Chương 418: Liên quân Khương Để

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi giải phóng tinh lực còn lại vào trong cơ thể mềm mại trắng như tuyết của nữ nhân, bức khí trong lòng Viên Kiếm Đại Vương cuối cùng mới tiêu tan đi, sau đó thì thở hổn hển nằm vật ra giường chờ đợi nữ Khương nhanh chóng từ đầu gối tiến đến, cong mông lên dùng khăn ướt lau người cho Viên Kiếm Đại Vương.

Bên ngoài nha trướng, loáng thoáng vẫn có nghe được tiếng nữ nhân khóc nỉ non.

Viên Kiếm Đại Vương chau mày rậm lại, từ ba ngày trước cùng bộ lạc Vô Qua khai chiến tới nay, ngày nào trong tộc cũng có dũng sĩ chết trận bỏ mình, đương nhiên những nữ nhân mất đi nam nhân của mình sẽ khóc nỉ non, đau khổ, đây cũng là chuyện thường tình của con người. Nhưng trong lòng Viên Kiếm Đại vương khá khó chụi, trận hỗn chiến này thật đúng là chẳng hiểu ra sao cả.

Sự việc chân tướng cũng đã được Viên Kiếm sớm điều tra, nguyên nhân là con trai yêu quý của người Vô Qua bị giết chết.

Nhưng vấn đề là, Viên Kiếm căn bản không phái binh chặn giết Qua Vô Phong, nói cách khác, bộ lạc Viên Kiếm rõ ràng là đã chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác! Viên Kiếm đã vài lần phái người đi giải thích với Vô Qua, nhưng Vô Qua chó điên này căn bản không nghe, nhất quyết cứ muốn đấu ngươi chết ta sống với Viên Kiếm. Viên Kiếm không phải sợ Vô Qua, mà là không muốn để người khác ngư ông đắc lợi.

Nghĩ đến đây, Viên Kiếm thở dài.

Dù gì, con trai của Viên Kiếm cũng đã chết, vậy ông ta nên tìm ai để đòi nợ máu đây?

Viên Kiếm đang thở ngắn than dài, chợt có thị vệ tiến vào trước trướng bẩm báo:

– Đại vương, Vũ Lưu Đại vương cầu kiến.

– Vũ Lưu?

Nét mặt Viên Kiếm chợt lạnh lùng, trong con người cũng toát lên tia sát khí. Ông ta nghĩ, kẻ âm thầm đứng sau chặn giết Vô Phong giá họa cho ông ta chẳng phải là tên tiểu nhân Vũ Lưu thì cũng là Thiêu Đương, mà nghi ngờ lớn nhất chính là Vũ Lưu, mà Vũ Lưu lúc này đột nhiên đến đây, chẳng lẽ là tới để thám thính?

Thị vệ trầm giọng nói:

– Đại vương, gặp hay là không gặp?

Viên kiếm lãnh đạm nói:

– Mời hắn vào trước đã, đợi thấy ánh mắt bổn vương ra hiệu thì hành động.

Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, chỉ một lát sau, đã dẫn Vũ Lưu đi vào nha trướng.

Điều khiến Viên Kiếm bất ngờ chính là, lúc này trông Vũ Lưu vô cùng nhếch nhác, cả người phong trần gió bụi, bì giáp trên người còn bị vài vết thủng, trên mặt cũng không biết bị binh khí gì chém một đường, còn xót xa hơn nữa là, trên vai giáp của Vũ Lưu còn cắm hai mũi tên đã bị bẻ gãy.

– Vũ Lưu, ngươi làm sao vậy?

Viên Kiếm ngạc nhiên hỏi:

– Sao lại trông như này?

– Ôi, đừng nói nữa.

Vũ Lưu xiết chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tên Thiêu Đương kia rõ ràng là loài sói, không ngờ cấu kết với quân Sở đánh lén vương đình bổn vương, bổn vương gấp gáp ứng chiến bị bọn chúng đánh cho đại bại. Toàn bộ bãi cỏ, nữ nhân và trẻ nhỏ đều không còn, bổn vương liền mang theo ba nghìn dũng sĩ trốn thoát. Viên Kiếm, bất kể thế nào ngươi cũng phải giúp ta.

