Chương 426: Tất công quyết chiến

Sở Hán Tranh Bá

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngoài viên môn đại doanh quân Sở, quân Sở trào ra như nước chảy.

Mười tám vạn phủ binh và hai vạn “quân Hổ Bí” hùng dũng tuôn ra ngoài viên môn, sau đó ở phía đông giữa đại doanh hai quân, cánh đồng bát ngát chậm rãi mở rộng, không đến nửa canh giờ, thì đã mở ra một trận tiễn cực lớn, ngoài tiền quân, tả quân, thêm vào hữu quân ở phía trước, hội tụ thành một mũi tên cực lớn, trung quân ngoài thêm vào hai vạn quân Hổ Bí là cọc tên, hậu quân là đuôi tên.

Ngoài ra còn có hơn năm vạn kỵ binh rãi rác ở hai bên tả hữu của hậu quân, hình dạng giống lông đuôi.

Tất Thư, Tấn Tương, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt đứng ở trên xe từ cao nhìn xuống, do hai mươi vạn quân Sở sắp thành trận phong tiễn giống như người khổng lồ thời xa xưa bắn ra tiễn cực lớn, cũng không thể nào ngăn cản được thế bắn hướng về phía trước của liên quân, mũi tên cứ hướng tới, không khí xơ xác lạnh như băng lập tức bao phủ dày đặc trên cánh đồng bát ngát vô tận.

Thế trận của liên quân phía đối diện lại có vẻ hơi hỗn loạn.

Hán Tín khoác áo bào màu tím, đang vịn tay đứng trang nghiêm ở trên xe cao ngất, nhìn thấy quân Sở bày ra trận phong tiễn, khóe miệng Hàn Tín không khỏi nổi lên một luồng cười thản nhiên, trận phong tiễn, là cần phải chủ động tiến công?

Sau người Hàn Tín lại vang lên nhữngâm thanh khe khẽ.

– Đúng là trận phong tiễn, tất muốn tấn công phụ vương sao?

Hàn Hạp nói ẩn chứa sự coi thường.

– Tất Thư vẫn thật rất kiêu ngạo, quả thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà.

Tiết Âu cười dè bĩu.

Trình Hắc cũng phụ họa, nói:

– Đúng vậy, ba năm trước lần đầu đại chiến Hoài Nam, Tất Thư cũng muốn cùng với Đại vương công chiến, kết quả lại bị Đại vương giết không sức chống đỡ, nếu không phải sau cùng bị Hoài Nam Vương công phá đại doanh, Tất Thư sớm ba nắm trước đã binh bại thân tử rồi. Tên tiểu tử này may mắn, không ngờ vẫn không chịu rút ra được bài học?

– Phụ vương!

Hàn Hạp bỗng nhiên quay đầu nhìn Hàn Tín, nói:

– Hay là trận cánh hạc?

Hàn Hạp ba năm về trước cũng tham gia lần đầu đại chiến Hoài Nam. Cuộc chiến đó, Hàn Tín và Tất Thư đọ sức trận pháp. Cuối cùng dựa vào trận cánh hạc mà đã đẩy quân Sở vào đường cùng.

Hàn Tín lại khua tay, thản nhiên nói:

– Xếp phương trận!

– A, phương trận sao?

– Thế nào là phương trận?

– Cái này..nói làm sao ta?

Chư tướng nghe vậy vẻ mặt đều kinh ngạc, đối với trận cánh hạc mà nói, phương trận tuy cũng giống với công thủ nhiều mặt, nhưng bất luận là thay đổi trận hình, vẫn là thế công thủ, phương trận vẫn thua xa không sắc bén bằng trận cánh hạc, nếu như không phải tìm kiếm ưu điểm. Vậy thì phương trận so với trận cánh hạc không ổn, đã gặp phải sự tiến công mãnh liệt nhất, cũng không dễ tan tác!

