Chương 386: Trường Thái Học

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tại vương cung nghỉ ngơi và phục hồi vài ngày sau, Hạng Trang liền mang theo một đoàn văn võ bá quan đi tới trường Thái học tại thành nam Tỷ Lăng. Lúc nước Sở dời đô, trường Thái Học cũng dời đến Tỷ Lăng, trường Thái học nước Sở hôm nay dưới sự lãnh đạo và ảnh hưởng của Hạng Trang đã dần dần có hình thức ban đầu của trường đại học tổng hợp hậu thế.

Trên cơ cấu và chức năng, trường Thái học cũng được chia làm bốn học viện, gồm học viện quân sự, học viện chính trị, học viện Lỗ Ban và học viên Chư Tử.

Chức năng của học viên quân sự chính là thay quân đội chuyển vận quan quân trung cao cấp, cũng chính là tướng tá. Tuy nhiên như hiện nay mà nói, học viên ra khỏi học viện quân sự đều là quan quân tầng lớp dưới, đạt tới chức tướng tá còn rất xa, thế nhưng có thể dự kiến được tương lai, tướng quân trong quân không hề ngoại lệ sẽ là những học viên tốt nghiệp tại học viện quân sự.

Chức năng duy nhất của Học viện chính trị chính là thay nước Sở bồi dưỡng tư cách quan địa phương, bởi nước Sở thực hiện trung ương tập quyền trên ý nghĩa chân thực, cho nên có thể cưỡng chế học viên tốt nghiệp tại học viện chính trị hướng về các địa phương để đảm nhiệm các chức vụ quan viên cơ sở, nhất là đưa vào để ổn định và phát triển Ba Thục, Kinh Tương dưới sự thống trị của nước Sở thúc đẩy phát triển mạnh mẽ nhất.

Bởi vì những học viên này đều được giáo dục đào tào cực kỳ nghiêm khắc, đối với tân pháp rất có nhận thức sâu sắc, càng ủng hộ đối với chế độ trung ương tập quyền.

Có thể dự kiến tương lai, những quan viên mà được học viện chính trị bồi dưỡng sẽ trở thành một vũ khí sắc bén của nước Sở. Quân Sở được trang bị hoàn mỹ, huấn luyện trở thành những vũ khí sắc bén để mở mang đất đai biên cương nước Sở, mà những quan viên học thức uyên bác xuất thân chính quy tương lai sẽ là nền tảng thống trị thiên hạ nước Sở. Có đội ngũ quan viên khổng lồ có tố chất cao này, đại Sở tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổi của đại Tần.

Học viện Chư Tử kỳ thật chính là tạp học viện gồm: văn học, âm nhạc, triết học và các ngành học khác…đều có giáo sư truyền thụ. Tuy nhiên học trò lựa chọn học viện Chư Tử rất ít, hầu hết các học trò của trường Thái học đều lựa chọn học viện quân sự hoặc là học viện chính trị, còn lựa chọn học viện Lỗ Ban cũng không nhiều, nguyện ý tiến vào học viện Chư Tử thì lại càng ít hơn.

Có câu mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, giáo dục là gốc rễ của lập quốc, thông qua trường Thái học nếu được tiến hành thông suốt thì tương lai đế quốc đại Sở trên mặt quân sự sẽ vô cùng hùng mạnh, mặt chính trị sẽ vô cùng ổn định, công thương nghiệp cũng sẽ vô cùng phồn vinh, nhưng văn học, triết học và lĩnh vực khác chỉ sợ là không có phát triển gì lớn.

Tình hình này dĩ nhiên là không được, Hạng Trang không hy vọng dân tộc Hoa Hạ lại biến thành một đám chỉ biết đi mở mang bờ cõi đất đai, chỉ biết chinh chiến giết chóc người tộc khác. Nếu muốn nền văn minh Hoa Hạ tiếp tục được huy hoàng, trải qua ngàn năm mà không suy vong thì các ngành học khác như thiên văn địa lý, văn học nghệ thuật, triết học y học.. vân vân.. cũng không thể xem thường được.

Tuy nhiên hôm nay, Hạng Trang muốn đi tuần xem học viện Lỗ Ban trong tứ đại học viện.

