Chương 96: Kế Ly Gián

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kinh Thiên lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh lại dẫn về một nam nhân vạm vở ngang tàng đi vào trong lều.

Nhìn thấy tên nam nhân theo sau Kinh Thiên, Hạng Trang, Úy Liêu và Vũ Thiệp không khỏi có phần sửng sốt, nam nhân kia lập tức quỳ một gối xuống đất, thi lễ yết kiến với Hạng Trang rồi nói:

-Tại hạ người Ngụy tên Bàng Ngọc, xin tham kiến Thượng Tướng Quân!

Bàng Ngọc vốn tự biết mình, không ở trước mặt Hạng Trang mà tự xưng là Tướng Quân.

-Bàng Ngọc tướng quân? Xin mau mau đứng lên.

Hạng Trang vội vàng tiến lên trước đỡ lấy.

Cái tên Bàng Ngọc này, đương nhiên là Hạng Trang, Úy Liêu đều biết, đất Ngụy có mấy mươi đạo nghĩa quân, trong đó bộ quân của Bàng Ngọc là một nhánh có thế lực lớn nhất, bộ nghĩa quân của Bàng Ngọc thậm chí đã từng đánh chiếm Đại Lương, Hạng Trang cũng biết Bàng Ngọc là hậu duệ của danh tướng đại Ngụy Bàng Quyên, từ nhỏ đã được đọc đủ loại binh thư, rất thao lược, chỉ là không ngờ Bàng Ngọc lại trẻ tuổi như thế, bề ngoài cũng có dáng vẻ đường đường.

Bàng Ngọc đứng dậy, lộ vẻ bi thảm nói:

-Thượng Tướng Quân, mạt tướng thật khó khăn mới tìm được ngài.

Hạng Trang vỗ nhẹ lên tấm lưng vạm vỡ của Bàng Ngọc, hỏi:

-Bàng Ngọc tướng quân, sao ngươi lại cũng tới đất Triệu này?

-Ai cha, chuyện này nói ra thì rất dài, hơn nửa tháng trước sau khi Thượng Tướng Quân mang theo đại quân rời khỏi đất Ngụy, mạt tướng đã bị bại trận bởi Bành Việt phản quân, đã đánh mất Đại Lương, mạt tướng không biết Thượng Tướng Quân đã đi đến nơi nào, nên đành phải đi đến Huỳnh Dương, hơn mười ngày trước, thành Huỳnh Dương cũng bị thất thủ, Mạn Khưu Thần đã chết trận, Tấn Bá cũng chết trong loạn quân…

Tức thì Bàng Ngọc liền đem những việc gặp được sau khi Đại Lương thất thủ kể lại đầu đuôi gốc ngọn.

“Ngôn giả vô tâm, thính giả hữu ý”, khi Bàng Ngọc nói đến đoạn Ngao Thương vẫn chưa thất thủ, mà đang bị hai đạo đại quân Lã Trạch và Bành Việt vây đánh, ánh mắt Hạng Trang đột nhiên lóe sáng.

Ngao Thương vậy mà vẫn chưa thất thủ?!

Lã Trạch, Bành Việt mỗi người thống lĩnh năm vạn đại quân, vậy mà còn đang trong thế tấn công Ngao Thương!

Nghe được tin tức hết sức bất ngờ này, Hạng Trang không khỏi tim đập thình thịch!

Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng trong lều trại Hạng Trang vẫn còn loe lói một ngọn đèn đơn độc.

Bàng Ngọc, Kinh Thiên đã được cho trở về huyện An Dương, hai người là lén chạy ra từ doanh trại dân đói, nếu trước lúc trời sáng không kịp trở về, rất có thể sẽ bị quân Triệu phát hiện.

Tuy nhiên, cho dù Kinh Thiên, Bàng Ngọc thật sự dẫn theo binh sĩ chạy trốn, Triệu quân đa phần sẽ cho rằng do bọn họ chịu không nổi lao động chân tay nặng nhọc nên chạy trốn, nhưng hiện tại đang vào thời kì đặc biệt, nên tốt hơn vẫn phải hết sức thận trọng để ít xay ra nhữgn tình huống không hay, quân Sở hiện tại chỉ còn lại điểm ưu thế hành tung bí hiểm này, Hạng Trang cũng không muốn tùy tiện để lãng phí mất.

