Chương 500-501: Sóng gió Mạc Nam (1)

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bạch Mặc bùi ngùi nói:

– Hung Nô vì sinh tồn và sinh sản mà hỗn chiến với nhau.

Chu Quan Phu vừa nghe vậy, xoay người đi xuống dưới chân núi, Bạch Mặc hỏi:

– Thắng Chi, ngươi làm gì vậy?

Chu Quan Phu rút kiếm chỉ vào chiến trường loạn xị bát nháo bên bờ sông bên kia, dữ dằn nói:

– Thừa tướng, hiện tại Hung Nô đã đứng ở bên vách núi rồi, mạt tướng đi ra đá thêm một cước cho bọn họ xuống vực sâu luôn.

– Càn quấy.

Bạch Mặc cau mày nói:

– Ngươi trở lại cho ta, Phiêu Kỵ quân không được tham chiến.

– Vì sao?

Chu Quan Phu rầu rĩ không vui quay lại, khó hiểu nói:

– Thừa tướng, lúc này là thời điểm tốt để giải quyết hoàn toàn người Hung Nô, vì sao không cho Phiêu Kỵ quân tham chiến?

Chu Á Phu đứng bên cạnh nói:

– Bởi vì người Hung Nô chưa đủ là họa, mà quân Sở mới thật sự là họa lớn, nhất là tướng quân Tất Thư nước Sở đang lĩnh Kiêu Kỵ quân nước Sở, đó lại là tinh nhuệ trong tinh nhuệ quân Sở. Cho nên đại ca, nhiệm vụ thiết yếu của Phiêu kỵ quân các huynh chính là giải quyết Kiêu Kỵ quân chứ không phải là người Hung Nô.

– Kiêu Kỵ quân của Tất Thư?

Chu Quan Phu sững sờ nói:

– Nhưng bọn họ còn đang ở Mạc Bắc?

Bạch Mặc tán thưởng nhìn Chu Á Phu, nói:

– Vẫn là Á Phu tinh mắt, sư đệ ta hiện đang trên đường điều quân trở về, với sự hiểu biết của ta với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dứt bỏ mấy trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên, càng không khả năng giết chết bọn họ, mà nhất định sẽ mang đám phụ nữ và trẻ em này theo về. Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ đi không nhanh.

Chu Á Phu nói tiếp:

– Cho nên đại ca, Phiêu Kỵ quân các huynh có đầy đủ thời gian tiến đến chặn giết.

Bạch Mặc vui vẻ gật đầu nói:

– Bổn tướng đã lấy danh nghĩa Đại vương chiếu cáo Hàn vương cùng với Triệu vương, hai nước sẽ âm thầm xuất ra năm nghìn kỵ binh đi tới Nhạn Môn quận tập kết. Thắng Chi, chờ sau khi ngươi dẫn theo Phiêu Kỵ quân đuổi tới quận Nhạn Môn, kỵ binh hai nước Hàn, Triệu chắc cũng đã tới nơi, sau đó lại ra Trường Thành, nửa đường chặn giết Kiêu Kỵ quân Sở.

Chu Quan Phu nghiêm nghị nói:

– Thừa tướng, hoá ra ngươi đã sớm tính kế tốt đẹp rồi.

Trong con ngươi Bạch Mặc toát lên tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, Sở Hán tranh chấp mới là đại thế. Hợp tác chỉ là kế tạm thích nghi, hắn đã âm thầm tính kế dự phòng với Tất Thư, chẳng phải ngay từ đầu Tất Thư cũng đã tính kế chôn vùi Đại Hán đó sao? Nếu không phải hắn sớm phát hiện và có phòng bị, chỉ sợ kỵ binh Hung Nô đã sớm chui vào Quan Trung?

Chu Quan Phu ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

– Thừa tướng, nếu quân Sở không đi qua khe núi Đại Quận thì sao?

Bạch Mặc nói:

– Mạc Bắc và nước Yến được ngăn cách bởi núi Đại Yến, nếu quân Sở không đi qua khe núi Đại Quận, vậy cũng chỉ có thể đi qua lãnh địa của người Đông Hồ đi Liêu Đông. Sư đệ ta chỉ có hai mươi ngàn kỵ binh, lại mang theo mấy trăm ngàn phụ nữ và trẻ em xâm nhập vào khu vực Đông Hồ, hậu quả sẽ giống như đàn cừu chui và trong bầy hổ, khả năng không lớn.

