Chương 148: Lâu Phiền Vương

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong tiếng gót sắt của thủy triều này, hơn trăm thiết kỵ binh Đại Tần đã sắp chữ, một đám khua song lưỡi đại kiếm rét buốt. giống như một đám sáng giống như răng nanh của một con sói đói, hướng về phía người Hồ phía trước dũng mãnh bổ nhào tới.

– Bắn tên, mau bắn tên.

Tiếng gào to thảm thiết của thủ lĩnh người Hồ

Ngay sau đó, hơn bốn trăm ngưỡi Hồ cưỡi ngựa ào ào giương cung bắn tên, hướng về phía thủy triều như cuốn sạch thiết kỵ Đại Tần bắn ra những cơn mưa tên, đám người Hồ này không biết là người Lâu Phiền hay là người Bạch Dương, lại hiển nhiên đến từ một đàn tộc rất nghèo, do bọn họ không ngờ ngay cả đến tên đồng thau cũng không có, chỉ ở trên Lô Can mài nhọn mảnh xương hoặc là răng sói.

Song, thuật tiễn của người Hồ vẫn là không tệ, tiên bắn như mưa chuẩn xác rơi xuống trên đầu người Tần.

Song tiễn bay như lau sậy nhẹ nhàng còn có đám tiễn làm bằng xương hiển nhiên không đủ để xuyên thấu qua lân giáp trên người thiết kỵ đại Tần, trong tiếng vang ding ding dang dang, tên bắn trúng kỵ binh trên ngựa toàn bộ đều bị văng ra, chỉ có hai tên xui xẻo kỵ binh đại Tần bị bắn trúng mặt hoặc là giữa đường nối áo giáp, kêu thảm trên lưng ngựa rồi rớt xuống dưới.

Về phần thiết kỵ đại Tần khố hạ chiến mã, tuy rắng chịu càng nhiều tên tiễn, thương vong lại là cực kỳ nhỏ bé.

Lão Tần nhân có trọn bọ lưu trình huấn luyện chiến mã, thông qua bộ quy trình huấn luyện này chiến mã dũng mảnh vô cùng, lại đối mặt với trường hợp chiến tranh tàn khốc này, chúng nó vẫn có thể điềm tĩnh tự nhiên để làm, cho nên, đối diện với trận tên của người Hồ này, căn bản là không đủ để uy hiếp chúng nó.

Ba trận mưa tên đi qua, hơn trăm thiết kỵ đại Tần đã vọt tới trước mặt người Hồ.

Không đợi thủ lĩnh người Hồ hạ lệnh, hơn bốn trăm người Hồ liến ném cung tiễn xuống ào ào, vớ lấy xiên ngựa, cốt mâu hoặc là kiếm đồng thau giục ngựa chen chúc mà tiến về hướng thiết kỵ đại Tần.

Mông Cức xung trận ngựa lên trước, vô cùng cuồng bạo chạm vào người Hồ trong trận.

Chỉ nghe một tiếng “thịch” rất lớn, một tên binh Hồ né không kịp, lập tức bị đâm xuyên qua người bay lên.

Chiến mã Mông Cức tuy là thuộc loại cổ mã, lại là hắn một người độc cưỡi xâm nhập vào đại mạc, mất thời gian bảy ngày sáu đêm liên tục, tự tay theo đàn ngựa hoang chụp con ngựa hoang vua này! Con ngựa hoang vua này thân cao tám thước, thể trong lại vượt quá bốn ngàn cân, mà bình thường ngựa cổ chỉ cao có năm thước, thể trọng cũng chỉ có khoảng tám trăm cân.

Cho nên, ở trước mặt người Hồ, chiến mã Mông Cức dường như là cái gì đó rất lớn vô phách.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại có một người Hồ cưới ngựa khua tay cái xiên ngựa bằng gỗ tự chế theo hướng Mông Cức vọt lại.

– Chết!

Mông Cức quát lớn, một kiếm chém ngang, đối với xiên ngựa của người Hồ đâm tới mà lại không thèm quan tâm đến.

