Chương 522: Bạch Mặc, ngươi còn non lắm

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không qua mấy ngày, Hàn vương Hàn Tín, Triệu vương Trương Ngao tự tay viết thư dùng tám trăm dặm cấp tốc gửi đến Vị Ương cung tại Hàm Dương. Hán Vương Lưu Hằng không dám chậm trễ vội vàng phái Lâm vệ gọi Bạch Mặc, Trần Bình vào hoàng cung.

Truyền đọc xong thư của Hàn Vương, Triệu Vương, Bạch Mặc trầm ngâm không nói gì, Trần Bình lại nói:

– Thật sự là không ngờ hai tiểu thương này lại có thủ đoạn thông thiên như vậy, có thể được Hàn Vương, Triệu Vương đến cứu binh, hừ.

Hán Vương Lưu Hằng trải qua một năm rèn luyện, hơn nữa lại có tích lũy khi còn làm Thái Tử, đã dần dần có chủ kiến xử lý chính vụ, lập tức nói với Bạch Mặc, Trần Bình:

– Tướng phụ, Thái sư, hai tiểu thương nhỏ này không đáng nhắc đến, nhưng hiện tại nếu đã khiến cho Hàn Vương cùng Triệu Vương chú ý đến, vậy thì là chuyện lớn giữa các nước với nhau, không thể khinh thường.

Bạch Mặc thở dài nói:

– Xin đại vương yên tâm, thần và Thái sư sẽ xử lý tốt chuyện này.

Bạch Mặc biểu lộ thái độ, Lưu Hằng không nói thêm gì nữa, lập tức dặn dò hai người vài câu rồi đứng lên rời đi.

Bạch Mặc, Trần Bình cũng nhau xuất cung, Trần Bình vừa đi vừa nói chuyện:

– Thừa tướng, Hàn vương và Triệu vương đã tham dự vào, chỉ sợ chúng ta không làm gì được, có lẽ đành phải đi gặp bọn họ nói chuyện?

– Bàn bạc thì chắc chắn rồi, nhưng không thể nhượng bộ.

Bạch Mặc thở dài, nói tiếp:

– Tuy nhiên, hẳn là Phùng Quý, Quán Trọng đã nhận được thư của Hàn Vương, Triệu Vương, hơn phân nửa sẽ không rao giá trên trời giống như lúc trước nữa, chỉ có điều, kết quả cũng sẽ không như chúng ta mong muốn, chỉ có thể là cục diện hòa thôi.

– Chúng ta vất vả tìm cách mấy tháng trời, cuối cùng lại để cho hai người này kiếm được lợi ích lớn, đích thật khiến người ta tức giận.

Trần Bình kêu lên, nói tiếp:

– Tuy nhiên, nói gì thì nói, chỉ cần có thể trả hết được tám trăm ngàn thạch lương thực đã mượn, lại đem năm trăm ngàn thạch trở về kho cũng đã không sao, tốt xấu gì ngân khố quốc gia cũng có lợi nhuận, không đến mức mất công toi.

Điểm mấu chốt của Bạch Mặc là mười ngàn vạn tiền 150 vạn thạch, mà đối phương lại chào giá là 900 triệu tiền 150 vạn thạch. Nhưng vậy đem song phương gộp lại, kết quả sau cùng rất có thể là năm mươi ngàn vạn tiền 150 vạn thạch, chia đều giá cả là ba trăm ba mươi tiền. So sánh với việc Bạch Mặc bán ra mỗi thạch bốn trăm tiền chia đều giá cả, đích xác là có chút lợi nhuận.

Trái lại đối phương cái gì cũng không làm, chỉ lôi kéo ba mươi vạn thạch lương thực gạt một vòng, tức thì từ toàn bộ Quan Trung ôm được 150 vạn thạch lương thực, nhưng lại không mất một văn tiền nào, ồ không đúng, bọn họ không chỉ không tốn một đồng tiền nào, thậm chí còn từ Quan Trung chiếm không được năm trăm triệu tiền, lợi ích lớn như vậy, quả thật chính là trắng trợn cướp đoạt.

