Chương 190: Tinh Dữ Băng Điểu, Minh Chi Giới Đạo Pháp Các Tu

Ma Kiếm Lục

Đăng vào: 2 năm trước

.

(Sao và băng điểu, các loại đạo pháp của Minh giới)

Hạnh phúc của công chúa phải là vương tử, nhưng thứ hạnh phúc này chỉ là niềm khao khát cái đẹp của con người, chưa biết chừng kẻ xuất hiện trước mặt công chúa chỉ là một con cóc xấu xí?

Trên lôi đài không động tĩnh gì, Lam Lạc Quân kêu vang một tiếng, một con thương ưng màu xám từ phía xa nhanh nhẹn bay lại, tốc độ cực nhanh, đến mức người ta khó mà tin nổi, không khỏi bội phục năng lực của linh thú.

Tiếng kêu vừa dứt, thương ưng đã lượn vòng xung quanh Lam Lạc Quân, đôi cánh to lớn che mất ánh dương quang, sức mạnh thổi cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt quanh mình y.

Lam Lạc Quân bay vút lên, buông tiếng cười lớn: “Được, một khi ngươi muốn chết gấp như vậy, để thiếu gia thành toàn cho ngươi, an bài ngươi xong, thiếu gia sẽ thu thập tên mù.”

Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn con thương ưng to lớn đang lượn vòng trên đầu Lam Lạc Quân, lắc đầu cười khổ: “Công tử, làm thế nào lại gọi được động vật đến vậy? Có tìm người giúp cũng không nên tìm động vật.”

Lam Lạc Quân cười lạnh lùng: “Ta xem ngươi còn xương cuồng được đến bao giờ, con chim ưng này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, nó nhanh hơn đao của Lam mỗ nhiều, ngươi còn nói thêm câu nào nữa đã không còn thời gian đào mệnh rồi.”

Vũ Trầm Tinh nghe vậy liền kinh hô: “Ồ!”

Lam Lạc Quân đắc ý, cười vang: “Sợ rồi sao?”

Vũ Trầm Tinh lắc đầu: “Không phải là sợ, một khi con chim ưng này còn nhanh hơn thanh đao của công tử, tức là… công tử không sánh được với cầm thú, Trầm Tinh chỉ nghĩ, một kẻ không bằng cầm thú thì giao thủ với mình thế nào được?”

Lam Lạc Quân nghe qua, thiếu điều ngất xỉu tại chỗ, tức giận: “Láo xược, hảo tiểu tử, mồm miệng quả nhiên rất khá, ta xem ngươi còn nói được mấy câu nữa.” Nói đoạn y vung tay phải cắm thanh đao xuống đất, hai tay nhanh nhẹn lật lại chắp trước ngực, tuy chưa nhìn ra biến chuyển gì nhưng không ai dám coi thường, kể cả Vũ Trầm Tinh, dung diện lúc bấy giờ cũng nghiêm túc hơn trước nhiều, hiển nhiên đã chuẩn bị nghênh chiến.

Ở dưới lôi đài Thất Nguyệt hỏi A Phi: “Đây là gì vậy?”

A Phi đáp: “Cô nương không biết sao? Những người ở Minh giới ngoài luyện võ còn tu pháp, tu đạo, hiện tại vị thiếu chủ này đang chuẩn bị khống chế Thập bát thương ưng, xuất ra ma pháp, sử dụng sức mạnh phi thường để công kích, còn về chuyện tu đạo, những người theo trường phái này đều dùng để phòng ngự cho bản thân, rất ít dùng để tiến công, tu đạo cùng tu pháp tương phản nhau.”

Thất Nguyệt nghe giải thích, gật gù nói: “Nghe ra cũng phức tạp lắm, ngươi tu chân ở Minh giới chắc rất nhiều.”

A Phi thuận miệng đáp: “Cũng không ít.”

Lúc bấy giờ trên lôi đài đã có thay đổi, chân nguyên của Lam Lạc Quân ngưng tụ lại, song chỉ bên tay phải điểm ra, một đạo lam quang nhập vào trong thân thể con thương ưng đang lượn lờ trên không, lập tức thương ưng biến hóa.

Nó dừng bay lượn, đứng thẳng lên, đôi cánh dang rộng đến mức cực đại, không phi hành mà dường như chỉ lập lờ trên không trung, lam quang khuếch tán khiến nó không còn màu xám như trước mà nhìn như một vật thể phát quang, lam quang che khuất hết quang huy của vầng thái dương, toàn thể lôi đài bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, màu lam gợi cho mọi người cảm giác lạnh buốt trong lòng.

