Chương 33 : Nhân viên giám thính

Tam Thể

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong thông tin về văn minh Tam Thể không có bất cứ miêu tả nào về hình thái sinh vật của người Tam Thể, phải hơn bốn trăm năm nữa, loài người mới có thể thực sự trông thấy người Tam Thể. Trong lúc đọc thông tin, Diệp Văn Khiết chỉ có thể tưởng tượng người Tam Thể trong hình ảnh của loài người.
Trạm giám thính số 1379 đã tồn tại được hơn một nghìn năm, ở thế giới Tam Thể có vài nghìn trạm giám thính giống như vậy, chúng đều tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe thông tin về những nền văn minh trí tuệ có thể tồn tại trong vũ trụ này.
Thoạt đầu, trong trạm giám thính có hơn trăm người, nhưng cùng với sự tiến bộ của kỹ thuật, hiện nay chỉ cần một người trực trạm là đủ. Nhân viên giám thính là một nghề nghiệp thấp kém, tuy rằng họ được ở trong phòng giám thính luôn duy trì nhiệt độ ổn định đồng thời được đảm bảo các nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, không cần phải thoát nước trong kỷ nguyên Hỗn loạn, nhưng cuộc sống của họ cũng chỉ có thể trôi đi trong cái không gian bé nhỏ này, những niềm vui của kỷ nguyên Hằng định mà họ có thể hưởng thụ ít hơn những người khác nhiều lắm.

Nhân viên giám thính số 1379 nhìn ngắm thế giới Tam Thể bên ngoài qua một ô cửa sổ nhỏ xíu, giờ đang là đêm đen của kỷ nguyên Hỗn loạn, vầng trăng khổng lồ vẫn chưa mọc lên, hầu hết mọi người đều đang ở trong trạng thái thoát nước ngủ đông, thậm chí cả thực vật cũng đã thoát nước theo bản năng, trở thành những bó sợi khô khốc không có sự sống bám trên mặt đất. Dưới ánh sao, mặt đất trông như thể một khối kim loại lạnh lẽo.
Đây là thời khắc vắng vẻ tịch liêu nhất, giữa đêm khuya tĩnh lặng, vũ trụ bày ra trước kẻ lắng nghe nó sự hoang vu mênh mang. Điều giám thính viên số 1379 không muốn nhìn thấy nhất, chính là đường gấp khúc chầm chậm chuyển động trên màn hình hiển thị, đó là hình ảnh thể hiện sóng điện từ vũ trụ mà hệ thống giám thính thu nhận được, toàn những tạp âm vô nghĩa. Y có cảm giác, đường gấp khúc dài vô hạn này chính là hình ảnh trừu tượng của vũ trụ, một đầu nối với quá khứ vô hạn, đầu kia nối với tương lai vô hạn, ở giữa chỉ có những gợn nhấp nhô ngẫu nhiên, chẳng có quy luật mà cũng chẳng có sự sống, những đỉnh sóng cao thấp xen kẽ nhau giống như vô số hạt cát kích cỡ lớn nhỏ, còn cả đường gấp khúc ấy thì như một sa mạc do tất cả những hạt cát ấy xếp thành hàng mà hình thành nên, hoang vắng cô tịch, dài đến độ khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Người ta có thể men theo nó đi về phía trước, xa đến vô cùng vô tận, nhưng mãi mãi cũng không thể nào tìm được một chốn mà mình thuộc về.
Nhưng hôm nay, sau khi lướt mắt nhìn màn hình hiển thị sóng tín hiệu, giám thính viên phát hiện ra có chút khác thường, Dù là người chuyên nghiệp cũng rất khó mà nhận ra đường đồ thị ấy có mang theo thông tin gì không chỉ bằng mắt thường, nhưng giám thính viên đã quá quen thuộc với đường đồ thị thể hiện tạp âm vũ trụ rồi, đường đô thị đang chuyển động trước mắt y dường như đã có thêm thứ gì đó không thể tả được bằng lời, đường chỉ mỏng manh đang trồi lên sụt xuống ấy tựa hồ đã có linh hồn, y dám khẳng định, sóng điện từ mà mình đang thấy đây đã được điều chế bởi một trí tuệ! Y xông tới chỗ thiết bị đầu cuối của một máy chủ khác, xem xét phán đoán của máy tính về mức độ nhận biết được của nội dung đang thu nhận được, phát hiện mức độ nhận biết được này là Đỏ 10!! Trước đó, sóng điện từ vũ trụ mà hệ thống giám thính bắt được, chưa bao giờ có mức độ nhận biết được quá cấp Xanh 2, nếu đạt đến cấp Đỏ, khả năng bước sóng ấy bao hàm thông tin có trí tuệ đã lên đến trên 90%; nếu là Đỏ 10, có nghĩa là thông tin nhận được bao hàm hệ thống tự giải mã! Máy tính phiên dịch hoạt động hết công suất, nó đã phát hiện được hệ thống tự giải mã trong thông tin nhận được, đồng thời sử dụng hệ thống ấy thành công, nhanh chóng hiển thị thông báo phiên dịch hoàn tất. Giám thính viên bật văn bản kết quả, đây là lần đầu tiên người Tam Thể đọc được thông tin đến từ một thế giới khác trong vũ trụ:
Gửi lời chúc tốt đẹp đến với thế giới nhận được thông tin này. Thông qua thông tin dưới đây, các vị sẽ có được hiểu biết cơ bản về nền văn minh Trái Đất. Nhân loại đã trải qua một quá trình dài lao động và sáng tạo, xây dựng nên nền văn minh rực rỡ, thể hiện nên văn hóa phong phú nhiều bản sắc, đồng thời cũng bước đầu tìm hiểu được thế giới tự nhiên và quy luật vận hành, phát triển của xã hội loài người, chúng tôi rất coi trọng những điều này.

