Chương 101: Vãng Sự Tùy Phong, Gia Đích Hạnh Phúc Thị Ôn Noãn

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Chuyện xưa theo gió, hạnh phúc gia đình luôn ấm áp)

Thời giờ đằng đẵng, đêm dài thao thức, y vẫn ôm nỗi cô độc, ai có thể hiểu được nỗi bi thương trong lòng thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành, chủ nhân Ma giới đây? Chính vì y cao cao tại thượng, lại không thể hiểu thấu được, cho nên bằng hữu thân thiết chẳng có một ai.

Chuyện xưa trong ký ức lại hiện về, mười năm nhẹ trôi, bằng hữu của thư sinh vô dụng thuở xưa, những Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, Thủy Nhi, họ giờ ra sao?

Liễu Dật lấy ra giải khăn hồi mười năm trước Cát Lợi Nhi lau mồ hôi cho y trên đỉnh Nguyệt Thương Sơn, nhìn đôi uyên ương đẹp đẽ thêu trên khăn, nhè nhẹ ngửi mùi hương còn vương đọng, y như thấy được gương mặt nàng. Chầm chậm nhắm mắt lại, y khẽ than: “Vật vẫn còn đây mà người đã đi rồi, ngửi mùi hương lại nhớ nụ cười của nàng, chuyện cũ đã bay mất như ảo mộng.”

Cũng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng truyền lại: “Kẻ đáng thương chung quy vẫn là kẻ đáng thương. Bất quá nàng ấy cũng chẳng sung sướng gì, ngươi của ngày hôm nay không phải do nàng gây ra, mà do phải chịu trừng phạt ba kiếp luân hồi không thể cùng với người mình yêu thương; điều đó không thể cải biến được.”

Liễu Dật đang suy nghĩ đến xuất thần, tự nhiên không phát hiện được có người đến sau lưng.

Y cất vuông khăn đi, quay lại: “Là cô?”

Lam Nhận gật đầu: “Là ta, ta biết mọi chuyện về ngươi, kể cả luân hồi túc mệnh của Thiên nữ từ bảy ngàn năm trước.”

Liễu Dật nhìn nàng: đôi mắt màu lam thẫm như biển sâu, mái tóc đen nhánh gợn sóng rũ xuống vai, thân hình gần như hoàn mỹ khiến người ta không thể tưởng tượng được vì sao lưỡi đao của lại nàng băng lãnh đến thế.

Liễu Dật kinh ngạc, trong trí nhớ còn ghi lại những ấn tượng về Thần giới của y tuyệt chẳng có người nào như vậy. Ma giới lại càng không, vô luận y cố gắng vắt óc suy nghĩ thế nào thì người con gái trước mắt vẫn là một bí ẩn.

Liễu Dật hỏi: “Cô rốt cuộc là ai?”

Ngữ khí của Lam Nhận biến đổi, trở thành bình tĩnh, đáp: “Ta à? Ta chỉ là một người rất quan tâm đến ngươi, vô cùng mong muốn ngươi có thể thay đổi vận mệnh. Ta không phải Thần, không phải Ma, không phải người, không thuộc về Tam giới lục đạo, mà chỉ là một kẻ lưu lãng bỗng một ngày phát hiện ra câu chuyện của ngươi, nên bước chân đến thế giới này.”

Lời nàng nói làm suy nghĩ của Liễu Dật rối loạn. Nàng ta không phải là người trong tam giới lục đạo, không phải Thần, Ma. Lẽ nào nàng ta đến từ một thế giới khác, lại bảo rằng đến đây vì câu chuyện của y.

Y đưa mắt nhìn nàng rồi lạnh lùng đáp: “Ta không cần ai quan tâm, ta có con đường riêng của mình, nhất định sẽ thay đổi vận mệnh vốn phải luân hồi ba đời ba kiếp.”

Lam Nhận không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn y cười nói: “Ngươi chắc không tưởng được muội muội của Cát Lợi Nhi là Thiên Kiêu lại đến thế giới này. Ngươi không dám nhìn nàng vì sợ sẽ khơi lên nỗi đau trong tim, ngươi không phải là một kẻ si tình mà vô tình, luôn cự tuyệt từ xa tấm lòng của Thất Nguyệt, vĩnh viễn không chịu tiếp thụ. Trong khi đó, với một người đã chết thì thương nhớ mỗi ngày, ngươi thật là…”

Trong mắt Liễu Dật bừng lên sắc giận, nói lớn: “Đủ rồi, cô không có tư cách giáo huấn ta, tình ái của ta không cần kẻ khác bàn ra tán vào. Cô quả thật thần bí, nhưng cô nên biết nếu chọc giận ta thì không cần biết sau lưng cô có thế lực nào chống đỡ, có quan hệ gì, hay cô là ai, ta cũng sẽ khiến cô vong mạng. Ta không quan tâm cô biết được những gì, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Chuyện trong lòng mỗi người, cô sao có thể nhìn ra được.” Y quay người, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết lơ lửng trên trời rồi lại chìm sâu vào nỗi thống khổ.

Lam Nhận tịnh không phát nộ, ngược lại còn bật cười: “Ha ha, câu chuyện này không ngờ lại phát triển chậm như vậy, nên nhớ rằng, ta – Lam Nhận, rất quan tâm đến ngươi, cả tương lai của người nữa.”

Dứt lời, nàng mang theo tiếng cười lẫn mất vào bóng đêm.