Dưới ánh quang mang màu lam, vẻ mặt Lam Lạc Quân có phần hung ác, lạnh lẽo nhìn Vũ Trầm Tinh phía đối diện, họ Vũ toàn thân mặc trường sam màu lam, khuôn mặt tuấn mĩ được lam quang chiếu rọi lại càng đặc biệt, cười nhẹ thốt: “Công tử sao vậy? Con vật này cũng phát quang được ư?”

Vừa dứt lời, lam ưng liền nổ tung, vô số tiểu ưng bay túa ra bốn phương tám hướng rồi tụ hợp lại, mọi người đều không nhìn được hình thái mỗi con ưng mà chỉ thấy đó là một con chim màu lam, quan sát kĩ lưỡng thì chính là mười tám con thương ưng, so với lúc đầu đều nhỏ hơn nhiều.

Mười ngón tay Lam Lạc Quân liên tục thôi động chân nguyên nối với Thập bát thương ưng, điều động chúng bay vút về hướng Vũ Trầm Tinh, mười tám con thương ưng lượn vòng theo những phương hướng, độ cao khác nhau, chung quanh thân thể Vũ Trầm Tinh toàn là băng điểu màu lam, hơn nữa khí tức lạnh lẽo khuếch tán xuống dưới lôi đài khiến cho những người đứng gần cảm thấy như sa vào hố băng.

Thân thể Vũ Trầm Tinh hiển nhiên khá mỏng mảnh, tà áo lam sột soạt trong gió, tựa hồ không chịu nổi hàn khí, nhưng vẫn mỉm cười: “Đây là gì vậy?”

Lam Lạc Quân đang khống chế Thập bát thương ưng cười lạnh: “Thập bát thương ưng sau khi qua thú tu trở thành địa ngục băng điểu, là chuyện vô tình mà được, ha ha, ta chống mắt lên xem khi ngươi đông thành một khối băng có còn khí lực để khoe khoang miệng lưỡi nữa không.”

Vũ Trầm Tinh nhìn băng điểu đang lượn vòng trên đầu, cười nhạt: “Trừ phi đầu óc thiếu chủ có vấn đề, chẳng lẽ lại nghĩ rằng con chim nhỏ xíu kia biến ta thành băng được ư, có khác nào con nít nằm mơ?”

Lam Lạc Quân cười lạnh: “Để rồi xem.” Nói rồi, song thủ lật ngược lại với tốc độ nhanh hơn, mười tám con thương ưng trên không như tiếp thu mệnh lệnh, chụp xuống theo phương hướng khác nhau, đôi cánh gấp lại theo góc độ thuận lợi nhất, thân thể như một mũi tên sắc bén xạ vào Vũ Trầm Tinh.

Tốc độ của băng điểu tịnh không nhanh, hoặc có thể không nhanh bằng tốc độ của Vũ Trầm Tinh, nhưng mười tám con theo mười tám hướng, mười tám góc độ xạ tới, cả mười tám con cứ liên tục lượn vòng rồi bổ xuống, không ngưng không nghỉ, tuy Vũ Trầm Tinh không hiểu bị băng điểu xạ trúng sẽ gặp hậu quả gì nhưng y biết, tuyệt đối không nên để bị xạ trúng.

Y chỉ biết dùng tốc độ để tránh né nhưng nhanh chóng nhận ra mình đã sai lầm, băng điểu không đập trúng thân mình song mỗi lúc lại tiến sát hơn, quần áo đã bị hàn khí đông kết thành băng, bản thân không thấy lạnh, tuy nhiên những mảnh băng vụn càng lúc càng dày khiến cho hành động của y chậm dần.

Lam Lạc Quân lúc này không cần phải khống chế băng điểu nữa, dường như y đã hoàn tất mệnh lệnh, chỉ khi nào tên nhãi kia đông thành băng thì băng điểu mới đình chỉ tấn công.

Y lại cầm trường đao lên, cười lạnh lùng: “Giờ ngươi còn gì để nói không?”