Nhưng thế giới của chúng tôi vẫn còn thiếu sót rất lớn, ở đó có thù hận, thiên kiến và chiến tranh, do sự mâu thuẫn giữa lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất, sự phân bố của cải không đông đều một cách nghiêm trọng, không ít nhân loại đang sống trong nghèo khó và khốn khổ
Xã hội loài người đang cố gắng giải quyết các khó khăn và vấn đề mà mình phải đối mặt, cố gắng tạo nên tương lai tươi đẹp cho nền văn minh Trái Đất. Sự nghiệp mà đất nước phát đi những thông tin này đang đi theo là một phần của cố gắng ấy. Chúng tôi gắng sức xây dựng một xã hội lý tưởng, khiến cho lao động và giá trị của mỗi một thành viên trong xã hội loài người đều được tôn trọng một cách đầy đủ, khiến nhu cầu vật chất và tinh thần của tất cả mọi người đều được thỏa mãn, khiến nền văn minh Trái Đất trở thành một nền văn minh hoàn mỹ hơn.
Với nguyện vọng tốt đẹp, chúng tôi mong có thể xây dựng quan hệ với những xã hội văn minh khác trong vũ trụ. Mong rằng các vị sẽ cùng với chúng tôi, tạo dựng nên một cuộc sống tốt đẹp hơn trong toàn vũ trụ bao la.
Trong cảm giác kích động đến nỗi khiến y choáng váng, giám thính viên nhìn màn hình hiển thị đồ thị sóng điện từ, thông tin vẫn ùn ùn từ vũ trụ tràn vào ăng ten, do đã có hệ thống dịch tự động, máy tính đã có thể thực hiện thao tác phiên dịch thời gian thực, thông tin nhận được lập tức hiển thị lên màn hình. Trong ba tiếng đồng hồ sau đó, giám thính viên đã biết về sự tồn tại của thế giới trên Trái Đất, biết về thế giới chỉ có một Mặt trời, vĩnh viễn ở trong kỷ nguyên Hằng định ấy, biết về nền văn mình nhân loại sinh ra trong cái thiên đường vĩnh viễn mưa thuận gió hòa ấy.
Thông tin đến từ hệ Mặt trời đã kết thúc, máy tính bắt đầu vận hành mà không trả ra kết quả gì, mọi thứ mà hệ thống giám thính nghe được, lại chỉ là những tạp âm của vũ trụ hoang vu, nhưng giám thính viên có thể xác định, tất cả những gì vừa diễn ra không phải là mơ. Y cũng biết, mấy nghìn trạm giám thính phân bố trên khắp thế giới Tam Thể đều đã nhận được thông tin mà nền văn minh Tam Thể này chờ đợi suốt mấy trăm triệu năm. Đường hầm tăm tối mà hai trăm nền văn minh đã bò bên trong, giờ rốt cuộc cũng lóe lên một tia sáng ở phía trước.
Giám thính viên đọc lại một lượt thông tin đến từ Trái đất, tâm trí y bay lượn giữa vùng biển màu xanh không bao giờ đóng băng và những cánh rừng cánh đồng màu lục biếc ấy, cảm nhận sự vuốt ve của cơn gió nhè nhẹ mơn man và ánh nắng dịu dàng, đó là một thế giới thật đẹp đẽ nhường nào, thiên đường mà hơn hai trăm vòng đời văn minh của người Tam Thể hằng mộng tưởng không ngờ lại thật sự tồn tại!
Cảm giác kích động và hưng phấn nhanh chóng lắng xuống, chỉ còn lại sự hụt hẫng và thê lương. Trong những tháng ngày cô tịch dài đằng đẵng trước đó, giám thính viên đã không ít lần tự hỏi bản thân: cho dù nhận được tin tức của một nền văn minh khác, thì có quan hệ gì với mình đâu? Thiên đường ấy không thuộc về mình, cuộc sống cô độc và thấp kém này của mình sẽ không vì thế mà thay đổi chút gì.
