Chương 34: Đây mới chỉ là người thứ hai

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thi thể của Thuần Vu Hổ đã được đưa về đại doanh của quân Hán ở ngoài núi, hiện giờ đang nằm trước mặt Lưu Bang.

Lưu Bang đứng trước thi thể của Thuần Vu Hổ với vẻ mặt nặng nề, từ trong tròng mắt như đang bốc lên hai ngọn lửa ma quái. Đầu tiên là Phàn Khoái, bây giờ là Thuần Vu Hổ, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, đã có hai người anh em lâu năm rời bỏ y, liệu có phải sẽ còn có người phải bỏ y mà đi nữa không?

Hạng Trang? Hạng Trang! Quả nhân không giết ngươi thì không phải là người!

Trần Bình, Trương Lương đứng sau lưng Lưu Bang cũng mang vẻ mặt rất nặng nề.

Việc Hạng Trang để lại chiến thư trên thi thể Thuần Vu Hổ thì đã đành, chẳng qua cũng chỉ là lời hù dọa vậy thôi, không thể coi là thật, nhưng biểu hiện của quân Sở quả thật là đã vượt ra ngoài dự liệu của hai người bọn họ. Ngay cả Trương Lương cũng không hề nghĩ tới là quân Sở dám chui vào rừng già! Phải biết rằng đó chính xác là rừng sâu núi thẳm, ngay cả tiều phu hay thợ săn cũng không dám tùy tiện mạo hiểm tiến vào, thế mà quân Sở dám, mà lại còn chia nhóm ra nữa chứ!

Trương Lương thở dài một hơi, tiến tới thỉnh tội với Lưu Bang:

– Thần suy xét không chu toàn, xin đại vương trách tội.

– Tử Phòng, quả nhân biết việc này không thể trách ngươi.

Lưu Bang khẽ khoát tay, nói:

– Ai cũng không thể ngờ tới là dư nghiệt Hạng Sở lại dám chia nhóm lủi vào trong rừng rậm!

– Quả vậy, điều này quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng ra.

Trần Binh gật đầu, nói theo:

– Đại vương, Tử Phòng huynh, hai người nói thử xem, mấy ngàn tàn binh bại tướng của Hạng Trang sẽ làm thế nào mà mang vác quân nhu sau khi lủi vào rừng? Rồi làm thế nào để tập kết lại? Nếu không tập kết được hết lại thì tiếp theo hắn sẽ làm thế nào? Bên người Hạng Trang chỉ còn lại vài trăm người, thì có thế làm gì được?

– Hoặc giả bọn chúng muốn thế này mà giằng co với chúng ta?

Lưu Bang bỗng nhiên nhíu mày, nói:

– Nếu đúng vậy thì cũng phiền toái lắm đây.

– Sẽ không đâu.

Trương Lương khát tay, thản nhiên nói:

– Quân Sở chắc chắn chỉ tạm thời rúc vào rừng rậm thôi, nếu bọn chúng cứ tiếp tục len lỏi trong rừng mà trốn chạy thì chẳng cần đến quân ta đi truy đuổi, bọn chúng cũng tự khắc tan tác. Nói cho cũng quân Sở cũng chỉ là người, đâu phải dã thú, sao có thế ẩn nấp lâu trong rừng được.

Khương Tế mang theo năm mươi quân tinh nhuệ, đang cố sức leo núi.

Sắp đến đỉnh núi rồi, những cây cối cao lớn đã dần dần ít đi, những bụi cây rậm ngày càng nhiều lên, đặc biệt là những bụi cây gai phân bố ở khắp nơi, chúng trở thành chướng ngại vật lớn nhất của quân Sở. Thường thì quân Sở chỉ có mỗi một cách là dùng đao kiếm phạt các bụi gai đi để mở lấy một con đường, điều duy nhất đáng mừng là đỉnh núi đã ở ngay trước mắt.

Khi Khương Tể phạt xong bụi gai cuối cùng, để đặt chân lên đỉnh núi, y không khỏi thở phào một hơi.

Nhìn quanh bốn phía, vô số những ngọn núi xung quanh giống như những thần tử đang triều bái đế vương, phủ phục xung quanh ngọn núi này, không sai, ngọn núi dưới chân y đây chính là ngọn núi cao nhất trong vòng mấy mươi dặm quanh đây!

