Chương 228: Bái Phỏng Lơi Quân, Lộ Ngộ Tinh Cung Tam Thiếu Chủ

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Trên đường bái phòng Lôi Quân gặp tam thiếu chủ Tinh cung)

Diệp La Kiếm Mộ hỏi tiếp: “Công tử định lúc nào thì lên đường?”

Liễu Dật nhìn ba người đáp: “Ngay bây giờ, càng nhanh càng hay.”

Diệp La Kiếm Mộ nhìn Diệp La Bách Hoa đoạt gật đầu: “Vậy… cũng tốt.”

Nói rồi quay sang nói với Diệp La Minh: “Minh huynh đệ, phiền đệ đi chuẩn bị hai thớt Trục Phong Câu để Liễu công tử cùng công chúa cưỡi.” Diệp La Minh quay người bước ra phía ngoài.

Diệp La Bách Hoa bước lên một bước, nói: “Đa tạ Trục Phong Câu của Kiếm thúc thúc.”

Liễu Dật tất nhiên nghe ra Trục Phong Câu này không phải phàm vật, bằng không với thân phận, tình cảm giữa nàng với Diệp La Kiếm Mộ cần gì phải nói đa tạ, xem ra đó là trân phẩm của Diệp La Kiếm Mộ.

Diệp La Kiếm Mộ cười nhẹ nói với nàng: “Công chúa, thế giới này nguy ác, công chúa phải cẩn thận, Kiếm thúc thúc không có gì tặng, hai thớt Trục Phong Câu này coi như lễ vật chia tay.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, giờ nàng mới cảm giác được nỗi thống khổ phân li, ánh mắt dường như mông lung: “Kiếm thúc thúc, chúng ta không phải không còn gặp nhau nữa, ta chỉ ra ngoài để tăng thêm lịch duyệt, thúc chắc không muốn ta cả đời ở lì trong cung điện.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu hòa ái: “Đúng vậy, công chúa lớn rồi, cũng phải ra ngoài học thêm kiến thức.” Nói rồi ông quay sang nói với Liễu Dật: “Liễu công tử, Bách Hoa công chúa từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong Vô Lệ thành, chưa từng công khai ra ngoài, trên đường phải phiền công tử chiếu cố cho công chúa.”

Tuy Diệp La Kiếm Mộ chỉ nói một câu rất ngắn ngủi nhưng Liễu Dật thấy được nỗi thống khổ phân li của họ, từng có lúc chàng cũng trải qua nỗi thống khổ đó, bất quá đó là sự phân li giữa hai thế giới, thân nhân, người yêu, tất cả chỉ trong giây lát đã quyết biệt, cảnh tượng trước mắt gợi cho chàng nhớ lại quá khứ.

Chàng mỉm cười nói: “Kiếm tiền bối yên tâm, chúng tôi chỉ đi tìm người, không lâu nữa, công chúa lại quay về thôi.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Công tử đã nói thế, lão phu không phải nói thêm gì nữa, thời gian khẩn bách, công tử lên đường thôi.”

Liễu Dật toan lên tiếng, một bóng đen từ sau lưng Diệp La Kiếm Mộ loáng lên, nhảy vọt lên đầu vai chàng, không phải hầu tử Thiết Thạch thì còn ai nữa, bụng nó tròn căng như trái dưa, tựa lên vai chàng rồi làu nhàu: “Sao đi gấp thế, ta ăn còn chưa đã.”

Chàng đưa tả thủ vỗ nhẹ lên cái bụng căng phồng của nó: “Ngươi còn ăn nữa chắc bụng vỡ tung mất thôi.”

