Chương 459: Trương Lương tự thiêu

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhanh chóng tuần tra xong đại doanh thu dụng, Hạng Trang quay về lều lớn liên tục truyền đạt vài quân lệnh khẩn cấp.

Thứ nhất, lập tức triệu hồi kỵ quân của Mông Cức, Hạng Trang cũng không xác định kỵ quân của Mông Cức có bị nhiễm bệnh dịch hay không, nhưng hắn tuyệt không dám mạo hiểm, nếu chẳng may kỵ quân của Mông Cức cũng bị nhiễm bệnh dịch, vậy thì việc đuổi giết đi hướng đông rất có khả năng đem tình hình bệnh dịch khuếch tán đến toàn bộ nam quận, Hành Sơn quận, Cửu Giang quận thậm chí là toàn bộ Giang Đông.

Nếu thật sự như vậy, thì là đã đem là ngập đầu tai ương đối với nước Sở!

Thứ hai, mệnh lệnh thuỷ quân của Chung Ly Muội nghiêm mật phong tỏa Ô Giang, canh phòng nghiêm ngặt kỵ quân của Lã Đài vượt qua Ô Giang tiến vào Giang Đông., Hạng Trang không thể không lo lắng, nếu chẳng may kỵ quân của Lã Đài cũng đã nhiễm bệnh dịch, một khi để bọn họ lẻn tiến vào Giang Đông, vậy thì quân Hán căn bản không cần công thành chiếm đất, thậm chí cũng không dùng binh đao, cũng đủ hủy diệt Giang Đông căn cơ của nước Sở.

Thứ 3, mệnh lệnh thuỷ quân của Khương Tế lập tức phong tỏa Miện Thủy, Bạch Thủy, chỉ cho phép mọi người vượt qua hướng tây Miện Thủy, Bạch Thủy, không cho phép vượt qua hướng đông Miện Thủy, Bạch Thủy, cố gắng hết sức đem khống chế tình hình bệnh dịch ở phía tây Miện Thủy, Bạch Thủy, lấy nước sông khu vực phía bắc, đồng thời phong tỏa đường Di Lăng, ngăn chặn tình hình bệnh dịch khuếch tán về hai quận Ba Thục.

Thứ tư, đại quân lập tức hạ trại gần huyện Đặng. Các quân, các doanh tách ra đóng quân, ngoại trừ đội vận lương và đội gánh vác nhiệm vụ cảnh giới, chỉ cho phép mọi người tiến vào mà không cho ra ngoài, một khi phát hiện người bệnh tức khắc đưa về đại doanh thu dụng để cách ly trị liệu. Nếu các huyện các xã các đình ở gần đó có biểu hiện bệnh dịch, thì lập tức phái binh phong tỏa cách ly!

Thứ năm, đào núi dùng vôi thực thi tiêu độc toàn diện đối với quân doanh, cả người lẫn vật cũng không được phép uống nước lã, không được ăn thức ăn sống nguội. Người chưa bị bệnh phải dùng khăn ướt che mặt, người bị bệnh chết thì cả người lẫn vật lập tức hoả táng!

Thứ sáu, lập tức điều động thầy thuốc từ các quận, đồng thời xin Tần gia và hồng đỉnh thương nhân khẩn cấp mua thảo dược!

Lấy tốc độ nhanh nhất hạ xong mệnh lệnh, Hạng Trang lúc này mới thở phào một hơi, sau đó lòng tràn đầy ảo não ngồi trở lại trên chiếu, đang yên lành sao lại bị nhiễm bệnh cúm? Đương nhiên, Hạng Trang tạm thời chỉ là hoài nghi, dù sao hắn không phải thầy thuốc nên không thể xác định được tình hình trước mắt là bệnh cúm, hoặc có lẽ còn là loại bệnh nguy hiểm hơn cả bệnh cúm cũng không biết chừng.

Tất Thư khẽ thở dài, nói:

– Trận ôn dịch này tới thật không đúng lúc chút nào.

