Chương 449: Đi thuyền đất liền

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Huyện Nhược, hai mươi nghìn tù binh quân Lương đã xếp hàng chờ ở bên ngoài.

Đinh Cố vẻ mặt như sắt, cưỡi con ngựa cao to chạy như bay đến hàng ngũ tù binh, một bên kêu to với nhóm tù binh, tướng sĩ quân Sở sắc mặt lạnh lùng bốn phía xếp thành hàng, nhìn về phía tù binh ánh mắt tràn đầy cảnh giác, tuy rằng đã dùng xiềng khóa lên chân những tù bình này, nhưng dù sao bọn họ cũng có hai mươi nghìn người!

– Các ngươi muốn tự do không?

Đinh Cố lớn tiếng quát hỏi.

– Muốn.

Đinh Cố nghe được âm thanh uể oải của đám tù binh đáp lại.

– Các ngươi muốn về nhà đoàn tụ cùng vợ con già trẻ không?

Đinh Cố lại quát hỏi.

– Muốn!

Lần này, càng nhiều tù binh bắt đầu đáp lại, âm thanh cũng lớn lên.

– Các ngươi muốn ăn ngon miệng, uống rượu, tìm ngày lành cưới vợ mười phòng tám phòng kiều thê mỹ thiếp không?

– Muốn! Muốn! Muốn! Con mẹ nó lão tử muốn đến chết!

Càng ngày càng nhiều tù binh bị Đinh Cố vận động nổi lên cảm xúc, một đám giơ hai tay lên, khua nắm đấm ngửa mặt lên trời rít gào.

– Tốt lắm!

Đinh Cố ghìm ngựa dừng lại, sau đó ngón tay chỉ về sông Miện Thủy nơi có hơn trăm chiến thuyền thủy quân bỏ neo cách đó không xa, lại lớn tiếng kêu to,

– Vậy đừng có do dự, khẩn trương lên thuyền, đi đến đầu rồi dặn dò làm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, các người lập tức sẽ được tự do, có thể về nhà đoàn tụ cùng vơ con, khẩn trương đi thôi…

*****

– Chiến thuyền thủy quân Sở quốc lui về Huyện Nhược?

Trương Lương nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Lưu Bang gật nhẹ đầu nói:

– Thắng Chi vừa mới sai phi ngựa về hồi báo, chính xác thủy quân Sở quốc lui về Huyện Nhược.

– Lui về Huyện Nhược sau đó thế nào?

Trương Lương trầm ngâm một lát, lại nói:

– Sau đó thủy quân Sở quốc hướng đi đâu?

– Việc này quả nhân không biết, Thắng Chi phái người tới báo cũng chưa nói.

Lưu Bang giang tay ra, nói,

– Tuy nhiên, hơn một nửa là đóng quân ở dưới Huyện Nhược, bọn họ không qua được bãi cá chép, còn có thể làm như thế nào?

Trương Lương lắc nhẹ đầu, nói:

– Đại vương, không thể phớt lờ chuyện này được.

Trần Bình cũng phụ họa nói:

– Đúng vậy, Đại vương, chi bằng bảo tướng quân Phiêu Kỵ sai thám báo đi tìm hiểu kỹ, nếu thực sự là thủy quân Sở quốc trú ở Như Huyện thì thôi, chỉ sợ bọn họ đưa cứu binh đến Như Huyện, cường công bãi cá chép, ở bãi cá chép tướng quân Phiêu Kỵ chỉ có ba nghìn tinh kỵ binh, nếu thực sự thủy quân Sở quốc đến Huyện Nhược tìm cứu binh, chưa chắc là chống đỡ được. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

– Việc này…

Lưu Bang nói:

– Nếu không thì lại phái năm nghìn kỵ binh đi tới bãi cá chép?

Lữ Đài đề nghị nói:

– Đại vương, đơn giản liền điều hai mươi nghìn kỵ binh Nguyệt Thị đi qua đi, dù sao những người Nguyệt Thị này cũng đã bị quân Sở đánh cho mất hết dũng khí, ở lại đây cũng chỉ là để trang trí.