Chu Quan Phu hung dữ nói:

– Vậy không thành vấn đề.

Bạch Mặc lại dặn dò:

– Thắng Chi ngươi nhớ kỹ, nếu có thể giết được Tất Thư, đánh diệt được Kiêu Kỵ quân Sở đương nhiên là rất tốt, nếu thật sự làm không được, thì chỉ cần đánh cho quân Sở chạy đi rồi đoạt lại mấy trăm ngàn phụ nữ và trẻ em người Hung Nô đã bị bắt đi và mấy chục ngàn thợ thủ công. Đó chính là trợ lực lớn cho nước Đại Hán ta, hiện tại Quan Trung đang thiếu tráng đinh.

– Vâng!

Chu Quan Phu ầm ầm đáp lời, xoay người hiên ngang đi.

Chu Á Phu xoay người định đi theo, lại bị Bạch Mặc gọi lại:

– Á Phu ngươi không cần phải đi theo, người Hung Nô đã bắt đầu tự giết lẫn nhau, không được bao lâu sẽ bỏ Quan Trung mà quay về đại mạc rồi, ván cược lần này ngươi chắc chắn đã thua, ngươi nên thu dọn để chuẩn bị đi Đồng Quan, làm Giáo Úy Đồng Quan.

***

Bờ tây con sông, cuộc hỗn chiến của người Hung Nô vẫn đang tiếp tục.

Trong loạn quân, Công Thúc Thuyết mặt xám như tro tàn tìm được được Hữu Hiền Vương Cố Nặc Ngôn, bắt đầu thuyết phục:

– Hữu Hiền Vương, đừng đánh nữa, không thể đánh nữa, tiếp tục đánh nữa thì Hung Nô thật sự xong rồi.

Cái chết của Quân Thần, Y Trĩ Tà đả kích rất lớn với Công Thúc Thuyết, tuy nhiên lần này lão lại một lần nữa làm lại từ đầu.

– Cút ngay, lão già.

Cố Nặc Ngôn không nói lời nào giơ roi ngựa quất vào người Công Thúc Thuyết, mắng:

– Bản vương còn chưa tính sổ với ngươi, hừ!

Mọi việc không như ý, Cố Nặc Ngôn liền đem mọi oán giận đổ lên người Công Thúc Thuyết. Tuy nhiên cũng không phải y nói bừa, nếu không phải Công Thúc Thuyết phán đoán tình thế sai lầm, xin Đại Thiền vu quy mô chinh phạt Nguyệt Thị thế nào? Nếu không chinh phạt Nguyệt Thị, thì sao có thể bị quân Sở cày đình quét huyệt, đến nỗi bộ lạc Xanh Lê chìm đắm vào tuyệt cảnh như thế?

Công Thúc Thuyết dù bị đánh nhưng vẫn không từ bỏ, đau khổ khuyên bảo:

– Hữu Hiền Vương, mau thu binh.

– Công Thúc Thuyết, ngươi muốn chết!

Cố Nặc Ngôn giận tím mặt, lập tức rút trường kiếm ra đâm vào ngực Công Thúc Thuyết. Công Thúc Thuyết giật mình kinh hãi vội né tranh. Cố Nặc Ngôn hật sự nổi giận rồi, một kiếm đâm vào không khí càng không bỏ qua, thúc giục chiến mã đuổi giết Công Thúc Thuyết.

Công Thúc Thuyết thấy Cố Nặc Ngôn thật sự có ý giết mình, lúc này mới giật mình sắc mặt trắng bệch, vừa kéo kỵ binh Hung Nô gần đó yểm hộ vừa cao giọng hét:

– Hữu Hiền Vương, nếu như ngươi giết ta, vậy thì sẽ không thể đuổi tìm được phụ nữ và trẻ em dê bò, bộ lạc Xanh Lê thật sự xong rồi nha, suy nghĩ kỹ, ngươi phải suy nghĩ kỹ…

Cố Nặc Ngôn ghìm chặt ngựa, giận giữ hét:

– Công Thúc Thuyết ngươi lại đây.

