Chương 188: Thiền Vu Mạo Đốn

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thiên Lang thần!

– Thiên Lang thần!

– Thiên Lang thần!

Trong những tiếng hoan hô vang động đất trời, năm trăm dũng sĩ Hô Diên giống như thủy triều lên lao tới bên cạnh Hô Duyên Chính Đức.

Hô Duyên Chính Đức chậm rãi hạ chiếc mũ sắt trắng hình đầu sói xuống, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hô Duyên Chính Đức biết rất rõ, bản thân mình không phải Thiên Lang thần truyền thế gì cả, nhưng hắn lại càng không thể đả kích sự tin tưởng của tộc nhân.

Hiện tại, điều duy nhất có thể đáp trả được niềm tin của tộc nhân, chính là truyền thuyết về Thiên Lang thần. Trên thực tế, bộ lạc Hô Diên có thể kiên trì đến hiện tại, có thể từ Mạc Bắc Long Đình liên tục lưu vong đến Hà Sáo, chính là nhờ vào truyền thuyết Thiên Lang thần này, vừa rồi sở dĩ có thể dọa lui mấy ngàn kỵ binh bộ lạc Túc Dương cũng là do dựa vào truyền thuyết này.

Bởi vì người Hung Nô kính sợ các thần linh thiên sinh, hơn nữa họ lại không dám làm Thiên Lang thần nổi giận!

Cho nên, một khi Hô Duyên Chính Đức bóc trần truyền thuyết này, bộ lạc Hô Diên ngay lập tức sẽ bị rối loạn lòng quân.

Thở dài một hơi thật thoải mái, Hô Duyên Chính Đức chậm rãi nói:

– Truyền lệnh, vượt Cao Khuyết Quan, đi men theo Trường Thành xuống Tây Nam!

Hô Duyên Chính Đức vừa ra lệnh, hơn năm trăm kỵ binh Hô Diên liền cùng quay đầu, dọc theo Trường Thành hướng về phía Nam hùng dũng đi giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, thoáng chốc đã khuất bóng phía chân trời xa xa.

——

Trên Cao Khuyết Quan.

Hạng Trang thở dài, nói có chút tiếc nuối:

– Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc mà.

Hạng Trang nguyên tưởng rằng bốn, năm trăm kỵ binh bộ lạc Hô Diên này sẽ bị đại đội kỵ binh truy đuổi đến mức thất bại thảm hại, vậy thì sau đó hắn có thể vào thời điểm quan trọng cử Mông Cức dẫn theo thiết kỵ quân Tần xuất quan tiếp ứng, cứ như vậy, bản thân có ơn với bộ lạc Hô Diên, liền có cơ hội mời chào Hô Duyên Chính Đức dũng mãnh anh tài kia.

Thế nhưng, thật không ngờ, Hô Duyên Chính Đức lại đơn thân độc mã dọa lui mấy ngàn truy binh, cứ như vậy, những tính toán của Hạng Trang liền trở nên vô dụng. Càng khiến Hạng Trang lo lắng hơn chính là Hô Diên nhân một khi tiếp tục hướng Nam, rất có thể sẽ tiến vào lãnh địa của Lưu Bang, nếu chẳng may cuối cùng họ bị Lưu Bang thu phục dưới trướng, vậy thì thật là chuyện lớn khó thành!

Bách Lý Hiền lại phe phẩy chiếc quạt lông, khẽ cười nói:

– Thượng Tướng Quân không cần phải lo lắng, nếu tại hạ đoán không nhầm, Hô Duyên Chính Đức và mấy trăm tàn binh sẽ sớm quay trở về.

– Hử?

Hạng Trang ngạc nhiên.

– Sẽ sớm quay lại?

Bách Lý Hiền khẽ vuốt cằm, nói:

– Thượng Tướng Quân, người có biết Hung Nô vì sao mà tới không?

Hang Trang đương nhiên chưa từng nghe qua, lập tức lắc đầu, còn Cao Sơ, Mông Cức, Mông Khanh, Do Uyên, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt và các tướng tá đi theo cũng đều chăm chú lắng nghe.