– Cũng tốt, liền cứ như vậy đi.

Lưu Bang gật nhẹ đầu.

Lập tức Lữ Đài đứng dậy khom người vái chào Lưu Bang, đi ra ngoài trướng sắp xếp.

Trương Lương lại cảm thấy toàn bộ sự tình không đơn giản như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra ý đồ cụ thể của thủy quân Sở quốc, lập tức buồn bực cùng Trần Bình đi ra ngoài lều lớn Hán Vương, về phần Trần Bình, hiện tại tâm tư của hắn đã không ở nơi này, vừa ra khỏi lều lớn, Trần Bình vội vái chào Trương Lương, sau đó xoay người đi.

Trong chốc lát, Trần Bình liền đi tới một góc sáng sủa ở đại doanh đồ quân nhu.

Nơi đó có hơn mười lều trại bị cách ly, ở cách ly hàng rào ngoài, còn có một đội tướng sĩ cầm thương mâu áo giáp cảnh giới, cách đó không xa, đều có thể ngửi được mùi máu tanh của người.

Nhìn thấy Trần Bình vội vàng đến, tiểu giáo đầu lĩnh quân Hán vội chắp tay thi lễ nói:

– Phó quân sư!

Trần Bình gật nhẹ đầu, sau đó nhìn hơn mười lều trại cách hàng rào, hỏi:

– Tình hình thế nào?

Tiểu giáo quân Hán vẻ mặt căng thẳng, hạ giọng nói:

– Bẩm báo phó quân sư, tối hôm qua đưa đến mấy chục thương binh đã toàn bộ ngã xuống, trên nôn dưới tiết, bệnh cũng không nhẹ!

– Thật không?

Trên mặt Trần Bình thoáng chốc lướt qua vẻ âm tàn, hạ giọng nói,

– Nhớ kỹ, ngoại trừ Đại vương và bản quân sư bên ngoài, kể cả là quân sư cũng không được nói, nếu để lộ tin tức, ngươi có biết hậu quả!

Tiểu giáo quân Hán rùng mình một cái, đáp:

– Phó quân sư yên tâm, tuyệt đối tiểu nhân sẽ không để lộ tin tức!

Trần Bình gật nhẹ đầu, lúc này mới xoay người đi.

*****

Hạng Trang, Bách Lý Hiền vẻ mặt chăm chú, đang đứng ở trước tấm bình phong lấy tay đo đạc bản đồ.

Hạng Trang vừa đo đạc, vừa nói:

– Thủy quân ngược dòng nước mà lên, xa nhất chỉ có thể đến bãi hồi long, từ đó trở đi phải dựa vào tù binh kéo thuyền hai mươi dặm, rồi tới Trần ấp cả đội thuyền bỏ nước lên bờ, thay đổi đi thuyền trên đất liền, lại đi hướng tây hơn hai mươi dặm mới có thể đến Bạch Thủy, sau đó lại xuôi dòng sông mới có thể đến ngoặt sông đại doanh, khoảng cách này không phải là ngắn.

Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, nói:

– Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi trưa ngày mai có thể đuổi tới.

Hạng Trang gật nhẹ đầu, lại nói:

– Chỉ cần trước buổi trưa mai có thể đuổi tới, không sai biệt lắm.

Dừng lại một chút, Hạng Trang lại nói,

– Chỉ là không biết Học Kiếm đã đến đâu rồi?

Bách Lý Hiền thoáng chút suy nghĩ nói:

– Tính toán thời gian, ngày mai Thượng Tướng Quân tới rồi, tuy nhiên, thần có chút lo lắng hai vị tướng quân Tấn Tương và Cao Sơ, cũng không biết hiện tại hai đội tinh binh tới nơi nào rồi? Lần này có thể đem sáu trăm nghìn đại quân Lưu Bang ở lại quan ngoại hay không, bọn họ có kịp thời đúng lúc hay không, điều đó rất quan trọng.