Lúc này, năm mươi quân tinh nhuệ cũng nô nức trèo lên.

Năm mươi tinh binh vừa mới thoát khỏi khu rừng rậm âm u, thoắt chốc bước lên đỉnh núi thoáng đãng, người nào cũng cảm thấy lồng ngực như được rộng mở, không kiềm được sự phấn khích mà tru vang bốn phía.

Đợi năm mươi quân tinh nhuệ đều xả hơi xong, Khương Tể mới nói:

– Đủ rồi, hét vài tiếng là được rồi, mẹ kiếp đừng có ở đó mà hét không ngừng nữa. Nhanh lên, năm người một nhóm, đi nhặt củi khổ đi!

Năm mươi quân tinh nhuệ đồng thanh đáp “rõ” rồi lập tức nhận lệnh đi liền.

Trời sắp chuyển tối, cũng là lúc năm mươi quân tinh nhuệ nô nức trở về đỉnh núi, người nào người nấy đều vác trên lưng một bó củi lớn. Khương Tế bèn cho xếp năm mươi bó củi khô thành một đống, đợi sau khi trời tối hẳn, sẽ dùng đá lửa mồi cháy bó giẻ tẩm nhựa thông mang theo, rồi ném vào đống củi khô.

Không đầy nháy mắt, đống củi khô đã bùng lên cháy dữ dội.

Sau khi đốt xong đống lửa, Khương Tế và năm mươi quân tinh nhuệ bèn lui ra một tảng đá lớn cách đó không xa, rồi chăm chăm nhìn vào màn đêm càng lúc càng buông xuống dày đặc bốn xung quanh.

Đột nhiên, trong màn đêm phía trước sáng lên một ánh lửa.

– Tướng quân mau nhìn xem, phía trước có ánh lửa, đó là người của ta!

Một tên lính mắt hí nhìn thấy, cao hứng nhảy bật dậy, nhanh nhảu báo cáo với Khương Tế.

Hiện giờ Khương Tể đã được thăng chức lên Giáo úy, miễn cưỡng cũng có thể gọi là tướng quân rồi.

Về chế độ cấp bậc của quân Sở về cơ bản là dựa theo chế độ của quân Tần trước kia:

Năm người thành một ngũ, đứng đầu là ngũ trưởng.

Mười người thành một thập, đứng đầu là thập trưởng.

Mười lăm người thành một đội, đứng đầu là đội trưởng.

Một trăm người thành một truân, đứng đầu là truân trưởng.

Lấy một số truân nhất định lập thành một Khúc, đứng đầu là quân Hầu.

Lấy một số Khúc nhất định lập thành một bộ, đứng đầu là Tư Mã.

Lấy một số bộ nhất định lập thành một doanh, đứng đầu là Giáo úy hoặc tướng quân.

Một số doanh nhất định tạo thành đội quân, đứng đầu là tướng quân!

Thêm một lúc nữa, bốn bề khắp núi đều nổi lên ánh lửa, tổng cộng có chừng bảy tám chỗ.

Thêm khoảng thời gian chừng nửa tuần trà, trên một đỉnh núi nào đó trong màn đêm chợt nổi lên ba đống lửa, ba đống lửa tạo thành hình chữ “phẩm” đang bốc cháy ngùn ngụt, xa gần mấy mươi dặm đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng!

– Ở đó kìa, thượng tướng quân ở bên đó! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Năm mươi quân tinh nhuệ hào hứng kêu lên.

– Thấy rồi, mau ghi nhớ phương hướng!

Nói dứt lời, Khương Tế cũng ngửa cổ nhìn lên bầu trời sao, rồi lại nhìn xuống ba đống lửa phía trước để đối chiếu phương hướng, nhớ thầm trong đầu, rồi ra lệnh:

– Đi, mau xuống núi, lập tức bẩm báo cho tướng quân biết về vị trí của thượng tướng quân.

– Rõ!

Năm mươi quân tinh nhuệ đồng thanh đáp, rồi lập tức cầm đuốc đi men xuống núi.