Công Thúc Thuyết dừng bước lại, thở dốc nói:

– Hữu Hiền Vương ngươi không giết ta chứ?

– Không giết ngươi nữa.

Cố Nặc Ngôn bực bội hừ một tiếng, lại nói:

– Ngươi lại đây, nói lại lời vừa rồi cho rõ ràng, cái gì phụ nữ và trẻ em, cái gì dê bò? Chẳng lẽ đã bắt đi phụ nữ và trẻ em dê bò bộ lạc Xanh Lê chúng ta?

Công Thúc Thuyết bước đến gần Cố Nặc Ngôn vài bước, nhưng vẫn bày ra tư thế bỏ chạy bất cứ lúc nào, sau đó nói:

– Hữu Hiền Vương, ta hiểu rất rõ người Trung Nguyên. Thiền Vu đình và Tá Thiết Thành sau khi thất thủ, phụ nữ và trẻ em bộ lạc Xanh Lê tuyệt đối không để tâm tới, nhưng bắt đầu từ giữa mùa thu năm ngoái bắt tới hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò lại hơn phân nửa vẫn còn.

– Hả?

Cố Nặc Ngôn nói:

– Ý ngươi là hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên kia?

– Đúng, chính là hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên.

Công Thúc Thuyết gật gật đầu, lại nói:

– Hữu Hiền Vương, chỉ cần kia mấy vạn thợ thủ công Trung Nguyên vẫn còn, chỉ cần kia hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên vẫn còn, bộ lạc Xanh Lê vẫn có hi vọng. Chỉ cần sống qua giai đoạn khó khăn trước mắt này, toàn bộ thảo nguyên vẫn thuộc bộ lạc Xanh Lê.

Dừng một chút, Công Thúc Thuyết lại hướng sang Cao Á Đóa và Khách Y Đồ vừa mới đuổi tới, nói:

– Cho nên, bộ lạc Xanh Lê chúng ta không thể phí binh lực vào cuộc hỗn chiến cùng các bộ lạc, chúng ta được khẩn trương quay về Mạc Bắc, chặn đường cướp dê bò súc vật mà đã bị quân Sở cướp đi, còn có hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em Trung Nguyên kia nữa.

Cố Nặc Ngôn nói:

– Vậy các bộ lạc nhỏ chết tiệt kia phải làm sao?

Công Thúc Thuyết cười âm hiểm nói:

– Hữu Hiền Vương, kệ những bộ lạc nhỏ đó, chỉ cần bộ lạc Xanh Lê đoạt lại được tất cả dê bò, phụ nữ và trẻ em, thợ thủ công, chúng sẽ có thời gian từ từ xử lý bọn họ, đến lúc đó, các bộ lạc nhỏ đó không thể ngoan ngoãn mà đến Thiền Vu Đình quỳ xuống đất cầu xin bộ lạc Xanh Lê ta cầu xin tha thứ?

Cố Nặc Ngôn nghĩ, lúc này bọn họ hỗn chiến với các bộ lạc nhỏ không phải là cũng vì tranh đoạt nữ nhân và dê bò của bọn hắn sao? Hiện tại đã có cơ hội đoạt lại phụ nữ và trẻ em dê bò đã bị quân Sở bắt đi, cần gì phải cùng dây dưa với các bộ lạc nhỏ này? Nói cho cùng các bộ lạc nhỏ này cũng đều là người Hung Nô, giết tới giết lui tổn thất đều là lực lượng người Hung Nô.

Công Thúc Thuyết lại nói:

– Hữu Hiền Vương, khẩn trương đình chiến đi Mạc Nam, ta đoán quân Sở chắc chắn đi Đại Quân, qua khe núi quay về đất Yến.

Cố Nặc Ngôn vẫn còn có chút lo lắng, lo lắng Công Thúc Thuyết sẽ phán đoán sai lầm. Lần trước sở dĩ Đại Thiền Vu xuất binh Nguyệt Thị cũng chẳng phải là do Công Thúc Thuyết phán đoán sai lầm sao? Nếu là lần này hắn lại một lần nữa phán đoán sai lầm,vậy thì bộ lạc Xanh Lê có thể thật sự xong đời. Cố Nặc Ngôn lập tức hỏi Công Thúc Thuyết: nguồn TruyenFull.vn

– Công Thúc Thuyết, việc này ngươi có mấy phần nắm chắc?

