Chương 330: Quyết đấu đỉnh cao (3)

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên vọng xe, bản trận Tề quân

Lâu Kính sắc mặt có chút biến sắc, nhìn Hàn Tín nói:

– Đại Vương, quân Sở ắt sẽ đột tiến về phía trước, Nhị Long Xuất Thuỷ trận đã chuyển thành Thiên Địa Tam Tài trận, nếu quân ta tiếp tục lui về phía sau, trong chốc lát sẽ lọt vào trận địa quân Sở. Một khi quân tiền quân chống đỡ không được, toàn quân sẽ ta tan thành mây khói ư!

– Toàn quân tan tác sao?

Hàn Tín mỉm cười nói:

– Á tướng, ngươi đánh giá quân Sở quá cao rồi.

Hàn Hạp hỏi:

– Phụ vương, quân Sở xuất hiện cả ba hướng, đó chính là Thiên Địa Tam Tài trận sao?

– Đúng vậy, ở giữa trận Nhị Long Xuất Thủy chuyển về phía trước, đó chính là Thiên Địa Tam Tài trận.

Hàn Tín gật gật đầu, lại nói tiếp:

– Nếu muốn giải phá trận này, trung quy lại chỉ có cách tấn công từ hai cánh, trung lộ đột tiến, mạnh mẽ tấn công đối phương, tuy nhiên rất có khả năng quân Sở có thể lùi về, sau đó chuyển thành Tứ Môn Đâu Để trận.

– Vậy Tứ Môn Đâu Đế trận là sao?

Hàn Hạp nói:

– Phụ vương, tiếp đến còn biến hóa tiếp không?

Hàn Tín nói:

– Tất nhiên là có, hai bên tả hữu Tứ Môn Đâu Đế trận đan xen vào nhau, lập tức trở thành Ngũ Hổ Đàn Dương trận, tiếp đến còn có Lục Đinh Lục Giáp trận, Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, Bát Cửa Kim Khóa Trận, Cửu Tự Liên Hoàn trận cùng với Thập Diện Mai Phục trận. Tuy nhiên, đối đầu với đại quân Sở Quốc chưa chắc có thể bày ra nhiều trận biến hoá như vậy.

– Nhiều trận pháp như vậy sao?

Hàn Hạp nói:

– Trận pháp chi đạo, thật đúng là biến ảo vô cùng.

Hàn Tín lại lắc đầu, mỉm cười nói:

– Tuy nhiên trận pháp chi đạo cũng chỉ có chút lợi hại.

Ngừng lại một lát, Hàn Tín lại nói:

– Chiến trận chi đạo, kỳ thực cần phải có chủ tướng có năng lực biết nắm bắt thời cơ cùng năng lực chỉ huy trận pháp, bày trận chỉnh tề, biến hóa phức tạp, kia cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt. Hôm nay, quả nhân đối đầu với Thượng Tướng Quân Sở Quốc, chỉ dựa vào trận pháp có thể không đánh thắng được.

Dứt lời, Hàn Tín lại quay đầu hướngvề phía Tào Thọ nói:

– Truyền lệnh, bày Nhạn Hành trận!

Tào Thọ tuân lệnh hô lớn, không chút do dự đi tới sau vọng xe truyền lệnh đi. Tào Thao, Lâu Kính sắc mặt cũng liền thay đổi.

Cái gọi là Nhạn Hành trận chính là chuyển hai bên cánh tả hữu kéo dài về phía trước, giống như khi chim nhạn nghiêng mình bay qua bao phủ khoảng không, có thể phát huy toàn bộ uy lực của quân đội, cũng có thể bao vây quân địch, nhưng nếu quân địch triển khai Phong Thỉ trận cũng dễ dàng đột phá trung quân bản trận Nhạn Hành trận, khi đó sẽ làm cho Nhạn Hành trận tan tác!

