Chương 226: Cuộc chiến diệt quốc

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hạng Trang nói:

-Xem ra, có kẻ muốn đặt bẫy với quân Đại Sở của chúng ta.

Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông, nói:

-Đại vương, xem ra có kẻ chột dạ, có điều đây cũng chỉ là việc nằm trong dự tính, chờ Đại quân Sở của chúng ta lớn mạnh lên, uy phong của đại vương sẽ không chỉ dừng lại ở việc làm Sở vương, mà tương lai còn có thể tiến lên thành Hoàng đế Đại Sở nữa cũng nên, chẳng phải sao?

Hạng Trang khoát tay, nói:

-Tử Lương, vậy ngươi nói xem, hiện tại lên làm gì?

Bách Lý Hiền trầm ngâm một lát, nói:

-Đại vương, mặc dù thế lực của các lộ chư hầu đang tới ào ạt, nhưng khoảng cách của họ tới Giang Đông là không giống nhau, vì vậy chúng rất khó có thể liên thủ lại, bởi vậy, tiêu diệt từng bộ phận cũng không phải là việc khó, hạ thần thấy, ta cần tập trung binh lực đánh tan hai lộ chư hầu đầu tiên đến.

-Vậy, nên khai đao với ai trước?

Ý kiến của Bách Lý Hiền hoàn toàn hợp với suy nghĩ của Hạng Trang. Làm một người xuyên qua mà nói, Hạng Trang đã tiếp xúc với tư tưởng của nhiều bậc vĩ nhân. Có một câu nói kinh điển của một bậc vĩ nhân đó là: ” Đánh thương mười ngón tay của địch thủ không bằng chặt đứt hẳn một ngón, vươn năm ngón tay đâm người khác không bằng dùng cả nắm đấm đánh người.”

Bách Lý Hiền nói:

-Hay nhất nên khai đao với Anh Bố, vì quân Hoài Nam chính là uy hiếp lớn nhất với Giang Đông lúc này.

Dừng lại một lúc, Bách Lý Hiền lại nói:

-Anh Bố đang nắm giữ ba quận Ủng Tiết, Đông Hải, Sái Thủy, diện tích lãnh thổ tới mấy nghìn lý, binh sĩ cũng tới mấy trăm nghìn, trong lúc cấp thiết này, muốn nhanh chóng làm Hoài Nam tốn thất nặng nề cũng vô cùng khó khăn, việc tiêu diệt Hoàn Nam lại là điều không thể, đối với quân của Anh Bố, thần cho rằng tốt nhất chỉ cần phòng ngự.

Hạng Trang nói:

-Ý của ngươi là, khai đao với Ngô Miêu quân trước?

-Đúng, chính là quân Ngô Miêu.

Bách Lý Hiền nói:

– Mức độ uy hiếp của quân Ngô Miêu chỉ đứng sau quân của Anh Bố, Chu Ân, Lý Tả Xa, Cận Tượng đều không thể so sánh bằng, nếu Đại vương có thể nhanh chóng đánh tan quân Ngô Miêu, lấy đại tướng ngăn trở quân Anh Bố, như vậy Chu Ân, Lý Tả Xa, Cận Tượng tuyệt không dám tùy tiện qua sông.

-Đánh tan quân Ngô Miêu?

Hạng Trang bỗng nhiên nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

-Vì sao không tiêu diệt Hành Sơn quốc?

-Tiêu diệt Hành Sơn quốc?

Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông một lát, không hiểu nói:

-Ý đại vương là, liên hợp với Lâm Giang quốc tiêu diệt Hành Sơn quốc?

Hạng Trang nói:

-Nếu Lâm Giang vương nguyện ý xuất binh, tại sao ta không liên thủ chứ?

Bách Lý Hiền trầm ngâm một lát sau nói:

-Nhưng Đại vương đã nghĩ tới việc, nếu muốn tiêu diệt Hành Sơn quốc, đánh tan Hành Sơn quân chỉ sợ là chưa đủ, ít nhất cũng cần công phá thủ đô và bang ấp ở Hành Sơn quốc, có như vậy, Đại Sở tinh binh mới có thể xâm nhập vào trong trung tâm Hành Sơn quốc, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, cục diện có khả năng sẽ không khống chế được.

Điều Bách Lý Hiền lo lắng không phải không có căn cứ, nếu Hạng Trang mang quân Sở chủ lực xâm nhập trung tâm Hành Sơn quốc, chưa đến ba tới năm tháng, khó có thể toàn thây trở về. Hơn nữa, trong thời gian đó, các lộ chư hầu xung quanh đã sớm kéo tới dưới thành, lúc đó, quân Sở lâm tức lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, trong ngoài đều khốn đốn, ở trong đều khốn đốn tuyệt vọng.

Điều đáng sợ hơn là, một khi các lộ chư hầu đã kéo tới, cục diện Giang Đông sẽ hỗn loạn, không thể khống chế được, tàn quân của Hạng Quán sẽ nhân cơ hội này tạo phản, thế lực dòng họ quận Hội Kê, hơn phân nửa cũng sẽ quay giáo đột kích dòng họ Hạng Trang, thậm chí đến sĩ tộc vốn ủng hộ Hạng Đà cũng sẽ có khả năng phản chiến.