Công Thúc Thuyết nói:

– Không dám nói, nhưng ít nhất có chín phần nắm chắc.

Cố Nặc Ngôn nhìn Cao A Đóa, Khách Y Đồ:

– Các ngươi cảm thấy thế nào?

Khách Y Đồ đưa mắt nhìn Cao A Đóa, Cao A Đóa nói:

– Vậy tạm thời tin hắn một lần.

– Được, vậy thì đình chiến.

Cuối cùng Cố Nặc Ngôn hạ quyết tâm, nói:

– Dọn dẹp thi thể chiến mã, từ ven đường săn bắt một ít món ăn thôn quê thì chắc chắn cũng có thể chịu đựng được đến Mạc Nam.

Trong đại mạc mờ mịt, Mông Cức đang mang theo ba nghìn thiết kỵ uốn lượn xuôi phía nam.

Để giả bộ tạo đủ thanh thế, tạo nên chủ lực quân Sở áp giải phụ nữ và trẻ em dê bò xuôi phía nam. Mông Cức vô cùng nhọc lòng, ngoại trừ mang theo mấy chục ngàn con dê bò, lại từ ven đường gặp được các bộ lạc nhỏ Hung Nô, Mông Cức lại cướp lấy mấy chục ngàn con, lại đem những phụ nữ và trẻ em của các bộ lạc nhỏ này áp tải theo, tạo thanh thế lớn mạnh.

Mông Cức còn phái ra số thám báo lớn, ngày đêm săn bắt thám báo Hung Nô bỏ chạy bốn phía để nghiêm mật phong tỏa tin tức.

Theo ước định phân chia lúc trước, Mông Cức dẫn người đi hướng nam, sau khi tiến vào Mạc Nam sẽ lại đi vòng hướng đông, chọn tuyến đường Đạo Quận hoặc là Đại Cốc quay trở về khu vực nước Yến.

Chớp mắt hơn nửa tháng đã qua, khoảng cách Mạc Nam ngày càng gần, thám báo Hung Nô tuần tra tới lui bốn phía trở nên càng ngày càng nhiều, không khí cũng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng. Thời kỳ tiền Tấn, Mông Cức từng chăn thủ Cửu Nguyên nhiều năm, hắn cũng sớm đã quen thuộc hương vị đại mạc, trong không khí gần như là đình trệ, hắn ngửi ra được mùi nguy hiểm.

– Người Hung Nô đến rồi!

Ánh mắt Mông Cức dừng ở ngọn lửa trước mắt, nói với tộc đệ Mông Khanh, đứa con cả Mông Viễn cùng với con thứ Mông Liêu đang ngồi bên cạnh đống lửa:

– Đang ở rất gần, ta cảm giác được bọn họ.

Mông Khanh, Mông Viễn và Mông Liêu nghe vậy liền theo bản năng nắm chặt chuôi đao bên hông.

– Đừng khẩn trương.

Mông Cức khoát tay, trầm giọng nói:

– Bọn họ tạm thời còn sẽ không động thủ, ít nhất hôm nay sẽ không!

– Vì sao?

Mông Liêu không hiểu hỏi:

– Phụ thân, vì sao người Hung Nô không động thủ? Bọn họ ở chờ cái gì?

Mông Cức nở nụ cười sâu xa khó hiểu, nói:

– Không phải người Hung Nô chờ cái gì, mà là kiêng dè, bởi vì không chỉ là người Hung Nô tới, còn có người khác.

– Người khác, ai?

Mông Viễn trầm giọng nói:

– Quân Yến, hay là quân Hàn?

– Không phải quân Yến, cũng không phải quân Hàn, mà chắc chắn là quân Hán!

Mông Cức nghiêm nghị cười, thầm nghĩ tướng quân thật đúng là liệu sự như thần, Bạch Mặc thật đúng là phái binh tới chặn giết.