Tóm lại một câu, phương trận là trong pháp trận căn bản bát đại, ngoài trận hình tròn ra là phòng ngự vững chắc nhất, tuy nhiên trận hình tròn là trận hình phòng ngự đơn thuần, mà phương trận miễn cưỡng xem như là công thủ gồm nhiều mặt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tuy nhiên, kinh ngạc chỉ là kinh ngạc, nhưngkhông ai dám chất vấn quyết định của Hàn Tín.

Lập tức Hàn Hạp bỗng nhiên xoay người, hướng về tên lính truyền lệnh, lớn tiếng quát:

– Đại vương có lệnh, xếp thành phương trận!

Tên lính được truyền lệnh khẩn trương giương hai mặt ba góc của lệnh kỳ lên trên xe, một mặt là đại diện cho vương kỳ của các quân các doanh trại, mặt khác lại đại diện cho lệnh kỳ của phương trận, thoáng chốc, đại trận liên quân hỗn loạn bắt đầu nổi lên, một nhóm đội trọng giáp, một hàng kích mâu binh, còn có cung tiễn thủ hỗ trợ, toàn bộ trận hình càng thêm hỗn loạn.

Phía quân Sở đối diện đã sắp xong trận phong tiễn, cũng không thừa thế phát động tấn công, điều này là phong độ gì, càng không phải nghiên cứu lễ nghi chiến tranh gì, mà là đại quân sau khi sắp xong trận hình, muốn tiến về phía trước hoặc là lui về phía sau cũng không dễ dàng, chờ ngươi xông tới không ai cho phép chuẩn bị xong trận hình, không ai cẩn thận, sẽ trộm gà không thành đục khoét một mét.

Sau nửa khắc, đại trận liên quân đã diễn biến đã trở thành một phương trận cực lớn chỉnh tề.

Nhìn thấy liên quân triển khai phương trận, mười mấy xe của đại tướng quân Sở cũng không phải không kinh ngạc.

– Không ngờ là phương trận?

Tử Xa Sư ngạc nhiên nói:

– Đây có thể không giống với phong cách của Hàn Tín.

Tấn Tương mắt lộ vẻ hung tợn, nói:

– Ta còn cho rằng Hàn Tín sẽ dùng trận cánh hạc chứ.

Tây Khất Liệt khẽ nói:

– Ngươi đừng nói, đại chiến Hoài Nam lần nữa, trận cánh hạc mà quân Tề triển khai, thật sự rất là lợi hại, cuối cùng nếu như không phải Anh Bố công phá đại doanh quân Tề, kết quả vẫn không biết sẽ như thế nào.

Tất Thư lại mỉm cười không nói, đại chiến Hoài Nam ba năm trước, cũng không thể đại diện cho đại chiến lần này, trận phong tiễn của quân Sở và phương trận của liên quân, càng không thể nói được vấn đề gì, đây chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, thật sự quyết chiến thắng bại, còn phải sức chỉ huy của Tất hắn và Hàn Tín cùng với quân Sở, quân Tề còn cần sức chiến đấu của quân Hoài Nam.

Quân Sở có huấn luyện, ưu thế khí giới, nhưng liên quân cũng có ưu thế binh lực mỏng manh.

Cho nên, thật sự quyết định thắng bại lần này, vẫn là dựa vào năng lực của Tất hắn và Hàn Tín!

Hàn Tín và hắn tới cảnh giới này, cái gọi là pháp trận kỳ thực đã không quan trọng rồi, bởi vì để cấu thành toàn bộ đại trận của các bộ các khúc đều nằm dưới quyền lực trực tiếp của bọn họ, nếu đã là trận tròn phòng ngự thuần túy, cũng đồng dạng có thể phân giải thành trận phong tiễn một nghìn thuần khiết, chuyển đổi công thủ, chỉ nằm trong ý niệm..

Mà điều này, chính là đạt tới cảnh giới cao nhất, không có trận thắng!

Hàn Tín chiếu lệnh liên quân sắp thành phương trận, ứng đối với phong tiễn của quân Sở, trái lại chẳng nói là uy hiếp Tất Thư: Phong tiễn của tên tiểu tử nhà ngươi, không phải muốn tiến công sao? Được, quả nhân sẽ theo ý của ngươi, quả nhân sẽ đặt cho tốt phương trận để tùy ngươi tiến công, xem thử quân Sở ngươi có thể đánh phá được liên quân của quả nhân không.