Đúng như Bạch Mặc dự đoán, quả thật Phùng Quý, Quán Trọng đã nhận được thư gấp trong nước, bởi vậy mà lần này cuộc đàm phán vô cùng thuận lợi, song phương thậm chí còn không tiến hành thăm dò mà thực tiếp đi vào trọng tâm, hiệp nghị do nước Hán trả gia năm ngươi ngàn vạn tiền mua vào 150 vạn thạch lương thực rất nhanh được ký kết.

Vốn Bạch Mặc chỉ muốn ký hiệp nghị bằng miệng, nhưng dưới sự kiên trì của Phùng Quý, Quán Trọng, cuối cùng đã ký hiệp nghị bằng băn bản, ký tên, kéo theo phong ba thị trường trong nửa tháng đã được hóa giải. Nhưng Bạch Mặc lại không biết, hắn vất vả mới từ trong hầm leo ra được, sát sau đó lại tiến vào một cạm bẫy sâu hơn.

Nhìn Bạch Mặc, Trần Bình đi xa dần, Phùng Quý, Quán Trọng cười âm hiểm.

***

Ngày hôm sau, Thái Thương lệnh Hàm Dương chạy đến trước mặt Bạch Mặc khóc lóc kể lể, nói là hai đại thương nhân bán lương thực từ chối lấy hoàng kim, chỉ đồng ý lấy tiền ngũ thù để thanh toán lương thực. Trước đây, bởi vì Bạch Mặc bớt việc mà cấp cho nhà kho Hàm Dương một lượng hoàng kim lớn để mua lương thực, dựa theo nước Sở hiện thời một lượng hoàng kim tương đương với ba nghìn tiền, tổng cộng đã cấp cho nhà kho Hàm Dương sáu mươi vạn bảy ngàn lương hoàng kim.

– Ngươi nói cái gì?

Bạch Mặc ngạc nhiên nói:

– Hai đại thương nhân bán lương thực không ngờ từ chối hoàng kim?

Thái Thương lệnh gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

– Bọn họ nói, Đại vương chiếu lệnh Quan Trung cấm lưu thông hoàng kim, bởi vậy bọn họ cũng không thể vi phạm chiếu lệnh của Đại vương, cho nên không thể nhận hoàng kim.

– Đây là chuyện gì?

Trần Bình đang nghị sự với Bạch Mặc ở Tướng phủ, giận giữ nói:

– Chiếu lệnh của Đại vương chỉ nhằm vào thương gia Quan Trung, bọn họ là thương gia nước Triệu, Hàn, dựa vào cái gì mà không nhận hoàng kim?

Bạch Mặc lại như ngửi thấy mùi âm mưu gì đó, lập tức trầm ngâm không nói.

– Dù sao chúng ta cũng không thể chỉ trích bọn họ đúng không? Bất kể thế nào, bọn họ cũng chỉ là thi hành theo chiếu lệnh Đại vương, chúng ta cũng không so đo nên quá mức.

Thái Thương lệnh cười khổ lắc đầu, lại quay sang nói với Bạch Mặc:

– Thừa tướng, nếu không hạ quan vẫn đem đủ hoàng kim trả về ngân khố, lại từ ngân khố quốc gia lĩnh ra đủ năm mươi ngàn vạn tiền ngũ thù?

– Ngươi không hiểu sao?

Trần Bình tức giận nói:

– Ngân khố quốc gia không có nhiều tiền ngũ thù?

Thái thương lệnh sửng sốt, không hiểu nói:

– Trước đây Thừa tướng bán lương thực, không phải được 150 ngàn vạn tiền sao?

Trần Bình chỉ vào Thái Thương lệnh, cười khổ nói:

– Thừa tướng bán lương thực được 150 ngàn vạn tiền là thật, nhưng trong đó hơn phân nửa thu về đều là hoàng kim, tiền ngũ thù chưa đến hai mươi ngàn vạn tiền, hơn nữa trong quốc khố dù có tiền ngũ thù thì cũng chỉ có ba mươi ngàn vạn tiền ngũ thù, sao có thể đủ năm mươi ngàn vạn tiền được?