Nhưng ít nhất mình cũng có thể sở hữu nó trong mơ… giám thính viên thầm nghĩ, để mình chìm vào giấc ngủ. Trong môi trường khắc nghiệt, người Tam Thể đã tiến hóa ra khả năng mở công tắc giấc ngủ, có thể khiến họ ngủ ngay lập tức chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng y không có được giấc mơ mà mình mong muốn, hành tinh Trái đất màu xanh ấy quả thực đã xuất hiện trong mơ, nhưng dưới hỏa lực của hạm đội vũ trụ khổng lồ, đại lục xinh đẹp trên Trái Đất bắt đầu bốc cháy, đại dương xanh thẳm tựa hồ như sôi sục bốc hơi…
Giám thính viên giật mình sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, trông thấy vầng trăng khổng lồ vừa mọc lên chiếu một chùm sáng lạnh lẽo qua ô cửa nhỏ. Y nhìn mặt đất lạnh lẽo bên ngoài, bắt đầu nhớ lại cuộc đời cô độc của mình. Đến thời điểm này, y đã sống được 600.000 giờ Tam Thể, tuổi thọ của người Tam Thể thông thường từ 700.000 đến 800.000 giờ Tam Thể, mà thực ra hầu hết mọi người đã mất năng lực làm việc từ trước đó rất lâu, khi ấy, họ sẽ bị cưỡng chế thoát nước, bó sợi sau khi thoát nước sẽ được cho một mồi lửa, xã hội Tam Thể không nuôi dưỡng những kẻ nhàn rỗi.
Lúc này, giám thính viên đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác: nói rằng việc nhận được tín hiệu từ hành tinh khác đối với y không có ảnh hưởng gì là không chuẩn xác, sau khi xác định được mục tiêu, thế giới Tam Thể ắt hẳn sẽ cắt đi một phần các trạm giám thính, mà cơ sở thuộc loại lạc hậu như mình đang ở đây chắc chắn nằm trong danh sách cắt giảm đợt đầu tiên, lúc đó y sẽ thất nghiệp. Kỹ năng của giám thính viên rất đơn điệu, chỉ là một số thao tác và công việc duy tu đã được công thức hóa, rất khó tìm được công việc nào khác. Nếu trong 5.000 giờ Tam Thể mà chưa tìm được công việc, y sẽ phải đối mặt với vận mệnh bị hỏa thiêu sau khi bị cưỡng chế thoát nước.
Con đường duy nhất để thoát khỏi vận mệnh này là tổ hợp với một người Tam Thể khác giới. Lúc đó, chất hữu cơ tạo thành cơ thể bọn họ sẽ dung nhập thành một, hai phần ba vật chất trong đó sẽ trở thành nguồn năng lượng cho phản ứng sinh hóa, khiến cho tế bào của một phần ba còn lại hoàn thành đổi mới triệt để, tạo ra một thân thể hoàn toàn mới; sau đó, cơ thể này sẽ tách rời, phân giải thành ba đến năm sinh mệnh nhỏ mới, đây chính là con của họ, bọn chúng sẽ kế thừa một phần ký ức của cha mẹ, trở thành phần tiếp diễn sự sống của họ, bắt đầu một cuộc đời mới. Nhưng với địa vị xã hội thấp kém của giám thính viên, môi trường làm việc cô độc, khép kín, lại đến tuổi này rồi, liệu có người khác giới nào để mắt đến y hay không?
Trong mấy năm tuổi già sắp ập đến này, giám thính viên đã tự hỏi mình cả nghìn cả vạn lần: đây chính là cuộc đời của ta sao? Rồi y lại cả nghìn cả vận lần trả lời: Đúng thế, đây chính là cuộc đời của ngươi, thứ mà cuộc đời này ngươi sở hữu, chỉ có sự cô độc vô tận trong cái không gian chật hẹp của phòng giám thính này mà thôi.
Y không thể đánh mất thiên đường xa xăm ấy được, kể cả là trong giấc mộng.
