Chương 158: Đục nước béo cò

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâu Phiền Vương đình, lúc này đang giết bò mổ dê chuẩn bị lửa trại cho buổi tiệc tối.

Người Hồ ở thảo nguyên không giống với người Trung Nguyên, mặc trang phục rực rỡ, ở trong nhà lớn, cho nên cũng không chú ý đến hôn lễ cho lắm, nhưng lúc này là Lâu Phiền vương cưới vợ là công chúa Đại Tần, đúng là chuyện vui, vì vậy phải triệu tập tất cả người trong tộc, đốt đống lửa lớn, sau đó, cả trai lẫn gái vây quanh lửa trại khiêu vũ, lại ca hát, coi như hôn lễ đã hoàn thành.

Tuy nhiên, Lâu Phiền vương được Công Thúc Thuyết đề nghị thay quần áo của người Trung Nguyên.

Vậy nên, Lâu Phiền vương mặc quần áo Trung Nguyên cùng với mười tướng lãnh vây quanh đi ra trước cửa lều lớn, vừa lúc nghe được ngoài cửa màn âm thanh ồn ào, đại vương Lâu Phiền còn tưởng rằng là đoàn người ngựa đón dâu đã trở về, tính toán thời gian, đoàn người đi đón dâu đến Cửu Nguyên cũng nên sắp sửa trở về.

Thế nhưng Lâu Phiền vương nhìn thấy hoàn toàn không phải như đã nghĩ.

Đoàn người ngựa đi đón dâu không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy toàn là những người bại trận hốt hoảng trở về.

– Sao lại thế này?

Đại vương Lâu Phiền nhíu mày, lớn tiếng quát hỏi:

– Công chúa đâu?

– Đại vương, chúng ta đã bị người Tần lừa gạt.

Một tên tướng đi đón dâu xoay người xuống ngựa, vội vàng quỳ mọp xuống dưới chân Lâu Phiền vương, lộ vẻ sầu thảm nói:

– Trên đường về lại vương đình, chúng tôi bị bọn người Tần phục kích, gần ngàn nhân mã tổn thất hơn phân nửa, công chúa cũng bị bọn người Tần đoạt lấy trở về.

– Ngươi nói cái gì?

Đại vương Lâu Phiền bỗng nhiên biến sắc nói:

– Công chúa bị người Tần bắt trở về?

Công Thúc Thuyết cũng biến sắc nói:

– Đại vương, việc này có chút kỳ quái, ta nghĩ có lẽ không phải là do người Tần gây nên.

– Quân sư, đúng thật là người Tần.

Tên đầu lĩnh Lâu Phiền lớn tiếng nói:

– Tất cả trên người bọn họ đều khoác lân giáp, trong tay còn cầm nỏ Tần, chính là cái loại nỏ có thể bắn rất xa, trong vòng năm mươi bước có thể bắn trúng ngựa! Ta chắc chắn, tuyệt đối chính là người Tần, ngoại trừ người Tần ra toàn bộ Hà Sáo còn có ai có thể khoác lân giáp, cầm nỏ Tần?!

– Nỏ Tần?!

Đại vương Lâu Phiền hung tợn nói:

– Vậy chắn chắn đúng là người Tần không thể nghi ngờ gì nữa.

Công Thúc Thuyết cũng đành im lặng, nỏ Tần chính là vũ khí lợi hại của người Tần được kiểm soát rất chặt chẽ không để cho kẻ địch có được, xem ra thật sự đúng là người Tần đã làm.

– Bọn người Tần này nói không giữ lời, bổn vương không thể không đem toàn bộ bọn họ giết hết.

Lúc này Lâu Phiền vương đã trở về lều lớn, từ bên trong lấy ra mấy mũi tên vàng, phân ra đưa cho những người hầu thân tín nói:

– Cầm kim tiễn của bổn vương tức khắc triệu tập các bộ tộc đoàn ngựa thồ, rồi nhanh chóng thông báo cho Bạch Dương vương, Lâm Hồ vương, mời bọn họ hợp binh tiến công Cửu Nguyên!

