Chương 478: Hợp tung liên hoành (6)

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong thưởng là công tác phức tạp nhất, mấu chốt là làm dâu trăm họ.

Trăm chức Quan Đông hầu phong thưởng tương đối đơn giản chút, chỉ cần nửa ngày là xong, nhưng đến khi đề cập việc phong thưởng cho các văn võ trọng thần Hạng Tha, Hạng Đà, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Hoàn Sở, Quý Bố, Chu Ân, Ngu Tử Kỳ, Chung Ly Muội, Tấn Tương, Hô Diên thì lại khá phiền toái, thậm chí trong lúc đó còn xảy ra tranh cãi kịch liệt.

Lòng người đều tham lam, ai cũng muốn lợi ích của mình là lớn nhất.

Hạng Trang thờ ơ lạnh nhạt, không ngăn cản để cho các đại thần ở trong đại điện tranh cãi quyết liệt, trên thực tế, giữa các đại thần tồn tại rạn nứt, thậm chí là chất chứa oán hận mới có lợi, ở dưới các đại thần có ý kiến khác nhau, quốc quân có thể tiến hành điều đình ở ngoài, nắm trong tay cục diện tương đối dễ dàng, đây gọi là mưu kế của đế vương.

Đương nhiên, uy vọng hiện tại của Hạng Trang hoàn toàn không cần phải mưu kế đế vương trêu đùa.

Tuy nhiên, Hạng Trang không thể không suy xét thay cho con cháu mình, trong lúc này, đương nhiên hắn có thể ung dung nắm bắt cục diện triều đình trong tay, nhưng nếu chẳng may ngày nào đó hắn chết, khi Thái Tử Hạng Chính kế vị, lại chưa chắc có thể dễ dàng nắm tình hình trong tay như hắn, thời điểm đó, lợi dụng các phái phân tranh có thể đứng lên cân bằng.

Cuối cùng sau khi tranh cãi giằng co kịch liệt năm ngày mới có kết quả.

Tất Thư được phong Ngô quốc công, được hưởng tám nghìn thạch.

Cao Sơ được phong Ngụy quốc công, được hưởng bảy nghìn thạch.

Bàng Ngọc được phong Thục quốc công, được hưởng sáu nghìn thạch.

Mông Cức được phong Tần quốc công, được hưởng bốn nghìn thạch.

Đại thần còn lại đều được phong nhóm hầu, được hưởng hai nghìn đến sáu nghìn thạch.

Ngoài ra, không ít đại thần dựa vào trường hợp đặc Ngụy Quốc, thượng tấu xin sửa chữa điều lệnh, khôi phục chế độ cũ về công hầu thực ấp, cái gọi là thực ấp chính là phong quốc, nếu khôi phục chế độ cũ phong quốc, lấy mười quận, huyện xã, đình bên cạnh sẽ trở thành quốc trung quốc gia, hành động này lại bị Hạng Trang quả quyết cự tuyệt, điều này làm cho nhiều người thất vọng.

*****

Ba ngày sau, tin tức Sở vương Hạng Trang ở Tỷ Lăng phong thưởng quân thần liền truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ. Gần như là cùng một ngày, Tất Thư cũng đã ngày đêm đi gấp tới ngoài thành Lâm Truy, cũng hướng Tề vương Hàn Hạp trình quốc.

Lúc này Tề vương Hàn Hạp triệu tập Tướng quốc Lâu Kính, quân sư Triệu Viêm đi tới hoàng cung nghị sự.

– Tướng quốc, quân sư, rốt cục Hạng Trang cũng phong thưởng quần thần.

Hàn Hạp đưa tin của chim bồ câu từ Tỷ Lăng đưa tới cho Lâu Kính, Lâu Kính xem xong lại đưa cho quân sư.

– Chuyện này cũng đã được dự đoán trước.

Triệu Viêm buông mật tin, nói:

– Hạng Trang cũng nên phong thưởng.

Lâu Kính nói:

– Phong thưởng cũng đã được dự đoán trước, nhưng thật ra là không ngờ Hạng Trang lại lấy năm quận khôi phục Ngụy quốc.