Diệp La Bách Hoa thấy bộ dạng hoạt kê của Thiết Thạch liền bật cười, Liễu Dật nói với Diệp La Kiếm Mộ: “Được rồi, Kiếm tiền bối, đến lúc phải nói tái kiến rồi, tiền bối không nên quá buồn, phân li tạm thời là bước đệm cho tương lai, lần này công chúa đã vượt ra khỏi vòng cương tỏa, tiền bối nên cao hứng mới phải.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Đúng, lão phu nên cao hứng mới đúng, à… đúng rồi, đi Lôi Nhật tinh cung lần này công tử phải cẩn thận, tu vi của Lôi Quân không thấp đâu.”

Liễu Dật biết lão đầu nhiều chuyện này đang lo lắng cho Diệp La Bách Hoa, ông ta có vẻ chưa yên tâm lắm, băn khoăn về chuyện ăn ngủ của nàng trên đường, ông ta vừa dứt lời, chàng lên tiếng: “Kiếm tiền bối yên tâm, Liễu Dật xin đảm bảo, trừ phi tại hạ chết đi, bằng không không ai có thể thương hại công chúa một li nào.”

Chàng chỉ muốn trấn an Diệp La Kiếm Mộ, nhưng cũng biết cùng một câu nói đó mỗi người sẽ hiểu một cách khác nhau, có thể vì thế mà nhiều chuyện hiểu lầm xảy ra.

Diệp La Kiếm Mộ cuối cùng cũng cười tươi tắn: “Liễu công tử đã nói thế, lão phu không phải nói gì thêm, để lão phu tiễn hai người.”

Liễu Dật từ chối: “Kiếm tiền bối khách khí rồi.” Rồi quay người cất bước, Diệp La Bách Hoa không biết là vui hay buồn, tuy chỉ li biệt tạm thời nhưng đã ở Vô Lệ thành với Diệp La Minh, Diệp La Kiếm Mộ hơn hai mươi năm, bây giờ rời xa lòng thật không nỡ.

Ba người ra khỏi đại thính, qua hành lang và mấy gian phòng, rẽ sang hai lối đi bên phải, dừng lại trước một căn phòng cực lớn, Diệp La Kiếm Mộ quay lại nói với Liễu Dật: “Đây là nơi lão phu nghỉ ngơi, lúc còn trẻ bắt được một đôi Trục Phong Câu non, từ ngày nuôi chúng đến giờ vẫn chưa có cơ hội sử dụng, hôm nay chính là lúc.”

Liễu Dật gật gù, tuy không biết Trục Phong Câu là yêu thú gì song chắc là cước lực thượng hảo, không thì Diệp La Kiếm Mộ chú trọng làm gì. Tiến vào liền thấy hai thớt tuấn mã cao lớn trong đại viện, một trắng một đen đẹp đẽ vô cùng.

Diệp La Minh đến gần hai người, lên tiếng: “Trục Phong Câu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, trong này còn có mấy thứ, công tử nhận cho.” Nói đoạn đưa ra một chiếc túi khá to, Liễu Dật nhớ lại từ lúc đến Minh giới đã một lần sử dụng qua tiền tệ ở đây, bị cuốn vào nhiều chuyện thành ra không biết từ lúc nào túi tiền đã không còn tung tích, tất nhiên chàng có thể dựa vào hỗn độn chi lực để duy trì thể lực, Diệp La Bách Hoa thì không, vì vậy nàng không hề từ chối, nhận ngay túi tiền.

Liễu Dật nhìn sang Trục Phong Câu, cũng giống như ngựa ở Nhân gian, chỉ là hai thớt Trục Phong Câu cao lớn, tráng kiện, thân thể to lớn gấp đôi ngựa, tứ chi càng thon dài, cứng cáp, dưới ánh nắng màu lông trắng và đen phát ra ánh sáng, tuy giống với ngựa nhưng chàng biết Trục Phong Câu mạnh mẽ gấp trăm lần.

Chàng gật đầu: “Được rồi, đưa nhau ngàn dặm cũng phải từ biệt thôi, chúng ta chia tay ở đây.” Chàng đến bên con Trục Phong Câu màu đen, điểm nhẹ chân xuống đất, búng mình nhảy lên lưng, hầu tử Thiết Thạch cũng nhảy lên đầu Trục Phong Câu.