Vũ Thiệp nhìn Hạng Trang, lại nhìn Úy Liêu, nói:

-Thượng Tướng Quân, Quân sư, thật sự là không ngờ rằng, tên Trần Hi này cũng có chút bản lĩnh, không ngờ Ngao Thương đến nay vẫn chưa thất thủ!

Úy Liêu nói:

-Ngao Thương vốn là là nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, tuy nhiên, chỉ dựa vào mấy vạn quân ô hợp của Trần Hi, nếu muốn ngăn chặn mấy vạn tinh binh Bành Việt lại là việc tuyệt đối không thể nào, nếu theo lão hủ đoán không sai, nguyên nhân chỉ là bởi Bành Việt muốn có được lương thực cùng mấy vạn trai tráng và mấy mươi vạn đàn bà và trẻ con của Ngao Thương mà thôi, bằng không, Trần Hi cũng không thể nào kiên trì đến bây giờ.

Hạng Trang xua tay nói:

-Mặc kệ là nguyên nhân gì, chung quy sự thật là Trần Hi vẫn kiên trì đến bây giờ!

Nói đến việc này, Hạng Trang lại hung hăng gõ nhịp nói:

-Quân sư, Trần Hi tử thủ Ngao Thương, mấy vạn đại quân Lã Trạch, Bành Việt đều bị kéo dài thời gian dưới thành Ngao Thương, phòng thủ quận Tam Xuyên nhất định là trống không, hơn nữa lại không có Lã Trạch đích thân trấn thủ, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta, nếu tập kích bất ngờ cửa Hàm Cốc phần thắng ít nhất phải tăng lên hai lần!

Úy Liêu gật gật đầu, bỗng nhiên nói:

-Thượng Tướng Quân, lão hủ có ý tưởng không mấy thành thục này.

-Ồ? Quân sư nói mau, là ý tưởng gì?

Hạng Trang vội vàng nói, chỉ nhìn thấy cái cười xảo quyệt trên khóe miệng Úy Liêu, thì đã biết lão già này lại có chủ kiến tuyệt diệu gì đây.

Úy Liêu nói:

-Hai đạo quân Lã Trạch, Bành Việt cùng đánh Ngao Thương, có phải chúng ta có thể làm chút động tác gì ở điểm này hay không?

-Quân sư là nói…

Hạng Trang lập tức trước mắt lóe sáng, gấp gháp nói,

-Châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa Lã Trạch và Bành Việt?

Úy Liêu khẽ mỉm cười, tiếp lời:

-Thượng Tướng Quân, chúng ta không ngại phân tích một chút, tại sao Bành Việt phải đích thân lĩnh binh tấn công Ngao Thương? còn Lưu Bang tại sao lại phải cấp cho Lã Trạch năm vạn tinh binh, rồi ra lệnh hiệp trợ Bành Việt tấn công Ngao Thương? Đây chẳng phải đều vì lương thực trong thành Ngao Thương sao, Bành Việt muốn có được nó, Lưu Bang cũng muốn có được nó!

Hạng Trang hung hăng gõ nhịp nói:

-Nói cách khác, Bành Việt, Lã Trạch mỗi người đều có mưu tính riêng.

Hạng Trang vuốt râu mỉm cười nói:

-Nếu Bành Việt, Lã Trạch mỗi người đều đã có âm mưu riêng, thì không trở ngại để chúng ta thử dùng kế ly gián.

Hạng Trang lập tức tỏ ra rẩt lo tính, năng lực trong mọi phương diện của Lã Trạch đều rất xuất sắc, đối nhân xử thế cũng đầy cẩn thận, chỉ sợ sẽ không trúng kế, tuy nhiên Bành Việt thì lại khó nói, Bành Việt là người giỏi mang binh đánh giặc, ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với tên Lưu Bang vô lại phố phường này, nhưng về năng lực chính trị của hắn chưa chắc có thể so sánh với Hàn Tín về bất cứ điểm nào.

Hơn nữa Lã Trạch không phải Lưu Bang, hắn không thể kìm nén nỗi Bành Việt!

Thử nghĩ một chút, nếu Bành Việt trúng kế ly gián, thì quân Lương nhất định sẽ có động thái khác thường.

Theo năng lực cùng tính cẩn thận của Lã Trạch, quân Lương chỉ cần có động thái nhỏ, hắn ta tất nhiên sẽ nhanh chóng làm ra động tác phản ứng, cứ như vậy, quân Hán, quân Lương của Ngao Thương rất có khả năng sẽ lâm vào cục diện giằng co, lúc này, quận Tam Xuyên giữ thế phòng ngự trọng tâm của quân Hán nhất định sẽ nghiêng về phía Hổ Lao quan, vùng bụng sẽ khó tránh khỏi thế trống rỗng.