Học viện Lỗ ban kỳ thật chính là viện khoa học hậu thế, có hai chức năng, thứ nhất là làm phát minh nghiên cứu, tiếp đó là bồi dưỡng những thợ thủ công ưu tú. Vĩ nhân từng nói khoa học kỹ thuật là sức sản xuất hàng đầu, đây là chân lý không thể bàn cãi. Làm một người xuyên qua, Hạng Trang đương nhiên không hề coi thường khoa học kỹ thuật phát triển, nhất là khoa học kỹ thuật quân sự.

Đi vào cửa chính của học viện Lỗ Ban, Hạng Trang liền thấy Công Thâu Xa đang bận rộn với hơn năm mươi học trò.

Chế độ giáo dục của trường Thái Học là ba năm, kỳ thi quốc gia cũng ba năm một lân, mỗi lần học sinh trúng tuyển là khoảng sáu trăm người. Nói cách khác, dạy học trò chỉ một lần, học viện Lỗ Ban có thể chiêu sinh đến hơn năm mươi học trò là cũng khá rồi, đổi lại là học viện Chư Tử, mỗi khóa cũng chỉ có mười mấy học trò, mấy chục thầy giáo cùng với mười mấy học trò, thật quá nhàn rỗi.

Công Thâu Xa đang dẫn học trò lắp ráp hai chiếc xe ngựa, dỡ ngựa thồ xuống, lại đem càng xe sau dựng lên trên thùng xe, lại ở dưới càng xe trên cái bệ được đặc chế đóng xuống đinh sắt lớn dài, cuối cùng lấy tấm ván gỗ được phủ lớp lá sắt đã được chuẩn bị sẵn che lên khe hở của thùng xe đã đặt trên mặt đất, lập tức trở thành một bức tường cao hơn trượng!

Lắp được hai chiếc xe ngựa rồi, các học viên lại từ trong xe dọn dẹp xuống hơn mười bao tải to xếp chồng lên góc tường, lại đưa đến hai sàng nỏ đặt lên trên tấm che xe ngựa. Hơn mười học viên lại cầm đao đứng lên trên đống bao tải ở trên góc tường, lập tức kết hợp với bức tường xe bên ngoài bày ra tư thái phòng ngự từ trên cao nhìn xuống, lại một lần nghĩ cách diễn luyện.

Hai mắt Hạng Trang lập tức sáng ngời, đây chính là thứ tốt đây!

Hạng Tha thấy Công Thâu Xa chỉ lo bận rộn, lập tức không hài lòng, nói:

– Lão Công Thâu, làm gì vậy?

Công Thâu Xa nghe tiếng nhìn lại, thấy Hạng Trang, Hạng Tha và các văn võ đại thần, vội vã bỏ việc đấy ra nghênh đón, vui vẻ nói với Hạng Trang:

– Đại vương, người thấy xe đồ quân nhu này thế nào?

Hạng Trang không trả lời mà bước tới bên cạnh hai chiếc xe ngựa kia, đám học trò liền vội vàng tránh ra.

Đi vòng quanh hai chiếc xe ngựa hai vòng, Hạng Trang nói:

– Không tồi, nếu địa hình thích đáng, một trăm chiếc xe đồ quân nhu như này có thể trong nửa khắc bố trí thành một tòa thành lũy quân sự chắc chắn, nếu đó là vùng bằng phẳng, vậy thì trận xe cũng có thể có tác dụng ngăn cản kỵ binh tập kích quấy rối, không tồi, thật sự là không tồi.

– Đại vương, người hãy nhìn chiếc thang mây đã được cải tiến đi!

Được Hạng Trang khen ngợi, Công Thâu Xa vô cùng hưng phấn, lập tức dẫn Hạng Trang và hơn mười quân thần tới sân thể dục cách đó không xa. Chỉ thấy trên sân đứng một tháp lớn, tòa tháp này được dựng cao hơn bốn trượng, đỉnh chiều rộng chừng hai trượng, đáy chiều rộng bốn trượng, chiều sâu trước sau ước chừng hơn mười trượng, phía đáy hai sườn đặt mười mấy chiếc bánh xe gỗ thật lớn.

