Chương 371: Cầu viện nước Sở (2)

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau năm ngày, Kiêu Kỵ quân kỵ đã dũng mãnh đi gần nghìn dặm sắp đến Bành Thành thủ đô của Hoài Nam.

Tốc độ hành quân của Kiêu Kỵ quân tuy rằng rõ ràng không bằng kỵ binh Mông Cổ của hậu duệ Hung Nô nhưng cũng tương đối nhanh rồi. Năm xưa khi chạy trốn trên Mã Dã Nguyên, tàn binh quân Sở đã từng kỷ lục một ngày đêm đi ba trăm dặm, tuy nhiên đó là dưới điều kiện tiên quyết là chạy trốn, hơn nữa cái giá phải trả là phải vứt bỏ tướng sĩ tụt lại phía sau, quan trọng hơn là, loại tốc độ này căn bản không thể kéo dài.

Nhìn tòa thành quách nguy nga hùng tráng cách đó không xa kia, nhiều ánh mắt của kỵ binh quan quân chốc lát liền đỏ lại, những kỵ binh quan quân này đều là các lão binh trăm trận từng đi theo Hạng Trang trốn khỏi Dã Mã Nguyên. Bành Thành là thủ đô của nước Tây Sở, đã từng mang đến cho bọn chúng hồi ức tốt đẹp, nơi đây thậm chí còn có người nhà của họ, nhưng bây giờ, Bành Thành lại là thủ đô của nước Hoài Nam.

Nhìn sắc trời đang tối, Hạng Trang nhẹ nhàng ghìm cương ngựa Ô Truy, chậm rãi giơ tay phải lên.

Trong chốc lát, hơn mười kỵ binh truyền lệnh liền hướng về bốn phương tám hướng của đội ngũ hành quân lao vùn vụt đi:

– Đại vương có lệnh, toàn quân dừng lại, trú doanh ngay tại chỗ!

Kỵ binh quân Sở đang cuồn cuộn phía trước liền dồn dập ghìm cương chiến mã, sau đó xoay người xuống ngựa, từ trên lưng các con ngựa mỗi người dỡ xuống những túi vải buồm to lớn, túi vải buồm của kỵ binh so với bộ binh to hơn rất nhiều, trang bị bên trong cũng nhiều, ngoại trừ mỗi người một cầm cây cung lớn, một cầm cung khảm sừng, bốn trăm mũi tên ra, còn có bốn túi rượu trắng da dê, lại có một cái đỉnh lều trại.

Chỉ là những đồ trang bị này khoảng hai trăm cân (cân nhà Tần), cho nên yêu cầu phải có ngựa chuyên chở.

Trên thực tế, lần viễn chinh này Hạng Trang vì mỗi kỵ binh của đội kỵ binh dũng mãnh phối hợp thành ba con ngựa, hai con chiến mã dùng để thay phiên cưỡi đi, còn lại một ngựa thì dùng để chở lương thực, tuy nói Hạng Trang đã quyết định đến đất Tề mà giết người cướp của, nhưng điều này cũng không ý nghĩa là quân kỵ binh không có đồ quân nhu, cần phải biết rằng một số vật tư tác chiến rất khó được tiếp viện tại đất Tề, cho nên nhất định phải mang đủ.

Ước chừng bốn năm trăm kỵ binh dũng mãnh nhanh chóng phân thành mười mấy đội, hướng về bốn phương tám hướng đi ra ngoài, đây là kỵ binh trinh sát, bọn họ gánh vác trọng trách cảnh giới.

Sắc trời rốt cục cũng đen lại, dưới bầu trời đêm rất nhanh liền đốt lên một đống lửa, giữa ánh lửa vang lên tiếng cười không kiêng dè của quân Sở, nhóm đại binh mắc lều trại, vừa tháo yên ngựa chiến mã xuống, sau đó để chiến mã ở trên bãi sông ăn cỏ, bản thân thì như ngồi xuống trên đống lửa, toàn bộ bãi sông thoáng chốc liền ồn ào.

Hạng Trang cũng ngồi trên cỏ, vừa nhận bánh mạch của Tấn Tương đưa qua cắn một cái, sau đó thì uống ngụm nước lạnh lớn nhai nuốt, Doanh Trinh đang ở cách đó không xa mặt mày nhăn nhó nhìn lều trại dựng lên, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng ôi chao, về việc này Hạng Trang lại nhắm mắt bịt tai, cũng không cho vài nữ binh đi theo giúp đỡ.

