Chương 57: Thanh Âm Nhã Các, Lục Châu Đích Uy Hiếp

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

Miễn là vẫn còn chưa chết, thì ở bất cứ tình huống nào cũng đều phải nhẫn nại! Ta luôn thấy đây là điều kiện căn bản để làm người!

(Cổ Long – Luận)

Liễu Dật dõi theo Lang Vương cùng Thủy Nhi rời xa dần, rồi ngước nhìn trời, xem vầng thái dương đang mọc, nói tiếp: “Ta cũng lên đường thôi, hãy đến Liên Hoa trấn, xem phong cảnh nhân sinh rốt cuộc như thế nào?”

Cát Lợi Nhi vỗ tay nói: “Tốt quá, tốt quá, muội như đã thấy tuyết rơi ở Liên Hoa trấn a!”

Thập Kiệt Nhất bước đến, nói: “Lão đại, ngựa đã chuẩn bị xong, đệ nghĩ chúng ta có thể lên đường trở về Trung Nguyên được rồi.”

Liễu Dật nhìn lên trời nói: “Đúng rồi, lần này ra vực ngoại bôn ba một trận, chúng ta đã vượt qua Kiếm Môn Quan là phần đất Trung Nguyên, không biết mấy tháng nay có chuyện gì xảy ra chăng?”

A Cửu nhìn Liễu Dật, cười nói: “Ngốc tử, lần đầu xa nhà à, ta cũng lần đầu như ngươi thôi, bất quá hiện tại không nhớ nhà được, thế giới bên ngoài phong phú đẹp đẽ quá!”

Liễu Dật lườm A Cửu, nói: “Ai mà giống ngươi, nha đầu ngốc.” nói xong, nắm lấy tay Cát Lợi Nhi, bước tới tàu ngựa.

Mấy người cười cười nói nói lên ngựa, bắt đầu tiến về phía Kiếm Môn Quan.

Liên tiếp mấy ngày, đoàn người không vào thị trấn, không ở trọ, đều luôn tá túc ở bên ngoài, có Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương hai đại cao thủ ở đó, việc săn bắt dã vị về ăn cũng không phải là chuyện khó.

Không uổng công sức bỏ ra, đến gần trưa hôm ấy, bọn Liễu Dật rốt cuộc cũng tới được Kiếm Môn Quan!

“Xin các vị thiếu hiệp dừng bước!” Tiếng nói từ đâu vọng lại, không xa cũng không gần, nghe rất êm tai, chắc chắn là giọng nói của một cô gái!”

A Cửu nói gấp: “Ngốc tử, không phải là bà vợ hung dữ của ngươi lại đuổi đến chứ.”

Liễu Dật liếc nhanh qua Cát Lợi Nhi, nạt ngang: “Đừng nói bậy, cái gì mà bà vợ chằng tinh của ta.”

A Cửu dường như không nghe thấy, nói tiếp: “Lại là Thất Nguyệt a, Ma Môn tôn chủ, ả đó bị ngươi…… à, may quá, không phải!” Cuối cùng, từ trên không trung chợt hiện ra ba cô gái đồng thời nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người. A Cửu lấy tay bịt miệng mình lại.

Cát Lợi Nhi thấy Liễu Dật cứ liếc trộm, bèn cười nói: “Thư sinh, huynh lấm la lấm lét gì đấy, sợ muội nghĩ bậy à?”

Liễu Dật vội nói: “Đâu có, hà hà.”

Năm người ngừng chân lại, thầm xét đoán ba cô gái trước mặt.

Cô gái đứng đầu mặc chiếc áo đơn bằng lụa mỏng màu xanh biếc, mái tóc đen cột lại chỉnh tề, chia đều hai bên vai, da thịt nõn hơn tuyết, trắng như mỡ đông, đôi mắt to lấp lánh như sao, sống mũi cao cao đẹp đẽ tuyệt vời, đôi môi mỏng hơi hé, đôi tay dài trắng muốt, ôm chiếc cổ cầm ở trước ngực.

Hai cô gái đứng phía sau mặc áo đơn màu xanh, cũng dễ nhìn, đều vào độ ngoài hai mươi, cả ba người có một điểm tương đồng duy nhất là trước ngực đều ôm một cây cổ cầm.

Thiếu nữ áo lục nói tiếp: “Xin hỏi trong các vị thiếu hiệp đây, có Giang Nam thư sinh Liễu Dật không?”