Giám thính viên biết, trên cấp độ vũ trụ, đối với những sóng điện từ tần số thấp đến từ vũ trụ, vì không có được phạm vi đo lường đủ dài nên chỉ có thể xác định được phương hướng của nguồn phát xạ, chứ không thể biết được khoảng cách cụ thể; ở phương hướng ấy, có thể là một nguồn phát xạ công suất lớn ở khoảng cách xa, cũng có khả năng là nguồn phát xạ công suất nhỏ ở khoảng cách gần; ở phương hướng ấy có trăm triệu ngôi sao, mỗi ngôi sao đều ở trên nền biển sao gồm vô số các ngôi sao xa gần khác nhau, không biết khoảng cách đến nguồn phát xạ thì không thể nào xác định được tọa độ mục tiêu.
Khoảng cách, mấu chốt là khoảng cách!
Kỳ thực, phương pháp để xác định khoảng cách đến nguồn phát xạ hết sức đơn giản: gửi cho đối phương một thông điệp hồi đáp, nếu đối phương trả lời trong một khoảng thời gian ngắn sau khi nhận được thông điệp này, từ khoảng thời gian cách quãng và vận tốc ánh sáng có thể biết được khoảng cách. Vấn đề là: đối phương có hồi đáp hay không? Hoặc giả trì hoãn một thời gian rất dài rồi mới trả lời, khiến người Tam Thể không thể xác định được tín hiệu sóng điện từ đã tốn bao nhiêu thời gian trên đường. Nhưng nếu nguồn phát xạ này đã chủ động phát ra lời kêu gọi về phía vũ trụ, vậy thì sau khi nhận được thông tin từ thế giới Tam Thể, rất có khả năng họ sẽ trả lời. Giám thính viên có thể khẳng định, lúc này chính phủ Tam Thể đã ra chỉ thị gửi thông tin đến cho thế giới xa xôi kia, dẫn dụ họ trả lời. Thông tin có lẽ đã được gửi đi, có lẽ là chưa. Nếu là khả năng sau, vậy thì y sẽ có cơ hội khiến cho sinh mệnh thấp kém của mình bùng cháy một lần.
Giống như căn cứ Hồng Ngạn trên Trái đất, hầu hết các trạm giám thính của thế giới Tam Thể cũng đang đồng thời phát ra tín hiệu vào vũ trụ, kêu gọi các nền văn minh có khả năng tồn tại ở một hành tinh khác. Các nhà khoa học Tam Thể cũng đã phát hiện ra công dụng khuếch đại sóng điện từ của sao rất lâu rồi, chỉ tiếc một điều là ba Mặt trời ở khu vực chòm sao Centaurus này có kết cấu khác rất xa Mặt trời của nhân loại, chúng có một lớp khí plasma rất lớn ở bên ngoài (chính lớp khí này khiến Mặt trời của thế giới Tam Thể khi ở một khoảng cách nhất định sẽ đột nhiên biến thành sao bay hoặc từ sao bay hiện hình thành Mặt trời), lớp khí này có tác dụng che chắn rất mạnh đối với sóng điện từ, khiến cho trị số tuyệt đối mà công suất của sóng điện từ phải vượt qua để đến được mặt gương năng lượng của Mặt trời là cực kỳ lớn, vì vậy họ không thể nào dùng Mặt trời như một ăng ten để phát xạ tín hiệu, mà chỉ có thể dùng ăng ten dưới mặt đất trực tiếp phát xạ về phía mục tiêu. Bằng không, loài người hẳn đã biết đến sự tồn tại của văn minh Tam Thể từ lâu rồi.
Giám thính viên bổ nhào tới trước màn hình thao tác, soạn trên máy tính một mẩu thông điệp ngắn gọn, đồng thời ra lệnh cho máy tính dịch thành ngôn ngữ giống như ngôn ngữ của thông tin đến từ Trái đất mà y nhận được. Sau đó, y hướng ăng ten phát xạ của trạm giám thính về phương hướng phát ra thông tin của Trái Đất, nút nhấn phát xạ là một hình chữ nhật dài màu đỏ, lúc này, ngón tay của giám thính viên đang lơ lửng phía trên nút nhấn đó.
Vận mệnh của văn minh Tam Thể, đang treo trên hai ngón tay mảnh khảnh ấy.