Đông Hồ vốn ban đầu cũng là dân tộc du mục trên thảo nguyên đại mạc, là hàng xóm phía nam của nước Yến. Về sau vì nước Yến bị đại tướng Tần công phá mà di chuyển đến sông Lão Cáp thượng du sông Cư Liêu, vùng sông Tây Lạp Mộc Luân. Dần dần Đông Hồ lớn mạnh lên, một lần cưỡng ép Hung Nô nhưng rất nhanh đã bị cha Mặc Ðốn khi còn sống đánh tan, từ đó về sau chưa gượng dậy nổi.

Sau khi Đông Hồ bị Hung Nô đánh tan, một đội bại quân chạy trốn lên núi Ô Hoàn, một đội bại quân khác chạy trốn lên núi Tiên Ti, đó chính là người Tiên Ti sau này. Ô Hoàn cuối đời Đông Hán từng có thời cường mạnh, gần như thống nhất toàn bộ phương bắc, lại bị tướng Hán là Tào Tháo đánh bại, đã cùng toàn bộ Nam Hung Nô dung nhập Hán tộc, mãi mãi biến mất trong dòng sông chảy dài của lịch sử.

Sau khi Ô Hoàn bại vong, người Tiên Ti nhân cơ hội chiếm cứ đại mạc, nhanh chóng cường mạnh, cũng đến cuối thời kỳ Đông Tấn quy mô xâm nhập phía nam, suýt nữa chặn huyết thống nhà Hán Trung Nguyên, đây chính là thời kỳ đen tối nhất, bi thảm nhất – Ngũ Hồ loạn hoa trong lịch sử Hoa Hạ! Mà trong đó sát nghiệt nặng nhất đối với Trung Nguyên Hoa Hạ là người Tiên Ti.

Tuy nhiên lúc này, người Tiên Ti chỉ là một bộ lạc nhỏ kéo dài hơi tàn co đầu rút cổ ở dưới chân núi Tiên Ti mà thôi. Người trưởng thành tuy hơn mười vạn nhưng tráng đinh lại chưa tới ba vạn, thậm chí còn không bằng một bộ lạc nhỏ Hung Nô khá lớn.

Nghe nói “Đại quân Hung Nô” tới, người Tiên Ti đã sớm trốn vào bên trong rừng sâu núi thẳm, thậm chí ngay cả thám báo du kỵ cũng không dám phái ra.

Cho nên, hành trình của kiêu kỵ quân Sở vô cùng thuận lợi.

Khi Mông Cức gióng trống khua chiêng tiến tới Mạc Nam, kiêu kỵ quân Sở cũng bảo hộ hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em, thợ thủ công tới lãnh địa bộ lạc Bắc Điêu vùng trung du Liêu Hà và nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của bộ lạc Bắc Điêu.

Bắt đầu từ thời kỳ chiến quốc, bộ lạc Bắc Điêu chính là nước phụ thuộc nước Yến. Cuối đời Tần bạo dân nổi dậy như ong, người thống trị nước Yến cũng thay đổi như đèn kéo quân, tuy nhiên bộ lạc Bắc Điêu trước sau vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ với nước Yến. Sau khi nước Yến và nước Sở kết minh, quan hệ giữa bộ lạc Bắc Điêu và nước Sở cũng nhanh chóng trở nên mật thiết.

Hơn nữa ở đó còn có Chiêu Thiệp Tề Mãi, quan hệ giữa bộ lạc Bắc Điêu và nước Sở càng thêm chặt chẽ. Những thứ khác không nói, chỉ riêng Thiên Lang quân của Hô Diên là thông qua bộ lạc Bắc Điêu chiêu mộ người Hồ từ Liêu Đông, còn nữa, trước đây gián điệp Ô Mộc Nhai xâm nhập vào Thiền Vu đình cũng là ẩn giấu trong đội thương của bộ lạc Bắc Điêu.

Bắc điêu vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ bệnh nặng không thể tự mình ra nghênh đón, cho nên phái Chiêu Thiệp Tề Mãi ra đón tiếp.