Diệp La Bách Hoa từ biệt hai người Diệp La Kiếm Mộ: “Hai vị thúc thúc bảo trọng.” Rồi nhảy lên lưng ngựa.

Diệp La Kiếm Mộ nhìn theo thân ảnh hai người, dặn với theo: “Đi đường cẩn thận.” Tuy là mấy lời thừa thãi nhưng ông không thể khống chế được mình.

Liễu Dật gượng cười, hai chân thúc nhẹ, Trục Phong Câu khinh khinh ổn ổn tiến bước, tuy chỉ là đi nhưng đã rất nhanh. Ra khỏi cổng viện sang con đường đá, Trục Phong Câu bắt đầu gia tăng tốc độ, chạy nước kiệu khỏi cổng thành.

Diệp La Bách Hoa ngoái lại nhìn hai người Diệp La Kiếm Mộ rồi nhanh chóng rời đi, có lẽ nàng biết nếu quay đầu lần nữa, nỗi thống khổ phân li càng sâu đậm.

Hai người rời khỏi Vô Lệ thành, Trục Phong Câu bắt đầu sải bước, tốc độ nhanh như bay, gió ma sát ràn rạt lên mặt hai ngươi, kì quái hơn là ngồi trên lưng Trục Phong Câu không hề cảm giác xóc nẩy chút nào, Liễu Dật không khỏi khen thầm.

Diệp La Bách Hoa đi song song với chàng, lên tiếng: “Lôi Nhật tinh cung ở phương nam, theo tốc độ hiện giờ chỉ hai ngày là đến nơi.”

Liễu Dật gật đầu: “Càng nhanh biết được tin tức của Thất Nguyệt.”

Diệp La Bách Hoa thấy đôi mày nhíu chặt của chàng đã giãn ra, cười: “Xem huynh như mở cờ kìa, còn phải tìm Vũ Trầm Tinh nữa mà.”

Liễu Dật nhìn nàng, hỏi: “Tại hạ như mở cờ?”

Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước, cười đáp: “Có khi huynh không biết, hoặc là không nhận ra.”

Liễu Dật định giảo biện nhưng ngẫm nghĩ một hồi, thầm nhủ: “Có khi thật sự là mình không nhận ra.”

Trên đường đi, Diệp La Bách Hoa và chàng đàm luận rất nhiều về Lam thị, Diệp La thị, chậm chí còn bàn cả những vấn đề liên quan đến Minh Nguyệt thị thần bí. Thời gian thấm thoát trôi qua, vầng thái dương đang lặn xuống, hai người đặt chân vào địa giới của Lam thị, sắc trời đã muộn, tuy chàng muốn đi tiếp nhưng hiểu rõ là Diệp La Bách Hoa cần phải nghỉ ngơi, ăn uống. Nàng dầu gì cũng là người, một người bình phàm.

Chàng nhìn sắc trời, rảo mắt một vòng quanh vùng đất hoang lạnh chung quanh, lên tiếng: “Công chúa, muộn rồi, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ lại.”

Diệp La Bách Hoa không đáp lời chàng, ngược lại hỏi sang chuyện khác: “Từ rày đừng gọi muội là công chúa, muội không muốn người ta biết mình là công chúa của Diệp La thị, hay là… huynh nghĩ giúp muội một cái tên thay thế cho tiện.”

Liễu Dật ngẫm nghĩ, đúng vậy, nếu tiếp tục gọi nàng là công chúa, phiền phức tất không nhỏ, nếu giúp nàng đổi tên sẽ tiện hơn nhiều. Nghĩ một chốc chàng nói: “Tại hạ không nghĩ ra.”

Diệp La Bách Hoa nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chàng: “Huynh cứ tùy tiện nghĩ ra một cái tên, tên của nam nhân là được.”