Không chút do dự, giám thính viên ấn vào nút phát xạ, sóng điện từ công suất cao mang theo mẩu thông tin ngắn gọn nhưng có thể cứu vớt một nền văn minh khác bay về phía vũ trụ tăm tối.

Thế giới này đã nhận được thông tin của các người.
Ta là một người theo chủ nghĩa hòa bình ở thế giới này, may mắn cho nền văn minh của các người là ta đã nhận được thông tin này đầu tiên. Cảnh cáo các người: Đừng trả lời! Đừng trả lời!! Đừng trả lời!!!
Phương hướng của các người có hàng nghìn vạn ngôi sao, chỉ cần không trả lời, thế giới này sẽ không thể nào định vị được nguồn phát ra thông tin.
Nếu trả lời, nguồn phát xạ sẽ bị định vị, hệ hành tinh của các người sẽ bị xâm chiếm, thế giới của các người sẽ bị chiếm lĩnh!

Đừng trả lời! Đừng trả lời!! Đừng trả lời!!!

Chúng ta không rõ dinh thự của vị nguyên thủ đứng đầu thế giới Tam Thể trông như thế nào, nhưng có thể khẳng định là giữa ông ta và thế giới bên ngoài có một bức tường dày ngăn cách để thích ứng với khí hậu khắc nghiệt của thế giới này. Tòa kim tự tháp trong trò chơi Tam Thể chính là một sự suy đoán về nó, một khả năng khác là có thể nó đươc xây dựng dưới lòng đất.
Nguyên thủ đã nhận được báo cáo về việc nhận được thông điệp từ một nền văn mình ngoài hành tinh từ năm giờ Tam

Thể trước. Hai giờ Tam Thể trước, ông ta lại nhận được báo cáo: trạm giám thính số 1379 phát thông điệp cảnh cáo về phía nguồn phát thông tin kia.
Báo cáo trước không làm ông ta mừng rỡ, báo cáo sau cũng chẳng khiến ông ta chán nản, đối với nhân viên giám thính đã phát đi thông điệp cảnh cáo kia, ông ta cũng chẳng hề phẫn nộ gì. Những cảm xúc được nêu trên, cùng với tất cả những cảm xúc khác như sợ hãi, bi thương, hạnh phúc, cảm giác trước cái đẹp… đều là những thứ văn minh Tam Thể cố gắng ngăn ngừa và tiêu diệt, vì chúng sẽ khiến từng cá thể và cả xã hội sụp đổ về mặt tinh thần, không có lợi cho sự sinh tồn trong môi trường ác nghiệt của thế giới này. Tinh thần mà thế giới Tam Thể cần, chính là sự bình tĩnh và trơ khấc, từ lịch sử của hơn hai trăm nền văn minh đã trải qua có thể chứng minh, những nền văn minh chủ yếu dựa vào tinh thần trên đều là những nền văn minh có năng lực sinh tồn mạnh mẽ nhất.
“Tại sao anh lại làm vậy?” Nguyên thủ hỏi nhân viên giám thính số 1379 đang đứng trước mặt ông ta.
“Để cuộc đời này không uổng phí.” Nhân viên giám thính bình tĩnh trả lời.
“Thông điệp cảnh cáo mà anh phát đi ấy, rất có thể sẽ khiến văn minh Tam Thể mất đi một cơ hội sinh tồn.”

