Chương 69: Hào cường đất Ngụy

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những ngày gần đây, một tin long trời lở đất đã truyền ra khắp đất Ngụy!

Tây Sở bá vương Hạng Võ tự mình dẫn năm trăm ngàn đại quân đánh vào đất Ngụy, mấy ngày trước đã bất ngờ đánh chiếm Ngao Thương, cướp hết lương thực ở Ngao Thương!

Tây Sở đại tướng Long Thả, Hạng Thanh, Hạng Đà, Hạng Quấn, quân sư Phạm Tăng cũng dẫn năm mươi nghìn tinh binh công chiếm các thành quanh Ngao Thương như Huỳnh Dương, Quảng Võ, Thành Cao, Kinh Ấp và Tác Ấp. Lúc này, quân Sở đang chỉnh đốn binh mã, chờ thời cơ công phạt Đãng quận, Trần quận, Đông quận, Dĩnh Xuyên cùng với quận Tam Xuyên, toàn bộ đất Ngụy sớm muộn gì cũng về tay quân Sở.

Tây Sở Thượng tướng quân Hạng Trang thì đã cưới công chúa nước Ngụy, Ngụy Duyệt Vô Ương.

Tây Sở bá vương đã sắc phong Hạng Trang vì làm Ngụy Quốc Giám quốc, đại Ngụy đã chính thức phục quốc!

Tây Sở bá vương đã chiêu cáo nước Ngụy, y sắp mở kho lương Ngao Thương, lấy lương thực ở Ngao Thương cứu tế dân đói ở Ngụy quốc.

Một khi tin này truyền ra ngoài, toàn bộ cường hào, thế tộc và dân đói ở đất Ngụy sẽ lập tức hành động, nhất là đám dân đói ở các quận, huyện, họ sẽ như thủy triều nhằm Ngao Thương mà tiến lên, năm nay đói kém, kiếm miếng ăn thật khó, lương thực ở Ngao Thương tuy nhiều, nhưng nếu không nhanh chân thì chỉ sợ cũng chẳng còn gì mà ăn nữa.

Đãng quận, huyện Trần Lưu.

Trời vừa mới sáng, một con kị mã từ Tây Môn Ngoại chay như bay qua, lính gác canh giữ đầu thành đứng dậy xem xét, chỉ thấy có ánh hàn quang đang nhằm về phía đầu thành mà tới, y cúi đầu né tránh, cây tiễn dường như sượt qua đầu y, cắm phốc một tiếng vào trụ thượng của hành lang quan sát phía sau.

-Quân giặc đột kích! Quân giặc đột kích!

Tên lính canh gác sợ tới mức tè cả ra quần, lập tức kêu to lên.

Không lâu sau, mười mấy tên Lương quân đã ùa tới, nhưng thủ lĩnh lại là tướng đại Hán hiên ngang, thân cao tầm chín thước, dáng vẻ đường đường chính chính, cầm trên tay thanh kiếm hai lưỡi, tên tướng Đại Hán tiến tới chỗ tên lính gác, nói:

-Quân giặc ở nơi nào?

Tên lính sắc mặt trắng bệch, giơ tay chỉ lên trụ quan sát.

Tên tướng nhìn đi nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cây tiễn trên trụ quan sát ở hành lang, mặt trên có buộc bức thư lụa, y tiến lên nhổ cây tiễn ra, mắng nói:

-Đồ vô dụng, có mỗi phong thư mà cũng dọa được ngươi thành như vậy.

Nói xong, y mở phong thư, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Lúc này, mười tên Lương quân cũng tiến tới.

Tên lính già tiến lên hỏi Đại Hán:

-Bàng Ngọc, ngươi đọc lên xem, trong thư viết gì?

Mấy tên Lương quân cũng phụ họa, yêu cầu Bàng Ngọc đọc lên, Bàng Ngọc cuối cùng cũng đành mở phong thư đọc khẽ:

-Tây Sở Bá Vương Hạng Võ, Đại Ngụy Giám Quốc Thượng tướng quân Hạng Trang chiêu cáo phụ lão huyện Trần Lưu, đại Ngụy nay đã phục quốc, yêu cầu đem lương thảo ở Ngao Thương chia cho dân đói ở Ngụy quốc, bất kể già trẻ, trai gái, đều được phát lương thảo.

Bàng Ngọc mới đọc tới đó, bống có tiếng quát to trong khoảng không truyền đến:

-Bàng Ngọc, câm miệng.

Bàng Ngọc cùng với mười mấy tên lương quân lập tức quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy Trần Lưu Huyện lệnh cùng với Huyện thừa, huyện úy, Công Tào và mười mấy tên nha dịch vây quanh đang bước lên đầu thành. Huyện lệnh Trần Lưu vừa đi vừa quát:

-Bàng Ngọc, to gan, nói sằng nói bậy, láo loạn lòng quân.

Bàng Ngọc nhíu nhíu mày, lạnh lùng đáp:

-Tại hạ không dám!