Nếu Bành Việt, Lã Trạch khai chiến, vậy thì càng quá tốt.

Lã Trạch chưa chắc sẽ bại trong tay Bành Việt, nhưng quân Hán dưới trướng Lã Trạch chắc chắn không tinh nhuệ bằng quân Lương dưới trướng Bành Việt.

Quân Lương của Bành Việt đều là những binh lính hung tàn giết người không ghớm tay, tuyệt đối không thể đem so ngang với đám dân cường tráng dưới trướng Lã Trạch được triệu tập lâm thời từ Quan Trung kia, cho nên, một khi Bành Việt, Lã Trạch bắt đầu hỗn chiến, quân Hán nhất định sẽ căng thẳng, Lã Trạch ngoại trừ cầu viện Lưu Bang, tất nhiên phải điều động viện quân từ quận Tam Xuyên, thậm chí là từ cửa Hàm Cốc.

Đến lúc này, phòng bị ở cửa Hàm Cốc sẽ trống rỗng!

Hạng Trang không kiềm nén được nữa, liền hỏi Úy Liêu:

-Quân sư, dùng cách ly gián thế nào đây?

Úy Liêu vuốt vuốt bộ râu dài, mỉm cười nói:

-Kế Ly gián kỳ thật rất đơn giản, một phong thư, hoặc chỉ cần một món đồ vật là đủ, mấu chốt là cần vài tử sĩ thí mạng, còn cần một người có tài ăn nói, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi, đi thuyết phục Lã Trạch, Bành Việt, làm cho bọn họ đề phòng lẫn nhau, thậm chí là công phạt lẫn nhau.

Dứt lời, ánh mắt Úy Liêu liền dừng lại trên người Vũ Thiệp.

Hơn bốn ngàn tướng sĩ quân Sở, tử sĩ thì dể tìm, nhưng người có tài hùng biện, còn ai có thể sánh kịp với Vũ Thiệp?

Phái Vũ Thiệp đi còn có thêm một điểm tốt, bởi vì Vũ Thiệp vốn chỉ là trợ tá dưới trướng Hạng Võ, sau này lại bị giáng chức đến huyện Thọ Xuân làm một Huyện lệnh hèn mọn, Lã Trạch không biết ông, Bành Việt càng không thể nhận ra ông, Vũ Thiệp chỉ cần thay đổi danh tính, lại lấy danh nghĩa tìm nơi nương tựa đầu quân làm môn hạ của Lã Trạch, hoặc dưới trướng Bành Việt, thì có thể thực thi kế ly gián rồi.

Ngay lập tức Hạng Trang liền hỏi Vũ Thiệp:

-Không biết tiên sinh có tình nguyện tiếp nhận trọng trách này hay không?

Vũ Thiệp liền đứng lên thi trường lễ với Hạng Trang, nghiêm nghị nói:

-Thiệp, không dám từ chối!

Hạng Trang tiến lên hai bước, cầm chặt tay Vũ Thiệp, lại quay về phía Úy Liêu nói,

-Quân sư, bây giờ ngài có thể nói chuyện với Vũ Thiệp tiên sinh rồi, kế ly gián này cụ thể phải thực thi như thế nào?

-Được.

Úy Liêu liền nói, –

-Sau khi tiên sinh đến Ngao Thương…

Năm ngày sau, Ngao Thương, trong đại doanh quân Lương.

Bành Việt đang ở trong lều uống rượu giải sầu, lần lữa mãi vẫn chưa lấy được Ngao Thương, Trần Hi lại chết sống không chịu đầu hàng, cộng thêm đất Lương liên tục nhiều năm chiến loạn, dân cư ở các quận huyện cũng giảm mạnh, đến nay, quân Lương đã sắp không trưng thu được lương thực, Bành Việt trên chính trị lại trì trệ, cũng biết không thể cứ để đứt quảng như vậy, bằng không Lương quốc xem như xong.

Nhưng hiện tại Bành Việt đã ở thế cưỡi trên lưng cọp khó có thể xuống, dù hắn không chấp nhận đề nghị của Khoái Triệt, thừa lúc đại quân Lưu Bang xuất quân về phía đông đến Tề quốc mà đi đánh lén Quan Trung, nhưng hắn vẫn sinh lòng cảnh giác đối với Lưu Bang, cho nên, trước khi đại quân Lưu Bang chưa quay về Quan Trung, hắn tuyệt đối không dám cho giải tán quân đội của mình, để cho binh lính được hồi hương trồng trọt.