“Nhưng đồng thời lại cho văn minh Trái đất một cơ hội. Nguyên thủ, hãy cho phép tôi kể một chuyện này: trong kỷ nguyên hỗn loạn cách đây chừng 10.000 giờ Tam Thể, xe cung cấp vật phẩm cho các trạm giám thính đã bỏ sót mất trạm số 1379 của tôi, vậy có nghĩa là sau 100 giờ Tam Thể nữa tôi sẽ hết lương thực. Tôi đã ăn hết tất cả mọi thứ có thể ăn được trong trạm, thậm chí cả quần áo của mình, mặc dù vậy, khi xe cung cấp vật phẩm đến lần sau, tôi cũng sắp chết đói tới nơi. Cấp trên cũng vì vậy mà cho tôi một kỳ nghỉ dài nhất trong suốt cuộc đời làm việc của mình, trên đường tôi đi theo xe cung cấp vật phẩm trở về thành phố, tôi luôn luôn bị một thứ ham muốn mãnh liệt khống chế, đó chính là chiếm hữu toàn bộ thực phẩm trên xe. Mỗi lần nhìn thấy những người khác trên xe ăn uống, trong tôi lại ngập tràn cảm giác phẫn nộ, thật sự muốn giết chết những kẻ đó! Tôi liên tục trộm thức ăn trên xe, giấu vào trong quần áo và bên dưới chỗ ngồi, đám nhân viên trên xe đều cảm thấy tôi rất hay ho, bèn tặng thêm thức ăn cho tôi. Đến thành phố, lúc tôi xuống khỏi xe, trên lưng đã cõng số thực phẩm còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể mình…
“Tất nhiên, sau này tôi đã hồi phục và thoát ra khỏi trạng thái tinh thần đó, nhưng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt ấy đã để lại trong tôi ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Văn minh Tam Thể cũng là một quần thể đang ở trong nguy cơ sinh tồn, ham muốn chiếm hữu không gian sinh tồn của nó và ham muốn đối với thức ăn của tôi lúc ấy đều mãnh liệt và không có điểm dừng hệt như nhau, nó căn bản sẽ không thể nào chia sẻ thế giới ấy với người Trái đất, mà chỉ có thể không chút do dự hủy diệt văn minh Trái đất, hoàn toàn chiếm hữu không gian sinh tồn trong hệ hành tinh đó… Tôi nghĩ đúng chứ?”
“Đúng thế, còn một lý do khác buộc chúng ta phải tiêu diệt văn minh Trái đất: bọn họ cũng là một chủng tộc hiếu chiến, rất nguy hiểm. Khi chúng ta cùng sinh tồn với họ trong một thế giới, họ sẽ học hỏi kỹ thuật rất nhanh, cứ tiếp tục như vậy, cả hai nền văn minh đều không dễ sinh tồn.

Chính sách mà chúng ta đã xác định là: sau khi hạm đội Tam Thể chiếm lĩnh Hệ Mặt trời và Trái đất, chúng ta sẽ không can thiệp quá nhiều vào văn minh Trái đất, người Trái đất hoàn toàn có thể sống như trước, coi như người Tam Thể hoàn toàn không tồn tại, chỉ có một chuyện là bị cấm vĩnh viễn: sinh sản. Giờ ta muốn hỏi: Anh muốn làm kẻ cứu thế cho Trái đất, vậy anh không có chút cảm giác trách nhiệm nào đối với nền văn minh của chính mình hay sao?”
“Thế giới Tam Thể này đã khiến tôi chán ghét lắm rồi. Cuộc sống và tinh thần của chúng ta ngoại trừ chiến đấu để sinh tồn ra thì chẳng còn bất cứ điều gì khác nữa.”