Cục diện này không phải chưa từng xảy ra. Lúc trước khi Chu Bột, Quán Anh qua sông, có không ít sĩ tộc âm thầm đầu phục quân Hán, chẳng qua sau khi Hạng Đà qua sông, các sĩ tộc này đã quay trở lại, một lần nữa gia nhập vào Sở quốc, cho nên, ngoài các lão thế tộc ra, trong mắt các sĩ tộc và dòng họ chỉ có lợi ích là hàng đầu.

Hạng Trang lúc này cũng khó xử, nếu có thể nhanh chóng tiêu diệt Hành Sơn quốc, thì có thể làm lung lay các thế lực đối địch xung quanh, sau khi cuộc chiến xảy ra, các lộ chư hầu cũng chẳng dám khiêu khích quân Sở, Hạng Trang có thể có thời gian chỉnh đốn Giang Đông.

Giang Đông lúc này, chỏ có biểu hiện bên ngoài là yên ắng.

Kỳ thực, đằng sau sự yên ắng đó, vẫn là sự căng thẳng khốc liệt, Hạng Trang nếu thực sự muốn dẹp yên Giang Đông, ít nhất cũng phải mất ba tới năm năm, vừa cải cách nông nghiệp, vừa chỉnh đốn binh sĩ, đó là quá trình lâu dài và gian khổ, Vệ An ở Tần quốc tiến hành cải cách cũng mất tới hai mươi năm, Hạng Trang khó lòng một bước thành công ngay.

Sở quốc nếu muốn mạnh lên, nếu chỉ cải cách ruộng đất, học chiến lược, không có môi trường ổn định xung quang là điều khó thực hiện, theo điểm này mà suy xét, tiêu diệt Hành Sơn quốc lấy uy là điều tất yếu.

Hơn nữa lúc này ở Giang Đông, Hạng Trang cùng các thế tộc, sĩ tộc và dòng họvừa mới thỏa hiệp về chính trị, đại cục khá tốt, vừa lúc có thể tăng cường khả năng dùng binh, nhưng một khi bắt đầu thi hành cải cách, vừa làm ruộng vừa đi học chiến thuật, thì thế lực khắp nơi sẽ náo loạn, đến lúc đó, Sở quốc khó lòng dùng binh đối ngoại.

Nhưng, theo như Bách Lý Hiền lo lắng, cuộc chiến này một khi không thể tốc chiến tốc thắng, một khi quân Sở chủ lực ở Hành Sơn quốc lâm vào khổ chiến, như vậy Anh Bố, Chu Ân, Cận Sấu, Lý Tả Xa tuyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội, đến lúc đó các lộ chư hầu sẽ tiến tới dưới thành, Sở quốc Giang Đông sẽ ngàn cân treo sợi tóc.

Một lát sau, Hạng Trang nói tiếp:

-Tử Lương, về Ngô Trung rồi bàn tiếp.

Bách Lý Hiền yên lặng gật đầu, y cũng biết lựa chọn lần này đối với Hạng Trang, đối với Đại Sở mà nói đều rất quan trọng, cho nên, sẽ vô cùng khó khăn.

Phiên ấp, đại doanh Hành Sơn quân.

Mai Quyênđang đốc thúc phó tướng Canh Thắng, quân sư Canh Vọng tuần tra toàn bộ doanh trại.

Thời Tần Mạt, từ khi Mai Quyên cử binh tạo phản, huynh đệ Canh Thắng, Canh Vọng vẫn tập hợp thành đạo phỉ trên núi, họ nghe Mai Quyên quy phục bản doanh, đem sáu ngàn tráng binh tới tìm nơi nương tựa, Mai Quyên vui mừng coi hai huynh đệ là thân tín, hai người đó cũng không phụ kỳ vọng của Mai Quyên, trở thành hai trợ thủ đắc lực ở đây.

Sau khi các lộ phản quân đánh vào Hàm Dương, đế quốc Tần bị diệt vong, Hạng Võ xưng vương thiên hạ, Mai Quyên tuy rằng công cao, nhưng do là thuộc cấp của Ngô Miêu, chỉ phong trăm nghìn hộ hầu, điều này làm cho Canh Thắng, Canh Vọng không được phục lắm, lúc đó công lao của Ngụy Báo, Tàng Đồ, Trương Nhĩ đều không bằng Mai Quyên nhưng lại được phong vương.

Tuy nhiên hiện tại, Mai Quyên lại trông mong cơ hội được phong vương, hơn một tháng trước, Hán vương ra chiếu lệnh tới Hành Sơn quốc, chỉ dụ: “Sở quốc vô đạo, Hạng Trang có mắt như mù, Giang Đông không thể trong tay hắn, nay lệnh các lộ chư hầu cùng góp sức đánh lại, người nào hạ Giang Đông trước sẽ được phong làm Sở vương!”