Ở sâu trong đại mạc đồng thời cháy lên mười đống lửa lớn.

Năm trăm quân Sở tinh nhuệ đang vây quanh các đống lửa hào hứng uống rượu đựng trong túi da dê, lại cắm cúi gặm cắn chân dê béo ngậy, công chúa Doanh Trinh ngồi bên cạnh đống lửa lại ăn không vô, cho đến giờ phút này, nàng rốt cục cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra? Cũng không biết nhóm người cướp cô dâu này là người nào?

– Công chúa tỷ tỷ cũng ăn một chút đi?

Bách Lý Y Thủy không biết khi nào thì đã ngồi xuống bên người Doanh Trinh, trong tay còn cầm đoản đao cắt lấy một khối thịt nướng bóng loáng.

– Tiểu muội, muội với những người này có phải quen biết với nhau?

Doanh Trinh thấp giọng hỏi.

Từ lúc bị đám người này bắt cóc Doanh Trinh liền phát hiện Bách Lý Y Thủy không chút gì lo lắng, mà hiện tại đám người này đối với Bách Lý Y Thủy cũng không hề cảnh giác, không nói đến việc nàng tự ý đi lại, thậm chí nàng còn được mang theo đao, Doanh Trinh thông minh sắc sảo, nhìn qua liền đoán được Bách Lý Y Thủy cùng đám người này tất nhiên là có quen biết.

Bách Lý Y Thủy cũng không trả lời, chỉ có điều cầu xin Doanh Trinh:

– Công chúa tỷ tỷ, tỷ tỷ đồng ý ăn chút gì đi?

Từ lúc giữa trưa bị quân Sở bắt cóc cho đến bây giờ, Doanh Trinh một giọt nước vẫn chưa uống, cũng chưa ăn một chút gì, Bách Lý Y Thủy thật lo lắng Doanh Trinh quá đói sẽ sinh bệnh, bởi vì Doanh Trinh không giống như nàng là người tập võ, thân thể rất yếu.

– Ngươi không nói tỷ tỷ sẽ không ăn, thà chết đói vậy.

Doanh Trinh quật cường nói.

Bách Lý Y Thủy đang lúc khó xử, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn bước tới trước mặt hai người.

Bách Lý Y Thủy đứng dậy định hướng về phía người nọ chào hỏi, lại bị người ấy đưa tay ngăn lại.

– Không ăn? Tuyệt thực?

Muốn chết?

Người nọ ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Doanh Trinh, bỗng nhiên từ trong ống giầy rút ra một thanh đoản đao nhỏ ném đến trước mặt Doanh Trinh, lãnh đạm nói:

– Không cần phải tuyệt thực chi cho phiền phức, cầm lấy thanh đoản đao này, tùy tiện đưa lên cổ của cô, sinh mạng của cô cũng như số mệnh của cô, tất cả đều sẽ kết thúc.

Doanh Trinh không nhặt đao, nàng yên lặng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Có lẽ là vì nguyên do ngưỡng mộ, người đàn ông kia thoạt nhìn dáng người cực cao, tựa như một tòa núi lớn, hắn chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng mà Doanh Trinh lại cảm nhận được rõ ràng một khí thế mãnh liệt, một loại khí thế ngạo nghễ thiên hạ, lúc nàng còn nhỏ, nàng không chỉ một lần cảm nhận được khí thế này từ trên người phụ hoàng của nàng.

Người đàn ông này, không ngờ có được khí thế hùng mạnh giống như của phụ hoàng, hắn rốt cục là ai?

Nam nhân kia bỗng nhiên nhếch miệng cười, khóe miệng lộ ra lạnh lẽo sát ý, lạnh lùng nói:

– Muốn chết, cứ đem đoản đao kia tự sát đi, không muốn chết, vậy thì nhanh một chút ăn cho no bụng, giai đoạn kế tiếp, sẽ không có ai đỡ cô đi được đâu, cưỡi ngựa không được, vậy thì ở lại đại mạc này làm mồi cho sói đi.

