Chương 55: Lạc Tuyết Tương Tụ, Na Nhất Trích Nhãn Lệ

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Gặp nhau tại Lạc Tuyết trấn, giọt nước mắt long lanh)

Con người đôi khi rất kỳ quái, cứ nghe theo lời đồn mà không thèm biết sự thật!

(Cổ Long – Luận)

“Con mẹ nó, con nhỏ nào dám tống tiễn lão đại ta đi về cõi u minh chứ? Có tiểu gia Thập Kiệt Nhất ở đây, muốn tống tiễn lão đại ta thì hỏi qua hai nắm đấm của ta trước đã!” Một tia sét nhoáng lên, Thập Kiệt Nhất đã xuất hiện khiến Thất Nguyệt ngẩn cả người.

Bên cạnh Thập Kiệt Nhất còn có một thiếu nữ vận hoàng y, đến ngồi cạnh Liễu Dật, cầm máu và băng lại vết thương cho y, nhoáng một cái đã băng bó xong.

Liễu Dật vội quay sang Thập Kiệt Nhất hỏi: “Thập Nhất đệ, sao đệ lại cùng A… A Cửu đến đây được?”

Không đợi Thập Kiệt Nhất trả lời, A Cửu đã cười hì hì nói trước: “Ta đã quay về hồi báo, lần này không phải trốn đi, mà quang minh chính đại đến đây đấy!”

Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất như dò hỏi, thấy hắn gật gật đầu.

A Cửu một mặt chăm sóc vết thương cho Liễu Dật, một mặt cười nói: “Đã lâu không gặp, ngươi tại sao đi tới chỗ nào cũng bị đàn bà con gái bao quanh cả vậy, có ta và Cát Lợi Nhi rồi cũng không đủ sao.”

Dứt lời, A Cửu đứng dậy, nhìn từ đầu đến chân Thất Nguyệt thầm đánh giá, không khỏi à lên thán phục: “Chà chà, quả là hợp chuẩn, quả là hấp dẫn, có điều, nữ nhân càng hấp dẫn thì lại càng thâm độc. Chàng ngốc ạ, thứ nữ nhân này ngươi chớ nên đụng vào!”

Liễu Dật chỉ biết lắc đầu cười đáp: “Ta vốn không có ý này, chẳng qua là tình huống bắt buộc mà thôi.”

Chợt Sương Nhu đứng phía sau Thất Nguyệt giận dữ nói: “Con ả xấc láo kia, dám xúc phạm đến tôn chủ nhà ta, muốn chết sao.” Trường kiếm liền phóng ra, đâm thẳng vào tim A Cửu.

A Cửu không hề hoảng hốt lùi lại một bước, ra lệnh: “Thập Kiệt Nhất, bẻ gãy kiếm của ả cho ta.”

Thập Kiệt Nhất gật đầu nói: “Ta xem con quỷ này chẳng thuận mắt chút nào.” Lời thô tục khó nghe vừa thốt ra, cánh tay cũng không chậm trễ vận khởi Thiên Cương Đấu Quyền không theo chiêu thức nào, biến quyền thành trảo, chộp thẳng vào trường kiếm của Sương Nhu.

Sương Nhu không thể ngờ được lại gặp một gã nam nhân hung hãn như thế, lại dám ngang nhiên sử dụng hai bàn tay bằng xương bằng thịt để đoạt kiếm cầm trong tay. Trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng, cũng có ý muốn thử xem song trảo của đại hán này thế nào, liền lẳng lặng xoay kiếm đâm thẳng vào gan bàn tay của Thập Kiệt Nhất.

Thập Kiệt Nhất cũng không thua kém, hai tay gia tăng tốc độ, nhanh nhẹn chộp trúng trường kiếm…

Bấy giờ thì Sương Nhu mới nếm mùi lợi hại của Thập Kiệt Nhất. Hai bàn tay của hắn vô cùng cứng rắn, giống như kềm sắt giữ chặt trường kiếm của ả. Lúc bấy giờ Sương Nhu muốn thu hồi trường kiếm cũng không thể được. Hiện tại ả mới biết mình đã sơ sót, chỉ qua lại một chiêu thôi, không ngờ tên thư sinh vô dụng này lại có bằng hữu giỏi võ đến vậy.

Thập Kiệt Nhất quát to một tiếng: “Gãy!”, “rắc” một tiếng, thanh kiếm gãy vụn rớt xuống đất.

