Chương 403: Hổ tướng

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ha ha ha

Tấn Tương cầm trong tay trường kích, điên cuồng thúc ngựa, hận một nỗi không thể một bước thúc ngựa đến ngay đầu thành Phù Ly!

Tấn Tương không lo lắng về quân lương trong thành Phù Ly, bởi vì căn bản đó chỉ là cạm bẫy, trong thành Phù Ly chất thành đống như núi không phải là lương thực gì cả, mà là toàn những bao tải cát lớn, điều mà Tấn Tương lo lắng hơn cả là Thiết Đán, người bảo vệ Phù Ly và ba nghìn quân Sở dưới trướng y, Thượng Tướng quân rõ ràng là có ý hi sinh ba nghìn quân Sở này để đổi lấy thắng lợi lớn nhất.

Thượng tướng quân là một binh gia đơn thuần, y một lòng mong muốn giảm thiểu mức thấp nhất khả năng thương vong của quân Sở, chỉ cần lấy một chút thương vong để đổi lấy thắng lợi lớn nhất, Thượng tướng quân tuyệt đối sẽ không do dự hi sinh Thiết Đán và ba nghìn quân tốt kia, thời điểm tất yếu, ngay cả tướng quân Hổ Bí Quân y cũng sẽ không chút do dự mà hi sinh.

Nhưng Tấn Lương không thể làm ra điều ác nghiệt như vậy, vô tình như vậy.

Ngựa cưỡi cảm nhận được sự nôn nóng của chủ nhân, lập tức ngẩng đầu hí một tiếng tăng tốc độ lên cực hạn, một lát sau, tựa như một tia chớp màu đen hướng về tiền phương mà lao như bay đi, đằng sau Tấn Tương là mấy trăm kị binh cũng đồng dạng liều mạng thúc ngựa, thậm chí không tiếc lấy cả đao mãnh thúc vào mông ngựa, nhưng vẫn không thể đuổi theo tốc độc của Tấn Tương.

Đại địa như trận thủy trìu đang rút về sau, Tề quân đông nghìn nghịt nhanh chóng tiếp cận.

Tề quân như không hiểu ý, kẻ thì lui về sau, kẻ thì do dự, cũng có kẻ thì la hét lên, nhìn qua đã thấy chúng hoàn toàn rơi vào tình thế hỗn loạn, Tấn Tương khóe miệng hiện ra một tia sát khí dữ tợn, không cần biết các ngươi muốn hàng hay muốn chiến, hôm nay nhất định phải đền mạng cho những huynh đệ đã chết trận, gặp phải Tấn Tương ta, gặp phải Hổ Bí quân các ngươi coi như xui xẻo rồi.

Trong tiếng vó ngựa dồn dập, một viên mãnh tướng Tề quân dẫn đầu xung phong liều chết tới trước mặt Tấn Tương, nhưng, không đợi cho y giơ cao đại phủ, trường kích trong tay Tấn Tương đã sớm hung tợn đâm thẳng vào ngực y.

Chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, xương ngực và ngay cả tấm áo giáp hộ tâm của viên Tề tướng bị đập nát, mà trường kích của Tấn Tương cũng vẫn chưa hết lực, vô cùng điên cuồng, với khí thế hoang dã y quật ngã hơn bố trăm binh sĩ đang trên lưng ngựa, người bay trên không trung, trong khi viên Tề tướng đã tắt hơi.

Tề quân trên chiến trận náo động, tướng quân không còn như rắn mất đầu.

Trong ánh điện quang lửa đá, Tấn Tương đã phóng ngựa vọt lên trước trận Tề quân.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hơn mười trọng giáp Tề quân vác đại thuẫn nặng nề tiến lên, ý đồ là muốn kết thành một bước tường kiên cố để lấy xác thịt của Tấn Tương ở trước mặt, nhưng mà, bọn họ lại quá khinh thường ngựa của Tấn Tương, lại đánh giá cao lực lượng phòng ngự của mình, Tấn Tương cũng không phóng ngựa thoát ra, không nghìm cương tránh né, mà lập tức thúc ngựa tiến thẳng,

– Thình thịch!