Cái gì gọi là tự tin? Điều này gọi là tự tin sao!

Cái gì gọi là hung hăng càn quấy? Điều này gọi là hung hăng càn quấy sao!

Tất Thư chỉ thản nhiên cười, sau đó giơ cánh tay phải nhẹ nhàng đè, nói:

– Tấn công.

Nếu Hàn Tín đã tỏ thái độ làm cho hắn phải buông tay tiến công, vậy thì còn gì gọi là khách khí nữa? Tấn công mới phải.

Thiết Ngưu bỗng nhiên xoay người, tên lính truyền lệnh xông vào bên sườn của xe nói:

– Đại kỳ truyền lệnh, tấn công…

Vốn dĩ đại kỳ quân Sở đứng vững ở trên xe cao vút, thoáng chốc xôn xao mở rộng ra, trước là nghênh đón gió, sau đó hướng về phía tiền phương mà xiêu vẹo, hai mươi vạn đại quân quân Sở trận đia sẵn sàng đón địch, bắt đầu giẫm đạp nhịp bước chỉnh tề, tiếng hiệu lệnh hô lên chỉnh tề, tựa như một dòng nước lũ kiên cường, cuồn cuộn về phía trước, quân Sở…bắt đầu tiến công rồi!

Quân Sở vừa động đến, trong trận cũng đã lộ ra hoàn toàn.

Triệu Viêm tay nhấc mui lên nhìn xa xa một lát, quay đầu nói với Hàn Tín:

– Đại vương, quân Sở cũng trang bị gọn nhẹ mà đi ra, cũng không mang theo xe quân nhu xuất chiến, liên nỏ cũng không thấy.

Tiết Âu cũng nói:

– Quân Sở xuất chiến khoảng hai mươi vạn, binh lực cố thủ đại doanh không quá năm vạn!

Trận hình của quân Sở vô cùng chỉnh tề, nếu tấn công trước, đi dọc xếp nghiêng cũng là vô cùng chỉnh tề, do vậy mà rất tốt, Tiết Âu cũng biết được số lượng binh lực của quân Sở.

Hàn Tín nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt lại nhìn vào vị trí giữa của đại trận phong tiễn của quân Sở.

Ở giữa trận phong tiễn, chính là xe chỉ huy cao vút hai bên trái phải của Tất, có một phương trận đặc biệt dễ thấy của quân Sở, quân Sở khác toàn bộ đều người khoác chiến bào màu đen, quân Sở trong phương trận này lại toàn thân khoác chiến bào màu đỏ tươi, hơn nữa, toàn thân khoác thiết giáp, tay cầm trường đao sắc bén, đang hướng về đại kỳ phía trước, thì thêu một đầu mãnh hổ sặc sỡ nhe nanh múa vuốt.

Quân Hổ Bí, ánh mắt Hàn Tín híp lại, đây chính là một trong quân Hổ Bí tam đại quân Sở của Hạng Trang sao?

Triệu Viêm bộ dạng lo âu chạy tới bên người Hàn Tín, khẽ nói:

– Đại vương, đây chính là quân Hổ Bí của Sở quốc sao, còn đại tướng quân Sở kia sao lại khoác trên mình một chiến giáp hoàng kim, hẳn chính là đại mãnh tướng tướng quân Tấn Tương trong đội quân Hổ Bí dưới trướng của Hạng Trang, nghe nói người này võ nghệ so với Hạng Trang còn thắng được một bậc, khả năng còn sánh ngang được với Hạng Võ.

– Sánh ngang được với Hạng Võ?

Khóe miệng Hàn Tín không khỏi nổi lên một sự khinh thường.