A Cửu lẹ miệng chen vào: “Cát Lợi Nhi, cô phải trông chừng ngốc tử này kỹ một chút, năm nay coi bộ hắn gặp vận đào hoa, toàn gặp người đẹp, nếu coi không kỹ là hắn chạy theo người ta mất.”

Cát Lợi Nhi cười với A Cửu, nói: “Có phải là A Cửu tỷ tỷ muốn giúp muội quản giám thư sinh chăng?”

A Cửu cũng cười đáp: “Được đó, để ta coi hắn liền cho muội, cho mấy ả táo gan này lao công nhọc sức.”

Trong lúc hai người cười đùa, Thập Kiệt Nhất ngồi ở trên mình ngựa, lớn giọng hỏi: “Cô là ai?”

A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất, cười nói: ” Không ngờ Thập Nhất cũng oai phong thế!”

Hiển nhiên, Thập Kiệt Nhất được A Cửu khen một câu, đã bay bổng lên mây, cho nên những gì lục y nữ tử nói sau đó đều không nghe lọt!

Lục y nữ tử nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước, nói: “Tiểu nữ tử, Lục Châu, môn hạ thủ tịch của nhân gian giới “Thanh Âm Nhã Các”, đã đợi Liễu công tử ở Kiếm Môn Quan này khá lâu.”

Đại Đao Vương khẽ nói: “Thanh Âm Nhã Các là một trong ba đại môn phái tại nhân gian giới, cao thủ trong phái như mây, lấy âm luật làm chủ, nghe nói môn phái này không tham dự vào chuyện giang hồ, người trong Thanh Âm Nhã Các cũng đều do nữ nhân tổ chức thành, dựng lên đã được vài trăm năm nay, từ đó đến giờ chưa từng giết qua một người, có thể nói là tiên cảnh duy nhất trong nhân gian giới.”

Liễu Dật phe phẩy chiếc quạt, ôm quyền nói: “Lục Châu cô nương, không biết kiếm Liễu Dật vì chuyện chi, tại hạ chính là Liễu Dật.”

Lục Châu nhìn lấy Liễu Dật, tay phải cong thành trảo, hướng sang bên vẫy một cái, một khúc cây nhỏ nâu sẫm bị hút qua trong nháy mắt, Lục Châu nhẹ nhàng chuyển người ngồi xuống, nhè nhẹ đặt cây cổ cầm lên đùi, rồi nói: “Công tử, người trong Thanh Âm Nhã Các chúng tôi đều là kẻ yêu đàn, tiểu nữ tử nay có một khúc nhạc mới “Tư Dạ”, xin mời công tử nghe thử.”

Liễu Dật xoay xoay chiếc quạt xếp, ôm quyền nói: “Lục Châu cô nương, cô kiếm sai người rồi, tại hạ chỉ là một thư sinh bình thường, làm sao nghe thử nổi……”

Lời chưa nói dứt, mười ngón tay xinh của Lục Châu đã bắt đầu di động……

Thanh âm đó, tựa hồ đến từ bốn phương, hội tụ về một chỗ, rồi rót vào tai từng người, thâm nhập vào lòng họ…

Mưa rơi lắc rắc, cùng với tiếng đàn mỗi lúc một nhanh, mưa càng rơi càng nặng hạt, đêm khuya khó ngủ, dường như lúc này mỗi người đều có tâm sự, từ từ ngồi xuống.

Tiếng đàn chợt chuyển sang thật nhu hòa, đêm thật tịch mịch, trống rỗng, tự hồ như mỗi người đều đã trải qua, song không ai xa lánh đêm đen, bởi vì nó yên bình lặng lẽ, sau một ngày bận bịu trong trần thế phồn hoa, đây là lúc duy nhất để nghỉ ngơi!

Âm thanh càng lúc càng uyển chuyển, càng lúc càng mê ly, ai nấy như cảm thấy thân thể mình nhẹ dần đi, rất nhẹ, bay bổng, bay lên bờ đê, lên ngọn cây, như trời đêm, và trong biển sao mênh mông ấy, bồng bềnh đùa giỡn…

Tất cả mọi người đều bị tiếng đàn tuyệt diệu làm say mê, thế nhưng, chỉ có một người lại không tỏ vẻ mê đắm, là ai? Đương nhiên là Liễu Dật, nghe qua khúc “Tư Dạ” của Lục Châu, ban đêm quả thật mỹ miều, chỉ là, ở trong tiếng đàn mỹ diệu ấy, Liễu Dật nghe ra được âm mưu của Lục Châu, lòng của ả vốn không bình tĩnh, hoàn toàn không tập trung, khiến cho khúc “Tư Dạ” trở nên không hoàn mỹ…

Liễu Dật vận sức, thúc động “Bích Ngọc Hoa Chỉ”, chuẩn bị tùy thời ứng phó thế công đột xuất của Lục Châu, Liễu Dật biết rằng vào lúc này những người bên cạnh đều không thể kêu dậy được, bởi vì hắn hiểu rõ rằng, âm luật không khác gì những võ công cao đẳng!

