Chương 506: Phong ba phân phong

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Danh phận?

Ngu Cơ nghi hoặc hỏi:

– Danh phận gì?

Doanh Trinh nói không đầu không đuôi, Ngu Cơ thật sự không hiểu. Trị nhi là con vợ cả Đại vương, lại là con thừa tự của Tiên vương, thân phận này vô cùng cao quý, chỉ đi làm Quận úy Kiềm Trung, thật sự quá đủ thiệt thòi rồi, còn muốn danh phận gì? Chẳng lẽ với thân phận của Trị nhi chỉ xứng làm Quận úy quận Kiềm Trung?

Doanh Trinh vội nói:

– Ý tiểu muội là, thân phận của Trị nhi quá cao quý, đi làm Quận úy quận Kiềm Trung quả thật là không thích hợp, những thứ khác không nói, chỉ nói tới sau khi đến Kiềm Trung sẽ ở chung thế nào với Quận Thủ? Cho nên trước khi Trị nhi đi tới Kiềm Trung, tốt nhất Đại vương nên phong nó làm Kiềm Vương, như thế việc Trị nhi trấn thủ Kiềm Trung mới là danh chính ngôn thuận.

– Chẳng phải Đại vương đã nói là không phong vương sao?

Ngu Cơ không cho là vậy.

Quả thật Hạng Trang đã công khai không phong vương, Tất Thư có công lao lớn như vậy cũng chỉ được làm Ngô quốc công.

Doanh Trinh nói:

– Đại vương nói không phong vương, phần lớn là không phong họ khác làm Vương. Trị nhi là con vợ cả của Đại vương, lại là con thừa tự của tiên vương, phong vương là việc phải làm, trên dưới trong triều đình chắc chắn sẽ lên tiếng ủng hộ.

Ngu Cơ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

– Vẫn không ổn, quận Kiềm Trung hoang dã, rất vắng vẻ.

Khóe miệng Doanh Trinh hiện lên nụ cười mờ nhạt khó phát hiện ra, câu “quận Kiềm Trung hẻo lánh” của Ngu Cơ đã biểu lộ hoàn toàn thái độ của nàng, rất rõ ràng, Ngu Cơ rất vui khi Hạng Trị được phong vương, tuy nhiên nàng không muốn Hạng Trị nhận phong làm Kiềm Vương, bởi vì quận Kiềm Trung quá vắng vẻ, nếu có thể phong làm Ngô Vương hoặc là Đan Dương vương thì nàng không có ý kiến gì rồi.

Lập tức Doanh Trinh nói:

– Tiểu muội cũng hiểu quận Kiềm Trung rất hẻo lánh. Trị nhi tốt nhất vẫn nên ở lại Giang Đông. Nói như vậy, năm ngày ba bận cũng có thể đến Tỷ Lăng vấn an tỷ tỷ.

Ngu Cơ là nữ nhân băng tuyết thông minh, nàng đã hiểu được ý của Doanh Trinh, có điều nàng lo lắng Doanh Trinh sẽ làm hỏng việc, ngược lại sẽ gây bất lợi cho Hạng Trị, lập tức nhắc nhở Doanh Trinh:

– Thi Man muội muội, lời của muội chỉ nói với tỷ muội ta thôi, ngàn vạn lần đừng để Đại vương nghe được, hắn vô cùng kiêng kị đó.

Phân phong chính là can dự vào chính sự.

– Tiểu muội biết.

Doanh Trinh vội nói:

– Tiểu muội chỉ thuận miệng nói, xin tỷ đừng trách.

Hàn huyên thêm với Ngu Cơ vài câu, Doanh Trinh liền rời khỏi Diêu Dặc cung. Thái độ của Ngu Cơ đã nói cho nàng biết bước tiếp theo nàng phải hành động như nào rồi.