Tháp lớn này thoạt nhìn như là một chiếc tỉnh lan (một loại xe công thành chuyên dùng chở cung tiễn thủ lên cao, nhưng treo trước tỉnh lan là một cái thang mây của nó.

– Quý Chân, ngươi lại đây.

Công Thâu Xa vẫy một học trò lại, nói:

– Nói cho Đại vương đi.

Học trò kia tiến lên, có chút câu nệ vái chào Hạng Trang, giải thích:

– Học trò đã cải tiến chiếc thang này, khác biệt rất lớn với thang trước đây. Đại vương người xem, chiếc thang này cấu tạo cũng không khác biệt với xe tỉnh lan, hạng bộ cũng có tiễn tháp, nhưng đi qua dưới tiễn tháp về phía trước có cầu treo, bộ binh có thể trực tiếp đi lên đầu thành, cho nên, đây là một trận thang mây!

Đây thật ra chính là tháp công thành của phương tây thế giới, tuy nhiên trên lịch sử, đến tận thế kỷ thứ tám mới xuất hiện. Hạng Trang chỉ buột miệng với Công Thâu Xa một lần, không ngờ học trò trước mắt này lại có thể tạo ra được, thậm chí còn đáng sợ hơn so với tháp công thành, bởi vì chỗ cao nhất của thang mây còn tăng thêm tiễn pháp, ít nhất có thể chứa được mười cung tiễn thủ

– Ngươi là Quý Chân?

Hạng Trang đánh giá học trò trước mặt, lại hỏi:

– Bánh xe nước cũng là ngươi phát minh?

Học trò kia vội vàng khom người hành lễ, sợ hãi nói:

– Không dám lừa gạt Đại vương, bánh xe nước là học trò được Công Thâu viện trưởng chỉ đạo làm ra, thật không dám tham công.

Hạng Trang khẽ mỉm cười, hướng sang Công Thâu Xa, nói:

– Lão Công Thâu, ngươi có người kế nghiệp rồi.

Công Thâu Xa không chút nào che giấu sự yêu mến của mình đối với người học trò này, nói:

– Tiểu tử này còn thông minh hơn lão phu, ngoại trừ bánh xe nước với thang mây ra, hắn còn cải tiến nông cụ cho nông dân như lưỡi cày, cái cuốc, cái bừa…khiến cho nước Sở thu hoạch rất lớn thóc, lúa mày cũng với bông.

– Đây chính là công lớn.

Hạng Trang quay lại nhìn Hạng Tha, hỏi:

– Tử Dực, dựa theo pháp luật nước Sở, nên thưởng như nào?

Hiện giờ, những luật, thuế, lệnh đã ban bố trước đây toàn bộ thống nhất thành một bộ luật pháp, chính là pháp luật nước Sở hiện tại. Bên trong Sở pháp còn có quy định những điều thưởng phạt, lập tức Hạng Tha nói:

– Dựa theo pháp luật nước Sở, Quý Chân được tưởng tước vị ngũ phẩm, thưởng hai trăm hoàng kim, hai mươi cuộn gấm, một tòa nhà!

Quý Chân quỳ xuống, sung sướng nói:

– Học trò cảm tạ Đại vương!

Hạng Trang tiến lên nâng Quý Chân dậy, nói với Công Thâu Xa:

– Lão Công Thâu, liên nỏ đại hình đã cải tiến đến đâu rồi?

Từ nhiều năm trước, Công Thâu đã đình hình liên nỏ, tuy nhiên bởi vì nguyên nhân sản lượng công nghệ quá thấp, từ đó về sau bất luận Công Thâu Xa cố gắng thế nào, trước sau cũng không thể cải tiến được công nghệ. Hai năm trước Hạng Trang liền đơn giản bỏ đi loại liên nỏ nhỏ mà kỵ binh hay dùng, khiến cho Công Thâu Xa chuyển biến, chế tạo được một liên nỏ đại hình chuyên dụng cho bộ binh.

Lần này đến, Hạng Trang chính là vì liên nỏ đại hình.

