chiếc quạt khổng lồ phả làn gió chết chóc xuống mặt đất. Ba vầng dương cơ hồ chiếm trọn cả bầu trời kia đang dịch về phía Tây, thoáng cái đã chìm một nửa xuống dưới đường chân trời. “Quạt gió” vẫn đang quay, một cánh quạt rực rỡ chốc chốc lại ló lên trên đường chân trời, hết lần này tới lần khác mang đến cho thế giới đã bị hủy diệt này những buổi bình minh và hoàng hôn ngắn ngủi. Sau khi Mặt trời lặn, mặt đất nóng bỏng

phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, rồi trong chớp mắt, Mặt trời lại mọc lên, tỏa ra những tia sáng mạnh chiếu theo phương ngang che phủ lên tất cả. Khi cả ba Mặt trời đều đã lặn, những đám mây dày đặc hình thành do hơi nước trên mặt đất bốc lên vẫn còn tán xạ ánh sáng của chúng, bầu trời cháy bùng lên, toát lên một vẻ đẹp địa ngục khiến người ta phát điên phát cuồng. Tới khi ráng chiều hủy diệt này cuối cùng cũng tan biến, trời mây chỉ còn lại một tầng sắc đỏ như máu phủ lên bởi ngọn lửa địa ngục trên mặt đất, mấy hàng chữ lớn xuất hiện:
Nền văn minh số 183 bị hủy diệt bởi Ba Mặt trời đồng hiện,
nền văn minh này tiến hóa đến giai đoạn

Trung cổ.
Sau một thời gian dài, sự sống và văn minh sẽ được khởi động lại,
một lần nữa tiến hóa trong vận mệnh khó lường
của thế giới Tam Thể.
Nhưng trong nền văn minh này, Copernicus đã thành công vạch ra được cấu trúc cơ bản của vũ trụ, văn minh Tam Thể sẽ có một bước nhảy vọt, trò chơi nâng lên cấp độ 2.
Hoan nghênh bạn đăng nhập vào Tam Thể cấp độ 2.