Vả lại, Bành Việt cũng đang trong thế tất được lương thực của Ngao Thương cùng với mấy chục vạn bá tánh trong thành Ngao Thương.

Tổng nhân khẩu trên đất Lương hiện nay rất có thể đã không còn đến năm vạn, nếu mấy vạn trai tráng cộng thêm mấy mươi vạn phụ nữ và trẻ con trong thành Ngao Thương này lại để Lã Trạch đoạt mất, vậy thì toàn bộ số dân chúng Lương quốc so ra thậm chí còn kém hơn một quận Tam Xuyên nhỏ nhoi, khi đó, Lưu Bang một khi muốn bắt chẹt Bành Việt, thì hắn lấy gì để phản kháng?

Nhưng vấn đề là, tên Trần Hi này chết sống không chịu đầu hàng, thật sự là hao tâm tổn trí a.

Cũng may Trần Hi cũng không có ý định đầu hàng Hán vương, nếu bằng không Bành Việt thật tình sẽ cuống cuồng như ngồi trên đống lửa.

Bành Việt đang uống rượu, chợt có tên thân binh tiến vào bẩm báo:

-Đại vương, ngoài đại doanh có tên nát rượu Hu Thai cầu kiến.

-Tên nát rượu Hu Thai? Là ai thế?

Bành Việt đã có vài phần say, liền nói,

-Đem gã, dẫn vào đây.

Tên thân binh nhận lệnh mà đi, không quá thời gian uống nửa chén trà, liền dẫn theo một tên áo trắng nho nhã tuổi chừng bốn mươi đi vào lều trại Bành Việt, tên tú sĩ áo trắng kia nhìn thấy Bành Việt cũng không thi lễ, chỉ tùy tiện đứng ở giữa lều trại, sau đó nói như long trời lở đất:

-Lương vương gì mà Lương vương, vậy mà ngươi còn có tâm tình mà uống rượu?

Bành Việt buông chén rượu xuống, uốn đầu lưỡi hỏi:

-Tiên sinh này, lời này, là, có ý gì?

Tú sĩ áo trắng đáp:

-Đại vương đâu, người chết đã đến nơi, vậy mà còn có tâm tình uống rượu, tại hạ thật sự là không biết nên nói thế nào với người.

-Làm càn!

Tên Giáo Úy thân binh đứng giữ ở bên cạnh giận tím mặt, lập tức rút kiếm để ngang cổ tên tú sĩ áo trắng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tên tú sĩ áo trắng lại vẫn điềm nhiên không sợ, thản nhiên liếc nhìn tên thân binh Giáo úy kia, mỉm cười nói:

-Tướng quân hãy cứ thu kiếm của ngươi lại đi, tại hạ dám đến đại doanh Lương vương, thì đã không còn đem chuyện sinh tử để ở trong lòng.

Bành Việt vừa nghe xong lời này thì có vẻ giật mình kinh hãi, đang trong men say đã tỉnh được chín phần, lập tức phất tay cho Giáo Úy thân cận lui ra, lại đưa tay mời tú sĩ áo trắng ngồi vào bàn, sau đó nghiêm mặt nói:

-Tiên sinh dùng lời làm kinh người, chắc là có điều gì muốn nói với quả nhân, hiện giờ không ai ở đây, tiên sinh có lời gì đã có thể nói hết.

Tú sĩ áo trắng gật gật đầu, hạ giọng nói:

-Đại vương chắc cũng biết tại hạ từ đâu tới đây?

Bành Việt thật ra cũng không ngốc, liền nói:

-Hay là tiên sinh từ Ngao Thương đến?

-Đại vương anh minh!

Tú sĩ áo trắng lúc này mới ấp tay thi lễ với Bành Việt, đáp,

-Tại hạ chính là Ngô Dị đứng đầu mạc liêu (trợ tá) dưới trướng Trần Hi, không dám dối gạt Đại vương, Trần Hi lại lần nữa có ý hàng quân Hán, đã phái người đi về hướng doanh trại Lã Trạch đưa tin, nếu Lã Trạch đồng ý mà nói, chậm nhất ngày mai, lương thực của Ngao Thương cùng với mấy vạn tráng đinh và mấy mươi vạn phụ nữ trẻ con bên trong thành tất cả đều thuộc về quân Hán!