Ba ngàn quân của Lương vương do Lưu Khấu dẫn đầu đang dựng trại nghỉ ngơi trong một hẻm nhỏ dưới chân núi.

Đêm qua uổng công chạy hết mấy mươi dặm đường núi, đến cuối cùng ngay cả một tên lính Sở cũng không bắt được, thật khiến cho Lưu Khấu buồn bực. Lúc đó nhóm quân Sở gần nhất cũng chỉ cách không đến trăm bước, thế mà chỉ có thể giương mắt lên nhìn bọn chúng lủi vào rừng chạy mất, lúc ấy Lưu Khấu thật sự muốn đuổi theo vào rừng, nhưng cuối cùng lại không dám.

Gặp rừng đừng vào, gặp giặc cùng đường đừng đuổi, những điều đó đều được giảng giải trong sách binh thư đó thôi!

(

Hơn nữa, quân của Lương vương đều mang theo đồ quân nhu nặng nề, quân lính có thể nhẹ nhàng lên núi, còn quân nhu thì không, chỉ e là tướng sỹ sẽ phải nhịn đói, tối đến ngủ ngoài trời, những chuyện này đâu thể giỡn chơi.

Lúc này đây, Lưu Khấu với tâm trạng buồn bực đang ôm vò rượu mà mượn rượu giải sầu.

Chử Thuần đang ngồi tiếp rượu bên cạnh đứng lên đi giải, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy trên đỉnh núi phía trước đang rực sáng ánh lửa, bèn quay lại nói với Lưu Khấu:

– Tướng quân, trên đỉnh núi đằng kia có ánh lửa!

– Lão tử nhìn thấy từ lúc nãy rồi.

Lưu Khấu tức giận nói:

– Chắc chắn là bọn dư nghiệt quân Sở trốn lên núi hồi sáng.

– Bọn mọi rợ phương nam này chân tay cũng lanh lợi ra phết đấy.

Chử Thuần đi giải xong, lắc lắc cái thứ đang lúc lỉu dưới quần một cái, càu nhàu nói:

– Không ngờ trèo được lên tận đỉnh núi cao như thế.

– Đừng để ý đến bọn chúng, cứ mặc bọn chúng uống gió tây bắc trên đỉnh núi đi, lão tử đây chẳng tin là bọn chúng có thể trốn trên đỉnh núi mãi mà không xuống, đợi bọn chúng xuống núi rồi, xem lão tử thu thập bọn chúng thế nào!

Nói đoạn, Lưu Khấu lại cầm võ rượu giơ về phía Chử Thuần, hét:

– Đến đây, đến đây, uống rượu tiếp.

Cách đó mười mấy dặm, năm trăm thân binh của Hạng Trang đang ẩn nấp nghỉ ngơi, chỉnh đốn trong một hẻm núi nhỏ.

Tất cả tướng sỹ đều ngồi tựa sát lại với nhau, ăn lương khô, uống nước trong ống trúc, binh khí được đặt ở vị trí chỉ cần đưa tay ra là lấy được, ngay cả trong lúc nghỉ ngơi ăn cơm, bọn họ cũng luôn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ.

Hơn nửa canh giờ sau, Kinh Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ, dẫn năm mươi quân tinh nhuệ trở xuống từ đỉnh núi.

Chẳng kịp hít thở, Kinh Thiên liền đi thẳng tới trước mặt Hạng Trang, vừa thở hào hển vừa bẩm báo:

– Thượng tướng quân, ba đống lửa đã được đốt lên đúng theo sự chỉ bảo của người, các ngọn núi xung quanh cũng đã thấy nổi lửa đáp trả, tiểu nhân đã đếm qua, tổng cộng chỉ có tám chỗ, có một nhóm quân không biết là chưa kịp đốt lửa hay là đốt rồi mà bị rừng cây che mất nên không thấy.

– Biết rồi.

Hạng Trang gật gật đầu, lại nói thêm:

– Mau ăn chút gì, rồi nghỉ ngơi đi.

– Rõ!

Kinh Thiên đáp một tiếng rồi dẫn theo năm mươi quân tinh nhuệ bước sang một bên nghỉ ngơi, ăn cơm.