Thái thương lệnh nghiêm mặt lại:

– Thái sự, vậy phải làm thế nào?

Thấy Bạch Mặc trầm ngâm không nói, Trần Bình nói:

– Vậy đi, lão phu theo ngươi đi Tam Giang Khẩu một chuyến.

Thái Thương lệnh quỳ ngồi dậy, thở dài nói cảm ơn:

– Vậy thì làm phiền thái sư đi một chuyến rồi.

***

Tư Mã Quý kích động đi vào thư phòng, nói với Tư Mã Trọng:

– Nhị ca, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!

Tư Mã Trọng buông quyển sách, ngạc nhiên hỏi:

– Tam đệ, Quan Trung xảy ra chuyện gì rồi khiến đệ hưng phấn như thế?

Tư Mã Quý vung ống tay áo, quỳ ngồi xuống đối diện với Tư Mã Trọng, cười to nói:

– Vừa mới nhận được tin tức, không ngờ hai đại thương nhân bán lương thực Phùng Quán từ chối nhận hoàng kim, cái gì mà thi hành theo chiếu lệnh của Hán vương, ha ha ha.

Tư Mã Trọng nhíu nhíu mày, sắc mặt có phần có chút không vui, nói:

– Việc này có gì mà vui?

Tư Mã Quý nói:

– Nhị ca, chẳng lẽ huynh không phát hiện ra gì trong đó sao? Nói thật cho huynh biết, tên Bạch Mặc này gặp phiền toái lớn rồi, chỉ cần nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc của Bạch Mặc, tiểu đệ đã không kìm nén được niềm vui, ha ha.

– Bạch Mặc có phiền toái lớn?

Tư Mã Trọng không hiểu nói:

– Hai đại thương nhân bán lương thực từ chối hoàng kim thì hắn có phiền toái gì?

Thấy Tư Mã Trọng vẫn không hiểu, Tư Mã Quý đành phải kiên trì giải thích:

– Nhị ca huynh xem, hai đại thương nhân bán thương thực Phùng, Quán chỉ đồng ý dùng tiền ngũ thù để giao dịch, nhưng trong quốc khố Đại Hán lại không có nhiều tiền ngũ thù như vậy, cuối cùng phải làm thế nào? Tất nhiên Bạch Mặc hoặc Trần Bình sẽ ra mặt cùng thương lượng với hai đại thương nhân bán lương thực để hiệp nghị dùng hoàng kim để thanh toán. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tư Mã Trọng gật đầu lại lắc đầu, nói:

– Vậy thì hình như cũng không vấn đề gì?

– Không vấn đề?

Tư Mã Quý cười nói:

– Nhị ca, lúc này vấn đề lớn rồi.

Tư Mã Trọng không có thiên phú về buôn bán, lập tức la lên:

– Tam đệ, đệ đừng thừa nước đục thả câu nữa.

Tư Mã Quý cười cười, rồi mới lên tiếng:

– Nếu như Trần Bình hay Bạch Mặc ra mặt, cuối cùng Phùng, Quán tất nhiên sẽ đồng ý nhượng bộ, đồng ý lấy hoàng kim nước Hán thanh toán tiền mua lương thực, tuy nhiên giá cả giữa hoàng kim so với tiền ngũ thù chưa hẳn là một lượng đổi ra bốn ngàn tiền thông hành ở các quốc gia. Nhị ca huynh nói xem, Phùng Quán sẽ đưa ra một cái giá như nào với Bạch Mặc?

***

– Ngươi nói cái gì?

Trần Bình quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, trừng mắt với Phùng Quý, âm thanh lạnh như băng cơ hồ từ trong khe hàm răng của ông ta toát ra:

– Một lượng hoàng kim đổi bằng một ngàn tiền?

Nếu dựa theo giá cả đổi ra này, Bạch Mặc bán lương thực đoạt được mười lăm vạn lượng vàng chỉ có thể đổi được mười ngàn vạn năm mươi triệu tiền, hơn nữa trực tiếp thu vào hai mươi ngàn vạn tiền thì cũng chỉ có hơn ba mươi ngàn vạn năm nghìn tiền, khoảng cách quá xa so với năm mười ngàn vạn tiền. Muốn bổ sung, còn phải từ trong quốc khố xuất ra mười lăm vạn lượng vàng, vậy chẳng phải đem vét sạch ngân khố quốc gia rồi sao?