Trong đầu Hàn Tín không thể ngăn chặn cảnh tượng chiến trường vô cùng ồn áo náo động hiện ra, đó là khi chiến tranh Cai Hạ, tình hình Hạng Võ tự mình dẫn hai vạn tiền quân hướng về ba mươi vạn quân Tề phát động tấn công mạnh mẽ, Hàn Tín đến nay cũng không thể nào quên trong vạn quân, dung mạo tuyệt thế của Hàng Võ cầm kích chia rẽ, Hạng Võ…đời này sao lại có người thứ hai được?

Tuy nhiên, anh hùng như Hạng Võ, cuối cùng cũng bại dưới tay Hàn Tín đó sao?

Phía trước, hai mươi vạn quân Sở đang hô hiệu lệnh dời núi lấp bể, hướng về phía bên cạnh cuồn cuộn mà qua:

– Đại Sở to lớn, sĩ tử oai hùng; máu không chảy khô, chết không ngừng chiến…

Trong tiếng hiệu lệnh sóng này cao hơn sóng kia, có một hơi thở kỳ dị giữa lòng đất bắt đầu khởi động, đó chính là một khí thế, một loại vô địch, có ta vô địch xơ xác tiêu điều!

Làm cho người ta nghẹt thở trong khi chờ đợi, khoảng cách quân Sở cùng với liên quân đang trở nên càng lúc càng ngắn.

Năm dặm, ba dặm, năm trăm bước, ba trăm bước..cuối cùng, mũi tên của trận phong tiễn quân Sở đã đẩy lùi trường cung của liên quân đang quẳng vào trong phạm vi, thoáng chốc, số vạn tên cung tiễn thủ của liên quân liền ầm ầm kéo trường cung cao hơn nửa người, trong tiếng dây cung vù vù, mấy vạn cọc tiễn bằng lau sậy đã kẹp theo tiếng bắn rít xèo xèo hướng về hư không phía trước.

Chốc lát, phương trận của quân Tề phía trước hư không đã bị toàn bộ tên lấp kín vô cùng.

Tướng sĩ quân Tề trận địa sẵn sàng đón địch ngẩng đầu về phía trước, chỉ thấy toàn bộ hư không tiền phương bị tên tiễn hội tụ, bao phủ hoàn toàn mà thành một mảng u ám, thật sự bị bao phủ.

Sau một lát, mấy vạn tiễn vũ liền mang theo tiếng rít vô tận bao phủ cả trời đất.

– Dựng thẳng thuẫn! Trong trận phong tiễn của quân Sở, đi đôi với tiếng gào phẫn nộ chủ tướng các doanh các quân, một mặt đen thui bao thiết đại thuẫn giơ lên trong không trung, toàn bộ mũi tên phong tiễn hội tụ thành một bức tường thuẫn kéo dài vô tận, thoáng chốc sau, tiễn vũ vô tận đã từ trong không trung rít gào xuống, trong trận quân Sở thoáng chốc, trong quân đã có tiếng kêu khóc kéo dài không dứt.

Tường thuẫn của quân Sở tuy rằng kiên cố, mấy vạn mặt thuẫn hội tụ thành tường thuẫn càng đủ rộng lớn, lại cũng không thể ngăn cản được mỗi một cọc tiễn vũ, trong tiếng thở phì phò, thỉnh thoảng có tiễn vũ từ giữa khe hở thuẫn bắn vào, không ít Lâu Phiền xạ thủ đã bắn ra trọng tiễn trực tiếp xuyên qua tấm chắn, làm cho quân Sở núp sau thuẫn vô tình bị bắn chết.

Cái gọi là xạ thủ Lâu Phiền, cũng không phải là chuyên chỉ về người Lâu Phiền, mà là phiếm chỉ lực cánh tay hơn người của thần xạ thủ.

Trong tiếng quát thanh thanh, cung tiễn thủ của liên quân lần lượt kéo căng trường cung, làm cho một làm sóng tiễn bắn vào hư không, sau đó hướng về phía trên đầu rơi xuống kêu thảm thiết, tất nhiên sẽ có tướng sĩ quân Sở trúng tiễn ngã xuống đất, đi đối với mỗi một lần sóng tên rơi xuống, trong trận quân Sở tất nhiên sẽ vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng bước tiến về phía trước của quân Sở vẫn không chút trì trệ