Nhưng Thập Kiệt Nhất vẫn chưa chịu ngừng tay, hữu thủ chộp vào cổ Sương Nhu, hắn nhất định phải bắt cho được ả ta….

Sương Nhu đột nhiên cảm thấy không ổn, nhưng muốn tránh thì đã quá trễ rồi. Trảo của Thập Kiệt Nhất quá nhanh, đã đến tận sát cổ cô nàng….

Ngay lúc này, chợt nghe ở ngoài cửa có người lớn tiếng thét: “Tránh ra, tránh, tránh, tránh…” Thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần… Đột nhiên có một người bay vèo qua đầu họ…”xoạt”… một cái, xảo diệu đụng trúng vào người của Sương Nhu. Nguyên Sương Nhu vốn đang lùi lại nhưng lực đẩy phía sau quá mạnh, khiến ả bật tới ngả ngay vào lòng Thập Kiệt Nhất. Tuy Thập Kiệt Nhất đã nắm được ả, nhưng không ngờ lực đẩy quá lớn, không phản ứng kịp, hai người ôm chầm lấy nhau, ngã lăn quay ra đất…

Người bay vụt vào chính là tên thư sinh giả hiệu Lang Vương.

Lang Vương khi đáp xuống xoay ba vòng, rồi nhìn xung quanh, hồ nghi hỏi: “Ta nhớ lúc nãy khi rơi xuống có đụng phải vật gì đó, sao giờ không thấy nữa?”

Lúc này, A Cửu bước ra nói: “Ở dưới chân ngươi đấy.”

Lang Vương nhảy lùi lại nhìn, khéo làm sao lại đứng cạnh Thất Nguyệt, cả kinh bảo: “Mẹ ơi, Thập Nhất, giữa ban ngày ban mặt mà ngươi làm gì thế? Không thấy trong phòng này còn có bao nhiêu là người sao?”

Quả thật, nãy giờ gian phòng này đúng là rất náo nhiệt…

Thập Kiệt Nhất không màng đến Sương Nhu nằm đè lên người, nhanh chóng xoay người bò dậy, chỉ Lang Vương chửi bới: “Mẹ nó, ngươi suốt ngày không nghĩ được một điểm nào tốt, miệng lại nói toàn lời dơ bẩn, xem quyền đầu của lão tử này.” Dứt lời, liền vận khởi “Thiên cương đấu quyền” đánh thẳng tới Lang Vương.

Nói về Thất Nguyệt, khi nhìn thấy Lang vương, ấn tượng đầu tiên của nàng là địch chứ không phải là bạn. Tuy không biết chắc chắn, nhưng đến chín phần mười Lang Vương đến đây là để giúp tên thư sinh này. Thấy Lang Vương vô tình không đề phòng chút nào ở bên cạnh mình, không thèm nói tiếng nào, rút trường kiếm tử sắc ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Lang vương.

Lang Vương lúc này đang mở tung quạt giấy, rầm một tiếng, đã ngăn được quyền đầu cương liệt của Thập Kiệt Nhất. Đúng là kỳ lạ, chỉ với một cây quạt mỏng manh, Lang Vương đã đẩy lùi được quyền đầu của Thập Kiệt Nhất. Lang Vương vừa khẽ hất một cái, Thập Kiệt Nhất đã văng mạnh về phía sau ba bốn bước.

Lang Vương tỏ vẻ tán thưởng: “Thập Kiệt Nhất à, khá lắm, tiến bộ nhanh đấy, mấy tháng không gặp mà gần như đã làm rách quạt ta rồi.” Đang ba hoa, đột nhiên cảm giác một đạo kình phong đâm thẳng vào người…

Vốn Thất Nguyệt thấy Lang vương phân tâm nói chuyện, nghĩ rằng lần này nhất định sẽ chém chết gã gây náo loạn này, nhưng khi kiếm của nàng vẫn còn cách yết hầu Lang Vương ba tấc thì đột nhiên bị kéo trì xuống! Thấy tên thư sinh chỉ dùng ngón tay ung dung kẹp chặt lấy Tử Hiệp kiếm của mình, Thất Nguyệt không rét mà run lập cập.

Phải biết rằng kiếm của Thất Nguyệt chính do Ma môn môn chủ Ngạo Thiên đích thân đúc ra, là loại cực kỳ phi phàm, khác xa với các loại binh khí thông thường, có thể chém vàng chặt ngọc như chơi.