– Cái gì?

Hai mắt Vũ Lưu trợn tròn lên, khó tin nói:

– Vương đình của ngươi bị Thiêu Đương đoạt mất rồi?

Mấy ngày nay Vũ Lưu bận rộn đối phó với sự tập kích quấy rối của bộ lạc Vô Qua, đối với những chuyện bên ngoài quả thật không để tâm tới. Nhưng điều khiến ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới là, mới chỉ có vài ngày thôi mà Kim Xuyên đã xảy ra biến cố lớn như vậy! Không chỉ có bộ lạc Viên Kiếm hỗn chiến cùng bộ lạc Vô Qua, không ngờ bộ lạc Thiêu Đương cũng xuống tay với bộ lạc Vũ Lưu.

Vũ Lưu gật đầu, nói tiếp:

– Viên Kiếm, ngươi và Vô Qua đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp, toàn bộ Kim Xuyên đều sẽ chết bởi con sói hoang Thiêu Đương kia. Vô Phong cũng chính là do Thiêu Đương phái người chặn giết chết. Ngươi không biết đó thôi, lần này nước Sở xuất động gần vạn kỵ binh đến làm chỗ dựa cho Thiêu Đương, ba nhà chúng ta không liên hợp lại, căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.

Sắc mặt Viên Kiếm biến đổi, trầm giọng nói:

– Bổn vương sớm đã muốn bãi binh, nhưng chó điên Vô Qua kia không thuận theo.

– Hãy để bổn vương nói chuyện với Vô Qua.

Vũ Lưu nói:

– Không phải con trai hắn đã chết rồi sao? Nếu hắn còn náo loạn nữa, thì ngay cả bản thân hắn, còn có vợ con, nữ nhân của hắn, tất cả đều sẽ thuộc về Thiêu Đương hết.

– Đi.

Viên Kiếm sảng khoái nói:

– Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được Vô Qua, bổn vương đồng ý hợp binh.

Tuy rằng Viên Kiếm cũng chỉ là một Khương Để Phiên Vương, kiến thức cũng có, ông ta biết nếu tiếp tục cùng bộ lạc Vô Qua tiêu hao dần, cuối cùng cũng có lợi cho sói hoang Thiêu Đương không công mà thắng. Kế hiện nay, chỉ có ba đại bộ lạc liên hợp lại, rồi tụ hợp tất cả các bộ lạc lớn nhỏ ở Kim Xuyên, liên binh cùng Thiêu Đương, đối kháng với quân Sở thì may ra có thể giết ra được con đường sống.

***

Khi Vũ Lưu cùng Viên Kiếm đang bí mật liên binh, thì Thiêu Đương lại đang ở trong vương đình Vũ Lưu cuồng hoan say sưa.

Sau khi chiến bại, Vũ Lưu trốn thoát chỉ mang theo ba nghìn dũng sĩ trong tộc, mấy vạn nam nữ già trẻ của vương đình đều để lại cho Thiêu Đương, thậm chí ngay cả mấy phu nhân trong nha trướng cũng không kịp mang đi, lúc này, Thiêu Đương đang say sưa đem một nữ nhân trẻ tuổi nhất, xinh đẹp nhất vật ngã xuống đất, dày vò.

Thiêu Đương vừa ra sức tiến vào, vừa rên rỉ…

Khương nữ bị Thiêu Đương đè lên dày vò cũng không hề phản kháng, thậm chí còn hùa theo, chủ động đưa đẩy, hưởng thụ. Nữ Khương này hiểu rất rõ, Thiêu Đương đánh bại Vũ Lưu, đoạt lấy vương đình và nha trướng Vũ Lưu, các nàng đương nhiên sẽ trở thành tài sản của Thiêu Đương. Đây là cách sinh tồn tại Kim Xuyên, trăm ngàn năm qua vẫn như vậy.