Suýt xảy ra tại nạn, Mông Cức hơi nghiêng người, xiên ngựa của người Hồ liền đã dính vào trên ngực của hắn lướng qua, dường như là đồng thời, đôi đao của Mông Cức đã chém vào cổ của người Hồ, máu bắn tung tóe, đầu của người Hồ lập tức văng lên cao, mất đi thủ cấp như thi thể khiếm khuyết lại cưỡi chiến mã hướng về phía trước xông ra hơn trăm dặm xa, cuối cùng mới suy sụp té xuống ngựa.

Kỵ binh quyết đấu, sinh tử chỉ trong nháy mắt, trong chốc lát, hai nhóm kỵ binh cũng đã đan xen qua đó.

“Hu”

Mông Cức nhẹ nhàng quát chiến mã, sau đó ghìm ngựa chậm rãi xoay người, ánh mắt hung ác lại tập trung về phía trước cách người Hồ trăm bước, chỉ là một vòng giao chiến, người Hồ cũng đã tổn thất hơn trăm binh! Mông Cức lại nhìn quanh tả hữu, hơn trăm thị vệ kỵ binh lại thương vong hết bảy tám, ngoài ra có vài tên trên người còn bị thương.

Bỗng nhiên, khóe miệng của Mông Cức nổi lên một tia sát khí lạnh lẽo.

Thiết kỵ đại Tần lại tiên phong là đám người Hồ ngu muội này có khả năng ngăn cản không? Huống chi, chỉ là hơn trăm binh hay là thị vệ thiết quân của Mông Cức, đây là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, đây có thể là binh lính của Tần Quân Kiện! đám người Hồ ngu xuẩn, ngoan ngoãn chịu chết đi, lão Tần nhân nổi giận, lại há chịu đựng như vậy sao?

– Oai hùng lão Tần!

Mông Cức ngửa mặt lên trời rít gào, lại giở tay lên nhỏ máu trên trọng kiếm.

– Còn non sông ta!

Hơn trăm kỵ binh ào ào đáp lại, lại lấy tốc độ nhanh nhất kết trận.

– Máu không chảy cạn!

Mông Cức lại lần nữa rống to, sau đó nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, khua hạ chiến mã lại lần nữa bắt đầu hướng về phía trước.

– Chết không ngừng chiến!

Hơn trăm kỵ binh lại lần nữa đáp lại lớn, lại sôi nổi giơ lên hai lưỡi kiếm, lại nhanh chóng hạ mông chiến mã, đi theo sau Mông Cức cuồn cuộn hướng về phía binh Hồ đối diện. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hơn trăm kỵ binh đi theo nhịp điệu của Mông Cức, trước là đi chậm, sau đó là bước nhanh chân, lại là nhỏ.

Chạy, lại chạy nhanh, rồi cuối cùng, hơn trăm kỵ binh đồng thời bắt đầu tiến lên cực nhanh, hơn bốn trăm vó ngựa nặng nề tiến đánh đại mạc thảm hại, thoáng chốc tung tóe vô số cỏ nát bùn nhão, tiếng vó ngựa vang dội như tiếng sấm sét giống như nhịp trống tử vong, một chút tiếp nối một chút sự hận thù trong lòng người Hồ.

Còn lại ba trăm binh Hồ lo sợ khắp nơi, mỗi người đều nhìn thấy được thần sắc sợ hãi trên mặt bạn của mình.

Trong khi người ta chờ đợi đến nghẹt thở, không biết là ai rống một tiếng lớn đầu tiên, ghì cương quay đầu ngựa tháo chạy, chỉ trong chốc lát, còn lại hơn ba trăm binh Hồ lập tức giải tán, quay đầu ngựa theo hướng Tây bắc hoảng hốt bỏ chạy, đối với cuộc sống người Hồ ở Mạc Bắc mà nói, đánhh thắng thì đánh, đánh không thắng thì chạy, thất bại cũng là chuyện bình thường.

Mông Cức hiển nhiên không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho đám người Hồ này, lập tức quát:

– Giữ lại hai mươi binh để bảo vệ trẻ em, phụ nữ và bò dê, còn lại, cùng bản tướng quân đuổi theo, giết sạch bọn chúng!

Hơn trăm binh lính ầm ầm đồng ý, lập tức chia làm hai nhóm, hai mươi kỵ binh ở lại, còn lại tám mươi kỵ binh đi theo Mông Cức.