*****

– Ách a…

Một gã quân Sở sơ suất, trượt chân ngã xuống suối sâu, hơn nửa ngày sau, vẫn còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết dưới khe suối, đi theo sau một đám quân Sở sắc mặt trở nên trắng nhợt, bắt đầu do dự không đứng dậy tiến lên, nói cho cùng, trên đời này có người nào không sợ chết, quân Sở sao có thể là ngoại lệ?

– Không được dừng lại, tiếp tục đi!

– Không cần phải nhìn xuống, ngẩng đầu về phía trước!

– Có nghe thấy không, đàn lợn các người, đồ con lợn, đi mau!

Đột nhiên phía sau tiếng gào thét giận dữ của Cao Sơ vang lên giống như tiếng sấm, đứng ở thang dây quân Sở liền tiến về phía trước mấp máy, lần này, không có ai dám cúi đầu nhìn xuống, chỉ đi ngẩng đầu lên phía trước.

Cách đó không xa, Cao Sơ xanh mặt, đang cảm thấy khó chịu.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đoạn đường này nhỏ hiểm trở khó đi vượt xa tưởng tượng của Cao Sơ, hắn thật sự không thể tưởng tượng, lúc trước Hô Diên dẫn theo quân Thiên Lang đánh lén Hán Trung, làm thế nào để qua nơi suối sâu này! Phải biết rằng lúc trước Hô Diên không chuẩn bị được đầy đủ so với hắn, hắn làm thế nào để dựng thang dây lên đây?

Tuy nhiên, cho dù Cao Sơ có chuẩn bị đầy đủ, nhưng dọc đường đi vẫn bị ngã chết hơn trăm người, trước mắt chỉ là suối sâu này, cũng đã ngã xuống mấy chục người! Lại đi về phía trước đường đi khó như vậy, Cao Sơ thật không biết khi đuổi tới nơi, ba nghìn tinh binh của hắn còn lại bao nhiêu người?

*****

– Mau mau mau, đi nhanh hơn nữa!

Tấn Tương đè nén âm thanh, thúc giục tướng sĩ dưới trướng không ngừng.

U ám, bầu trời mùa hè tối đen, ba nghìn quân Hổ Bí giống như một đám ma quỷ tới từ địa ngục, đi về phía trước đường núi gập ghềnh không một tiếng động, không đến nửa canh giờ, ba nghìn quân Hổ bí ở phía trước đã biến mất trong bầu trời đêm hè, đó như là một đại quân hành quân như tro bụi bay lên, sau đó rất nhanh tiêu tan trên không trung.

Tấn Tương vác hoành đao, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Đối với tốc độ hành quân của quân Hổ Bí, Tấn Tương rất vừa lòng, điều duy nhất không thích chính là, dù sao nơi này cũng là đất của Tề quốc, mà quân Hổ Bí lại gánh vác nhiệm vụ tuyệt mật rất quan trọng, trước khi đạt được mục đích tuyệt đối không thể để bại lộ hành tung, cho nên, quân Hổ Bí chỉ có thể lựa chọn hành quân trong đêm, việc này làm cho tốc độ hành quân của quân Hổ Bí bị trì trệ.

*****

– Giá, giá…

Tất Thư quất roi ngựa, đang thúc ngựa chạy nhanh ở trên đường núi.

Phía sau Tất Thư, Thiết Ngưu dẫn ba trăm tinh kỵ binh như hình với bóng đi, thề sống chết đi theo, Thiết Ngưu vẫn không ngừng quan sát bốn phía cánh đồng bát ngát tối đen như mực, làm Thượng Tướng Quân Thân Binh Giáo Úy, hắn cũng không dám có một chút buông lỏng, Thượng Tướng Quân là trụ cột của Đại Sở quốc, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thiết Ngưu lo lắng cho thân thể Tất Thư, lại thúc ngựa tiến lên khuyên nhủ:

– Thượng Tướng Quân, nghỉ ngơi chút đi?

– Không được.

Một lần nữa Tất Thư lại quả quyết từ chối, nói:

– Đại vương và bốn trăm nghìn đại quân còn đang chờ, trên đường tuyệt đối chúng ta không thể trì hoãn một chút nào, nói cho các tướng sĩ, không phải sợ khổ càng không phải sợ mệt, nếu cuộc chiến Miện Thủy giành chiến thắng, đích thân bản tướng sẽ xin Đại vương thưởng công cho các ngươi! Mỗi người thăng ba cấp, tiền thưởng mười lượng!