Bách Lý Hiền nói:

– Người Hung Nô có lưu truyền một truyền thuyết, nghe nói trăm ngàn năm trước, có một tiểu nương xinh đẹp khi đang ngủ dưới ánh trăng bên hồ Mục Dương, nằm mộng thấy Thiên Lang thần và nàng giao hợp, sau khi tỉnh lại tiểu nương này liền mang thai, sau mười tháng, nàng sinh ra một bé trai.

– Bé trai này sau khi lớn lên thì trí dũng hơn người!

– Trải qua nhiều năm chinh chiến, các bộ lạc trên thảo nguyên Mạc Bắc đều bị người thanh niên này thu phục, lúc này mới hình thành nên Hung Nô. Bé trai đó chính là Thiền Vu đầu tiên trong truyền thuyết Hung Nô – Loan Đê! Từ đó về sau mỗi một Thiền Vu Hung Nô đều tôn Thiên Lang thần làm thần phụ, còn bản thân thì tự cho mình là con trai của Thiên Lang thần.

Do Uyên không hiểu nói:

– Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Hô Duyên Chính Đức có quay trở về hay không?

– Tử Xuyên, muội đừng vội.

Bách Lý Hiền khoát tay áo, lại nói:

– Khi nãy Hô Duyên Chính Đức lấy được thủ cấp của thủ lĩnh quân truy binh, tàn binh của bộ lạc Hô Diên reo hò cái gì, muội còn nhớ rõ chứ?

Do Uyên gãi gãi đầu, đáp:

– Hình như là Thiên Lang thần?

– Đúng, Thiên Lang thần!

Bách Lý Hiền gật gật đầu, lại nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

– Nói cách khác, người trong bộ lạc Hô Diên đã coi Hô Duyên Chính Đức như Thiên Lang thần, một vị thần linh chuyển thế, thậm chí ngay cả những kỵ binh Hung Nô đuổi giết hắn cũng nghĩ như vậy, nếu không, cả bốn, năm nghìn kỵ binh Hung Nô, lại làm sao có thể bị Hô Duyên Chính Đức đơn thân độc mã dọa lui được?

Hạng Trang nói thêm vào:

– Nói như vậy, cũng sẽ không khó để giải thích vì sao Mạo Đốn muốn giết Hô Duyên Chính Đức.

Theo sách sử ghi lại, Mạo Đốn là người tài trí mưu lược kiệt xuất, vì làm người Đông Hồ lơ là mất cảnh giác, y thậm chí có thể tặng con bảo mã cùng người phụ nữ mình yêu thích nhất cho Đông Hồ Vương. Sự kiêu hùng như vậy, thông minh như thế, lẽ nào người bình thường có thể sánh bằng được, sao lại có thể dễ dàng khuất phục Hô Duyên Chính Đức như vậy?

Chỉ có điều, nếu Hô Duyên Chính Đức thành Thiên Lang thần, vậy thì không cần bàn thêm.

Nếu Hô Duyên Chính Đức là Thiên Lang thần, mà Mạo Đốn lại công nhận điều này, vậy chẳng phải y nhận mình là con của Hô Duyên Chính Đức? Điều này đối với Mạo Đốn mà nói đúng là chuyện không dễ khoan nhượng, bởi vì danh hiệu “Thiên Lang thần” của Hô Duyên Chính Đức đã uy hiếp nghiêm trọng tới quyền thế và địa vị của y.

Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, lại nói:

– Thượng Tướng Quân nói rất đúng. Mạo Đốn sở dĩ muốn giết Hô Duyên Chính Đức, hơn phân nửa chính là vì nguyên nhân này, hơn nữa Mạo Đốn đã muốn giết ai, sao lại có thể để Hô Duyên Chính Đức dễ dàng trốn thoát? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Mạo Đốn nhất định đã phái lực lượng hùng hậu ra các hướng, ngoại trừ Cao Khuyết, Hô Duyên Chính Đức đã không còn đường nào có thể đi!

