Chương 32 : Chiến dịch Đàn Tranh

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Không sao đâu, tôi đã hết bị nhiễm xạ rồi.” Sử Cường nói với Uông Diểu ngồi bên cạnh, “Hai hôm nay, tôi đã để người ta rửa đi giặt lại mấy lần như cái túi vải rồi. Hội nghị lần này vốn là không để chú em tham gia, tôi kiên quyết yêu cầu mời chú đến đấy, chậc, anh em chúng ta phen này chắc chắn có thể nở mày mở mặt.”
Sử Cường vừa nói, vừa nhặt lên một đầu mẩu xì gà trong cái gạt tàn thuốc trên bàn họp, châm vào rồi hút một hơi, gật gật đầu, lấy làm dễ chịu từ từ phả khói thuốc vào mặt người dự họp ngồi đối diện, một trong số đó chính là chủ nhân của điếu xì gà, Stanton, một vị thượng tá Thủy quân lục chiến Mỹ, ông ta ném về phía Sử Cường một cái nhìn khinh bỉ.
Trong cuộc họp lần này có nhiều quân nhân nước ngoài hơn, vả lại họ đều mặc quân phục. Trong lịch sử loài người, đây là lần đầu tiên lực lượng vũ trang toàn thế giới phải đối mặt với một kẻ thù chung.
Tướng Thường Vĩ Tư nói: “Các đồng chí, tất cả người tham gia cuộc họp lần này đều đã nắm bắt được một cách cơ bản về tình thế trước mắt, nói theo kiểu của Sử Cường thì là thông tin đã bình đẳng rồi. Cuộc chiến giữa nhân loại và quân xâm lược ngoài Trái đất đã bắt đầu, tuy rằng phải bốn thế kỷ rưỡi nữa, con cháu chúng ta mới thực sự mặt đối mặt với những kẻ xâm lược Tam Thể đến từ tinh cầu khác, những kẻ mà chúng ta đang phải chiến đấu với vẫn là con người, nhưng xét về mặt bản chất, những kẻ phản bội loài người này đã có thể coi như kẻ thù đến từ một nền văn minh ngoài Trái đất được rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta đối đầu với kẻ thù như vậy. Mục tiêu tác chiến của bước tiếp theo đã hết sức rõ ràng, đó chính là phải giành được thông tin của văn minh Tam Thể được lưu giữ trên con tàu Ngày Phán Xét, những thông tin này có ý nghĩa cực kì quan trọng đối với sự tồn vong của nền văn minh nhân loại.
“Chúng ta vẫn chưa đánh động đến tàu Ngày Phán Xét, con tàu khổng lồ này trước mắt vẫn đi lại trên Đại Tây Dương với thân phận hợp pháp, nó đã gửi đề nghị lên cơ quan quản lý kênh đào Panama, xin đi qua kênh đào này vào bốn ngày sau. Đây là một cơ hội tuyệt hảo để chúng ta thực hiện hành động, theo sự phát triển của tình thế, rất có thể sau này sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa. Lúc này, tất cả các trung tâm tác chiến trên toàn cầu đều đang đưa ra phương án hành động, tổng bộ sẽ lựa chọn và xác định ra một phương án trong mười tiếng đồng hồ. Nhiệm vụ buổi họp này của chúng ta, chính là thảo luận về phương án hành động, cuối cùng xác định ra từ một đến ba phương án khả thi nhất để báo cáo về tổng bộ. Các vị, thời gian rất cấp bách, chúng ta cần phải làm việc với hiệu suất cao nhất.

“Xin chú ý, tất cả phương án đều phải đảm bảo một điều: đảm bảo sự an toàn của thông tin Tam Thể trên tàu Ngày Phán Xét đồng thời đoạt được nó về tay. Tàu Ngày Phán Xét được cải tạo lại từ tàu chở dầu, tầng trên và bên trong con tàu đều bổ sung thêm kết cấu rất phức tạp, nghe nói dù là thủy thủ trên tàu khi vào những khu vực không thường lui tới cũng phải nhìn bản đồ để tìm đường, những hiểu biết của chúng ta về kết cấu con tàu này lại càng ít hơn. Trước mắt, thậm chí chúng ta còn không biết vị trí chính xác của trung tâm máy tính trên Ngày Phán Xét, cũng không biết thông tin của văn minh Tam Thể có được lưu ở máy chủ trong trung tâm máy tính hay không, có bao nhiêu bản sao? Con đường duy nhất để đạt được mục tiêu này, chính là chiếm lĩnh và khống chế toàn diện tàu Ngày Phán Xét, trong đó việc khó khăn nhất chính là ngăn chặn kẻ thù xóa đi thông tin này là điều cực kì dễ dàng, trong thời điểm khẩn cấp, kẻ địch có lẽ sẽ không tiến hành xóa dữ liệu theo cách thông thường, vì với kỹ thuật hiện nay khôi phục lại rất dễ, nhưng chỉ cần xả một băng đạn vào ổ cứng của máy chủ hoặc các thiết bị lưu trữ khác, tất cả đều sẽ xong đời, việc này chỉ tốn mười giây là xong.