Trong khi Thiêu Đương đang sung sướng vui vẻ, rèm nha trướng đột nhiên có người vén lên.

– Tên khốn kiếp nào…

Thiêu Đương giận tím mặt, từ trên cơ thể trắng mịn của nữ Khương chống hai tay ngẩng đầu lên, theo bản năng định phát tác, nhưng thấy người đi vào là Bàng Ngọc, liền đem câu chửi định mắng nuốt trở vào bụng, sau đó có chút ngượng ngùng nói:

– Bàng tướng quân, là ngươi à?

Bàng Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Thiêu Đương một cái, không nói gì.

Thiêu Đương ngượng ngùng nhấc người lên, nữ Khương bị lão đè lên liền lăn ra xoay người bò lên, lại vớ lấy chiếc thảm lông bên cạnh khoác lên người, tuy nhiên vẫn không che hết được tấm mông tròn mẩy trắng như tuyết của nàng, nửa che nửa hở, lại càng thêm quyến rũ.

Thiêu Đương lại không kìm nổi tiếp tục kéo Khương nữ đi vào nơi rậm rạp kia.

Khương nữ liền bật cười lên phóng đãng, ánh mắt hướng về phía Bàng Ngọc.

Bàng Ngọc nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:

– Thiêu Đương, có phải ngươi nghĩ đại cục đã định rồi không?

– Bàng tướng quân, mấy ngày nay ngươi cũng đã vất vả rồi, cũng nên thả lỏng chút đi.

Thiêu Đương không để tâm chỉ vào mười mấy nữ Khương đang lẳng lơ đứng ở hai bên sườn nha trướng, nói:

– Những nữ nhân này ngươi cứ tùy tiện chọn, chỉ cần ngươi muốn, nàng chính là của ngươi.

Dứt lời, Thiêu Đương lại chỉ vào nữ Khương mà ông ta đang đè lên, nói:

– Cũng bao gồm cả nàng nữa.

– Đám nữ nhân đó ngươi cứ giữ lấy mà dùng đi.

Bàng Ngọc dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.

Bên ngoài nha trướng, Bàng Tranh đón Bàng Ngọc, hỏi:

– Thúc phụ, Thiêu Đương không đồng ý xuất binh ư?

– Người này không có hùng tâm gì.

Bàng Ngọc lắc đầu, nói:

– Tuy nhiên vậy cũng tốt, dễ dàng khống chế, đổi lại là kẻ có dã tâm, sẽ dễ mất đi khống chế.

Dừng một chút, Bàng Ngọc lại nói:

– Tuy nhiên, vẫn còn phải giúp Thiêu Đương đánh thắng một trận nữa. Nói cách khác, hắn căn bản chỉ có thể dừng chân tại vương đình Vũ Lưu thôi.

– Vương đình Vũ Lưu?

Bàng Tranh hỏi:

– Thúc phụ, chẳng phải là nói sẽ giúp Thiêu Đương thống nhất Kim Xuyên sao?

– Hồ đồ! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Bàng Ngọc trách mắng:

– Nếu thật sự giúp Thiêu Đương thống nhất Kim Xuyên, một khi bộ lạc Thiêu Đương hùng mạnh lên, chẳng phải sẽ uy hiếp sự an toàn của Ba Thục sao?

Bàng Tranh gãi gãi đầu, nói:

– Cũng phải.

Bàng Ngọc dừng một chút, lại nói:

– Tranh nhi, cháu phải nhớ kỹ, Thiêu Đương chính là một con dã cẩu dã tính khó thuần, cháu không thể đem xử lý toàn bộ đám sài lang xung quanh mình được, lại càng không thể bắt nó ăn thật no, cháu phải khiến nó cảm thấy sợ cháu, phải khiến nó lúc nào cũng cần cháu, chỉ có như vậy, cháu mới có thể vững vàng khống chế được nó.

Bàng Tranh hoang mang nói:

– Thúc phụ, cháu không hiểu lắm.

– Sau này cháu sẽ tự khắc hiểu.