Bây giờ, đại quân Sở Quốc hai cánh cũng đều đã kịp thời xuất hiện, rõ ràng chính là Phong Thỉ trận pháp. Vậy mà Tề Vương lại bày ra Nhạn Hành trận, kia chẳng phải lấy điểm yếu của mình đấu lại điểm mạnh của địch sao? Một khi quân Sở từ ba phía tiến vào, đột phá trung quân Tề Quốc, chẳng phải toàn bộ trận cước đại quân Tề Quốc đại loạn, binh bại như núi đổ sao?

Càng đáng sợ hơn, chính là Tề Vương đang ở trung quân bản trận!

Lúc này Tề Quốc, đã có thể dựa vào Tề Vương, nếu chẳng may Tề Vương có điều gì sơ xuất, chẳng những toàn bộ đại quân Tề Quốc đánh vào Hoài Nam Quốc tan thành tro bụi, hơn nữa Tề Quốc có thể bị diệt vong.

– Đại Vương không thể, lúc này bày ra Nhạn Hành trận, không ổn đâu!

Lâu Kính vội vàng can ngăn.

Tào Tham cũng phản đối kịch liệt:

– Đại Vương khinh địch như vậy, sẽ phải chụi gánh chụi hậu quả khó lường!

Hàn Tín cũng không vì Tào Tham phản đối mà tức giận, chỉ vuốt vuốt bộ râu dài, mỉm cười nói:

– Thượng Tướng Quân, Á Tướng, có phải các ngươi đều cho rằng Nhạn Hành trận bị Thiên Địa Tam Tài trận khắc chế, nhưng nếu là quả nhân khiến đại quân Tề Quốc bày ra Nhạn Hành trận mão, thì chắc chắn thất bại sao?

Tào Tham nói:

– Nếu không thất bại, cũng khó thủ thắng.

Lâu Kính nói:

– Nếu có thể thắng, cũng là thắng thảm.

Hàn Tín khẽ mỉm cười, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía trời quang, thản nhiên nói:

– Được, hôm nay quả nhân sẽ cho các ngươi thấy sự khác biệt thực sự trong trận pháp, sự khác biệt chính là người chỉ huy lâm trận!

Nói xong, Hàn Tín bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ, nói:

– Lệnh vua không nói chơi, mau bày Nhạn Hành trận!

– Rõ!

Tào Thọ tuân lệnh hô lớn:

– Bày Nhạn Hành trận!

Lệnh kỳ giơ lên, thoáng chốc toàn bộ đại quân Tề Quốc bắt đầu đứng dậy, tiền quân từ từ lui về phía sau, tả hữu hai cánh nhanh chóng kéo dài về phía trước. Nguyên bản dừng ở cuối hậu quân chia thành đội quân bên cánh tả, bắt đầu tiến nhanh về phía trước, cuối cùng hợp lại hai cánh tả hữu phía sau, không đến nửa khắc hình thành trận Nhạn Hành trận thật lớn.

Phía tên vọng xe, trung quân Sở Quốc.

Tất Thư, Ngu Tử Kỳ đứng cạnh lan can nhìn về phía xa, hai cánh kỵ binh quân sở cùng với bộ binh trọng giáp tuy rằng đã xuất kích, tuy nhiên xuất kích tốc độ rất chậm, chỉ từ từ tiến vào, bởi vậy cho tới bây giờ, hai quân đều chưa tiếp cận với nhau, thậm chí cung tiễn song phương vẫn đang trong trạng thái chờ phát động. Đại quân Sở Quốc bày Thiên Địa Tam Tài trận, đại quân Tề Quốc rất nhanh cũng có ứng đối.

– Nhạn Hành trận sao?!

Đại quân Tề quốc đã lập xong trận, Ngu Tử Kỳ không tin nổi vào mắt mình, không ngờ Hàn Tín có thể bày Nhạn Hành trận, lập tức trầm giọng nói:

– Tên Hàn Tín này, quả thực quá kiêu ngạo! Dám lấy Nhạn Hành trận ứng đối Thiên Địa Tam Tài trận, chẳng lẽ hắn không sợ quân ta đánh xuyên vào trung lộ, phát mắt trận sao?

– Không đúng.

