Chương 309: Tử chiến

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cận Hấp đang ngủ mơ chợt bị đánh thức bởi tiếng sát phạt, vội vàng bật dậy thì lại chạm tới vết thương trên người, nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn rồi lại ngã xuống giường, gã lớn tiếng quát: – Người đâu, mau tới đây!

Trong tiếng bước chân dồn dập, hai tên lính dẫn đầu đi vào, theo sau là lão quân y.

– Bên ngoài xảy ra chuyện gì? – Cận Hấp chỉ tay ra bên ngoài dinh, lớn tiếng quát hỏi, – Tiếng sát phạt ở chỗ nào?

Hai tên lính đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào, bọn hắn cũng thật là không biết ở cửa Nam đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi nhanh chóng có một gã tiểu úy hốt hoảng đi vào, rầu rĩ nói: – Quận trưởng, việc lớn không thành rồi, một đội gian tế quân Sở mặc giáp của quân ta không biết từ đâu chui ra, đã khống chế cổng thành rồi!

Cận Hấp nghe vậy cả kinh, lớn tiếng nói: – Quân Sở có bao nhiêu người?

– Hình như, – Tên tiểu úy quân Hán nói, – Hình như có khoảng hai ba trăm người.

– Được lắm! – Cận Hấp nghe vậy thở dài, trầm giọng nói, – Tất cả các cổng thành đều đã được bịt kín bằng những hòn đá lớn, trong khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể đánh thông cửa quan, chỉ cần quân Sở ở bên ngoài cửa quan không vào được, thì mấy trăm tên này sẽ không giữ được lâu, Tả Tư Mã, bổn quận trưởng lệnh cho ngươi tức khắc tập kết nhân mã tiêu diệt đám gian tế quân Sở kia, bảo đảm không được để mất cửa quan!

– Rõ! Tên tiểu úy quân Hán ứng lệnh quay đi.

Cận Hấp lại lệnh cho hai tên tiểu tốt nói: – Đỡ bổn quận trưởng đứng lên! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Lão quân y vội bước tới khuyên can nói: – Quận trưởng, thương thế của người chưa lành, không nên nói nhiều…

– Cút ngay! Cận Hấp trừng mắt lạnh lùng, lão quân y nhất thời liền câm như hến.

Cửa nam Hà Manh quan.

Trong tiếng gió thê lương, Hô Diên Chính Đức cầm á nguyệt kiếm trong tay, thế như lôi đình từ trên không mãnh liệt chém xuống, tên tiểu úy quân Hán trước mặt giơ kiếm ra sức đón đỡ, nhưng mà ngay sau đó, thanh kiếm hai lưỡi trong tay tên tiểu úy quân Hán đã bị cắt thành hai đoạn, người bị thanh á nguyệt kiếm sắc bén vô cùng chém thành hai mảnh.

Hô Diên Chính Đức vừa giơ ngang á nguyệt kiếm, toan định tình thì trước mặt đã không còn một bóng quân Hán.

Ba trăm tinh binh Thiên Lang như lang như hổ, chốc lát hơn mười tên lính gác cửa quan của quân Hán liền bị giết chết không chừa một tên.

Tuy nhiên, khi Hô Diên Chính Đức đưa mắt nhìn vào cổng thành, hắn bỗng vô cùng sửng sốt, đây là…, mẹ kiếp cái cổng thành này sao lại chất đầy đá lớn thế này?

– Tướng quân, cửa thành bị bịt kín rồi!

– Nguy rồi, phen này rắc rối rồi!

– Chết tiệt, cửa quan không mở được, đại quân làm sao có thể vào được bên trong?

Nhất thời đám tinh binh Thiên Lang phía sau Hô Diên Chính Đức liền đánh trống reo hò ầm ĩ.

Trong thời khắc then chốt này, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng kêu la như thủy triều ập tới, Hô Diên Chính Đức vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy rất nhiều đội quân Hán đang giơ cao những cây đuốc, đang xuyên qua quan ải ùa tới hướng cửa nam, phản ứng của quân Hán rất nhanh, chốc lát đã tập kết đông đủ!

