Chương 404: Thế công thủ

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn Tín không hổ là thần tiên binh gia, vài chục năm tung hoành ngang dọc, thanh danh tuyệt đối không phải là đơn giản, ông ta vừa mới xuất hiện trên tổ xe, thậm chí còn chưa truyền đạt quân lệnh gì, sĩ khí của tướng sĩ quân Tề vốn đang giảm sút nghiêm trọng lập tức hoan hô như sấm dậy, sí khí cũng theo đó mà phục hồi.

Đợi khi Hàn Tín tiếp nhận quyền chỉ huy, lập tức chỉ huy liên quân khởi xướng tấn công mãnh liệt quân Sở.

Bởi vì sự xuất hiện của Hàn Tín mà khí thế liên quân tăng cao tới cực độ, đối mặt với liên quân tấn công mãnh liệt như thủy triều, Ngu Tử Kỳ đã tiếp nhận quyền chỉ huy từ trong tay Tất Thư không thể không hạ lệnh lui quân, triển khai tư thế toàn lực phòng ngự, bởi vì lúc này liên quân đang ở thế thượng phong, lúc này mà tấn công trực diện không phải là hành động sáng suốt.

Trên tổ xe cao ngất, Tất Thư đang ngầm truyền đạt quân lệnh.

Lại đối mặt với Hàn Tín, Tất Thư lúc này đã thong dong hơn ba năm trước rất nhiều, trình độ chỉ huy của Hàn Tín vẫn thâm hậu như vậy, thế tấn công của quân Tề vẫn linh hoạt, sắc bén, giảo quyệt như vậy. Nhưng Tất Thư cũng đã trưởng thành, bất kể Hàn Tín điều hành chỉ huy thế nào, bất kể quân Tề tổ chức tấn công xảo quyệt cỡ nào, đều bị Tất Thư thong dong hóa giải.

Trận hình quân Sở dù đang co rút lại nhưng không hề loạn chút nào.

Tây Khất Liệt hít một hơi thật sâu, nói với Tất Thư:

– Không hổ là Hàn Tín, không ngờ dựa vào bản thân mà thay đổi được thế cục của toàn bộ chiến trường, lực kêu gọi này, trình độ chỉ huy này thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Tử Xa Sư cũng chau mày kiếm lại, trầm giọng nói:

– Nhưng dù lực triệu tập của Hàn Tín thật cường thịnh, trình độ chỉ huy thâm sâu thế nào, trong lòng Hàn Tín hẳn hiểu rõ, Thượng Thượng Quân đã hoàn toàn không thua kém hắn ta. Đừng thấy hiện tại liên quân đã chiếm hết thế thượng phong, muốn phá hủy quân ta cũng là si tâm vọng tưởng!

Ngu Tử Kỳ nói:

– Rất rõ ràng, Hàn Tín vẫn còn chuẩn bị phía sau!

Tất Thư cười nói:

– Hàn Tín đang đợi, đợi một đội kỳ binh khác có thể gây cho hắn một niềm vui bất ngờ.

– Một lộ kỳ binh khác ư?

Ngu Tử Kỳ, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt lập tức mặt biến sắc:

– Ngoại trừ phục binh đại doanh tập kích bất ngờ, không ngờ Hàn Tín còn an bài một lộ phục binh khác?

Tất Thư an bài ở Phù Ly, trong quân có rất ít người biết, dù là Ngu Tử Kỳ là trọng tướng trong quân hay là Tấn Tương của Hổ Bí Quân cũng không hề biết, bọn họ tưởng rằng Hổ Bí Quân mai phục tại gần đây, đợi trận chiến trước mắt này vào đến phút quyết định thì sẽ xuất hiện giết ra, lại không ngờ Tất Thư có an bài khác nữa.

– Đúng, Hàn Tín còn an bài một lộ phục binh khác.

Tất Thư khẽ vuốt cằm, nói tiếp:

– Tuy nhiên, lộ phục binh này không phải sẽ gây cho hắn ta niềm vui bất ngờ, mà là tin dữ!