Mà chúng ta, cần phải khiến cho những kẻ địch ở gần thiết bị lưu trữ mất đi khả năng hành động trong vòng mười giây sau khi hành động bị phát giác. Do vị trí của thiết bị lưu trữ vẫn chưa xác định, số lượng bản sao cũng không rõ, vì vậy cần phải tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trên tàu Ngày Phán Xét trong thời gian cực ngắn, trước khi bị mục tiêu phát giác, đồng thời lại không thể gây ra tổn hại quá lớn cho các thiết bị bên trong nó, đặc biệt là thiết bị máy tính. Vì vậy, nhiệm vụ này hết sức khó khăn, có người thậm chí còn cho rằng đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành được.”
Một sĩ quan của Cục phòng vệ Nhật

Bản nói: “Chúng tôi cho rằng, phương án hành động duy nhất có khả năng thành công là sử dụng trinh sát tiềm phục trong nội bộ tàu Ngày Phán Xét đồng thời hiểu rõ vị trí lưu trữ thông tin văn minh Tam Thể, khống chế hoặc chuyển dịch thiết bị lưu trữ trước khi hành động.”
Có người hỏi: “Việc giám thị và trinh sát tàu Ngày Phán Xét trước nay vẫn do cơ quan tình báo của NATO và CIA phụ trách, có người nằm vùng nào như vậy không?”
“Không.” Điều phối viên của NATO đáp.
“Vậy thì nói nữa cũng chỉ là tán phét thôi.” Sử Cường chõ miệng vào một câu,

lập tức khiến rất nhiều người trợn trừng mắt lên nhìn.
Thượng tá Stanton nói: “Tiêu diệt toàn bộ người trong một cấu trúc kín như bưng, đồng thời lại không gây tổn hại cho các thiết bị khác bên trong nó, thứ đầu tiên chúng tôi nghĩ đến là vũ khí phóng ra sét hòn.”
Đinh Nghị lắc đầu: “Không được, loại vũ khí này đã có nhiều người biết đến, chúng ta không biết trên tàu có trang bị tường từ trường ngăn cản sét hòn hay không; kể cả là không, sét hòn tuy có thể đảm bảo tiêu diệt toàn bộ người trên tàu, nhưng cũng không thể đảm bảo tính đồng thời; vả lại, sau khi tiến vào bên trong con tàu, sét hòn có thể còn lơ lửng trên không trung một lúc rồi mới giải phóng năng lượng, khoảng thời gian này ngắn thì chừng mười giây, dài thì có khả năng lên đến một phút thậm chí còn lâu hơn, bọn chúng hoàn toàn có thời gian để phát giác ra, đồng thời tiến hành hủy diệt thông tin.”
Thượng tá Stantin nói: “Thế bom neutron(*) thì sao?”
(*) Bom neutron được thiết kế như một bom nhiệt hạch có sức chứa năng lượng nhỏ, với vỏ rất mỏng, khi nổ không tạo sức công phá lớn mà phóng ra luồng neutron rất lớn, gấp khoảng
10 lần bom nhiệt hạch năng lượng tương đương. Thiết kế này nhằm tiêu diệt con người bằng phóng xạ nhưng chỉ gây tổn hại tối thiểu tới các công trình của đối phương.
“Thượng tá, ông chắc cũng biết là thứ đó không được mà!” Một sĩ quan người Nga lên tiếng, “Phóng xạ của bom neutron không thể gây chết người trong chớp mắt được, sau khi tấn công bằng bom neutron, kẻ địch trong tàu vẫn còn đủ thời gian để mở một cuộc họp giống như chúng ta đang làm ấy chứ.”
“Một phương án khác là sử dụng khí độc tác động vào hệ thần kinh, nhưng vì thứ đó cần một quá trình để phóng thích và phát tán bên trong con tàu, nên cũng không thể đạt được mục tiêu mà tướng quân đã nói.” Một sĩ quan NATO nói.
“Lựa chọn còn lại chỉ có bom chấn động và sóng hạ âm(*) nữa thôi.” Thượng tá Stanton nói, mọi người đều đợi ông ta nói tiếp, nhưng ông ta lại không nói gì thêm nữa.
(*) Sóng hạ âm là sóng âm có tần số thấp hơn ngưỡng nghe thấy của người (dưới 20 Hz). Tùy tần số và công suất mà sóng này có thể gây tác động tâm lý như lo lắng, khó chịu, tuyệt vọng hoặc thể chất như buồn nôn, bỏng, tổn thương nội tạng hoặc chết.
Sử Cường nói: “Bom chấn động là đồ chơi mà cảnh sát chúng tôi vẫn dùng, đích thực có thể khiến người trong một tòa nhà chấn động ngất xỉu trong nháy mắt, nhưng trước mắt hình như chỉ có tác dụng với một hai căn phòng. Chúng ta có loại nào lớn đến mức làm ngất xỉu tất cả người trên một con tàu không?”
Stanton lắc đầu: “Không, kể cả là có, thứ gây nổ lớn như vậy cũng không thể không phá hoại thiết bị trên tàu được.”
“Vũ khí sóng hạ âm thì sao?” Có người hỏi.
“Vẫn ở trong giai đoạn thử nghiệm, không thể sử dụng trong chiến đấu thực tế. Đặc biệt là con tàu đó rất lớn, với công suất của vũ khí sóng hạ âm đang thử nghiệm, nếu đồng thời công kích lên toàn bộ tàu Ngày Phán Xét, cùng lắm cũng chỉ khiến người trên đó cảm thấy choáng váng buồn nôn mà thôi.”
“Ha,” Sử Cường dụi tắt đầu mẩu xì gà chỉ còn nhỏ như hạt lạc, “Tôi đã bảo nói tiếp thì cũng chỉ là tán phét thôi mà, thế mà cũng tán được lâu như thế, mọi người hãy nhớ lời thủ trưởng: thời gian cấp bách!” Anh ta cười khì khì quay sang nhìn người phiên dịch, một nữ trung úy xinh đẹp, vẻ mặt ngượng ngùng, “Không tiện dịch phải không, đồng chí, dịch ý ra là được rồi.”
Không ngờ Stanton hình như lại hiểu được, ông ta dùng điếu xì gà vừa rút ra chỉ vào Sử Cường nói: “Viên cảnh sát này có tư cách gì mà nói chuyện với chúng tôi kiểu ấy?”
“Ông thì có tư cách chắc?” Sử Cường vặc lại.
“Thượng tá Stanton là chuyên gia tác chiến đặc chủng có kinh nghiệm lâu năm, ông ấy gần như đã tham gia tất các chiến dịch quân sự lớn từ thập kỷ 60 trở lại đây.” Một sĩ quan NATO nói.
“Vậy thì tôi nói cho ông biết tư cách của tôi: hai mươi năm trước, tiểu đội trinh sát của tôi đã xâm nhập mười mấy cây số vào trong lòng quân địch, chiếm lĩnh một trạm thủy điện phòng bị nghiêm ngặt ở đó, ngăn cản kế hoạch của đối phương cho nổ đập để chặn đường tiến công của quân Trung Quốc. Đây chính là tư cách của tôi: Tôi đã đánh thắng kẻ địch từng đánh bại các ông.”
“Đủ rồi, Sử Cường!” Thường Vĩ Tư vỗ bàn quát, “đừng lằng nhằng nữa, cậu có thể nói ra phương án của mình.”
“Tôi thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian với tay cảnh sát này.” Stanton khinh miệt nói, đồng thời bắt đầu châm thuốc.
Không đợi người phiên dịch dịch lại, Sử Cường đã nhảy cẫng lên nói: “Pô lít, hai lần nghe thấy ông nói chữ này rồi, má nó, coi thường cảnh sát hả? Nếu nói dùng một đống bom nổ cho con tàu ấy thành tro bụi thì quân đội các người làm được; nhưng muốn từ trong đó lấy ra được một thứ còn nguyên vẹn, thì đừng tưởng mấy cái ngôi sao trên vai ông là kinh nhé, còn chẳng bằng bọn trộm vặt đâu. Việc này, phải dùng độc chiêu, tuyệt đối là độc chiêu mới được! Mấy trò này, các người còn lâu mới bằng được bọn tội phạm, bọn chúng mới là bậc thầy về các trò ma mãnh! Biết bọn chúng có thể ma mãnh đến mức nào không? Tôi từng phá một vụ trộm, bọn tội phạm có thể trộm cả một toa trong con tàu đang chạy, đoạn trước đoạn sau vẫn nối lại với nhau một cách hoàn hảo đến trạm đích, mà công cụ của chúng chỉ có một sợi dây thép với mấy cái móc sắt thôi. Đây mới gọi là chuyên gia tác chiến đặc chủng nhé! Mà loại cảnh sát hình sự chuyên điều tra trọng án đã lăn lộn mười mấy năm dưới cơ sở như tôi đây, đã được bọn chúng bồi dưỡng và giáo dục một cách tốt nhất đấy!”
“Nói ra phương án của cậu đi, bằng không thì đừng có lên tiếng nữa!” Thường Vĩ Tư chỉ vào mặt Sử Cường nói.
“Ở đây có nhiều nhân vật có vai vế thế, lúc nãy tôi sợ không đến lượt mình, nói ra thì thủ trưởng cũ lại bảo tôi không biết phép lịch sự.”
“Cậu đã bất lịch sự hết chịu nổi rồi còn gì! Nói đi, nói ra trò ma mãnh của cậu đi!”