Bàng Ngọc khẽ mỉm cười, nói tiếp:

– Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tối nay Vũ Lưu nhất định sẽ tụ hợp với người của bộ lạc Viên Kiếm và Vô Qua đánh lén đến đây, cháu hãy dẫn người đến phía trước lòng chảo mai phục ở đó, tối nay sau khi thất bại, toàn bộ thực lực Khương Để sẽ bị tổn hại lớn, đến lúc đó thù hận giữa Thiêu Đương, Vũ Lưu, Vô Qua, Viên Kiếm càng sâu.

Đây mới là hai mục đích chính của Bàng Ngọc giúp đỡ Thiêu Đương; thứ nhất là muốn làm suy yếu toàn bộ thực lực Khương Để trên diện rộng, một lần nữa làm bất lực sự uy hiếp của biên giới phái Tây với Đại Sở; thứ hai là tạo ra mâu thuẫn giữa các bộ lạc Khương Để, nhất là để Thiêu Đương làm người đại diện cho Đại Sở, để kết thâm cừu đại hận với các bộ lạc Khương Để khác.

***

Đây là thời điểm đêm tối nhất trước khi bình minh.

Trong lòng chảo Kim Xuyên yên tĩnh, một đội kỵ binh khổng lồ đang lặng lẽ di chuyển xuống phía Nam.

Toàn bộ kỵ binh đều ngậm tăm (thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật), tất cả chiến mã cùng được chụp bên ngoài miệng, bao chụp móng, lặng lẽ không một tiếng động mãnh liệt xuống phía nam.

Đúng như Bàng Ngọc đã dự đoán trước, dưới sự uy hiếp hùng mạnh từ bên ngoài tới, Vô Qua, Viên Kiếm đã tạm thời dứt bỏ ân oán, hợp binh cùng với Vũ Lưu thừa dịp ban đêm đánh lén xuống phía Nam.

Đi qua một khúc cong, từ xa đã thấy phía trước có nhiều ánh lửa.

Trong con ngươi Vũ Lưu thoáng chốc toát lên tia sáng như loài dã lang, ông ta dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra, lúc này chắc chắn Thiêu Đương đang hưởng thụ nữ nhân của mình.

Vừa nghĩ đến cơ thể nữ nhân trắng mịn của mình bị Thiêu Đương sói mắt trắng tùy ý chà đạp, trong lòng Vũ Lâm vô cùng khó chịu như bị dao đâm, tuy nhiên khi nghĩ đến việc có thể chặt đầu Thiêu Đương, trong con ngươi Vũ Lưu liền toát lên tia sảng khoái tàn nhẫn. Thiêu Đương, ngươi chờ đấy, bổn vương nhất định sẽ chặt đầu ngươi ngâm rượu!

– Vũ Lưu, đừng quên lời hứa của ngươi.

Vũ Lưu đang nghiến răng nghiến lợi thì tiếng nói của Vô Qua đột nhiên truyền đến tai ông ta:

– Sau khi giúp ngươi đoạt lại được Vương đình, sau khi triệu tập tất cả dũng sĩ tấn công Kim Xuyên, tiêu diệt Thiêu Đương, thì một nửa phụ nữ trẻ em và toàn bộ vùng đất thượng du màu mơ phì nhiêu của lòng chảo Kim Xuyên sẽ thuộc về bộ lạc Vô Qua ta!

– Còn có Viên Kiếm ta nữa.

Viên Kiếm bên cạnh cũng lạnh lẽo nói:

– Vùng đất hạ du màu mỡ và phì nhiêu của lòng chảo Kim Xuyên và một nửa phụ nữ trẻ em còn lại sẽ thuộc về bộ lạc Viên Kiếm ta.

– Các ngươi yên tâm.

Tim Vũ Lưu như nhỏ máu, nghiến răng nói:

– Bổn vương nói lời giữ lời, chỉ cần các ngươi có thể giúp bổn vương đoạt lại vương đình, bổn vương nhất định khởi binh trợ giúp các người đánh diệt bộ lạc Thiêu Đương!