Trong tiếng đánh lớn, đại thuẫn ngăn cản phía trước vỡ vụn, phía sai chiếc thuẫn là hai gã Tề quân cũng như diều đứt dây, bay ngược về sau, chỉ bằng tầm ba bốn trăm cân thân xác máu thịt, nên muốn ngăn cản ba bốn nghìn cân, và với tốc độ chiến mã cao, thì thật là khó khăn.

Cũng cùng lúc với việc ngựa cưỡi đánh bay hai gã Tề quân, trường kích trong tay Tấn Tương như mang khí thế hàng chục nghìn quân giơ lên rồi đánh xuống, một gã Tề quân đứng phía sau một trọng giáp được sắp xếp không kịp giơ kiếm lên chống đỡ, đã bị Tấn Tương chem. Làm hai mảnh từ đầu tới chân, một lực vô cùng lớn đánh vào, gần như trảm bạo đám Giáo Úy Tề quân thành những xác chết.

Oanh! Chiến mã cực nhanh lần thứ hai lao lên đánh đổ phòng tuyến thứ hai, với lực công kích mạnh mẽ, dễ dàng đánh hủy tường thuẫn do đội trọng giáp Tề quân kết thành, tuy nhiên, những lần công kích lien tục, tốc độ của chiến mã bắt đầu giảm xuống, một gã tư mã Tề quân chớp lấy cơ hội trong giây lát bay lên cao, một kiếm chiếu về phía cổ họng Tấn Tương mà đâm tới.

– Tìm chỗ chết!

Tấn Tương tay trái kích giao, hữu quyền đã nhanh chóng như tia điện dũng mãnh đập ra.

Trong lúc đó, trường kiếm của Tề quân Tư Mã gần như sát qua trước mặt giáp của Tấn Tương, nhưng thiết quyền của Tấn Tương mạnh mẽ nện vào phía trên đầu quân Tư Mã, chỉ nghe tiếng kêu của thiết quyền, đầu của tên Tề quân Tư Mã vỡ toang vụn nát như một quả dưa hấu, óc cũng bị vỡ vụn xương cốt, nhục dịch vẩy ra đầy trời, cực kì thê thảm.

– Rầm rầm rầm rầm!

Lại thêm mấy tiếng nổ, ngựa của Tấn Tương liên tục đụng xuyên trọng giáp của Tề quân, tổng cộng bốn đường phong tỏa, một đầu đụng vào đội ngũ kích mâu, lúc này, quán tính hùng mạnh của chiến mã khi tiến lên đã mang đến cho nó sức mạnh tổn thương trí mạng, hơn mười cây trường kích, trường mâu cùng lúc muốn đâm vào ngực và bụng của ngựa Tấn Tương.

– Hí…luật luật!

Ngựa của Tấn Tương bi hí một tiếng, cuối cùng ngã xuống trong vũng máu.

Tấn Tương trên lưng ngựa dưới tác dụng của quán tính bị hất đi rất cao, không đợi khi Tấn Tương rơi xuống đất, hơn nghìn cây trường kích, trường mâu đã hội tu thành một núi mâu kích lớn, những lưỡi nhọn sắc bén chỉ thẳng lên trời cao, yên tĩnh chờ cho Tấn Tương từ trên không trung rơi xuống, sau đó người y sẽ lộ ra đến mấy trăm cái lỗ thủng trong suốt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Sống chết trước mắt, Tấn Tương trên không trung trở mình, biến thế đầu dưới, chân ở dưới, lập tức hai tay cầm kích điên cuồng quét ngang, làm cho mấy chục cây kích đang đâm về hướng Tấn Tương thoáng chốc gẫy hết lưỡi nhọn, chỉ còn lại có cán gỗ, Tấn Tương lông tóc chẳng có chút tổn thương gì rơi xuống đất, lập tức cả người với kích như con quay xoay tròn, khinh binh Tề quân thoáng chốc ngã gục một đám.

Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, mười mấy tên khinh binh Tề quân lại chặn trên đường đi của Tấn Tương.

Còn một đám khinh binh Tề quân theo bốn phương tám hướng chen chúc mà tới, mấy chục cây trường kích, trường mâu thoáng chốc đan thành một nhà giam kích mâu nghiêm ngặt trên không trung, hướng về phía trên đầu Tấn Tương rồi hung hăng đèn nén xuống, Tấn Tương mỉm cười thản nhiên, hai chân đạp thật mạnh xuống đất, cả người hướng về phía không trung bay lên, nhô lên cao áp chết đám kích mâu, nhà gian làm bằng kích mâu thoáng chốc bị đâm cho chia năm sẻ bảy.

– Ngăn ta sẽ chết!

Tấn Tương gầm lên giận dữ, âm thành gầm lớn như tiếng sói thét gào.

Ngay sau đó, trường kích trong tay Tấn Tương đã bám vô số tàn ảnh hướng về bốn phương tám hướng phi thẳng mà ra, huyết quang bắn tung tóe, mấy chục tên khinh binh Tề quân vây quanh bốn phía Tấn Tương cũng cùng lúc ngã xuống vũng máu, có người bị cắt đứt cổ họng, có kẻ bị rạch tung bụng và ngực, càng nhiều những tên thi thể bị cắt lìa, chết ngay tại chỗ.

– Cung tiễn, cung thủ ở đâu? Mau giết chết y cho bản tướng quân, bắn chết y.

Bên trong loạn quân, một âm thanh phẫn nộ chợt vang lên, Tấn Tương bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy ngoài vìa chục bước, một viên đại tướng Tề quân giơ trường kiếm rống giận, ở bên cạnh người gã, mẫy chụ tên cung tiễn thủ đã tụ tập, chỉ trong chốc lát, khóe miệng Tấn Tương liền nổi lên một tia sát khí vô cùng dữ tợn, mặc kệ ngươi là ai, mạng của ngươi Tấn Tương ta đã định rồi.

– Rống!

Tấn Tương nổi giận ầm ầm, thân hình như tháp sắt lại bay lên trời.

Cùng lúc khi Tấn Tương bay lên không trung, mấy chục cây tiễn đã hướng về phía bụng y bắn đến, Tấn Tương cũng không them quan tâm tới lí lẽ, nhoáng chốc, mấy chục cây tiễn đã bắn tới chỗ Tấn Tương, chỉ nghe thấy leng keng vài tiếng nhỏ, phần lớn những cây tiễn liền bị đánh văng rơi xuống, chỉ có vài cây tiễn có thể chui vào được khe hở, căn bản không đủ lực để làm tổn thương Tấn Tương.

Ngay sau đó, cánh tay phải Tấn Tương ra sức vươn về phía trước, trường kích nặng trịch thoáng chốc mang theo tiếng rít chói tai bắn về hướng đại tướng Tề quân đang ở cách đó mấy chục bước, đại tướng Tề quân có muốn né tránh cũng đã muộn, chỉ nghe phù một tiếng âm thanh cộng hưởng, trường kích của Tấn Tương đã xuyên thủng người gã, đem toàn bộ người gã gắn vào tường thành cách đó không xa.

Vù vù vù. Tấn Tương khó khăn rơi xuống đất, hơn mười cây trường kích lại theo bốn phương tám hướng đồng thời lao tới.

– Tránh ra cho ta, mau tránh ra.