Nói tới đây, Hàn Tín hơi quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy như lướt qua mấy chục dặm hư không, rơi xuống thành Phù Ly thấp bé.

***

Phù Ly, đại chiến dĩ nhiên kết thúc.

Ba mươi ngàn quân Tề tuy rằng là cấm quân tinh nhuệ nhất của nước Tề nhưng dù tinh nhuệ nhất cũng không thể sánh với Hổ Bí Quân, bất kể là huấn luyện, tố chất từng binh sĩ hay là trang bị, Hổ Bí Quân đều vượt xa cấm quân nước Tề rất nhiều. Mấu chốt là cấm quân nước Tề đã ở dưới thành Phù Ly ác chiến suốt nửa ngày, tiêu hao thể lực và tinh lực rất nhiều.

Tấn Tương đem một đao chém Giáo úy quân Tề trước mặt thành hai nửa, khi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy quân Tề đã hoàn toàn sụp đổ, đang chạy trối chết khắp núi đồi, mà Hổ Bí quân thì đang đuổi giết! Rút hoành đao từ trên người Giáo úy quân Tề ra lau đi vết máu trên thân đao, Tấn Tương lại xoay người đi xuống thành lâu thấp bé.

Đối mặt như thế kết quả, Tấn Tương không thể không bội phục Tất Thư thần cơ diệu toán.

Tất Thư nghiêm lệnh Hổ Bí Quân không đến giữa trưa tuyệt không thể ra đánh là có lý. Bởi vì Tất Thư suy xét vô cùng đầy đủ, lấy tường thành Phù Ly thấp bé chưa tới hai trượng, dưới sự tấn công dũng mãnh của đại quân nước Tề, ba nghìn quân Thiết Đan coi giữ thành coi như cũng gần như là có thể đủ để thủ vững tới giữa trưa. Nói cách khác, lúc Hổ Bí Quân xuất kích thì là thời điểm quân Tề đang nhìn thấy thắng lợi.

Quân Tề đang từ thắng lợi chuyển nghịch đột ngột tình thế. Loại cảm giác từ trên cao rơi thẳng xuống vực sâu thật khổ sở đến mức nào, đặc biệt lại là những lão binh ý chí kiên định nhất cũng khó tránh khỏi sa sút tinh thần, hơn nữa quân Tề chém giết nửa ngày, thể lực tiêu hao rất lớn, mà Hổ Bí Quân lại nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, kết quả cuối cùng không nói cũng biết.

Cuối cùng, Hổ Bí Quân gần như là không đánh mà thắng phá huỷ cấm quân nước Tề!

Nếu Hổ Bí Quân xuất kích trước một canh giờ, cố nhiên có thể cứu được Thiết Đán và hầu hết quân coi giữ thành, nhưng khi đó cấm quân nước Tề vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng của sự thắng lợi, lúc lọt vào giáp công của Hổ Bí Quân tâm lý sẽ không chênh lệch quá lớn, lúc đó cấm quân nước Tề và Hổ Bí Quân khẳng định sẽ có một trận ác chiến, Hổ Bí Quân sẽ phải trả một cái giá mà tuyệt đối không chỉ có ba nghìn người không thôi.

Nói cách khác, Tất Thư lấy sự hy sinh của Thiết Đán và ba nghìn phủ binh để đổi lấy số lượng lớn Hổ Bí tinh nhuệ, vụ mua bán này tuyệt đối siêu giá trị! Nhưng Tấn Tương vẫn không thể tiếp nhận được sự máu lạnh của Tất Thư, nếu Tấn Tương hắn lĩnh quân, hắn thà rằng hy sinh nhiều Hổ Bí Quân cũng thề phải cứu Thiết Đán và quân coi giữ thành Phù Ly.

Tấn Tương nhận thấy, đây không phải là vấn đề đáng giá hay không, mà là vấn đề tín nhiệm và sự ủy thác giữa tình bằng hữu và đồng liêu.