Dứt lời người đàn ông kia liền quay lưng đi, Doanh Trinh thoáng chốc thất thần.

Bách Lý Y Thủy lại đem thịt nướng tới đưa tới trước mặt Doanh Trinh, dịu dàng nói:

– Công chúa tỷ tỷ, ăn đi?

Doanh Trinh yên lặng đưa tay tiếp nhận miếng thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, hỏi:

– Tiểu muội, người kia là ai?

Bách Lý Y Thủy có chút khó xử nói:

– Công chúa tỷ tỷ, đại ca không cho ta nói với tỷ tỷ, tuy nhiên, chỉ vài ngày nữa, tỷ tỷ sẽ biết tất cả sự thật.

Dừng lại một chút, Bách Lý Y Thủy lại vui vẻ nói: – Với lại mặc kệ như thế nào, công chúa tỷ tỷ cũng không thể lại gả cho cái tên đại vương Lâu Phiền kia vừa bẩn thỉu vừa háo sắc, có phải không?

Doanh Trinh thở dài, nàng biết có hỏi lại cũng không hỏi được gì.

Cửu Nguyên, bóng đêm dày đặc.

Trên tường thành, cứ cách mười bước lại cắm một cây đuốc bằng cành thông, ánh lửa tuy rằng yếu ớt không đủ để chiếu sáng ra ngoài thành, cũng đủ để chiếu sáng lên toàn bộ tường thành, giữa ánh lửa lập lòe, hai tên lính đang gác đêm, xa xa, một đội bảy người tuần tra đội ngũ chỉnh tề, đang hướng về bên này bước tới.

Mặc dù người Hồ đã lui binh giải vây, người Tần vẫn không có một chút gì sơ suất.

Một tên lính gác trạm đi đến trước lỗ châu mai, lơ đễnh nhìn về phía ngoài thành, mắt thấy loáng thoáng dường như có một chút ánh lửa, lập tức quay đầu ngược trở lại chăm chú nhìn, quả nhiên thấy bầu trời đêm ở phương bắc có vẻ kì quái giống như hiện ra đóm lửa nhỏ, tên lính gác kia còn không muốn tin, lấy tay day day mắt, thấy ánh lửa dường như càng thêm sáng ngời.

Thoắt cái, ánh lửa liền hóa thành hai đóm, sau đó bốn đóm, đợi đến lúc tên lính gác cùng với đội tuần tra tường thành đều bị thu hút, thì ở bầu trời đêm hướng bắc đã xuất hiện một tảng lửa lớn, giữa ánh sáng lập lòe, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng ngựa hí người hô, người Hồ, là người Hồ!

– Người Hồ, chết tiệt, là người Hồ!

Tên đội trưởng đội tuần tra nuốt một ngụm khí lạnh, vội vàng đứng lên hô to:

– Người Hồ tập kích thành, thổi kèn, mau thổi kèn cảnh báo…

Chỉ trong chốc lát, tiếng kèn báo hiệu đã vang lên.

Khi tiếng kèn vang lên, Mông Cức còn chưa ngủ, đang ở thư phòng đọc sách.

Lập tức Mông Cức đứng lên, vội vàng mặc áo giáp, mang theo hơn mười thân binh hướng đến tường thành phía bắc mà đi, khi Mông Cức mang theo thân binh đi đến tường thành phía bắc, vô số kỵ binh người hồ mang theo đuốc lửa giống như sóng tràn vọt tới ngoài thành Cửu Nguyên, nhìn theo ánh lửa sáng như ban ngày, Mông Cức không ngờ phát hiện người Hồ ở ngoài thành lại là người Lâu Phiền!

– Người Lâu Phiền?!

Mông Cức không khỏi nhíu mày.

