Chương 71: Kim Phi Tích Bỉ, Kiếm Ma Thị Nhân Tâm

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Nay chẳng như xưa, ma kiếm chính là lòng người)

Một người sống trên cõi đời này, cũng có lúc phải làm việc mà mình không muốn. Tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh an bài, vô luận là bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều không thể thay đổi được.

(Cổ Long – Ngữ)

Cần phải rõ rằng Thập Kiệt Nhất đã từng phục Băng Thiền của Lãnh Kiếm, hiện giờ công lực đã bước sang một giai đoạn khác, dưới cuồng bạo chân lực, Thiên Trùy trong Thiên Cương Đẩu Quyền tụ tập lại, thoáng chốc ngưng tụ thành một luồng bạch sắc khí thể hình chiếc thiết trùy dài hai xích, trực tiếp đánh tới Vi Thiên Đà.

Vi Thiên Đà nhận thức được sự lợi hại của gã thiếu niên, thân hình loáng lên, ẩn sau lưng mười tên sát thủ rồi nói: “Giết hết bọn chúng cho ta.”

Mười tên rút mạnh trường kiếm ra, tựa hồ sắp xếp sẵn, khoảnh khắc đã bao vây tất cả mọi người lại.

Đại Đao Vương tuốt Liệt Hỏa Kiếm từ sau lưng ra, quát lớn một tiếng: “Được, để ta có dịp dợt xem Thu Diệp Kiếm Pháp lợi hại đến đâu.”

Mười tên lập tức tách ra thành năm tổ, mỗi tổ hai tên đối phó với một người. Lúc này ba người Liễu Dật, Đại Đao Vương, A Cửu tựa lưng vào nhau, chuẩn bị ứng phó với thế tiến công của sáu tên.

Một mình Thập Kiệt Nhất đấu với bốn tên vẫn ung dung chiếm thế thượng phong, chỉ chừng không quá một khắc nữa đám địch nhân sẽ bị đánh ngã hết.

Lúc đó, sáu tên bao vây nhóm ba người Liễu Dật bắt đầu tấn công.

Liễu Dật bây giờ có thể coi là lão giang hồ rồi, đối mặt với tình thế như vậy không vội vàng hay hoảng hốt, chân phải bước một bước, trực tiếp triển khai chữ “huyễn” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh, dễ dàng tránh thoát thế công của hai tên sát thủ.

Về phần Đại Đao Vương, sau khi lao thẳng vào giữa hai tên sát thủ, Liệt Hỏa Kiếm trên hữu thủ chuyển động mãnh liệt, xoay tròn thành kiếm hoa rực rỡ, tiếp theo là một tiếng hô vang dội: “Thu Phong”.

Chỉ thấy Liệt Hỏa Kiếm dữ dội hóa thành điểm điểm kiếm hoa, kim quang cuồn cuộn, chỉ trong chớp mắt, Đại Đao Vương đã xuất ra hai mươi mốt kiếm, kiếm khí toát ra từ mỗi đường kiếm lưu lại tàn ảnh chừng ba xích trên không trung, bức bách hai tên sát thủ căn bản không có cơ hội đến gần, chỉ loanh quanh phía ngoài tìm thời cơ.

Đại Đao Vương thấy cơ hội đã đến, xoay ngược chuôi kiếm, ném Liệt Hỏa Kiếm về phía trước, song chỉ phất ra, hô: “Diệp Lạc”. Chớp mắt, Liệt Hỏa Kiếm giống như lá vàng trong tiết thu chầm chậm phiêu đãng rơi xuống, xạ thẳng về phía hai tên sát thủ, tốc độ không nhanh nhưng cứ phiêu phưởng tả hữu trước mắt, khiến hai tên này không biết chiêu thức nhằm vào phương hướng nào. Trong lúc hai tên sát thủ còn đang lưỡng lự, “soạt” một tiếng vang lên, Liệt Hỏa Kiếm đã cắt qua yết hầu bọn chúng. Nguyên lai, một thức Diệp Lạc này nhìn thì chậm nhưng đó là ảo giác, thực ra tốc độ cực nhanh, hai tên sát thủ chỉ chần chừ thoáng chốc đã mất mạng dưới Liệt Hỏa Kiếm.

Lại nói hai tên sát thủ đang chuẩn bị xông vào A Cửu, thấy hai huynh đệ bên cạnh trong nháy mắt đã bị đường kiếm kì quái sát tử, liền chuyển ngay mục tiêu, quay đầu xông tới Đại Đao Vương.

Đại Đao Vương cười hắc hắc, thu hồi Liệt Hỏa Kiếm, thân kiếm chuyển động mãnh liệt, lật tay lại nắm lấy chuôi kiếm, quét ngang một đường, một đạo hoàng kim kiếm khí sát sạt mặt đất xạ ra. Hai tên sát thủ chưa kịp phản ứng liền cảm thấy dưới chân đau đớn kịch liệt, khi bọn chúng ngã xuống mới phát hiện kim sắc kiếm khí đã tiện đứt chân.

Đại Đao Vương vỗ về thanh Liệt Hỏa Kiếm, nhìn bốn kẻ ngã xuống rồi nhìn Thập Kiệt Nhất vẫn chưa giải quyết xong xuôi, cười nói: “Xem ra ta không tệ nhỉ, cũng được tính là một cao thủ rồi đấy.”

Về phần Liễu Dật, hai tên một trước một sau không ngừng công kích y. Y dựa vào chữ “huyễn” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh nhanh nhẹn tránh thoát, y toan dùng Bích Ngọc Hoa Chỉ nhưng cự ly quá xa, hiệu quả khẳng định không cao. Thấy thanh trường kiếm cầm trên tả thủ, y thầm nhủ: “Đúng, thử qua lưỡi kiếm này vậy, xem Loạn Thập Tam Thức có tác dụng gì không.”