Liễu Dật quan sát địa hình tứ phía, tìm một chỗ nghỉ ngơi, đáp: “Tên của nam nhân là được? Gọi là Diệp La Nam được chăng?”

Diệp La Bách Hoa lẩm bẩm: “Diệp La Nam? Diệp La Nam? Diệp La Nam? Hảo, gọi tên này cũng được nhỉ?”

Liễu Dật nghe thấy, lập tức không nhìn quanh nữa, hỏi: “Tên công chúa là Diệp La Nam?”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Là nam, chữ nam trong cây nam (chò), không phải là nam trong nam nhân, sau này huynh đừng xưng hô cả họ, gọi là A Nam được rồi.”

Liễu Dật vội nói: “Làm sao thế được?”

Diệp La Bách Hoa đáp: “Sao lại không được? Lẽ nào huynh định gọi tên lẫn họ muội? Phiền phức lắm, gọi A Nam là xong.”

Liễu Dật toan phản bác, Diệp La Bách Hoa đã cắt ngang: “Đúng rồi, huynh vừa nói gì nhỉ? Tìm chỗ nghỉ phải không?”

Giờ chàng mới phát hiện Diệp La Bách Hoa không ngốc tí nào, đành thuận miệng đáp: “Trời sắp tối rồi, đường nhiên phải nghỉ thôi.”

Diệp La Bách Hoa nói: “Cách đằng trước không xa thế nào cũng có chỗ nghỉ, tại những nơi giao nhau có không ít người mở tửu lâu, khách sạn.”

Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta đi.” Hai người không nói gì, tuy chàng không có cảm giác mệt mỏi nhưng cần phải chiếu cố cho Diệp La Bách Hoa, một phàm nhân như nàng làm sao có thể liên tục đi mãi được?

Quả nhiên, Trục Phong Câu đi không xa lắm, chàng đã nhận ra đằng trước mặt có bốn tòa lầu hai tầng san sát nhau, trông khá quy mô, bên cạnh lầu có mấy loại cây cối, giữa vùng hoang lương cũng tạo thành phong cảnh. Bấy giờ trời đã xẩm tối, bên ngoài lầu có thắp thông minh đăng khiến xung quanh sáng rực như ban ngày.

Chàng sóng vai Diệp La Bách Hoa tiến vào: “Tối nay nghỉ lại, ăn uống ở đây, thế nào? Không đói ư?”

Vốn Diệp La Bách Hoa lúc rời khỏi Vô Lệ thành hơi cảm thấy mất mát nhưng tốc độ trên đường quá nhanh, phiền muộn được gió xua tan, chỉ để tâm vào trò chuyện với Liễu Dật, trả lời những vấn đề chàng hỏi nên không thấy mệt mỏi, giờ nghe chàng hỏi, buột miệng: “Đói chứ, làm sao huynh lại bảo muội không đói được nhỉ, ngay cả một điểm khí lực muội cũng không còn.”

Liễu Dật gật đầu: “Vậy thì ăn một chút gì đã, tại hạ đã đáp ứng Kiếm tiền bối chiếu cố cho công chúa, nếu không làm sao công chúa chỉ đường cho tại hạ.”

Hỏa kế của tửu lâu đã trông thấy hai người tiến vào, lại thấy họ cưỡi Trục Phong Câu, đừng nói đến hỏa kế ở vùng biên giới có kiến thức đa quảng mà đại đa số người ở Minh giới đều biết loại linh thú này, biết khách sộp đã tới, y lập tức chạy ra đón hai thớt Trục Phong Câu, lên tiếng chào: “Hai vị khách nhân đi đường chắc mệt rồi.”

Liễu Dật nhẹ nhàng nhảy xuống, Diệp La Bách Hoa cũng bước xuống con Trục Phong Câu màu trắng, Liễu Dật tiện tay lấy ra một đồng ngân tệ: “Chăm sóc ngựa của chúng ta cho tốt.”