Sử Cường cầm một cái bút, vẽ lên mặt bàn hai đường ngoằn ngoèo song song với nhau, “Đây là kênh đào Panama,” lại cầm cái gạt tàn lên đặt vào giữa hai đường song song ấy, “đây là tàu Ngày Phán Xét.” Sau đó, gã vươn người qua mặt bàn, giật điếu xì gà mà thượng tá Stanton vừa châm.
“Tôi không thể chấp nhận tên ngu xuẩn này nữa!” Thượng tá Stanton đứng lên quát lớn.
“Sử Cường, đi ra ngoài!” Thường Vĩ Tư nghiêm giọng quát.
“Đợi tôi nói nốt, một phút thôi.” Sử Cường đáp, rồi chìa tay kia ra với Stanton.
“Cái gì?” Viên thượng tá thắc mắc. “Cho thêm điếu nữa.”
Stanton thoáng do dự, rồi lấy một điếu xì gà trong chiếc hộp gỗ tinh xảo ra đưa cho Sử Cường, gã ấn đầu đang bốc khói của điếu xì gà thứ nhất lên mặt bàn, để nó đứng thẳng bên cạnh hình vẽ kênh đào Panama trên mặt bàn, rồi làm bẹt đầu điếu còn lại, cho dựng đứng ở bên kia “kênh đào”.
“Dựng hai cây cột ở hai bên kênh đào, ở giữa căng rất nhiều sợi tơ mảnh, cách nhau chừng nửa mét, những sợi tơ mảnh này chính là loại vật liệu nano tên là

“Phi Đao” mà mấy người thầy giáo Uông đây chế tạo.”
Sử Cường nói xong, đứng đó đợi vài phút, giơ hai tay lên nói với cả đám người không có phản ứng gì trong phòng họp: “Hết rồi, chỉ có thế thôi.” Dứt lời, liền quay người ra khỏi phòng họp.
Bầu không khí đông đặc lại, mọi người đều bất động như hóa đá, ngày cả tiếng o o của máy tính xung quanh dường như cũng trở nên cẩn trọng hơn. Không biết bao lâu sau, mới có người dè dặt phá vỡ sự im lặng:
“Thầy giáo Uông, Phi Đao là dạng sợi tơ à?”