Đám người Tất Thư, Hạng Đà, Hoàn Sở đều thở dài, nếu không phải trận ôn dịch này thình lình xảy ra, nhiều nhất qua nửa tháng nữa, đại quân Đại Sở sẽ mang binh đến dưới thành Hàm Dương rồi, quân Hán mới thất bại, đến lúc sao sao cản được đại quân nước Sở? Thật sự là, sự diệt vong của nước Hán đã gần như chắc chắn, nhưng hiện tại, tất cả đều đã hóa thành bọt nước.

Trận ôn dịch xảy ra thình lình này đã tạo nên thuông vong cho quân Sở thế nào vẫn chưa rõ, nhưng bởi vì chuyện này mà bị trì hoãn, nước Sở vẫn còn đủ thời gian để tụ hợp binh lực. Có thể dùng Võ Quan, Hàm Cốc Quan, Hán Trung làm lá chắn, đem toàn lực canh tử thủ phòng nghiêm ngặt, đến lúc đó quân Sở muốn đánh vào Quan Trung cũng không hề dễ dàng.

Hạng Trang do dự hơn nửa ngày, hỏi Bách Lý Hiền:

– Tử Lương, có nên triệu hồi Kiêu Kỵ quân và Thiên Lang quân không?

Việc có nên triệu hồi hai lộ truy binh là Kiêu Kỵ quân và Thiên Lang quân hay không, Hạng Trang có chút do dự, nếu triệu hồi hai lộ truy binh, khó tránh khỏi sẽ thả Lưu Bang đi, chính là thả hổ về rừng. Còn nếu tiếp tục đuổi giết, làm không tốt sẽ khiến tình hình bệnh dịch khuếch tán toàn bộ Trung Nguyên. Chuyện này đối với khắp cả dân tộc Hoa Hạ mà nói giống như một đại họa, và cũng không phải là điều mà Hạng Trang muốn thấy.

– Triệu hồi Kiêu Kỵ quân và Thiên Lang quân ư?

Bách Lý Hiền lắc đầu nói:

– Sợ là làm điều thừa.

– Làm điều thừa ư?

Hạng Trang chau mày, khó hiểu hỏi:

– Tử Lương, ý ngươi là gì?

Bách Lý Hiền không đáp hỏi ngược lại:

– Đại vương. Chẳng lẽ ngươi không biết là trận ôn dịch này có chút kỳ quái sao?

– Kỳ quái?

Hạng Trang rùng mình, trầm giọng nói:

– Ý ngươi nói là…trận ôn dịch này có người cố ý làm?

– Thần dám khẳng định trận ôn dịch này là có người làm ra, hơn nữa thần còn biết, là do một tay Trần Bình làm ra. Bởi vì Trương Lương là người khiêm tốn, tuyệt đối không có kế sách âm độc ác độc này!

Lời nói của Bách Lý Hiền không phải là không có căn cứ, hai quân Sở Hán đều vô cùng chú trọng việc xử lý thi thể, nếu không phải do người làm, ôn dịch từ đâu mà đến?

– Trần Bình ư?

Trong con ngươi Hạng Trang thoáng chốc hiện lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.

Bách Lý Hiền lại nói:

– Ôn dịch là kiếm hai lưỡi, ngoài việc sát thương quân ta, chỉ sợ quân Hán cũng khó tránh khỏi. Cho nên, dù triệu hồi Kiêu Kỵ quân và Thiên Lang quân về, nhưng bại binh quân Hán cũng vẫn sẽ đem bệnh dịch đưa tới Trung Nguyên. Ngược lại, nếu Kiêu Kỵ quân và Thiên Lang quân có thể chặn đứng bọn họ, biết đâu khiến cho Trung Nguyên tránh được cảnh sinh linh đồ thán!

Hạng Trang bỗng nhiên đứng dậy, bước đi qua lại thong thả ở trong đại trướng được vài bước bỗng đột nhiên quay đầu lại chỉ bảo Hạng Đà:

– Tử Nghiêm, tức khắc sai người phi ngựa lệnh cho ba tướng quân Hô Diên, Mông Viễn, Mông Liêu không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đuổi theo bại binh quân Hán, tốt nhất là bắt giữ được quân thần nước Hán, nhất là Trần Bình, quả nhân muốn tự tay làm thịt lão già này!