– Quả nhân nghĩ việc này không hề đơn giản.

– Hàn Hạp thong thả bước qua lại, suy nghĩ một chút nói:

– Ít nhất có thể thấy rõ một chút. Thật sự Hạng Trang cũng giống như Hạng Võ, cũng chỉ muốn làm bá vương, mà không nghĩ phải giống như Tần Thủy Hoàng, thống nhất thiên hạ làm Hoàng đế!

Lâu Kính nhíu mày hỏi:

– Đại vương, Hạng Trang phân phong Ngụy vương quả thật làm cho người ta bất ngờ, tuy nhiên chỉ vì nguyên nhân như vậy mà nói hắn chỉ muốn làm bá vương như Hạng Võ, e rằng có chút võ đoán?

Trong lòng Hàn Hạp liền có chút không hài lòng, Lâu Kính nói vậy khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Lập tức quay đầu nhìn Triệu Viêm, nhẹ nhàng hỏi han:

– Quân sư, ngươi nói đi?

– Việc này, thần không nên nói.

Triệu Viêm không dám tùy tiện nói.

Cuộc chiến Lịch Hạ mấy tháng trước, Hàn Hạp chỉ dựa vào hơn hai mươi nghìn tàn binh lại có thể ngăn cản một trăm nghìn quân Triệu tấn công, hơn nữa lại không cần dùng nhiều đến mưu kế của Triệu Viêm, điều này làm cho Hàn Hạp tin tưởng chưa từng có bành trướng. Ngoại trừ việc chính sự còn cần dựa vào Tướng quốc Lâu Kính trợ giúp, quân sư cũng đã không hề nể trọng Triệu Viêm.

– Được, tạm thời không nói đến việc này.

Hàn Hạp khua tay chặn lại, lại nói:

– Thượng Tướng Quân nước Sở Tất Thư đã tới ngoài thành rồi, và hướng quả nhân trình quốc, các ngươi nói, quả nhân gặp hắn, hay là phái đại quân giết hắn?

Lâu Kính, Triệu Viêm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ sao lại đến Lâm Truy!

Hàn Hạp sờ cằm, bắt chước cử chỉ và vẻ mặt thong thả bước đi của Hàn Tín, cười nhạt nói:

– Thật đúng là quả nhân không ngờ, Tất Thư dám đến Lâm Truy, thực sự hắn nghĩ quả nhân không dám giết hắn sao?

Triệu Viêm nói:

– Đại vương, hai nước giao chiến không chém sứ, giết sứ giả, sẽ gây ra thị phi.

Triệu Viêm và Trương Lương giống nhau, đều là người khiêm tốn, chủ trương làm việc là phải quang minh lỗi lạc, mưu kế cũng là đường đường chính chính.

Lâu Kính cùng Trần Bình là một loại người, lập tức khuyên nhủ:

– Đại vương, cơ hội này khó được, hay là giết Tất Thư đi!

Hàn Hạp cười nhẹ nhàng, nghĩ từ khi hắn kế thừa vương vị, đây là lần đầu tiên Tướng quốc và quân sư ý kiến khác nhau, việc này thật sự thú vị.

*****

Buổi chiều cùng ngày, Bạch Mặc cũng chạy tới Hàm Đan.

Chu Quan Phu vội vàng đi vào phòng Bạch Mặc, trầm giọng nói:

– Thừa tướng, mật thám nước Triệu ẩn núp ở Lâm Truy báo tin, không ngờ nước Sở quốc sai sứ giả hướng nước Tề, hơn nữa đã đi đến Lâm Truy!

Dừng lại một chút, Chu Quan Phu lại nói tiếp:

– Thừa tướng, khẳng định người không thể ngờ được sứ giả này là ai đâu.

– Là ai?

Trong lòng Bạch Mặc khẽ nhúc nhích, hỏi:

– Chắc không phải Tất Thư, sư đệ ta chứ?