Uông Diểu gật đầu, “Dùng kỹ thuật xây dựng phân tử hiện tại của chúng tôi, chỉ có thể sản xuất ra vật liệu dạng sợi tơ, kích cỡ đại khái tương đương một phần mười sợi tóc… những điều này cảnh sát Sử đã tìm hiểu với tôi từ trước cuộc họp.”
“Số lượng hiện nay có đủ không?” “Kênh đào rộng bao nhiêu? Độ cao
của con tàu thế nào?”
“Chỗ hẹp nhất của kênh đào là một trăm năm mươi mét, tàu Ngày Phán Xét cao ba mươi mốt mét, mớn nước khoảng chừng tám mét.”
Uông Diểu nhìn chằm chằm vào điếu xì gà trên bàn, tính toán sơ qua một chút, “Về cơ bản là đủ.”
Lại một khoảng lặng kéo dài, những người dự họp đều đang cố hồi phục lại khỏi sự kinh hãi và chấn động của chính mình.
“Nếu thiết bị lưu trữ thông tin Tam Thể, kiểu như ổ cứng, đĩa quang học cũng bị cắt lìa thì sao?” Có người hỏi.
“Tỷ lệ không lớn lắm.”
“Bị cắt thì cũng không phải là vấn đề lớn.” Một chuyên gia máy tính nói, “Loại tơ ấy cực kỳ sắc bén, vết cắt chắc chắn rất nhỏ, trong trạng thái đó, dù là ổ đĩa cứng hay đĩa quang, hay là thiết bị lưu trữ bằng bảng mạch, hầu hết các thông tin trong đó vẫn có thể khôi phục được.”
“Còn phương án nào khác khả thi hơn không?” Thường Vĩ Tư nhìn khắp phòng họp, không ai lên tiếng, “Được, vậy tiếp theo sẽ tập trung thảo luận phương án này, bắt đầu nghiên cứu các chi tiết đi.”
Thượng tá Stanton nãy giờ vẫn trầm mặc, đứng dậy, “Tôi đi gọi sĩ quan cảnh sát kia trở lại.”
Thường Vĩ Tư xua tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, sau đó quát lớn một tiếng: “Sử Cường!” Sử Cường bước vào, nở một nụ cười xấu xa, đưa mắt nhìn mọi người, cầm hai điếu xì gà ở bên cạnh “kênh đào” trên bàn lên, nhét điếu đã châm vào miệng, điếu còn lại thì bỏ vào túi.
Có người hỏi: “Lúc tàu Ngàu Phán Xét đi qua, hai cây cột đó có chịu được Phi Đao hay không? Liệu có khi nào cột bị cắt đứt trước không?”
Uông Diểu nói: “Vấn đề này có thể giải quyết, có một lượng nhỏ vật liệu Phi Đao dạng phiến, có thể dùng để cố định sợi tơ trên cột.”
Phần thảo luận tiếp theo chủ yếu là của các sĩ quan hải quân và chuyên gia hàng hải.
“Ngày Phán Xét là tàu có tải trọng lớn nhất có thể đi qua kênh đào Panama, mớn

nước rất sâu, vì vậy cần phải tính toán đến việc bố trí các sợi tơ nano ở dưới mặt nước.”
“Phần ngầm dưới nước tương đối khó nhằn, nếu thời gian không kịp thì có thể bỏ qua cũng được, phần đó chủ yếu đặt động cơ, nhiên liệu và môt số vật nặng để dằn tàu, tạp âm, chấn động và tác nhân gây nhiễu đều rất lớn, hoàn cảnh khắc nghiệt, trung tâm máy tính và các thứ tương tự không bố trí ở đó đâu. Ngược lại, nếu khoảng cách giữa các sợi tơ trên mặt nước có thể nhỏ hơn chút nữa, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”
“Vậy thì ra tay ở một trong ba âu tàucủa kênh đào Panama là tốt nhất, Ngày Phán Xét là tàu cỡ Panamax(*), lúc đi qua vừa khéo kín cả âu tàu, độ dài của sợi tơ Phi Đao chỉ cần khoảng ba mươi hai mét, khoảng cách giữa các sợi tơ có thể rất nhỏ, công việc dựng cột và kéo tơ cũng dễ hơn, đặc biệt là phần ở dưới nước.”
(*) Để đi qua âu tàu rộng 32m của kênh đào Panama, một phần không nhỏ các tàu biển cỡ lớn được thiết kế có độ rộng 31m, gọi là cỡ Panamx. (TG)
“Không được, tình hình chỗ âu tàu rất phức tạp, lúc tàu ở trong âu tàu phải do bốn đầu máy chạy trên đường ray kéo qua, tốc độ rất chậm, vả lại lúc đấy chắc chắn cũng là thời điểm mà tàu Ngày Phán Xét cảnh giác nhất, khả năng bị phát hiện trong quá trình cắt là rất cao.”
“Có thể nghĩ đến khả năng sử dụng Cầu Châu Mỹ bên ngoài âu tàu Miraflores? Trụ cầu có thể dùng làm cột chăng các sợi tơ.”
“Không được, khoảng cách giữa các trụ cầu quá rộng, chắc chắn là không đủ vật liệu.”
“Vậy thì chúng ta xác định luôn, địa điểm hành động là chỗ hẹp nhất của đường xẻ Gaillard(*), rộng một trăm năm mươi mét, tính cả phần dư để xây cột, chắc là khoảng một trăm bảy mươi mét.”