Quả nhiên, ngay lúc đó, Lục Châu ra tay, tiếng đàn vừa ngừng trong tích tắc, Lục Châu đã nhanh nhẹn bay thẳng về hướng Liễu Dật!

Liễu Dật đã sớm chuẩn bị, ngay lúc Lục Châu vừa đến gần, hắn cũng ra tay, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, một đạo tiểu chỉ màu bích ngọc kèm theo mùi hương hoa lan, bắn đến Lục Châu.

Thế nhưng đạo ánh sáng màu bích ngọc kia lại đi trật mục tiêu, bởi cùng lúc Liễu Dật phóng ra đạo “Bích Ngọc Hoa Chỉ” thì Lục Châu cũng biến mất, trong không khí, chỉ còn lại làn hương lan thơm ngát.

Chợt bên cạnh Liễu Dật lóe lên một ánh chớp, Lục Châu thình lình từ không trung đáp xuống, Liễu Dật liền vận “Bích Ngọc Hoa Chỉ”, nhắm Lục Châu chuẩn bị phát chỉ lần nữa, nhưng Lục Châu vừa hạ thân xuống cạnh Liễu Dật là liền động thủ, nàng vuốt nhẹ cây cổ cầm trong tay, một đạo cầm âm theo đó vang lên, một luồng chân khí hình bán nguyệt theo tiếng đàn bay ra, nhắm vào Liễu Dật công tới, Liễu Dật thấy tình thế không hay liền phi người lên không, né tránh đạo cầm kình của Lục Châu!

Lục Châu khi ấy mỉm cười, mưu kế của ả đã thành công, mục tiêu của ả không phải là Liễu Dật, mà là Cát Lợi Nhi ở bên cạnh Liễu Dật, Lục Châu ôm lấy Cát Lợi Nhi đang ngất ngây vì tiếng đàn, xoay người bay ngược lại.

Liễu Dật dừng lại trong không trung, định vận dụng “Bích Ngọc Hoa Chỉ” lần nữa, nhưng lại không dám bắn ra, vì sợ đả thương cả Cát Lợi Nhi. Liễu Dật thấy lòng nhũn lại, đành nhẹ nhàng đáp xuống mình ngựa, giương mắt nhìn Cát Lợi Nhi đang ở bên cạnh Lục Châu!

Liễu Dật quát lớn: “Cô có ý gì đây?”

Câu nói của hắn vang vang đánh thức Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất và A Cửu. Họ ngơ ngác nhận ra Cát Lợi Nhi đã không còn ở bên họ, mà lại đổi sang đứng cạnh Lục Châu.

Thập Kiệt Nhất giận dữ: “Con bà nó, lão tử ghét nhất là kẻ lập lờ thế này.” Nói dứt lời, liền muốn động thủ xông qua.

Liễu Dật gọi gấp: “Đứng lại, Thập Nhất.”

Thập Kiệt Nhất nghe đặng lời Liễu Dật, đành giằn cơn giận xuống, ngừng ngay động tác.

Lục Châu cười nói: “Xem ra Liễu công tử thật là người si tình, chúng tôi tuy không giết người, song chúng tôi giữ người, nếu như có ai bên công tử xông qua, tôi không dám bảo đảm là gò má của tiểu cô nương xinh đẹp này không bị hủy đi, hoặc là làm đứt đi gân tay của cô ta, hoặc……”

“Đủ rồi, rốt cuộc các người muốn thế nào?” Liễu Dật sớm không muốn nghe thêm, nóng nảy cắt lời.

Gương mặt Lục Châu trở nên nghiêm túc, nói: “Các chủ chúng tôi nghe Giang Nam có một thư sinh, đã từng so cầm nghệ cùng Thần Môn môn chủ, do đó, đối với Liễu công tử vô cùng hứng thú, đặc biệt kêu ba tỷ muội chúng tôi đến mời công tử đến Thanh Âm Nhã Các một chuyến!”