Kế tiếp sẽ là chờ đợi, chờ đợi kéo dài. Bắt đầu từ sau nửa đêm, có sáu nhóm quân chạy vào rừng lúc đầu trở ra hội hợp, đến lúc trời sáng thì tám trong tổng số chín nhóm quân ban đầu đã về hội hợp, tận đến chiều tối, nhóm quân cuối cùng mới về đến, lúc này, gần năm ngàn người lại được tập kết lại với nhau giống như kỳ tích vậy!

– Thượng tướng quân, không, không về trễ quá chứ?

Tiêu Công Giác dẫn theo một nhóm quân về tới sau cùng, thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hạng Trang.

– Vẫn không quá muộn.

Hạng Trang thản nhiên nói:

– Nhưng toàn quân đang chuẩn bị nhổ trại xuất phát rồi, bản tướng quân nhiều nhất có thể giành cho bọn ngươi nửa canh giờ nghỉ ngơi thôi!

– Không cần đến nửa canh giờ.

Tiêu Công Giác ngang nhiên đáp lại:

– Chẳng phải là ăn miếng lương khô, uống ngụm nước thôi sao? Thời gian chừng đái một bãi là xong!

– Được, vậy thì nhanh lên!

Hạng Trang vừa khoát tay, Tiêu Công Giác cùng năm trăm binh sỹ nhanh chóng bắt đầu ăn uống nghỉ ngơi, quay người lại, Hạng Trang hướng ánh mắt nhìn ra ngoài sơn cốc, ngoài đó, có thể thấp thoáng nhìn thấy những đốm lửa lấp láy như sao.

Bỗng nhiên, trong đám cỏ phía trước mặt vang lên tiếng lao xao.

Kinh Thiên vừa vung tay lên, mười mấy tên thân binh tinh nhuệ đã lăm lăm cầm hoàn đao bước ra không một tiếng động.

Tiếng lao xao trong bụi cỏ mỗi lúc một gần, cuối cùng đám cỏ mé ngoài cùng không ngừng rung lên, ngay lúc đám người của Kinh Thiên chuẩn bị ra tay thì Cao Sơ dẫn theo hai tên thân binh vạch cỏ chui ra.

– Thượng tướng quân, đã rò thám rõ ràng rồi!

Cao Sơ quỳ một gối xuống đất, thấp giọng bẩm báo:

– Bên ngoài đó là quân Hán!

– Quân Hán? Chính là bọn chúng!

Hạng Trang vung tay rút đao, chỉ ra phía những đốm lửa trại phía xa xa, mặt hằn lên vẻ dữ tợn, ra lệnh:

– Truyền lệnh, các doanh trại chuẩn bị, nửa canh giờ sau nhổ trại xuất phát!

Buổi trưa ngày hôm sau, lúc Lưu Bang đang ngồi trong trướng uống rượu giải sầu cùng Trần Bình, Trương Lương, Hạ Hầu Anh đột nhiên dẫn hai tên thân binh khiêng một chiếc cáng bước vào.

Mặt Hạ Hầu Anh sụ xuống, không khác gì cha chết.

(

Lưu Bang bất giác như cảm thấy điều gì, lập tức rời bàn đứng lên, bước nhanh nhất có thể đến bên chiếc cáng, sau đó xoạt một tiếng lật giở tấm vải bố màu trắng đang phủ trên chiếc cáng ra, đập vào mắt Lưu Bang là một gương mặt quen thuộc, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó Lưu Bang bỗng thấy tối sầm trước mắt, thiếu điều chết ngất.

Ân Phục, lại một người anh em lâu năm, người cũng khởi binh với Lưu Bang y ở Phái huyện bỏ y mà đi!

Điều khiến Lưu Bang căm hận hơn nữa, là ở trên ngực Ân Phục cũng khắc chữ: Đây mới là người thứ hai!

Thị uy, đây rõ ràng là đang thị uy với y, lúc này đây, Lưu Bang như nhìn thấy Hạng Trang đang đứng trước mặt y, chỉ vào mặt ý mà hét lớn:

– Lưu Bang, đợi ta giết hết thân tín của người rồi, cuối cùng sẽ đến lượt ngươi!