(*) Phần chủ yếu do nhân công đông đào của kênh đào Panama, được coi là vết cắt cuối cùng cắt lìa Bắc Mỹ và Nam Mỹ, thông Đại Tây Dương với Thái Bình Dương. Đặt theo tên thiếu tá Mỹ David du Bose Gaillard là người chỉ huy công cuộc đào xẻ ban đầu. (TG)
Uông Diểu nói: “Nếu thế, khoảng cách giữa các sợi tơ nhỏ nhất chỉ được nửa mét, nhỏ hơn nữa thì không đủ vật liệu.”
“Vậy tức là,” Sử Cường phun ra một làn khói, “phải tìm cách để tàu đi qua lúc ban ngày.”
“Tại sao?”
“Ban đêm người trên tàu ngủ mà, đều

nằm xuống cả, khoảng trống nửa mét lớn quá, ban ngày, kể cả chúng có ngồi bệt hay ngồi xổm thì cũng đủ.”
Có mấy tiếng cười tản mác vang lên, cả đám người đang chịu áp lực nặng nề cảm thấy thoải mái phần nào, sự thoải mái mang theo mùi máu tanh.
“Anh đúng là một con ác quỷ.” Một nữ quan chức Liên Hiệp Quốc nói với Sử Cường.
“Liệu có hại đến người vô tội không?” Uông Diểu hỏi, có thể dễ dàng nghe ra được giọng anh đang run lên.
Một sĩ quan hải quân trả lời: “Lúc đi qua âu tàu phải có mười mấy công nhân nối cáp lên tàu, nhưng sau khi qua đó thì họ đều xuống cả. Nhân viên dẫn đường của Panama phải đi theo tàu hết kênh đào dài tám mươi hai kilômét, chắc chắn sẽ phải hy sinh.”
Một quan chức CIA nói: “Còn cả một phần thủy thủ trên tàu Ngày Phán Xét nữa, có thể họ hoàn toàn không biết con tàu này làm gì.”
“Giáo sư, giờ không cần nghĩ những vấn đề này làm gì, đây không phải là việc chúng ta nên tính đến. Những thông tin mà chúng ta phải lấy được ấy có can hệ đến sự tồn vong của nền văn minh nhân loại, chắc chắn sẽ có người đưa ra quyết định cuối cùng thôi.” Thường Vĩ Tư nói.
Lúc tan họp, thượng tá Stanton đẩy cái hộp gỗ đựng xì gà tinh xảo kia tới trước mặt Sử Cường: “Anh cảnh sát, xì gà Havana thượng hạng đấy, tặng cho anh.”
Bốn ngày sau, đường xẻ Gaillard ở kênh đào Panama.
Uông Diểu hoàn toàn không có cảm giác mình đang ở một đất nước khác. Anh biết, cách chỗ mình không xa về phía Tây là hồ Gatun xinh đẹp, phía Đông thì là Cầu Châu Mỹ tráng lệ cùng với thành phố Panama, nhưng anh đều không có duyên trông thấy, hai ngày trước anh đã ngồi máy bay từ trong nước bay thẳng đến sân bay quân sự Tocumen gần thành phố Panama, sau đó lên trực thăng tới đây luôn. Cảnh sắc trước mắt thật quá bình thường, công trình mở rộng kênh đào Panama đang tiến hành khiến cho rừng mưa nhiệt đới trên triền núi hai bên bờ trở nên lưa thưa, trên dốc lộ ra từng mảng đất vàng lớn, màu sắc ấy thật sự khiến Uông Diểu có cảm giác nơi này sao mà quen thuộc. Con kênh đào trông rất bình thường, có lẽ vì ở đoạn này nó rất hẹp. Đầu thế kỷ trước, cả trăm nghìn con người đã cuốc từng cuốc đất một để khai thông đoạn kênh đào này.
Uông Diểu và thượng tá Stanton ngồi trên ghế dựa trong một chòi nghỉ mát ở lưng chừng núi, hai người đều mặc áo sơ mi hoa rộng thùng thình, mũ cói vứt bên cạnh, trông bề ngoài không khác gì hai vị khách du lịch bình thường. Từ vị trí này, con kênh đào bên dưới hoàn toàn thu trọn vào tầm mắt.
Hai bên bờ kênh đào bên dưới chỗ họ, lần lượt đặt nằm ngang hai cây cột bằng thép dài hai tư mét, năm mươi sợi tơ nano siêu cứng dài 160 mét đã gắn vào hai thân cột, mỗi sợi cách nhau nửa mét, chỉ là ở đầu dây bên phải của mỗi sợi tơ nano còn nối với một đoạn dây thép thông thường. Như vậy, có thể nhờ vật nặng buộc vào mà dìm các sợi tơ nano xuống đáy kênh đào, làm vậy là để các con tàu khác đi qua được. Cũng may, tàu bè qua lại trên kênh đào cũng không tấp nập như tưởng tượng của Uông Diểu, trung bình mỗi ngày chỉ có khoảng bốn mươi tàu lớn đi qua đây mà thôi. Mỗi đầu của hai cây cột thép đều nối với chốt động, chỉ khi nào con tàu cuối cùng phía trước tàu Ngày Phán Xét đi qua, mới có thể thu dây thép bình thường về, cố định tơ nano lên cột thép ở bờ bên phải, sau đó cột thép mới dựng lên được. Chiến dịch này được đặt tên là “Đàn Tranh”, đây là một liên tưởng rất tự nhiên, còn tấm lưới cắt tạo thành từ các sợi tơ nano thì được gọi là “Đàn”.
Một tiếng trước, Ngày Phán Xét đã từ hồ Gatu đi vào đường xẻ Gaillard.
Stanton hỏi Uông Diểu trước đây từng đến Panama bao giờ chưa, Uông Diểu bảo chưa.
“Tôi từng đến đây năm 1990.” Viên thượng tá nói.
“Trong cuộc chiến đó hả?”
“Đúng vậy, nhưng đối với tôi, đó là một cuộc chiến nhạt nhòa nhất, chỉ nhớ rằng cái trò bật cho tổng thống Noriega đang bị bao vây trong đại sứ quán Vatican nghe bài ‘Nowhere to run’ của Wayne Jackson là ý của tôi.”
Trong kênh đào phía dưới, một chiếc du thuyền trắng toát mang quốc tịch Pháp đang chầm chậm đi qua, trên boong tàu trải thảm màu xanh lục, có mấy du khách ăn mặc sặc sỡ đang đi dạo.