***

Tin tức Hạng Trang quyết định dời đô đến Lạc Dương giống như là hòn đá rơi vào trong ao tĩnh lặng, nháy mắt liền nổi lên những gợn sóng vô tận. Lập tức toàn bộ thành Tỷ Lăng rơi vào sự xáo động. Quan lại quyền quý chạy đến bẩm báo, quý tộc hậu duệ huân thích thở ngắn than dài, thương gia giàu có thì hốt hoảng thất thố, những người buôn bán nhỏ thì không có tâm tư làm việc.

Nội sử (tương đương với Kinh Triệu Doãn đời sau) Thúc Tôn Bình đang ở trong phòng chiêu đãi mười mấy đồng liêu đến tìm hiểu. Mười mấy đồng liêu này phần lớn đều là quan thuộc phủ Nội Sử, cũng có những quan viên thuộc quận bên ngoài vừa mới trở về kinh. Nhưng bất kể là quan ở kinh thành hay là quan ngoài kinh thành bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là bọn họ đều là nhân sĩ Ngô Quận, Kinh kỳ.

Muốn nói việc dời đô có ảnh hưởng lớn nhất tới quần thể nào, thì tuyệt đối chính là hào tộc hai nơi Ngô Quận và Kinh kỳ chứ không phải ai khác!

Bất kể là Ngô Huyện lúc trước hay là Tỷ Lăng sau nay, cuối cùng hai vùng Ngô Quận, Kinh kỳ tại Giang Đông cũng đều nằm dưới chân kinh sư, làm hai thế gia hào môn của hai nơi đó, bọn họ nắm giữ nhiều ưu thế may mắn, nhưng một khi dời đô đến Lạc Dương, những ưu thế này của bọn họ lập tức không còn sót lại gì. Việc này đối với họ vô cùng có đả kích, cơ hồ như là đòn trí mạng.

Hạng Tha, Hạng Đà không muốn dời đô, nguyên nhân chủ yếu nữa là vì bọn họ quá quen ngày tháng sống an nhàn không muốn rời khỏi Tỷ Lăng phồn hoa chạy đến Lạc Dương, một nơi tiêu điều cực khổ. Muốn nói dời đô có ảnh hưởng tiêu cực trí mạng gì đối với con cháu dòng họ Hạng, vẫn còn là chưa nói hết ra thôi.

Nhưng đối với thế gia hào môn của hai địa phương Ngô Quận và Kinh kỳ mà nói, dời đô chính là muốn lấy mạng già bọn họ! Cho nên, phản ứng của bọn họ càng kịch liệt.

– Quả thực là càn quấy. Tỷ Lăng mới xây dựng mười năm, tại sao phải dời đô?

– Đúng, dời đô dễ dàng như vậy sao? Đây chẳng phải là hao tài tốn của sao?

– Giang Đông phồn hoa, định đô Tỷ Lăng có thể nói là mục đích chung, sao lại chọn Lạc Dương?

– Không được, đây là loạn mệnh, chúng ta nhất định phải liên hợp tất cả các sĩ tử Giang Đông lại, chống lệnh dời đô!

– Không chỉ sĩ tử Giang Đông còn có cả hậu duệ quý tộc huân thích Giang Đông, chỉ sợ bọn họ cũng không đồng ý dời đô!

Mười mấy quan viên càng nói càng kích động, dưới sự phẫn nộ của các bạn hữu muốn tiến vào Sở vương cung, Thúc Tôn Bình thật sự không biết làm gì, đành phải đứng ra nói:

– Các vị, các vị hãy nghe bản quan nói một lời, Đại vương quyết định dời đô là quyết định sau khi đã thương thảo với các đại thần, sao các vị có thể xen vào được?

Mười mấy quan viên còn muốn nói tiếp, Thúc Tôn Bình liền nói:

– Trời đã tối rồi, ngày mai bản quan còn phải lên triều sớm, cho nên không giữ lại các vị. Mời các vị quay về.

Dứt lời chìa tay đuổi khách. Mười mấy quan viên lúc này mới không vui mà về. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Tận đến khi đã tiễn mười mấy quan viên ra ngoài cửa lớn, Thúc Tôn Bình vội vàng trở về hậu viện, đi vào Đông Ái Các.