Vừa dứt lời, một gã ở chòi gác trên cao đột nhiên kêu to:

– Người Hung Nô đã trở lại!

– Ừ?!

Khi Hạng Trang, Cao Sơ, Mông Cức và mọi người cùng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy năm trăm kỵ binh Hô Diên vừa mới hùng dũng nam hạ dọc theo Trường Thành lại vội trở về như thủy triều dâng. Người đi đầu thân hình to lớn, cưỡi con bạch mã, không phải Hô Duyên Chính Đức mới đây còn đơn thân độc mã dọa lui hơn một ngàn truy binh thì còn có thể là ai?

– Phía sau cũng có!

Người trên chòi gác lại lần nữa kêu to lên.

– Rất nhiều kỵ binh Hung Nô!

Hạng Trang, Cao Sơ và mọi người bám tay vào cột lều nhìn về phương xa, quả nhiên đường chân trời phía đông nam bao phủ một dải dài màu đen nhạt mờ ảo giống như quỷ mị, hơn nữa cũng với sự trôi chảy của thời gian, dải màu đen này đang rộng hơn, dài hơn, hiển nhiên, đây chắc chắn chính là đội truy binh do Mạo Đốn phái đi đuổi giết Hô Duyên Chính Đức.

Các chư tướng Cao Sơ, Mông Cức hơi biến sắc, người Hung Nô tới nhanh thật.

Bách Lý Hiền lại phe phẩy quạt lông, thản nhiên nói:

– Không chỉ phía Nam, phía Tây và phía Bắc chỉ sợ cũng có.

Lời vừa nói xong, trên chòi gác đã vang lên tiếng kêu lần thứ ba:

– Trời ạ, phía tây, còn cả chân núi phía bắc Dương Sơn cũng có kỵ binh. Thiệt là nhiều kỵ binh Hung Nô!

Hạng Trang không kìm nổi quay đầu lại chăm chú nhìn Bách Lý Hiền.

Bách Lý Hiền vẫn với nét mặt ung dung, chỉ mỉm cười đáp lễ với Hạng Trang.

Hạng Trang không thể không thừa nhận, biểu hiện hôm nay của Bách Lý Hiền vô cùng khác lạ, hầu như tất cả đều nằm trong dự tính!

Ở phương diện sách lược, Bách lý Hiền có lẽ không thể cay độc được như Úy Liêu, nhưng về chiến thuật, Bách Lý Hiền chỉ e đúng là hơn Úy Liêu đến phân nửa, còn so với Trương Lương, sợ rằng ngang sức ngang tài. Giờ khắc này, trong lòng Hạng Trang tràn ngập sự vui mừng, may mắn Bách Lý Thị là người ủng hộ trung thành của Tần pháp và hệ thống canh chiến.

Khi Hạng Trang lại quay đầu lại nhìn, mấy trăm tàn quân bộ lạc Hô Diên đã lại chạy tới dưới Cao Khuyết Quan.

Xa xa, thảo nguyên rộng lớn phía tây dọc theo Trường Thành và trên triền núi phía nam, đông, tây Dương Sơn, kỵ binh Hung Nô đông nghìn nghịt, nhìn lại, cả ngàn dặm đều là kỵ binh Hung Nô, nhiều vô biên, cuộn trào mãnh liệt, tựa như đại dương kỵ binh rộng mênh mông!

——

Dương Sơn Tây Lộc, kỵ binh Hung Nô đông nghìn nghịt như thủy triều lên đang cuồn cuộn lao về phía trước.

Trung tâm của đội kỵ binh Hung Nô, có bốn, năm nghìn kỵ sĩ cưỡi ngựa thân thể cường tráng, cao to lực lưỡng, chiến mã cũng đều thuộc hạng tốt, thân cao hơn bảy thước, đặc biệt là người dẫn đầu mặc hồ bào, thân thanh mã người đó cưỡi thậm chí phải cao hơn tám thước!