Tất Thư lắc đầu, thản nhiên nói:

– Hàn Tín không phải là kiêu ngạo, mà là tự tin.

– Tự tin sao?!

Ngu Tử Kỳ chau mày nói:

– Hàn Tín tin Nhạn Hành trận của hắn có thể phá Thiên Địa Tam Tài trận của tướng quân sao?

Tất Thư đấm nhẹ vào vòng bảo hộ vọng xe, thoáng có chút suy nghĩ nói:

– Thiên hạ trận pháp, biến ảo đa đoan, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nói cho cùng, nếu hai bên lâm trận đều thong qua chỉ huy, rõ ràng, Hàn Tín rất tự tin vào năng lực chỉ huy lâm trận, cho nên mới dám bày ra Nhạn Hành trận.

– Năng lực chỉ huy lâm trận sao?

Ngu Tử Kỳ dường như hiểu ra điều gì đó.

– Đúng, năng lực chỉ huy lâm trận.

Tất Thư gật đầu, nghiêm nghị nói:

– Tử Kỳ Tướng Quân, đại quân Tề Quốc trông giống như một Nhạn Hành trận không lồ, nhưng thực ra chỉ là một biểu tượng, trên thực tế, Nhạn Hành trận có thể phân giải thành hơn trăm nghìn số trận, tầng tầng yểm hộ, nảy sinh không ngừng, vô cùng lợi hại!

– Biến thành hơn một trăm nghìn số trận sao?!

Ngu Tử Kỳ nói:

– Lẽ nào Hàn Tín hắn có thể chỉ huy được sao?

Tất Thư nói:

– Người khác chắc chắn là không làm được, tuy nhiên Hàn Tín, bản tướng quan cho rằng hắn có thể làm được!

Ngu Tử thoáng chút suy nghĩ, gật đầu lia địa, bỗng nhiên hỏi tiếp:

– Như vậy Vệ tướng quân, người tính sao?

– Hàn Tín hắn, binh tướng càng nhiều càng tốt, Tất Thư ta, binh tướng càng nhiều cũng càng tốt!

Tất Thư hai mắt nheo lại, dường như có ánh hào quang chợt loé lên trong sâu thẳm con ngươi hắn rồi biến mất.

Dưt lời, Tất Thư quay đầu thét lớn, ra lệnh cho ThiếtNgưu: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

– BàyPhong Thỉ trận, tạc kỳ trung quân!

– Rõ!

Thiết Ngưu tuân lệnh hô lớn, vừa dâng lệnh kỳ hình tam giác, vừa ngửa mặt lên trời hô lớn:

– Vệ Tướng Quân có lệnh, Phong Thi đột tiến, tạc kỳ trung quân; Vệ Tướng Quân có lệnh, Phong Thi đột tiến, tạc kỳ trung quân…

Tỉnh…, tỉnh, tỉnh, tỉnh,tỉnh.

Quân Sở cánh trái, kỵ binh tiến lên trước trận.

Mông cức một tay cầm dây cương, dùng lực điều chỉnh tốc độ của ngựa, một tay cầm hỏa xích, trong lòng vô cùng phấn khởi. Nếu không phải Mông Cức mạnh mẽ kìm cương ngựa, e rằng nó đã sớm tiến nhanh về phía trước.

Phía sau Mông Cức, gót sắt nhấc lên, đầu ngựa ngẩng lên, hai vạn kỵ binh quân Sở cánh tả từ từ tiến về phía trước.

Thông thường, Mông Cức sẽ quay đầu lại liếc mắt vào trung quân bản quân bản trận một cái, trong khoảnh khắc, dễ nhận thấy lệnh kỳ màu đỏ dựng lên cao ngất ngưởng trên xe, hơn nữa lệnh kỳ ba mặt màu đỏ chỉ về phía trước tạo thành hình mũi tên, dường như cùng lúc đó, kỵ binh đảm nhiệm trọng trách truyền đạt quân lệnh của Tất Thư từ phía sau trận vội chạy đến…

– Vệ tướng quân có lệnh, Phong Thỉ đột tiến, đánh vào trung quân Tề quân…

Mông Cức khóe miệng thoáng hiện lên một tia sát khí, chậm rãi kéo giáp mặt xuống, trong chốc lát, toàn bộ khuôn mặt bị kim loại bao trùm hoàn toàn, chỉ còn lộ ra hai khe hở chỉ đủ lộ ra hai con mắt. Vẫn như xưa hai con mắt xuyên thấu qua khe hở, hơi thở giống như một luồng sát khí, khiến kẻ khác không dám đến gần.