Trước có cự thạch chắn cửa, sau có đại quân đánh lén, làm sao bây giờ?

Hít một hơi thật sâu, Hô Diên Chính Đức quát to: – Hắc Lang nghe lệnh!

Một dũng sĩ bộ lạc Hô Diễn đi theo Hô Diên Chính Đức từ Mạc Bắc lưu vong tới Giang Đông nghe tiếng bước ra khỏi hàng đáp lớn: – Có!

Hô Diên Chính Đức giơ thanh á nguyệt kiếm chỉ lên tường thành, lạnh lùng nói: – Ngươi dẫn theo một trăm người, xông lên trước giết sạch đám cung thủ quân Hán trên thành cho ta!

– Rõ! – Hắc Lang đáp lớn, rồi quay ra sau nói với hai viên đồn trưởng – Hai người các ngươi dẫn người lên cùng cùng lão tử!

Hô Diên Chính Đức dừng một chút, nói tiếp: – Hắc Hùng, ngươi dẫn năm mươi người giải quyết những hòn đá lớn chắn ở cổng thành, tiếp ứng cho đại quân vào thành!

– Rõ! Một dũng sĩ Hô Diễn khác thân mình cao to, thô mộc đáp lớn rồi dẫn theo năm mươi tinh binh Thiên Lang xông tới cổng thành.

Ánh mắt hung tợn của Hô Diên Chính Đức quét xuống hơn trăm dũng sĩ Hô Diễn, thét lớn: – Những người còn lại, theo bổn tướng quân đi ngăn trở quân Hán, cho Hắc Hùng có thêm thời gian!

– Rõ! Mười mấy dũng sĩ Hô Diễn ầm ầm ứng mệnh.

Bên ngoài Hà Manh quan, quân Sở ầm ầm kéo tới.

Bên trong quan ải, tiếng chém giết rung trời, trên tường thành, tiếng tù và liên miên bất tận, khắp nơi một cảnh giết chóc!

Hạng Trang xông tới chân tường thành, kinh ngạc phát hiện cổng thành vẫn đang bị đóng chặt, trên tường thành, những tinh binh Thiên Lang đang liều mình đánh nhau với đám quân canh gác của quân Hán, chốc chốc lại có tướng sĩ của hai bên kêu la thảm thiết rồi ngã gục trong vũng máu. Tinh binh Thiên Lang tuy đều là những tinh binh xuất sắc nhất trong những người xuất sắc, nhưng trong tình thế binh đao loạn lạc, đao kiếm vô tình, là con người bằng xương bằng thịt cũng khó tránh khỏi thương vong.

– Chuyện gì thế này? – Hạng Trang đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát hỏi, – Tại sao không mở cổng thành ra?!

– Đại vương, cổng thành bị quân Hán dùng cự thạch bịt kín rồi! Trên tường thành, có tên tinh binh Thiên Lang tranh thủ nói vọng xuống, – Hắc Hùng đang dẫn người giải quyết đám cự thạch rồi, nhưng quân Hán quá đông, chúng tôi không giữ được lâu!

– Chết tiệt! Hạng Trang chợt trầm lòng xuống, lập tức quay đầu lại quát, – Lão Khuất, mau đi lấy thừng bay!

Cửa quan bị lấp, những tinh binh Thiên Lang đã vào được bên trong lại chỉ có ba trăm người, dù có ba đầu sáu tay thì cũng không thể có thể ngăn chặn được ba ngàn quân Hán đang không ngừng vây đánh, biện pháp duy nhất lúc này chỉ có thể là dùng thừng bay mà lên thành, tuy trong khoảng thời gian ngắn không lên được bao nhiêu người, nhưng nhiều ít cũng có thể viện trợ một chút cho Hô Diên Chính Đức và đám tinh binh Thiên Lang ở trong quan ải.

– Rõ! Khuất Bất Tài ầm ầm ứng lệnh, dẫn người nhanh chóng thực thi mệnh lệnh.

Bên trong Hà Manh quan.