-Cón dám chống chế?

Huyện lệnh Trần Lưu bước tới trước mặt Bàng Ngọc, đoạt lấy phong thư lụa, giận dữ hỏi:

-Bức thư này ở đâu mà ra?

Bàng Ngọc nói:

-Là quân giặc bắn lên thượng thành.

Tiếng nói vừa dứt, mười mấy tên lương quân cũng đều lên tiếng làm chứng.

Vị tướng già cũng ra mặt nói:

-Đại nhân, Bàng Ngọc vốn cũng không muốn đọc, chỉ tại tiểu nhân luôn miệng giục, y cũng trọng tình cảm nên mới đọc, nếu có trách tội, chi bằng trị tội tiểu nhân.

-Câm mồm!

Trần Lưu Huyện lệnh giận tím mặt nói:

-Các ngươi còn muốn bao che cho Bàng Ngọc sao? “

Khuôn mặt tuấn tú của Bàng Ngọc lập tức không che dấu được sự oán giận, trầm giọng nói:

-Đại nhân, phong thư này đích thực là do quân giặc bắn lên đầu thành.

-Còn tiếp tục nói xạo?

Huyện úy Trần Lưu quát:

-Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Hai gã nha dịch lập tức như hổ lang vồ vập tiến tới, rất nhanh ấn Bàng Ngọc xuống đất, khuôn mặt tuấn tú của y đã chuyển đỏ, to tiếng quát:

-Hầu doanh, ngươi muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng sao?

Trần Lưu huyện úy Hầu Doanh nhe răng cười độc ác nói:

-Bản quan có lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ngươi cũng đâu làm gì được.

Bàng Ngọc lúc này đã kiềm chế không được, y mạnh tay đẩy hai gã nha dịch ra, rút kiếm tới chém Hầu Doanh, Hầu Doanh chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi giơ tay ra đỡ, “phụt” một tiếng, cánh tay phải gã đã đứt lìa. Hầu Doanh lập tức kêu thảm thiết như con heo bị chọc tiết, Bàng Ngọc không chút nương tay, nhằm ngực Hầu Doanh đâm cái xuyên thấu.

Khi các huyện lệnh, huyện thừa, công tào và quan lại quanh đó tới ứng cứu thì Hầu Doanh sớm đã nằm trên vũng máu rồi. xem tại TruyenFull.vn

Bàng Ngọc đã giết huyện úy Trần Lưu, một là không làm, còn nếu làm thì phải làm cho tới cùng, y cầm theo thanh kiếm lại tiến lên giết tên huyện lệnh, nói gì thì nói, Bàng Ngọc cũng là một danh tướng của Ngụy quốc, là cháu thứ năm của danh tướng Bàng Quyên, từ nhỏ y đã thông thạo đủ thứ binh thư, thành thạo cung mã, sau khi tới Lương quân tìn nơi nương tựa, những tưởng rằng sẽ được trọng dụng, không ngờ lại bị Bành Việt phái đến Trần Lưu làm Đội suất.

Càng làm cho Bàng Ngọc tức giận chính là, sau khi tới Trần Lưu, y nhiều lần bị Trần Lưu Huyện lệnh và huyện úy sỉ nhục, nửa tháng trước, thê thiếp của Bàng Ngọc cũng bị gã huyện ý Hầu Doanh cưỡng đoạt đi, Bàng Ngọc trong lòng sớm đã ôm hận, hôm nay lại bị bọn chúng sỉ nhục, cơn giận cao độ bộc phát.

-Phản, phản rồi!

Bàng Ngọc một bên đuổi giết Trần Lưu Huyện lệnh, một bên lớn tiếng quát:

-Lương địa vốn dĩ thuộc về nước Ngụy, nay Ngụy đã phục quốc, bản công tử quyết định chỉnh đốn nghĩa binh, trợ giúp Đại Ngụy vương, ai nguyện ý cùng bản công tử đi, hãy cùng bản công tử giết tên cẩu Huyện lệnh, còn ai không muốn tạo phản, tốt nhất không cần lộn xộn, để tránh ngộ thương!

Bàng Ngọc ở Trần Lưu luôn có uy tín trong đám quân coi thành, hơn mười lương binh đều rút kiếm tiến đến trợ chiến.

Tùy tùng của tên huyện lệnh rất nhanh bị chém chết không còn một ai, Bàng Ngọc lại lệnh cho các tướng sĩ tuần tra trên phố nhằm trấn an dân chúng, đồng thời cử binh mã tiến đến Ngao Thương liên lạc với quân Sở, y cũng phái ra các thân binh đi chiêu mộ dũng sĩ cường tráng ở khắp nơi, lại sai người chỉnh đốn quân sĩ, chuẩn bị lương thảo, trong chốc lát, toàn bộ Trần Lưu thành náo nhiệt hẳn lên.

Đông quận, huyện Toan Táo.