“Thế thì có gì sai?”
“Tất nhiên là không sai, sinh tồn là tiền đề của tất cả mọi thứ khác, nhưng, Nguyên thủ, hãy nhìn cuộc sống của chúng ta mà xem: tất cả đều chỉ vì sự sinh tồn của nền văn minh. Vì sự sinh tồn của toàn thể nền văn minh, sự tôn trọng đối với cá thể hầu như không còn tồn tại, người nào không thể làm việc thì phải chết; xã hội Tam Thể là xã hội chuyên chế cực đoan, trước pháp luật chỉ có hai loại người: có tội và vô tội, có tội xử tử, vô tội được phóng thích. Thứ mà tôi không thể nào chịu đựng nhất chính là sự đơn nhất và khô khan của đời sống tinh thần, tất cả mọi thứ khiến cho tinh thần trở nên yếu đuối đều bị coi là tà ác. Chúng ta không có văn học, không có nghệ thuật, không có sự theo đuổi và thưởng thức cái đẹp, thậm chí cả tình yêu cũng không có nốt… Nguyên thủ, sống như vậy có ý nghĩa không?”
“Văn mình mà anh ngưỡng mộ ấy cũng từng tồn tại ở thế giới Tam Thể này rồi, họ từng có xã hội tự do dân chủ, cũng để lại những di sản văn hóa rất phong phú, thứ mà anh nhìn thấy được chỉ là một phần cực nhỏ trong số đó, hầu hết đều đã bị niêm phong cấm đọc rồi. Nhưng trong tất cả những lần luân hồi của văn minh Tam Thể, những nền văn minh kiểu này là yếu ớt nhất, vắn số nhất, chỉ cần một thảm họa không lớn lắm trong kỷ nguyên

Hỗn loạn là đủ khiến họ diệt vong rồi. Hãy nhìn lại văn minh Trái đất mà anh muốn cứu vớt kia đi, đó là một xã hội được nuông chiều trong nhà kính đẹp đẽ lúc nào cũng như ở giữa mùa xuân, nếu đặt trong thế giới Tam Thể, nó nhất định sẽ không sinh tồn được quá một triệu giờ Tam Thể đâu.”
“Đóa hoa ấy tuy rằng mong manh nhưng lại đẹp đẽ vô ngần, nó đang cảm nhận tự do và cái đẹp trong sự thanh thản ở chốn thiên đường”
“Nếu văn minh Tam Thể cuối cùng chiếm hữu được thế giới đó, chúng ta cũng có thể sáng tạo ra cuộc sống như thế.”

“Nguyên thủ, tôi nghi ngờ lắm. Tinh thần Tam Thể cứng rắn như sắt thép đã ngưng kết vào trong từng tế bào của chúng ta rồi, ông thật sự cho rằng nó còn có thể tan chảy ra nữa hay sao? Tôi chỉ là một kẻ hèn mọn, sống ở tầng thấp nhất của xã hội, không có ai để ý đến, tôi sống cô độc cả đời, không có tài sản, không có địa vị, không có ái tình, cũng không có cả hy vọng, nếu tôi có thể cứu được một thế giới đẹp đẽ ở xa xôi mà mình đã đem lòng yêu mến, vậy thì cả đời này cũng không sống uổng phí rồi. Tất nhiên, Nguyên thủ, việc làm này cũng khiến tôi có cơ duyên được gặp ông, nếu không phải vì hành động này, một kẻ hèn mọn như tôi cũng chỉ có thể ngước nhìn ông trên tivi mà thôi, vì vậy, hãy cho phép tôi được bày tỏ sự vinh hạnh của mình.”
“Không nghi ngờ gì nữa, anh là kẻ có tội, anh là tên tội phạm lớn nhất trong tất cả các vòng luân hồi văn minh của thế giới Tam Thể, nhưng luật phápTam Thể đã xuất hiện một ngoại lệ… anh được tự do.”
“Nguyên thủ, sao lại thế được?”
“Đối với anh, thoát nước rồi thiêu rụi thật sự chỉ là một hình phạt nhỏ nhặt, không đáng để vào trong mắt. Anh già rồi, cũng không thể nhìn thấy được nền văn minh Trái đất cuối cùng bị hủy diệt thế nào, nhưng ít nhất ta cũng phải để anh biết được anh không thể cứu được nó, ta sẽ để anh sống đến ngày nó mất đi hết thảy mọi hy vọng. Được rồi, anh đi đi.”