– Vâng!

Hạng Đà ầm ầm vâng dạ, xoay người hiên ngang đi.

– Đào sâu chút!

– Chưa đủ, đào sâu nữa!

Thưa thớt trong rừng cây, Trần Bình cầm cây đuốc trong tay đang chỉ huy hơn mười quân Hán đào móc hố sâu, ở bên trong hố sâu là mấy chục thi thể đã được quấn vải kín mít, trên thi thể còn rắc vôi sống.

Một lát sau, hố sâu một trượng cuối cùng đã đào xong, Trần Bình lập tức chỉ huy binh lính đem khiêng những thi thể đến hố sâu, nhân lúc quân Hán khiêng thi thể lên, Trần Bình lặng lẽ đứng lui ra sau vài chục bước, đợi khi hơn mười quân Hán kia khiêng các thi thể lên đặt vào hố sâu xong, còn đang định hất đất chôn thì một loạt trận tiễn bất chợt bắn tới, hơn mười quân Hán kia còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn chết tại chỗ.

Lập tức trong rừng cây lại đi ra mấy chục binh lính được bao bọc kín mít, bọn họ dùng những nhánh cây đẩy hơn mười thi thể quân Hán xuống dưới hố sâu, sau đó ném mấy chục bó củi vào hố, lại ném cây đuốc vào đó, khi lửa bốc lên, sau đó mấy chục binh lính mới cởi những tấm vải bọc trên người ra ném vào hố lửa.

Trần Bình cũng cởi miếng vải trên mặt, vải bọc trên người ném vào hố lửa.

Lúc này Trần Bình mới thở phào một hơi, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng quay về đại doanh.

Mấy ngày gần đây, Trần Bình đã xử lý mấy chục thương binh, lão biết rõ sự đáng sợ của ôn dịch, bởi vậy chỉ cần phát hiện binh lính nào đó có biểu hiện không bình thường, chẳng biết hư thực thế nào, lão cũng không chút do dự mà hạ sát thủ, thí dụ như hơn mười binh lính quân Hán vừa rồi phụ trách đào hố kia phần lớn chỉ liên tục hắt hơi vài cái mà thôi.

Nhưng dù thế, Trần Bình cũng không dám hoàn toàn yên tâm.

Vừa mới trở lại doanh địa, Trần Bình chợt nghe một tin tức làm người ta khiếp sợ, Trương Lương ngã bệnh!

Vội vàng đi vào nhà tranh mà Trương Lương sống nhờ, vừa lúc thấy Lưu Bang từ trong nhà tranh đi ra, Trần Bình khẩn trương, lập tức cấp giơ tay ngăn cản nói:

– Đại vương chậm đã!

Lưu Bang nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Trần Bình, nhân tiện nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

– Trần Bình, ngươi tới thật đúng lúc, không phải ngươi tinh thông y thuật sao, khẩn trương xem xét cho Tử Phòng đi.

Dứt lời, Lưu Bang vừa định đi ra khỏi nhà tranh, vừa lẩm bẩm:

– Thật sự là kỳ quái, tối hôm qua Tử Phòng vẫn rất khỏe đó sao, sao tự dưng lại ngã bệnh chứ?

– Đại vương, xin dừng bước nói chuyện.

Trần Bình bước tới hai bước kéo Lưu Bang lại.

Sau đó, Trần Bình kéo Lưu Bang đến chỗ vắng vẻ không người, nói một hồi, lập tức Lưu Bang hai mắt trợn lên, miệng cũng mở lớn, hơn nửa ngày sau mới nói:

– Trần Bình, ngươi ngươi ngươi…

Trần Bình thở dài, ảm đạm nói:

– Đại vương, thần làm như vậy cũng là vì nước Đại Hán, nếu không ra hạ sách này, thì lấy gì ngăn cản đại quân nước Sở? Một khi đại quân nước Sở dẫn binh tới dưới thành Hàm Dương, vậy thì tất cả đều xong! Hiện tại tuy phải trả giá một ít, nhưng quốc mạch của nước Đại Hán dù sao cũng có thể kéo dài tiếp!