Vũ Trầm Tinh có phần hạ phong nhưng mồm miệng vẫn không chịu thua, lạnh lùng đáp: “Mấy thứ vớ vẩn này không đáng cho ta xuất thủ.” Lúc bấy giờ y tránh né không còn hoảng loạn như lúc đầu, dường như đã nắm được tốc độ và góc độ tấn công của băng điểu, liên tiếp tránh khỏi mấy đợt, y tiếp tục: “Giờ ta phá Thập bát thương ưng cho ngươi xem, đừng có mà đau lòng.”

Dứt lời, song thủ bắt chéo thành quyền, ngâm khẽ một tiếng rồi hai tay thò ra hai lưỡi đoản kiếm, vẫn là một thanh màu trắng mỏng như cánh ve, một thanh màu đen uốn lượn như làn sóng, một dài một ngắn. Vũ Trầm Tinh không hề do dự, tay trái bổ thẳng xuống, chém vào một con băng điểu bay qua.

Lưỡi kiếm màu trắng sắc bén vô cùng, kiếm vừa xuất liền xạ ra hai đạo kiếm nhận với cường lực khác nhau, so với kiếm quang đơn nhất thì mạnh hơn nhiều. Băng điểu kêu vang, thân thể màu lam thoáng chốc nát vụn hóa thành những viên đá rớt xuống đất, nhưng quái sự lại xảy ra, từ đống mảnh vụn bốc lên một làn khói xanh, bóng khói như là thật chất, ngưng tụ lại thành một con băng điểu màu lam sẫm, có điều băng điểu này gần như trong suốt, khiến người ta cảm thấy nó không thể bị chặt đứt.

Lam Lạc Quân ha hả cười vang: “Kiếm của ngươi sắc nhỉ? Ha ha, ngươi cứ chém đi, băng điểu này càng chém lại càng hung mãnh, để xem ngươi còn có năng lực gì đáng kể.”

Quả nhiên, băng điểu trong suốt do bóng khói hóa thành tốc độ lại càng nhanh, hàn khí phun ra càng đậm đặc, hơn nữa dường như không sợ bảo kiếm của Vũ Trầm Tinh. Tay trái của họ Vũ vì xuất kiếm mà nhiễm hàn khí của băng điểu, chân nguyên vẫn sung túc mà không chống nổi, cảm thấy cả cánh tay cứng lại, không nghe theo điều khiển nữa.

Y thầm nhủ không ổn, không tưởng được là tiểu tử võ công chẳng ra sao mà linh thú tu luyện lại lợi hại như vậy, y không dám trễ nải, thân hình liên tục tránh né, dường như lúc nào cũng có khả năng bị biến thành băng.

Đám người dưới đứng lôi đài từ từ dạt ra, luồng hàn lưu của băng điểu trên lôi đài đã xâm nhập vào thân thể bọn họ, có vài người không chịu nổi phải bỏ đi, có thể thấy linh thú này hung hãn như thế nào.

Vũ Trầm Tinh liền chuyển động tác, liên tục tránh né mấy lần, tranh thủ lúc có khoảng trống, hai tay khẽ động, hai lưỡi thần kiếm quái dị liền thụt vào trong ống tay áo, cử động tiếp theo quái dị đến mức khiến những người dưới đài được đại khai nhãn giới.

Tay phải của y lăng mạnh lên không trung xuất ra lam quang, nhìn kĩ vật đó chỉ lớn chừng móng tay cái, tỏa quang mang lợt lạt, đứng im trên không cách đầu Vũ Trầm Tinh một trượng, trong vùng lam quang, vật thể nọ không thể nhìn rõ, màu sắc lồng vào nhau khiến người ta không biết là vật gì.

Cước bộ của Vũ Trầm Tinh bắt đầu thay đổi, chỉ là… mọi người có cảm giác không thật sự rõ ràng. Tốc độ của y rất chậm nhưng lại kéo theo ba đạo ảnh tử, tàn khuyết mà chân thật. Cước bộ biến hóa phức tạp, tư thế ưu mĩ vô cùng, phảng phất như đang khiêu vũ, cảm giác thanh nhã thoát tục, đẹp đẽ không nói nổi lên lời, nếu không phải mọi người tận mắt chứng kiến, ai tin được rằng đó là một loại võ công và người sử dụng lại là một nam nhân.

Chớp mắt trên mặt đất xuất hiện ấn kí, sáu đường thẳng quyện lại thành thể đặc thù, Vũ Trầm Tinh đứng yên giữa thể đặc thù đó, sáu đường thẳng lại biến hóa phi thường, mỗi hai đường hợp thành một góc xạ ra lam quang, sáu đạo quang mang nhanh chóng giao nhau, một tiêu chí hình ngôi sao màu lam phát ra quang mang nhàn nhạt, đẹp đẽ vô cùng xuất hiện dưới chân họ Vũ.