“Trạm quan sát thứ 2 báo cáo, phía trước mục tiêu đã không còn bất cứ tàu thuyền nào.” Bộ đàm của Stanton vang lên.
“Dựng ‘Đàn’ lên.” Stanton ra lệnh.
Mấy người đầu đội mũ bảo hộ, ăn mặc trông như công nhân xuất hiện ở hai bên bờ kênh. Uông Diểu đứng dậy, nhưng Stanton đã kéo anh lại, “Giáo sư, anh không cần lo, họ sẽ làm rất tốt.” Uông Diểu quan sát thấy người ở bờ kênh bên phải đang nhanh nhẹn rút lại sợi dây thép thông thường nối với tơ nano, cố định chặt những sợi tơ nano đã căng hết cỡ lên cột thép. Sau đó, người ở hai bên bờ cùng lúc kéo mấy sợi xích sắt dài, khiến hai cây cột thép chầm chậm dựng thẳng lên. Để ngụy trang, trên hai cây cột đều treo một số phao nổi và có đánh dấu mực nước. Họ làm rất thong thả, thậm chí trông còn có vẻ bệ rạc lười nhác, như thể đang làm một công việc hết sức nhạt nhẽo và tầm thường. Uông Diểu nhìn chằm chằm vào không gian ở giữa hai cột thép, nơi đó trông như chẳng có thứ gì, nhưng những sợi dây đàn chết chóc đều đã vào vị trí.
“Mục tiêu cách ‘Đàn’ bốn lilômét!” Giọng nói trong bộ đàm vang lên.
Stanton để bộ đàm xuống, lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “Lần thứ hai tôi đến Panama là năm 1999, tham gia nghi lễ

chuyển giao chủ quyền kênh đào, thật kỳ lạ, khi chúng tôi đến trước cửa tòa nhà của Cục quản lý, thì thấy cờ Mỹ đã bị hạ xuống rồi, nghe bảo là hạ cờ trước một ngày theo yêu cầu của chính phủ Mỹ, tránh trường hợp khó xử khi phải hạ cờ trước mặt bao nhiêu người… Lúc đó còn tưởng là đang mục kích một thời khắc mang tính lịch sử, giờ nghĩ lại, những chuyện ấy thật nhỏ nhặt, không đáng nhắc đến.”
“Mục tiêu cách ‘Đàn’ ba kilômét!” “Đúng thế, không đáng nhắc đến.”
Uông Diểu phụ họa theo. Anh không nghe
rõ Stanton đang nói gì, đối với anh, những phần khác của thế giới đã không còn tồn tại, toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào con tàu Ngày Phán Xét vẫn còn chưa xuất hiện trong tầm mắt kia. Lúc này, vầng Mặt trời buổi sớm mọc lên từ bờ Đông Thái Bình Dương đang lặn xuống khỏi bờ biển Tây Thái Bình Dương, mặt kênh lấp lánh vảy vàng, ở phía dưới gần chỗ họ, cây đàn chết chóc đang lặng lẽ đứng chờ, hai cột thép đen kịt, không phản xạ lại chút ánh Mặt trời nào, trông còn cổ kính hơn cả dòng kênh đang chảy ở giữa chúng.
“Mục tiêu cách ‘Đàn’ hai kilômét.”
Stanton dường như không nghe thấy âm thanh trong bộ đàm, vẫn còn thao thao bất tuyệt nói tiếp: “Từ khi biết có hạm đội của người ngoài hành tinh đang bay đến Trái đất, tôi mắc phải chứng mất trí nhớ. Thật kỳ quặc, những chuyện trong quá khứ đều không còn nhớ rõ nữa, ý tôi là những cuộc chiến mà tôi đã từng trải qua ấy, đều không nhớ rõ nữa rồi, như tôi vừa mới nói, những cuộc chiến đó thật nhỏ nhặt, chẳng đáng để nhắc đến. Từ sau khi biết chuyện này, mỗi người đều trở thành một con người mới về mặt tinh thần, thế giới cũng trở thành một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Lúc nào tôi cũng nghĩ, giả sử từ hai nghìn năm trước hoặc sớm hơn thế nữa, người ta đã biết có một hạm đội quân xâm lược ngoài hành tinh sẽ đến đây trong vài ngàn năm nữa, văn minh nhân loại lúc này sẽ như thế nào?