Cung điện Lâu Phiền Vương

Tên râu quai nón Lạc Liễm của Lâu Phiền Vương đang hạ mình quỳ sau mông của một Hồ nữ, bàn tay to ghồ ghề tắc tử nắm lấy chỗ tử địa của Hồ nữ mảnh khảnh eo thon, cái mông khỏe khắn làm cho một con người phải líu lưỡi với tần suất điên cuồng kích thích từ đầu đến cuối, sự kích thích như vậy làm người ta đủ để tiếp tục nửa khắc lâu, Lâu Phiền Vương cuối cùng mới hí một tiếng nằm úp trên lưng Hồ nữ.

Đã sớm giữ bên cạnh hai nữ người Hồ vội vàng đem chậu gỗ lại gần phía trước, thay nhau lau sạch người Lâu Phiền Vương.

Lâu Phiền Vương thở hổn hển, một bên tùy ý cho hai Hồ nữ làm, một bên tranh thủ lúc rãnh rỗi Hồ nữ kia còn bị hắn làm nhục đến muốn tắt thở trên mông còn bị hắn tát một cái, chỉ nghe một tiếng “pằng”, Hồ nữ kia vểnh mông trắng nõn tròn xoe trên đó còn lưu lại năm đường vân tay đỏ thẫm, Lâu Phiền Vương thở khò khè một tiếng, giống như lại bị nổi lên cơn thú tính.

Lâu Phiền Vương đang do dự nên hay không trút hết ra một lần, mành lều bỗng nhiên bị người từ bên ngoài vén lên, lập tức một tên tướng người ngũ đoản, một tên trung niên lấm la lấm lét đã vội bước nhanh vào lều lớn, Lâu Phiên Vương vốn dĩ còn muốn lớn tiếng quát tháo, nhưng khi hắn nhìn thấy người tiến vào trong là quân sư Công Thúc Thuyết của hắn, liền đem những lời hắn muốn trách mắng nuốt vào trong bụng.

Lâu Phiền Vương là tên Man Vương có dã tâm, hắn tuyệt không thỏa mãn với việc chỉ làm Vương của người Lâu Phiền.

Cho nên, đối với quân sư Công Thúc Thuyết này Lâu Phiền Vương vẫn khá tôn trọng, để thuận tiện, Lâu Phiền Vương thậm chí còn đặc biệt cho phép Công Thúc Thuyết không cần nói với thị vệ bẩm báo cũng có thể tự vào vương điện của hắn.

Ngay lập tức Lâu Phiền Vương nói:

– Quân sư, ngươi có phải là có việc gì gấp không?

Công Thúc Thuyết là tên hoạn quan, vốn là Phái Trú Triệu Cao giám quân của đoàn quân Trường Thành, sau khi nước Tần bị diệt vong, đoàn quân Trường Thành sụp đổ hoàn toàn, giám quân Công Thúc Thuyết này cũng bị tên Mông Cức cầm đầu Lão Tần nhân đuổi đi, Công Thúc Thuyết đến bước đường cùng, đành phải cắn răng nhập vào dưới trướng Lâu Phiền Vương, làm quân sư quạt mo của người Hồ.

Công Thúc Thuyết đáp:

– Đại Vương, tiểu tử Mông Cức cắn câu rồi!

– Ô?

Lâu Phiền Vương trầm giọng nói

– Mông Cức cắn câu rồi?!

Lâu Phiền Vương muốn thâu tóm Lão Tần nhân, người Lâm Hồ, người Bạch Dương, độc chiếm toàn bộ Hà Sáo đã từ rất lâu rồi, chỉ là khổ nỗi thực lực của Lâu Phiền không đủ, cho nên vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng chưa động thủ, chẳng qua từ sau khi cái tên người Trung Nguyên Công Thúc Thuyết này quy thuận, tất cả sự việc của bộ lạc Lâu Phiền đều được xử lý gọn gang ngăn nắp, năm năm ngắn ngủi, người Lâu Phiền đã trở thành bộ lạc lớn nhất Hà Sáo.

Đến lúc này, tổng số người trong bộ lạc Lâu Phiền đã vượt quá mười ngàn người, dường như còn nhiều hơn so với bộ lạc Bạch Dương và bộ lạc Lâm Hồ hợp lại, cung thủ cũng đạt được hơn ba vạn binh, có lực lượng võ trang hùng mạnh như vậy, Lâu Phiền Vương lại lần nữa nảy sinh muốn thôn tính các bộ lạc cùng ý nghĩ độc chiếm Hà Sáo, Công Thúc Thuyết liền thay hắn lập ra liên hợp Lâm Hồ, Bạch Dương, đại chiến lược tiêu diệt Lão Tần nhân trước.