Đại Đao Vương cũng quát rằng: “Con bà nó, thiệt ép người ta mà, ngươi mời mà vậy ư? Rõ ràng là uy hiếp mà!”

Lục Châu nhanh nhẹn lấy từ trong túi đeo bên hông ra một viên dược hoàn màu hồng, kề miệng Cát Lợi Nhi bóp nhẹ một cái, tống vào. Lập tức huyệt đạo trên người Cát Lợi Nhi vừa bị phong bế liền được giải khai, Lục Châu nói: “Chỉ cần Liễu Dật công tử đáp ứng, về đến Thanh Âm Nhã Các, Lục Châu tự mang roi thỉnh tội.”

Cát Lợi Nhi cử động được rồi liền hỏi: “Vừa rồi ngươi cho ta ăn thứ chi?”

Lục Châu cười nói: “Một hoàn độc dược, có thể duy trì trong mười ngày, nếu như không có giải dược độc môn của Thanh Âm Nhã Các, sau mười ngày thì cô bị đui, sau mười lăm ngày thì bị câm, sau hai mươi ngày thì chân bị phế, sau hai mươi lăm ngày thì tay bị liệt, nhưng cô sẽ không chết, ba mươi ngày sau thì toàn thân cô sẽ già nua.”

Cái Lợi Nhi nghe xong, chạy nhanh qua cạnh Liễu Dật, leo lên ngựa trở lại, nói: “Thư sinh, chúng ta đi, Cát Lợi Nhi đây không sợ những thứ đó đâu.” Nói xong liền muốn giục ngựa đi!

Liễu Dật ghì tay Cát Lợi Nhi lại, nói: “Cát Lợi Nhi không sợ, nhưng thư sinh sợ, thư sinh thật không muốn Cát Lợi Nhi bị chút thương hại nào.”

Liễu Dật xoay sang A Cửu, Đại Đao Vương và Thập Kiết Nhất bảo: “Hôm nay ta theo bọn họ đến Thanh Âm Nhã Các một chuyến, các người muốn đến Liên Hoa Trấn trước hay là đi theo ta?”

Không một ai hồi đáp, Lục Châu phì cười, nói: “Tiên sinh, Thanh Âm Nhã Các chúng tôi đều là những cô nương yêu thích âm luật, mừng vì người đến còn chưa kịp! Nghe lời nói của người coi bộ xem chúng tôi không khác gì lang sói, sợ chúng tôi ăn thịt người sao?”

Liễu Dật nổi nóng: “Các cô không phải sói, các cô là rắn, rắn độc, sao lại đưa độc dược cho Cát Lợi Nhi, còn thì đưa ta một viên để ta nếm luôn.”

Lục Châu thấy bộ dạng nóng nảy của Liễu Dật, liền nói: “Xin đắc tội, ta chỉ mang có một viên độc dược, nhưng người đừng lo, đợi đến Thanh Âm Nhã Các gặp được quý phu nhân trao giải dược, thì lúc đó tiên sinh muốn uống bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”

Liễu Dật nói thầm: “Vậy không phải chơi ta sao? Giải xong chất độc cho Cát Lợi Nhi rồi, còn bảo ta muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Lúc ấy Đại Đao Vương cười lớn: “Các cô nương Thanh Âm Nhã Các nhiều như vậy, Đại Đao Vương đương nhiên muốn đi.”

Thập Kiệt Nhất nói nhanh: “Lão đại đi đâu, ta đi theo đó.”

A Cửu nói theo: “Ta cần giúp Cát Lợi Nhi trông chừng Liễu Dật, nhất định phải đi, bằng không với mấy ngàn người của Thanh Âm Nhã Các, còn không điên lên hay sao?”

Lục Châu nhìn phản ứng kỳ quái của bọn họ, liền nói: “Các vị không cần phải nghĩ xấu về Thanh Âm Nhã Các vậy, Lục Châu quả thật không còn biện pháp nào khác nên đành dùng hạ sách này mà mời tiên sinh thôi, chỉ cần tiên sinh chỉ điểm tốt cho chúng tôi trong một tháng. Chúng tôi bảo chứng rằng mỗi ngày đều đối xử tử tế với các vị thiếu hiệp đây!”

Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, bổng bật cười ròn rã nói: “Được á, là cơ hội ta cho thư sinh kiếm thêm mấy vị cô nương xinh đẹp……”

“A……”

“A……”

“A……”