Ngay sau đó, Mông Cức lại giơ cao hoành đao lên, ngửa mặt lên trời hô lớn:

– Toàn quân đột kích, toàn quân đột kích…

Cùng lúc đó, hai mươi vạn kỵ binh cánh phải cũng bắt đầu đột kích về phía trước. Phía trước, đội kỵ binh Sở quân cũng không tránh đội quân Tề quân mở cánh, mà đi theo hướng thông thường tránh chém giết, chuẩn bị kết hợp với bộ binh trọng giáp hình thành một Phong Thỉ trận, toàn bộ Phong Thỉ trận đó toàn bộ là hai vạn bộ binh tạo thành, còn hai cánh kỵ binh bắn tên yểm trợ.

Tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh…

Trung lộ Sở Quân, Tử Xa Sư thân mang trọng giáp, tiến thật nhanh về phía trước.

Phía sau Tử Xa Sư, Tử Xa Bố cùng ba trăm thân binh tử sĩ như hình với bóng, nguyện thề sống chết đi theo, tinh kỳ bay phất phới, dưới mặt đất giống như nước thủy triều dâng lên rút xuống. Phía trước, Tề quân dùng tốc độ tiếp cận, bỗng nhiên, khi hai đai quân cách nhau không tới hai trăm bước, ngay sau đó, một làn sóng tên dày đặc sau trận Tề quân bắn ra như mưa bay vào khoảng không.

– Dựng thuẫn lên, dựng thuẫn lên…

Tử Xa Sư đi nhanh như bay, vừa dương đao vừa hô lớn.

-Dựng thuẫn lên, dựng thuẫn lên…

Tử Xa Sư cùng với ba trăm thân binh đều cầm thuẫn, hô lớn hưởng ứng.

Trong chốc lát, phía trước hai vạn bộ binh Sở quân đều cầm đại thuẫn trong tay giơ lên, trên đỉnh đầu mặt thuẫn kết lại thật lớn, tạo thành một bức tường thuẫn chắc chắn, Tử Xa Sư chậm chân lại, cúi đầu, lấp dưới bức tường thuẫn chắc chắn, tiếp đó, mưa tên dày đặc từ không trung rơi xuống.

– Tộp, tộp, tộp…

Chỉ trong chốc lát, trên thuẫn Sở quân đã cắm lên vô số mũi tên.

– Đột tiến, mau đột tiến!

Bóng người chợt hiện ra, Tử Xa Sư dưới bức tường thuẫn đi ra, dương đao hét lớn.

Ngay cả đại thuẫn cũng giơ lên, bộ binh Sở quân chân bước đi không chút trì trệ, hô lớn vang lên như sóng thần, bộ binh trọng giáp Sở quân nhanh chóng tiến lên. Sau trận, Tề quân bắn tên bay vào khoảng không nhiều như châu chấu, vả lại trên không trung đan xen vào nhau tạo thành một trận mưa tên kéo dài vô tận không thồi, nhưng cơ bản không đủ để ngăn bộ binh trọng giáp Sở quân tiến tới.

– Đột tiến, đột tiến, đột tiến nhanh lên…

Tử Xa Sư giơ cao hoành đao, rít gào giận dữ, trên người hắn, ngực giáp, vai giáp cùng với giáp ở chân, tất cả đều cắm đầy tên, từ xa nhìn lại, cả người giống như con nhím, trông dữ tợn đáng sợ, nhưng trên thực tế, những mũi tên này chỉ cắm vào đường nối lân giáp, cơ bản không đủ gây tổn thương.