Thúc Tôn Quán đang tựa đầu trên giường, mở đôi mắt vẩn đục hỏi:

– Bình nhi, những người đó đi hết cả rồi chứ?

Thúc Tôn Quán từ lúc nhậm chức Quận Thủ Ngô Quận nhàn rỗi ở nhà dưỡng lão, bởi vì không lâu Hạng Trang vừa mới ban một pháp lệnh, quan viên hơn bảy mươi tuổi nhất định phải về hưu, tuy nhiên Hạng Trang lại có bồi thường với dòng họ Thúc Tôn, thăng cho Thúc Tôn Bình làm Nội Sử.

Thúc Tôn Bình gật gật đầu, nói:

– Phụ thân, hành động dời đô có thể đắc tội với tất cả thế gia hào môn Giang Đông, mà rất có thể Lệnh Doãn Hạng Tha, Thái úy Hạng Đà cũng phản đối dời đô. Cho nên lần này cha hãy đứng ra kêu gọi, hãy nghĩ đến đại sự.

– Đại sự? Chỉ dựa vào đám người kia thì thành công không đủ, thất bại có thừa.

Thúc Tôn Quán lãnh đạm nói:

– Con nghĩ sự việc quá đơn giản. Hạng Tha, Hạng Đà cùng với hậu duệ quý tộc huân thích hoặc là phản đối dời đô, hoặc là tuyệt đối sẽ không vì phản đối dời đô mà trở mặt với Hạng Trang. Với tính cách Hạng Trang, nếu không có mười phần nắm chắc hắn sẽ làm một việc khinh suất thế sao?

Thúc Tôn Bình nói:

– Vậy cứ để hắn tùy ý làm bậy sao? Nếu dời đô đến Lạc Dương, nước Sở có còn là nước Sở không?

– Đương nhiên không thể để hắn tùy ý làm bậy!

Thúc Tôn Quán lạnh lùng cười, lấy phong mật tin từ trên bàn đưa cho Thúc Tôn Bình:

– Bình nhi, con xem thứ này một chút.

Thúc Tôn Bình vội vàng xem hết, kinh ngạc nói:

– Phụ thân, đây là trong cung…

– Con hãy cẩn thận.

Thúc Tôn Quán đưa tay ngăn lời nói của Thúc Tôn Bình, sau đó nói:

– Con à, con tự xưng là tài học xuất chúng, nhưng cha thấy, kiến thức thủ đoạn của con vẫn còn không bằng một phụ nữ, hãy học tập nhiều chút đi.

Thúc Tôn Bình đang cầm mật tín, nửa tin nửa ngờ nói:

– Phụ thân, việc này cùng với việc dời đô căn bản là hai chuyện khác nhau, sao có thể?

– Cho nên mới nói kiến thức con vẫn không theo kịp một phụ nữ.

Thúc Tôn Quán duỗi ngón tay chỉ vào trán Thúc Tôn Bình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng:

– Hai sự việc mà không nhìn ra điểm chung, thật sự chỉ là một thôi.

Dừng một chút, Thúc Tôn Quán lại thở dài, nói:

– Hãy trở về nghĩ kỹ đi, muốn ngăn cản việc dời đô, đây là cách duy nhất.

***

Ngày hôm sau buổi triều sớm, khi Hạng Trang mặc mũ miện triều phục đi lên đại điện, trên trăm quan lớn nhỏ đều đã đứng chờ đã lâu.

Lễ nghĩa giữa quân thần đã xong, Hạng Trang liền đưa mắt ra hiệu cho Hạng Tha.

Hạng Tha tuy không bằng lòng, nhưng vẫn kiên trì đứng ra tấu:

– Đại vương, thần có bản tấu.