***

Sau khi nhân viên giám thính số 1379 đi khỏi, Nguyên thủ triệu tập quan chức phụ trách hệ thống giám thính đến. Đối với người này, ông ta cũng không nổi giận, chỉ là chấp hành theo phép công.
“Sao anh có thể để cho một phần tử xấu xa yếu đuối như thế lọt vào hệ thống giám thính?”
“Nguyên thủ, hệ thống giám thính có mấy trăm nghìn nhân viên làm việc, việc
khảo hạch nghiêm khắc là rất khó khăn, số 1379 dẫu sao cũng đã làm việc tại trạm đó hơn nửa đời, không xảy ra lỗi lầm gì. Tất nhiên, sai sót nghiêm trọng này là trách nhiệm của tôi.”
“Trong hệ thống giám thính vũ trụ ở thế giới Tam Thể, còn bao nhiêu người có trách nhiệm liên can đến chuyện này?”
“Tôi đã điều tra sơ bộ, từ trên xuống dưới, đại khái có khoảng sáu nghìn người.”
“Bọn họ đều có tội.” “Vâng.”
“Sáu nghìn người đều phải thoát nước, hỏa thiêu ở quảng trường trung tâm Thủ đô… Anh, làm mồi lửa đi.”
“Cảm ơn Nguyên thủ, làm vậy cũng khiến lương tâm chúng tôi ít nhiều yên ổn.”
“Trước khi làm việc đó, ta hỏi anh lần nữa: Thông điệp cảnh cáo kia có thể đi được bao xa?”
“Trạm 1379 là trạm giám thính cỡ nhỏ, công suất phát xạ không lớn, đại khá có thể truyền đi được 12.000.000 giờ ánh sáng (khoảng 1200 năm ánh sáng).”
“Cũng xa lắm rồi. Anh có kiến nghị gì cho bước hành động tiếp theo của văn minh Tam Thể hay không?”

“Có nên phát về phía thế giới kia một thông điệp đã được chỉnh sửa tỉ mỉ, tìm cách dẫn dụ chúng trả lời?”
“Không, làm vậy không chừng lại khéo quá hóa vụng. Cũng may, thông điệp cảnh cáo ấy rất ngắn, chúng ta chỉ còn biết hy vọng bọn họ có thể bỏ qua hoặc hiểu lầm nội dung của nó… Được rồi, anh đi đi.”
Đợi viên quan chức phụ trách hệ thống giám thính ra ngoài, Nguyên thủ lại triệu tập thống soái của hạm đội Tam Thể.
“Cần bao nhiêu thời gian nữa để đội tàu đầu tiên hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng trước khi khởi hành?”

“Nguyên thủ, việc xây dựng hạm đội vẫn đang ở giai đoạn cuối cùng, ít nhất cần 60.000 giờ nữa mới có đủ khả năng để lên đường.”
“Ta sẽ đề nghị Hội đồng quan chức xem xét kế hoạch của ta: hạm đội sau khi xây dựng xong sẽ lập tức khởi hành, nhắm về phương hướng đó.”
“Nguyên thủ, trên dải tần số tiếp nhận như thế, dù là định vị phương hướng thôi cũng không được chuẩn xác lắm. Ngài nên biết, hạm đội chỉ có thể di chuyển với vận tốc 1/100 vận tốc ánh sáng, vả lại thiết bị động lực của nó chỉ có thể giảm tốc được một lần nên cũng không thể tiến hành tìm kiếm trên phạm vi rộng men theo phương hướng đó, nếu khoảng cách đến mục tiêu không rõ ràng, kết cục cuối cùng của cả hạm đội chính là rơi vào vực sâu vũ trụ.”
“Hãy nhìn ba Mặt trời trong hệ hành tinh của chúng ta đi, lớp khí ngoài cùng của Mặt trời nào cũng có thể phình to lên, nuốt trọn hành tinh cuối cùng này bất cứ lúc nào. Vì vậy, không còn lựa chọn nào khác đâu, chúng ta cần phải mạo hiểm.”