Giáo sư, anh có thể tưởng tượng được không?”
“Ừm, không thể…” Tâm trí Uông Diểu vẫn đang để ở nơi khác nên chỉ đáp qua loa.
“Mục tiêu cách ‘Đàn’ 1,5 kilômét!” “Giáo sư, tôi nghĩ anh sẽ trở thành
Gaillard của thế kỷ mới, chúng tôi đều
chờ mong ‘kênh đào Panama’ của anh được xây dựng thành công. Chẳng phải à? Thang máy vũ trụ kỳ thực chính là một con kênh đào, giống như kênh Panama nối liền hai đại dương, thang máy vũ trụ sẽ nối liền Trái đất với vũ trụ…”
Giờ thì Uông Diểu đã biết, viên thượng tá lảm nhảm những lời vô nghĩa ấy, kỳ thực chính là muốn giúp anh vượt qua thời khắc khó khăn này. Anh lấy làm cảm kích, nhưng cách này cũng không hiệu quả lắm.
“Mục tiêu cách ‘Đàn’ một kilômét.” Con tàu Ngày Phán Xét đã xuất hiện,
trong ánh tà dương chiếu từ triền núi ở
mé bên tới, nó là một cái bóng đen lù lù trên những gợn sóng vàng lấp lánh. Con tàu khổng lồ tải trọng 60.000 tấn này còn lớn hơn Uông Diểu tưởng tượng nhiều, lúc nó xuất hiện, dường như phía Tây đột ngột trồi lên một ngọn núi vậy. Tuy rằng Uông Diểu đã biết kênh đào Panama có thể cho tàu tải trọng 70.000 tấn đi qua, nhưng mục kích con tàu lớn như vậy đi trên đoạn kênh chật hẹp bên dưới, cảm giác quả thực rất kỳ quái. So với kích cỡ của nó, dòng nước bên dưới dường như chẳng còn tồn tại, trông nó như thể một ngọn núi lớn đang di chuyển trên đất liền. Khi mắt đã quen với ánh sáng của buổi hoàng hôn, Uông Diểu nhận ra thân tàu Ngày Phán Xét màu đen tuyền, các kiến trúc bên trên lại trắng toát, chiếc ăng ten khổng lồ đã không thấy đâu nữa. Lúc này, anh đã có thể nghe thấy tiếng động cơ tàu chạy ầm ầm, còn cả tiếng nước vỗ sầm sập, đó là sóng do mũi tàu hình tròn tạo nên đập vào hai bên bờ con kênh.
Khoảng cách giữa tàu Ngày Phán Xét và cây đàn chết chóc càng lúc càng thu ngắn, nhịp tim Uông Diểu đột nhiên đập dồn dập, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, anh có cảm giác kích động chỉ muốn lập tức bỏ chạy, nhưng sức lực như bị rút cạn khiến anh không thể điều khiển nổi cơ thể mình nữa. Trong lòng Uông Diểu chợt dâng lên cảm giác căm giận Sử Cường, gã khốn kiếp này sao có thể nghĩ ra chủ ý như vậy chứ? Đúng như lời nữ quan chức Liên Hiệp Quốc kia, gã ta là một con ác quỷ! Nhưng rồi cảm giác ấy lại lập tức tan biến trong nháy mắt, anh thầm nghĩ, nếu có Sử Cường ở bên cạnh, tình trạng của mình chắc sẽ đỡ hơn nhiều. Thượng tá Stanton từng mời Sử Cường đến, nhưng Thường Vĩ Tư không phê chuẩn, lúc này, phía bên đó cần gã ta hơn. Uông Diểu cảm thấy viên thượng tá đang vỗ nhẹ lên tay mình.
“Giáo sư, tất cả rồi sẽ qua thôi.”
Con tàu Ngày Phán Xét đang đi qua, nó đang đi qua những sợi dây đàn chết chóc. Khi mũi tàu chạm vào mặt phẳng tưởng chừng như hoàn toàn trống không giữa hai cây cột thép kia, da đầu Uông Diểu căng lên, nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra, thân tàu khổng lồ vẫn từ từ trôi qua giữa hai cây cột. Khi con tàu qua được một nửa, Uông Diểu thậm chí còn nghi ngờ không biết những sợi tơ nano chăng giữa hai cây cột có tồn tại thực hay không. Nhưng một hiện tượng nhỏ đã phủ định mối nghi ngờ này của anh, anh để ý thấy một cây ăng ten nhỏ dài ở kiến trúc cao nhất phía trên thân tàu đã gãy lìa từ dưới, cột ăng ten lăn xuống.
Rất nhanh, dấu vết thứ hai chứng tỏ những sợi tơ nano có tồn tại đã xuất hiện
, sém chút nữa thì Uông Diểu hoàn toàn suy sụp. Trên boong tàu rộng rãi của tàu Ngày Phán Xét rất vắng vẻ, ở boong sau chỉ có một người đang dùng vòi nước rửa cái mấu buộc dây cáp, từ trên cao, Uông Diểu trông thấy rất rõ ràng, đúng khoảnh khắc mà phần này của con tàu đi qua giữa hai cây cột, thân thể người đó đột nhiên cứng đờ, vòi nước trượt khỏi tay anh ta rơi xuống; cùng lúc ấy, sợi dây cao su nối liền với vòi nước cũng đứt ra làm đôi ở cách đó không xa, nước trắng xóa phun ra tung tóe, người kia đứng sững mấy giây rồi ngã xuống, khi chạm sàn tàu, thân thể anh ta cũng đồng thời tách ra làm hai nửa. Nửa trên của người đó vẫn đang bò lê trong vũng máu, nhưng chỉ có thể dùng hai nửa cánh tay tay để mà bò, vì cánh tay anh ta cũng bị cắt mất một nửa rồi.
Khi đuôi tàu đi qua giữa hai cây cột, tàu Ngày Phán Xét vẫn tiến về phía trước với tốc độ không đổi, nhất thời không thể nhìn ra điều gì khác lạ hơn. Nhưng Uông Diểu đã nghe thấy trong tiếng động cơ pha lẫn những âm thanh quái dị, kế đó liền đổi sang một loạt tiếng ầm ầm hỗn tạp, âm thanh đó nghe như thể một động cơ lớn đang quay thì bị nhét vào một cái cờ lê vậy, không, phải nói là rất nhiều cờ lê mới đúng… Anh biết, âm thanh ấy phát ra từ bộ phận truyền động của động cơ bị cắt lìa. Sau một tiếng va đập chói tai, mé bên của đuôi tàu Ngày Phán Xét xuất hiện một lỗ thủng, lỗ thủng này bị một bộ phận bằng kim loại khổng lồ đụng toác ra. Bộ phận văng ra ấy lập tức rơi xuống nước, làm bắn lên cột nước cao vút, trong khoảnh khắc nó lướt qua trước mắt, Uông Diểu nhận ra đó là một đoạn trục quay của động cơ trên tàu.
Một làn khói đậm đặc tràn ra từ lỗ thủng, con tàu đi được một đoạn men theo bờ phải kênh đào bắt đầu kéo lê theo cái đuôi khói nồng ấy mà chuyển hướng, nhanh chóng vượt qua mặt kênh, đụng vào bờ bên trái. Uông Diểu thấy rõ, mũi thuyền khổng lồ đụng vào triền đất ven bờ và nhanh chóng biến dạng, đồng thời cũng đùn triền đất ấy ra xa, làm cuộn lên một làn sóng bằng đất bùn. Cùng lúc đó, con tàu bắt đầu tách ra thành hơn bốn chục lát cắt, mỗi lát dày đúng nửa mét, từ khoảng cách này trông như những phiến mỏng, tốc độ phi ra phía trước của những phiến bên trên là nhanh nhất, tạo thành bậc cấp với những phiến dưới, khiến con tàu khổng lồ trông như một xấp bài bị đùn ra phía trước. Hơn bốn mươi phiến mỏng này trượt qua nhau, ma sát vào nhau tạo thành một thứ âm thanh ken két quái dị, giống như có vô số ngón tay khổng lồ đang cào lên mặt kính vậy. Khi thứ âm thanh chói tai không chịu nổi này biến mất, tàu Ngày Phán Xét đã biến thành một đống những lát cắt mỏng trên bờ kênh, càng ở phía trên thì càng phóng xa hơn, trông như một chồng đĩa đổ về phía trước từ tay người bồi bàn bị vấp té. Những lát cắt ấy nhìn có vẻ mềm oặt như vải, thoáng cái đã biến dạng, tạo nên một đống vật thể có hình dạng phức tạp, khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi nó đã từng là một con tàu khổng lồ.
Một nhóm đông binh sĩ bắt đầu xông từ trên dốc núi xuống bờ kênh, Uông Diểu lấy làm kinh ngạc, không hiểu từ lúc nào mà ở quanh đó đã có nhiều người ẩn nấp như thế. Đoàn trực thăng ầm ầm bay men bờ kênh tới, băng qua con kênh đào giờ đã phủ thêm một lớp màng dầu màu sắc lòe loẹt, lơ lửng bên trên đống sắt vụn của tàu Ngày Phán Xét, rải xuống thuốc và bọt dập lửa màu trắng, nhanh chóng khống chế được ngọn đang lan tràn ra, ngoài ra, còn ba chiếc trực thăng đã nhanh chóng dùng dây thừng thả các nhân viên tìm kiếm xuống xác tàu.
Thượng tá Stanton đã đi mất, Uông Diểu cầm chiếc ống nhòm ông ta để trên cái mũ rơm, cố gắng kìm đôi bàn tay đang run rẩy để quan sát con tàu Ngày Phán Xét bị Phi Đao cắt thành hơn bốn chục phiến mỏng. Lúc này, hơn một nửa con tàu đã bị thuốc và bọt dập lửa che phủ, nhưng vẫn còn một phần lộ ra. Uông Diểu nhìn một mặt cắt, trơn nhẵn như mặt gương, phản chiếu trọn vẹn ráng chiều đỏ rực trên bầu không. Anh còn thấy trên mặt gương ấy một đốm tròn màu đỏ sậm, không biết có phải máu hay không.