Công Thâu Xa vỗ trán, nói:

– Lão thần suýt nữa thì quên, mời Đại vương đi bên này. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Lập tức Công Thâu Xa dẫn Hạng Trang đi tới một sân khác, lại sai mười mấy đệ tử từ trong kho hàng đẩy ra một chiếc nỏ sàn hình thù kỳ quái. Nói là nỏ sàn là bởi vì nó có khung giường, tiễn được lắp trong hộp dầy bằng hai ngón tay thô, nó lớn hơn vững chắc hơn so với nỏ sàn bình thường và hộp đựng tên lớn hơn.

Bên cạnh hộp đựng tên được đặt một cơ quan, Công Thâu Xa tự mình ngắm góc bắn của liên nỏ, nhắm ngay về phía trước hơn hai trăm bước trên tấm ván gỗ tường cao bằng hai người, lập tức Công Thâu Xa vung chùy gỗ xuống cơ quan, chỉ nghe một tiếng vang lên, năm mũi tên thô nhám bằng ngón tay từ trong hộp đựng tên bay ra, nhanh như chớp bắn về phía bức tường gỗ cách hai trăm bước.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiễn lớn đã bắn thủng bức tường, trong đó hai mũi tên lệch khỏi mục tiêu, nửa đường thì đâm vào mặt đất, ba mũi tên khác tuy rằng trúng mục tiêu nhưng khoảng cách thời gian vô cùng lớn, rõ ràng, đại hình liên nỏ kế thừa nỏ sàn cũng có khuyết điểm, tuy rằng tầm bắn xa, lực xuyên thấu mạnh nhưng mức độ trúng mục tiêu lại vô cùng thấp.

Công Thâu Xa có chút ngượng ngùng, vò đầu nói:

– Ầy, độ chính xác hơi thấp một chút, nhưng nó có thể bắn liên tục!

Lập tức Công Thâu Xa vẫy tay, hai đệ tử liền ra sức đem hộp đựng tên đẩy tới trước bộ nỏ sàn, chờ sau khi móc được vào dây cung, mười mấy đệ tử khác lại liên tiếp lôi dây xích sắt đã được móc với nhau ra sức kéo, tại cánh tay nỏ bị kéo kêu lên những tiếng kẽo kẹt, đại hình liên nỏ này rất nhanh thì nhanh chóng giương cung, tốc độ này so với nỏ sàn bình thường thì không nhanh lắm.

Công Thâu Xa lại đập rơi mộc chùy xuống, lại là năm mũi tên lớn gào thét bắn ra, lần này tình hình tốt hơn một chút, toàn bộ năm mũi tên lớn này đều trúng mục tiêu là bức tường gỗ cách hơn hai trăm bước. Bức tường gỗ dày tầm hơn hai tấc căn bản không mũi tên nào xuyên qua được thì lại như tờ giấy bị bắn thủng. Hạng Trang đoán chừng, tầm bắn của cự nỏ này ít nhất phải năm trăm bước!

Đại hình liên nỏ này có cồng kềnh một chút, khi hành quân đoán chừng cần ít nhất hai con ngựa thồ kéo nó theo, khi tác chiến càng cần thêm mười mấy binh lính thao tác, hơn nữa mức độ chính xác cũng thấp, nhưng thắng ở tốc độ nhanh. Trên trăm liên nỏ cùng đồng loạt bắn ra, lực sát thương vẫn gọi là khủng bố, có thể được coi là đại sát khí ngăn chặn kỵ binh.

Lập tức Hạng Trang hỏi:

– Lão Công Thâu, đại hình liên nỏ này chế tạo nhiều hơn nữa được không?

– Cũng có thể.

Công Thâu Xa nói:

– Tuy nhiên giá cả chế tạo rất lớn, bởi vì gỗ để chế tạo cánh tay nỏ nhất định phải là loại gỗ trên năm mươi năm trở lên, dây cung cũng yêu cầu rất cao.

Trong con ngươi Hạng Trang hiện lên ý cười, chỉ cần có thể chế tạo được số lượng lớn, giá cả cao hơn cũng không vấn đề gì. Quân Sở có vũ khí sắc bén này, không cần lo lắng kỵ binh quân Hán nữa.