Dựa vào ba tấc lưỡi không mục nát của mình, lại hứa lời nhiều, Công Thúc Thuyết rất nhanh liền thuyết phục Bạch Dương Vương, Lâm Hồ Vương, trong tam đại bộ lạc âm thầm ký kết minh ước: Do bộ lạc Lâu Phiền dẫn đầu, vào lúc thích hợp sẽ cùng nhau tấn công lão Tần nhân, một khi Lão Tần nhân diệt vong, tất cả phụ nữ trẻ em nô lệ, bò dê, ngựa đều do ba bộ lạc chia đều.

Sau khi đạt được Minh ước, Công Thúc Thuyết liền bắt đầu thiết lập thòng lọng, giết Mông Cức.

Đối với Lão Tần nhân, Công Thúc Thuyết vẫn là hiểu biết tương đối rồi, hắn biết Mông Cức mới là tâm phúc của Lão Tần nhân, đồng thời bản thân Mông Cức cũng là tên dũng mãnh thiện chiến, đại tướng am hiểu thâm sâu về thao lược, nếu như không tiêu diệt Mông Cức đầu tiên, mà muốn tiêu diệt Lão Tần nhân tuyệt không dễ dàng, đã gắng gượng tiêu diệt Lão Tần nhân, bộ lạc tam đại người Hồ cũng sẽ tử thương nặng nề.

– Ừ, cắn câu rồi!

Công Thúc Thuyết gật đầu nói

– Vừa mới khoái mã hồi báo, Mông Cức chỉ đem đủ trăm lính, đã vượt sông đuổi giết bộ lạc trâu

– Thật tốt quá!

Lâu Phiền Vương bỗng nhiên đứng dậy, quát to:

– Người đâu!

Liền có thị vệ lên tiếng trả lời nhập sổ, tay ôm ngực nói:

– Đại Vương có gì căn dặn?

Lâu Phiền Vương từ sau người rút ra một kim tiễn, quát:

– Kim tiễn truyền lệnh, các chỉ huy tráng đinh lập tức tập kết, theo bổn vương đi săn giết Mông Cức, ha ha ha, tiểu tử Mông Cức, lần này ngươi chết chắc rồi!…

Đại mạc Bắc giả, chính sách Mông Cức giục ngựa trốn chạy.

Một tiếng quát nhẹ, Mông Cức nhờ vào sợi dây thừng dưới chân, cả người bỗng nhiên trên lưng ngựa đứng lên, bỗng nhiên lúc đó, trong tay hắn bỗng nhiên có thêm một thanh thiết lót cung cùng với một loại tiễn răng sói của ngón tay cái thô, ngay sau đó, hai cánh tay của Mông Cức đột nhiên ra sức, thanh thiết lót cung nặng nề đã kéo thành dạng trăng tròn, vớ lấy tiễn răng sói trên cung cũng đã ngắm trúng người Hồ vội phóng ngựa chạy phía trước.

Khoảnh khắc nào đó, Mông Cức kéo căng dây cung bên tay phải đột nhiên lặng yên buông ra, móc loại tiễn răng sói trên dây cung tức khắc liền đeo vào một tia âm thanh mãnh liệt phá vỡ cả một bầu không trung gào thét hướng về phía trước mà đi, ở giữa ánh chớp thạch hỏa, loại mũi tên răng sói đã vượt qua cả trăm bước hư không, chớp như đóng vào áo may của người Hồ, đám tiễn sắc bén từ sau lưng người Hồ đâm vào, lại xuyên thẳng trước ngực.

– A…

Người Hồ kêu một tiếng thảm thiết, lập tức từ trên lưng ngựa ngã nhào mà xuống.

Còn lại hơn trăm tên kỵ Hồ đều nhát gan, một đám chỉ là thúc giục chiến mã liều lĩnh, hoảng hốt thoát thân.

Không có chút dấu hiệu, Mông Cức lại đột nhiên cảm thấy một cảm giác hồi hộp không thể tả được, lập tức giơ lên thiết thai cung, ngăn trở hơn tám mươi binh lính đang tiến vào phía sau ào ạt.