Nhưng mà tên trung niên thư sinh chỉ cần vung hai ngón tay đón lấy, thì lợi thế sắc bén của thanh kiếm trên tay nàng liền biến mất hẳn.

Lang Vương phe phẩy quạt giấy, nhưng chẳng hề có ý buông tay, nhìn từ đầu đến chân Thất Nguyệt, lắc đầu nói: “Đẹp, quả là đẹp. A Cửu, Thủy nhi, Cát Lợi nhi đều không thể sánh bằng. Đây là đệ nhất mỹ nhân mà lão già này từng gặp được.”

Thất Nguyệt tức mình rút mạnh kiếm về, Lang Vương thuận thế buông tay ra, làm Thất Nguyệt phải lùi lại mấy bước liền, thu lại trường kiếm rồi gườm gườm nhìn lại. Những lời Lang Vương vừa nói xem ra cũng có tác dụng, có nữ nhân nào mà không thích được khen đẹp, có nữ nhân nào lại không muốn trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất chứ!

Lang Vương đến cạnh Liễu Dật, lấy quạt gõ gõ lên vai y, bảo: “Thư sinh ngốc, ngươi bị điên rồi à, người đẹp như thế sao không cưới?”

Liễu Dật nhìn Lang Vương, cười nói: “Ngươi không thấy bộ dạng của ta bây giờ hay sao? Không cưới ả còn đỡ, nếu cưới ả thực, ta chết xanh cỏ mất rồi.”

Thập Kiệt Nhất tiếp lời: “Không sai, lão đại còn nói rằng, nữ nhân càng đẹp tâm địa càng độc. Nhìn cái cách mà nó hại lão đại, Thập Nhất ta phải đập cho nó bầm dập không thở ra hơi mới hả được giận.”

Dứt lời, liền xoa xoa hai nắm đấm.

Lang Vương phe phẩy quạt giấy, bảo: “Đúng vậy, ta thà nuôi cọp trong nhà, chứ không muốn nuôi độc xà dưới gối đâu!”

Thất Nguyệt chỉ thẳng trường kiếm, quát: “Các người bàn tính xong chưa? Ta biết hai vị vốn là cao nhân, nhưng ta xin hai vị đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không chuyện này hai vị gánh không nổi đâu.”

Lang Vương quay sang nhìn A Cửu tiếp lời: “A Cửu cô nương, cô chắc cũng nghe gần đây giang hồ đồn đãi về việc tôn chủ của Ma Môn chứ?”

A Cửu nhớ dọc đường cũng có nghe chuyện này, liền đáp: “Trong lúc uống trà có vài người nói rằng tôn chủ gì gì đó bị phu quân của nàng đuổi đi, không biết là đúng hay sai.”

Thập Kiệt Nhất không nhịn được xen vào: “Ta lại nghe không giống vậy. Ả tôn chủ này đang tắm thì bì người ta nhìn lén, nhưng người nhìn lén đó không thèm cưới ả làm vợ.”

Lang Vương cười hì hì nói: ” Ta lại nghe khác cơ, dường như là tôn chủ đang tắm chung với tình lang…”

Cánh tay của Thất Nguyệt không ngớt run rẩy, hét lớn: “Đủ rồi, đã biết lai lịch của bổn tôn chủ, ta khuyên các ngươi tốt nhất nhanh nhanh mà trốn đi thôi.”

Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu nghe vậy giả bộ giật mình bật lùi lại phía sau, đồng thanh nói: “Không thể nào!”

A Cửu lại quay phắt sang nhìn Liễu Dật, nổi cơn tam bành, đay nghiến: “Mọi việc cũng do ngươi mà ra, đi dòm trộm con gái người ta đang tắm, hèn gì mới bị con người ta bức hôn, giờ A Cửu ta không thèm quản nữa, đó là do ngươi làm sai.”

Thập Kiệt Nhất kéo mạnh A Cửu sang một bên, nói: “Này này, cô muốn quản hay không cũng đâu có được! Có Thập Nhất ở đây, đừng nói cô nương kia bị nhìn trộm, cho dù là… dù là… là gì đi nữa, cũng đừng nghĩ tới lấy đại ca ta!”

Lang Vương đập cái quạt vào đầu Thập Kiệt Nhất, bảo: “Ngươi im miệng coi “

Dứt lời, Lang Vương liền nhìn Liễu Dật, rồi quay sang Thất Nguyệt, đột nhiên phất tay áo rộng, chân lực cực mạnh phóng ra đóng sầm hai cánh cửa lại.