Kỷ luật quân đội của quân Sở ở đó hết sức nghiêm ngặt, lúc không đánh giặc, tước vị càng cao thì địa vị càng cao, có thể hưởng thụ cuộc sống đầy đủ sung túc, nhưng khi xuất chinh bên ngoài, quân Sở từ Thống soái cho tới tiểu tốt đều là bình đẳng, vừa rồi Hạng Trang cũng chẳng phải tự tay tháo yên ngựa, mắc lều trại đấy sao? Hiện tại đang gặm chẳng phải cũng là bánh mạch? Nước uống cũng là nước lạnh?

Thật ra trong túi vải buồm có bốn túi da dê rượu trắng, tuy nhiên đó là chuẩn bị cho chiến mã mà không phải cấp cho các tướng sĩ uống.

Ngựa chiến của kỵ binh quân Sở thuộc loại ngựa Mông Cổ cải tiến, tính thích ứng tốt, bình thường có thể ăn cỏ xanh ngay tại chỗ, tuy nhiên lúc sau khi hành quân đường dài hoặc xung phong ở cường độ cao thì nhất định phải cho chiến mã ăn ngũ cốc tinh chế, nếu không chiến mã sẽ sụt ký, mà ngũ cốc tinh chế của chiến mã thực ra là hoa màu của con người, nếu có thể trộn lẫn với rượu trắng thì hiệu quả càng tốt.

Sở dĩ Hạng Trang cùng tướng sĩ bình thường cùng nhau ăn lương khô, uống nước lạnh, lại không chỉ là vì lôi kéo lòng người, mà là có thêm nguyên nhân của mức độ sâu xa, Hạng Trang là muốn cùng binh lính đồng cam cộng khổ, kịp thời nắm vững thể trạng của tướng sĩ toàn quân cùng với tình trạng tâm lý, để có thể định ra sửa chữa xác thực, đồng thời cũng có kế hoạch tác chiến có tính mũi nhọn.

Gặm hết nửa chiếc bánh mạch, Bách Lý Hiền mới thở hổn hển mà đi tới trước mặt Hạng Trang.

Bách Lý Hiền có lẽ là một người có đặc quyền duy nhất trong hai vạn tướng sĩ quân Sở, đây cũng là chiếu chỉ Hạng Trang riêng biệt đã từng chiếu, bởi vì Bách Lý Hiền đã hơn bốn mươi tuổi, thân thể hắn lại không bằng các võ tướng như Bách Lý Mậu, Do Uyên, Hạng Trang e sợ cho y trong cuộc hành quân đường dài mệt đến chết, cho nên mới mở cho y trường hợp đặc biệt.

Tuy nhiên dù có thân binh chăm sóc bằng mọi cách, Bách Lý Hiền quả thực cũng chịu không nổi.

– Tử Lương, ngồi xuống bên này.

Hạng Trang nghiêm túc ra hiệu Bách Lý Hiền ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi:

– Ngươi có khỏe không?

-Vẫn khỏe, chịu đựng được.

Bách Lý Hiền ngồi ở bên cạnh Hạng Trang, vừa thoải mái duỗi thẳng hai chân, sau đó vừa xoa sườn đùi vừa cười nói:

– Ôi, đã nhiều năm không cưỡi qua ngựa rồi, cưỡi đi không nhanh được.

– Quả nhân cũng gần như thế.

Hạng Trang cười khổ lắc đầu, con người là vậy đó, rời xa thì rất dễ dàng, nhưng khi lại nhập vào thì lại rất khó, trước kia lúc mang theo mấy ngàn tàn binh chạy trốn khắp nơi, khổ cực mệt mỏi đến mấy cũng không hề gì, nhưng để sống những ngày lành tháng tốt sau khi qua mười mấy năm an nhàn sung sướng, cưỡi ngựa hành quân đều trở thành việc cực khổ.

Lúc hai bên quân thần đang nói chuyện phiếm, Hô Diên bỗng nhiên tiến lên bẩm báo:

-Đại vương, Tướng quốc Hoài Nam Khoái Triệt tới thăm hỏi.

– Ồ, Khoái Triệt? Mau, mau mau cho mời!