Y nhanh nhẹn đem hết chân nguyên tập trung vào tay phải, nắm lại thành quyền rồi quát to: “Tinh Thuẫn.” Hữu quyền giáng xuống lớp đá trên mặt đất, quang thể lớn bằng móng tay nháy mắt xạ vào trong lòng đất, y đang đứng trong thể đặc thù, tốc độ lại quá nhanh, căn bản không ai chú ý đến trong quyền còn có thứ gì.

Cùng lúc, một dải sáng màu lam từ dưới đất vút lên, xạ vào quang điểm bập bềnh trên không trung, ngưng kết lại, sáu góc chung quanh Vũ Trầm Tinh đồng thời xạ ra sáu đường thẳng màu lam, nghênh hợp với quang điểm. Vũ Trầm Tinh cất mình lên, toàn bộ các đường thẳng màu lam biến mất, quang điểm trên không khuếch đại, màu lam thẫm bao trùm nơi nơi, phảng phất như cả thế giới biến thành đêm đen.

Vô số quang hoa từ dưới mặt đất cuộn lên quanh đặc thù thể, bạch quang lẫn trong màu lam, như muôn vì sao sáng trong không gian trời đêm, khối quang thể màu lam thẫm trên không trung giống như linh hồn của tinh tú, chiếu sáng nơi nơi; quang hoa trên mặt đất dường như mang theo khí tức của gió, bốn chéo áo của Vũ Trầm Tinh tung bay, mái tóc dài vốn được tết chỉnh tề lúc này biến thành lăng loạn, nhưng đứng giữa không trung đầy những vì sao mĩ lệ, trông càng xinh đẹp, nếu không có ấn tượng từ lúc đầu tiên, chắc những người ở dưới lôi đài đều cho y là nữ tử.

Chớp nhoáng, cục thế trên lôi đài biến chuyển hoàn toàn, Vũ Trầm Tinh vốn đang ở thế hạ phong đột ngột tung ra kì chiêu, đứng giữa không trung đầy tinh tú như một vị tiên tử xuống trần, y sam phiêu động, bất cứ động tác nào cũng khiến người ta nghĩ rằng không thể tương thích với trường hợp này. Quay lại hiện thực, trong mắt mọi người, Vũ Trầm Tinh tất nhiên là một nam tử, y cười dịu dàng, trong không trung trời đêm màu lam, quang hoa lấp lánh, nụ cười càng thêm tuấn lãng, mê người, nói với Lam Lạc Quân: “Ta muốn xem Thập bát thương ưng của ngươi hung mãnh đến đâu.” Nói đoạn, tay phải phất lên, một đạo hắc quang xoay chuyển, mang theo quang hoa màu lam, đỏ xạ vào đàn băng điểu.

Đó chính là lưỡi dao bên tay phải của Vũ Trầm Tinh, thanh đoản kiếm màu đen uốn lượn như làn sóng, quay tròn trong đàn băng điểu, bảo thạch màu đỏ, màu lam khảm trên chuôi kiếm phát ra quang mang đẹp mắt, băng điểu nhanh chóng bị cắt vụn nhưng cũng như lần trước, băng điểu lại hóa thành trong suốt, hung mãnh hơn hẳn, không đếm xỉa đến thanh đoản kiếm màu đen đang quay tròn trên không, lại bổ xuống Vũ Trầm Tinh.

Y cười lạnh, tay phải lại vẫy nhẹ, thanh đoản kiếm màu đen như có linh tính, không xoay chuyển nữa, thân kiếm duỗi thẳng ra, trực tiếp bay về tay y. Mười tám con băng điểu lao tới với khí thế hung mãnh hơn, nhưng quái sự xuất hiện, băng điểu vừa cách thân thể Vũ Trầm Tinh một trượng thì như va phải bức tường, bị quang mang lam thẫm lẫn với những ngôi sao màu trắng đẩy văng xa mười trượng.

Đàn băng điểu nói gì cũng là linh thú do Lam Lạc Quân huấn luyện, thiên sinh hung tàn, phản lực không làm chúng thương tổn quá nặng, vì vậy, lại tụ tập rất nhanh, nhưng lần này chúng không vội tiến công, chỉ lượn vòng xung quanh, hiển nhiên linh thú có năng lực suy xét, tựa hồ đang cân nhắc.