Hạng Trang vẫy tay, Hạng Tha liền nói tiếp:

– Đại vương, tuy rằng Tỷ Lăng phồn hoa, sản vật phì nhiêu, cơ nghiệp phát triển muôn đời, không hề an phận một góc, mà nay Đại Sở ta có mười bảy quận, diện tích lãnh thổ càng vượt xa ngàn dặm, lấy Tỷ Lăng làm thủ đô thực sự không đủ lớn, vì kế ổn định hòa bình lâu dài, thần tấu xin dời đô đến Lạc Dương.

Hạng Trang mặt không đổi sắc, nhìn quân thần nói:

– Chư vị ái khanh nghĩ như nào?

Bách Lý Hiền tán thành đầu tiên, lập tức Hoàn Sở, Quý Bố, Chu Ân, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ và huân thích cũng đều tán thành. Hạng Đà cảm thấy chua xót, các quan viên còn lại thấy thế biết đại thế đã không thể nghịch chuyển, cũng lập tức đứng ra tán thành, gần trăm quan viên nhưng không một ai phản đối.

Hạng Trang giả bộ trầm ngâm một lát, nói:

– Nếu đã đồng lòng, vậy thì quyết định dời đô.

Lúc này chúng thần mới trở về vị trí, lập tức Thúc Tôn Bình nội sử đứng ra tấu:

– Đại vương, thần cũng có bản tấu.

Hạng Trang lơ đễnh, lạnh nhạt nói:

– Tấu chuyện gì?

Thúc Tôn Bình nói:

– Dời đô Lạc Dương, thần nghĩ Lệnh Doãn nói hoàn toàn có lý, đây có thể nói là vì mục tiêu chung, cũng có thể nói là chiều hướng phát triển, tuy nhiên cuối cùng Giang Đông vẫn là nơi mà Đại Sở ta long hưng, hơn nữa thóc gạo Giang Đông phì nhiêu, công thương hưng thịnh, là căn bản thu thuế của Đại Sở ta, cho nên thần tấu xin giữ một vị thế tử ở lại trấn thủ.

Hai lớp quan viện lập tức có người chất vấn:

– Thế tử lấy danh phận gì trấn thủ Giang Đông?

Thúc Tôn Bình không chút hoang mang, cao giọng đáp:

– Có thể phong thế tử làm Ngô vương hoặc là Đan Dương Vương.

Dừng một chút,Thúc Tôn Bình lại nói tiếp:

– Vừa lúc thế tử Hạng Trị đã trưởng thành, nghe nói Đại vương muốn phái thế tử đi làm Quận úy Kiềm Trung, thần nghĩ không ổn, với sự tôn quý của thế tử sao chỉ có thể làm một Quận úy? Thần nghĩ thế tử Hạng Trị có thể đóng giữ Giang Đông.

Quần thần trong điện ngơ ngác nhìn nhau. Thúc Tôn Bình vừa nói gì? Chẳng phải Đại vương đã nói không phong vương đấy sao, hắn tấu gì thì tấu, có muốn tấu thì xin thế tử Hạng Trị ở lại đóng giữ Giang Đông, lại còn tấu phong vương ư? Lập tức các đại thần đều hướng lên Đan Trì nhưng không nhìn được biến đổi gì từ nét mặt của Hạng Trang.

Liền có đại thần nghĩ: hay đây cũng là ngụ ý của Đại vương? Cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng có thể. Đại vương nói không phong vương, xem ra chỉ không phong cho tộc họ khác mà thôi. Thế tử Hạng Trị là con cả của vợ cả Đại vương, lại là con thừa tự của tiên vương, thân phận có thể nói là vô cùng cao quý, việc phong vương cũng là đương nhiên.

Rất nhanh, có những đại thần tự nhận mình “tỉnh táo” bước ra khỏi hàng, tỏ vẻ tán thành.

Thấy có người tán thành, những đại thần đầu óc xoay chuyển chậm một chút cũng bước ra, không đến một lát, quan văn võ tướng tất cả đều đã đứng đầy dưới thềm son, tấu xin Hạng Trang sắc phong Hạng Trị làm Vương, đồng thời đóng giữ tại Giang Đông.