Chiêu Thiệp Tề Mãi cũng là người quen biết lâu với các đại thần nước Sở, vô cùng thân thiện, vừa đi vừa giới thiệu:

– Thượng Tướng Quân, đây chính là Liêu Hà, nhiều thế hệ bộ lạc Bắc Điêu ta sinh sống ở nơi này, dựa vào săn thú, đánh cá cùng với chăn gia súc mà sống, tuy nhiên mấy năm nay, chúng ta bắt đầu noi theo người Trung Nguyên khai hoang canh tác, cuộc sống cũng tốt hơn.

Tất Thư cười nói:

– Người Bắc Điêu các ngươi vốn không hề kém người Trung Nguyên là bao.

Tề Mãi thở dài:

– Ôi, nếu là thật có thể làm người Trung Nguyên vậy cũng là tốt rồi

Trong lòng Tất Thư khẽ động, một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu. Lập tức cười nói:

– Các ngươi thật sự muốn làm người Trung Nguyên? Bản tướng quân có cách giúp các ngươi thực hiện nguyện vọng.

– Chuyện này là thật sao Thượng Tướng Quân?

Tề Mãi nghe vậy mừng rỡ.

Tề Mãi ở nước Sở nhiều năm, đã chứng kiến sự phồn hoa của Trung Nguyên, có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với sự phồn hoa của Tỷ Lăng, y nằm mộng cũng muốn trở thành người Trung Nguyên, lần nào trở về bộ lạc cũng nhắc đến Trung Nguyên với ca ca. Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ cũng vô cùng ngưỡng mộ, nói kiếp sau cũng muốn đầu thai làm người Trung Nguyên.

Đối với một bộ lạc hoang dã như Bắc Điêu mà nói, thế giới Trung Nguyên quả thực chính là thiên đường.

Tất Thư thản nhiên cười, nói:

– Bản tướng quân nói đương nhiên là thật.

Dọc đường đi Tất Thư luôn luôn suy xét một sự kiện là xử trí như thế nào với hơn hai trăm ngàn phụ nữ và trẻ em, thợ thủ công? Giao cho nước Yến đương nhiên là không thể được, đi đường biển quay về Giang Đông mà nói thì phiêu lưu cực lớn, phụ nữ và trẻ em chắc chắn không thể chịu được sự gian nan của đường biển, cho dù là tráng đinh sức khỏe tốt đi thuyền cũng sẽ nôn đến chết, huống chi là phụ nữ và trẻ em thể lực yếu?

Ngoại trừ tướng sĩ thủy quân hàng năm đi lại trên nước, dù là cấm quân tinh nhuệ nhất nước Sở cũng cực kỳ kiêng kị ngồi thuyền. Lần này quay về Giang Đông, kiêu kỵ quân lại khó tránh khỏi phải đi đoạn đường biển rồi. Tất Thư nghĩ mà đau đầu.

Nếu không phải đường biển khó khăn, hơn nữa nhỡ gặp phải gió lốc bão biển toàn quân bị diệt thì không phải nghĩ, lúc trước khi đại chiến với nước Tề, thì Hạng Trang đã sớm phái tinh binh đi đường biển tập kích bất ngờ Lâm Truy rồi.

Cho nên, từ đường biển đem những phụ nữ và trẻ em này trở về Giang Đông cũng không thượng sách.

Một khi đã như vậy, vậy tại sao không đem những phụ nữ và trẻ em này ở lại Bắc Điêu, sau đó trợ giúp Bắc Điêu lập quốc?

Đương nhiên, chỉ có phụ nữ và trẻ em thì quả quyết không được, còn phải bổ sung tráng đinh từ Giang Đông đến đây, nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì, nước Sở lớn như vậy, nhân khẩu đã gần ngàn vạn, hàng năm đã có vài ngàn người vi phạm luật pháp, đại khái có thể đem những tử tù vốn nên chém đầu đó đến Liêu Đông sung cho biên ải, chẳng lẽ không vẹn toàn đôi bên?

Ngoài ra, việc trợ giúp Bắc Điêu kiến quốc còn có điểm rất tốt ở chỗ: có thể tổ chức lại thành lập Kiêu kỵ quân được chiêu mộ từ những người Hồ ở Chiêu Mạch Bắc Điêu, Túc Thận, Ô Hoàn, Tiên Ti, Cao Cú Lệ. Những người Hồ này so sánh với người Sở có chỗ tốt, đó chính là mạng người giá rẻ, không cần tiền an ủi chăm sóc, cũng không cần cho vay bổng lộc. Mà những người Hồ này còn không sợ chết, sức chiến đấu cũng không hề yếu kém.