Vũ Trầm Tinh lại hành động, song mục nhắm hờ, hai tay dang ra, hai chân chụm lại, cả người tạo thành hình chữ thập, quang hoa từ mặt đất không ngừng bốc lên, dần dần thân thể y phát ra lam quang, đồng thời quang hoa trên mặt đất biến thành muôn vạn vì sao chầm chậm bốc cao, bao bọc thân thể y nâng lên khỏi mặt đất, gió vẫn thổi tung mái tóc của y, ánh sao vẫn chiếu rạng thân mình…

Những người có mặt đều trợn mắt há mồm, có thể đây là thứ công phu sát nhân đẹp đẽ nhất mà họ được thấy, không trung màu lam vẫn chi chít ánh sao, những ngôi sao mĩ lệ trôi nổi quanh người, cả không gian bị màu trắng và màu lam bao trùm, dường như là một thế giới khác, thoát li chốn trần tục.

Vũ Trầm Tinh rời khỏi mặt đất chừng ba xích, vòng sao ngưng tụ càng lúc càng nhiều, không gian chung quanh cơ hồ khảm đầy màu lam nhạt, đàn băng điểu vẫn lượn vòng tìm cơ hội tấn công. Lúc đó y mở bừng hai mắt, tay phải giơ cao, một đạo lam quang do song chỉ quán thâu nhập vào tinh hồn trên đỉnh đầu, rồi quát to: “Tinh Bạo.” Thanh âm không lớn nhưng trong trẻo phi thường, vòng sao đã ngưng tụ tại một điểm, chớp mắt phát ra bạch quang, âm thầm tỏa rộng, liền đó một vòng sáng màu trắng to lớn do không gian song song khuếch tán ra, làm dậy lên cuồng phong cường liệt, những khối đá trên lôi đài bị cuốn theo, bụi đất bị quang hoa che lấp, mười tám con băng điểu tiếp xúc với vòng sáng màu trắng trong phút chốc liền biến mất.

Quang hoàn chỉ khuếch tán trong phạm vi trăm trượng của lôi đài, tuy vậy vẫn có không ít người ở dưới bị cát đá cuốn lên đả thương, đó phải trách họ học nghệ bất tinh. Tay phải Vũ Trầm Tinh phiên chuyển, hai quang điểm trên không và dưới mặt đất nhập vào tay y, trong thoáng chốc bao nhiêu lam quang cùng sao sáng đều biến mất, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vũ Trầm Tinh chầm chậm đến bên Lam Lạc Quân, tuy họ Lam không đến nỗi biến mất như băng điểu nhưng bị vòng sáng màu trắng đả thương trầm trọng, không thể cất mình lên, Vũ Trầm Tinh cười: “Công tử, nghe nói công tử còn có tuyệt học chưa sử dụng, chẳng qua… ta thấy trong tình huống này sợ là không sử dụng được, Bách Hoa công chúa công tử không có phần rồi.”

Lam Lạc Quân muốn đứng lên nhưng vì nội thể thụ thương trầm trọng, vô luận thế nào cũng không đứng nổi, đành nói: “Thành vương bại khấu, dĩ nhiên công tử thắng rồi, tại hạ đi là xong chuyện.” Tất nhiên, hiện giờ y phải tìm cơ hội xuống khỏi lôi đài.

Vũ Trầm Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống, tay phải khẽ lật, một lưỡi đoản kiếm màu đen xuất hiện, dưới ánh nắng, lưỡi kiếm toát ra vẻ âm u, băng lãnh, quệt qua quệt lại trên mặt Lam Lạc Quân, cười nhẹ thốt: “Công tử muốn đi sao, đương nhiên là được, bất quá tại hạ có một nguyên tắc làm người, chỉ cần có kẻ bại dưới kiếm của Trầm Tinh nhất định phải lưu lại một bộ phận trên thân thể, không biết… công tử muốn lưu lại mắt? Mũi? Tai, đầu lưỡi, đương nhiên tay, chân của công tử cũng không sao.”

Lưỡi kiếm lãnh lẽo phát tán ra sát khí, cự li tiếp xúc quá gần khiến Lam Lạc Quân bay hết hồn vía, nghe Vũ Trầm Tinh nói y cơ hồ không tin được, sắc mặt biến thành xanh mét.