Một mặt Liễu Dật tiếp tục tránh né, một mặt dùng hữu thủ nắm chắc chuôi kiếm, chớp mắt từ thân kiếm truyền lại một nỗi bi thương, khiến y đột nhiên nhớ đến Cát Lợi Nhi, trong lòng y luôn canh cánh câu hỏi vì sao, vì sao lại phải ly khai, phải chăng ái tình chân chính cứ phải nổi sóng nổi gió, trải qua khảo nghiệm mới được?

Chuôi kiếm khe khẽ chuyển động, y chém mạnh một nhát ra phía ngoài, một đạo bạch quang xen lẫn khí thể thực chất màu đen rời khỏi vỏ bao, một luồng âm thanh ngân lên như thể mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài, mũi kiếm lặng lẽ xuất một thức Loạn tâm trong Loạn Thập Tam Thức nhắm thẳng vào một tên sát thủ. Thanh trường kiếm mạnh mẽ hướng tới với góc độ xuất kiếm không ai tưởng nổi, khi lưỡi kiếm tiếp cận phạm vi cách người tên sát thủ ba xích, từ thân kiếm xạ ra một đạo bạch quang, đó chính là “Loạn tâm thức” trong Loạn Thập Tam Thức, đạo bạch quang rực rỡ lóe lên trên thân thể tên sát thủ.

Tên sát thủ lùi mấy bước dài, đột nhiên dừng công kích, đứng đần ra.

Liễu Dật lại xuất thủ, vẫn là “Loạn ý thức” trong Loạn Thập Tam Thức, thanh trường kiếm của tên sát thủ theo góc độ từ dưới quét lên. “Cảng”, hai lưỡi kiếm chạm vào nhau, khoảnh khắc một đạo bạch quang xạ vào trong thân thể tên sát thủ. Gần như đồng thời, tên sát thủ tựa như phát cuồng, xuất chiêu một cách hết sức vu vơ, chỉ theo thói quen mà thôi.

Liễu Dật nắm chắc trường kiếm, quét mạnh một nhát, hắc sắc khí thể quanh thân kiếm xen lẫn bạch quang xạ ra, “ầm” một tiếng như sấm nổ, tên sát thủ điên cuồng chớp mắt đã bị phân thây.

Liễu Dật cho Bi Mộng kiếm vào bao, đeo vào bên hông, nhớ lại một kiếm vừa rồi, nhát kiếm đó khiến y nhớ lại thanh kiếm của người trong giấc mộng giống hệt như Bi Mộng kiếm.

Tả thủ của y lại đặt lên chuôi kiếm, bước đến bên Đại Đao Vương cùng A Cửu, lúc đó Thập Kiệt Nhất đã giải quyết xong bốn tên địch thủ, mười tên sát thủ giờ chỉ còn lại một, là ai? Trừ Vi Thiên Đà thì còn ai nữa.

Thập Kiệt Nhất cũng bước đến bên Liễu Dật, nhất thời bốn người đối địch với mình Vi Thiên Đà nên bầu không khí đột nhiên yên lặng. Vi Thiên Đà không bao giờ tưởng nổi võ công của bốn người lại đột nhiên tiến bộ thần tốc như vậy, nhất là Đại Đao Vương, thanh quái kiếm trong tay hắn lợi hại hơn hẳn, còn quyền đầu của tên tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất lại càng cương ngạnh.

Vi Thiên Đà nhìn mọi người, hắc hắc cười lên một cách ngốc ngếch rồi nói: “Tôi nghĩ các người sẽ không hạ thủ với người tay không tấc sắt.” Nói xong từ từ lùi lại.

Liễu Dật gật đầu: “Đương nhiên chúng ta không thể.”

Vi Thiên Đà vội vàng quay người chạy trốn.

Thập Kiệt Nhất nhìn Liễu Dật nói: “Lão đại, chúng ta không thể tha cho hắn, tên tiểu tử này sẽ phái thêm bọn sát thủ nữa tới.”

Lúc này, Bi Mộng Kiếm trên tả thủ Liễu Dật đột nhiên rung động, từng trận ham muốn sát lục truyền vào thân thể y. Y nhìn Vi Thiên Đà đang chạy ra xa nói: “Đương nhiên chúng ta không thể tha cho hắn.” Liền đó, hữu thủ nắm lấy chuôi kiếm nhẹ nhàng xoay chuyển rồi nghiêng người rút kiếm ra, ẩn sâu trong ý thức của Liễu Dật là Bi Tứ Thức y học được của người trong giấc mộng, chỉ thấy song thủ nắm chặt cán kiếm quát lớn một tiếng, một đạo hắc sắc khí tức mang theo bạch quang bắn ra. Có lẽ kiếm khí quá mạnh nên tiếp đó tiếng ầm ầm vang lên, thân thể Vi Thiên Đà chỉ trong khoảnh khắc bị phân thành vạn mảnh, nội tạng bên trong cùng gan ruột rải rác khắp mặt đất.

Liễu Dật lại tra kiếm vào bao, dường như hơi cảm khái khi nhìn thi thể Vi Thiên Đà, y không nói gì, chỉ gọi: “Chúng ta đi.” Nói đoạn chuyển thân đi về chỗ buộc ngựa.

Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật đoạn nhìn thi thể bị phân thành vạn mảnh, lắc đầu rồi cũng đi về chỗ buộc ngựa.