Lúc này tại Hành Sơn quốc, kính sơn vương Ngô miêu bệnh nặng qua đời, tất cả quốc sự đều do Thái Tử Ngô Thần xử lí, tuy nhiên Ngô Thần mới có mười sáu tuổi, làm sao hiểu được cái gì là quân chính đại sự? Bởi vậy, Hành Sơn quốc tất cả đều dựa vào Tướng quốc Ngô Trung và Thượng Tướng Quân Mai Quyên điều hành.

Tướng quốc Ngô Trung tuy rằng là tộc thúc Ngô Miêu, cũng là thân tín của Hán Vương Lưu Bang, nhưng, Ngô Trung kỳ thật không có bản lĩnh gì, Ngô Miêu sở dĩ ủy nhiệm hắn làm Hành Sơn quốc Tướng quốc, hoàn toàn là vì muốn Lưu Bang yên tâm, bởi vì Ngô Miêu là người thông minh, y biết Lưu Bang hoàn toàn không tin tưởng các lộ chư hầu.

Cho nên, khi Hán Vương hạ lệnh, Ngô Trung liền triệu Mai Quyên tới nghị sự.

Ý của Ngô Trung là theo lệnh Hán Vương khởi binh đánh Giang Đông, tuy nhiên, Mai Quyên lại kiên quyết phản đối, bởi vì Mai Quyên biết rất rõ, đánh Giang Đông không hề dễ, đối phó với Hạng Trang lại càng khó hơn.

Tuy nhiên, sau khi trở về phủ, Mai Quyên lại bị huynh đệ Canh Thắng, Canh Vọng thuyết phục.

Canh Vọng nói:

-Đại trượng phu sống cho hậu thế, tay nâng ba thước kiếm, gây dựng được công lao lớn, cần chi sợ hãi?

Mai Quyên nghĩ cũng đúng, sống cả một đời, vội vàng bao nhiêu năm, sao không tạo nên sự nghiệp lớn, thay chính mình và con cháu sau này kiếm chút vương tước?

Ngày sau đó, Mai Quyên tìm tới Ngô Trung, trình bày chủ trương mới của mình, hai người cùng nhất trí. Thái tử tuổi nhỏ Ngô Thần này không biết nên làm gì lập tức đồng tình tấu mời của hai người. Rất nhanh một số lượng lớn tráng đinh từ các xã, các dình, xác huyện tập kết tại phiên ấp. Cùng lúc đó, lương thảo khí giới cũng bắt đầu cuồn cuộn vận chuyển không ngừng tới Lư Giang Đông Tả Doanh.

Phó tướng Canh Thắng vừa đi vừa nói với Mai Quyên:

-Thượng tướng quân, tới lúc này, đã tập kết được sáu trăm nghìn binh lính, trong vòng nửa tháng có thể tăng thêm bốn mươi nghìn quân.

-Một trăm nghìn quân?

Mai Quyên lắc lắc đầu nói:

-Vẫn cần chiêu mộ nhiều tráng đinh!

-Một trăm ngàn còn chưa đủ?

Canh Thắng ngạc nhiên nói:

-Thượng Tướng Quân, Hạng Trang chỉ có hai mươi nghìn kỵ binh, tính cả binh mã của Hạng Đà, Hạng Quan đâu tới một trăm ngàn quân, hắn lại phải đối mặt với Hoài Nam vương, Đông Phối vương, Mân Việt vương cùng với Chu Ân, Cận Sấu, Lý Tả Xa và các lộ đại quân vây đánh, đâu có thể phân nhiều binh đánh chúng ta?

Mai Quyên lắc lắc đầu nói:

-Đông phối vương, Mân Việt vương chỉ là những thằng hề, không đủ mưu, Chu Ân, Cận Sấu, Lý Tả Xa thế lực thì yếu, Hoài Nam vương dù quân lực mạnh, nhưng chưa muốn bỏ ra lực lượng mạnh nhất tiến công Giang Đông, cho nên, chúng ta cần chuẩn bị tốt tâm lí đối phó với quân Sở.

Suy nghĩ một lát, Mai Quyên tiếp:

-Nếu đối mặt với quân Sở, một trăm nghìn binh thật sự là không đủ, với khả năng của Hạng Trang, sự sắc bén của quân Sở, chúng ta phải cần tới hai trăm nghìn quân, mới có thể thắng lợi được.

-Hai trăm nghìn đại quân?

Canh Thắng kinh hãi nói:

-Thượng tướng quân, thế chẳng khác chi chiêu binh cả nước?

-Không chiêu binh cả nước sao tiêu diệt được Sở quốc?

Mai D lạnh lùng nói:

-Ngươi cho rằng Hạng Trang dễ đối phó sao?

-Thượng tướng quân nói rất hay!

Quân sư Canh Vọng phấn chấn ủng hộ.

Mai Quyên gật gật đầu, chỉ bảo Canh Vọng:

-Quân sư, hãy viết một bức thư mời tướng quốc ra một đạo công văn, yêu cầu các huyện, các xã, các đình cần đến phiên ấp tập kết.

-Vâng

Canh Vọng nhận lệnh đi.