Hôm nay ngươi thấy Thiết Đán chết mà không cứ, vậy sau này, người khác có thể thấy ngươi chết mà không cứu? Nếu tất cả mọi người đều chỉ suy xét lợi ích mà không có chút tình nghĩa huynh đệ, đồng liêu, vậy thật là quá ác nghiệt. Tấn Tương không hy vọng Hổ Bí Quân của hắn sẽ biến thành một đội quân ác nghiệt vô tình, tuyệt đối không hy vọng.

Từ trên đầu thành nhìn xuống, dưới đường cái và trong ngoài cửa thành thi thể quân Sở la liệt, Tấn Tương xiết chặt nắm tay lại thành quyền. Thượng Tướng Quân tuy rằng ngươi bảo tồn binh lực cho Hổ Bí Quân, cũng thay đại Sở tích lũy binh lực nhưng Tấn Tương ta tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà cảm kích ngươi, càng lại không coi ngươi là đồng liêu.

***

Sau nửa canh giờ, Tất Thư liền nhận được tin chiến thắng của Tấn Tương.

Sau khi nghe tin cấm quân nước Tề đại bại dưới tay Hổ Bí Quân tại dưới thành Phù Ly, Ngu Tử Kỳ, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt phấn chấn không ngừng.

– Hàn Tín hảo âm hiểm, không ngờ muốn đánh lén căn cứ lương thực của chúng ta.

Tây Khất Liệt nói:

– May mà Thượng Tướng Quân sớm có phòng bị, sớm địa đem Hổ Bí Quân mai phục tại ngoài thành Phù Ly, bằng không lần này phiền toái lớn.

Tử Xa Sư hiểu rõ ràng hơn Tây Khất Liệt, nói:

– Thượng Tướng Quân, cấm quân nước Tề bại vong, tin tức sau khi truyền về quân tâm liên quân tất sẽ dao động, không bằng hạ lệnh xuất kích đi, đánh bại Hàn Tín ngay vào lúc này.

– Không.

Tất Thư lại khoát tay áo, thản nhiên nói:

– Hàn Tín sẽ không để tin tức này truyền rộng ra, chúng ta phái ngươi kêu gọi đầu hàng cũng không có ai tin, cho nên, trận chiến hôm nay chúng ta chỉ thủ, không công!

***

Thế tấn công của liên quân càng linh hoạt, sắc bén. Tuy nhiên quân Sở vẫn vững như bàn thạch như cũ.

Anh Bố lau mồ hôi trên trán, quay sang nói với Hàn Tín:

– Tề Vương, quân Sở ngoan cường quá mức tưởng tượng, liên quân đều đã tấn công hai canh giờ, mà bọn họ không hề xuất hiện chút hiện tượng thất bại gì cả!

– Không sao.

Hàn Tín khoát tay áo, nói:

– Quân Sở dù ngoan cường cũng phải để lộ sơ hở.

– Thật không.

Trong lòng Anh Bố khẽ động, nói:

– Xin hỏi Tề vương, không biết quân Sở khi nào thì sẽ lộ ra sơ hở?

Hàn Tín khẽ mỉm cười, nói:

– Hoài Nam vương yên tâm, khi nào cần lộ ra sơ hở, quân Sở sẽ tự lộ ra sơ hở.

Thấy Hàn Tín tự tin như thế, Anh Bố cũng không nói gì thêm, chỉ có điều trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ. Hàn Tín này, đến rốt cuộc còn chuẩn bị cái gì ở phía sau?

Thấy Anh Bố có vẻ khó chịu, Triệu Viêm không kìm nổi, nói:

– Hoài Nam vương, Vương ta đã phái Tào Thọ tướng quân dẫn ba mươi ngàn cấm quân tinh nhuệ tiến đến tập kích căn cứ tích lương của quân Sở tại thành Phù Ly, chỉ chờ Tào Thọ tướng quân tập kích phá Phù Ly, thiêu hủy đồ quân nhu lương thảo quân Sở, quân Sở đương nhiên sẽ lộ ra sơ hở?