Tại sao Lâu Phiền Vương phải làm như vậy chứ? Công chúa vừa mới gả cho hắn, đêm này là đêm tân hôn, tại sao hắn không ở vương đình tiếp đón công chúa điện hạ, lại đem binh đến Cửu Nguyên làm gì chứ? Còn nữa, đến thì đến, sao lại mang theo nhiều như vậy kỵ binh? Nhìn trận thế ngoài thành thế này, xem ra Lâu Phiền Vương đã đem hơn phân nửa bộ lạc Lâu Phiền ba mươi ngàn tráng đinh toàn bộ đều mang đến.

Không lẽ Lâu Phiền vương muốn thừa dịp lúc này đến đánh lén Cửu Nguyên?

Ý tưởng thật không tồi, đáng tiếc chính là người Tần tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này.

Lập tức Mông Cức quát:

– Truyền lệnh của ta, toàn thành giới nghiêm, các cửa tăng cường phòng bị, canh phòng nghiêm ngặt gian tế người Hồ đánh lén cửa thành!

Trước đây bởi vì việc hôn nhân của công chúa Doanh Trinh, không ít người Hồ đã lợi dụng cơ hội vào thành Cửu Nguyên, hiện tại người Tần tạm thời còn không cố lùng bắt bọn người Hồ này, vậy chỉ có thể ra lệnh giới nghiêm, tăng cường phòng giữ các cửa thành.

Ở dịch quán, Bách Lý Hiền, Do Uyên đang lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Ngay trước đó không lâu, hai người bị một hồi kèn làm cho tỉnh giấc.

Rất nhanh, trên đường cái bên ngoài liền truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, lập tức một giọng nói vang dội liền vang lên:

– Mông tướng quân có lệnh, ngay bây giờ toàn thành bắt đầu giới nghiêm, tất cả mọi người ngoan ngoãn đều ở lại trong phòng, ai cũng không được tự tiện ra đường, đã nghe rõ chưa, ai cũng không được tự tiện ra đường, kẻ trái lệnh…, lập tức giết không tha!

Đang chuẩn bị ra ngoài coi Do Uyên liền lại ngồi trở lại trên chiếu, nhíu mày nói:

– Đang êm đẹp, tại sao lại giới nghiêm? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, thản nhiên nói:

– Hơn phân nửa là Thượng Tướng Quân đã thành công, Lâu Phiền Vương thẹn quá thành giận, mang theo đại quân Lâu Phiền đến tấn công Cửu Nguyên, ha…ha…

Do Uyên nói:

– Ngươi nói, Thượng Tướng Quân đã thành công?

– Mười phần là như thế.

Bách Lý Hiền mỉm cười nói:

– Lâu Phiền Vương chuyện tốt không thành, Mông Cức cũng là khó lòng giãi bày, người Tần cùng người Lâu Phiền trận này hỗn chiến sợ là khó có thể tránh khỏi, cùng nhau hỗn chiến, người Bạch Dương cùng người Lâm Hồ khẳng định cũng sẽ liên lụy theo, cứ như vậy, cái đầm nước Cửu Nguyên này coi như là hoàn toàn bị quấy đục, kế tiếp sẽ xem Thượng Tướng Quân như thế nào đục nước béo cò.

Do Uyên nhếch miệng, nhe răng cười độc ác nói:

– Bách Lý đại ca đã đem đầm nước Cửu Nguyên này quấy đụcc như vậy, Thượng Tướng Quân làm sao lại để cá lớn đi, tốt nhất là có thể đem Hà Sáo người Lâu Phiền, người Bạch Dương, người Lâm Hồ tất cả đều hợp nhau lại, để người Tần trong thành Cửu Nguyên đã có thể sống yên ổn ở Hà Sáo rồi?

– Lập Hà Sáo?

Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, nói:

– Không, Hà Sáo là tử địa, không thể lấy, Thượng Tướng Quân cuối cùng là muốn lấy Giang Đông về.