Điếm hỏa kế vừa thấy, ánh mắt không rời khỏi đồng tiền, gật đầu vâng lời.

Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa bước vào trong điếm, thình lình nàng thốt lên: “Hỏng rồi, muội quên không mang theo mạng che mặt.”

Liễu Dật ngoái lại nhìn gương mặt nàng, đúng lúc này ánh mắt nàng cũng hướng sang chàng, vừa tiến xúc với ánh mắt chàng, sắc mặt nàng chợt ửng hồng, Liễu Dật bảo: “Công chúa không hề xấu xí vì cớ gì phải đeo mạng, lẽ nào định cả đời không gặp người ta?”

Diệp La Bách Hoa ngập ngừng: “Không phải là xấu, chỉ là… muội lẽ nào cả đời không gặp người khác? Huynh không phải là người?”

Nàng nói vậy, Liễu Dật không biết cảm giác của mình thế nào, ý nghĩa của câu nói quá mông lung khiến người nghe kì quái, chàng gạt đi: “Được rồi, đừng tạo thêm phiền phức nữa, vào ăn chút gì đi.” Chàng tất nhiên hiểu Diệp La Bách Hoa sợ rằng dung mạo nàng sẽ mang lại phiền phức, nàng không xấu xí ngược lại đẹp đến hoàn mĩ, đeo mạng che sẽ bớt được phiền hà.

Vào trong điếm cảm giác thật yên tĩnh, hai mươi chiếc bàn được bày biện chỉnh tề, khách nhân không đông, kể cả một người một uống rượu trong góc cũng chỉ đầy ba bàn, Liễu Dật tìm một vị trí gần cửa sổ: “Ngồi đây đi.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, ngồi xuống, điếm tiểu nhị vội chạy tới: “Nhị vị muốn ăn gì?”

Liễu Dật xem thời gian, không muộn lắm mà dáng vẻ của Diệp La Bách Hoa xem chừng rất mệt, thuận miệng đáp: “Đem lên mấy món ngon ngon một chút lên đây, cho ta một cân rượu, à, đúng rồi… chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng.”

Điếm tiểu nhị vâng lời đi xuống.

Nhìn ra ngoài song cửa, minh nguyệt treo cao, trong lòng chàng bất giác nhớ đến Thất Nguyệt, nàng giờ đang ở đâu? Ngày mai có thể gặp Lôi Quân rồi sẽ biết nơi hạ lạc của nàng, chàng thấy thời gian trôi qua quá chậm, nếu không vì liên quan đến Diệp La Bách Hoa, có lẽ tối này chàng đã tới được Lôi Nhật tinh cung.

Thoáng chốc, điếm tiểu nhị đã mang lên mấy đĩa đồ ăn trang trí rất đẹp và một hồ rượu, một miếng thịt nướng nhỏ, Liễu Dật không chú ý, mãi đến lúc Diệp La Bách Hoa kéo chàng từ trong suy tư về thực tại mới nhớ ra mình đã ngây ngẩn một lúc lâu, Diệp La Bách Hoa vừa ăn vừa nói: “Huynh đang nghĩ đến Thất Nguyệt?”

Liễu Dật tiện tay rót một chén rượu, uống cạn rồi đặt xuống: “Đúng, ngày mai gặp được Lôi Quân, không biết hiện tại Thất Nguyệt thế nào.”

Liễu Dật vừa nói thì từ trong góc một thanh y nhân nhìn về chỗ chàng, nhưng vì cự li xa, góc đó lại tối tăm, chàng đang tâm sự trùng trùng nên không chú ý đến mục quang của người đó.

Diệp La Bách Hoa toan mở miệng thì ngoài song cửa một hầu tử nhảy vào, là Thiết Thạch, nó cầm hồ rượu lên uống một ngụm lớn, vừa uống vừa nói: “Ngươi nghĩ lắm cũng vô dụng, phải mất thời gian mới có được kết quả, phiền não giải quyết sự tình thế nào được.”