Thoáng chốc hai mắt Chu Quan Phu trợn lên, không tin nói:

– Thừa tướng, đúng là không có chuyện gì có thể gạt được ngài!

– Thật đúng là sư đệ của ta?

Sắc mặt Bạch Mặc thoáng chốc trầm xuống, khoanh tay bước qua bước lại trong phòng, sau đó nhìn qua khe cửa sổ lên bầu trời đêm, hạ giọng nói:

– Khó trách Hạng Trang đã ngoài dự đoán mọi người phân ra năm quận khôi phục nước Ngụy, hóa ra không ngờ là quyết định này lại là mưu kế của sư đệ ta, thật quá lợi hại.

Chu Quan Phu nghe xong không hiểu, vò đầu hỏi:

– Thừa tướng, ý người là gì?

Bạch Mặc lắc nhẹ đầu, trầm ngâm nói:

– Việc này nói rất phức tạp, trong lúc này nói với ngươi không được rõ ràng lắm, tuy nhiên, sự việc ở Hàm Đan lại cần nắm chặt, nếu không, chỉ sợ kế lớn liên hoành sẽ xảy ra biến cố!

Chu Quan Phu nghiêm nghị nói:

– Xin Thừa tướng hãy chỉ bảo, mạt tướng nên làm như thế nào?

Bạch Mặc thong thả bước qua lại vài bước, cuối cùng quyết định quyết tâm nói:

– Như vậy đi, ngươi lập tức sai người vào Triệu phủ, nói bổn tướng đã bày tiệc ở dịch quán, mời hắn đến đây dự tiệc, cũng có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Dừng lại một chút, Bạch Mặc lấy một phong thư trên bàn đưa cho Chu Quan Phu, nói tiếp: nguồn TruyenFull.vn

– Đem phong thư này đến Ngưu gia trang thành Đông, ngươi phải đích thân đi.

– Vâng!

Chu Quan Phu tiếp nhận thư, xoay người hiên ngang đi.

Nhìn bóng dáng Chu Quan Phu đi xa, Bạch Mặc bỗng nhiên không được vui, nhẹ giọng lẩm bẩm:

– Sư đệ ơi sư đệ, đây chính là lần đầu trực tiếp đọ sức giữa đồng môn chúng ta, vi huynh thật là có chút chờ mong, ha hả, cũng không biết đạo Tung Hoành của ngươi đã có tiến bộ chưa, nhưng nghìn lần đừng làm cho vi huynh thất vọng.

*****

Hô Diên ngang nhiên đi vào lều lớn Tất Thư, cất cao giọng nói:

– Thượng Tướng Quân, đã phái thám báo du kỵ đi ra ngoài, cũng đã xem xét cẩn thận địa hình xung quanh, cho dù là nước Tề sai một trăm nghìn đại quân tiến đến, cũng không thể giữ chúng ta.

Tất Thư gật nhẹ đầu, lại nói:

– Nếu là người Ô Mộc Nhai tới, để cho hắn trực tiếp tới gặp ta.

Hô Diên nói không cần nghĩ ngợi:

– Thượng Tướng Quân yên tâm, mạt tướng sớm đã chỉ bảo xuống, nếu có người Ô Mộc Nhai đến, lập tức dẫn đến gặp ngài.

Dừng lại một chút, Hô Diên lại nói:

– Thượng Tướng Quân, ngài nói xem thằng nhãi Hàn Hạp sau khi thu được nước sẽ làm sao? Là phái đại thần tới gặp ngài, hay là phái đại quân tới giết ngài?

Tất Thư nói:

– Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, chẳng phải ngày mai sẽ biết sao?

Hô Diên ồ một tiếng, gãi đầu đi ra ngoài trướng, ánh mắt Tất Thư chuyển hướng nhìn về phía tây bắc, nhẹ giọng lẩm bẩm:

– Sư huynh ơi sư huynh, chắc huynh cũng đến Hàm Đan rồi? Mười lăm năm không gặp, không biết phong thái sư huynh còn như trước không?