Lang Vương gật gật đầu trầm giọng nói: “Hiện tại có hai cách để giải quyết chuyện này.”

Mọi người vội im bặt dỏng tai nghe xem Lang Vương an bài thế nào.

“Cách thứ nhất, ta xuất thủ, tiêu diệt toàn bộ người của Ma môn ở đây, một mống cũng không tha. Làm vậy tuy đắc tội với Ma môn thật, nhưng nếu chuyện này sau đó chúng ta không hé răng, thì có trời biết được Ma môn tôn chủ bị ai giết chết.”

Thập Kiệt Nhất vỗ tay bồm bộp khen: “Điều này tốt, tốt lắm. Ngươi không làm nổi thì ta sẽ giúp ngươi.”

Phản ứng của bọn Thất Nguyệt, Sương Nhu thì ngược lại, bạt kiếm thủ thế, tựa hồ bọn họ nhận thấy Lang Vương đủ sức giết hết người của Ma Môn ở đây, công lực của Lang Vương thế nào mọi người cũng đã thấy qua, tựa hồ còn cao hơn một bậc so với hộ pháp của Ma môn nữa.

Vào lúc này thì Cát Lợi Nhi nằm trong lòng Liễu Dật đã tỉnh lại, nghe đề nghị của Lang Vương, từ trong lòng Liễu Dật liền khẽ chuyển thân, nhẹ giọng nói: “Lang đại thúc, không được. Đây là do lỗi của thư sinh, chúng ta không thể lạm sát người vô tội được.”

Cát Lợi Nhi ngẩng lên nhìn Thất Nguyệt, cùng lúc đó Thất Nguyệt cũng giương mắt dò xét nàng.

Thất Nguyệt không thể ngờ người nói lên lời đó lại là người nằm trong lòng Liễu Dật.

Cát Lợi Nhi cất tiếng cười trong trẻo nói: “Vị tỉ tỉ này quả thật là xinh đẹp hơn Cát Lợi Nhi nhiều. Dù là do lỗi của thư sinh, nhưng tỉ cũng gần như đã đoạt lấy tính mạng của huynh ấy, điều này vẫn còn chưa đủ sao?”

Thất Nguyệt to tiếng quát: “Chưa đủ!”

Lang Vương phe phẩy quạt giấy, nói: “Điều thứ nhất không được, vậy thì cách thứ hai, thư sinh nhất định phải cưới Thất Nguyệt cô nương.”

“Không được!”

“Không được!”

Đây là lần đầu tiên Liễu Dật và A Cửu tâm ý tương thông, cùng lúc phát ra lời phản đối.

Thất Nguyệt trợn trừng mắt chằm chằm nhìn A Cửu, không hiểu cô nương này có quan hệ thế nào với Liễu Dật. Rồi nàng quay sang nhìn Liễu Dật, cuối cùng cũng không chịu nổi, tức giận bảo: “Cớ làm sao mà không được? Là vì nữ nhân nằm trong lòng ngươi đó chăng? Tốt lắm, Thất Nguyệt ta đã nhớ kỹ, ngày tháng còn dài, chúng ta sẽ còn có dịp gặp lại…” dứt lời, chuyển thân bỏ đi.

Thập Kiệt Nhất liền hét lớn: “Yêu nữ khoan đi đã.” Rồi định đuổi theo đại khai sát giới.

Cát Lợi Nhi lắc đầu nói: “Thập Nhất đại ca, để họ đi đi.”

Thập Kiệt Nhất tức muốn xì khói, nhưng do Cát Lợi Nhi đã lên tiếng, hắn không còn cách nào phải nghe theo, nhưng bực bội giậm chân thở dài một tiếng, “.. ầy…..”

Lang Vương nhìn Thất Nguyệt đi ra khỏi cửa, trong lúc nàng quay người vô tình phát hiện từ khóe mắt nàng một giọt lệ long lanh rơi xuống. Có lẽ, con tim nàng đã bị tổn thương, dù đó là lòng tự tôn, hay là sự háo thắng, nhưng đứng ở góc độ một vị tôn chủ hô phong hoán vũ của Ma môn mà nói, điều này quả thật là một đả kích rất lớn!

Lang Vương phe phẩy quạt giấy, quay người sang bảo Liễu Dật và Cát Lợi Nhi: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt! Sau này hai ngươi còn gặp rắc rối dài dài.”