Đương nhiên, đội kỵ binh này chỉ có thể lấy danh nghĩa Bắc Điêu tổ chức lại.

Tuy nhiên muốn làm thành việc này, đương nhiên không đơn giản như vậy. Lập tức Tất Thư lại nói:

– Tuy nhiên việc này được từ từ bàn tiếp.

Chiêu Thiệp Tề Mãi gật đầu, lại nói:

– Thượng Tướng Quân, dọc đường đi người Ô Hoàn, người Tiên Ti không làm khó dễ các ngươi chứ?

– Bọn họ dám?

Hô Diên trừng mắt, giọng điệu khinh thường nói:

– Chỉ dựa vào chút binh lực của bọn họ, nếu dám trêu chọc tới kiêu kỵ Đại Sở chúng ta, lão tử sẽ san bằng nơi ở của bọn họ.

Tất Thư khẽ mỉm cười, chợt nhớ tới Mông Cức, nói:

– Cũng không biết Mông Tướng quân hiện tại thế nào?

– Lão Mông?

Hô Diên bĩu môi, tức giận nói:

– Người này quá cứng rắn, năm đó ở Cửu Nguyên đã cho chúng ta nếm không ít mùi đau khổ, cho dù là Chu Quan Phu tiến đến, chỉ sợ cũng không làm gì được.

***

Đống lửa cháy mạnh xua tan đi hơi lạnh, Mông Cức ôm hoành đao trước ngực, nghiêng dựa vào trên yên ngựa đang ngủ say, tiếng ngáy ồ ồ dù cách vài dặm cũng có thể nghe rõ được. Cách Mông Cức không xa, Mông Khanh cũng cuộn mình ngủ say chưa tỉnh, một con chuột thảo nguyên lủi qua trước mặt gã mà cũng không làm gã tỉnh.

Mông Viễn, Mông Liêu tuổi trẻ lại không thể nào ngủ được. Hai huynh đệ mở trừng hai mắt, thỉnh thoảng đứng lên cảnh giác nhìn quét bốn phía, tuy nhiên bốn phía tối đen một mảnh, căn bản không nhìn thấy cái gì, nhưng bọn họ biết, đại quân Hung Nô và quân Hán đều đang rình rập, bọn họ bất cứ lúc nào cũng đều có thể như ác lang nhào lên. Nghĩ đến đây, hai huynh đệ sao ngủ được?

Trong khi hai huynh đệ căng thẳng hồi hộp, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua.

Khó khăn lắm mới sắp đến bình minh thì tiếng ngáy của Mông Cức đang ầm ầm đột nhiên dừng lại, lập tức từ trên yên ngựa xoay người ngồi dậy. Gần như là cùng lúc, Mông Khanh đang cuộn mình nằm ở cạnh đống lửa cũng ôm hoành đao bật dậy. Hai huynh đệ già nhìn nhau, từ trong con ngươi của đối phương đều thấy được tia lạnh lẽo, người Hung Nô đến rồi!

– Mông Khanh, Mông Viễn, Mông Liêu!

Mông Cức lên ngựa, lớn tiếng hét lớn.

– Có mạt tướng!

Mông Khanh, Mông Viễn, Mông Liêu nhất loạt tiến lên, ầm ầm đáp lời.

Mông Cức rào rào rút hoành đao ra, chỉ về bầu trời u ám phía trước, trầm giọng nói:

– Triệu tập quân đội, xua đuổi phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò Hung Nô nhanh chóng đi về hướng Đông Nam, mau!

***

Chu Quan Phu từ trong giấc ngủ đột nhiên bừng tỉnh, đứng bật dậy.

Đại tướng nước Triệu – Triệu Mục, đại tướng nước Hàn Tôn Phấn đang ngủ say ở bên cạnh cũng bừng tỉnh. Tôn Phấn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng dò hỏi:

– Quan Quân Hầu, làm sao vậy?

– Người Hung Nô!