Tấn Tương nổi giận điên cuồng, cơ thể như một tia chớp, kẹp hơn mười cây trường kích dưới nách, trong một vòng bất ngờ, hơn mười khinh binh Tề quân liền kêu thảm ngã xuống dưới mặt đất, những khinh binh ngã xuống lại đụng ngã nhiều khinh binh hơn, trận hình của Tề quân thoáng chốc trở thành đại loạn.

Nhân lúc này, Tấn Tương vội chạy lên hai bước, cả người lại bay lên cao, trên không trung đạp vào đầu đám khinh binh Tề quân liên tục hai lần để mượn lực, Tấn Tương bay lên trời giống như đại bàng rơi xuống phía trên đại kích đang cắm vào tường thành, dưới trọng lượng hơn bốn trăm cân thân thể đè nén, trường kích làm bằng sắt tạo thành một đường cong hình cung.

Nhanh như chớp, trường kích bị gấp khúc liền bắt đầu mãnh liệt bắn ngược lại, mượn lúc trường kích điên cuồng bắn lại, với sức mạnh hoang dã, thân thể cao lớn của Tấn Tương giống như con chim lớn, một lát phóng lên cao, trong nháy mắt bay lên trời, tay trái y vung lên, hoành đao bên hông nắm trong tay, ánh đao lóe sáng, ánh lên như ban ngày.

Tào Thọ cuối cùng đâm hai kiếm vào bụng của viên tướng Sở quân, lúc đó vien Sở tướng mới vô lực nới lỏng cổ họng của y, thi thể của gã như tòa tháp ngã xuống đầu thành, Tào Thọ rốt cuộc cũng có thể suyễn lại giọng điệu, sau đó, với giọng điệu còn thở hổn hển, nguy hiểm mãnh liệt từ sau đầu như thủy triều đang thổi quét tới.

Đột nhiên quay đầu, y vô cùng giật mình nhìn ra, một viên tướng sở đã bay lên tới đầu thành, ở dưới không hề có thang nào, không ngờ có thể bay thẳng tới đây, ngay sau đó, lạnh như băng y nhanh chóng tới gần, một luồng hơi lạnh đóng băng cả xương tủy, hoàn toàn cắn xé gã.

Trong lúc ý thức cuối cùng như sắp đánh mất, Tào Thọ mơ hồ nghe một tiếng kêu la bi thương, Thiết Đán?

Chỉ một đao, Tấn Tườn đã chém Tào Thọ làm hai mảnh từ đầu tới chân, không đợi xác chết của Tào Thọ rơi xuống đất, Tấn Tương lại nhảy về phía đầu thành nâng Thiết Đán đang nằm trong vũng máu dậy, Thiết Đán tuy rằng là xuất thân từ thân binh Cao Sơ, nhưng quan hệ cá nhân với Tấn Tương rất tốt, Thiết Đán đã ngừng thở, Tấn Tương không khỏi bi phẫn.

Thiết Đán đáng nhẽ ra không chết, ba nghìn sĩ tốt trong thành Phù Ly cũng có thể bảo toàn lực lượng.

Nếu, Hổ Bí Quân có thể đến sớm nửa canh giờ, không, chỉ cần trong nửa khắc có thể tới, những việc này sẽ không thể xảy ra, Tấn Tương đủ tin tưởng rằng có thể đánh bại mấy chục nghìn Tề quân này, không cần biết là ngự lâm quân hay là cấm quân, trước mặt Hổ Bí Quân, nó chỉ là một con mồi. Nhưng lệnh của Thượng tướng quân thì không thể trái, thượng tướng quân đã nghiêm lệnh, không đến giữa trưa tuyệt không được gấp rút tiếp viện Phù Ly.

Thiết Đán đã chết, ba nghìn quân Sở phần lớn cũng hi sinh, lửa giận của Tấn Tương lập tức hướng về phía quân Tề trên đầu thành, Tấn Tương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng dữ tợn đã gắt gao tập trung vào đám Tư Mã Tề quân, Tư Mã Tề quân lập tức như bị một trận địa lôi, không thể nhúc nhích.