Nói rồi ngừng một lát, Hạng Trang bỗng đứng thẳng người lên, gọi Hô Duyên Chính Đức đang định xoay người đi, nói:

– Đợi đã, vẫn là quả nhân đích thân nghênh đón, Tử Lương, ngươi cùng quả nhân đi một chuyến.

Trong ánh lửa yếu ớt, vẻ mặt phức tạp của Khoái Triệt quan sát binh lính quân Sở ồn ào trên bãi sông.

Hai vạn quân kỵ binh dũng mãnh giống như châu chấu xông vào Hoài Nam quốc, tuy nói không có đốt giết cướp bóc, nhưng trận đánh lớn như vậy không thể không làm kinh động đến quân thần Hoài Nam, quân thần Hoài Nam cũng không thể không lo lắng, nhìn thấy kỵ binh Sở quốc tiến thẳng vào Bành Thành, lại chậm chạp không thấy sứ giả Sở quốc đến báo cho biết ý đồ quân Sở trước đó, Anh Bố rốt cục ngồi không yên.

Kỵ binh Sở quốc muốn làm gì? Hạng Trang hắn muốn làm gì?

Nguy cấp trước mặt, Anh Bố rốt cục cũng rời khỏi hậu cung Xuân Uyển, cũng dứt bỏ rượu ngon cùng với mỹ nhân, vừa nghiêm lệnh tăng thêm cấm quân canh giữ Bành Thành, vừa triệu tập binh lính các nơi, lại phái Khoái Triệt khẩn cấp đến đội quân kỵ binh, trước tiên thăm dò hàm ý của Hạng Trang rồi sẽ tính sau.

Từ trên người những tướng sĩ quân Sở trước mắt này, Khoái Triệt nhất thiết cảm nhận được một loại áp lực rất hùng mạnh, không sai, đó chính là áp lực, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc ầm ĩ cười to, hoặc mải miết ăn, hoặc ngưng mi trầm tư, nhưng đều toát ra một khí thế làm người ta hoảng sợ, không hề nghi ngờ, đây là một đám chiến sĩ khát máu mong ngóng chiến tranh.

Khoái Triệt không thể tưởng tượng, lúc bọn người kia được phủ thêm chiến giáp, bước lên chiến mã, lại đưa ra hoàn thủ đao tấn công kêu gào về phía trước, thanh thế sẽ đến mức như thế nào? Nhưng Khoái Triệt biết, chính là đội quân kỵ binh dũng mãnh này, tại cuộc chiến ác liệt Hoài Nam này suýt nữa đánh tan bởi chủ soái Hàn Tín, nếu lúc ấy có Hạng Trang tự mình lĩnh quân, có lẽ Hàn Tín này đã bị bắt.

Tự nhiên, trong đầu Khoái Triệt dâng lên một nghi vấn, nếu có một ngày quan hệ giữa nước Sở cùng Hoài Nam trở nên ác liệt, quân Hoài Nam có khả năng ngăn chặn một đội kỵ binh hung hãn như vậy không? Dưới bầu trời đêm u ám, Khoái Triệt im lặng lắc đầu, đáp án rõ ràng là không, dù là cấm quân tinh nhuệ nhất của Hoài Nam cũng không chịu nổi một kích của đội kỵ binh trước mắt này.

Lại liên tưởng đến tiểu môn hạ sau khi đi sứ nước Sở quốc trở về miêu tả về đất Sở, Khoái Triệt không khỏi buồn bã tựa như mất mát.

Cổ nhân nói, một quốc vương muốn có thành tích, ngoài trừ tốt ra còn phải vận thế tốt, không ai hiểu, một mưu sĩ muốn có thành tích lại càng khó, ngoài trừ tốt ra còn phải có được sự may mắn, càng cần có anh chủ tốt! Tạo hóa trêu đùa lòng người, Khoái Triệt hắn trước là Hàn Tín, sau là Bành Việt, tiếp đó lại lại Anh Bố, cũng là nhiều lần không được anh chủ tốt.

Những tiếng bước chân hỗn độn mà vừa cấp bách bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Khoái Triệt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đang ở dưới sự vây quanh các thân binh trẻ tuổi bước nhanh về phía mình, Khoái Triệt mặc dù không nhận biết người này, nhưng chỉ nhìn trận này liền biết ngay không thể nghi ngờ gì nữa chính là Sở Vương Hạng Trang.