Liễu Dật thực sự bị nữ tử này chấn nhiếp, chính y không rõ lắm câu chuyện luân hồi của mình mà vị cô nương mắt lam này lại có thể nói ra một cách rõ ràng dị thường; thân phận thần bí của nàng tạo thành nỗi mơ hồ trong lòng y.

Cùng lúc đó, Liễu Dật nghe thấy một giọng nói: “Thập Nhất à, bao nhiêu năm rồi mới gặp huynh, chắc mấy năm này bị A Cửu giữ chân nên không thấy huynh ra khỏi cửa.”

Tiếng một nữ tử vọng đến: “Huynh nói gì? Tôi đâu có quản lý gì huynh ấy, là huynh ấy không muốn ra khỏi cửa đấy chứ.”

Tiếng một người khác thở dài: “Từ lúc đại ca qua đời, ta không có tâm tình nào, còn muốn đi đâu nữa? Cứ sống một cách phẳng lặng đến già thật ra cũng không có gì là không ổn.”

Một giọng khác vang lên: “À, đúng vậy, đúng là không có tâm tình, những năm tháng phiêu bạt giang hồ khi xưa đã qua rồi, chỉ còn là hoài niệm, chúng ta còn trẻ trung gì nữa, thôi thì hãy vì gia thất mà nâng niu hạnh phúc.”

Nghe thấy giọng nói đó, Liễu Dật không nén nổi, vội tế khởi Bi Mộng kiếm bay đến một tòa viện.

Dưới ánh đèn, vây quanh một chiếc bàn có bốn người ngồi, chính là A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Thủy Nhi và Đại Đao Vương.

Thủy Nhi lên tiếng: “Huynh còn nói cái gì nâng niu hạnh phúc, ở nhà còn có hai đứa nhỏ cần trông nom đó.”

Bốn người vang lên tiếng cười vui vẻ, Liễu Dật cũng cười, dù có đeo khăn che nhưng tiếng cười cất lên trong lòng y. Thấy bằng hữu đều hạnh phúc, y mỉm cười, đây là lần thứ nhất y thấy vui, vui vì bằng hữu, những người từng cùng y trải qua sinh tử hồi mười năm trước.

Y biết mình không thể gặp bọn họ bởi e ngại sẽ làm đảo lộn hạnh phúc và cuộc sống yên bình của bọn họ. Nếu bốn người cho rằng y thực sự đã chết thì cứ để y vĩnh viễn chết đi, có lẽ y chỉ nên lặng lẽ ngắm nhìn hạnh phúc của bằng hữu…

Liền đó Đại Đao Vương tiếp lời: “Thập Nhất, sao huynh không tham gia lần luận võ này, với công phu của huynh chí ít cũng có thể vào được vòng mười sáu người.”

Thập Kiệt Nhất tựa hồ đã trưởng thành lên nhiều, ăn mấy hạt lạc rồi nói: “Luận võ gì đó thì có ý nghĩa gì? Chúng đâu còn niên thiếu vô tri mà để danh lợi dụ hoặc. Tôi có A Cửu bên mình đã là hạnh phúc lớn nhất đời này rồi, còn mơ mộng xa xôi, đi luận võ với tranh danh gì nữa? Lần này chỉ là đưa A Cửu đi xem náo nhiệt thôi.”

A Cửu không lên tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Thập Kiệt Nhất, cảm nhận lồng ngực vạm vỡ, thân thể ấm áp của chồng.

Thập Kiệt Nhất hỏi: “Đại Đao Vương, huynh cũng không tham gia à?”

Đại Đao Vương mỉm cười, nhìn Thủy Nhi ngồi bên cạnh, nói: “Ha ha, lý do của tôi và huynh giống nhau. Tôi cũng là người hạnh phúc nhất trên đời, có ái thê, có hài tử, có cả gia đình êm ấm của mình, tôi còn thiếu gì nữa? Còn thành thiên hạ đệ nhất, đừng nói tôi không có thực lực, dù có bảo tôi cũng không làm đâu, tôi thấy mãn nguyện rồi, không cần gì nhiều nhặn, chỉ cần hạnh phúc nồng nàn, ấm áp, thế là đủ rồi.”

A Cửu nhìn vào mắt Đại Đao Vương, hỏi: “Còn Liệt Hỏa kiếm? Huynh không dùng nữa sao?”

Đại Đao Vương ôm lấy Thủy Nhi: “Dùng kiếm để làm gì, thái rau ư? Tôi có dao thái rồi, ha ha, bảy năm trước gặp được Lý Lăng tôi đã cho huynh ấy thanh kiếm, có lẽ giờ huynh ấy đang đi tìm hạnh phúc cho mình. Còn tôi, không còn cần đến đại đao, thần kiếm, mà chỉ cần một ngôi nhà ấm cúng. Tôi đến lần này để xem náo nhiệt chứ không hợp với chốn giang hồ, ở đó không có việc của tôi, tôi là người bình phàm nên cũng chỉ cần cuộc sống bình phàm, có được người yêu thương, thế là đủ.”

Thập Kiệt Nhất gật đầu: “Đúng vậy, bốn người chúng ta sống ở chốn Nhân gian này, tôi hy vọng đại ca cùng Cát Lợi Nhi ở thế giới bên kia cũng được hạnh phúc, sinh được hài tử, có một gia đình êm ấm, chốn giang hồ này không có việc gì của chúng ta nhưng trong giang hồ nhất định có chuyện của đại ca, chuyện của đại ca và Cát Lợi Nhi…”