Trong trang viên thành đông, một gã thanh niên dáng người khỏe mạnh đang ở hậu viện nâng cối xay, nếu không nhầm cũng phải tới năm trăm cân, thế nhưng đối với y chỉ như một món đồ chơi nhẹ tênh, cứ thế một tay giơ lên hạ xuống mười mấy lần rồi đập tới “bàng” một tiếng xuống mặt đất, tạo ra một cái lỗ lõm sâu hoắm.

-Thể lực tốt lắm, haha.

Tên thanh niên thu tay lại, một gã khác từ trong nàh tranh đi nhanh ra.

-Phụ thân.

Tên thanh niên bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt người kia, nói:

-Cối xay này cũng chỉ có khoảng năm trăm cân, có chút nhẹ. Ngày khác con sẽ sai người làm một cái khác khoảng tám trăm cân.

Người kia lắc lắc đầu, không cho là đúng nói:

-Con à, khí lực mạnh cũng chỉ đủ đối phó với mười tên địch, nhiều nhất là trăm người địch, chỉ có học thông binh thư, am hiểu thao lược, tài năng hơn người mới khó có người địch được.

Tên thanh niên vò đầu, nói trong đau khổ:

-Phụ thân, con không thích binh pháp.

-Haizz, ngươi đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện, nhớ năm đó, ông nội ngươi là danh tướng lừng lẫy nhất Ngụy quốc, vào trận nào làm cho thiên hạ sợ hãi trận đó, Tần quốc mười năm không dám dẫn binh xâm chiếm, vô cùng oay phong lẫm liệt.

Y nói xong lại thở dài, khuyên nhủ:

-Nhưng nếu ngươi không học binh pháp, sao có thể đảm đương trọng tránh của ông nội ngươi.

Tên thanh niên giơ cao nắm tay, cất cao giọng nói:

-Chỉ cần một nắm tay này của con, thiên hạ sẽ đều phải sợ hãi.

Y không thèm khuyên bảo nữa, bỗng có một lão già tới hậu viện, thì thầm gì đó vào tai y, nghe xong y sửng sốt, tỏ vẻ mừng rỡ:

-Lão thúc, Ngụy quốc thực sự phục quốc sao?

-Đúng, đại Ngụy đã phục quốc!

Lão hán liên tục gật đầu nói:

-Tin tức đều truyền khắp các quận huyện Ngụy địa rồi.

-Thật tốt quá, ha ha, thật sự là quá tốt!

Y ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa khóc nói:

-Chúng ta, những người dòng họ Tấn rốt cục lại có thể thay đại Ngụy phục hưng cường quốc.

Dứt lời, y lại hướng về phía tên thanh niên nói:

-Triệu tập người trong gia tộc, cùng ta tới Toan Táo, hôm nay trước hết hãy lấy huyện Toan Táo dâng cho Công chúa điện hạ và Giám quốc Thượng Tướng Quân, coi như hậu lễ.

-Vâng!

Tên thanh niên chợt lĩnh mệnh đi.

Quận Dĩnh Xuyên, huyện Tân Trịnh.

Tên lưu manh A Đăng nổi danh trên phố phường huyện Tân Trịnh, hắn ăn uống ở các tửu quán chẳng bao giờ trả tiền, thậm chí tới thanh lâu chơi gái cũng như đi chợ, hắn đứng đầu phường vô lại trong thiên hạ. Cũng là dân đường phố nhưng hắn kém xa Lưu Bang, Lưu Bang từ vô lại lăn lộn lên chư hầu vương, còn hắn vẫn mãi như thế mà thôi.

Những năm nay Sở Hán tranh bá, thanh niên cường tráng trong Ngụy quốc đều bị triệu tập, A Đăng vốn cũng hưởng ứng nhưng do gã có chút quen biết với huyện úy Tân Trịnh, nên bỏ ra ít tiền để miễn binh dịch, gần đây, huyện Tân Trịnh dân đói liên miên, chẳng còn gì mà ăn nữa rồi.

A Đăng triệu tập bọn đàn em dưới quyền, tính đầu quân ra chiến trường.

Có người đề nghị đầu quân cho Hán Vương Lưu Bang, cũng có người đề nghị Tề Vương Hàn Tín, nhưng trong lòng gã có chút không vui, người tài dưới trướng Lưu Bang quá nhiều, gã sẽ không được trọng dụng, Hàn Tín binh nhiều, tướng mạnh, cùng lắm thì chỉ được làm Truân trưởng. Đang lúc suy tính, bỗng có người chạy tới báo, Đại Ngụy dưới sự giúp đỡ của Đại Sở đã phục quốc rồi.

A Đăng vỗ đùi đưa ra chủ ý, đầu quân cho nước Ngụy!

Đại Ngụy vừa mới phục quốc, nhân tài, quân giỏi chắc cũng không nhiều, gã mà mang theo khoảng hơn trăm đàn em, thế nào cũng leo lên được chức Giáo úy, sau vài năm, kiếm chút công lao, có lẽ còn được lên chức thượng tướng quân. Chẳng phải quá tốt rồi sao?