Nói đoạn lại làm một ngụm nữa.

May là mọi người đều cách đó khá xa, bằng không thấy con khỉ ngồi trên bàn nói được không chết khiếp cũng phải kinh ngạc vô cùng, những tất cả đều lọt vào mắt một người, là thanh y thiếu niên trong bóng tối, ánh mắt hữu thần không nén được nhìn qua Liễu Dật.

Diệp La Bách Hoa vừa ăn vừa gắp cho chàng một gắp rau: “Ăn đi, hầu tử nói đúng, phiền não cũng không ích gì.”

Thiết Thạch đang uống rượu, nghe thấy liên lẳng hồ rượu xuống, phồng mang trợn má: “Ta nói rồi, ta không phải hầu tử.”

Thấy bộ dạng đáng cười của Thiết Thạch, chàng phải cố nén, hình như Thiết Thạch có oán cừu với hầu tử, mỗi lần nghe ai nói mình là hầu tử nó đều phản ứng thái quá như vậy, có trách thì nên trách dáng vẻ giống như hầu tử của nó.

Liễu Dật cầm đũa lên, chầm chậm ăn, lúc đó cảnh cửa mở ra, một bạch y thiếu niên và hai tên hầu mặc áo xám tiến vào.

Liễu Dật thấy kẻ này khá quen, nhìn thêm một lần, thình lình trong óc lóe lên quang mang, tự nhủ: “Là hắn.” Nguyên lai kẻ này không phải ai khác, chính là kẻ đã thượng lôi đài trong kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa: Lam Lạc Quân. Không hiểu sao y lại xuất hiện ở đây, xem bộ dạng ngông nghênh của y, chàng nói với Diệp La Bách Hoa: “Xem kìa, người truy cầu công chúa đến rồi.”

Diệp La Bách Hoa bèn ngoái lại nhìn, lập tức quay lại nói với chàng: “Làm sao là y nhỉ?” Tất nhiên nàng nhớ ra Lam Lạc Quân, phiền phức rồi, y chẳng qua là một kẻ vô dụng nhưng người đứng sau bao cỏ này lại lợi hại vô cùng. Liệt Diễm tinh cung Viêm quân còn khó chơi hơn Lôi Quân, vì tiểu nhân bao giờ cũng khó đối phó hơn quân tử.

Lam Lạc Quân tiến vào liền nhìn quanh một vòng, cuối cùng mục quang dừng lại trên mình Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa, một tên tớ trai từ sau lưng y bước lên quát: “Mọi người nghe đây, tử lâu này được công tử chúng ta bao trọn, mau cuốn xéo.”

Lam Lạc Quân lập tức lên tiếng: “Câm ngay, đây là đất công, ngươi đuổi họ đi thì ăn ở đâu, ngủ ở đâu?” Y vừa nói vừa hướng mục quang vào lưng Diệp La Bách Hoa, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, y biết bạch y nữ tử này tuyệt đối là mĩ nhân, một kẻ hạ lưu như y làm sao đành hạ thủ?

Y tìm đến vị trí sau lưng Liễu Dật, chầm chậm ngồi xuống, vừa rót trà vừa nhìn sang Diệp La Bách Hoa, tất nhiên là nàng cảm giác được, chỉ vì muốn tránh phiền hà đành cúi đầu giả đò ăn cơm, bất quá Lam Lạc Quân đã nhìn thấy ánh mắt nàng liền ngây ra, nước trà đổ khắp người cũng không biết.

Tuy y tham gia kì kén chồng của Diệp La Bách Hoa nhưng chừng từng nhìn thấy chân diện mục của nàng, sau đó thụ trọng thương, giờ làm sao ngờ được nữ tử này là Bách Hoa công chúa của Diệp La thị? Vô tình, toàn bộ ấm trà đều chảy tràn xuống áo.