*****

Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ bảo vệ Triệu Ngọ suốt đêm chạy tới dịch quán nơi Bạch Mặc ngủ lại, Bạch Mặc nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn không dám không đến, đạo lý là rõ ràng, đã muộn như này Bạch Mặc còn tìm hắn, có thể thấy được sự việc rất khẩn cấp, nói không chừng là vì việc cướp Triệu quốc vương, làm sao Triệu Ngọ lại có thể không đến?

Bởi vì Bạch Mặc dẫn theo ba trăm tùy tùng, người ngựa đông, cho nên bao toàn bộ dịch quán.

Nhìn quân Hán tinh nhuệ cầm vũ khí hiên ngang ở bên ngoài cửa dịch quán, Triệu Ngọ có chút do dự, tuy nói nơi này là Hàm Đan, nhưng toàn bộ tòa dịch quán này lại nằm dưới sự không chế của quân Hán, nếu hắn vào dịch quán, sống chết có thể toàn bộ ở trong tay Bạch Mặc, nếu chẳng may Bạch Mặc đối với hắn không tốt, thì sẽ như chui đầu vào lưới.

Có câu quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, có phải nên đổi nơi khác không?

Triệu Ngọ đang muốn xoay người định rời khỏi, bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn độn từ bên trong dịch quán truyền ra cửa chính, lập tức một đại tướng quân Hán lưng hổ vai gấu bảo vệ tú sĩ áo trắng đi ra, tú sĩ áo trắng thấy Triệu Ngọ, khẩn trương chắp tay thi lễ nói:

– Vị này chắc là Triệu Ngọ Thượng Tướng Quân, tại hạ Bạch Mặc xin chào Thượng Tướng Quân.

Viên tướng Hán lưng hổ vai gấu kia cũng hướng Triệu Ngọ nắm tay thi lễ, ồm ồm nói:

– Mạt tướng Chu Quan Phu, tham kiến Thượng Tướng Quân.

Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ đứng ở phía sau Triệu Ngọ vẻ mặt thoáng chốc rùng mình, Chu Quan Phu? Quan Quân Hầu ở trong vạn quân chém chết Tả Hiền Vương Hung Nô Kê Chúc ư?

Triệu Ngọ vẻ mặt nghiêm nghị, khen:

– Thực là hổ tướng.

Bạch Mặc cười ha hả, xoay người:

– Thượng Tướng Quân, mời.

Đến đây rồi, Triệu Ngọ đành phải kiên trì đi theo Bạch Mặc vào dịch quán, điều khiến hắn yên tâm chính là, Quan Quân Hầu và tinh nhuệ quân Hán canh giữ ngoài cửa lớn dịch quán không ngăn cản Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ Triệu phủ, bọn họ vẫn đi theo Triệu Ngọ vào dịch quán, Triệu Trọng vẫn đi theo Triệu Ngọ vào đại sảnh dịch quán.

Trong đại sảnh sớm đã bày hai bàn tiệc, Bạch Mặc mời Triệu Ngọ vào chiếu.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, Bạch Mặc quay đầu sang đưa mắt ra hiệu Chu Quan Phu, sau đó cười nói:

– Thượng Tướng Quân, tại hạ muốn mượn ngươi một thứ, lại không biết Thượng Tướng Quân có đồng ý không?

Triệu Ngọ cười nói:

– Chỉ cần trong khả năng của lão phu, có gì không muốn?

Bạch Mặc cười nói:

– Tốt lắm, tại hạ muốn mượn cái đầu trên cổ Thượng Tướng Quân dùng một chút.

– A…

Triệu Ngọ nghe vậy lập tức kêu một tiếng, chén rượu trong tay cũng rơi xuống bàn leng keng.

Triệu Trọng đứng ở phía sau Triệu Ngọ đột nhiên biến sắc, liền rút ra trường kiếm, nhưng khi hắn vừa mới rút ra trường kiếm thì một thanh kiếm sắc bén đã sớm ở bên gáy hắn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt sát khí của Quan Quân Hầu, giống như hổ báo nhìn chằm chằm vào hắn, lập tức Triệu Trọng câm như hến, không dám động đậy.