Hô Diên Chính Đức ra lệnh một tiếng, phía sau một trăm năm mươi tinh binh Thiên Lang nhanh chóng xếp thành trận địa phòng ngự hình rẻ quạt, trận địa phòng ngự hình rẻ quạt trước sau phân thành ba hàng, hàng thứ nhất sáu mươi người, hàng thứ hai năm mươi người, hàng thứ ba bốn mươi người, chốt chặt ở cổng thành, Hô Diên Chính Đức giơ thanh á nguyệt kiếm, ngạo nghễ đứng trước trận hình rẻ quạt.

Phía trước, hàng trăm hàng ngàn quân Hán đang theo con đường giữa quan ải ầm ầm kéo đến.

Từ xa, một đợt mưa tên dày đặc hướng về trận hình rẻ quạt của đám tinh binh Thiên Lang trút xuống, sau tiếng lệnh của Hô Diên Chính Đức, năm mươi tinh binh Thiên Lang tức thì giơ khiên lên, lật đật chống đỡ trận mưa tên đang giáng xuống đỉnh đầu, sau vài đợt mưa tên, giáp binh quân Hán cũng đã đánh tới trước trận hình rẻ quạt của đám tinh binh Thiên Lang.

Chốc lát, tiếng binh khí giao nhau, tiếng khiên đỡ kiếm, tiếng đao kiếm chém vào thịt người, tiếng hò hét, kêu la thảm thiết, tiếng quát tháo, tiếng chửi rủa hòa thành một mớ âm thanh hỗn độn, biến khu vực cổng thành thành một chiến trường hỗn loạn xị ngậu. Binh lính quân Hán cố nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, đám tinh binh Thiên Lang cũng đều là những cựu binh đã trải hàng trăm trận chiến, bởi vậy ngay từ khi hai bên mới giao nhau đã ngay lập tức trở nên rất gay cấn!

– Chết đi! Hô Diên Chính Đức rống to một tiếng, chém tên tiểu úy quân Hán chặn trước mặt thành hai đoạn, tiếp theo lại bước lên dùng chiếc đầu thú bằng đồng bọc trên vai phải húc mạnh vào một tên lính quân Hán khác, khiến ngực hắn bị lõm sâu, tức thì hai mắt tên lính quân Hán lồi ra, không kịp kêu la chết ngay tại chỗ.

Hô Diên Chính Đức chớp mắt đã giết hạ hai người, binh giáp quân Hán trước mặt thấy vậy thì đều hoảng sợ, không tên nào dám ho hoe nữa.

Sau đó Hô Diên Chính Đức liền lui về trận hình, tiếp tục nhìn quanh tả hữu th chỉ thấy đám tinh binh Thiên Lang phía sau đang đánh nhau kịch liệt, bọn hắn nhân số tuy ít, nhưng nhờ địa hình có lợi cùng với trận hình rẻ quạt vững chắc nên đã chiếm được thế thượng phong, binh giáp quân Hán trước mặt tuy người trước ngã xuống, người sau tiến lên tấn công ào ạt như sóng triều, nhưng vẫn khó làm lay động được thế trận phòng ngự của đám tinh binh Thiên Lang.

Ít nhất trước khi đám tinh binh Thiên Lang bị kiệt sức thì quân Hán đừng hòng có thể tiến lên bước nào!

– Ha ha ha… – Hô Diên Chính Đức đột nhiên giơ ngang á nguyệt kiếm, ngửa mặt lên trời cười dài, – Đến đây đi, đám chó sứ bên trong quan ải, có Hô Diên Chính Đức ta ở đây, các ngươi đừng hòng qua được chỗ này!

###########

Ở hậu trận của Quân Hán, Cận Hấp mang theo vết thương lên đốc chiến, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Quân Sở quá mạnh, mạnh hơn cả trước kia, mạnh hơn cả trước kia rồi!

Hít một hơi dài, Cận Hấp trầm giọng hạ lệnh nói: – Truyền lệnh, kích binh ở phía trước, áp chế quân địch; binh giáp ở giữa, ổn định trận tuyến: khinh binh ở sau, dùng phi mâu lao chết quân địch!