Phùng Quý thản nhiên:

– Thái sư, đây là quá hợp lý rồi.

Quán Trọng cũng phụ họa nói:

– Đúng vậy thái sư, gần đây nước Sở áp dụng chính sách buôn bán đối với các quốc gia, số lượng hoàng kim chảy ra rất lớn, giá cả so với tiền ngũ thù đã giảm xuống rất nhiều, đương nhiên, giá cả quốc nội nước Sở ổn định, nếu thái sư có cách đem số hoàng kim này vận chuyển đến nước Sở, nói không chừng có thể có được giá cả tốt.

– Phùng tiên sinh, ngươi nói gì vậy?

Trần Bình nghe vậy giận dữ.

Nếu quả thật Trần Bình có biện pháp đem hoàng kim lén vận chuyển vào nước Sở, còn phải ở trong này nói những lời vô nghĩa với Phùng, Quán?

Phùng Quý giang tay ra, cười khổ nói:

– Nếu Thái sư cũng không có biện pháp lén vận chuyển hoàng kim vào nước Sở, vậy chúng ta lại càng không có biện pháp, cho nên chỉ đành phải đưa ra giá này, xin thái sư thông cảm.

– Đây rõ ràng là các ngươi cướp đoạt!

Trần Bình cả giận nói

– Bản Thái sư tuyệt sẽ không đồng ý.

Việc nước Sở áp dụng sách lược đoạt tính buôn bán của các quốc gia là sự thật, giá cả hoàng kim của các quốc gia so với tiền ngũ thù luôn luôn thấp hơn cũng là sự thật, nhưng giá thấp nhất cũng chỉ dao động một lượng vàng là khoảng 3600 tiền, chưa bao giờ xuống đến 3500 tiền, nhưng Phùng Quý lại yêu cầu một lượng vàng tương đương với một ngàn tiền, thật là quá độc ác.

– Thái sư, không cần phải nói những lời khó nghe vậy chứ? Chúng ta có thể không bắt ép các ngươi, lại càng không có năng lực như thế. Nếu thái sư cảm thấy chúng ta không biết điều, thật sự có thể không đổi lấy giá như này, hoàn toàn có thể không để tâm tới, chỉ cần các người lấy năm mươi ngàn vạn tiền để thanh toán, chúng ta vẫn tuân thủ theo giá cả đã định trước đó.

Lời nói của Phùng Quý rất êm tai, nhưng trong lòng lại cười lạnh:

– Lão tử đang cướp đó, ngươi làm gì được ta? Chỉ cần ngươi không lấy ra đủ tiền ngũ thù, ngươi đáng bị lão tử cướp đoạt, hừ hừ, Bạch Mặc, ngươi còn non lắm!

– Nực cười, quả thật nực cười!

Trần Bình vỗ án, phẩy tay áo bỏ đi.

Phùng Quý, Quán Trọng mỉm cười đứng dậy, nhìn về phía Trần Bình đi xa dần, hành lễ:

– Thái sư đi thong thả, không tiễn.

Tận đến khi không thấy bóng dáng Trần Bình nữa, Quán Trọng mới có chút lo lắng nói:

– Phùng huynh, chúng ta chào giá ác như vậy có quá mức hay không? Nếu chẳng may quân thần nước Hán thẹn quá hóa giận, vậy thì cũng không bù đắp đủ cái đã mất.

– Buôn bán mà, chẳng phải là rao giá trên trời, trả giá dưới đất sao? Một lượng vàng đổi một ngàn tiền là chào giá của chúng ta, cũng không phải là giá cuối cùng. Bạch Mặc, Trần Bình không hài lòng, có thể tiếp tục bàn bạc, nhưng chỉ là số lợi nhuận mà bọn họ mua lương thực nhất định phải nhả ra cho chúng ta.

Phùng Quý thản nhiên nói.