Thiết Ngưu đành nghe, lập tức quay người lại, đem hiệu lệnh của Tất Thư truyền đạt xuống.

Ba trăm tinh kỵ binh liền hoan hô lên như núi thở biển gầm, liên tục chạy đi làm cho mệt mỏi trong khoảnh khắc không cánh mà bay, một lần nữa tinh thần trở nên hăng hái hơn.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một kỵ khoái mã từ phía trước quay lại, bẩm báo với Tất Thư nói:

– Thượng Tướng Quân, phía trước có chuyện!

Không đợi Tất Thư có biểu hiện gì, Thiết Ngưu đã thúc ngựa tiến lên, không quay đầu lại nói:

– Thượng Tướng Quân người nghỉ ngơi một chút, mạt tướng dẫn người đi lên phía trước nhìn kỹ rồi hay nói.

Lập tức Thiết Ngưu dẫn theo hơn mười kỵ binh tiến nhanh tới phía trước.

Sau một lúc, Thiết Ngưu dẫn theo hơn mười kỵ binh đi lên một tòa núi nhỏ, lúc này, chân trời phía đông mặt trời đã lộ ra, phía trước cảnh tượng một vùng quê có thể mơ hồ nhìn thấy.

Thiết Ngưu đứng ở đỉnh núi đi xuống nhìn, kết quả thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc!

Chỉ thấy mấy trăm con thuyền đang ở cánh đồng bát ngát hoang vắng chạy chậm rãi! Day day nhẹ mắt, rốt cục Thiết Ngưu mới thấy rõ ràng, đó không phải là chiến thuyền tự mình đi, mà là do một đội người kéo trượt về phía trước, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể nghe được rõ âm thanh to rõ nhịp nhàng của đám người kéo thuyền.

– Hắc Ôi, hừ Ôi!

– Hắc Ôi, hừ Ôi!

– Hắc Ôi, hừ Ôi!

Lúc Thiết Ngưu đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xem, bỗng nhiên phía sau có tiếng vó ngựa hỗn độn truyền đến.

Quay đầu lại nhìn lên, đó là Tất Thư cũng đã dẫn theo một đại đội người ngựa đi tới đỉnh núi rồi, nhìn cảnh tượng cánh đồng bát ngát dưới chân núi, Tất Thư cũng có chút giật mình, tuy nhiên lúc này trời đã sáng hẳn, đã có thể thấy rõ dưới chân núi từng chiếc từng chiếc dưới đất chạy về thủ đô thuyền trên đội thuyền có cờ, kia rõ ràng là chiến thuyền thủy quân Sở quốc!

– Đây là tướng quân thủy quân Khương Tế?

Tất Thư ngạc nhiên.

– Mạt tướng đi trước hỏi xem.

Thiết Ngưu nói xong liền thúc ngựa lao xuống núi.

Không đến nửa khắc, Thiết Ngưu liền dẫn Khương Tế vẻ mặt hưng phấn tới trước mặt Tất Thư, Khương Tế thi lễ vái chào Tất Thư, sau đó hưng phấn nói không ngừng:

– Thượng Tướng Quân, ngài cuối cùng đã tới rồi!

Tất Thư gật nhẹ đầu, ngón tay chỉ về từng chiến thuyền dưới đất, hỏi:

– Đây là có chuyện gì?

Khương Tế liền thở dài, đem kế điệu hổ ly sơn của thủy quân kể từ đầu tới đuôi, lập tức trong lòng Tất Thư nâng lên, hắn không thể ngờ được cuộc chiến Miện Thủy đã đánh tới mức như này, lập tức nói với Khương Tế:

– Tướng quân Khương Tế, bản tướng quân đi trước một bước, ngươi dẫn thủy quân đi sau!

Còn chưa nói dứt lời, Tất Thư đã thúc ngựa mà đi hiên ngang.