– Ồ?

Anh Bố nghiêm nghị nói:

– Tề vương tính toán tài tình, quả nhân khâm phục.

Anh Bố vừa dứt lời, bỗng nhiên dưới tổ xe truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người vội nhìn xuống, thấy một con khoái mã phi như bay đến, trên lưng ngựa là một viên tướng lãnh quân Tề mặc áo bào màu đỏ thẫm, viên tướng lãnh quân Tề kia vừa phóng ngựa vừa hô to, lúc tới gần tổ xe nhưng vẫn không hề có ý giảm tốc độ.

Trong lòng mọi người lập tức trầm xuống, Hàn Tín cũng mơ hồ có dự cảm không hay.

Rất nhanh, tướng lĩnh quân Tề kia đã được lực sĩ quân Tề dùng giỏ đưa lên tổ xe, thấy Hàn Tín, liền quỳ sụp xuống, hai tay ôm quyền sầu thảm nói:

– Đại vưng, xong rồi, toàn bộ xong rồi…

Sắc mặt Hàn Tín thoáng chốc tái nhợt, thân hình gầy yếu khẽ lay động.

Thái Tử Hàn Hạp đứng bên cạnh vội tiến lên nửa bước, giơ tay định đỡ Hàn Tín, lại bị Hàn Tín ngăn lại. Hàn Tín hỏi tướng Tề kia:

– Nói từ từ, chỉ cần có quả nhân ở đây, đại Tề sẽ không sụp đổ.

– Vâng!

Tướng Tề lộ vẻ đau lòng trả lời, đem trận chiến Phù Ly kể lại một lượt từ đầu đến cuối.

Nghe tướng Tề nói lại xong, Anh Bố, Khoái Triệt, Triệu Viêm, Hàn Hạp, Tiết Âu đều biến sắc. nguồn TruyenFull.vn

– Cái gì? Không ngờ quân Sở lại bố trí phục binh ở Phù Ly, mà lại là Hổ Bí Quân tinh nhuệ nhất ư?

– Điều này sao có thể?! Chẳng lẽ Tất Thư đã sớm dự đoán được Vương ta sẽ xuất kỵ binh đánh lén Phù Ly?

– Phiền toái đây, Tào Thọ tướng quân và ba mươi ngàn cấm quân tổn thất hầu như không còn, đại Tề ta đã giảm nhuệ khí, trận chiến Hoài Nam này có thể khó liệu lành dữ rồi…

Hàn Tín không chút nào bất động, lạnh lùng thốt:

– Sợ cái gì?

Triệu Viêm, Hàn Hạp, Tiết Âu đang khe khẽ bàn luận chợt im bặt, Anh Bố cũng ngượng ngập.

Hàn Tín thản nhiên nhìn mọi người một lượt, nói:

– Tập kích bất ngờ Phù Ly chỉ là một trong thủ đoạn của quả nhân, cho dù thất thủ cũng không liên quan đến đại cục. Tào Thọ và ba mươi ngàn cấm quân bại vong, đích xác là đáng tiếc, nhưng đại Tề ta vẫn có hơn một trăm ngàn quân Hoài nam, binh lực liên quân vẫn đang chiếm ưu thế thượng phong.

Anh Bố nhíu mày nói:

– Nhưng Tề vương, trận chiến hôm nay dường như không nên tiếp tục nữa?

Anh Bố cũng không ngốc, phục binh Tào Thọ đã bại vong, trận chiến hôm nay liên quân đã khó mà thủ thắng.

Hàn Tín gật gật đầu, hạ lệnh nói:

– Truyền lệnh đi xuống, nghiêm mật phong tỏa tin tức Tào Thọ binh bại. Tuy nhiên bây giờ không thể lui binh mà tiếp tục tấn công mãnh liệt quân Sở, đợi khi trời tối mới lui binh.