Lập tức Khoái Triệt tiến lên thật sâu vái chào, nói:

-Phạm Dương Khoái Triệt, tham kiến Đại vương

Bách Lý Hiền đi theo sau Hạng Trang khẽ cười, nhìn là biết đó là một mưu sĩ được rèn luyện hàng ngày, từ câu từ giới thiệu của Khoái Triệt “Phạm Dương Khoái Triệt”, Bách Lý Hiền đã lĩnh hội được ý tứ bên ngoài. Thoạt nhìn là biết Khoái Triệt lăn lộn ở nước Hoài Nam cũng không được như ý, tin tức thế thật tốt, ha hả.

Hạng Trang tiến lên hai bước đỡ lấy Khoái Triệt, cười nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Khoái Triệt tiên sinh, quả nhân thật là ngưỡng mộ ngươi đã lâu, ha ha.

– Hổ thẹn.

Khoái Triệt nhân tiện đứng lên, nhìn về hướng Bành Thành phía xa chắp tay vái chào, nói tiếp:

– Đại vương, tại hạ này đến chính là phụng lệnh Vương ta muốn hỏi ý quý quân muốn đi nơi nào? Có cần quốc gia của ta cung cấp lương thảo cho quý quân không?

Hạng Trang xoay người chìa tay, mỉm cười nói:

– Tiên sinh, đây không phải chỗ nói chuyện, hãy đi vào lều trướng của quả nhân được không?

Khoái Triệt sao cũng được, thản nhiên nói:

– Nếu Đại vương có mệnh, tại hạ lại không dám không theo?

Bành Thành, hoàng cung.

Hoài Nam vương Anh Bố và Chu Kiến, Phì Thù và văn võ đại thần vẫn đợi đến quá nửa đêm, trước sau không thấy Khoái Triệt trở về.

Anh Bố không khỏi có chút sốt ruột, nhìn quanh mọi người hỏi:

– Chư vị ái khanh, các ngươi nói xem, Tướng quốc có thể hay không đã bị thằng nhãi Hạng Trang bắt đi rồi không?

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, thật đúng là có khả năng này.

Quân Sở lần này xâm nhập Hoài Nam vốn cũng rất khả nghi, nếu Hạng Trang thật sự là đến tấn công nước Hoài Nam, như vậy thì Khoái Triệt lần này đi chẳng khác gì tự mình chui đầu vô lưới, Hạng Trang sao có thể thả hắn trở về?

Khi Anh Bố và các đại thần đang đa nghi như Tào Tháo, Thân quân Giáo úy Lợi Kỷ bỗng nhiên đi nhanh vào, bẩm báo nói:

-Đại vương, Tướng quốc đã trở lại.

– Ồ, Tướng quốc đã trở lại?

Anh Bố vội la lên:

– Mau, mau mời Tướng quốc tiến đến thượng thư phòng.

Lúc Khoái Triệt tiến vào thư phòng, đám người như Anh Bố, Chu Kiến, Phì Thù rõ ràng là ngửi thấy được vị rượu nồng nặc từ trên người hắn, Anh Bố thoáng chốc liền chau mày, trầm giọng nói:

-Tướng quốc, ngươi uống rượu?

Giờ khắc này, trong lòng Anh Bố khá là không thoải mái, hắn ở nhà lo lắng đề phòng, Khoái Triệt người này lại ở trong quân doanh quân Sở cùng Hạng Trang uống rượu mua vui?

Khoái Triệt nói không cần nghĩ ngợi:

-Đúng vậy, Sở Vương mời, thần không dám từ chối.

– Không dám từ chối?

Chu Kiến lạnh lùng nói:

– Chỉ sợ là không muốn từ chối? Khoái Triệt, ngươi có phải thấy sức mạnh quốc gia Hoài Nam ta mệt mỏi, quân lực không phấn chấn, cho nên muốn ôm chân của Sở vương?

– Chu Kiến!

Khoái Triệt giận giữ nói:

– Ngươi đừng ăn nói bừa bãi nói xấu bổn tướng!

Lúc Chu Kiến đang muốn ăn miếng trả miếng thì lại bị Anh Bố ngăn lại, lập tức Anh Bố lại hỏi Khoái Triệt:

– Tướng quốc, nếu ngươi cùng Hạng Trang đều uống rượu, chắc là lúc vui lời nói thật, quân Sở đến Bành Thành, rốt cuộc muốn như thế nào?