Trên trận địa phía trước, đám giáp binh quân Hán đang tử chiến với tinh binh Thiên Lang bỗng lui ra phía sau.

Tiếp ngay sau đó, từng đội từng đội quân Hán tay cầm trường kích, trường mâu chen nhau mà lên, chốc lát chiến trường như biến thành một khu rừng rậm với vô số mâu kích tua tủa, đám tinh binh Thiên Lang nhất thời rơi vào thế bị động, nếu lúc này hai bên đôi công, tinh binh Thiên Lang trong tay vừa có đao lại có cả khiên chỉ cần đột kích xông lên là có thể dễ dàng giết được những binh lính quân Hán lúc này đã phóng đi mâu kích trong tay.

Nhưng bây giờ, tinh binh Thiên Lang lại chỉ có thể kết trận tử thủ, không thể rời khỏi cổng thành!

Chỉ trong chốc lát, liền có hơn mười tinh binh Thiên Lang bị trường kích của quân Hán câu ngã xuống đất, rồi bị trường mâu của quân Hán chọc thủng lỗ chỗ trên thân người, dù có áo giáp bảo vệ những chỗ yếu hại ở ngực, bụng, cổ thì tứ chi cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, một khi ngã xuống đất thì cũng không thể tiếp tục đứng lên tham chiến.

– Chết tiệt! Hô Diên Chính Đức tuy ra sức cướp được bảy tám thanh trường kích, rồi dùng trường kích lao chết mười mấy tay kích mâu của quân Hán, nhưng căn bản không thể xoay chuyển được cục diện bất lợi trước mắt, hắn liên tục gầm rống, nhưng không có cách nào khác, bởi vì cửa thành không mở được, đại quân không tiến được vào trong quan ải, mà đại quân không vào được thì ba trăm người trong tay hắn cũng sẽ sức cùng lực kiệt mà chết!

Tuy nhiên, quân Hán vẫn chưa dừng lại ở đó, cơn ác mộng của đám tinh binh Thiên Lang chỉ mới bắt đầu!

Bỗng nhiên trong lúc đó, Hô Diên Chính Đức hình như đã phát hiện ra điều gì, vội ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy khoảng trời phía trước đã xuất hiện vô số mũi tên lớn, trong ánh lửa đầu những mũi tên phản chiếu những tia lửa chói lóa, chực muốn làm người ta ngạt thở, đây là… Đồng tử của Hô Diên Chính Đức nhất thời co mạnh lại, chết tiệt, không ngờ là phi mâu!

– Phi mâu! – Hô Diên Chính Đức bỗng gầm lên giận dữ, thê lương, – Cẩn thận phi mâu!

Chưa nói dứt lời, hàng trăm chiếc phi mâu dày đặc như rừng xé gió lao xuống từ không trung, với số phi mâu dầy đặc như vậy, đám tinh binh Thiên Lang đang kết trận tử thủ căn bản đã không còn chỗ nào ẩn nấp, chỉ biết miễn cưỡng đưa khiên lên chắn đỡ, nhưng căn bản khiên cũng không thể ngăn chặn được sức đâm của phi mâu đang lao tới.

“Bụp bụp bụp bụp”, sau những âm thanh trầm đục, khiên của những tinh binh Thiên Lang lần lượt bị phi mâu đâm thủng, những kẻ kém may mắn liền bị phi mâu đâm xuyên khiên cắm phập vào người như một chiếc kẹo hồ lô bằng máu, chết thảm tại trận, chớp nhoáng đã có non nửa số tinh binh Thiên Lang kêu la thảm thiết ngã gục xuống vũng máu.

###############

Trong cổng thành.

Hắc Hùng đang dẫn theo năm mươi tinh binh ra sức khuân vác cự thạch.

– Mau, mau, mau! Hắc Hùng vừa ra sức lăn một khối đá lớn nặng tới cả năm trăm cân vào góc tường, vừa quay đầu hò hét, đốc thúc năm mươi tinh binh dốc sức nhanh chóng dọn dẹp đống cự thạch.