– Vậy Tử Phòng thì sao?

Lưu Bang trấn tĩnh lại:

– Vậy Tử Phòng thì phải làm sao?

Trần Bình thở dài nói:

– Sợ là quân sư không thể đi theo được rồi.

Sắc mặt Lưu Bang tái mét, mất một lúc lâu sau mới nói:

– Quả nhân muốn cáo biệt với hắn.

Trần Bình gật gật đầu, lại nói:

– Nhưng Đại vương cần phải theo cách thần nói, hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều, nếu không, thần cũng không dám cam đoan Đại vương sẽ không bị lây bệnh.

Một lát sau, Lưu Bang được bao bọc cả người cùng với Trần Bình đi vào nhà tranh nơi Trương Lương cư trú.

Trong phòng cỏ tranh dùng tảng đá xếp thành giường, trên giường được trải một lớp rơm cỏ, Trương Lương liền nằm trên đó, tuy rằng Lưu Bang và Trần Bình dùng khăn ướt che mặt, nhưng Trương Lương vẫn nhận ra, lập tức cố gắng ngồi lên để đáp lễ, nhưng rồi lại sụp xuống ngã trở lại, Lưu Bang theo bản năng muốn giơ tay nâng dậy, lại bị Trần Bình ngăn cản.

– Đại vương, ta sợ quân sư đã nhiễm ôn dịch.

Trương Lương thở dài, liếc nhìn Trần Bình.

Tuy rằng Trương Lương không nói ra, nhưng trong lòng đã sớm đoán trận ôn dịch này nhất định là do Trần Bình bày ra. Tuy nhiên ôn dịch đã bùng phát, giờ có oán trách, truy cứu trách nhiệm cũng không còn ý nghĩa nữa, sự việc cho tới bây giờ cần phải tận khả năng phòng ngừa sự khuếch tán của bệnh dịch mới là quan trọng, không thể để tộc nhân Hoa Hạ bởi vậy mà gặp đại họa.

– Quả nhân biết.

Lưu Bang mặt mày nhăn nhó nói:

– Tử Phòng, ngươi…

Trương Lương xua tay, cắt ngang lời Lưu Bang:

– Đại vương, ngài không cần nói gì cả, đừng quên thần cũng thông y thuật, biết ôn dịch rốt cuộc đáng sợ thế nào. Đại vương, thần chỉ hy vọng người có thể vì thương sinh linh thiên hạ, tận khả năng khống chế sự khuếch tán của bệnh dịch, để Trung Nguyên không bị rơi vào cảnh sinh linh đồ thán!

– Tử Phòng ngươi yên tâm, quả nhân nhất định sẽ làm vậy.

Lưu Bang liên tục gật đầu.

Trương Lương lại nói với Trần Bình:

– Trần Bình, sau này đừng ra loại hạ sách này nữa, quá thương thiên hại lý.

– Quân sư yên tâm, sau này tại hạ sẽ không đưa ra hạ sách như này nữa.

Trần Bình cũng vâng dạ.

Trương Lương lại chuyển ánh mắt sang Lưu Bang, mỉm cười:

– Đại vương, tự cổ Bác Lãng Sa tương ngộ thứ Tần, vội vàng đến nay đã ba mươi ba năm, có thể lấy sở học cả đời phụng sự Đại vương, là một sự may mắn. Hôm nay, quân thần ta duyên phận đã hết, sắp phải chia tay, mong rằng Đại vương đừng quên để lại cho thần một cây đuốc, ha hả.

– Tử Phòng…

Lưu Bang nghe vậy lộ vẻ sầu thảm, lập tức gào khóc lên.

Nhưng cuối cùng, Lưu Bang vẫn bị Trần Bình lôi ra nhà tranh. Vừa ra đến trước cửa, Trần Bình lại theo tự tay nhận lấy một cây đuốc cắm lên trên nhà tranh. Lưu Bang đi chưa được bao xa lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhà tranh đã ngập trong biển lửa…