Ba ngày sau.
Người thẩm vấn: Bà có hiểu nền văn minh Tam Thể không?
Diệp Văn Khiết: Không hiểu, thông tin chúng tôi nhận được chỉ có hạn, sự thực là, ngoài Evans và những thành viên trung tâm của phe đổ bộ đã giữ lại các thông tin về văn minh Tam Thể kia, chẳng ai hiểu rõ về diện mạo chân thực và chi tiết của văn minh Tam Thể cả.
Người thẩm vấn: Vậy tại sao bà lại gửi gắm kỳ vọng như thế vào bọn họ, cho rằng bọn họ có thể thay đổi và hoàn thiện xã hội loài người?
Diệp Văn Khiết: Nếu họ có thể vượt qua không gian gian vũ trụ đến với thế giới chúng ta, chứng tỏ rằng khoa học của họ đã phát triển đến trình độ cao tương đối, một xã hội có khoa học phát triển như thế, tất nhiên phải có văn minh và chuẩn tắc đạo đức cao hơn chúng ta.
Người thẩm vấn: Bà cho rằng bản thân cái kết luận này, có khoa học hay không?
Diệp Văn Khiết: …
Người thẩm vấn: Cho phép tôi mạo muội suy đoán nhé: Cha bà đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ tư tưởng khoa học cứu quốc của ông nội bà, còn bà lại chịu ảnh hưởng sâu sắc từ cha mình.
Diệp Văn Khiết (thở dài rất khẽ, không để người khác nhận ra): Tôi không biết.
Người thẩm vấn: Giờ tôi nói cho bà biết, chúng tôi đã lấy được toàn bộ thông tin Tam Thể bị phe đổ bộ giữ lại rồi

Diệp Văn Khiết: Hả… Evans thế nào rồi?
Người thẩm vấn: Ông ta đã chết, cùng với tàu Ngày Phán Xét rồi.
(Evans bị Phi Đao cắt thành ba đoạn. Khi đó, ông ta đang ở trong trung tâm chỉ huy của Ngày Phán Xét, phần trên cùng của ông ta bò tiến lên trước được hơn một mét, hướng mà lúc chết ông ta còn mở trừng trừng hai mắt bò tới, chính là hướng có một chiếc máy tính, họ đã tìm được thông tin về văn minh Tam thể bị chặn giữ lại trong một chiếc máy tính đó.
Diệp Văn Khiết: Nhiều thông tin lắm hả?

Người thẩm vấn: Rất nhiều, khoảng 28 GB.
Diệp Văn Khiết: Không thể nào, hiệu suất thông tấn viễn trình giữa các hành tinh rất thấp, sao có thể giữ được lượng thông tin lớn đến thế!
Người thẩm vấn: Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ thế, nhưng vụ việc hoàn thành nằm sự tưởng tượng của tất cả mọi người, kể cả là những tưởng tượng táo bạo, ly kỳ nhất, mời bà đọc một phần những thông tin này, sẽ thấy văn minh Tam thể mà bà ảo tưởng tốt đẹp ấy là như thế nào.