Kỵ sĩ khoác áo tơ bào tuổi chừng hơn ba mươi, khuôn mặt chữ điền, thấp nhưng vạm vỡ.

Kỵ sĩ mặc tơ bào không phải ai khác, chính là Thiền Vu Hung Nô – Mạo Đốn.

Nếu nói Tần Thủy Hoàng là thiên cổ nhất đế của người Hoa Hạ Trung Nguyên, vậy thì Mạo Đốn chính là thiên cổ Thiền Vu của người Hồ Mạc Bắc. Bởi vì từ khi Tần Thủy Hoàng xuất hiện, thống nhất đại địa Trung Nguyên, cũng giống như vậy, bởi vì Msạo Đốn xuất hiện, từ đó về sau cũng thống nhất thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn. Mạo Đốn, chắc chắn là nhân vật lợi hại.

Khó khăn lắm mới qua được chân núi, phía trước đột nhiên xuất hiện một quan ải hùng vĩ.

Giờ khắc này, người kiêu hùng như Mạo Đốn, trên mặt cũng không giấu nổi vẻ kích động. Cao Khuyết Quan, phía trước chính là Cao Khuyết Quan, Hà Sáo xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng cần phải trở lại vòng ôm của người Hung Nô! Khi trước lúc rời khỏi Hà Sáo, y vẫn còn là cậu bé mới hơn mười tuổi, mà hiện giờ, y đã thống lĩnh hai mươi vạn kỵ binh Thiền Vu!

– Thiên Lang thần!

Mạo Đốn kích động ngồi trên lưng ngựa mở rộng hai tay, giơ quyền trượng hoàng kim lên cao, ngửa mặt lên trời hô lớn:

– Thiên Lang thần không gì không làm được, chúng con đã trở về, người Hung Nô cuối cùng đã trở về, dựng dục thảo nguyên Hà Sáo của tổ tiên người Hung Nô, cuối cùng lại trở về với đại Hung Nô chúng ta, ha ha ha…

.——

Cao Khuyết Quan hạ, năm trăm dũng sĩ Hô Diên đã tua tủa như lông nhím.

Trước không đường đi, sau có truy binh, vậy phải quyết tử một trận với nghịch tặc Maodun này!

Hô Duyên Chính Đức ghìm ngựa quay đầu lại, nói với người phụ nữ phía trước:

– Du Nhi, muội sợ không?

Nhìn ánh mắt đau thương của Hô Duyên Chính Đức, Hô Diên Du Nhi cười, lắc đầu nói:

– Du Nhi không sợ, có thể cùng người mình thương chết chung một nơi, đó là phúc phận mà Thiên Lang thần ban cho Du Nhi.

– Các ngươi thì sao?

Ánh mắt Hô Duyên Chính Đức chuyển hướng tới hơn năm trăm tộc nhân.

Hơn năm trăm dũng sĩ Hô Diên không nói gì, tất cả đồng loạt rút kiếm ra.

Trong lúc đó, khóe miệng Hô Duyên Chính Đức hiện ra một nụ cười thê lương. Được coi là Thiên Lang thần chuyển thế không phải là ý muốn của y, y lại càng không muốn nhìn thấy bộ lạc Hô Diên bị diệt vong, thế nhưng, y đã không có lựa chọn nào khác, hít một hơi thật sâu, Hô Duyên Chính Đức nhấc bạch đầu sói khôi phía bên phải yên ngựa lên, nặng nề đội lên đầu.

Trong tiếng kim loại va vào nhau trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hô Duyên Chính Đức chậm rãi rút thanh đại kiếm đen bóng ra.

Hô Duyên Chính Đức lại ghìm ngựa quay đầu lại, đúng lúc hắn ta giơ thanh đại kiếm chuẩn bị xung trận, từ phía sau, cánh cửa sắt Cao Khuyết Quan khép chặt chậm rãi mở ra với tiếng cọt kẹt chói tai.