Chu Quan Phu trầm giọng nói:

– Người Hung Nô đến rồi!

– Người Hung Nô?

Triệu Mục cau mày nói:

– Người Hung Nô không đi chặn đường cướp phụ nữ và trẻ em dê bò của quân Sở, tìm đến chúng ta làm gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện sự hiện hữu của chúng ta rồi hả? Không thể nào, chúng ta bảo mật vô cùng tốt mà.

– Quân Sở cũng tới!

Chu Quan Phu lãnh đạm nói:

– Là quân Sở dẫn người Hung tới.

Vừa dứt lời, liền có đội thám báo vội vàng đi vào cạnh đống lửa, quỳ một gối xuống đất bẩm báo:

– Quan Quân Hầu, quân Sở đuổi dê bò phụ nữ và trẻ em đi về hướng miệng núi bên này, phía sau còn có người Hung Nô đang đuổi giết!

Triệu Mục, Tôn Phấn thay đổi sắc mặt, đồng loạt quay sang Chu Quan Phu.

– Các ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta cũng vừa nghĩ đến đó.

Chu Quan Phu dứt lời, xoay người rời đi.

Chu Quan Phu mang theo Triệu Mục, Tôn Phấn đi lên sườn đồi bên trái miệng núi, thấy phương Bắc toàn ánh lửa, bởi vì cách xa nhau quá xa nên nhìn không rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể mơ hồ nhìn được có rất nhiều người đang xua dê bò hốt hoảng trốn chạy về hướng bên này. Trong gió cũng loáng thoáng truyền đến tiếng khóc nỉ non của phụ nữ và trẻ em cùng với tiếng kêu ré rên rỉ của súc vật dê bò.

Ở xa hướng tây bắc hơn lại là đại dương mênh mông hàng ngàn cây đuốc.

Triệu Mục lập tức biến đổi sắc mặt, thất thanh nói:

– Quan Quân Hầu, tình huống có chút không đúng!

Tôn Phấn cũng vô cùng kinh ngạc, trầm giọng nói:

– Thật đúng là, thoạt nhìn số phụ nữ và trẻ em mà quân Sở xua đuổi tuy rằng không ít, nhưng thế nào cũng không thể nào có hơn hai ba trăm ngàn người được, số lượng dê bò còn chênh lệch hơn nữa. Xem tình hình này cũng phải trên trăm ngàn con, có khi còn hơn triệu con? Quan Quân Hầu, có phải là tính sai rồi không?

Chu Quan Phu cũng hoang mang khó hiểu, chẳng lẽ Thừa tướng đoán sai rồi? Hay là quân Sở đưa mồi tới dụ?

Thời gian qua một lát, ánh lửa mãnh liệt phương bắc đã tới gần miệng núi, mượn ánh lửa sáng rõ, Chu Quan Phu, Triệu Mục, Tôn Phấn càng thêm kinh ngạc phát hiện, phụ nữ, trẻ em và bò dê Hung Nô còn ít hơn so với số bọn họ dự đoán, chỉ có điều đội ngũ tiến lên cố ý kéo dài nên nhìn có vẻ nhiều hơn, còn số lượng quân Sở lại chỉ có lơ thơ vài ngàn kỵ.

– Chúng ta bị lừa rồi.

Tôn Phấn hét lớn:

– Sớm nên phái thám báo du kỵ ra tìm hiểu rõ ràng!

– Phái thám báo ra? Nói có vẻ đơn giản nhỉ, nếu bị quân Sở phát hiện ra thì làm sao?

Triệu Mục căm giận nói:

– Hơn nữa bây giờ còn nói rắm thối gì nữa?

Dừng lại một chút, Triệu Mục lại quay sang nói với Chu Quan Phu:

– Quan Quân Hầu, ngươi vẫn nên nhanh chóng quyết định đi, là giết hay là không giết? Quân Sở sắp xông qua miệng núi rồi!

– Việc này…

Chu Quan Phu cũng hoang mang lo sợ. Tình hình trước mắt có chút không đúng như Thừa tướng dự đoán, điều này làm y có chút khó quyết định, nhưng vẫn phải dựa vào bản năng mà phân phó:

– Không vội, trước hết cứ chờ đã, chờ một chút xem đã.